3.Thích Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm khu nhà mất điện, Doyoung cảm nhận rõ rệt được rằng mọi hành động của Jungwoo rất lạ, ít nhất là chỉ thay đổi đối với anh đi ?

Nếu bình thường trước đây cả hai gặp nhau tần suất chỉ có hơn một tiếng một ngày thì bây giờ đã lên đến mấy tiếng. Các bữa ăn sáng trưa chiều tối của anh đều có bóng dáng cậu, hôm nào anh trống lịch ở trường thì cậu bám dính anh cả ngày hôm ấy. Để rồi một hôm Doyoung nhịn không nổi nữa liền kiên quyết hỏi cho ra chuyện.

"Này Jungwoo, em không đi làm hay sao mà suốt ngày tìm anh ăn uống chơi bời náo loạn nhà anh lên thế ?"

"Em nghỉ việc chỗ cũ rồi."

"Lại nghỉ ? Anh nhớ mới tháng trước em còn nói mới tìm được việc kia mà ?"

"Vô vị, đấy vốn không phải công việc em muốn. Vả lại em nghỉ rồi có thể chăm sóc thầy ăn uống đầy đủ, thầy bệnh em lo." - Jungwoo cười tươi nhẹ giọng đáp.

"Này, anh là con nít lên ba à mà cần em lo cho anh ?"

"Thầy không thấy thầy rất giống à ?" - Cậu cười trêu anh.

"Mà em có chơi bời náo loạn gì như thầy nói đâu, thầy xem đi, từ lúc em tới lui trong nhà thầy, có phải mọi thứ đều gọn gàng hơn, sạch bóng không còn hạt bụi nào không ?"

"Ừ thì... cũng... nhưng mà như vậy phiền em lắm. Tốt hơn hết là em mau tìm công việc mới đi, tiền thuê chỗ này không rẻ đối với sinh viên vừa tốt nghiệp như em đâu." - Anh không muốn đôi co với cậu. Chỉ là anh nghĩ, từ trước giờ luôn thấy cậu một thân một mình sống ở đây, chưa từng gặp cảnh người nhà ghé thăm hay nghe cậu kể gì về gia đình mình, sẽ rất khó khăn nếu thuê nhà ở khu này nếu không có công việc hẳn hoi.

"Em biết rồi, vậy em về, từ mai không quấy rầy thầy nữa, nhớ ăn uống điều độ vào không lại sinh bệnh." - Jungwoo chột dạ, đâu thể nói với anh về việc khu nhà này chỉ là một trong những khu nhà trong thành phố do mẹ cậu thu mua để kinh doanh cơ chứ.

Cậu cố gắng tỏ vẻ buồn bã ủy khuất, tính đứng lên đi về thì cánh tay được anh giữ lại.

"Anh không có ý đó, anh chỉ là... " - Doyoung bối rối, khi nghe cậu nói muốn về, anh chỉ muốn giữ cậu lại thật nhanh, sợ cậu hiểu lầm, sợ cậu buồn, hay là anh sợ cậu không sang nhà anh nữa, có lẽ vì nhìn thấy cậu mỗi ngày đã quen nên anh mới như vậy chăng ?

"Ở lại ăn với anh xong rồi hãy về, được không ?" - Doyoung khẽ lay tay cậu, hỏi.

Jungwoo liền trở mặt, cười tươi còn hơn hoa mà gật đầu, lộ ra hai cái răng thỏ vô cùng đáng yêu làm Doyoung nhìn thấy cũng cười theo.

Jungwoo trước giờ luôn tỏ ra hờ hững với mọi người, cậu rất ít khi biểu lộ cảm xúc thật của bản thân nếu không phải là người quan trọng gì. Nhớ ngày đầu gặp Kim Doyoung vào năm năm trước, ngay sau cái hôm cậu mà thất tình. Anh rõ ràng chỉ là một người xa lạ, mới quen cậu chưa được trọn vẹn hai tư giờ thì đã chịu ngồi im nghe cậu luyên thuyên kể lể tất tần tật về chuyện thất tình tuổi mười chín của bản thân. Chẳng qua chỉ là bị bồ đá, khóc lóc cho đã một trận, rồi lại cười đến ngây ngốc, lại còn không biết xấu hổ mà đi kể cho người ta nghe, anh không những không trách cậu ngốc mà còn mắng ngược lại tên kia, an ủi cậu rồi nhanh chóng vác cậu về nhà.

Jungwoo cảm thấy anh là một người rất hiểu chuyện, có lẽ là do cách biệt tuổi tác đi. Cậu lúc đó chỉ xem anh là một anh hàng xóm tốt bụng luôn giúp đỡ mọi người khi cần, nên cậu cũng hàng ngày sớm tối gặp mặt chào hỏi rồi san sẻ thức ăn cho anh xem như đáp lễ, tạo mối quan hệ tốt với anh. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, cậu muốn trò chuyện cùng anh nhiều hơn, muốn gặp anh hơn cả hai tư trên bảy, muốn hiểu thêm về con người anh, luôn quanh quẩn làm phiền anh mong anh chú ý đến cậu, muốn anh cũng dành một chút quan tâm như thế đối với mình thôi cũng được.

Jungwoo đã từng thử quen những người con trai khác, cố gắng tìm hiểu và dành tình cảm cho họ. Nhưng tất cả đều thất bại, chắc có lẽ là cậu đã quá thích anh rồi, thích anh nhiều đến nỗi không dứt ra được.

Còn anh thì sao ?

Có đôi lúc cậu tự hỏi anh xem cậu là gì, hàng xóm, bạn bè hay chỉ đơn giản là một cậu em trai thôi ?

Jungwoo sợ, cậu không dám nói ra lời tận đáy lòng mình, cậu chỉ lặng lẽ mà thích anh như vậy thôi cũng được rồi.

"Này Jungwoo, thẫn thờ gì đấy, nãy giờ tôi nói gì ông không nghe à ?" - Mark ngồi kế bên phẩy tay trước mặt bạn mình đang ngồi ngơ ngác mà hỏi.

"À... ừ, tôi nghĩ bâng quơ thôi ấy mà, có chuyện gì sao ?" - Jungwoo quay về vẻ mặt thản nhiên đáp.

"Anh Suh bảo tới lượt cậu lên diễn rồi kia kìa." - Mark hất mặt về phía bàn tròn gần sân khấu nơi có chàng trai mặc tây đen đang cười nói gì đó với hai vị khách kế bên.

"Còn cậu thì sao, hôm nay không hát cùng tôi à ?" - Jungwoo uống cạn ly rượu trước mặt rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế.

"Không, hôm khác đi, hôm nay cho cậu độc diễn đấy, cứ thoải mái mà hát." - Mark cười rồi vỗ vai cậu thản nhiên đáp.

Mark biết ước mơ của cậu là gì, bao năm nay cũng chỉ có Mark ở bên cạnh ủng hộ con đường âm nhạc này của cậu, khi gia đình biết và phản đối rồi cắt hết chu cấp cho cậu thì chỉ có Mark chạy đông chạy tây mượn giúp cậu, cùng cậu vượt qua thời kỳ khó khăn đó. Jungwoo luôn cảm thấy thật may mắn khi được làm bạn với Mark.

Ít ra trong cuộc sống áp lực và đầy khó khăn thử thách này, luôn có những niềm an ủi nhất định dành cho cậu. Đó là Mark và Doyoung, ở bên họ khiến cậu cảm thấy thật bình yên, thật thích !

Hôm nay Doyoung có buổi họp thảo luận về vấn đề thi giữa kỳ và vấn đề thực tập sớm của các sinh viên năm cuối, họp từ sáng sớm mà mãi đến tận giờ ăn trưa mới xong. Ngồi đến ê cả mông đau cả lưng, anh tính đứng lên đi về nhà ăn giành cho giảng viên để tìm gì đó lót bụng thì điện thoại trong túi quần rung lên liên hồi, là từ Jungwoo gửi đến.

"Thầy ơi, cuối tuần này rảnh không, đi ăn với em nhé ?"

"Nếu thầy bận cũng không sao đâu ạ."

"[ sticker nháy mắt ]"

Anh đọc xong tin nhắn thì nhìn lên bảng lịch trên điện thoại, cuối tuần này là ngày 19, thì ra là sinh nhật em ấy. Năm nào sinh nhật em ấy cũng trùng ngày đi làm, có khi anh chỉ kịp mua cái bánh kem không thì gửi mỗi câu chúc mừng sinh nhật cho xong, trong khi sinh nhật anh thì Jungwoo năm nào cũng nhớ rồi tặng quà cho anh. Nghĩ lại anh thấy mình thật chẳng phải phép gì, năm nay phải mua quà gì đấy hẳn hoi để tặng mới được.

"Được, cứ nhắn thời gian anh sẽ qua."

Sau khi trả lời tin nhắn, trong suốt khoảng thời gian ăn trưa cho đến tận khi về đến nhà anh vẫn chưa nghĩ ra được nên tặng gì cho Jungwoo vào hôm sinh nhật, hôm nay đã là thứ sáu rồi.

Đến tối Jungwoo tay xách một giỏ trái cây sang, bảo là mua nhiều một mình ăn không hết nên đem qua cho anh ăn cùng. Doyoung cũng không từ chối, có lẽ do anh đã quen với việc này rồi đi, không thấy cậu mang gì sang đây anh mới thấy lạ, thậm chí còn có chút trống vắng.

"Jungwoo này, em thích gì thế ?" - Doyoung nghiêng người về phía bếp vờ hỏi, nơi có một Jungwoo đang đứng rửa sạch từng loại hoa quả để cất vào tủ lạnh của anh.

"Em thích nhiều thứ lắm, thầy hỏi gì ạ." - Jungwoo đang vừa rửa táo vừa suy nghĩ về việc ngày mai nên cùng anh ăn món gì thì nghe anh hỏi, tay khẽ dừng lại vài giây dưới dòng nước rồi tiếp tục nói thêm.

"Em thích malathang, thích lẩu, thích ramyeon, thích gà rán, thích mint-choco, và nhiều thứ khác nữa, đồ ăn nào em cũng thích." - Em còn thích ăn anh nữa. Nếu có thể, cậu cũng muốn nói ra câu cuối cùng này cho anh nghe, nhưng lại chỉ bấm bụng nuốt ngược vào trong lòng để đấy.

Doyoung nghe xong một hồi vẫn là nghĩ không nên hỏi thẳng em ấy thích nhận quà gì, tâm hồn ăn uống đúng là chỉ mãi nghĩ về đồ ăn mà thôi, hỏi cũng như không.

"Suốt ngày chỉ biết ăn thôi." - Doyoung cười trêu cậu.

"Em không có mà, em còn biết nhiều thứ lắm đấy ~" - Jungwoo xong việc ở bếp, bước ra phía ngoài sofa giở giọng con nít nhõng nhẽo với anh.

Lại nữa rồi, lại là chất giọng đáng yêu và khuôn mặt vô tội như thiên thần ấy, Doyoung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, phải làm sao với Jungwoo đây.

"Thầy sốt ạ, sao mặt thầy đỏ thế ?" - Jungwoo vẻ mặt lo lắng hỏi khi thấy mặt Doyoung đỏ lên trông hệt như người sắp thiếu dưỡng khí đến nơi. Cậu lấy tay sờ một bên má của anh vuốt vuốt rồi lại sờ trán, tay kia thì áp lên trán mình đo thử nhiệt độ của cả hai.

"Đâu có nóng lắm đâu nhỉ, kì lạ."

"A-Anh không sốt, do trời nóng quá đấy. Thôi em mang trái cây qua xong rồi, không còn việc gì thì về đi, anh còn nhiều việc phải làm lắm." - Nói rồi Doyoung đứng dậy, một mạch lôi kéo Jungwoo ra phía cửa, mặc cho cậu đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chưa kịp chào tạm biệt đã thấy bản thân đứng phía bên ngoài còn nghe thấy tiếng khoá chốt cửa.

Sáng chủ nhật, anh dự định sẽ đi dạo một vòng quanh trung tâm xem có gì phù hợp để mua tặng Jungwoo hay không. Nhưng vì là cuối tuần nên trên phố cũng nhộn nhịp và đông người qua lại, giao thông có chút ùn tắc, may mà anh có ăn sáng trước khi ra khỏi nhà không thì đói rã người trước khi mua được quà cho Jungwoo rồi.

Hay mình mua khăn quàng cổ nhỉ ? - Anh từng thấy em ấy đeo rất nhiều, không được.

Quần áo trang sức ? - Doyoung tạt ngang một tiệm quần áo nam khá nổi tiếng trong trung tâm này, nhưng chợt nhớ lại hình dáng cậu gặp anh cùng ăn cơm mỗi ngày, không ngày nào trùng concept, trang sức trên người cũng rất hợp thời, theo kịp xu hướng, cũng không tặng được.

Ngẫm nghĩ một hồi anh thật sự không biết cậu thiếu gì, hay thích gì để mua tặng. Thôi thì tự mua cho bản thân anh một bộ đồ rồi ăn bữa trưa hẳn về vậy, dù gì cũng lâu rồi không ra ngoài, hít thở không khí, tự thưởng cho bản thân một chút không gian thư giãn. Trên đường về anh ghé vào một tiệm bánh, sinh nhật thì không thể thiếu bánh kem được, quà có thể thiếu nhưng bánh kem thì không.

Hôm nay Doyoung ra ngoài không đi xe, anh muốn dùng phương tiện công cộng và tản bộ. Điều đó giúp anh cảm nhận được rõ rệt nhịp sống cũng như không khí trong lành ở đây hơn là không gian chật hẹp trong chiếc xe anh lái đi làm hằng ngày.

Đang ngồi ở trạm chờ xe bus thì điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Jungwoo gửi đến.

"Thầy ơi, bảy giờ tối nay sang nhà em nhé !"

"Trễ một phút cũng bị phạt đó nha."

"[ sticker thè lưỡi, nháy mắt ]"

Doyoung phì cười, thầm nghĩ cậu đúng là đồ con nít rồi nhắn trả lời bằng một sticker "ok" sau đó cất điện thoại vào túi tiếp tục ngồi đợi xe bus đến.

Thì ra bên cạnh có một cậu nhóc tinh nghịch hay quấy phá cũng không hẳn là tệ lắm nhỉ ?

Ít ra trong cuộc sống nhàm chán này của anh, sự xuất hiện của Jungwoo thật sự ảnh hưởng đối với anh, nhưng là theo chiều hướng tốt.








____________________

Anh Do sắp rung rinh rồiii, lẹ lẹ hốt Cún về đi anh ơi !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro