Chương 8: Có phải đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Có phải đàn ông

"Nè, Nguyệt!" Hà Lam ngồi xuống kế bên, nó liếm liếm môi rồi giật phắt cái Ipad của cô. Cái con nhỏ này chỉ được cái tài giật đồ của người khác.

"Sao, nói đi mình nghe!" Cô nhìn nó, nó nhìn quanh nhìn quất rồi thì thà thì thầm vào tai cô. "Thật sao?" Cô hỏi, nó gật đầu rất nghiêm túc.

"Thầy chưa chạm vào cậu lần nào luôn sao?" Cô gật đầu còn chắc chắn hơn nó. "Vậy là không được, nếu Nguyệt mà cứ kiềm chế thầy mãi thì thầy sẽ ra ngoài tìm phụ nữ hoặc nghiêm trọng hơn là...." Nó lấp lửng câu nói.

"Là sao? Nói nhanh đi!" Cô kéo tay nó, nghiêm trọng hơn thì anh sẽ bị gì?

"Là thầy sẽ tìm đàn ông mà giải quyết!" Nó thì thầm nho nhỏ.

"Cái gì?" Cô hét lên. Cả lớp nhìn cô bằng con mắt lạ thường.

"Lớp. Nghiêm!" Giọng lớp trưởng vang lên, cô nhìn lên bục, người chồng mẫu mực kiêm người thầy yêu quý của cô vào lớp. Ai cũng đứng nghiêm túc, riêng cô vẫn còn loi nhoi. Anh nhẹ gật đầu, toàn lớp ngồi xuống chuẩn bị cho màn khảo bài đầu giờ.

"Dạ Nguyệt, Lúc nãy có chuyện gì mà em la từ lớp ra tới hành lang tôi còn nghe vậy? Lên khảo bài!" Anh nói.

Cô thì vẫn ngồi chống tay suy nghĩ, nếu lỡ anh ta ra ngoài tìm phụ nữ rồi mang bệnh tật về nhà lây qua cô thì biết làm sao. Mà càng không thể để cho anh đi ra ngoài tìm đàn ông, nam với nam là nguyên nhân hàng đâu gây bệnh HIV/AIDS. Cô là không muốn cuộc đời cô chìm trong bệnh tật đâu.

"Thiên Dạ Nguyệt!" Đây là lần thứ năm anh gọi tên cô, cô thì hồn phách treo ngược ngọn cây nên chả nghe gì cả.

"Nguyệt, thầy gọi cậu kìa!" Hà Lam huých tay vào eo cô, cô giật mình, lật đật cầm quyển tập lẫn quyển sách chạy lên đặt ngay mặt anh. Làm cho hùng hỗ vậy chứ cô chưa học bài, đêm qua té hồ bơi nên bài trôi đi hết rồi.

"Em nghĩ gì mà tôi gọi tên em hơn năm lần mà chẳng nghe?" Anh khẽ nhịp tay xuống bàn, phong thái rất nhẹ nhàng điềm tĩnh. Lúc nào anh cũng vậy, đôi mắt luôn phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Chính cái phong thái đó khiến bao nhiêu trái tim nữ sinh ngã gục trước anh nhưng có ai biết, phía sau dáng vẻ cao ngạo đó là một tên biến thái, yêu nghiệt,...

"Thuộc bài chưa?" Anh hỏi.

"Em hả?" Cô hỏi lại, anh nhìn cô.

"Không hỏi em thì tôi hỏi tôi à?" Anh vừa nói vừa lật sổ đầu bài ra, ế ê không lẽ anh nỡ hạ bút viết tên cô vào, anh là giáo viên chủ nhiệm lẫn phụ huynh của cô luôn đấy.

"Thầy, đừng ghi...hao mực!" Cô vịn tay anh lại, hao mực, hai từ này cô nghĩ sao mà có thể thốt ra điềm nhiên như vậy. Anh viết không biết bao nhiêu thứ, chỉ cái tên của cô thì hao bao nhiêu mực? "Nếu anh ghi tên em vào thì tối nay đừng hòng ngủ chung giường với em." Cô nghiến răng nói rất khẽ, âm thanh chỉ đủ hai người nghe. Anh liền buông bút, coi vậy cũng biết sợ đấy chứ.

"Em nghĩ em là ai mà hù dọa tôi kiểu đó, ra khỏi lớp!" Vương Hạo Khang không nói hai lần, miệng đuổi cô ra khỏi lớp, tay ghi tên cô vào sổ. Những học sinh khác đều thầm nghĩ, cho dù Thiên Dạ Nguyệt có là vợ của thầy đi chăng nữa thì nổi khổ của cô vẫn không hề vơi bớt, đôi khi còn kéo dài từ trường học về đến nhà nữa không chừng.

Thiên Dạ Nguyệt mặt mày méo xệch đi, nổi ấm ức này làm sao có thể xua tan đi đây chứ? Cô ôm tập sách đi ra khỏi lớp, trong lòng như có một cơn bão lớn vừa quét qua, trống rỗng.

---

Buổi chiều tan học, Vương Hạo Khang không đợi cô về chung như mọi ngày mà cho xe đến đón cô, còn bản thân thì đi đâu chẳng rõ. Mà thôi kệ, chuyện anh, anh làm, chuyện cô, cô làm, thế giới của mỗi người đã quá mệt mỏi rồi, chẳng thể dung nạp thêm bất kì một ai nữa.

Thiên Dạ Nguyệt cũng chẳng chờ anh về ăn cơm tối, một mình trong ngôi nhà rộng lớn, trước kia cô cũng thường hay ăn cơm một mình nhưng sao bây giờ lại thấy cô đơn quá đỗi như thế này cơ chứ. Nửa bát cơm cũng ăn không hết, cô bỏ ngang mà đi lên phòng, người làm cũng chẳng dám ngăn cô lại.

Dạ Nguyệt đặt mình lên giường, có những ngày cô cảm thấy mệt quá, tự nhiên chỉ muốn lặng im. Không kêu gào, không than vãn, cũng không kể khổ nữa. Không muốn nói quá nhiều, cũng không muốn linh hoạt, năng động. Thấy lòng trống rỗng, trơ trọi giữa hằng tá suy nghĩ đan xen. Muốn đi đâu đó, hóng từng đợt gió thổi vào người, nhẹ nhõm tâm hồn. Muốn nghe tiêng mưa cho lòng lắng dịu lại. Có những ngày cô như kẻ ủ rục, không chút sức sống như thế.

---

Vương Hạo Khang đến tận khuya mới về đến nhà, người làm gặp anh liền báo tình hình của thiếu phu nhân, Hạo Khang chỉ gật đầu rồi đi lên phòng.

Mở cửa nhẹ bước vào, anh thấy cô đã ngủ rất say rồi. Anh bước đến tắt đèn, trong tay cô đang ôm một con thú bông, con này rất lạ, anh chưa thấy bao giờ. Mà nhìn nó quen quen, nhìn kĩ anh mới phát hiện con thú bông đó là anh. Cô đi đặt làm cách nay một tuần.

Anh nhẹ vuốt tóc cô, khi ngủ, cô cứ như một thiên thần. Chuyện của anh và cô bắt đầu không phải là từ tình cảm nhưng hình như trải qua từng ngày chung sống dưới một mái nhà, Hạo Khang lại có cảm giác gắn bó với cô một cách kì lạ. Giống như đôi vợ chồng già hơn những người trẻ yêu nhau, cứ bình lặng bên nhau thư thói quen, không ồn ào, không náo nhiệt.

Anh tắm xong thì nhẹ nhàng nằm lên giường, tránh phá giấc ngủ của cô. Vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì anh nghe tiếng sột soạt bên cạnh, hình như cô trở mình. Một lực cực kì mạnh đè lên người anh, chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn ập đến, nói chung anh là người dày dạn kinh nghiệm tình trường nhưng chưa bao giờ gặp tình huống bất ngờ như vậy.
Nụ hôn đó rất vụng về, nó trượt từ môi xuống cổ anh, khi đã lấy lại được tinh thần thì anh mới biết...đêm nay...cô chủ động.

Nhanh chóng anh ôm lấy eo cô lật ngược tình thế, anh ở trên, cô ở dưới.

"Hạo Khang, chuyện nên làm...em nghĩ sớm muộn cũng phải làm! Dường như em có cảm giác chúng ta không giống vợ chồng cho lắm." Thiên Dạ Nguyệt vẽ những vòng tròn lên ngực anh, vừa kích thích, vừa mời gọi.

"Em vụng về quá đấy!" Anh khẽ nói, cô khẽ cười, lúc này, cô không hề giống cô nữ sinh nghịch ngợm mà là một người con gái quyến rũ. Tay cô quấn lấy cổ anh như một con mực, anh hôn cô một cách say đắm, đúng là người kinh nghiệm có khác, chỉ chốc lát mà toàn bộ y phục trên người cô đều bị lột sạch, chiếc váy ngủ màu đỏ quyến rũ nằm chổng chơ trên mặt sàn. Anh vồ lấy cô như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày.

Lần đầu tiên của cô diễn ra rất lâu, cảm giác là gì, cô cũng chẳng rõ, có chút đau đớn, có chút đê mê. Hết lần này đến lần khác, cả người cô như bị sóng đánh, cứ dập dềnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cô nắm chặt lấy drap giường, hai chân quấn chặt eo Hạo Khang như một con rắn độc chết người, ánh mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông của mình, mọi âm thanh lúc này phát ra từ cuống họng dường như chẳng phải là của cô, đầu óc mụ mị, những lúc cô cảm giác như mình sắp tắt thở thì anh lại dừng lại, khiến cô trở về thực tại nhưng chỉ tầm vài phút thì lại ném cô lên tận chín tầng mây. Sự không thật này khiến cô nghi hoặc rất nhiều. Mãi cho đến khi Hạo Khang nằm gục lên người cô, Dạ Nguyệt mới bình ổn trở lại.

Đêm nay thật sự là một đêm dài đối với cô! Những gì quý giá nhất của bản thân mình cô cũng đã trao cho anh, nhưng trong lòng cô vẫn mãi cảm thấy đắn đo, liệu quyết định của cô khi đồng ý kết hôn với anh là đúng hay không? Việc đêm nay cô làm là đúng hay không? Và liệu rằng, thứ hạnh phúc viên mãn như trong tiểu thuyết cô từng đọc có thật sự sẽ xảy ra trong cuộc sống này?

Mọi thứ...mơ hồ quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro