3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau, Seulgi tỉnh lại, phát hiện trong phòng không thấy người mình yêu đâu. Chỉ có một phong thư, đôi tay Cậu run rẩy mở bức thư:

Seulgi ah.
Khi em xem được bức thư này, chị đã vĩnh viễn rời xa em.
Nửa năm qua, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của chị. Bời vì chị có thể ở bên cạnh em. Nhưng, là chị gạt em, chị không phải là Bae Jihyun, chị là em gái của Bae Jihyun– Bae Joohyun.
Có lẽ em không có chút ấn tượng nào với cái tên này nhưng tất cả là do chị, chị đã lợi dụng em mất trí nhớ, cướp đi tình yêu của em.”
Trong bức thư, cô còn kể lại chuyện tình giữa Kang Seulgi và Bae Jihyun hai người quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao, cả chuyện chia tay, cũng nói rõ lí do vì sao Kang Seulgi lại mất đi trí nhớ.
Cuối cùng, là lời xin lỗi của Bae Joohyun:

“ Xin lỗi, em Seulgi. Vì chị ích kỉ chỉ muốn ở bên cạnh em, chị đã không giúp em khôi phục trí nhớ. Chị rất ích kỉ! Chị thậm chí còn hy vọng em sẽ thích chị.
Nhưng trong ngày sinh nhật của chị, chị mới hiểu được, em vẫn còn yêu chị gái chị. Là chị si tâm vọng tưởng. Giữa hai người, chị không nên chen ngang, cho dù thay thế chị gái, nhưng cái tên Bae Joohyun vĩnh viễn không có vị trí ở trong lòng của em. Chị gái chị sẽ sớm về nước, chị chọn cách rời đi bắt đầu cuộc sống mới, hy vọng em và chị ấy hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
Kang Seulgi buông bức thư xuống, nước mắt cậu rơi từng giọt.
.
“ Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc! Sao chị lại không nhớ. Tại sao chị không nhớ rõ!.”

Cậu đau khổ ngồi sụp xuống dưới đất, cô gái nhát gan tự ti này, khiến cậu vô cùng đau lòng, tại sao lại lặng lẽ rời xa cậu.

Ngày đó, nhìn thấy ánh mắt cô không hề rời khỏi chiếc bánh ngọt chocolate kia, đôi mắt chứa đầy khát vọng ấy, trong đầu cậu đã mơ hồ nhớ lại điều gì đó. Vẻ mặt đáng yêu đó, người con gái ấy, dần dần hiện lên trong trí nhớ anh. Cậu càng ngày càng nhớ rõ, cô tên là Bae Joohyun.
Từ đó về sau, cậu không đưa cô đi ăn món lẩu cay. Cậu biết cô bắt chước chị gái mình, từng giây từng phút đều bắt chước giống chị gái mình. Nguyện vọng của cô cậu biết.
Câuh trở nên im lặng, vì chính cậu cũng không biết rõ, liệu cậu có yêu Bae Joohyun hay không, hay bản thân vẫn còn tình cảm với Bae Jihyun.
Cậu chỉ biết đứng đó nhìn cô nỗ lực mong muốn có được tình yêu của cậu, trong cậu là cảm giác đau thương pha lẫn với sự rung động của trái tim.
Chỉ đến tháng trước, nhận được điện thoại của Jihyun, cô ta muốn trở lại với cậu, cậu bỗng cảm thấy chán ghét, cậu không muốn bắt đầu lại với cô ta, không muốn cô ta phá hư cuộc sống của cậu với Joohyun. Cho nên cậu đã thẳng thừng từ chối Jihyun, cậu đã không còn yêu cô ta.

Nhưng điều cậu không ngờ, Joohyun lại có thể dứt khoát như vậy, tự ti vì tình yêu của mình. Cô nhát gan, cô bối rối, cậu đều biết. Cậu hy vọng sẽ dùng sự dịu dàng của mình, cách thức lãng mạn nhất biểu đạt tình yêu của anh dành cho cô. Vào trong ngày sinh nhật của cô, cậu đưa cô tới công viên, bày tỏ tình cảm với cô.
Cậu đã phạm phải một sai lầm, cậu  không nghĩ rằng cô đã quên nơi này. Cho nên cô đã hiểu lầm thành ý của cậu, rời xa cậu!
Cô đã quên, mười mấy năm trước, cô đã bị lạc đến công viên này, khi đó, cậu còn là một đứa bé, thấy cô khóc liền đưa trở về với cha mẹ.
Cô đã quên, ngày đó cô ở trong lòng cậu, cậu đã từng không muốn rời xa cô, và giờ đây, sau mười mấy năm nỗi day dứt tưởng chừng đã chôn sâu ấy bây giờ lại trỗi dậy.

Nơi đó, chính là nơi đầu tiên hai người gặp nhau. Lúc đó, trí nhớ của cậu còn mơ hồ chưa rõ ràng, cậu nghĩ cô sẽ nhớ rõ hoặc sẽ có ấn tượng tại nơi lần đầu hai người gặp nhau.
Nhưng cậu không dự đoán được, năm đó, cô chỉ là cô nhóc mới mười tuổi.

Cũng không nghĩ rằng, Joohyun tự ti đến như vậy, vượt qua sự tưởng tượng của cậu.
Cho dù mơ hồ hay cô không còn nhớ nữa, cô cũng nghĩ rằng đây là nơi cậu và chị gái lần đầu tiên gặp nhau.
Cậu thấy vô cùng hối hận, liền nhặt bức thư dưới đất lên, cẩn thận nhét vào trong ví. Cô nhát gan này giờ phút này có lẽ đã đi đến một nơi nào đó rất xa, cô đang muốn chạy trốn cậu. Nhưng, cậu nhất định sẽ tìm được cô.
Cậu lao nhanh ra ngoài.

Cậu tin tưởng, bằng bất cứ giá nào, sẽ tìm được cô! Bởi vì cô là cô dâu của cậu, mặc kệ cô ở chân trời góc biển, cậu đều phải tìm được cô, đem cô trở về!

--- Hoàn ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro