Thâu kê - Mẫu Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thâu kê

Tác giả: Mẫu Chi

Edit: Summerbreeze

Chương 1   

Hồng Bì Bì là một chú chồn sắp trưởng thành, một thân màu nâu vàng cùng cái đuôi lớn xõa tung, một vòng lông trắng bao quanh miệng kéo xuống đến bụng, thoạt nhìn guống như là chú bò con Hoa Hoa dưới núi vừa ti mẹ xong mà không lau miệng vậy.

Đương nhiên, Hồng Bì Bì không muốn uống sữa, giấc mộng cao sang nhất cuộc đời của nó là – sở hửu một con kê hoàn toàn thuộc về mình!

Trong cuộc sống trộm cướp hữu hạn của mình, lần đầu tiên nó con chưa kịp tiếp cận viện tử của thôn dân thì đã bị con đại hoàng cẩu cùng hung cực ác rượt đuổi chạy ba dặm, từ dó tạo thành hội chứng sợ cẩu. Lần thứ hai, khi mà nó chảy nước miếng nhìn con gà mái, môt con đại công kê màu sắc rực rỡ vừa mổ vừa đá, cuối cùng còn quăng lại một câu tàn nhẫn:

“Muốn câu gái của ta hả? Trước tiên về thay bộ lông màu vàng phân của ngươi đi!”

Lần thứ ba nó rốt cục theo đạo kê thánh thủ dang tiếng vang xa để học bổn sự, bên miệng kề cận một câu bảo chứng của thánh thủ đảm bảo nói, đi theo hắn, có kê ăn.

Mục tiêu của Thánh Thủ là trứng gà… dưới bụng một con gà mái, Hồng Bì Bì hỏi trộm trứng làm gì? Thánh Thủ khinh bỉ nói: “Ngốc, gà bóc trứng mới là nhân gian mỹ vị.”

Vì thế Hồng Bì Bì cùng Thánh Thủ ẩn nấp ở sau đống rơm gần ổ gà, chịu đựng muỗi đốt, Hồng Bì Bì liếm liếm cái mũi, trong lòng chờ mong gà mái nhanh chóng ly khai ổ gà đi.

Chờ đến khi gà mái kia uốn a uốn éo cái mông phì lưu luyến rời khỏi ổ đi kiếm ăn, Hồng Bì Bì cùng Thánh Thủ dựng lên, lén lút đi đến bên ổ, Thánh Thủ lệnh cho  Hồng Bì Bì hỏa tốc nằm xuống ngửa bụng lên.

Hồng Bì Bì theo lời lộ ra cái bụng bạch nhung nhung, Thánh Thủ đem trứng trong ổ đặt lên bụng nó, trong đó hẳn là một viên song hoàng đản (trứng có hai lòng đỏ), vì nó lớn những quả đản khác đến vài lần, áp Hồng Bì Bì thiếu suýt nữa không thở nổi.

Thánh Thủ kéo đuôi của nó chuẩn bị chạy, tuy rằng lưng nó bị mặt đất ma sát phát đau, khi không còn có khối đá cọ vào cột sống, nhưng mà mấy quả kê đản ấm áp nằm ở trên bụng, cho dù là mấy quả còn dính phân, Hồng Bì Bì vẫn là cảm động đến rơi nước miếng.

Cũng sắp lướt qua lỗ thủng chỗ hàng rào, đột nhiên có vài tiếng chó sủa cùng tiếng bước chân người dồn dập truyền đến, Thánh Thủ không nhả ra khỏi hầu một tiếng tổ tong, nháy mắt nhanh như chớp không thấy thân ảnh, Hồng Bì Bì ôm một đống trứng chim, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị tóm cổ. kê đản được đưa về ổ, Hồng Bì Bì thì bị bóp cổ chuẩn bị đưa lên thớt, khi ánh dao chói lói vung lên thiếu chút nữa làm mù đôi mắt tròn xoe của nó, trong thời khắc sinh tử nó liền nghĩ đến, rốt cuc đánh một phát rắm!

Thối quá! Thối quá! Hồng Bì Bì thành công chạy thoát ra ngoài! (Cách đào tẩu thật là khó đỡ =.=)

Mao Đản.

Trở lại núi, Hồng Bì Bì bi thương nhìn bóng mình trong suối, trên lưng hiện ra từng đạo vết máu, lông cơ hồ bị trọc, nó thật sâu cảm thấy tự ti, không chỉ vì vẻ bề ngoài, cũng bởi vì nó ngốc đến kê đản cũng không ăn trộm được.

Cảm giác ấm áp trầm trầm ấy còn vương vấn trên bụng nó, nhất là quả song hoàng đản non non, hoạt hoạt kia, mùi vị ngọt ngào làm cho Hồng Bì Bì không ít lần trong đêm khuya khi mộng trở về mà lệ rơi lã chã.

Rốt cục có một ngày, sau khi ăn mấy con chuột đồng, Hồng Bì Bì không tự chủ được mà tản bộ tới hộ nông gia kia, trong lòng an ủi chính mình, nhìn một chút chắc là cũng không sao đâu.

Từ lần trước gặp kẻ trộm, nông hộ đã cải tạo hàng rào, dùng kỹ thuật rào giậu của triều đại trước – hàng rào lục bá!

Hồng Bì Bì bi thương nhìn hàng rào than thở, như thế này thì phải gầy đi hai vòng mới có thể chui lọt. Đành phải ngồi xổm bên hàng rào, xa xa nhìn ổ kê, ổ trống rỗng, chỉ có quả song hoàng đản kia cô độc nằm một chỗ.

Những quả đản khác đi đâu rồi?

Hồng Bì Bì đang thâm tình ngắm nhìn quả song hoàng đản, thì một trận âm thanh ríu rít truyền đến, thì ra là gà mái đã về ổ, sau người là một hàng tiểu kê lông nhung nhung, nguyên lại bọn chúng đã ra khỏi vỏ.

Gà mái vào ổ, xem xét quả song hoàng đản kia, chán ghét hừ một tiếng, nhấc móng vuốt đem quả đản đạp ra ngoài, quả song hoàng đản kia lăn tròn sang một bên, dừng lại, sau đó lại tròn tròn lăn trở về. gà mái lại nhấc chân đá, tựa như đối với quả đản cho đến bây giờ vẫn chưa nở này thập phần không hài lòng, quả đản kia lăn đi lại mặt dày mày dạn quay trở về, như thế vài lần, gà mái nóng nảy, hung hăng đá một cước như đá cầu, quả song hoàng đản kai liền nhanh như chớp bắn thẳng đến chỗ Hồng Bì Bì.

Song hoàng đản lăn đến bên hàng rào liền dừng lại, làm nghiêng mấy cọng cỏ dại, cô linh linh dưới trời chiều, tỏa ra đôi chút tư vị bi thương.

Ma xui quỷ khiến, Hồng Bì Bì vươn móng vuốt xuyên qua hàng rào, gẩy gẩy một chút, lại gẩy thêm mọt chút, quả đản kia như có cảm ứng, tự mình lăn đến dưới bụng Hồng Bì Bì, Hồng Bì Bì cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên là hương vị ngọt ngào trong mơ.

3.

Song hoàng đản thực sự là quá lớn, Hồng Bì Bì há mồm như thế nào cũng không ngậm lấy được, vì thế đành phải óa thân thành hình người, hình người của nó là một thiếu niên mặc bố sam, tuy nhiên vì pháp lực không đủ nên còn giữ lại cái lỗ tai cùng lông đuôi xù ra. Nó đem song hoàng đản giấu vào ngực áo, nhanh như chớp hướng ngọn núi chạy.

Trên đường về găp Thánh Thủ, Thánh Thủ kinh ngạc nhìn vào bụng Hồng Bì Bì nói: “Như thế nào, như thế nào lại mang thai rồi?”

Hồng Bì Bì thần bí thở dài một tiếng với Thánh Thủ: “Ta vừa thâu được một quả đản.”

Thánh Thủ rất ngạc nhiên, cùng Hồng Bì Bì trở lại gian thạch động của nó, nhìn Hồng Bì Bì cẩn thận đem quả đản từ trong ngực ra, cẩn thận để lên bàn đá gồ ghề.

Thánh Thủ xoa tay, “Đến, để ta dạy ngươi ăn như thế nào.” Vừa dứt lời, há ra một ngụm nha lợi hại cắn tới.

Chỉ nghe một tiếng ối chao, Thánh Thủ che miệng liên tục lùi về phía sau vài bước, run rẩy nói: “Đây là thiết đản sao? Lấy đá đập đi!”

Hồng Bì Bì nhặt lấy viên đá từ trên mặt đất, kích động, khẩn trương, thận trọng, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên quả đản, không hề có động tĩnh. Lại đập thêm một cái, vẫn là không có động tĩnh, cuối cùng hung hăng đập một cái…

Lạch cạch, vỏ đản nứt ra một đường.

Lạch cạch lạch cạch, khe hở ngày càng rộng, một cái tiểu móng vuốt dò xét đi ra, bám vào vỏ đản, sau đó là một cái miệng nhỏ đầy răng lợi hại, cuối cùng là toàn bộ chui ra, trừng mắt đen thui to như hạt châu nhìn Hồng Bì Bì.

Hồng Bì Bì ngơ ngác chỉ vào sinh vật cả người đen sì không có một cọng lông, hỏi Thánh Thủ kinh nghiệm thâu kê phong phú: “Đây, đây là mao đản?”

Thánh Thủ khinh bỉ liếc một cái: “Vừa rồi ở trong vỏ đản thì gọi là mao đản, hiện tại chui ra, phải gọi là tiểu kê.”

“Như, như thế nào nó không có mao a? Còn đen sì? Một chút cũng không giống huynh đệ tỷ muội trong ổ a ….”

Thánh Thủ lại tinh tế quan sát con hắc kê tử này, chắc như đinh đóng cột nói:

“Ngốc, đây là ô kê quý báu!” (Ô kê: con gà đen =]]~)

4.

Tiểu ô kê thoạt nhìn gầy trơ cả xương, bộ dáng có vẻ như ăn sẽ rất là đau răng, vì thế Hồng Bì Bì quyết định, nuôi một thời gian, nuôi béo thêm rồi mới ăn.

Tiểu ô kê từ lúc sinh ra đến giờ không còn một chút hương vị ngọt ngào của song hoàng đản nữa, bất quá may mắn là chỉ có một cái đâu, nuôi béo lên thì cũng sẽ không có cảm giác kỳ dị khi phải ăn một sinh vật hai đầu, vì thế Hồng Bì Bì quyết định lấy một cái tên đầy hoài niệm cho tiểu ô kê – Mao Đản.

Hồng Bì Bì lớn lên rất kỳ quái, trên người không có một cọng lông, răng nanh thật dài, cánh như là một tầng màng mỏng, đầu cánh cư nhiên có hai cái móng vuốt, Hồng Bì Bì chưa từng nhìn qua ô kê quý hiếm như thế, vì thế nên nó khẳng định rằng ô kê hẳn là phải lớn lên như vậy.

Nó bắt chước cách nấu ăn của sơn kê gần nhà, đi trộm một ít thóc từ kho gần đó, hái chút hoa quả dại, tiện đường bắt một ít châu chấu, đặt trước mặt Mao Đản, chờ mong nhìn Mao Đản ăn sạch sẽ, nhanh nhanh lớn lên báo tròn.

Đáng tiếc Mao Đản lại đối với những thực vật này vô cùng khinh thường, như cũ thì thầm kêu đói, Hồng Bì Bì nhất thời phát sầu.

Đợi cho Hồng Bì Bì mang về hai con chuột lớn vào bữa ăn đó, Mao Đản đột nhiên dát một tiếng, nhảy bổ thẳng vào Hồng Bì Bì, thiếu chút nữa khiến nó ngã ngửa.

Đợi cho Hồng Bì Bì khôi phục tinh thần, Mao Đản đã bắt lấy một con chuột, sau khi gió cuốn mây tan mà tiêu diệt hai con chuột, chớp đôi mắt to ríu rít kêu lên, ý là “Ta còn muốn!”

Đây… có lẽ là ô kê quý báu cần ăn thịt mới lớn được đi…

Vì thế Hồng Bì Bì trèo đèo lội suối đi săn chuột, bắt ếch, bắt cá sông, bắt  đầu kiếp sống ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng Mao Đản, thỉnh thoảng lại hống nó: “Mau lớn lên đi mau lớn lên đi!”

Mao Đản nghe vậy luôn kêu lên một tiếng, sau đó lấy miệng nhỏ cọ cọ lên cổ Hồng Bì Bì.

Hồng Bì Bì gẩy gẩy móng vuốt trên cánh của Mao Đản, có chút thương cảm nghĩ: “Hiện tại ăn có điểm luyến tiếc a, thôi thì nuôi lớn thêm một chút nữa vậy…”

5.

Từ khi trong nhà hé ra một miệng ăn khỏe, nhiệm vụ kiếm ăn của Hồng Bì Bì đột nhiên tăng lền nhiều, mỗi ngày trời chiều trở về thạch động, nhìn thấy Mao Đản bẹp miệng tựa cửa động chờ, tổng liền nhớ tới quả hoàng đản cô linh linh kia.

Vì để cho Mao Đản không cô đơn, cũng vì nuôi dưỡng thế giới quan của loài kê mà Mao Đản nên có, Hồng Bì Bì quyết định, lúc xuất môn kiếm ăn thì sẽ mang Mao Đản gửi nuôi sang nhà đại thẩm sơn kê ở cách vách.

Bởi vì Hồng Bì Bì chưa bao giờ thâu đản của sơn kê đại thẩm, cũng chưa tiêu thụ qua con cháu của đại thẩm, lai còn dưỡng một con ô kê trong truyền thuyết, nên sơn kê đại thẩm đối với nó vẫn là có chút tín nhiệm, vì thế đáp ứng hỗ trợ trông nom Mao Đản.

Cho đến khi Hồng Bì Bì mang mấy con chuột về nhà, sơn kê đại thẩm đang ngồi ở trước cửa động kêu trời kêu đất, “Ôi, đại hoa nữu đáng thương của ta, nhị hoa nữu đáng thương của ta, các hoa nữu đáng thương của ta a, là nương dẫn sói vào nhà hại các con a ~~~”

Hồng Bì Bì vừa thấy, kinh ngạc, hoa hoa nữu nhân của sơn kê đại thẩm đều ngã vật mắt trợn trắng trên mặt đất, Mao Đản giơ chân đạp đạp bọn chúng, thấy Hồng Bì Bì về, hưng phấn mà kêu líu ríu, nắm hai nữu nhân đưa cho Hồng Bì Bì, ý tứ là thức ăn tươi cho Hồng Bì Bì nếm.

Sơn kê đại thẩm chạy đến cứu, bị Mao Đản nhe răng một ngụm liền sợ run cả người, lui lại mấy bước mạnh mẽ trấn định xuống, tiếp tục kêu trời kêu đất: “Hoa nữu đáng thương của ta a…”

Hồng Bì Bì vội vàng không ngừng cướp lại mấy hoa nữu đưa trở lại cho sơn kê đại thẩm, sơn kê đại thẩm tức giận đỡ lấy nhóm hoa nữu ngất xỉu, đem Hồng Bì Bì từ đầu đến chân mắng không sót, Mao Đản nghe vậy nổi giận đùng đùng vung cánh, tiếng lên phía trước trảo trảo.

Hồng Bì Bì nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Mao Đản, tha về trong động, ba ba hai cái vỗ lên đầu của y, “Ở đâu có kê ăn kê a, ngươi  đem nữu nhân ăn hết thì ai cùng ngươi chơi?”

Mao Đản ủy khuất cúi đầu kêu hai tiếng, cọ đến cọ đi trên bụng mềm của Hồng Bì Bì, đáng thương hề hề lấy vuốt túm lấy lông của Hồng Bì Bì, đem lông Hồng Bì Bì biến thành từng cục từng cục.

Hồng Bì Bì không lay chuyển được, đem chuột đồng đưa tới bên miệng Mao Đản, hống y ăn.

Mao Đản dùng mỏ sắc nhọn xé thịt xuống, nhưng không có nuốt mà là đưa đến bên miệng Hồng Bì Bì, đôi mắt ngập nước rõ ràng viết là cấp Hồng Bì Bì ăn trước.

Hồng Bì Bì ngẩn người, lập tức ngoan ngoãn há mồm, Mao Đản đem thịt nhét vào miệng Hồng Bì Bì, sau đó cao hứng kêu một tiếng, tiếp tục xé chuột đồng, thẳng đến khi Hồng Bì Bì tỏ vẻ ăn no rồi, Mao Đản mới bắt đầu đem đuôi cùng xương chuột đều nuốt xuống.

6.

Sau ngày đó, Mao Đản bướng bỉnh muốn cùng Hồng Bì Bì xuất môn kiếm ăn, hơn thế nữa thể hiện thiên phú săn mồi vô cùng mạnh mẽ.

Y có thể vỗ cánh, bay đến trên cây, chờ có con thỏ đi đến dưới tàng cây liền nhanh chóng lướt xuống, chuẩn xác cắn trúng cổ thỏ.

Xà, chim cút, ếch, chuột đồng, thậm chí là có hươu sao nhỏ ánh mắt trấn kinh, đều bị Mao Đản mang về thạch động, Hồng Bì Bì chỉ vào hươu sao lắp bắp nói: “Quá, quá… thả đi…” Mao Đản xuy một tiếng, chuẩn xác không chút lầm lẫn cắn thủng yết hầu hươu sao.

Chờ Mao Đản lớn thêm một ít, nó có thể thừa dịp đêm tối bay đến nông trang ven núi, mang gà mái, ngan cùng vịt đem ra, Hồng Bì Bì lần đầu tiên được ăn thịt gia cầm.

Trong lòng Hồng Bì Bì cũng dâng lên nỗi hoài nghi, động tác săn mồi ngày càng thành thạo, trong mắt hiện lên thị huyết tàn bạo, rõ ràng là một con ác điểu, sao lại là ô kê cơ chứ?

Biết Mao Đản có thể nói, là một lần Mao Đản quang minh chính đại mang hoa hoa nữu nhân của sơn kê đại thẩm về trong thạch động, Hồng Bì Bì vội vàng không ngừng đến bồi tội cùng sơn kê đại thẩm, đang bị quở trách, Mao Đản một tay nắm lấy Hồng Bì Bì kéo ra phía sau, thập phần táo bạo nói: “Chồn chính là phải ăn sơn kê, Hồng Bì Bì vẫn cấp ngươi mặt mũi, không cần không biết xấu hổ, cẩn thận đêm nay cả nhà ngươi xương cốt cũng không còn.”

Sơn kê đại thẩm nháy mắt ngất xỉu…

Hồng Bì Bì nhìn chằm chằm Mao Đản, trong đầu chỉ có một ý tưởng, hóa ra Mao Đản đã trưởng thành hơn cả ta…

Nếu Mao Đản có thể nói, vậy cũng có thể biến thành hình người, vì thế Hồng Bì Bì kiên nhẫn dạy  Mao Đản như thế nào là dồn kí đan điền, như thế nào hô một tiếng có thể biến thành người.

Hồng Bì Bì làm mẫu: “Nha, trong đầu nghĩ đến mình phải lớn lên, hô một tiếng, liền thay đổi.”

Trong mắt to của Mao Đản dẫn theo một tia xem thường hiếm có: “Ta sớm đã thay đổi, nhưng không lưu lại cái đuôi và lỗ tai thôi.”

“Nha? Như thế nào ta chưa thấy qua?”

“Bởi vì… bởi vì…” Mao Đản đột nhiên bĩu môi, rầu rĩ nói: “Ngươi sẽ ghét bỏ…”

“Ta sẽ không ghét bỏ.” Hồng Bì Bì cam đoan.

Mao Đản vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc nhìn Hồng Bì Bì, sau đó giống như hạ quyết tâm thật lớn, chậm rãi hóa thân thành hình người.

“………”

7.

Tuy là ô kê, nhưng Mao Đản hóa thân thành hình người lại không xấu, phải nói là bề ngoài thập phần xuất sắc, làn da trắng nõn, cao gầy dáng người, ẩn ẩn theo một cỗ lệ khí, may mắn ánh mắt của Mao Đản hình người nhìn Hồng Bì Bì lai nhu hòa vô hại rất nhiều.

Có phải là ô kê đã qua thời kỳ trưởng thành hay không…

Còn có, vì cái gì…

“Ngươi không biết mặc quần áo à?”

“Không biết.” Mao Đản khô khốc trả lời, sưu một cái biến trở về hình người.

Hồng Bì Bì nhìn thấy Mao Đản, bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi không có lông, đương nhiên không biến ra quần áo, quần áo của chúng ta đều là do lông biến thành.”

Hồng Bì Bì ném một câu: “Ngươi chờ.” Liền chạy ra khỏi thạch động, đầu tiên là nó đi trộm lông  gà mái trong ổ, lấy vài cái lông đuôi của gà trống, tàn phá lông mấu con bói cá, đại chiến với một sơn kê đuôi dài, đánh hai con uyên ương lớn, cưỡng bức dụ lợi mấy con vẹt…

Cuối cùng cầm một đống lông chim cướp bóc được trở về thạch động, vui vẻ rạo rực nói với Mao Đản: “Đem cái này kết lại thành áo choàng cho ngươi, ngươi có thể biến ra được quần áo…”

“… ngươi trực tiếp xuống dưới chân núi mua cho ta một bộ không phải là được rồi sao…”

“…” Hồng Bì Bì cúi đầu, có điểm ngượng ngùng nói: “Lỗ tai cùng cái đuôi của ta không biến được, nếu xuống chân núi sẽ bị cho là yêu quái… yên tâm, ta sẽ đan được cái áo choàng đẹp cho ngươi…”

Mao Đản thấy Hồng Bì Bì sắc mặt như mây đỏ, lặng lẽ thở dài một hơi, lại biến thành khờ dại đi cọ cọ nó, Hồng Bì Bì hóa thành hình người nhìn rất thanh tú, một cái đuôi xù ở sau mông vẫy đến vẫy đi, bộ dáng thoạt nhìn rất muốn khi dễ.

Chương 8

Hồng Bì Bì đan ba ngày, mới đem lông chim đan thành một cái áo choàng màu sắc rực rỡ, nó cảm thấy rất là mỹ mãn, rất có cảm giác thành tựu mà đưa cho Mao Đản.

Mao Đản biến thành hình người, lông chim biến thành một kiện trường bào màu sắc sặc sỡ, Mao Đản run rẩy khóe miệng nhìn quần áo trên người, gằn từng tiếng nói: “Thật sự mịe nó rất là đẹp!”

Hồng Bì Bì thập phần vui mừng, mãnh liệt yêu cầu Mao Đản không được cởi ra, bình thường đều mặc là tốt rồi.

Qua mấy ngày, Thánh Thủ thâu kê vội vàng đến tìm Hồng Bì Bì, nhìn thấy Mao Đản màu sắc sặc sỡ bay đi săn, kinh ngạc nói: “Gì? Có phải nhầm không đấy, hình như Mao Đản nhà ngươi là phượng hoàng?”

Kết luận này làm Hồng Bì Bì sợ, còn không kịp hỏi tỉ mỉ, đã bị Thánh Thủ kéo đi, “Nhanh lên, Lang Vương triệu tập tất cả chồn trong núi, không đi cũng bị khảm đầu đấy.”

“Gì cơ?” Hồng Bì Bì mơ mơ hồ hồ đã bị kéo đến chỗ đất trống trước cửa phủ  Lang Vương, nơi ấy đã đầy nhóc không ít lão thiểu mẫu công chồn, toàn bộ mọi người sớm đã đến đây, mỗi người đều giống nhau lui thành một đoàn run đây đẩy.

Thánh Thủ hỏi một con chồn tạp mao bên cạnh: “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

Tạp mao run rẩy nói: “Huynh đệ ngươi tới chậm không biết, vừa rồi một con hôi lang ra truyền ý chỉ của Lang Vương, vì nho nhã quá nên ta cũng không nghe rõ, chỉ biết ràng Lang Vương muốn chọn một con chồn đẹp nhất, lột da cho tiểu tình nhân họa sư của hắn làm bút lông chồn.”

“… Vậy phải chạy trốn a!”

“Huynh đệ, chạy trốn sẽ bị bắt về khảm đầu, nơi này nhiều đồng loại như vậy, không nhất định đến phiên chúng ta, Lang Vương làm trò này, lông ta và ngươi đều không phải là thượng đẳng, đứng ở nơi này càng an toàn.”

Thánh Thủ vuốt vuốt kê mao ở bên mép, trầm ngâm gật đầu.

Tạp mao tiếp tục nói: “Huynh đệ, huynh đệ phía sau ngươi thoạt nhìn cũng không tồi nha…!”

Cả hai nhìn Hồng Bì Bì, Hồng Bì Bì phát ngốc thất thần, dần dần cũng cùng tạp mao và Thánh Thủ nói chuyện rầm rĩ.

Đợi cho mặc phát Lang Vương thong thả bước ra, tuy rằng Lang Vương không có biến thành nguyên hình, nhưng vua trong núi này cũng không phải là làm không, ánh mắt lãnh liệt đảo qua nhóm chồn, mao đoàn nhóm úp sấp trên mặt đất liền cuộn song run rẩy.

Có vài con không chống đỡ được, bắt đầu anh anh khóc nức nở, lại sợ bị nghe thấy, đành phải lấy móng vuốt che miệng.

Lang Vương chậm rãi nhấc chân,  thong thả tuần tra một vòng, sau đó dừng lại trước mặt Hồng Bì Bì, dùng mũi chân đá đá nó. “Chính là nó đi.”

Hồng Bì Bì một hơi hít thở không thông, đông một tiếng trực tiếp ngất xỉu.

./.

Chương 9.

Đợi cho Hồng Bì Bì từ từ tỉnh lại, đã phát hiện mình ở trong một cái túi, nhớ tới vận mệnh sắp phải đối mặt, nước mắt từng giọt từng giọt lớn không tự chủ được mà rơi xuống.

“Mao Đản…”

Trong lòng gọi lên một tiếng, đột nhiên cái túi đảo lộn, Hồng Bì Bì nặng nề mà ngã trên mặt đất, sau đó chợt nghe được âm thanh lạnh lẽo của Lang Vương: “Nó là con chồn nhìn được nhất trong núi, không biết hợp ý của ngươi không?”

Tiểu tình nhân của Lang Vương phát sầu nói: “Mao sinh trưởng trên người nó, làm thế nào lấy?”

“Lột da là được liền.”

“Chỉ cần mao trên đuôi là được rồi, không cần lấy mạng của nó…”

“Vậy thì cạo đuôi nó thôi vậy.”

Một cái lại một cái sét đánh giữa trời quang, Hồng Bì Bì chỉ cảm thấy cơ thể không thể khống chế, máu dồn lên tai, trong đầu chỉ có mấy ý niệm phát đi phát lại: “Ta chết Mao Đản làm sao bây giờ? Mao Đản ngoan ngoãn như vậy… ta vẫn là luyến tiếc ăn… vạn nhất bị người khác ăn mất làm sao bây giờ…”

Đột nhiên thân mình nhẹ hẫng, họa sư kia đem nó để lên trên đầu gối, một tay nhẹ vuốt ve lưng nó, một tay không chút khách khí lấy kéo cắt xoèn xoẹt, miệng còn không ngừng nói: “Đừng sợ, đừng cắn.”

Tâm Hồng Bì Bì đều sắp nhảy đến yết hầu, trên mặt phủ kín vẻ tuyệt vọng.

Cho đến khi họa sư đem nó thả ra ngoài cửa, bốn chân giẫm lên thổ địa kiên cố, nó mới ý thức được hẳn là nên chạy đi, là liều lĩnh chạy trốn ra ngoài, khuông một tiếng đánh lên gốc cây cổ thụ bên ngoài, thiếu chút nữa bắt chước đại danh đỉnh đỉnh đảo môi thố tử. (con thỏ nổi tiếng là xui xẻo.)

Giãy dụa đứng lên, đầu óc choáng váng cố nhìn thấy đường, Hồng Bì Bì kích động phát ra toàn bộ tiềm lực trong cơ thể, có gắng chạy tiếng, tốc độ có thể so với lúc Mao Đản lao xuống vồ mồi.

Hồng Bì Bì xuyên qua bụi cây trong rừng, hô hấp không khí tự do sau khi thoát khỏi tai nạn,ngẩng mặt đón gió bốn mươi lăm độ che đầy là lệ.

Mao Đản, Bì Bì còn sống trở về gặp ngươi!

./.

Chương10.

Mao Đản đi săn trở về không tìm được Hồng Bì Bì, đoán là nó đi đâu chơi, kết quả chờ tả chờ hữu không thấy bóng người, lo láng đi ra ngoài động, một con quạ đen miệng rộng không ngừng vỗ cánh trên cây: “Bì Bì nhà ngươi bị Lang Vương bắt đi lột da rồi…”

Sắc mặt Mao Đản trầm xuống, phi thân lên cây, một móng vuốt bóp cổ quạ đen: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại.”

“Tha mạng tha mạng, ta không nói bừa, Lang Vương muốn làm bút lông cho tiểu tình nhân, lông của Bì Bì nhà ngươi đẹp nhất, nên bị chọn…”

“Thật hay giả? Dám gạt ta cẩn thận mạng nhỏ của ngươi!”

“Không có không có… ngươi hỏi một chút, toàn bộ động vật trong núi đều biết... Đừng bóp nữa, oa oa oa…”

Mao Đản bay lên trời, lao thẳng tới Lang Vương phủ, trong lòng lo lắng cùng phẫn nộ làm cho y không khỏi thét lên một tiếng quái dị, làm đàn thú trong núi sợ đến mực chạy loạn lên.

Bay được một nửa, chợt thấy một sinh vật nhạt màu đang chạy vội vàng, rõ ràng là Hồng Bì Bì nhà y…

Mao Đản nhẹ nhõm thở một hơi, xoay đến bên người Hồng Bì Bì, Hồng Bì Bì nửa đường gặp Mao Đản, không khỏi toàn thân mềm nhũn, tinh thần hơi thả lỏng xuống, ôm lấy cổ Mao Đản gào khóc, nó bị dọa thực thảm.

Mao Đản an ủi vỗ về trên lưng nó, đột nhiên trong mắt hiện lên hung quang, trên trán Hồng Bì Bì bị sưng vu một cục to tướng, cái đuôi lông xù trọc hơn phân nửa…

Hồng Bì Bì một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, nói đến chỗ bị họa sư phi lễ, không khỏi thương tâm, nước mắt rơi như mưa.

Mao Đản xanh mặt nghe, cắp lấy cổ của Hồng Bì Bì, phi thân hướng thạch động, Hồng Bì Bì lần đầu tiên được Mao Đản mang theo bay lên không trung, sợ hãi cứng ngắc tứ chi đầu cũng rụt lại.

Hai cánh hữu lực quạt gió bên cạnh, dưới thân là lá cây trùng điệp, núi đá suối nước nhìn không sót gì, thình lình nhìn thấy khung cảnh đồ sộ như vậy Hồng Bì Bì xem đến ngây người.

Lúc phục hồi lại tinh thần, đã về đến thạch động, Mao Đản kéo Hồng Bì Bì vào động, sau đó mở miệng nói: “Biến thành hình người…”

Hồng Bì Bì ngoan ngoãn làm theo, thiếu niên trên mặt nước mắt chưa khô, trên trán có cục sưng to tướng, hau cái lỗ tai ủ rũ, cái đuôi trọc nhụt chí giấu ở sau mông.

Mao Đản thở dài một hơi, cũng hóa thành hình người, tiến lên cúi đầu nhẹ nhàng liếm chỗ sưng, trách nói: “Sống lâu hơn ta, sao vẫn ngốc như vậy!”

Hồng Bì Bì ủy khuất hấp hấp nước mũi.

“Người xấu sờ soạng vào đâu?”

“…….….”

Hồng Bì Bì như là tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, lá gan bắt đầu to lên hung hăng nói họa sư: “Hắn… hắn sờ soạng đầu cùng lưng của ta, cắt đuôi của ta, hình như, hình như còn sờ bụng của ta… ta không nhớ rõ…”

“……….”

Mao Đản hít một hơi, áp chế không thoải mái trong lòng, sau đó cười cười, “Không có việc gì, ngoan.” Sau đó bắt đầu từ trán Hồng Bì Bì, liếm đến hai má, sau đó là môi, sau đó là cổ, dọc một đường từ ngực đến rốn, nhẹ nhàng mà hấp duyện.

“… Mao…. Ngươi làm cái gì vậy?” Hồng Bì Bì hoảng sợ lắc lắc thân mình tránh hỏi.

Ánh mắt Mao Đản phát ám, cọ xát môi Hồng Bì Bì, thanh âm oa oa nói: “Thay ngươi tẩu đi hương vị người xấu lưu lại, đóng dấu ấn của ta lên, sau này người khác không dám khi dễ ngươi nữa…”

“Nga…” (Ngốc =.=)

Hồng Bì Bì nhìn thấy Mao Đản nắm lấy cái đuôi trọc của mìn, ngậm lấy nó, còn vươn đầu lưỡi liếm, không khỏi oanh một tiếng đỏ mặt.

Đợi cho đến  lúc bị đặt lên bàn đá, Mao Đản từ phía sau phủ lên, hai bàn tay không nặng không nhẹ xoa  bóp ngực nó, Hồng Bì Bì cắn môi suýt khóc: “Mao Đản. Ta… ta khẩn trương…”

“Không phải sợ, thả lỏng đi…”

“Ta…. Ta vẫn khẩn trương….”

“…………………..”

“Hồng Bì Bì, ngươi cư nhiên đánh rắm ngay lúc này!” (thật là sát phong cảnh >”<)

./.

Chương11.

Cái dấu ấn thực ra là một loại kỹ thuật a, lúc Mao Đản ôm Hồng Bì Bì nặng nề ngủ, trong lòng nghĩ: “Hôm nào phải đi báo thù!”

Trải qua chu đáo chặt chẽ bố trí cùng tìm cách, Mao Đản còn mượn mấy bao xuân dược của mẫu hồ ly bên sườn núi bắc vẫn thầm mến y.

Mẫu hồ ly thẹn thùng đưa thuốc ra, “Chán ghét, muốn cùng người ta đoàn tụ không cần kê đơn nhân gia đâu, trực tiếp đến là tốt rồi…” (Ọe)

Mao Đản không nói gì, cầm bao xuân dược chạy mất dép.

Sau đó y giả dạng thành người bán hương phấn, đến dưới chân núi tìm được cửa hàng của họa sư, hận không thể đem tất cả hương phấn quăng lên người họa sư. Xong xuôi, còn để lại riêng một bao, nghĩ ngày khác có thể cùng Hồng Bì Bì thử một lần, Hồng Bì Bì nhất định sẽ biểu hiện thập phần nhiệt tình.

Ngay sau đó liền biến nguyên hình bay lên không trung, đây là thời điểm quyết đấu của nam nhân!

Hồng Bì Bì đang ở trong động tự hỏi xem làm thế nào để giấu cái đuôi trọc đi, Thánh Thủ thâu kê một đường chạy vào kéo Hồng Bì Bì chạy ra ngoài, “Đại sự không ổn, Mao Đản nhà ngươi một mình tìm Lang Vương đánh nhau!”

Hai con chồn vội vàng chạy tới phủ Lang Vương, phủ đã có nhóm động vật chật như nêm cối muốn xem náo nhiệt, ngay cả cú mèo ngày ngủ đêm đi cũng ngáp dài đứng trên cành cây, mấy con khỉ trong tay ôm đầy hoa quả, cao giọng thét to: “Bán quả ngon đây, châu chấu nướng, còn có nước suối lạnh ~~~~”

Thánh Thủ lôi Hồng Bì Bì chui vào trong đám người, nhìn thấy Mao Đản đang đứng trên một tảng đá lớn, khí thế không ai bì nổi.

Một mặc thủ thương lang từ trong phủ uy nghiêm bước ra, một lang một ‘kê’ giằng co mà đứng, Mao Đản thế nhưng không rơi vào hạ phong dù chỉ một chút.

Lang Vương lạnh lùng cười, “Làm sao sơn kê lại có thể đến chỗ này giương oai?”

“Ngươi mới là sơn kê, cả nhà ngươi là sơn kê!” Mao Đản lạnh lùng đáp.

“… vậy ngươi là thứ gì?”

Mao Đản há mồm muốn nói, đột nhiên cảm thấy được hai chữ ‘ô kê’ thập phần sát uy phong, liền bình tĩnh hỏi trở lại: “Ngươi hỏi lắm thế làm gì?”

Hồng Bì Bì chợt nhớ tới lời Thánh Thủ trước đây nói qua, không biết là lấy dũng khí từ đâu tới, thốt lên: “Y là Phượng hoàng!”

Lời vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ.

Lang Vương lạnh lùng khinh bỉ nói: “Không nói đến ta chưa từng thấy phượng hoàng như vậy, cho dù ngươi đã biến chủng, cũng chỉ là phượng hoàng vào rừng làm tặc mà thôi.”

Mao Đản bất vi sở động, nhàn nhạt vỗ móng vuốt, trong mắt hiện lên tia tàn bạo: “Không cần biết ta là phượng hoàng hay sơn kê, ngươi chỉ cần biết rằng, ta làm tới báo thù!”

Vừa dứt lời, đôi cánh hăng say quạt lên, dẫn theo vô số đá vụn lao thẳng tới Lang Vương, Lang Vương cũng không yếu thế chút nào, bật người mà lên, hai người triền đấu một chỗ.

Một trận này, đánh đến cát bay đá chạy, trời đất tối sầm, cây cỏ đổ rạp, đàn thú chạy loạn.

Mắt thấy cứ tiếp tục dây dưa sẽ đi đến kết cục lưỡng bại câu thương, Lang Vương một ngụm muốn cắn vào cổ Mao Đản, Hồng Bì Bì kinh hô một tiếng lao lên. Mao Đản thấy Hồng Bì Bì không sợ chết lao qua, quay người tránh khỏi công kích của Lang Vương, ôm cổ Hồng Bì Bì, lui ra xa.

Hồng Bì Bì kích động xoay người xem Mao Đản, lo lắng nói: “Bị thương không? Có đau không? Chúng ta không đánh nữa ô ô ô…”

Mao Đản trấn an vỗ vỗ đầu Hồng Bì Bì, “Hảo, nghe lời ngươi.” Sau đó nôn ra một búng nước bọt dính máu, đối Lang Vương cười tà ác: “Ngươi tốt nhất là đi xem tiểu tình nhân của mình đi, hắn sờ soạng người của ta, ta khiến cho hắn phải cầu người khác sờ hắn!”

Lang Vương sửng sốt, xanh cả mặt, lửa giận trong mắt càng sâu, nghiến răng nghiến lợi ném lại một câu: “Ngươi chờ!” quay người chạy xuống núi.

./.

Chương 12.

Mao Đản đắc ý dào dạt ôm Hồng Bì Bì trở về thạch động, dọc đường động vật đều nhìn y với đôi mắt kính trọng.

Mao Đản vào động phủ, từ trên xuống dưới khoa chân múa tay, y muốn sửa sang lại nơi này, tốn chút tiền hảo hảo trang hoàng một chút, y cùng với Lang Vương phải ngang nhau.

Tên động phủ là gì? Điều này làm cho bọn họ vô cùng gian nan, chồn phủ? Ô kê đại vương phủ? Nghe như thế nào cũng không được tự nhiên.

“Ta rốt cục là loài gì?” Mao Đản hỏi Hồng Bì Bì.

Hồng Bì Bì gãi gãi đầu: “Ta cũng không biết, Thánh Thủ lúc mới đầu nói ngươi là ô kê, sau lại nói ngươi là phượng hoàng…”

“….ngươi nhặt được ta ở đâu?”

“Trong kê oa dưới chân núi, ách, không đúng, là thâu, không đúng, là nhặt!” Hồng Bì Bì kiêu ngạo mà nói.

“Hảo hảo hảo, ta là do ngươi thâu tới, vậy đến hỏi gà mái tốt lắm!”

Mao Đản mang theo Hồng Bì Bì bay đến kê oa, Hồng Bì Bì đắc ý bễ nghễ vượt qua lục bá hàng rào. Con hoàng cẩu kia bị Mao Đản trừng, lập tức co rúm lại thở mạnh cũng không dám, quỳ rạp trên mặt đất khóc ô ô.

Gà mái che chở cho con của mình, run đây đẩy, oán hận nói với Hồng Bì Bì:

Quả đại song hoàng kia? Hừ, lão nương nào biết nó từ đâu đến, năm ấy ta đang hảo hảo ấp đản, đột nhiên đồ vật này nọ từ trên trời rơi xuống, tạp lão nương hôn mê, lúc tỉnh dậy đã thấy kê oa nhiều hơn một quả đản, bộ dạng to lớn như thế nhưng lại cố tình xông vào kê đản, đá cũng không đi! Còn trêu chọc con tiểu tặc nhà ngươi này mỗi ngày đều nhớ thương! Chán ghét!”

“………………”

Trên đường trở về, nhìn thấy Mao Đản có chút đăm chiêu, Hồng Bì Bì bày ra bộ dáng cao hứng nói: “Mao Đản, ngươi từ bầu trời đến, như vậy ngươi nhất định là phượng hoàng! Chỉ có phượng hoàng mới ở trên trời….”

“Lúc trước ngươi thâu ta để làm gì?”

“Ăn a, còn có thể làm gì được….:”

“………………..” trên trán Mao Đản tuôn ra hai cái gân xanh.

Hồng Bì Bì cọ xát hai ngón tay, “Ngươi đã nói ta là chồn, thâu kê ăn thực là bình thường thôi…”

“Thế bây giờ còn muốn ăn không?” Mao Đản nghĩ đến cảnh Hồng Bì Bì một bên uy mình ăn một bên chảy nước miếng, liền cảm thấy thế sự tang thương, chân tướng tàn khốc.

“Không, không muốn, ta luyến tiếc…”

“Hừ.” Mao Đản hừ một tiếng, lắc lắc Hồng Bì Bì: “Hiện tại chỉ có ta mới được ăn ngươi!”

“Gì?........ cứu mạng a!”

./.

Chương13: Kết cục loạn xả vô trách nhiệm.

Trên núi mới xây dựng một cái phượng hoàng phủ, phủ chủ là một con phượng hoàng không có lông (bôi bác). Lúc phượng hoàng giương cánh có thể che lấp mặt trời, có thể lên như diều gặp gió chín ngàn dặm.

Phượng hoàng thực thích chồn, thương xuyên có thể thấy y cắp theo một nắm bông. Chung quy chỉ có băn khoăn là đối thủ một mất một còn Lang Vương, ngay tại chỗ sơn động thống khoái đánh một trận.

Tình nhân của Lang Vương là một vị họa sư danh tiếng, thấy kỳ cảnh như vậy liền cảm khái không thôi, vẽ ngay một bức tranh sinh động.

Bức tranh được một phú thương dùng số tiền lớn mua đi, bởi vì bức tranh rất đẹp, văn chương tinh tế, chi tiết tỉ mỉ nên phú thương yêu thích không buông tay, dặn đứa con sau khi lão chết nhất định phải mang bức tranh chôn theo.

Rất nhiều năm sau, đại mộ của phú thương bị quật lên, một thanh niên đơn thuần nhặt bức tranh lên, lắp bắp hỏi vị tiểu ca mặt than ở phía sau: “Bình, Bình Tử… bức tranh này có ý nghĩa gì?”

Một tháng sau, trong cuộc đấu giá ở Hồng Kông có một bức tranh Trung Quốc cổ đại với lối vẽ tỉ mỉ làm cả thế giới khiếp sợ, tính ra với giá trên trời.

Giới sinh vật học, giới khảo cổ học còn oanh động hơn nữa, không ít giáo sư đầu tóc bạc phơ tụ tập ở Hồng Kông run rẩy nhìn thấy bức họa mà đưa ra kết luận, dấy lên một vòng giám định cổ vật.

Giới khảo cổ, giới sinh vật học, giới cổ văn trải qua nghiên cứu thận trọng, liên hợp làm rõ, bức tranh này không phải là giả, bằng chứng như núi, ít nhất là trên lục địa Trung Quốc nhiều ngàn năm trước, khủng long có cánh còn sinh sản ở trong rừng rậm nguyên thủy!

Hơn nữa, bức tranh này còn chỉ ra một sự khó hiểu của văn hóa Trung Quốc, côn bằng (loài cá lớn và chim lớn) trong truyền thuyết cổ đại Trung quốc chính là khủng long bay kỷ Ura- Khủng long có cánh! Nhà nghệ thuật cổ đại Trung quốc dùng kỹ thuật vô cùng tinh xảo đem kỳ tích sống động đó ghi chép lại, hiện ra trước mắt dân chúng hiện đại!

Hết

Hóa ra là em Mao Đản em ý là khủng long a ~~~

Chúc mọi người có một ngày nghỉ vui vẻ nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro