Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Khương Hưu lúc này mới phản ứng lại cái kia "Bạn học nhỏ" là gọi chính mình, nhanh chân bước đến, bưng lên bát thuốc ở trên bàn của Bình Bạch .

Nàng do dự một chút, mềm mại nói: "Hàn gia, này thuốc ở bên trong là thêm hoàng liên, rất đắng, nếu là từng ngụm uống, như vậy chút nữa khi ăn cơm vẫn sẽ còn vị đắng.. Hay là......"

"Ta nói, là ngươi giúp ta uống thuốc." Phó Trầm Hàn lạnh lùng nói.

Khương Hưu sợ tới mức tay run tí nữa là đổ bỏ bát nước thuốc.

Bình Bạch: "......" thiếu gia hôm nay là bị quỷ bám vào người sao? Đồ vật đắng như vậy từng ngụm uống có phải hay không là không muốn sống nữa? Còn như vậy dọa cô nương nhỏ.

Nhìn Khương Hưu cắn môi nhìn vào có chút đáng thương , Bình Bạch thở dài trong bụng..

Khương Hưu đem lông mi rủ xuống, dùng chiếc muống màu xanh sứ múc vào bát thuốc đen đặc, một mùi thuốc thật đặc vị đắng xông vào mũi, cái mũi nhỏ nhắn của nàng như bị đắng vậy nheo lại, cảm thấy thuốc vẫn là rất nóng, theo bản năng thổi một chút, mới giúp Phó Trầm Hàn đưa vào bên trong miệng.

Phó Trầm Hàn nhìn nàng một cái, uống lên.

Khương Hưu thường hay giúp ông ngoại nàng uống thuống, làm điều này đối với nàng mà nói rất đơn giản nàng làm rất thành thạo.

Nhưng chính là không dám nhìn Phó Trầm Hàn.

Bình Bạch đứng ở bên cạnh, nhìn Hàn gia nhà mình uống thuốc cảm thấy khoang mieenng của mình cũng đắng theo.

Bát thuốc đã thấy đáy , Khương Hưu cũng là đem bát thuốc buông xuống, thời điểm này cũng không biết nên làm gì, thì bên ngoài bỗng nhiên có người nói: "Đại thiếu gia, người nha của Khương tiểu thư tới thăm nàng !"

Khương Hưu sửng sốt một chút.

Người nhà? Là nói Khương Thế Nguyên sao?

Phó Trầm Hàn nhìn Khương Hưu liếc mắt một cái: "Muốn đi?"

Khương Hưu nghĩ vẫn là không muốn nhìn thấy người của Khương gia nhưng nếu như cha nàng hối hận thì....

Trong lòng nàng vẫn luôn có chút hi vọng nhỏ nên vì thế Khương Hưu gật đầu.

Phó Trầm Hàn nhìn Bình Bạch nói : "Làm người chuẩn bị bữa sáng,ăn chút đồ vật đã rồi đi"

Bình Bạch có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có biểu lộ ra tới, chỉ nói một câu 'rõ'.

Khương Hưu ăn bữa sáng một mình, liền cùng với người giúp việc ra ngoài hiên trước nhà mà Bình Bạch có chút ghi hoặc nhìn Phó Trầm Hàn: "thiếu gia, ngài đây là có ý tứ gì?"

Phó Trầm Hàn biết hắn hỏi chính là ý gì, tùy tiện nói: "Rất đáng yêu, nuôi chơi."

Bình Bạch: "......" là cái tốt đẹp cô nương nhỏ như thế nào giống như nuôi mèo, nuôi chó vậy tùy tiện liền nghĩ nuôi?

Nhưng là hắn cũng không dám nói thêm cái gì: "Khương tiểu thư là cái con riêng, lần này người của Khương gia tới , đoán chừng không phải là cái chuyện tốt."

Phó Trầm Hàn dừng một chút, nói: "Ngươi cũng qua đó đi nhìn xem."

......

Hiên bên ngoài Khương Thế Nguyên, Khương Vi cùng Cẩu Linh đều có mặt.

Khương gia cũng coi như là một cái dòng dõi phú quý, truyện cũng đã là hơn một trăm năm, là ở thủ đô nổi tiếng về chế tạo dược phẩm, Khương Thế Nguyên là ngươi không chỉ biết cách kế thừa sản nghiệp của đời chỉ biết hưởng thành quả của đời trước rồi thụ động tiếp tục quản lí cho nên tài sản của công ty vẫn luôn không ổn định hoàn toàn.

Cẩu Linh là con gái của một người giàu có làm buôn bán, 40 tuổi tuổi rồi vẫn là chăm sóc nhan sắc rất tốt, trang điểm tinh sảo, ăn mặc váy dài giá trị xa xỉ , nhìn rất đoan trang, ở trong vòng thanh danh vẫn luôn đều rất tốt, rốt cuộc nàng tiếp nhận con của tiểu tam , còn vẫn luôn nuôi ở bên cạnh mình, không phải ai đều có thể làm được, trước mặt người ngoài, Cẩu Linh luôn luôn là đối Khương Hưu rất tốt là hình tượng mẹ kế.

Mà Khương Vi, còn lại là con nhà người ta, nàng thành tích tốt biết đàn dương cầm, học vũ đạo, ở trong trường học là hoa khôi, sinh ra rất giống Cẩu Linh, một gương mặt trái xoan trên mặt là ngũ quan tươi đẹp, 17 tuổi đúng là tinh thần phấn chấn bồng bột tuổi tác, nhưng có lẽ là tới rồi quyền lực đỉnh Phó gia, nàng trong ánh mắt mang theo che giấu không được cẩn thận.

Đừng nói Khương Vi, chính là Cẩu Linh cùng Khương Thế Nguyên, cũng là gió lớn không dám ho.

Phó gia cũng không có chủ nhân ra tới tiếp khách, người của Khương gia không có quyền thế to lớn làm người khác chiêu đãi, chỉ có mấy cái hạ nhân ở.

Khương Hưu bước vào sảnh ngoài, Khương Thế Nguyên lập tức liền đứng lên, giận nói: "Ngươi như thế nào lâu như vậy mới đến?!"

Khương Hưu trong lòng vẫn còn có kia một chút hy vọng, đều ở nháy mắt rách nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro