17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được ba ngày JiWon mất tích. Dường như WonBin vẫn chưa hề biết việc này. T/b vẫn luôn cho người đi tìm. Nhưng họ đều trở lại với kêst quả không mong đợi.

HanRyu đem ly cà phê nóng hổi đặt lên bàn. Anh khó chịu với đám mây xám xịt ngoài cửa sổ. Dù chúng có âm u như thế nào đi nữa thì mưa rồi cũng tan. Một làn thở dài, anh lấy tay xoa đầu cô gái gục mặt trên khối phẳng lạnh băng.

-- JiWon, cô bé đó đáng quý lắm sao?

Câu hỏi của anh chưa đủ để cho t/b ngẩng khuôn mặt đẹp đẽ của mình. Nhưng thay vào đó, cô lại ho khan vài tiếng, cựa quậy đầu như là cách trả lời khác.

-- Em có muốn nói cho WonBin biết?- HanRyu cười, người anh quỳ xuống để nhìn mặt cô.-- Anh sẽ rất lo nếu em cứ tiếp tục thế này.

Bấy giờ t/b mới ngẩng mặt lên. Gương mặt hai người nhìn nhau, như thể cả hai đã đóng băng. Đôi mắt cùng với nụ cười nhẹ cũng đủ khiến t/b phải ngượng mà quay đi chỗ khác. HanRyu cười to, vội xoa đầu cô nhóc kia.

-- Hứa với anh rằng em sẽ không như thế nữa nhé.

-- HanRyu, anh bị làm sao thế?

-- Anh là thư ký của em, anh phải quan tâm đến em chứ!

Những câu an ủi ấy cũng chẳng làm được gì. Ngày qua ngày, không ở chỗ làm thì cũng đến dinh thự tập luyện. Gần sát ngày buổi dạ hội tổ chức, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Cô sải bước đến phòng họp, nơi mà các nhân viên đang căng thẳng cực độ. Phong thái bấy giờ của cô cũng không làm lay động được kẻ đang ngồi phía trên, người mẹ của cô. T/b ngồi xuống. Cả căn phòng đằng đằng hàn khí, có lẽ bà rất chú trọng đến kế hoạch này.

-- Ta bắt đầu thôi.

Một người bên dự án bỗng đứng lên, tay cầm sắp hồ sơ dày đặt lên bàn. Hắn bắt đầu thuyết trình theo tuần tự rõ ràng. T/b khá khó chịu khi cả đám người bắt cô phải làm theo họ.

-- Anh có nghĩ chủ tiệc sẽ biết tất cả mọi thứ về tôi không?

-- Thưa giám đốc, tôi đã đặt ra hai phương a-

-- Nếu như vậy thì chắc rằng anh chưa chắc chắn những bước đi của mình.

-- Giám đốc đã có kế hoạch rồi sao?- HyeWon, bà hơi nghiêng đầu.

Tiếng gõ bàn ngày một chậm đi, cô ngồi lặng thin lúc lâu. Trong đầu cô đang rất lộn xộn, chẳng còn một chút trình tự ngay ngắn nào cả. Bà cười lớn, đập tay một cái vừa nghe. Căn phòng bỗng sáng trở lại.

-- Ta dừng ở đây.

Có lẽ đã đạt được ý nguyện của bà, cô càng thêm tức giận. Bàn tay bị nắm chặt như thể sắp chảy máu, cô ngồi cạnh sắp hồ sơ của bà để quên. Con chữ đều bị gạch bỏ không thương tiếc. Đáng lẽ bà ta phải thuyết trình cả sắp này vậy mà chỉ vì không tranh cãi nên bỏ chúng?

Bệnh viện đông nghẹt người, đám y tá bác sĩ cũng chẳng có thời giờ rảnh rỗi để bàn chuyện. T/b ngồi đợi đã hơn một tiếng ở sảnh chỉ vì hôm nay HaJung không trực. Nhỏ đang làm phẫu thuật. Coi bộ bệnh nhân nhỏ đảm nhiệm là ca khó.

-- Chào cô t/b.

SyeonMyung, anh ta đang đứng trước mặt cô. Điệu bộ vẫn kính cẩn như ngày đầu. Cô gật đầu, liền nhích người sang một bên. Anh ta hiểu ý nên ngồi nhanh xuống. Lúc này có chỗ ngồi là tốt lắm rồi.

-- Nghe nói cô cũng đi dự buổi dạ hội ấy.

-- Tôi có đi, anh muốn dặn dò gì à?

-- Ồ, không không. Tôi chẳng dám dặn gì cho một giám đốc tài ba đâu.- anh cười, phẩy tay mình. T/b hơi ngạc nhiên vì đó giờ anh đều thận trọng từng lời nói và hành động của mình.-- Chẳng qua, công ty chúng tôi cũng có cùng chung quyết định với cô.

-- Tôi chỉ làm đại diện bảo vệ tập đoàn OS.

-- Thời gian tôi và cô gặp nhau không nhiều. Giống như lúc này, tôi không thể giải thích cặn kẽ cho cô hiểu được. Tôi muốn đề nghị cùng hợp tác lần này.- anh nhanh chóng đưa cho cô tấm danh thiếp.

Danh thiếp sáng chói với chữ Bighit đặt giữa thiệp. Cầm chặt mà lòng sợ hãi vô cùng. Đột nhiên đưa ra lời đề nghị ngay trong bệnh viện thật khó hiểu. Cô biết, SyeonMyung cố gắng giấu họ. Nhưng tại sao anh ta lại đến đây?

-- t/b!

HaJung vui vẻ chạy đến ngồi cùng cô. Nhỏ tươi tắn không lấy một chút mệt mỏi sau phẫu thuật vừa rồi. Cô cười. Áo blouse trắng thật vừa vặn với cơ thể kia.

-- Ta đi thôi.

HaJung thật khó hiểu. Đôi lúc thì điềm đạm, đôi lúc thì như một cô bé. Nhưng sự tốt bụng của nhỏ là điều mà t/b luôn thấu hiểu.

Cả hai cùng ngồi trong một quán bar mang kiểu Âu. Tiếng nhạc jazz vang lên thật thư giãn từ đám nhạc công. Ở đây mọi thứ đều làm bằng gỗ và đá. Vào giờ này, bar vẫn còn thưa thớt người. Nhưng khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ là nơi rất náo nhiệt.

HaJung và cô ngồi tại quầy, nơi mà họ có thể xem cách chế biến những món thức uống một cách nghệ thuật. Nhỏ gọi cho mình một ly Pimm's, một ly rượu trái cây tươi mát. Ly Gimlet được pha từ nước cốt chanh và rượu Gin đặt gọn gàng trước người cô. Cả hai đều tận hưởng món uống của mình, với nhiều tâm trạng khác nhau.

-- KyungSoo, anh ta giờ đang làm gì nhỉ?

T/b nhìn cô bạn của mình, thật đáng thương. Nhỏ chưa hề biết tâm tư tình cảm của KyungSoo đối với mình.

Vào hai năm trước, chuyến đi dã ngoại của cô với các anh. KyungSoo đã hẹn cô ra ngoài nói chuyện riêng. Ánh mắt anh lúc ấy thật lãng tử, nụ cười như vầng trăng sáng soi trên bầu trời đêm. Gương mặt anh tú ấy đang ngắm trời đêm khiến cho t/b có chút ghen tị.

-- Em có biết vì sao anh vào bệnh viện này không?

Lúc đó t/b chỉ là một cô sinh viên nhỏ nhắn, chưa trải qua bao nhiêu thử thách chông gai. Cô ngồi đó, vẫn lắng nghe từng câu chữ mà anh ta nói.

-- Vì năm anh còn là sinh viên, anh đã để mắt đến một cô bé khoá dưới. Một cô bé hoạt bát nhưng rất hiểu chuyện khiến anh để ý hơn những người khác rất nhiều. Dần dần cả hai được nhận vào bệnh viện khiến cho anh vui mừng lắm. Từng cử chỉ, ánh mắt của cô bé chăm chút cho bệnh nhân dịu dàng làm sao. Rồi anh nhận ra rằng mình đã yêu-

-- Cô bé ấy là?

KyungSoo đưa đôi mắt sang cô, đôi mắt anh bây giờ đầy ôn nhu khi chợt nghĩ đến cái tên ấy. T/b chợt mỉm cười, nụ cười đầy sự tin tưởng.

Đến hiện tại, cô vẫn còn cảm giác tin tưởng đối với KyungSoo. Ly rượu trên tay đang sóng sánh giọt nước. Dòng nước chảy trong cuống họng để lại hương thơm nồng khắp khoang miệng.

-- Mày với Jungkook ổn chứ?

-- Ừm..

Hình ảnh Jungkook đêm đó hiện lên trong dòng hồi ức. Dù cả hai chẳng muốn đề cập đến nhưng đối với cô đó là cảm giác an toàn nhất.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Màn hình hiện lên dòng tin nhắn. T/b thẫn thờ nhìn hàng chữ ấy. Mi tâm cô khẽ nhau lại.

"Tôi là NamJoon, chúng tôi muốn hẹn cô ở địa chỉ này.."

Hajung hình như hiểu được, nhỏ cười thầm rồi tính số tiền. Tiễn cô đi một đoạn, nhỏ bắt đầu cột tóc mình lên trở về hướng bệnh viện.

Nhà hàng mang phong cách cổ điển. Cô bước vào tìm họ. Sàn nhà loáng bóng đến nỗi có thể soi mình xuống dưới. Đám nhân viên xử lý không gian thật chuyên nghiệp.

Dãy bàn đang tụ họp tất cả sáu người ngồi ngay ngắn ăn phần ăn của mình. Cô tiến đến. Đôi giày cao gót vang lên phá tan sự yên tĩnh. Mái tóc uốn nhẹ thướt tha theo từng lọn gió. Bộ áo sơ mi được sơ vin với quần âu xám tạo nên một cô gái thanh lịch.

Cô cúi đầu chào từng người. Các anh vẫn như thế, khuôn mặt vẫn rạng rỡ hơn người khác.

-- Lâu rồi không gặp.

***

Chào mọi người. Vì môt vài sự cố của wattpad mà mình không thể cập nhật được truyện cho tới bây giờ. Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt thời gian qua.

Qua đây mình xin được giới thiệu team mình định lập. Nhưng vì chỉ có một mình nên rất cần mọi người đặc biệt là các bạn muốn thoả mãn đam mê.

Nếu bạn nào yêu thích thì hãy nhanh chóng đăng kí ngay nhé. Đây là link: https://my.w.tt/xMN4yMfK5Y


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro