chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 6: TÔI LÀ AI ? (TIẾP)
Một tháng nữa trôi qua. Thím Tư, ông Dũng gần như đã mất đi tia hy vọng nó có thể tỉnh lại! Riêng 1 người thì vẫn giữ hy vọng nhỏ nhoi đó. Hằng ngày đều đến chăm sóc, kể truyện cho nó nghe!
" - Rùa và thỏ thi chạy. Thỏ nhanh chân chạy mất hút, rùa chạy theo sau. Nửa đg gặp 1 con sên:
- A, anh rùa đấy à? Tôi đang rất vội. Anh có thể cho tôi cưỡi lên lưng anh đc ko?
Rùa ậm ừ, nhưng rồi cũng đồng ý. Chạy đc 1 đoạn nữa thì gặp 1 con sâu. Sâu cũng đòi ngồi lên lưng rùa. Rùa cũng đồng ý.
Thấy rùa sắp chạy, sên liền quay xang bảo sâu:
- Cậu giữ chắc vào nhé! Rùa chạy nhanh lắm đấy! "
- Rất buồn cười đúng không. Con rùa mà bảo chạy nhanh! - hắn ôm cuốn truyện thiếu nhi rồi cười cười nói nói 1 mình.
- Khánh Vy, em hãy mở mắt ra nhìn tôi. Tôi hứa sẽ bảo vệ em!
***
Trên cánh đồng đầy hoa, ánh nắng dịu nhẹ. Thỉnh thoảng 1 đợt gió nhẹ thổi qua.
- Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá! - nó ôm chầm lấy bà Huệ Anh nũng nịu!
- Mẹ cũng nhớ con lắm!
Nó và mẹ hàn huyên tâm sự 1 hồi.
"ẦM.. "
1 tia chớp lóe qua. Bầu trời tối sầm lại như sắp báo trước 1 giông tố sắp ập đến.
- Mẹ, trời sắp mưa rồi! Về nhà thôi mẹ!
- Mẹ ơi! Mẹ đi đâu vậy. Xao mẹ không về nhà với con. Mẹ... mẹ ơi...
- Xin lỗi con mẹ phải đi rồi. Con mau quay lại đi!
- Khônggg.., đừng bỏ con lại đây 1 mình. Cho con đi theo mẹ, đợi con...
- Đừng đi theo mẹ nữa. Con mau quay lại đi.
Bóng dáng kia mờ dần mờ dần rồi biến mất. Trời lại sáng sủa như thường.
- Không... Mẹ ơi! Đừng đi... - nó hét lên.
- Khánh Vy... Mau qua đây!
Là hắn, hắn đang đứng đó. Cách nó 1 khoảng không quá xa. Ánh mắt cầu xin hướng về phía nó khẩn khoản:
- Mau qua đây! Tôi hứa sẽ bảo vệ em!
Đôi chân đi từng bước về phía hắn. Cách chừng 3 mét nó chợt dừng lại.
- Cô bé xinh đẹp. Ngươi ko muốn gặp mẹ của ngươi xao? Mau quay lại đi. Mẹ ngươi đang chờ ngươi đấy! Haha! - giọng ồm ồm của 1 người đàn ông bay trong gió thoảng lọt vào tai nó.
- Khánh Vy... Đừng quay lại! Hãy tin ở tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ em bằng mọi giá! - Bỗng nó quay người, làm hắn sửng sốt hét lên.
Nhưng nó vẫn không quay đầu lại.
- Em không tin tôi xao? - 1 giọng nói u buồn vang lên!
Tim nó khẽ thắt lại. Từ từ quay đầu nhìn theo bóng lưng của hắn đang từng bước di chuyển mỗi lúc 1 xa.
Giọng nói đó lại vang lên, tiếng cười đó.
- Ngươi tính đi theo tên đó, mà bỏ lại mẹ ngươi xao? Ha ha. Cô bé, mau mau quay người, mẹ ngươi đang ngóng chờ ngươi ở nhà!
- Không... Khánh Vy, đừng quay lại. Sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Con mau đi đi. Con ko thuộc về nơi này! - giọng mẹ nó vang lên làm nó như thoát khỏi giấc mộng.
Chạy nhanh về phía nơi 1 chàng trai đang đi từng bước thật chậm.
1 vòng tay mỏng manh ôm từ phía sau.
- Thầy hứa rồi đấy. Ko đc nuốt lời, em tin thầy!
**
3 ngày sau.
Trong căn phòng chàng trai đôi mắt u buồn khẽ nhìn ngắm người con gái đang nằm trên chiếc giường.
- Rốt cuộc tôi phải làm thế nào em mới chịu mở mắt ra nhìn tôi?!
Một lát sau. Người con trai đó khẽ thở dài xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Khi cánh cửa vừa khép lại mà không ai ngờ rằng cô gái nằm trên chiếc giường... một ngón tay khẽ cử động...
***
Lại 1 ngày nữa trôi qua...
" Tại vì sao vẫn yêu và chẳng hiểu vì sao vẫn mơ... Vẫn sẵn sàng là người lắng nghe mỗi khi em cần?! vì sao ?! Tại vì sao... " ( nỗi đau lặng thầm 2 - kaisoul, rap ạ )
- Tôi nghe. Có chuyện gì không ?! - hắn uể oải nhấc máy.
- ... ...
- Thật sao ?! Đc rồi tôi sẽ đến ngay! - hắn khẽ cười. Giọng nói trở nên vui vẻ.
Đi ra xe, đi thẳng đến bệnh viện.
- Bác sĩ. Cô ấy đã cử động ngón tay xao? Tức là cô ấy có thể tỉnh lại đúng không ?
- Thực tình thì chúng tôi cũng chưa xác thực là bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục. Khi nãy cô y tá vào thay thuốc thì thấy bệnh nhân khẽ cử động ngón tay! - Ông bác sĩ điềm đạm nói.
- Đc rồi. Cảm ơn ông! Nhưng tôi tin cô ấy sẽ tỉnh lại!
Nói xong hắn khẽ quỳ xuống bên mép giường.
- Tôi biết là em nghe thấy tôi nói. Mở mắt ra nhìn tôi!
Ông bác sĩ và cô y tá kia khẽ đi ra khỏi phòng. Độ mươi bước thì nghe hắn hét lên.
- Bác sĩ... Bác sĩ. Cô ấy cử động ngón tay.
Vài giây sau ông bác sĩ kia có mặt tại phòng bệnh của nó. Nhưng không 1 dấu hiệu gì gọi là cử động từ phía cô gái trên giường!
- Anh Trần, anh có nhìn nhầm không ?!
- Khánh Vy, em nghe thấy tôi nói đúng không ?!
Ngón tay lại khẽ cử động!
- Thấy chưa. Cô ấy... Cô ấy nghe thấy tôi nói! Khánh Vy, em mở mắt ra nhìn tôi. - hắn vui mừng đến độ cà lăm luôn!
- Cậu ra ngoài đi, để tôi kiểm tra cho cô ấy!
***
15 phút sau.
Hắn cứ đi lòng vòng quanh phòng bệnh của nó. Miệng không ngừng nói như 1 thằng khùng!
- Khánh Vy. Em thực sự đã tỉnh lại. Tốt quá!
- Tôi biết là em sẽ tỉnh lại mà. Thật tốt quá!
" Cạch "
Vị bác sĩ bước ra với nụ cười rạng rỡ.
- Cô ấy đã thực sự tỉnh lại! Quả là kỳ tích!
- Oh ze, tốt quá tốt quá! - hắn mừng đến độ nhảy cẫng lên. Không đợi thêm giây phút nào, lập tức lao vào phòng bệnh!
- Khánh ...Khánh Vy...em thực sự đã tỉnh lại sao? Đây ko phải mơ chứ ?!
Trái ngược với hắn, nó khẽ cau mày nhìn hắn đầy ngạc nhiên !?! Cơn đau đầu khẽ ập đến khiến đầu nó như muốn nổ tung!
- Em xao vậy ?! Em đau ở đâu xao ? - hắn cuống cuồng lao lại giữ tay nó.
- Tôi là ai ?! Tại sao...tại sao tôi không nhớ gì hết ? A a a a a a a...
- Em...có nhận ra tôi không ?!
- Anh ...anh là ai? Tôi không nhớ gì hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro