36-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ 

  Nhã Dịch vừa ăn, vừa nhìn Nhã Thuần cười cười, dơ ngón cái lên:

- Món ăn của Nhã Thuần là ngon nhất, nhất.....

Rồi cắm đầu vào, ăn hết món này tới món khác.

Hoắc Kiến Phong nói:

- Đúng là quỷ tham ăn mà.

Sau khi ăn xong, cả ba người ra ngoài phòng khách, Nhã Thuần ở bên trong dọn dẹp, rồi cô mang vào cho họ một đĩa trái cây.

Nhưng khi bước vào phòng, cô nhìn thấy Hoắc Kiến Phong vừa lôi kéo Nhã Dịch, đánh vào thí thí của Nhã Dịch, nó thì dẫy dụa, trốn tránh. Hoắc Kiến Phong nói:

- Ai dạy nhóc những điều này? Thật là hủy hoại mầm non tương lai của tổ quốc mà?

Tuy nói vậy nhưng Kiến Phong cũng đang cười thật tươi, không biết là anh đang trách phạt nó, hay là đang khích lệ nó nữa.

Còn Nhật Hàn thì cười một cách khoái trá, Nam Cung Hạo Thiên cũng cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cười một một cách thật lòng, nụ cười như ánh sáng mặt trời ấm áp mà chói sáng, như vầng thái dương, làm tim cô đập lỡ một nhịp mà cô không hề hay biết.

Nhã Dịch vẻ mặt ai oán nhìn Nhã Thuần, nó kể lại cho Nhã Thuần nghe.

( Hoắc Kiến Phong hỏi Nhã Dịch ở trường có gì vui và quen với nhiều bạn không?. Nhã Dịch bĩu môi nói:

- Chẳng có gì vui cả, ở trường thật là phiền.

- Sao lại phiền?

Nhã Dịch thở dài nói, tỏ vẻ đầy chán nản:

- Đúng là hồng nhan họa thủy à! Bọn con gái suốt ngày lẽo đẻo đi theo, rủ Nhã Dịch chơi chung, Nhã Dịch đã từ chối nhiều lần,mà chúng cứ như là ruồi đuổi hoài không đi. Còn bọn con trai thì không chịu chơi với Nhã Dịch

- Tại sao?

- Chúng dám. Do khi chơi các trò chơi Nhã Dịch luôn dành được chiến thắng, nên chúng không thích chơi với Nhã Dịch. Với lại Nhã Dịch cũng không hứng thú chơi với chúng, Nhã Dịch không thích những kẻ IQ kém.

Một bầy quạ đen bay qua trước mặt hắn, hắn cảm nhận nó cứ như là bản sao thu nhỏ của ai kia, tự kỷ, tự kỷ quá nặng rồi. Nhưng không sao, nó vẫn còn nhỏ hãy xem như là chưa ý thức được đi.

Nhật Hàn nói:

- Ở trường Nhã Dịch có bị ai ăn hiếp không? Nói đi chú sẽ xử nó?

Hoắc Kiến Phong đen mặt:

- Không được dạy trẻ con bạo lực biết không? Nếu có việc gì xảy ra, thì nên báo với cô giáo.

Nhật Hàn cười cười nói:

- Ai kia chỉ giỏi nói, không nhớ trước đây, người nào vừa mới nghe người khác nói xấu mình, thì không nói không rằng đánh lại kẻ kia thừa sống thiếu chết, răng rơi đầy đường à?

- Thì thì....

- Thì sao?

Hoắc Kiến Phong đuối lý không nói được gì, phùng má, trợn mặt há hóc mồm đứng sang bên cạnh.

Nhã Dịch cười nói:

- Nhã Dịch cũng không biết nữa? Chỉ là trước đây khi Nhã Dịch còn đi học, sách vở bị xé rách, bàn ghế bị viết bậy, đôi lúc còn bị gạt chân,... có lần còn có một đám bạn quay quanh Nhã Dịch nữa, chúng muốn đánh Nhã Dịch.

- Sao? Chúng dám đối xử với Nhã Dịch như thế à? Thật chê ngày dài quá mà...? – Hoắc Kiếm Phong tức giận nói.

Nhật Hàn cười nói:

- Cậu là hiệu trưởng đó?

- Thì sao? Nếu dám đụng đến nhân của mình thì chỉ có tử.

- Hahaha....

(Tg: Nhã Dịch là người của chú hồi nào vậy cà?)

Nhã Dịch nói:

- Không được cô nói không được đánh bạn, đánh bạn là bé hư. Nhã Thuần không thích bé hư.

Nghe đến đây Nhã Thuần mỉm cười hài lòng, xem ra công tác giáo dục của cô làm thật tốt.

- Không lẽ Nhã Dịch nhịn như vậy à?

Nhã Dịch vừa ngậm cây kẹo mút trên tay, vừa mỉm cười, nói:

- Nhã Dịch không có đánh bạn. Nhã Dịch chỉ là cho vào thức ăn của chúng một ít bả đậu, thừa lúc chúng ngũ trưa dùng chì màu trang điểm cho chúng chút ít, khi chúng ăn hiếp bạn bè khác thì kêu giáo viên đến, rắc lên người chúng một ít bột ngứa, thả sâu vào cặp chúng... )

Nghe Nhã Dịch kể đến đây vẻ mặt Nhã Thuần đầy hắc tuyến, đây có phải là đứa em bé bỏng vẫn hay nắm tay làm nũng với mình không đây.

Nhã Thuần giận đến xanh mặt hét:

- Lý Nhã Dịch em...

Nhã Dịch nhìn vẻ mặt còn đen hơn đáy nồi của Nhã Thuần đã sớm cao bay xa chạy từ lâu, nó vô tội nói:

- Nhã Dịch không sai? Nhã Dịch đâu có đánh bạn, tại chúng khi dễ Nhã Dịch trước thôi. Không phải Nhã Thuần nói một điều nhịn là chính điều thiệt thòi à.

Hoắc Kiến Phong, cười ha hả nói:

- Thật không ngờ cách dạy học của học viên đứng thứ hai toàn quốc có khác?

Nhật Hàn phụ họa theo:

- Đúng là không hổ câu chị nào thì em nấy nha!

(Tg: "có câu này sao???????????")

- Thật sự là em muốn chị phải đối xử với em như thế nào đây. Em đứng lại cho chị.

Thế là trong nhà lại tiếp tục diễn ra cảnh gà bay chó chạy lần hai.

Mà cô có nói như thế sao?

Lúc hai chị em chen lấn nhau, giành giựt mua hàng giảm giá với mấy bà cô trong siêu thị cô đã nói với Nhã Dịch "Một điều nhịn là chính điều thiệt thòi đó, Nhã Dịch nhớ nha!". Bây giờ cô khẳng định, thằng nhóc này đúng là học một biết mười, ứng dụng ngay lý thuyết vào thực tế mà. Tức tử cô thôi.

Phúc hắc, quá phúc hắc rồi.  

Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?

  Trong lớp học No. 1

Nhã Thuần nhìn Nhược Mai đang ngồi mà hồn thả tặng trời xanh, ngay cả khi cô đưa tay quơ quơ trước mặt cô nàng, mà cô nàng vẫn còn như không hay.

Nhã Thuần cất tiếng nói:

- - Ôi ! Giời ơi, có soái ca kìa, soái cực kỳ soái luôn.

- - Đâu đâu sao mình không thấy? – Nhược Mai đưa mắt tìm kiếm xung quanh lớp nhưng không thấy, cô biết mình lại bị Nhã Thuần chơi nữa rồi.

Nhã Thuần biết ngay mà. { Con bạn cô chỉ có một sở thích vô cùng bình thường và giản dị đó là mỗi ngày có chàng soái ca bên cạnh. Tốt nhất là sáu anh, chia đều cả tuần, cô mới hỏi thiếu một anh rồi. Nó mặt không đổi sắc nói: "Chủ nhật ra ngoài kiếm trai khác, soái ca mà nhìn riết lâu ngày cũng chán". Cô chỉ có thể thốt lên câu "Bó chân với cậu luôn rồi" }

Nhã Thuần vẻ mặt giận dỗi nói:

- - Bây giờ cậu mới để ý đến mình sao? Mình cứ tượng cậu xem mình là không khí chứ?

Nhược Mai ngượng ngượng ngùng, lắc đầu lè lưỡi trả lời:

- - Nào có đâu à!

- -Vậy chứ khi nãy, ai ngồi thẫn thờ, mình kêu mãi không nghe, mới nghe nói có trai đẹp là tương tướp, tương tướp. Mà khi nãy cậu suy nghĩ gì thế?

- - Mình đang nghĩ không biết trong hồ lô của Nam Cung Hạo Thiên đang bán thuốc gì? Gần đây ngoại trừ tăng tiết học và thời gian, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nên mình nghĩ hoài không ra.

- - Cậu nói như vậy là bình thường sao? Suốt mấy tuần nay, lịch học của lớp tăng lên, số lượng kiến thức và thời gian học thì tăng cao như diều gặp gió, thời gian nghĩ giải lao thì bị rút ngắn gần bằng không, thứ bảy, chủ nhật thì không cho nghĩ.

- - Nhưng mình vẫn thấy nghi ngờ lắm, không lẽ đây là biện pháp đối phó lớp của hắn, có đơn giản như vậy chăng? Nhưng nếu hắn muốn dùng cách này để tăng áp lực cho lớp, hy vong khuất phục được tụi mình, thì mơ đi. Mình tin với khả năng của lớp thì việc thi đậu đại học còn là chuyện nhỏ thì huống hồ gì cái chương trình phổ thông này.

Vào cuối buổi sinh hoạt chủ nhiệm

Nam Cung Hạo Thiên đứng trên bục giảng nhìn lớp nói:

- - Những ngày vừa qua thật vất vả cho các em. Tôi xin chúc mừng các em. Chúng ta đã hòa thành gần xong chương trình của khóa học này. Tôi có một bất ngờ dành cho lớp. Vì đây là lớp No. 1 tập hợp toàn tinh anh trong tinh anh, nên trường quyết định sẽ mở cho các em một khóa học đặc biệt, để các em có thể hoàn thiện hơn. Thời gian của khóa học là do tôi quyết định vì vậy,..... các em hiểu chứ.

- - Là sao? – một số bạn trong lớp nhìn nhau, ngơ ngác không biết việc gì đang xảy ra.

Anh cất giọng nghiêm nghị nói:

- - Trường sẽ tổ chức cho các em buổi thực học, trong khi đi dã ngoại vào cuối tuần này. Nên các em hãy chuẩn bị đi. Tôi xin lưu ý, không bạn nào được phép vắng mặt nếu không hậu quả các em không lường được đâu. Tiết học đến đây kết thúc.

Sau khi Nam Cung Hạo Thiên ra khỏi lớp, cả lớp xôn xao cả lên, có người cảm thấy hồi hợp, có kẻ cảm thấy nhàm chán. Nhưng không một ai dám không đi, họ không quên hành động uy hiếp trước đây, họ tin với năng lực của hắn, hắn nói được nhất định sẽ làm được.

Lâm Nhược Mai, nữa cười nữa không nói:

- - Hắn muốn giở trò mới sao? Ta đây mới không sợ. Binh đến thì tướng ngăn thôi, hahaha......

Mạc Ly Khanh, vẻ mặt thâm trầm nói:

- - Thú vị, thật thú vị, ta đợi xem hắn sẽ làm được trò gì.

Khi về đến nhà Lý Nhã Thuần nổi giận đùng đùng, không hề bá trước, cô đá tung cửa phòng, hiên ngang bước vào phòng của Nam Cung Hạo Thiên.  

Chương 38: Cường hôn

Nam Cung đang ngồi đang bên bàn làm việc, tiếng "lách cách, lách cách..." do anh gõ bàn phím vẫn vang lên đều đặn, xem Nhã Thuần cứ như người vô hình.

Nhã Thuần thấy mình không được để ý, lửa nóng trong lòng cô lại dâng lên một tầng. Nhã Thuần đập tay thật mạnh xuống bàn như thể muốn đối phương nhận ra sự tồn tại của bản thân.

Nhưng đáng tiếc thay, anh vẫn không hề có động tĩnh gì, giới hạn của cô đã bị anh vượt qua mất rồi, không kìm được lý trí, cô quơ tay hất tất cả các tài liệu trên bàn xuống đất, rồi hét to:

- _ Anh, à không, thầy......, rốt cuộc người tính giở trò gì đây thầy? Hay thầy muốn bức tôi đến con đường cùng sao?

- _ Cô phát cái gì điên nữa đây?. .....Mà con mắt nào của cô nhìn thấy tôi bức cô.

- _ Không đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi, anh thích làm gì thì tùy.

Lý Nhã Thuần thầm đem gia phả hắn ra thăm hỏi hết mấy trăm lần. Hắn muốn bức tử chị em cô đây mà, nếu cô đi thì thời gian đâu cô làm thêm, hai chị em cô chắc uống nước lã mà sống quá, huống chi cô không hề có kinh phí.

Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô như con nhím nổi giận mà xù lông lên, trong thật đáng yêu.

Không hiểu sao khi nhìn thấy cô tức giận vì anh, anh cảm thấy rất thích thú. (Tg: sở thích của ah ý quá ư là BT).

Nhìn cô lúc này anh cảm thấy cô rất chân thật, anh thấy cô rất khát những người phụ nữ kia, những kẻ luôn dùng mọi biện pháp để leo lên giường của anh, quyến rũ anh vì mục đích đổi đời, kiếm chát lợi ích từ anh.

Nam Cung Hạo Thiên ngừng gõ laptop, nhìn cô nói:
- _ Lý do?

- _ Thầy không biết hoàn cảnh tôi sao, còn hỏi, thật là ngụy quân tử? Vả lại còn Nhã Dịch tôi không thể bỏ nó.

- _ Chỉ đơn giản thế thôi sao? Vậy mà em dám xong vào phòng tôi mà không gõ cửa, em còn có cái gan mắng tôi nữa à. Thật có lẽ tôi đã quá dễ giải với em nên em không còn biết ai là chủ nhân ở đây. Em dám không đi thì dọn ra khỏi đây ngay, tôi không chứa những kẻ không biết phục tùng. Bây giờ thì biến....

- _ Nam Cung Hạo Thiên anh thật ti bỉ, bá đạo đến vô lý, anh là kẻ không biết lim sĩ,.....

Nam Cung Hạo Thiên tháo gọng kính đặt xuống bàn, từ từ lại gần Nhã Thuần, khẽ nhếch môi, giọng nói cợt nhã, kề sát vào lỗ tay cô nói:

- _ Nếu em nói vậy, thì tôi sẽ cho em biết như thế nào ti bỉ, bá đạo đến vô lý, là kẻ không biết lim sĩ,...?

- _Thầy.... anh... muốn làm gì.... Tôi....ưmmmm....

Nhã Thuần chưa kịp nói hết câu, đã bị Nam Cung Hạo Thiên dùng môi ngăn lại. Cô cảm nhận sự ấm áp trên môi mang lại, Nhã Thuần cố vùng vẫy đẩy anh ra. Nhưng dù cô có mạnh thế nào, thì sức cô làm sao bằng sức lực khỏe mạnh của người đàn ông như anh, nên đành buôn xuôi.

Nam Cung Hạo Thiên lúc đầu chỉ muốn đùa giỡ với cô thôi, nhưng không ngờ khi môi anh chạm vào môi cô, anh cảm thấy hơi tham lam, anh không chỉ muốn như thế, anh cảm nhận mình muốn nhiều hơn.

Lý Nhã Thuần muốn la lên, nhưng nhân lúc này Nam Cung Hạo Thiên thừa dịp công thành chiếm đất, anh tham luyến hương vị ngọt ngào như dâu tây trong miệng cô, anh dây dưa với cái lưỡi đinh hương của cô, anh muốn...., cái tay không yêu phận của anh, chu du khắp trên người cô, tại sao dục vọng trong anh lại có thể bị cô khơi gợi một cách dễ dàng như vậy.

Nhã Thuần cảm thấy đầy óc choáng váng, tim cô như muốn ngừng đập, mặt cô đỏ như muốn xuất huyết, cô cảm thấy được cái gì đó quen thuộc mà cô đã cố quên, hương vị nhàn nhạt của bạc hà hòa lẫn với vị thuốc lá của anh, làm cô nhớ tới kẻ, mà cô... suốt đời không muốn nhớ lại nhất.

Chương 39: Tại sao?

  Lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Nam Cung Hạo Thiên nhíu mày, anh vẫn không quan tâm. Tiếng chuông dường như không biết được sự tức giận từ chủ nhân của nó, từng đợt chuông cứ đổ như muốn đòi mạng.

Thừa lúc Nam Cung Hạo Thiên phân tâm, Nhã Thuần đẩy hắn ra và lau ra khỏi phòng như cơn gió.

Nam Cung Hạo Thiên quát "Thật TMD, chán sống". Nhưng nếu không có tiếng chuông điện thoại ấy không biết anh sẽ làm ra chuyện gì với cô nữa, chắc anh mất trí, nên mới có cái ý nghĩ điên rồ ấy.

Nam Cung Hạo Thiên sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, tiếp nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu trả lời, thì mừng như điên. Anh đã làm việc ở công ty bốn năm, mới được thăng lên chức thư ký của chủ tịch. Chính Văn nói:

_ Chủ tịch ngày mai công ty Hoa Thương gửi lời mời đến dự tiệc mừng sinh nhật thành lập công ty lần thứ bảy mươi, không biết giám đốc có đi dự không vậy, để tôi...

_ Tút tút...

Chính Văn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Anh nghĩ bữa tiệc này rất quan trọng, bởi lẽ Hoa Thương là đối tác lớn của công ty, không những thế anh hình như từng nghe tin đồn về quan hệ mờ ám của chủ tịch với con gái chủ tập đoàn này.

Nhưng anh lại quên mất một điều, hoặc dã kẻ nào đó muốn chơi khăm anh, nên chưa từng nói với anh Nam Cung Hạo Thiên không thích những bửa tiệc ngoại giao kiểu này.

Anh cảm thấy nó rất giả tạo và nhàm chán, nên trừ những trường hợp rất quan trọng, hay cực kỳ trọng yếu mới xuất hiện. Còn lại hầu như là do Mã Lập – giám đốc công ty, cũng là bạn thân của anh đi thế.

Vậy mà lúc này, Chính Văn dám dùng lý do này để quấy rầy, phá hư chuyện tốt của anh.

Nam Cung Hạo Thiên đánh cuộc điện thoại cho Mã Lập chuông đổ đến tiếng thứ ba mới có tín hiệu trả lời, giọng nói lạnh như băng hiến đối phương cảm thấy áp suất thấp đến mức có thể của anh vang lên:

_ Cậu chết ở cái xó xỉnh nào vậy, hay chê không muốn làm công việc này nữa. Ngày mai tôi không muốn thấy tên Chính Văn ấy nữa, vả lại là ai đã đề bạt tên ngốc ấy lên làm thư ký cho tôi vậy, đuổi việc hết bọn chúng cho tôi. Nếu không điều tra ra, thì cả anh và phòng nhân sự đều đệ đơn xin nghĩ dưỡng lão đi là vừa

_ Việc này... khoang đã...

_ Tút tút....

Mã Lập thật muốn hét ra lửa mà, rốt cuộc là tên khốn nào, ăn không ngồi rồi đi chọc boss vĩ đại của anh. Vã lại anh chỉ mới 22 tuổi, mà nghĩ hưu cái nổi gì. Tối nay thế nào cũng là một đêm thức trắng.

Nhã Thuần về phòng, xong thẳng vào nhà phòng tắm, dùng bàn chải đánh răng, vừa chải, vừa đem Nam Cung Hạo Thiên ra mắng xối xả:

_ " "TMD, Nam Cung Hạo Thiên tôi hận anh, tên khốn, tên biến thái, đồ háo sắc, cường đạo bất lương ######@&^*(^()$%$#$^&......"

Những ký ức của đêm hôm đó lại tràn về, từng chút,từng chút một chúng như từng vết cắt khứa xâu vào trong lòng cô, cô nhớ lại tên khốn ấy. Dù trong bóng tối, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của hắn, cái vẻ cao cao tại thượng, như thể hắn hắn là bá chủ của thế giới,.... còn cô chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi để hắn phát tiếc dục vọng.

Tại sao? Tại sao hắn lại khơi gợi những ký ức cô đã chôn sâu xuống tận đáy lòng. Cô cứ nghĩ cô đã quên, nhưng không cô không quên, nó vẫn còn trơ trơ ra đấy, vẫn ngày đêm hành hạ thể xác và tinh thần cô.

Nhã Dịch vừa về, nghe trong phòng tắm có tiếng, nhưng đợi gần cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy Nhã Thuần.

Tâm của Nhã Dịch không khỏi thấp thỏm, nó đẩy cửa phòng vào. Đập vào mắt nó, là hình ảnh một cô gái đang ngồi co rúc thân thể lại, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt xuống, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, thân hình run run mặt cho những dòng nước ắm không ngừng đập vào thân thể.

Nhã Dịch với tay tắt cái vòi sen, dùng khăn tắm choàng lên người Nhã Thuần. Choàng tay ôm lấy cô, Nhã Thuần vô thức đẩy ra, hét toán lên:

_ Không .. đừng ... đừng mà... tôi xin anh đấy....

Nhã Dịch bị đẩy ngã ra đất, đầu gối bị trầy một mảng lớn. Nhưng vết thương ở chân nó, không làm nó đau nhưng nhìn Nhã Thuần như thế tim nó đau hơn.

Mặc kệ Nhã Thuần có vùng vẫy, hết lần này đến lần khác đẩy nó ra, nó vẫn nhào vào ôm chầm lấy Nhã Thuần.

Cảm nhận được ấm áp từ cái ôm của Nhã Dịch, Nhã Thuần ngước mặt lên nhìn thấy gương mặt tràn ngập nước mắt của Nhã Dịch, nó ở nụ cười, một nụ cười khó coi chết đi được, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy tất hạnh phúc đến lạ thường.

Nhã Dịch nói:

_ Nhã Thuần đừng sợ. Nhã Thuần yên tâm có Nhã Dịch đây không ai dám ăn hiếp Nhã Thuần đâu.

Nhã Thuần cười ngây ngô như đứa trẻ, ôm ghì lấy Nhã Dịch vào lòng, dù biết đây chỉ là lời an ủi suông, dù thế cô vẫn cảm thấy quá đủ rồi. Nó đúng là thiên thần của trời cao phái xuống bên cô mà.

(TG: "Thật sao? Nhưng nếu lúc này chị nhìn thấy gương mặt đầy sát khí của thằng nhóc kia, thì không biết chị như thế nào nữa? Haiz...)

Nhã Thuần là Thiên thần trong lòng nó, để cô có thể cười, vô lo, vô sầu. Nó tình nguyện làm ác quỷ. Những kẻ gây tổn thương cho Nhã Thuần nó nhất định, sẽ bắt chúng trả giá gấp trăm ngàn lần hơn.

Khuya hôm đó

Chuông tin nhắn điện thoại của Nhã thuần vang lên. Nhìn số hiển thị, cô suy nghĩ có nên xem hay không. Vừa định nhắn nút xóa, thì tin nhắn thứ hai đến.

Nhã Thuần do dự, nhưng sao đó vẫn mở ra xem, tin nhắn thứ nhất "Toàn bộ chi phí ăn, ở, đi lại tôi sẽ lo. Nhưng đừng mừng vội tôi sẽ gộp chung với số nợ trước của cô. Tôi không yên tâm khi để cô ở nhà một mình ....."

Đọc xong tin nhắn Nhã Thuần như muốn ngất liệm đi, nếu đã thế thì sao hắn không nói sớm, thật khiến cô muốn sinh khí đến tử à. Nhưng câu nói cuối của hắ là ý gì, không lẽ... chắc cô điên điên rồi nên mới có ý nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao cô vẫn có chút hồi họp.

Nhã Thuần mở tin nhắn thứ hai lên ".... Vì tôi không muốn khi đi về chỉ còn lại cái nóc nhà...."

Nhã Thuần cảm thấy một bầy quạ đen bay qua, khi lấy lại tinh thần, co hét to:

- _ Nam Cung Hạo Thiên, tôi khinh, Lý Nhã Thuần tôi đây mới không cần......

Ở phòng bên này, khi nghe thấy tiếng thét kinh thiên đọng địa của cô, anh khỏi nở nụ cười.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro