Chương 16: Lời tỏ tình sét đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Lời tỏ tình sét đánh 

Dạ Nguyệt thật sự là không muốn đánh nhau, càng không muốn đến để nghe một người khác nói thích chồng của mình, điều đó hoàn toàn không dễ chịu chút nào. Nhưng Huyễn Linh không nghĩ như Thiên Dạ Nguyệt, cô ta luôn đối đầu với cô, luôn muốn có được những gì mà Dạ Nguyệt có.

Cô vừa mới quay lưng bỏ đi thì Huyễn Linh đã sấn đến nắm tóc của Dạ Nguyệt giật ngược lại, bị 'tập kích' bất ngờ khiến cô không phản kháng kịp, bất ngờ trở thành kẻ yếu thế trong trận chiến.

Hạo Khang đứng bên ngoài rất muốn xem hết màn đấu này nhưng anh không thể đứng yên nhìn Dạ Nguyệt bị đánh bởi người khác như vậy, anh nuôi cô không phải để một người con gái ất ơ nào đó đánh đập vì một chuyện chẳng đâu ra đâu.

"Cẩn thận!" Hà Lam hét lên, mọi người đều kinh hãi.

Thật sự không biết Huyễn Linh lấy đâu ra con dao, Thiên Dạ Nguyệt ngay từ đầu mất thế nên chẳng làm gì được ngoài việc cố gắng giằng co. Cô mở to mắt, con dao như lưỡi hái tử thần giáng thẳng xuống cô. Sau lưng là gốc cây, cô chẳng thể nào lùi được nữa. Nhắm mắt chờ chết là điều hiện tại cô làm.

Một, hai, ba,...giây trôi qua, cô không cảm thấy đau. Hé mắt nhìn, cô thấy có người đứng trước mình. Mở mắt nhìn kĩ, đó là Hạo Khang. Tay cầm dao của Huyễn Linh chỉ cách người cô vài centimet. Cô thất kinh lùi lại hai bước.

Huyễn Linh bị Hạo Khang giữ chặt tay đến nổi mặt mày méo xệch vì đau. Anh thì vẫn vậy, giữ nguyên gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Đôi mắt anh sắc lạnh nhìn Huyễn Linh.

"Em đang làm gì vậy?" Anh hỏi như đùa nhưng khiến người ta không thể nào trả lời được. "Con dao này không phải đồ chơi, nó không an toàn!"

"Thầy đang quan tâm cho vợ thầy? Thiên Dạ Nguyệt sao?" Huyễn Linh buông con dao ra, lúc này Hạo Khang mới thả tay cô ta ra.

"Tôi đang ở đây quan tâm cho học sinh của mình với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm! Công tư phân minh, nếu đứng vào chỗ của em là Nguyệt, tôi cũng sẽ xuống tay không lưu tình!" Hạo Khang thốt ra từng chữ chắc chắn. "Còn nếu nói về tôi quan tâm Dạ Nguyệt là vì Dạ Nguyệt là vợ tôi thì em chết chắc rồi đấy." Vương Hạo Khang giật lấy con dao rọc giấy trong tay Huyễn Linh: "Tôi sẽ kiến nghị với nhà trường về việc học sinh đem những thứ nguy hiểm, sắc nhọn vào trường, em lên phòng giám thị viết tường trình đi. Hà Lam đưa Dạ Nguyệt đến phòng y tế xử lý vết thương."

Vương Hạo Khang cầm con dao bỏ đi, đáng ra bây giờ anh có thể ăn cơm chiều rồi nhưng Thiên Dạ Nguyệt quá rảnh rỗi, luôn bày ra mọi chuyện rồi phó mặc cho người khác đến thu dọn.

"Dạ Nguyệt hơn em chỗ nào?" Huyễn Linh lên tiếng khiến Hạo Khang dừng bước, anh không ngoái đầu lại nhưng vẫn đứng đó lắng nghe tiếp. "Thầy nghĩ thầy là ai chứ? Thầy là ai mà em ngốc nghếch phải làm vậy? Nếu đã không thích người ta thì đừng đối tốt với người ta như thế, cũng đừng nhìn người ta dịu dàng đến vậy. Bởi vì họ sẽ để tâm, sẽ hi vọng, rồi lúc họ nhận ra thầy không có tình cảm với họ như họ nghĩ, họ sẽ thất vọng, sẽ đau lòng. Con người ấy mà, sẽ luôn thích ảo tưởng người mình thích cũng sẽ thích mình, nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng chỉ là ảo tưởng thôi sao?"

"Bởi vì lòng em có chấp niệm nên mới nhìn ra những hành động của tôi là tôi đang quan tâm em. Tôi rất trân trọng điều đó nhưng tương lai của em rất tươi sáng, đừng vì một đoạn tình cảm mà đánh mất chính mình." Vương Hạo Khang dùng giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ Huyễn Linh, chuyện tình cảm, đối phương có thích mình hay không, chúng ta đều cảm nhận được, chỉ là bản thân cố chấp cố tin rằng chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có một ngày người ta cảm động: "Rồi sau này, em sẽ gặp được một người xứng đáng với em, lúc đó em sẽ thấy rằng những gì tôi nói hôm nay là đúng."

"Cuộc đời này, ai có thể thoát khỏi đôi lần tự hỏi lòng một câu: Nếu không phải họ, người khác đến liệu còn có ý nghĩa gì nữa không?" Huyễn Linh gạt nước mắt, cô thu dọn đồ của mình rồi rời đi. Chuyện giấu trong lòng hôm nay cũng đã nói được, gánh nặng dường như cũng đã được trút bỏ.

---

Anh mở cửa xe, nhét cô vào trong rồi vòng qua bên ghế lái. Anh tức giận việc gì chứ? Có vợ rồi nhưng vẫn có người thích thì anh nên vui mừng mới phải. Cả hai im lặng suốt quãng đường dài, bên tai cô cứ vang vọng đâu đó lời nói của Huyễn Linh.

Cô ngã người ra ghế, đầu óc nhức bưng bưng, tại sao cô lại phải mệt mỏi những vấn đề không liên quan đến cô vậy chứ. Từ ngày kết hôn đến nay, chưa có ngày nào cô thật sự vô tư như lúc trước.

Chiếc xe đỗ ngay bên bờ sông, anh mở cửa bước xuống. Cô cũng xuống theo, đứng đây nhìn bóng lưng anh cô biết anh đang mệt mỏi. Chưa bao giờ cô thấy anh cô quạnh như vậy.

Tiến lại gần, cô cũng cảm nhận được nổi buồn sâu trong anh. Cô im lặng, không nói gì, cứ đứng như vậy mà chờ đợi anh sẽ quay lại nhìn cô. Nếu anh mệt mỏi, cô sẵn sàng cho anh mượn bờ vai này mà dựa. Anh buồn, cô sẵn sàng tài trợ khăn giấy cho anh khóc.

"Em có biết anh đang rất giận không?" Cô biết điều đó, anh vừa giận lại vừa buồn nhưng giận chuyện gì, buồn chuyện gì thì cô không biết. "Tại sao em là hành động như vậy?"

"Chuyện gì?" Cô ngây ngô hỏi lại.

"Còn dám hỏi anh chuyện gì nữa hả?" Anh quay lại, vẻ mặt anh bình thường vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn. Cô cảm nhận được sức lạnh từ người anh tỏa ra. Xuống âm độ mất rồi. "Em không còn là Thiên Dạ Nguyệt tiểu thư đâu, em hiện tại là vợ anh, đương kim phu nhân của dòng họ Vương. Em làm gì cũng nên nghĩ đến thể diện của anh chứ. Anh là một thầy giáo ở trường và là một người thừa kế toàn bộ tài sản của Vương gia. Mọi hành động của em đều bị người đời soi mói, anh không muốn điều đó, anh không muốn vợ mình bị thiên hạ dèm pha. Em hiểu không? Coi như đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng anh cầu xin em, sau này trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến bản thân và những người xung quanh em!" Hạo Khang nói rất điềm tĩnh nhưng giọng nói pha đầy sự tức giận.

"Em xin lỗi!" Cô nhỏ tiếng nói, cúi mặt xuống nhận sai. Anh nói đúng, cô đã qúa trẻ con, cô nên suy nghĩ đến anh: "Chỉ bởi vì em nghĩ, thế giới này, không phải cứ nhường là vấn đề có thể giải quyết. Chỉ sợ hôm nay nhường một bước, về sau càng phải nhường rất nhiều bước hơn."

"Đừng bao giờ có lần sau!" Anh kéo cô ôm chặt cô vào lòng, tay cô cũng siết chặt lấy eo anh. Cô vùi mặt sâu vào ngực anh, anh luôn là vậy, trong nóng ngoài lạnh.

"Khang, anh có nghĩ Huyễn Linh thật sự quá đáng thương không?" Không biết tại sao, cô lại cảm thấy Huyễn Linh thật sự có chút đáng thương trong chuyện này: "Cậu ấy đã vì muốn có được chân tình của anh mà bất chấp tất cả, không màng đau thương..."

"Thật ra cho dù có được anh hay không cũng không quan trọng với Huyễn Linh, thứ cô ấy muốn không phải là anh mà là không muốn thua kém em. Con người không hạnh phúc chủ yếu là vì chúng ta không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Sau khi nỗ lực để có được những thứ mình muốn, chúng ta thường mất hứng thú với đối tượng mà mình ham muốn. Thay vì cảm thấy thỏa mãn, chúng ta lại cảm thấy buồn chán, và để đối phó với những ham muốn mới, thậm chí còn lớn hơn."

---

Mới lúc chiều còn ôm ấp rất thân thiết, giờ đây anh đã trở lại nguyên hình là một tên thầy giáo yêu nghiệt. Anh đang nhịp nhịp cái cây thước xuống đất, tay còn lại cầm bài kiểm tra của cô. Chỉ có bảy hai lăm. Vậy là cao rồi nhưng số điểm này anh lại không hài lòng. Cô đang nằm sấp thằng hai chân, úp mặt vào gối, tay ôm con gấu nằm trên giường chờ đợi lưỡi hái tử thần của Vương Hạo Khang.

"Giờ em muốn mấy cây? Trước khi kiểm tra anh và em đã thỏa thuận như thế nào?" Anh nhẹ hỏi như lời nói gửi theo gió.

"Cứ như cũ mà tính!" Cô nói giọng òm òm buồn bã. Tại sao anh không nương cho cô chứ? Dù gì cô cũng là vợ anh mà.

"Được!" Anh sắn tay áo lên, cô ngoái ngoái đầu lại lén nhìn xem anh đang hành động đến bước nào. "Xoay lại!" Anh lườm cô. Cô làm mặt xấu quay lại, sáu cây chứ ít gì. Chắc chết quá.

Anh giơ cây lên, cái cây trong tay anh đang giáng xuống với tốc độ ánh sáng. Cô quay người lại cũng với tốc độ ánh sáng. Chồm người lên, tay cô vòng lấy cổ anh đặt nhanh lên môi anh một nụ hôn. Dùng một lực không mạnh nhưng cũng không nhẹ cô kéo anh xuống. Mất thăng bằng, anh ngã xuống không một chút chống cự. Bàn tay anh luồng vào mái tóc cô, anh lại không thể ngờ cô lại dùng phương thức yêu nghiệt hơn cả anh.
Cái cây lúc nãy bây giờ nằm chổng chơ dưới đất, nó đã bị chủ nó ném đi không thương tiếc.

Còn trên giường, cô đang nắm thế chủ động, anh dưới cô trên. Chiếc áo sơ mi cô đã bị anh tháo gần hết hàng nút. Đôi tay nhỏ nhắn của cô cũng đang vẽ vời những vòng tròn quyến rũ trên ngực anh.

Bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay cô, tay còn lại của anh vịn vào vai cô, chỉ một động tác nhẹ, cô lại là người bị động như trong lần đầu tiên.

"Anh ăn gian!" Cô khẽ nói.

"Em quá chậm!" Hạo Khang nở một nụ cười yêu nghiệt vô cùng. Chiếc cút áo cuối cùng của cô cũng bị anh mở ra, cả thân hình trắng nõn nà hiện ra trước mắt anh. Kích thích vô cùng. Tay cô vòng lấy sau ót anh, tay vuốt nhẹ mái tóc màu nâu ấy của anh. Hương nước hoa từ cơ thể của anh tỏa ra bao phủ lấy cô.

Tay anh bắt đầu lần ra sau lưng cô để cởi đi chiếc áo ngực vướng víu đó.

"Cạch" cửa phòng bật mở, cô và anh đồng loạt bất ngờ nhìn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro