Chương 31: Dấu chấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Dấu chấm

Dạ Nguyệt ngồi trên xe taxi khóc như mưa, gương mặt cô chỉ toàn là nước mắt. Bác tài xế nghĩ bụng chắc cô này mới cãi nhau với người yêu, uất ức quá khóc chứ có ai nghĩ rằng cuộc hôn nhân của cô gái trẻ này đã sụp đổ.

Tim cô đau đớn chẳng thua gì Hạo Khang, đây thật chất là một vết cắt hành xác, đau đớn đến khó chịu. Thở cũng đau, khóc cũng đau, cô làm gì thì vẫn luôn thấy đau. Hạo Khang đổ lỗi cho Dạ Nguyệt quá tàn nhẫn, Dạ Nguyệt thì đổ lỗi cho Hạo Khang sao quá vô tình. Sao anh không níu kéo?

Giữa biển người mênh mông, ai vô tình gặp ai, ai bất ngờ gặp ai, ai bỏ lỡ ai, ai để ý đến ai, ai cùng ai đi một đoạn đường, ai theo ai đi hết một đời? Dọc đường đời, bạn gặp gỡ rất nhiều người, có người cùng một trạm nghỉ chân, có người là khách qua đường, để lại trong đời bạn rất nhiều dấu phẩy, mỗi một việc trải qua là một dấu phẩy, một đoạn tình cảm là một dấu phẩy, một đoạn nỗ lực là một dấu phẩy, vô số dấu phẩy như vậy cũng chỉ vì chờ đợi dấu chấm tròn trĩnh cuối cùng...

Hạo Khang ngồi ở một góc phòng, đầu anh dựa vào vách tường, anh như hóa điên vì chuyện này. Mất con, giờ mất luôn vợ, người đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng suy sụp.

Anh bật cười, anh cười trong nước mắt, anh cười giễu cho cuộc đời mình. Vì một cô gái mà giờ thành ra như vậy. Đáng khen cho vợ anh, biến anh thành một kẻ điên vì tình.

---

Một tháng trôi qua kể từ ngày cô nói "chúng ta kết thúc", anh đã bình thường trở lại, chỉ có điều anh ít nói hơn trước. Anh không còn muốn tiếp xúc với ai, sáng đi làm, chiều lại về, anh không còn là giáo viên ở trường nữa, giờ chỉ tập trung vào công việc ở Bắc Vương.

Dạ Nguyệt bắt đầu lại với cuộc sống đài cát của mình, việc học tại trường của cô cũng dừng lại, gia đình dự định sẽ để Dạ Nguyệt sang nước ngoài, tránh xa khỏi nơi này, có lẽ là cách tốt nhất. 

Cô trở lại là một Dạ Nguyệt đanh đá, nhưng thật chất đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, vết thương lòng chưa bao giờ ngừng rỉ máu. Hàng đêm cô chìm đắm trong âm nhạc và mùi rượu nồng. Cô muốn quên anh, cô muốn quên hết những kỉ niệm hạnh phúc bên anh. Cô lắc lắc ly rượu, mắt lờ đờ nhìn cái thứ chất lỏng sóng sánh đẹp đẽ đó.

Có người uống rượu say, có người mất ngủ, có người dùng đầu thuốc lá tự chích phỏng tay mình, có người gọi điện một lần cuối rồi không bao giờ nhận điện thoại nữa, có người bắt đầu viết, có người du lịch một mình, có người cắt bỏ mái tóc dài đen nhanh, cũng có người chỉ ngồi bên mép giường trầm mặc rất lâu, thở dài một hơi, rồi nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Con người mà, đột nhiên trưởng thành trong nháy mắt, có rất nhiều loại.

Có những chuyện sau hai trận bia, một trận rượu mà bạn vẫn vắt tay lên trán, chẳng thể ngủ được. Người ta không gọi đó là mất ngủ, người ta gọi đó là chuyện buồn.

Cô lại khóc, cô lại nhớ về tên bạc tình kia. Ngu ngốc, mày thật sự ngu ngốc Thiên Dạ Nguyệt.  Anh ta chẳng đáng cho mày đau nhưng mày cứ đau, đau vì yêu quá nhiều, yêu một cách ngu muội. Nhưng sau khi khóc xong, cô lại quệt đi nước mắt, tiếp tục mỉm cười quật cường với thế giới đầy tàn nhẫn. Bạn có thể uất ức, có thể khóc lóc nhưng đừng để tất cả mọi người đều nhìn thấy mặt yếu đuối ấy của bạn, đó chính là kim chỉ nam trong cuộc sống này của Thiên Dạ Nguyệt.

"Dạ Nguyệt!" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cô lờ mờ nhìn xung quanh. Một bóng người đứng ngược sáng khiến cô chẳng thấy gương mặt người đó.

"Hạo Khang!" Cô lại bật lên cái tên đó, người đàn ông đó bật cười khanh khách như cô đang làm trò cười cho anh ta. "Anh không phải Hạo Khang! Không phải!" Cô xoay lưng đi, người đàn ông đó nắm vai cô xoay lại.

"Tôi là Hàn Luân, bạn của Hạo Khang. Về thôi, cô say rồi!" Anh ta nắm tay cô, cô rụt lại như phản xạ tự nhiên.

"Anh về đi, tôi ổn!" Dạ Nguyệt cự tuyệt thẳng thừng. Anh ta tìm cô làm gì? Cô và anh ta chẳng liên quan gì mà.

"Dạ Phong bảo tôi đưa cô về, anh ta bận, không đón cô được!" Hàn Luân nói ngắn gọn rồi kéo cô đứng lên. Anh đưa cho tên bồi một cái thẻ vàng rồi kéo cô bước đi. Nghe đến Dạ Phong thì cô mới ngoan ngoãn ra về.

Cô ngồi ở ghế lái phụ, không hiểu sao cô uống rất nhiều nhưng vẫn không cảm thấy say. Cô rất tỉnh, tỉnh đến nổi không thể nào tỉnh hơn được.

"Cô ngốc lắm, tại sao lại tự hành hạ bản thân bằng loại men cay đó. Cô cảm thấy thỏa mãn sao?" Hàn Luân lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh trong xe. Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh nói nhiều quá!" Cô khẽ nói, Hàn Luân chỉ bật cười, anh cười như cô đang kể cho anh nghe một câu chuyện rất khôi hài.

"Cô rất xinh đẹp, thông minh, quyến rũ. Xung quanh vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt, tại sao lại đau lòng vì Hạo Khang?"

"Vì tôi yêu anh ta, có thể anh ta không tốt nhưng tôi yêu, bất chấp yêu!" Cô đáp rất nhẹ, phải cô yêu đấy.

"Nếu anh ấy là xã hội đen? Anh ấy giết người, cô có yêu không?" Hàn Luân hỏi, đưa ánh mắt dò xét nhìn cô.

"Anh ấy có tồi tệ hơn thế tôi vẫn yêu!"

"Vậy tại sao lại từ bỏ?"

"Vì tôi sợ bẩn! Anh còn gì để hỏi không?" Dạ Nguyệt nhìn anh ta, Hàn Luân nhún vai, câu trả lời rất thuyết phục người nghe.

"Đừng đợi tới khi chịu đựng không nổi nữa mới nghĩ đến việc từ bỏ người đàn ông không phù hợp với mình. Thời gian là của cải quý giá nhất của người phụ nữ, chỉ cần quay lưng một cái đã thành rời xa nhau rồi. Cho nên, dù cho phải trải qua những tháng ngày buồn đau, cô cũng cần hiểu rõ, vốn dĩ đã là một sai lầm, đừng lãng phí thời gian tìm cách chứng minh..."

---

Một nữa tháng trôi nhanh

Hôm nay Dạ Nguyệt dậy rất sớm, không phải là chuyện gì to tát, chỉ là cô sẽ ra tòa lần cuối về vụ hôn nhân này. Sau ba lần hòa giải không thành thì hôm nay tòa sẽ quyết định.

Cô gặp Hạo Khang, anh vẫn vậy, chỉ là có vẻ gầy hơn trước. Gương mặt mệt mỏi lộ rõ, anh chỉ khẽ nhìn cô.

"Em...có còn yêu tôi không?" Hạo Khang bất ngờ hỏi, cô giật mình trước lời hỏi bất ngờ đó.

"C..không! Tình yêu nào cũng có lúc kết thúc, hoặc là ở lễ đường, hoặc là ở quán nhậu lề đường, tiếc là chuyện của chúng ta không hề bắt đầu bằng tình yêu nên nơi kết thúc lại là tòa án, nực cười thật đấy!" Chỉ xíu nữa cô đã nói là còn, may thay cô ngăn lại. Yêu thì cứu vãn được à? Hạo Khang mỉm cười chua chát quay đi. Cô cũng cười, đắng chát: "Khi ấy tôi còn quá dại khờ, căn bản không hiểu được tình yêu là gì. Cả hai đều không nói, cả hai đều thăm dò, cứ lo sợ bản thân khi yêu trước sẽ đau khổ hơn đối phương. Tôi cứ lo được lo mất như thế đấy, rốt cục một ngày cũng phải mỉm cười nói lời tạm biệt."

Phiên tòa chỉ kéo dài ba mươi phút. Chấm hết phiên tòa, cô và anh không dính líu gì nữa. Anh đứng lên quay lưng bỏ đi trước, giống như anh muốn trốn chạy sự thật này.

Cô cũng đứng lên đi nhanh theo anh, mặc dù kết thúc nhưng cô vẫn còn vài lời muốn nói. Cô nghĩ hôm nay cô nên nói hết.

Anh bước đi chẳng nhìn đường, lao nhanh ra khỏi tòa án. Vừa ra khỏi cửa cô đã nghe thấy tiếng còi tin tin từ xa. Cô nhìn xe, rồi nhìn anh, anh đang bước đi trong vô thức. Dạ Nguyệt thất kinh, cô chạy nhanh ra trong sự bàng hoàng của mọi người.

"Dạ Nguyệt..."

Dạ Nguyệt đẩy anh thẳng qua bên kia đường. "Ầm" Cô bị hất tung ra, Hạo Khang bàng hoàng ngồi dưới đất. Máu, máu, rất nhiều máu. Nó như cuốn phim quay chậm, tua lại một cách kinh hoàng.

Anh ngồi đây, Dạ Nguyệt nằm kia, máu rất nhiều. Cô như một bông hoa bị bóp nát dưới tay ác quỷ. Mái tóc dài xõa tung, chiếc đầm trắng đầy máu. Mọi kí ức tươi đẹp về Hạo Khang đang chạy qua trong đầu cô.

"Tại sao em lại làm vậy?" Hạo Khang bước đến ôm Dạ Nguyệt vào lòng. Cô cố gắng thở, mắt lờ mờ nhìn anh. Cô đưa tay run run lên chạm vào gương mặt thân thuộc đó. Môi cô mấp máy, nói mãi không thành lời.

"Hạo...Khang...anh phải...sống thật tốt...mạng sống này...của anh...chính là...em cứu lấy...em...chúng ta...rồi sẽ hạnh phúc thôi...nhưng là...ở một...một chiều không gian khác." Cô không thể nói được nữa, cô cảm thấy mệt quá, toàn thân đau nhức và bản thân buồn ngủ cùng cực, trước mắt bắt đầu hiện lại những cảnh tượng trước kia, nước mắt Dạ Nguyệt chảy dài trên gương mặt. Bàn tay của cô dần dần mất lực, buông thõng.

"Đừng nói nữa, em đừng nói nữa." Vương Hạo Khang ôm chặt cô vào lòng, một lần nữa, một lần nữa anh lại rơi vào thảm kịch thế này.

Vào lúc phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô chợt phát hiện ra rằng, những áp lực mà mình tạo cho bản thân, hoặc những nhu cầu mà mình luôn muốn đạt được chỉ là phù phiếm. Nếu có thêm thời gian, cô sẽ ở bên cha mẹ nhiều hơn, sẽ chi tiêu tiết kiệm, dùng khoản tiền đó vào những việc xứng đáng hơn, cũng sẽ không cố sống chết ôm trong lòng thù hận, bởi chỉ cần được ở bên người mình yêu thương thì cho dù cuộc sống này có thế nào cũng đủ khiến ta cảm thấy hạnh phúc trào dâng.

"Không....không được..."Vương Hạo Khang hoảng hốt siết chặt lấy cơ thể đang mất dần hơi ấm của Dạ Nguyệt, anh gào lên với những người xung quanh: "Có ai không, giúp tôi gọi xe cứu thương đi! Ai đó giúp tôi gọi xe cứu thương đi!"

Là con người vốn dĩ từ trước đến nay chỉ biết ban ân huệ cho kẻ khác chứ chưa bao giờ nhận bất kì đặc ân nào từ kẻ khác, là một người theo chủ nghĩa vô thần, ấy thế mà bây giờ, Hạo Khang thật sự cầu nguyện từ tận đáy lòng, mong trời cao có mắt, cứu lấy Thiên Dạ Nguyệt của anh.

Hạo Khang lay người Dạ Nguyệt, anh không thể mất cô, anh không muốn mất cô thêm bất kì một lần nào nữa. Vì sao cô lại làm như vậy, vì sao cô lại cứu anh? Phụ nữ rốt cục đến cuối cùng là muốn gì? Đáp án chẳng phải rất đơn giản sao? Bất luận cô ấy muốn gì, chung cô ấy muốn có hai thứ: tình yêu bao la và cảm giác an toàn. Đạo lý này, tại sao đến giờ phút này anh mới hiểu.

---

Ở phòng cấp cứu, Hàn Luân nhìn Dạ Nguyệt, anh khẽ vuốt gò má cô, khẽ nói.

"Tôi xin lỗi!"

Hàn Luân đẩy cử phòng cấp cứu bước ra, anh nhìn mọi người một lượt.

"Cô ấy bị xuất huyết nội, tôi xin lỗi!" Nói rồi anh bước đi. Hạo Khang trừng mắt nhìn vào hư không. Ý của Hàn Luân là muốn nói điều gì?

Anh đã chứng kiến cô trút hơi thở cuối cùng, làm sao anh quên được đây.

"Không! Không phải sự thật!" Vương Hạo Khang đẩy Hàn Luân sang một bên, anh lao vào phòng cấp cứu. Anh đi đến bên cạnh chiếc giường cô đang nằm, chiếc chăn trắng đã nhuộm đầy màu đỏ của máu: "Ban nãy em vẫn còn rất xinh đẹp mà? Tại sao bây giờ em lại nằm ở đây? Anh không cho phép em rời bỏ anh như vậy? Em phải mở mắt ra, cho dù em ghét anh cũng được nhưng anh muốn em sống, em còn rất trẻ mà Nguyệt...."

Vương Hạo Khang quay người nắm lấy cổ áo Hàn Luân, gào lên bằng tất cả sự đau khổ và tuyệt vọng: "Cậu làm bác sĩ kiểu gì mà không cứu được cô ấy? Tôi bảo cậu phải cứu cô ấy bằng mọi giá mà, tại sao..." 

"Hạo Khang, Hạo Khang..." Hàn Luân vịn vai Vương Hạo Khang lại: "Cậu bình tĩnh lại đi, người chết cũng đã chết, có những thứ là do số mệnh an bài, mệnh cô ấy...đến đây thôi."

"Đồ yêu nghiệt! Anh là đồ yêu nghiệt!"

"Khang à, anh yêu nghiệt quá đấy!"

"Thầy giáo yêu nghiệt! Em yêu anh!"

"Khang!!!"

Một chuỗi kí ức về cô hiện về trong tâm trí anh. Nụ cười đó, bàn tay đó, ánh mắt đó, mãi mãi, mãi mãi, anh sẽ không còn thấy nữa.

Hạo Khang vươn tay định kéo chiếc chăn xuống thì Dạ Phong đi đến ngăn lại: "Con bé mất rồi! Cậu để con bé thanh thản được không?" Dạ Phong vỗ vai Hạo Khang, Dạ Phong cũng khóc, đứa em gái anh hết mực yêu chiều, giờ thì ra đi mãi mãi. "Hai mẹ con nó, đoàn tụ rồi!" Mẹ của Dạ Nguyệt nói, bà lịm đi trong sự đau khổ.

"Phải rồi, hai mẹ con họ đang chờ tôi, họ chờ tôi, tôi sẽ đến với họ. Chúng tôi sẽ lại hạnh phúc!" Hạo Khang nói, Dạ Phong nắm vai anh lại.

"Hạo Khang!" Dạ Phong đấm thẳng vào mặt anh. "Con bé chết vì cậu đấy! Phải sống cho tốt vào! Cậu bình tĩnh lại dùm tôi đi!" Dạ Phong hét lên, hai thằng đàn ông ngồi bật khóc như trẻ con. Cả hành lang bệnh viện giờ chỉ còn tiếng khóc xé nát tâm can.

Hôn nhân chấm hết, cuộc đời Dạ Nguyệt cũng kết thúc bằng một dấu chấm đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro