Chương 40: Sự tàn độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Sự tàn độc

Hàn Luân đứng ở bang công, tay anh cầm một điếu thuốc, tàn thuốc rơi lã chã xuống sàn nhà. Hạo Khang đã hỏi anh điều đó, sự nghi ngờ đã dấy lên trong lòng anh ta. May thay, anh ta vâxn chưa nhìn thấy Soraffina.


Một bàn tay bé nhỏ rút điếu thuốc từ tay anh ra, mặt cô nghiêm khắc nhìn anh. Cô vứt điếu thuốc xuống sàn rồi lấy chân chà chà cho nó tắt.


"Thưa bác sĩ, anh là bác sĩ mà hút thuốc kiểu này thì làm sao chữa trị cho bệnh nhân? Có ngày bị lao phổi cho xem!" Cô nói, mặt cô có vẻ giận, anh mỉm cười xoa xoa đầu cô.


"Em muốn?"


"Tất nhiên là không muốn anh bị lao rồi!" Cô nói, hai bàn tay cô áp vào má anh, anh cảm nhận được hơi ấm từ cô, có nằm mơ anh cũng không nghĩ đến việc anh sẽ được cô quan tâm. "Em cho anh xem cái này!"


Cô đưa cho anh mẫu thiết kế váy cưới ban sáng, anh nhìn qua thôi cũng đã thấy thích. Rất tinh tế và quý tộc.


"Em thiết kế cho ai vậy?" Anh trả lại cho cô.


"Cho em!" Cô cười, anh nhíu mày nhìn cô. "Nhíu mày gì chứ? Anh không muốn em mặc cái này sao? Trong đám cưới của em với anh thì em sẽ mặc chiếc váy này. Cầm bó hồng tím, tất cả vật trang trí chỉ toàn là màu tím." Cô huơ tay múa chân nói, Hàn Luân đứng bất động như chưa hiểu chuyện gì.


"Nào, nào, em nói lại anh nghe! Chậm thôi!" Hàn Luân nắm lấy vai cô, cô nhìn thẳng vào mắt anh, một chút do dự cũng không có. Cô nói rành mạch từng chữ.
"Soraffina - chấp - nhận - lời - cầu - hôn - của - Hàn - Luân!" Gương mặt Hàn Luân biến đổi nhiều sắc thái. Bất ngờ, vui mừng, xúc động. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, anh gục đầu xuống vai cô. Soraffina nhẹ lấy tay vuốt ve tấm lưng của anh.


"Cảm ơn em!" Anh khẽ nói, cô mỉm cười, đầu cũng tựa vào vai anh. Gió thổi mơn man qua làn tóc cô, từng tia nắng nhảy múa xung quanh hai người như lời chúc mừng. Từng chiếc làng vàng rơi xuống, cả không gian tĩnh lặng, chỉ còn nhịp đập của hai trái tim mà thôi.

Khi đưa ra quyết định này, lựa chọn nắm tay Hàn Luân thay vì giành lại những gì từng là của mình, cô đã nghĩ rằng bản thân nên buông bỏ tất cả chấp niệm trong quá khứ, buông bỏ cái tên Thiên Dạ Nguyệt, buông bỏ thân phận chính mình, bắt đầu một cuộc sống mới, bên cạnh một người khác, đồng thời cũng hi vọng thật nhiều về tương lai.

Hi vọng rằng những năm tháng sau này có thể gặp được một người vì mình hơn, có thể nhẫn nại với tính xấu của mình, có thể ở bên mình phút yếu đuối, mềm lòng, có thể ngồi nghe mình thao thao bất tuyệt về tất cả mọi thứ, có thể bao dung hết mọi quá khứ, lỗi lầm của mình.

Hi vọng rằng những ngày tháng sau có thể bỏ qua hết mọi phiền muộn mà sống. Không còn mơ mộng bất thứ gì hão huyền xa xôi. Không còn sợ hãi rằng một ngày mai ai đó sẽ đi khỏi, không còn cảm thấy cả thế giới này ai cũng sẽ hạnh phúc, trừ mình.

Hi vọng rằng có thể quên hết chuyện ở quá khứ, một lần nữa yêu mà chẳng hề lo ngại, có thể được chìm đắm trong những phút giây ngọt ngào như mơ.

Hi vọng những năm tháng sau có thể cảm thấy yên bình mà sống. Dẫu cuộc đời sẽ chẳng đẹp như mơ, dẫu chẳng giàu sang hay như những người khác, cũng có những giây phút cảm thấy tâm bình lặng giữa cuộc đời đầy biến động.

Hi vọng rằng lại có thể đặt hết niềm tin vào điều gì đó, rất rõ ràng và không hề mông lung. Hi vọng rằng ngày mai chúng ta sẽ đều ổn, dẫu có những ngày, nỗi nhớ vẫn cồn cào từng cơn, từng cơn suốt đêm dài...

Hi vọng, chỉ hi vọng là như vậy, là như vậy thôi....


---


Tại buổi diễn thời trang


Chưa đến giờ diễn nhưng đã rất đông người đến tham dự, những nhân vật đặt biệt được mời đó là Hạo Khang, Mai Mai, Yay, Dạ Phong, và thêm vài người bạn cũ thời trung học của Soraffina. Cô đứng trong hậu trường, mắt nhìn ra hàng ghế A dành cho khách mời, những người được mời đều có mặt đông đủ.


"Em định làm gì vậy?" Hàn Luân đi từ ngoài vào hỏi cô. Cô chỉ mỉm cười rồi nhẹ lắc đầu. Biểu hiện như thế của cô khiến cảm thấy sợ hãi. Cô định tung mọi chuyện lên báo sao?


Sau buổi trình diễn sẽ là buổi trò chuyện giữa khán giả và Soraffina. Hiện tại thì đang trong tiết mục trò chuyện, anh cực kì căng thẳng. Bàn tay anh chảy đầy mồ hôi, cô gái này sẽ định làm gì chứ.


Nhưng tại sao cô lại đeo kính mát chứ? Cô không muốn Hạo Khang nhận ra mình sao? Hàng ngàn câu hỏi cứ bay lởn vởn trong đầu anh. Suốt nãy giờ vẫn không có gì bất thường xảy ra cả.


"Cô Soraffina, cô có thể cho chúng tôi biết một chút về quá khứ của cô không?" Một câu hỏi của một nhà báo trẻ vang lên.


Không thể nào, đây chính là nút thắt mở đầu câu chuyện của Soraffina, cô ấy đang chờ câu hỏi này. Mặt Hàn Luân chuyển màu, cô định làm gì đây? Hạ nhục Hạo Khang tại đây sao, hay là cô sẽ đánh cược danh vọng? Xin em đấy, đừng làm gì dại dột.


"À, quá khứ của tôi cũng không có gì đáng kể. Cuộc đời tôi chuyển sang hướng khác từ bốn năm về trước. Tôi từng là..." Cả không gian như lắng động lại, cô thì mỉm cười. "Tiểu thư nhà họ Thiên!"


"Họ Thiên sao? Không lẽ còn một gia đình qúy tộc cùng họ với gia đình tôi sao?" Dạ Phong quay qua hỏi Yay cùng Hàn Luân, cả hai đều im lặng. Dạ Phong nhìn về phía Hạo Khang nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.


"Tên đầy đủ của tôi là Thiên - Dạ - Nguyệt!"


"Thiên Dạ Nguyệt" Ba người đàn ông thất kinh thốt lên. Hạo Khang, Dạ Phong, Yay, tất cả đều không giấu nổi vẻ bất ngờ. Dường như vẻ mặt của họ không nằm ngoài dự đoán của Soraffina. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, tháo kính ra.


"Cô ấy đúng là Thiên tiểu thư rồi!" Cánh nhà báo liền vay quanh chụp hình. Mắt cô liếc về phía Mai Mai nhưng nụ cười dịu dàng trên môi vẫn giữ nguyên.


"Nhưng không phải Thiên tiểu thư đã chết từ bốn năm trước sao?" Một nhà báo lên tiếng, cả không gian im lặng lạ thường. Tất cả đều chờ đợi câu trả lời của Soraffina.


"Phải! Bốn năm trước tôi đã gặp một tai nạn kinh hoàng. Tôi cũng nghĩ mình đã chết vào ngày hôm đó nhưng may mắn, anh ấy đã cứu tôi thoát khỏi tử thần. Vì anh ấy biết tình trạng tôi tỉnh dậy sẽ như thế nào nên anh ấy đã đưa tôi sang nước ngoài chữa trị và cũng như để tôi phát triển về ngành thiết kế thời trang của mình." Cô nói, ánh mắt chất chứa đầy vẻ hạnh phúc.


"Cô có thể cho chúng tôi biết người đàn ông cô nhắc đến là ai không? Và anh ta đang ở đâu?"


"Anh ấy đang ở đây, và anh ấy cũng là chồng sắp cưới của tôi, Hàn Luân!" Cô giơ tay ngoắc anh lên. Anh thở hắt rồi bước lên nhưng khi anh đi chỗ Hạo Khang thì không khí đột nhiên hạ thấp. Hạo Khang đứng lên, nheo mắt nhìn anh, Dạ Phong và Yay cũng thế.
Hàn Luân bước lên đứng kế cô, cố gắng nặn ra một nụ cười, cô trả thù Hạo Khang bằng cách này sao?


"Nhưng cô Soraffina, nếu như vậy thì chuyện của cô và Vương thiếu gia đã kết thúc sao? Hai người đã từng có một câu chuyện tình đẹp tựa cổ tích."


"Có ai biết vì lí do gì mà cuộc hôn nhân cổ tích ấy tan vỡ không?" Soraffina hỏi. Câu chuyện đi quá xa anh nghĩ rồi. Nhưng Soraffina dường như chưa muốn dừng lại. Cô không muốn hạ nhục Hạo Khang mà người cô muốn hạ nhục là Mai Mai.


"Là vì hiểu lầm giữa tôi và chồng cũ của mình, có lẽ do khoảng cách tuổi tác, có lẽ do quan niệm sống hoặc có lẽ có người cố tình chen vào và nhận nhiều đặc ân hơn một người xứng đáng có được. Chuyện này, mọi người cứ hỏi người sẽ là Vương phu nhân sắp tới chắc chắn sẽ rõ hơn ai hết."

Khi cô vừa định giơ tay lên chỉ phía Mai Mai đang ngồi bên dưới thì anh xuất hiện, nắm lấy tay cô một cách dịu dàng hệt như cái cách anh nắm tay cô cùng nhau đi qua những con phố chiều buồn tênh mà chẳng có gì ngoài tình yêu của hai người. Là Hạo Khang, cô mỉm cười nhưng đây chẳng phải là nụ cười hạnh phúc của cuộc tái ngộ, một nụ cười đầy xót xa: "Cuối cùng, em cũng thấy mặt anh rồi!" Bỗng dưng nước mắt cô rơi, cả Hạo Khang và Hàn Luân đều giơ tay lau nước mắt cho cô. Mỗi người nắm một bàn tay của cô, cánh nhà báo thì thi nhau chụp hình.

"Anh đã hứa là sẽ không bao giờ làm mascara của em nhòa đi thêm lần nào nữa...xin lỗi! Anh không làm được!" Hạo Khang khẽ nói, giọng nói ứ nghẹn đầy bi thương, người anh yêu vẫn còn sống, cô ấy đang đứng đây nhưng cảm giác như xa tận chân trời. Thiên Dạ Nguyệt của anh bây giờ hệt như vì tinh tú trên trời cao, anh chỉ là một con người bình thường, mang lòng đơn phương vì sao kiêu hãnh.


"Vương thiếu, Thiên tiểu thư đã quay lại và cô ấy nói sẽ kết hôn với Hàn thiếu, vậy cuộc hôn nhân của anh với Mai Mai tiểu thư vẫn tiếp tục chứ?"


Mắt Hạo Khang hơi gợn sóng.


"Chúng ta không còn gì với nhau, lâu lắm rồi!" Cô rút tay ra khỏi tay Hạo Khang, bàn tay anh nắm lấy hư không. Rồi anh mỉm cười chua chát, nhẹ nhàng đáp.


"Vẫn tiếp tục!"


Vậy là bọn họ đã chính thức đường ai nấy đi, cuộc hôn nhân cổ tích ngày xưa xem như đã khép lại, giờ thì còn đau đớn hơn cái chết. Hạo Khang bước ngang qua Hàn Luân, anh nói rất nhỏ.

Có một loại kết thúc như vậy: Ngày nào đó, em đứng dưới lễ đường, chăm chú nhìn anh trở thành chú rể của người khác, khẽ mỉm cười sau đó lặng lẽ biến mất trong đám đông ồn ào náo nhiệt...


"Chúng ta nói chuyện này sau!" Rồi anh bước đi, Mai Mai liền chạy theo.

Soraffina bất động tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Hạo Khang khuất dần, đây chẳng phải là điều cô muốn hay sao? Bốn năm, thời gian đủ để chữa lành vết thương trong anh nhưng thật không công bằng đối với cô, khi anh đã lãng quên, cô thì nhớ lại tất cả. Cả hai đều đau khổ, chỉ là không cùng nhau.

Thiên Dạ Phong bước đến, anh không biết bây giờ nên cười hay khóc, thật quá bất ngờ về sự xuất hiện này.


"Anh hai!" Cô thốt, nước mắt trào ra. Cuối cùng cô cũng gặp lại người thân mình rồi.


---


Trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, hai người đang ông vận vest đen đang đứng nhìn nhau. Làn gió thổi mạnh khiến tóc hai người rối bù nhưng đó không hề làm giảm đi vẻ đẹp của họ. Áo sơ mi trong cởi bừa ba cúc để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ.


"Tại sao vậy?" Giọng Hạo Khang the thé vang lên. "Anh phản tôi như vậy sao? Giải thích đi chứ?"


"Tôi biết tôi sai nhưng tôi yêu Dạ Nguyệt thì tôi biết phải làm sao? Anh đã không mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì tôi sẽ thay anh. Không có anh, bốn năm qua cô ấy sống rất tốt." Hàn Luân đáp, khẩu khí rất hay, Hạo Khang mỉm cười.


"Điều đó tôi không nói nhưng điều tôi muốn nói ở đây là tại sao anh lại nói Dạ Nguyệt đã chết?" Hạo Khang gầm lên như một con thú dữ.


"Vì tôi muốn đưa cô ấy thoát khỏi anh! Hạo Khang!" Hàn Luân nói, mắt anh chứa đầy sự tức giận. Hạo Khang cũng tức giận, sát khí trên người đằng đằng. Chỉ huống hồ một chút nữa hai người sẽ lao vào đánh nhau. Cả không gian xung quanh cứ như bị đè nén và sẵn sàng nổ tung bất cứ khi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro