CHƯƠNG 44: Bởi vì em yêu anh, em chẳng còn là em nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhân vi ái thượng nhĩ, ngã tượng nhất liễu ngã.

Nhượng nhất thuyết đô tuỳ phong tán lạc"*

Anh cõng cô đang ngủ say trên lưng mình về khu giữ xe cách đó rất xa, anh không vội mà ung dung chậm rãi bước từng bước cảm nhận sự ngọt ngào ấm áp này. Anh thầm nghĩ có lẽ cô nói đúng, cô trách anh rất đúng. Anh vốn không nên có thái độ lạnh nhạt với cô như vậy, dù gì đây cũng không phải ở Anh... Huống hồ cô là người anh yêu. Tại sao anh phải cứng nhắc như vậy, cô hãy tha lỗi cho sự hời hợt của anh, anh vốn không phải không muốn để mọi người biết anh yêu em, chỉ là anh không biết phải thể hiện như thế nào. Em là cô gái sống vui vẻ và tình cảm, anh lại là con người sống nội tâm và lạnh nhạt. Nhưng vì em anh có thể thay đổi tất cả, chỉ vì niềm vui của em, vì nụ cười hạnh phúc của em...

Anh cõng cô cả đoạn đường dài, bế cô trở lại xe, đưa cô về nhà rồi bế cô vào phòng... Cả quá trình cô vẫn ngủ say quên mất cả trời đất, anh ngồi cạnh giường nhìn cô gái bé nhỏ của anh, ngay cả lúc ngủ cô cũng mang nét dịu dàng đáng yêu như vậy, anh vươn tay khẽ véo mũi cô rồi ra ngoài.

Nhìn đồng hồ đã quá mười giờ, anh nghĩ bụng chắc chắn lúc cô thức dậy sẽ đói cho nên anh liền ra ngoài mua vài nguyên liệu định sẽ nấu bữa trưa cho cô. Lúc quay về dọn dẹp sắp xếp đồ đạc lại anh nhìn thấy đống dụng cụ vẽ của cô mới chợt nhớ đến bức hoạ sáng nay cô giấu anh, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên rất tò mò muốn xem cô đã vẽ gì, trước giờ anh vẫn thường âm thầm đi theo nhìn cô vẽ tranh từ xa nên không thể biết nội dung đã đành, hôm nay cô cũng không muốn cho anh xem là thế nào?

Anh lục tìm ống tranh, anh tìm được rồi, vừa lấy bức vẽ ra mặt anh liền đanh lại, hàng chân mày nhướng lên ngạc nhiên, đây là một sự bất ngờ ngọt ngào cô dành cho anh sao?

Cô vẽ anh? Có đúng là anh không nhỉ? Trước giờ anh cũng không mấy để ý đến diện mạo của mình mãi cho đến hôm nay, khi cầm trên tay bức hoạ của cô anh chợt tự vấn mình rằng hoá ra bản thân mình trong mắt cô lại hoàn mỹ như vậy. Trong tranh anh đang ngồi đối diện với cô, bên những khóm hoa Tigôn màu hồng nhàn nhạt, trên tay là quyển sách đọc dở vài trang...

Anh không phải đang tâng bốc bản thân mình mà chính là đang ngưỡng mộ tài hội hoạ của cô, từng nét vẽ tỉ mỉ thanh thoát, màu sắc phối hợp hài hoà cùng ngoại cảnh bắt mắt, một bức tranh đòi hỏi thời gian và tâm huyết như vậy cô lại có thể hoàn thành rất nhanh, trước giờ người khiến anh ngưỡng mộ không nhiều, ngày hôm nay đó chính là cô, người con gái anh yêu. Một cô gái chưa tròn đôi mươi, với sự trải nghiệm non nớt và tính cách trẻ con như vậy nhưng tâm hồn nghệ thuật lại làm cho người khác cảm thấy bội phục. Bỗng dưng anh lại thấy mình càng muốn yêu thương cô nhiều hơn, yêu người con gái giản đơn thuần khiết này, yêu sự trong sáng và tình cảm sâu nặng cô dành cho anh, anh yêu tất cả những gì thuộc về cô... Ngón tay anh khẽ lướt qua hai câu đề hoạ, nét chữ quen thuộc khiến lòng anh thổn thức không thôi:

"Nhân vi ái thượng nhĩ, ngã tượng nhất liễu ngã.

Nhượng nhất thuyết đô tuỳ phong tán lạc"*

* Lời bài hát [Bất khả thuyết]

"Bởi vì em yêu anh, em chẳng còn là em nữa.

Hãy cứ để mặc cho mọi thứ quyện theo cơn gió phiêu tán đi"

...

Anh đem bức vẽ vào phòng cẩn thận cất đi, anh đến bên cô dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn sâu lắng. Nhìn cô yên giấc nồng anh lại dấy lên trong lòng một nỗi lo lắng, Phi Nhung của anh mỏng manh như vậy, nhạy cảm như vậy, anh rất sợ cô sẽ tổn thương, anh không phải muốn giấu cô nhiều việc đến vậy, chỉ vì bây giờ vẫn chưa phải lúc cô nên biết tất cả, anh cố chấp một mình ôm hết mọi chuyện trên vai cuối cùng cũng vì muốn bảo vệ cô. Thà rằng cô đừng biết thì hơn, quá khứ nhơ nhuốt cùng những hiện thực đen tối mà anh đang che đậy, anh sẽ từ từ trút bỏ... vì cô.

Anh trước đây không sợ gì cả, không có điều gì có thể khiến anh nao núng, nhưng bây giờ anh lại đang sợ, sợ sẽ làm tổn thương cô gái của mình. Người con gái bề ngoài có vẻ cứng rắn nhưng nội tâm lại mỏng manh như lớp thuỷ tinh, chỉ cần chạm nhẹ thôi sẽ vỡ vụn trăm nghìn mảnh. Cũng như cô vậy, một khi cô giận dỗi buồn bã sẽ chẳng thèm suy nghĩ. Cô không nghĩ đến mọi người cũng không sao, đằng này ngay cả bản thân mình cô cũng không màng, cái tính bướng bỉnh này của cô khiến anh không thể không lo lắng.

Cô trở mình, cái miệng chúm chím trong vô thức bỗng gọi tên anh: "Mạnh Quỳnh..."

Anh giật mình nhìn cô, bàn tay nhỏ của cô đang run rẩy bấu chặt lấy ga giường. Anh lập tức nắm lấy tay cô, ngồi sát lại kéo cô ôm vào lòng mình.

"Mạnh Quỳnh... đừng rời xa em, đừng đi, anh đừng bỏ em lại một mình..." - cô thốt lên trong nghẹn ngào, nước mắt bỗng thấm đẫm khuôn ngực anh, nóng ran một mảng.

Anh biết cô đang mơ thấy ác mộng, không thể làm gì hơn anh chỉ có thể ôm chặt cô, tay anh dịu dàng xoa xoa lưng cô, chỉ mong cô có thể bình tĩnh lại.

"Em nhớ anh, rất nhớ anh... Anh đâu rồi?" - cô nấc nghẹn.

"Ngoan đừng khóc, dậy đi anh ở đây... Đừng khóc bảo bối của anh" - anh khẽ lay cô. Môi anh không rời trán cô, anh muốn xoa dịu sự hoảng loạn trong cô... "Phi Nhung nghe anh, đừng sợ, anh ở đây" - anh siết chặt lấy cô.

Cô mơ màng mở mắt, đôi mắt đỏ lựng lóng lánh những giọt nước mắt. Anh đau lòng hôn lên mắt cô, hôn lên những giọt nước mắt mằn mặn nóng hổi khiến tim anh quặn thắt. Cô tỉnh dậy nhưng vẫn không thôi sợ hãi giấc mơ vừa rồi, cô vòng tay ôm siết anh, chỉ sợ giấc mơ và hiện thực bỗng chốc hoán đổi, chỉ sợ nhắm mắt một cái anh đã không còn ở bên cạnh cô.

"Sao vậy, em gặp ác mộng à?" - Anh nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc trên trán cô. Cô lắc đầu không chịu trả lời, anh càng lo lắng lại cất tiếng hỏi: "Đừng sợ. Anh ở đây mà, nói anh nghe em mơ thấy gì?"

"Em... em mơ thấy anh bị người ta mang đi, rất tối, rất đông người, họ rất hung hăng... Mạnh Quỳnh em rất sợ... " - cô yếu ớt hoảng loạn.

"Ngốc à, anh vẫn ở đây, ai có bản lĩnh động đến anh?" - anh ân cần an ủi cô.

"Nhưng mà em..." - cô định nói.

"Không nhưng nhị gì cả, em mau nín cho anh, trông em như con mèo rồi này" - anh lấy tay lau đi hai hàng nước mắt của Phi Nhung.

"Em đâu có" - cô dụi dụi mắt.

"Yên nào, đừng quệt như vậy sẽ đau mắt" - Anh chặn tay cô lại.

"Em không có khóc mà" - cô nhỏ giọng.

"Thế đây là gì?" - anh chỉ vào mảng áo ướt đẫm trên ngực mình.

"Em... em... Vì em sợ" - cô ấp úng.

"Đại tiểu thư à, có anh ở đây em không phải sợ gì, được chưa?" - anh lên giọng, quả thực vừa rồi anh còn sợ hơn cô, khi không đang yên đang lành ngủ say lại khóc ầm lên khiến anh hoảng cả người, tay chân cô còn cào cấu vùng vẫy lung tung, cũng may da thịt anh rắn chắc là thế, không thì đã bị cô bấu thủng mất rồi. Không hiểu cô mơ thấy kiểu người dị hợm gì mà lại sợ đến như vậy.

"Em sợ là vì..." - Vì bọn họ mang anh đi, mang anh rời xa em... Câu phía sau bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, cô chẳng biết nên nói thế nào cho anh hiểu, cô không sợ người xấu, không sợ kẻ hung hăng dữ tợn, cô chỉ lo sợ bọn họ làm tổn hại đến anh, họ mang anh đi.

"Vì cái gì?" - anh hỏi.

"Không có gì thôi quên đi em thật không muốn nhớ" - Đã lâu rồi không còn gặp ác mộng sao hôm nay tự dưng chỉ mới chợp mắt một lúc thôi đã gặp. Phải chăng...? Thôi, thôi không có gì, quên đi... Cô trong lòng rối bời, suy nghĩ lung tung cả lên.

"Sao rồi? Đã ổn hơn chưa?" - anh vuốt má cô hỏi.

"Hả? Không sao rồi, em ổn" - cô đáp.

"Đói chưa?" - anh nhướng mày thắc mắc.

"Không... À... em hơi đói" - cô ngập ngừng.

"Đi rửa mặt đi, anh làm bữa trưa cho em" - anh kéo cô cùng ngồi dậy.

"Anh làm?" - cô hớn hở.

"Sao? Không tin tài nghệ của anh à?" - anh bất mãn.

"Không có, rất tin là đằng khác" - Chỉ là nghe anh bảo anh làm bữa cho em vui quá đấy mà, cô thầm nghĩ.

"Thế thì được" - anb cười, anh ra khỏi phòng đi về phía nhà bếp tiếp tục làm chuyện đang bỏ dở.

---

"Mạnh Quỳnh... Mạnh Quỳnh anh có đó không?" - cô ở trong toilet gọi với ra ngoài.

"Chuyện gì?" - anh lớn tiếng nói vọng lại.

"Lấy giúp em ba lô mang vào đây đi"

"Hửm?" - anh hơi thắc mắc nhưng vẫn mang ba lô vào cho cô, anh gõ cửa toilet nói giọng trêu đùa: "Em định ôn bài trong đó à?"

Cô hé cửa thò đầu ra ngoài giật lấy ba lô rồi lè lưỡi với anh xong liền đóng sầm cửa lại: "Chỉ có anh mới cà rỡn như vậy thôi"

Anh lắc đầu ngán ngẫm quay trở lại bếp. Một lúc sau cô đi ra từ xa đã bắt đầu nghe mùi thơm vọng lại, bụng cô lại càng đấu tranh quyết liệt hơn, sôi ùng ục.

Cô rón rén bước vào nhà bếp, anh đang đứng xoay lưng lại nhưng mùi thơm sữa tắm thoang thoảng từ phía sau hoàn toàn tách biệt với mùi thức ăn của anh đang làm khiến anh dễ dàng nhận ra cô.

"Em tắm à?" - anh lên tiếng hỏi. Cô vừa định ôm anh từ sau gây bất ngờ cho anh liền bị giọng nói của anh làm cho giật mình.

Cô khựng lại: "Ơ... thì đằng nào ăn xong cũng phải ở đây ôn bài, đi chơi cả sáng rồi, người em bẩn như chuột ấy"

"Bẩn thế nào anh cũng không chê em đâu" - anh cười trêu cô.

"Anh đáng ghét" - cô khẽ đánh nhẹ vào lưng anh.

"Được rồi ngồi vào bàn đợi anh, sắp xong rồi" - anb bảo.

"Có cần em giúp gì không... Superman?" - cô nhìn cái tạp dề in hình superman của anh mà không nhịn nổi mà cười khúc khích, cô ghé đầu vào xem anh đang làm gì, tiện thể thoã mãn cái mũi đang bị mùi thức ăn của anh mê hoặc.

Anh đưa tay đẩy cái đầu tinh nghịch của cô ra, cô lại bướng bỉnh chen đầu vào, anh thở dài, dang tay kẹp cổ cô lại rồi cúi xuống cắn nhẹ vào mũi cô: "Heo lười biếng, heo ham ngủ, heo tham ăn"

"Aaaa... Anh mới là heo" - cô rụt đầu lại rồi bảo: "Xì. Không cho em giúp thì thôi."

"Em muốn giúp hay muốn phá phách đây?" - anh nhíu mày nhìn cô.

"Plè... chê em càn rỡ thì em cũng chẳng thèm giúp" - cô thè lưỡi trêu lại anh rồi cố gắng chịu đựng cái bụng đang đánh trống của mình, cô ngồi vào bàn ăn cầm remote mở TV.

Cô chán chường chuyển kênh liên tục, đến cả TV cũng muốn trêu cô, chẳng có thứ gì để xem ấy vậy sang kênh nào cũng toàn thấy toàn đồ là ăn đồ ăn kích thích cơn đói của cô. Cô nằm bò ra bàn ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp vững vàng của anh chờ đợi.

...

"... Chuyên mục thời sự Thế Giới 24h. Theo một nguồn tin mật thiết cung cấp, tập đoàn hắc bang khét tiếng Huyền Hoả đang rục rịch chuẩn bị một số hoạt động tài chính công khai. Từ trước đến nay tập đoàn này vẫn hoạt động ngầm và nắm trong tay quyền chi phối không ít tổ chức ở Anh Quốc, thông tin về hoạt động lần này của Huyền Hoả thu hút không ít sự chú ý của phía FBI và truyền thông, không những vậy người mật báo về tổ chức này còn nêu lên mình nắm trong tay không ít thông tin của Huyền Hoả và sẵn sàng công khai với truyền thông vào thời gian tới. Hành động này được cho là sự đối đầu nguy hiểm..."

...

TV đang đưa tin thời sự, cô thì bị cơn đói bụng làm cho đờ người đi, nghe mấy thứ đó cứ ù ù cạc cạc bên tai chẳng hiểu được gì. Nhưng anh thì khác, mặt anh lập tức tối sầm lại, anh liền quay người sang gọi: "Phi Nhung, tắt TV đến đây giúp anh"

Cô hai mắt sáng rực, nhưng trong lòng thì còn để bụng chuyện anh mới vừa chê cô vướng tay đuổi cô ra đây liền trả lời: "Không giúp, ai bảo đuổi em rồi bây giờ lại gọi"

"Phi Nhung" - anh gằng giọng, gương mặt lộ rõ nét không vui.

"Được được em vào ngay" - cô cảm thấy anh bỗng chốc là lạ, cô liền tắt TV đi đến bên anh: "Anh sao vậy, tự dưng mặt lại hầm hầm thế kia?" - cô khều khều mặt anh.

"Không sao, giúp anh mang bát đũa ra bàn" - anh nói.

"Ừm" - cô vẫn thấy anh rất lạ nhưng đại loại cô cũng không biết anh làm sao nữa chỉ đành nghe theo lời anh đến tủ đồ định lấy bát đũa. Nhưng buồn một nỗi tủ bát nhà anh sao mà ở trên cao chót vót thế kia, cô nhón chân lên cũng chỉ mới mở được cửa tủ, huống chi là đưa tay vào lấy.

"Mạnh Quỳnh... em không tới" - cô cắn môi quay sang nhìn anh.

Anh trông bộ dạng nhón chân với lên rất đáng yêu của cô gái nhỏ, hàng chân mày đang nhíu lại liền từ từ thả lỏng ra. Phi Nhung cô gái này đúng thật chẳng khác nào một tiểu yêu tinh, chỉ cần nhìn ngắm những hành động nhỏ nhặt của cô thôi cũng khiến tâm trạng anh vui vẻ như vậy, anh bước tới sau lưng cô dễ dàng dang tay lấy bát đũa ra đưa cho cô. Cô bị anh chắn phía sau chẳng thể di chuyển, bước tới không được lùi cũng không xong.

Cô vừa định bảo anh tránh sang thì anh đột nhiên từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, cằm anh tì trên đầu cô. Một lúc lâu sau cô cũng vẫn lặng thinh đứng đó mặc cho anh ôm siết lấy mình nhưng khi nghe thấy tiếng thở dài cùng nhịp tim không đều của anh cộng với thái độ kì lạ vừa nãy của anh khiến cô nhận thấy một dự cảm không lành.

"Sao vậy anh? Có chuyện gì à?" - cô hỏi.

"Ừm" - anh lại thở dài thườn thượt, trong lòng anh có chút mệt mỏi.

"Chuyện gì thế anh mau nói cho em biết" - cô hối hả.

"Ăn đi rồi hẳn nói, xem bụng ai đang đánh trống đây này" - anh đang ôm cô bỗng đưa tay xoa xoa bụng cô.

"Ầy, không có mà anh đừng hòng giấu em. Nói cho em biết đi" - cô đẩy anh ra.

"Ăn trước đã" - anh giằng lấy bát đũa trong tay cô, trong lúc cô còn đang đứng đần ra đấy suy nghĩ anh đã bày xong đồ ăn ra bàn. Hai món một canh nóng hổi thơm phức đang nghi ngút khói. Anh kéo tay ghì cô đang ngơ ngẩn ngồi xuống ghế.

Cái bụng hư hỏng của cô lại bắt đầu sôi lên. Anh xới cơm vào bát đưa cho cô rồi ngồi xuống đối diện. Cô cầm lấy đũa thử món đầu tiên, là thịt Tonkatsu, một món ăn của Nhật mà cô rất thích, Những miếng thịt thăn được rán dầu rồi chiên xù giòn tan và có màu vàng nâu hấp dẫn được phủ một lớp nước sốt ngọt thơm và cay dịu. Món thứ hai là sà-lách tôm trộn, còn lại là canh rong biển. Món nào cũng đều rất ngon và rất hợp khẩu vị của cô khiến cô không thể không thốt lên khen ngợi.

"Ngon thật, sao anh biết em thích ăn Tonkatsu? Anh từ hành tinh nào đến thế? Sao lại vừa tài giỏi vừa nấu ăn ngon như vậy?"

"Còn rất đẹp trai nữa" - anh thản nhiên.

"Xì" - cô bĩu môi.

"Mau ăn đi rồi còn ôn bài nữA con heo của anh" - anh gắp thức ăn vào bát của cô.

"Ai là heo của anh chứ? Anh chưa trả lời em làm sao anh biết em thích ăn Tonkatsu?" - cô hỏi.

"Đoán" - anh dứt khoát. Cô làm sao biết được trước đây cuối tuần nào anh cũng như cái đuôi theo sau cô, cô thích gì, làm gì, ăn gì chã nhẽ anh lại không biết...

"Xì, anh toàn nói khoát mà không chớp mắt lấy một cái. Không thèm tin anh nữa" - cô nói rồi cặm cụi ăn, món ngon trước mặt vô cùng kích thích vị giác, lại là món cô thích nữa.

Cô không để ý thấy sau khi cô nói sắc mặt anh liền thay đổi, tối sầm lại.

---

Lúc hai người ăn cơm điện thoại của anh không ngừng reo, dai dẳn hết lần này đến lần khác không có dấu hiệu sẽ ngừng, dường như có chuyện rất gấp nhưng mặc cho cô hối anh đi nghe thế nào đi nữa anh vẫn thản nhiên ngồi đấy, còn bảo là không thích bị quấy rầy lúc ăn. Cô cũng đành bó tay không nói nữa.

Ăn xong anh bảo cô chuẩn bị bài vở đợi anh còn anh thì biến đi đâu nghe điện thoại mất hút, cô ngó quanh ngó quất định đi lòng vòng cho thức ăn tiêu hoá bớt, vừa nãy cô ăn hình như hơi nhiều. Không trách cô được, đồ ăn là do chính tay anh nấu cho cô, lại còn ngon như vậy, không hề thua kém đầu bếp lão luyện nhà cô. Cô nhìn đống bát đũa trong bồn, một ý nghĩ vụt qua, hay là cô giúp anh rửa bát, đứng một lúc cũng tốt, dù không thạo nhưng nghĩ thử chỉ vài ba thứ thế này chắc cũng không làm khó mình được nên cô liền đeo tạp dề của anh vào bắt đầu rửa bát.

Chẳng có gì khó khăn cả, cô dễ dàng rửa sạch mấy cái bát đĩa trong bồn, lúc anh nghe điện thoại xong tâm trạng chùn xuống hẳn, mặt mày nhăn nhó rất khó coi, anh đưa mắt vào phòng khách chẳng thấy cô đâu thì liền gọi: "Phi Nhung"

Cô đang chăm chú bị gọi lại giật mình lỡ tay đánh rơi chiếc đĩa trên tay.

"Choang" một tiếng trên sàn chỉ còn đống mảnh vỡ, anh vừa nghe thấy đã tức tốc chạy vào bếp. Thấy cô đang luống cuống nhặt lên anh liền lớn tiếng quát: "Đứng lên, đừng động vào"

Sự kích động của anh khiến cô càng cuống lên thêm, hai chân ngập ngừng suýt chút đã giẫm lên mảnh vỡ. Anh nhanh chóng bước tới bế thốc cô lên mang ra phòng khách, đặt cô xuống sô pha. Cô còn đang luống cuống anh đã cuối xuống cẩn thận kiểm tra chân cô. Gương mặt cau có của anh khiến cô có chút sợ. Cô nhỏ giọng: "Em xin lỗi"

"Ngốc, ai bảo em rửa bát? Sau này vào nhà mang dép của anh." - anh xoa đầu cô, anh cũng nhất thời quên mất chuẩn bị dép đi trong nhà cho cô.

"Em muốn giúp anh, với lại... với lại muốn đứng cho dễ tiêu hoá một chút. Em ăn hơi nhiều" - cô cuối gầm mặt.

"Đến khi nào em mới hết ngốc đây đại tiểu thư? Muốn ăn khi nào thì khi đấy anh làm cho em ăn, sao lại cố mà ăn như vậy?" - anh véo má cô.

"Có thật không?" - cô hớn hở.

"Thật" - anh gật đầu nói tiếp: "Bài tập anh đã chuẩn bị rồi, em làm đi chỗ nào không hiểu anh sẽ giúp"

"Ưm" - cô vui vẻ đáp. Anh đưa sấp tài liệu bài tập cho cô rồi đi vào phòng làm việc. Cô thấy vậy gọi với theo anh: "Sao anh không ở đây với em?"

"Anh đi xử lí văn kiện một lúc, vả lại anh ngồi đây chắc gì em đã tập trung được?" - anh cười.

"Xì, hồi trước anh cũng ngồi đây mà em vẫn bình thường ấy thôi" - cô biểu môi.

"Bây giờ khác trước, ngoan mau ôn bài" - anh quay đi. Cô cũng nghe anh, cô rất chăm chú ôn bài.

Lúc ở Anh cô đã ôn tập được không ít, bây giờ chỉ còn lại vài trọng tâm nữa là có thể yên tâm thi vào đại học rồi. Bài tập  anb cho cô nói khó không khó nói dễ không dễ nhưng lại rất nhiều, thi thoảng cô lại kiếm cớ chạy vào phòng anh hỏi bài, sẵn tiện phá phách anh một chút. Cả buổi chiều cô ôn bài anh cũng bận việc đến tối mặt, thoáng chút cô lại vào nghịch anh cũng nhân đó véo véo vài cái vào má phúng phính của cô, nhìn cô vui vẻ như vậy trong lòng anh có bao nhiêu mệt mỏi lo toan cũng đều tan biến mất.

Làm bài xong nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ chiều, anh thu dọn rồi đứng dậy vươn vai, đi thẳng đến phòng làm việc của anh.

Anh vẫn ngồi đấy dán mắt vào màn hình laptop. Cô vòng ra sau ôm lấy cổ anh kề má mình vào gương mặt nhẵn mịn của anh thì thầm: "Bận lắm à? Anh có mệt không?"

Anh đóng laptop lại kéo cô ngồi vào lòng mình, anh áp trán mình vào trán cô, ánh mắt hai người giao nhau, anb nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của  cô khẽ nói: "Chỉ cần em ở bên là đủ rồi, anh không mệt"

Cô xót xa nhìn vào gương mặt thoáng chút mệt mỏi của anh, hai tay vòng sau cổ anh của cô càng siết chặt, cô đặt trên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, anb nhanh chóng biến thủ thành công, anh ghì lấy cô không muốn rời môi cô ra, đáp lại cô bằng một nụ hôn sâu và dài đến tận khi cô thở dốc. Ôm cô trong lòng anh lên tiếng hỏi: "Em tin anh không?"

"Em tin, rất tin anh" - cô vùi mặt vào lòng anh khẽ đáp.

"Phi Nhung, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn phải tin anh, có được không?" - giọng anh trầm trầm, có thể nhận ra trong lời nói của anh có mang tâm sự nặng nề.

"Bất kể chuyện gì, em luôn tin anh" - cô chắc nịch.

"Anh yêu em" - anh cuối xuống hôn lên tóc cô.

Cô cảm nhận được sự bất thường của anh liền hỏi: "Có chuyện gì sao anh?"

"Không sao, công ty có chút vấn đề" - anh thở dài.

"Xin lỗi em không thể giúp anh được gì" - cô buồn bã.

"Ngốc, tin tưởng anh là được rồi" - Anh vùi mặt trong làn tóc thơm tho của cô, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ...

____

Anh đưa cô về nhà, lúc quay xe anh liền bị xe của Vinh Hy chắn lại trước mặt. Anh không hơi đâu dư thừa tiếp tục đôi co với cậu ta định quay vòng trở lại thì điện thoại chợt rung.

"Tao đã cảnh báo mày rồi. Đừng động đến Phi Nhung"

Anh vừa xem xong tin nhắn thì chiếc xe của Vinh Hy cũng phóng đi mất.

Anh đoán quả không sai, dù biết chắc chắn anh ta nhất định sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ anh ta lại cả gan dùng cách này. Anh ta không suy nghĩ cho cô sao? Nhất định phải khiến cô rời xa anh thì anh ta mới chịu thôi sao? Lần này nếu anh không nhúng tay vào thì không được rồi. Nhưng phải giải thích thế nào với cô đây, anh vốn định sau khi giải quyết xong chuyện trước đây sẽ mang bí mật này xuống mồ cùng mình, mãi mãi không để cô biết. Anh muốn cô mãi mãi không biết quá khứ đen tối của mình, sự lương thiện trong sáng của cô mãi mãi không được chạm vào sự nhơ nhuốc tầm thường thời niên thiếu của anh. Mãi mãi không được...

Nhưng tại sao lại khơi mào cho quá khứ trỗi dậy? Tại sao lại khiến tôi lần nữa phải đằm mình vào cái hố đen ràng buộc quá khứ với hiện tại của tôi?

Vinh Hy, tôi biết chính là cậu. Bản lĩnh cậu quả thực không tồi, cậu cũng thật can đảm, chính tôi bây giờ cũng không thể đảm bảo cái mạng toàn vẹn cho cậu. Cậu động đến tôi, muốn đánh muốn giết muốn làm gì tuỳ cậu, khiến cô vì vậy mà tổn thương tôi cũng có thể mắt nhắm mắt mở niệm tình bỏ qua... Nhưng đằng này cậu lại tự mình dây vào Huyền Hoả. Lần này không phải xem tôi giỏi hay xem cậu may mắn mà chính là xem ,xem cô sẽ vì vậy tổn thương đến mức nào...

Ra 1 chương thoi mà tui muốn sang chấn tâm lý, trời ơi... vì nó quá dài nên truyện này tui đăng lần chương chứ mấy pà kêu tui đăng nx là tui chết thiệt lun đấy ...
mệt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro