156-158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 156: KHÔNG MẢNH VẢI CHE THÂN Ở TRONG PHÒNG LÝ HÀO KIỆT

"Còn có chuyện như vậy?"

Đào Nhi sửng sốt.

Rất hiển nhiên, cô ấy không ngờ còn có chuyện như vậy.

Tôi cười khổ, "Đúng thế."

Tôi chỉ thừa nhận, nhưng không nói tới chuyện kia.

Dù sao bao chuyện xảy ra ngày trước đối với tôi chính là một vết sẹo, hiện giờ vết sẹo này đã đóng vảy ở mức độ nào đó, tôi không muốn rạch nó ra.

Đào Nhi cũng không truy hỏi.

Lúc hai chúng tôi đang ngồi im lặng thì từ xa truyền đến tiếng bước chân.

Tôi nhìn theo phương hướng âm thanh thì thấy Lương Vũ Hạnh đang mặc một chiếc váy dây dài đi về phía chúng tôi.

Nhìn thấy chúng tôi, cô ta châm biếm, "Ôi chao, thật hâm mộ các cô rảnh rỗi như vậy, tôi đây chẳng được thế. Tác phẩm lần này của tôi cần quá nhiều thứ tham khảo, thứ cần để thiết kế cũng nhiều, thời gian phác thảo cũng đủ làm tôi bận rộn rồi."

Lương Vũ Hạnh đứng ở giao lộ nhìn tôi, tựa hồ như đang chờ chúng tôi mở miệng.

Nhưng tôi và Đào Nhi đều tự hiểu ngầm, ai cũng không tiếp lời.

Cô ta nhếch khóe miệng, xấu hổ nói, "Ôi chao, tôi đi trước đây, còn một đống việc phải làm."

Tôi và Đào Nhi vẫn không nói gì.

Lương Vũ Hạnh vừa đi, tôi bèn nói, "Lần trước cô ta sao chép tác phẩm của em, không ngờ bây giờ còn có thể vào chung kết, thật không tưởng tượng được."

"Đó là vì Cao Vân." Đào Nhi nhìn về hướng Lương Vũ Hạnh rời đi, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cao Vân này, năng lực làm việc rất cao, mối quan hệ cũng tốt mà còn rất nghĩa khí. Chỉ cần đi theo cô ấy, cô ấy sẽ không để người của mình chịu thiệt."

"Thật ra đây là ưu điểm, nói vậy thì con người cô ấy quả là đoan chính."

"Đúng thế, cô ấy thật sự không tệ."

Đào Nhi lại nói một vài chuyện liên quan tới Cao Vân cho tôi nghe.

Khiến ấn tượng tốt của tôi với Cao Vân lên cao vùn vụt.

Mắt thấy thời gian sắp tới giữa trưa, Đào Nhi phải quay về thiết kế, tôi và cô ấy chia tay nhau.

Quay về phòng, tôi nhìn lướt qua một vòng, trong phòng trống không, xem ra Lý Hào Kiệt đã rời đi.

Tôi ngồi trên sofa, muốn mở máy tính ra lần nữa, bấy giờ mới chú ý tới một tờ ghi chú dán ở máy tính, bên trên là nét bút của Lý Hào Kiệt.

"Phòng của anh ở bên cạnh phòng em, có chuyện gì thì cứ tới tìm anh."

Phòng của tôi nằm ở góc khuất trong làng du lịch, cách vách chỉ có một căn phòng cùng loại.

Căn cứ theo hiểu biết lúc trước của tôi, Lý Hào Kiệt sẽ ở trong một căn phòng xa hoa nhất của làng du lịch.

Tôi không ngờ anh ta sẽ sống ở nơi này.

Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì tới tôi.

Chuyện tôi phải làm, chẳng qua là làm sao để tạo ra một thiết kết thật đẹp thuộc về mình.

Một tay tôi ôm lấy máy tính, xoay quanh trong phòng. Lúc này tôi mới nhận ra, trước đây mình đã coi thường đề thi này, thật ra nó khó vô cùng.

Thiết kế một căn phòng, người nào cũng biết làm.

Nhưng càng là chuyện đơn giản thì muốn đạt được giải thưởng càng khó khăn.

Huống chi hiện giờ bảy người trong trận chung kết, ngoại trừ tôi, ai cũng là cao thủ hàng thật giá thật.

Đảo mắt đã hết một ngày, tôi đang ngồi trong phòng cầm quyển vở ký họa viết viết vẽ vẽ, nhưng cuối cùng chỉ tạo ra vô số bản thảo vô dụng.

Tôi ngồi trong phòng hai ngày.

Tới khi một quyển vở ký họa gần như đã bị tôi xé hết, tôi cuối cùng mới cảm thấy mình có chút ý tưởng.

Lúc đang hạ bút vẽ bản nháp, tôi lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào.

Tiếng bước chân hỗn loạn, có tiếng cười của con gái và tiếng nói khẽ của đàn ông.

Chuyện gì thế?

Nơi này rõ ràng là góc khuất nhất trong làng du lịch, bình thường ngay cả người đi qua đường cũng rất ít, sao trong phút chốc lại nhiều người như vậy?

Tôi đứng dậy, duỗi thắt lưng rồi đi ra sân.

Bước ra ngoài, tôi nhìn thấy đoàn người láo nháo bước vào căn phòng bên cạnh.

Dường như đều là những người tham gia trận chung kết lần này.

Nơi đó....

Phòng của Lý Hào Kiệt?

Bọn họ vào trong làm gì?

Lẽ nào xảy ra chuyện gì?

Không hiểu sao trong lòng lại trở nên hoảng loạn, ngay cả giầy cũng không kịp thay đã lao ra ngoài.

Tôi tới cửa, nhìn thấy một đoàn người đang chen chúc ở đó, ai cũng đang nhìn vào trong phòng, vẻ mặt khác nhau.

Có người kinh ngạc, có người che mắt, có người che miệng.

Bọn họ đều ngây ngẩn tại chỗ.

Dường như bị kinh hãi rất mạnh.

Không phải Lý Hào Kiệt thật sự xảy ra chuyện chứ!

Tôi nhanh chóng bước tới, đẩy nhóm người đang vây xung quanh để nhìn vào trong....

Sững sờ.

Tôi nhìn thấy trong phòng có hai người.

Một nam;

Một nữ;

Nam là Lý Hào Kiệt.

Nữ không ngờ lại là Đào Nhi.

Trên người Đào Nhi chỉ mặc một chiếc quần lót, cả cơ thể ửng hồng, ánh mắt mơ màng, cứ nhìn thấy Lý Hào Kiệt là nhào lên trên.

Lý Hào Kiệt lắc mình tránh đi, Đào Nhi lại tiếp tục nhào vào.

Cô ấy nhìn Lý Hào Kiệt, giọng nói trong miệng mơ hồ phát ra, "Cho tôi, cho tôi.... tôi muốn...."

Giọng nói kia, ái muội, kiều diễm, tràn ngập tình dục.

"Đào Nhi!"

Tôi chỉ sửng sốt một giây rồi lập tức lao vào trong, cầm lấy một bộ quần áo Lý Hào Kiệt treo ở bên cạnh. Lúc tôi chuẩn bị ôm lấy Đào Nhi thì một người từ trong phòng tắm lao ra, bưng một chậu nước, chậu nước ấy trực tiếp hất lên người Đào Nhi.

Trong nháy mắt, tôi có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới mặt mình.

Người hất chậu nước không phải ai khác mà chính là Lương Vũ Hạnh. Cô ta hất xong thì chửi ầm lên, "Đào Nhi, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!"

"Đào Nhi, chị không sao chứ."

Tôi cảm thấy sự việc không thích hợp, nhưng cũng lười đôi co với Lương Vũ Hạnh, tiếp tục cầm quần áo quấn cho Đào Nhi.

Một cái hắt này dường như cũng khiến Đào Nhi tỉnh lại đôi chút. Cô ấy đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, vươn tay ra sờ sờ cơ thể mình, lại nhìn tôi đang ở bên cạnh, ánh mắt trừng lớn, hỏi, "Chị, chị làm sao vậy?"

"Em không biết, chị về phòng với em trước nhé."

Tôi nói rồi chuẩn bị đưa cô ấy về phòng.

Lúc này Dương Trung cũng đến, dẫn theo năm, sáu người vệ sĩ. Anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức nói, "Xin lỗi Tổng giám đốc Lý, tôi tới chậm rồi, anhkhông sao chứ."

Lý Hào Kiệt đứng ở một bên, sắc mặt trái lại khá bình tĩnh.

Anh ta lấy tay vỗ vỗ quần áo mình, nhìn thoáng qua Đào Nhi, cảm xúc không tốt lắm, "Điều tra xem đây là chuyện gì."

Tuy Đào Nhi được tôi dùng khăn bọc lại, nhưng chân của cô ấy vẫn đang lộ ra bên ngoài.

Dương Trung nhìn thoáng qua, lập tức nói, "Vâng!"

Tôi đang muốn dẫn Đào Nhi về phòng, Lương Vũ Hạnh ở phía sau lại nói, "Vừa rồi tôi thấy Đào Nhi vừa đi vừa cởi quần áo đã cảm thấy chuyện này kỳ quái, không ngờ tới lá gan của cô ta lại lớn như vậy, còn dám tới quyến rũ tổng giám đốc Lý."

"Cô im mồm!" Tôi trừng mắt nhìn Lương Vũ Hạnh.

Che chở Đào Nhi đi về phòng.

Chúng tôi đi tới cửa, Dương Trung đi theo, nhưng rất lịch sự không tiến lại gần, anh ta đứng ở chỗ khách ra hơn một mét rồi nói, "Đợi tới lúc tiện hơn xin hãy liên hệ với tôi."

"Được thôi, trợ lý Dương." Tôi nói xong thì đưa Đào Nhi vào phòng.

Vừa bước vào phòng tôi lập tức nhanh chóng cầm lấy khăn tắm lau người cho Đào Nhi, phát hiện cơ thể cô ấy nóng bỏng, hơn nữa vẫn còn hồng rực như cũ.

Cô ấy ngồi ở chỗ kia, liều mạng lắc đầu, lấy tay túm tóc mình.

Tôi đứng dậy, vốn muốn rót ly nước cho cô, đợi tới lúc xoay người lại thì thấy cô ấy đang ra sức kéo, trực tiếp dứt đứt một lọn tóc!

"Đào Nhi!" Tôi sợ tới mức vội vàng đặt cốc nước xuống, vọt tới túm lấy bàn tay còn đang tiếp tục dứt tóc của cô ấy, sau đó ôm chặt cô, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, "Không sao, không sao, đã qua hết rồi."

Lúc tôi ôm Đào Nhi, có thể cảm nhận được Đào Nhi đang run rẩy.

Đại khái qua vài phút, tôi nghe thấy cô ấy nói, "Xong rồi, chị xong rồi."

------------------

CHƯƠNG 157: CHỊ KHÓ CHỊU LẮM, EM TÌM MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỚI CHO CHỊ ĐI

Tôi không tiếp lời, chỉ ôm lấy Đào Nhi.

Cảm xúc của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn ổn định, tôi không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám cử động.

Tôi sợ mình hỏi ra, hoặc hơi buông tay, Đào Nhi sẽ lại dứt tóc mình.

Tôi cứ vậy ôm Đào Nhi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian này, ánh mắt Đào Nhi vẫn luôn ngây ngốc nhìn về phía nhà tắm, cánh tay không ngừng vùng vẫy.

Tỉnh thoảng còn lần mò vị trí giữa hai chân mình.

Dường như nơi đó rất khó chịu.

"Đào Nhi, Đào Nhi, đi tắm rửa trước đã nhé. Em giúp chị."

Tôi cảm thấy dù chịu đựng bao lâu thì nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của Đào Nhi cũng không hạ xuống, bấy giờ mới ý thức được, loại thuốc cô ấy dùng hẳn là rất mạnh.

Chỉ ngồi thế này có lẽ không phải là biện pháp.

Đào Nhi gật gật đầu, cùng tôi tới phòng tắm. Mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp xối xuống rơi lên cơ thể cô ấy, cũng làm ướt tôi.

Đào Nhi cúi đầu, mặc cho nước dội, nhưng cánh tay lại không ngừng lần mò cơ thể mình.

Trong tiếng nước chảy, tôi nghe thấy cô ấy nói, "Tống Duyên Khanh, chị khó chịu lắm, em tìm một người đàn ông tới đây cho chị đi."

"... Chuyện này, chị kiên trì kiên trì tiếp đi, sẽ nhanh ổn thôi."

Làng du lịch to như vậy, chỉ có mấy người.

Hai đồng nghiệp nam cùng tham gia trận chung kết và Lý Hào Kiệt, Dương Trung.

Sau đó là mấy người vệ sĩ của Lý Hào Kiệt.

Tùy tiện kéo một người tới "giải độc" cho Đào Nhi, theo tôi thấy, người cuối cùng chịu thiệt vẫn là bản thân cô ấy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Tôi đứng trong nước cùng Đào Nhi gần một tiếng đồng hồ.

Nhiệt độ cơ thể Đào Nhi mới từ từ giảm dần, tay cũng không lộn xộn nữa, cả người dường như mệt mỏi rã rời dựa vào tôi.

Nhỏ giọng nói một câu, "Cảm ơn em."

"Không sao." Tôi biết thuốc trong người Đào Nhi hẳn đã được thải bỏ ít nhiều rồi. Tôi ôm lấy cô, tắt nước, lấy bên cạnh một cái khăn tắm bọc cô ấy lại, "Lau người đi, em lấy cho chị một bộ quần áo, chị thay quần áo trước đã nhé."

Lúc này là mùa hè, tuy rằng ở đây trời đã tối nhưng không khí vẫn rất nóng, chỉ cần đổi một bộ quần áo khô thì chẳng mấy chốc cơ thể và đầu tóc cũng sẽ khô.

Đợi cô ấy thay quần áo xong, tôi cũng lau khô người mình, rót cho cô một chén trà nóng rồi mới hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đào Nhi cầm chén nước, lắc đầu vẻ mờ mit, "Chị cũng không biết, chị chỉ nhớ mình ăn xong cơm tối thì về phòng thiết kế, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể nóng rẫy, chuyện phía sau chị không nhớ rõ lắm."

"Vậy... cơm tối chị ăn ở đâu?"

"Ở nhà ăn, mọi người hầu hết đều ở đó."

Tôi nhìn cô khổ sở đầy mặt, không khỏi lên tiếng hỏi, "Vậy, vậy nhiều phòng như vậy, vì sao chị lại tới chỗ đó của Lý Hào Kiệt..."

Thật ra, tôi nói xong thì thấy hối hận.

Lời nói ngày hôm đó của Đào Nhi, kỳ thật đã tỏ rõ lập trường của cô ấy rồi.

Cảm tình của cô ấy với Lý Hào Kiệt đã vượt qua cấp trên và cấp dưới.

Có thể loại thuốc như thế này khiến người ta nhận ra được suy nghĩ thực sự trong lòng mình.

Đào Nhi thấy tôi nói được một nửa cũng đã đoán được ý trong lòng nói, cô cười khổ, "Thực ra chị cũng không biết vì sao lại đi tới chỗ anh ấy, đại khái là trái tim chị muốn đi."

"...."

"Nhưng em yên tâm." Đào Nhi nhìn tôi, "Tổng giám đốc Lý sẽ không nhìn tới chị, lúc chị đi có nhìn thoáng qua, tôi chẳng mảnh vải che thân đứng trước mặt anh ấy lao vào ôm ấp, anh ấy cũng không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra thật sự không có hứng thú."

"Con người anh ấy..."

Tôi muốn an ủi Đào Nhi, nhưng mở miệng ra lại không khỏi nhớ tới khoảng thời gian tốt đẹp trước đây cùng với Lý Hào Kiệt.

Anh ta khi đó quả thực là người tinh lực tràn đầy.

Đào Nhi nhìn tôi, khóe mắt cong cong, "Em đỏ mặt rồi, đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì."

Tôi lắc đầu.

Đào Nhi vươn tay ra, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em, Tống Duyên Khanh. Nếu lần này không có em, có thể tôi chẳng còn dũng cảm tiếp tục sống nữa."

"Em tới muộn rồi. Nếu em tới sớm, có thể cản đồng nghiệp lại..."

Nói tới đây, tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Lý Hào Kiệt gặp chuyện, chắc chắn sẽ báo cho Dương Trung trước.

Ngay cả Lương Vũ Hạnh nói nửa đường nhìn thấy, cô ta cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy triệu tập tất cả những đồng nghiệp tham gia trận chung kết tới vây xem.

Trừ khi....

Đầu óc tôi hơi rối loạn.

Đào Nhi dường như đã sớm nhìn rõ mọi chuyện, cô ấy đứng thẳng người, hơi mỉm cười, "Không sai, chị bị tính kế, cho nên trận chung kết này chắc chắn chị không tham gia được."

"Sao có thể, đây là chuyện ngoài ý muốn, liên quan gì tới trận chung kết."

"Không sao, em lấy tác phẩm của mình ra đây, chị xem giúp em."

Vẻ mặt Đào Nhi lạnh nhạt, như đã nhìn ra mọi chuyện từ sớm cũng không muốn tiếp tục nói tới đề tài này với tôi nữa.

Sau đó, tôi đưa một ít bản phác thảo cuối cùng của mình cho Đào Nhi xem.

Đào Nhi liên tục lắc đầu.

Cô ấy nói một tràng vấn đề. Tuy bình thường cô ấy là một người rất ôn hòa, nhưng lúc giúp tôi xác định vấn đề trong tác phẩm thì quả thực là miệng lưỡi có dao.

Không quanh co lòng vòng, vô cùng trực tiếp.

Nói tới mức tôi hận không thể đầu thai sinh lại.

Chờ cô ấy nói xong, tôi chau mày ủ dột nói, "Hay là em bỏ cuộc nhé."

Thật ra, căn bản tôi cũng không có hy vọng lấy được tiền thưởng.

Đào Nhi giơ tay lên xoa tóc tôi, mỉm cười, "Không sao, không phải còn có chị sao?"

"Chị, em không thể lấy thiết kế của chị được."

Câu nói của cô ấy khiến tôi nhớ tới câu nói của Lương Vũ Hạnh.

Vòng loại qua được là nhờ chỉ bảo của Lương Khanh Vũ, tác phẩm đấu bán kết cũng phải diễn tuồng mới xong.

Trận chung kết này tôi nhất định phải dựa vào bản thân, cho dù không lấy được phần thưởng nào cũng không sao cả.

Đào Nhi buột miệng cười, "Ai nói chị muốn để em lấy thiết kế của chị? Là chị chỉ đường cho em."

"Hửm? Chỉ đường?"

Tôi có chút hoang mang.

Tối hôm đó, Đào Nhi ở trong phòng dạy tôi.

Nói cho tôi, yêu cầu khi thiết kế phòng khách kiểu này nên chú ý tới những điểm gì.

Lời của cô là kinh nghiệm của bản thân tích lũy được, mỗi một câu đều khiến tôi vỡ vạc ra nhiều điều.

Đợi tới khi cô ấy nói xong đủ kiểu đủ loại vấn đề, trời bên ngoài đã chuyển từ một màu tối đen sang có chút tia sáng le lói.

Mặt trời sắp lên rồi.

Đào Nhi duỗi thắt lưng, cô muốn đi, tôi kéo cô đấy lại, "Cùng ngủ nhé, đừng về nữa."

Chiếc giường lớn một mét tám, cũng đủ cho tôi và cô ấy ngủ.

Cô ấy do dự một chút rồi gật gật đầu.

Vì quá mức vất vả nên đầu vừa tựa nên gối đã thiếp đi.

Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy Đào Nhi đâu nữa.

Tôi nhìn thoáng qua, quần áo tối qua cô ấy mặc cũng đã được giặt sạch treo ở bên ngoài.

Lúc đó, tôi còn tưởng rằng cô ấy về nhà rồi.

Nhưng mà, đến giữa trưa tôi tới nhà cơm, mấy người cùng tới tham gia cuộc thi đều đang ngồi ở một bàn trò chuyện. Thấy tôi tới đây, có mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía tôi.

Xì xào bàn tán.

Tôi mặc kệ bọn họ, tự lấy cơm rồi ăn phần của mình.

Lương Vũ Hạnh thấy tôi không có phản ứng, gắt giọng hỏi một câu, "Này, Tống Duyên Khanh, chẳng lẽ cô còn không biết Đào Nhi đi rồi?"

"Gì cơ?"

Đầu óc tôi mơ hồ.

"Sáng sớm hôm nay cô ta tự xin rút lui rồi." Lương Vũ Hạnh đặt đũa xuống, vẻ đắc ý đầy mặt nói, "Cũng đúng, tối qua làm làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như vậy còn bị chúng ta nhìn thấy cả, cô ta làm sao còn mặt mũi mà ở lại."

Cô ta nói xong, một đồng nghiệp nam ở bên cạnh nói đầy vẻ bỉ ổi, "Há, đáng tiếc không có di động, nếu không tôi nhất định chụp vài tấm."

-----------------

CHƯƠNG 158: BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY, ANH VÀ EM SỐNG CÙNG NHAU

Đồng nghiệp nam kia vừa nói xong, người bên cạnh đều ồ à lên.

"Đúng thế, bình thường cô Đào Nhi này nhìn có vẻ rất bảo thủ, không ngờ dáng người lại đẹp như vậy."

"Đúng thế, ngực nhìn rất to, mông cũng cong."

"Sao cô ấy không tới tìm tôi chứ, tìm tôi, tôi sẽ thỏa mãn đầy đủ cho cô ấy."

Hai người đàn ông ngồi đó nói lời bẩn thỉu.

Tôi nghe không lọt tai mới đứng lên đi tới bên cạnh bàn, "Chuyện này chắc chắn có người hại cô ấy. Làng du lịch nhất định có máy theo dõi, đợi tới lúc phát hiện ra là ai, người đó chờ mà ngồi tù đi!"

Nói xong, tôi quét mắt nhìn mấy người họ một cái, vẻ mặt của bọn họ đều khó coi như nhau.

Nhất thời tôi cũng không nhận ra rốt cuộc là ai làm.

Nhưng tôi nghi ngờ Lương Vũ Hạnh.

Lúc danh sách thi đấu bán kết được công bố, cô ta và Đào Nhi đều được mọi người xem trọng nhất.

Lần này Đào Nhi rút lui, chỉ cần Lương Vũ Hạnh không sai sót, trên cơ bản đã ngồi yên trên vị trí quán quân.

Tiền thưởng cũng nghiễm nhiên rơi vào tay.

Tôi cũng không còn tâm trạng gì ăn cơm trưa nữa.

Tùy tiện và vài miếng rồi quay về phòng.

Mở máy tính ra, những lời tối qua Đào Nhi nói với tôi đều đã được sắp xếp thành hồ sơ.

Sau đó tôi bắt đầu một lần nữa ngẫm nghĩ tác phẩm của mình.

Hôm qua Đào Nhi nói với tôi, đề thi lần này không phải để khoe khoang kỹ thuật mà là thực dụng.

Thực dụng.

Có sáng tạo.

Cái này mới là quan trọng nhất.

Nhưng cũng khó nhất.

Tôi trái lo phải nghĩ, nếu không cứ dựa theo thi đấu bán kết, làm một căn phòng gia đình?

Nói làm là làm.

Tôi bắt đầu vẽ phác thảo, vừa làm việc đã làm tới hơn hai giờ đêm.

Nằm xuống đi ngủ mới nhớ tới vừa rồi mải làm việc chưa vào nhà vệ sinh.

Tôi lười đi bật đèn bèn mò mẫm trong bóng tối bước đi, bởi vì đi quá nhanh nên chân đụng vào góc bàn, tôi đau tới mức hít vào một ngụm khí lạnh.

Bật đèn lên.

Trên hai đùi vốn trắng nõn giờ có thêm một vết bầm xanh tím.

Tôi cau mày, nhìn vết xanh tím kia trong đầu chợt lóe sáng, có một ý tưởng sáng tạo!

Tôi có thể làm một căn phòng cho người tàn tật sử dụng!

Không ngủ được nữa, tôi lại bật đèn, lần nữa bắt đầu vẽ phác thảo. Một chớp mắt kia, linh cảm tràn đầy, trong hơn bốn tiếng đồng hồ, bản phác thảo đã được tôi vẽ gần hoàn chỉnh.

Trời cũng sắp sáng.

Tôi cũng không có sức đi ăn sáng, vùi đầu vào ngủ.

Tỉnh lại đã là buổi chiều.

Tôi rửa mặt một chút, đến thời gian ăn bữa tối thì tới nhà ăn, ăn xong thì đi.

Cũng không gặp đám người Lương Vũ Hạnh.

Chỉ còn một tuần nữa là tới hạn.

Tôi quay về phòng tiếp tục làm việc, có lẽ vì buổi tối rất yên tĩnh, cứ đến tối tôi lại tập trung cao độ.

Mỗi lần ngẩng đầu lên đã là rạng sáng ba, bốn giờ.

Mỗi ngày đều vào lúc này mới đi ngủ.

Tới buổi tối chỉ còn cách hạn nộp bản thao ba ngày, tôi vẫn như ngày thường, làm việc tới rạng sáng.

Trong lúc đang tập trung làm mô hình 3D trên máy tính, đột nhiên tôi cảm giác cả người bị bóng đen bao phủ.

Tôi còn chưa ý thức được chuyện gì thì một giây sau đã bị người ta bế nên ném vào giường!

Tôi nhìn sang....

"Anh làm gì vậy!"

Là Lý Hào Kiệt.

Người đàn ông ấy mặc một bộ quần áo ngủ, mái tóc mềm mại dính trên mặt, đứng ở trước giường từ trên cao nhìn xuống tôi, trên mặt là vẻ giận dữ, "Đi ngủ."

"Đợi chút nữa tôi sẽ ngủ."

Lúc này, trong đầu tôi đều là mô hình vừa rồi làm được một nửa.

Trong đầu vẫn còn sắp xếp một bước này làm gì, bước sau sẽ làm gì.

Nói rồi, tôi muốn xuống giường đi tới chỗ máy tính.

Lý Hào Kiệt chắn trước máy tình tôi, giơ một cái USB trong tay này, "Thứ này, chỉ cần anh cắm vào trong máy tính em, một giây sau máy tính của em sẽ tự động khởi động lại, tất cả những dữ liệu bên trong đều bị xóa hết."

Ác mộng!

Đây tuyệt đối là ác mộng của những nhân viên thiết kế như chúng tôi!

"Đừng! Đừng cắm!"

Mồ hôi trên trán tôi rớt xuống.

Mắt nhìn bàn tay đang cầm USB của Lý Hào Kiệt, sợ anh ta kích động.

"Vậy thì đi ngủ, về sau trước mười hai giờ đêm phải đi ngủ." Lý Hào Kiệt nhìn tôi, lúc nói chuyện vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng...

"Nhưng mà..."

"Hửm?"

Thấy tôi muốn phản bác, bàn tay cầm USB của Lý Hào Kiệt khẽ động.

Tôi sợ tới mức ngoan ngoãn nằm xuống, nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Bấy giờ mới nhận ra, người đàn ông này không vào từ cửa mà từ hàng rào ngoài vườn nhảy vào.

"Ngủ! Tôi ngủ! Anh đừng kích động!"

Tôi nói rồi nhanh chóng nằm xuống. Trong lòng tính toán, trước tiên cứ giả vờ ngủ, đợi khi Lý Hào Kiệt đi tôi lại dậy.

Sau đó tắt đèn lặng lẽ làm, vậy hẳn là anh ta không biết đâu.

Quả nhiên, Lý Hào Kiệt thấy tôi nằm xuống thì gật đầu vô cùng hài lòng, sau đó chủ động tắt đèn cho tôi rồi rời đi.

Trái tim tôi bình ổn lại, lặng lẽ nghe động tĩnh của cửa, xác định người đàn ông đó đi rồi mới rón rén bò dậy.

Rón ra rón rén mở chiếc máy tính vừa mới vào trạng thái ngủ đông.

Mở phần mềm, lúc đang chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Két.

Cửa mở.

Tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng ở cửa, trong tay xách một cái túi nhỏ.

Tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau, nhớ tới cái USB kia, chợt cảm thấy luống cuống, "Xin lỗi! Tôi, tôi tới tắt máy tính!"

Tôi vừa nói vừa giữ vững tốc độ, đóng máy tính lại.

Dùng tốc độ sét đánh nằm xuống giường.

Nhắm mắt.

Chưa tới nửa gây tôi đã nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói xa xôi của người đàn ông kia, "Vì đề phòng em nửa đêm dậy làm việc, bắt đầu từ hôm nay, anh ở cùng em."

"Cái gì? Không được!"

Tôi sợ ngây người.

Tôi ngồi dậy, lập tức phản kháng!

"Vì sao?"

Lý Hào Kiệt đặt cái túi ở cửa, bước vào trong phòng.

Tôi nhìn anh ta bước từng bước tới cạnh giường, lòng cuống lên, nhưng hạ quyết tâm nói, "Mấy hôm trước tôi bị bệnh, sau đó không có linh cảm, giờ vừa có được linh cảm, thời gian lại sắp tới rồi, tôi nhất định phải dùng thời gian buổi tối để làm!"

"Thời gian tới rồi?" Lý Hào Kiệt đi tới, ngồi xuống bên giường tôi, cả cơ thể chợt áp đến.

Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo.

Ánh mắt người đàn ông rực sáng như ngọn lửa lạnh lẽo, nhìn tôi hỏi, "Nói, em muốn kéo dài tới khi nào? Đều được."

Giờ phút này, khoảng cách khuôn mặt của tôi và Lý Hào Kiệt không tới vài centimeter.

Trái tim tôi đập lên hỗn loạn.

Tôi xoay mặt sang một bên, "Không cần, tôi làm ban ngày là được rồi."

"Tốt."

Lý Hào Kiệt nói xong, cúi đầu, bắt đầu hôn vành tai tôi.

Cơ thể tôi chớp mắt cứng lại, cảm nhận được bụng mình có vật gì đó từ từ lớn lên, đâm vào tôi.

Đó là cái gì? Tôi tất nhiên là biết.

"Không, không được..." Tôi đẩy anh ta.

Lý Hào Kiệt dừng lại, một bàn tay ôm lấy eo tôi, "Em xem người khác cởi hết quần áo đứng trước mặt anh, anh cũng không phản ứng. Anh chỉ chạm vào em là có cảm giác, em không khen thưởng anh một chút sao."

"Vì sao muốn tôi thưởng cho anh." Tôi giận dỗi, "Anh đi tìm vợ chưa cưới của anh giúp anh đi."

Dấu vết đeo nhẫn nhạt màu kia giống như một nút thắt trong lòng tôi, không thể tháo được.

Lý Hào Kiệt cầm lấy tay tôi, dùng giọng điệu ái muội nói, "Chỉ có em mới làm anh có cảm giác. Nếu em không đồng ý để anh đi vào, dùng tay cũng được..."

Nói xong, người đàn ông lấy tay mình che kín tay tôi, dùng tiết tấu nhất định, di động lên xuống.

Cơ thể người đàn ông khô nóng khiến tôi cũng có một chút cảm giác khó nói lên lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro