Anh Thanh?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự mở đầu cho hàng ngàn chiến thắng vang danh của Tân Mai có lẽ sẽ không bh có nếu thiếu bóng anh Thanh!! Tớ bt kh nên nói tên nhân vật nhưng với tớ tên của anh mãi mãi là cái tên tớ khắc sâu trong trái tim, chỉ vài câu nói của anh cũng đủ khiến tớ hiểu bản thân chưa thực sự đủ kiên nhẫn với bộ môn này!! Sự cố gắng hằng ngày của anh tớ kh thể nào phủ nhận, anh là 1 ng tớ luôn bt ơn, nếu có thể coi anh như ng trong nhà thì anh chính là ng anh trai tôi quý nhất trên thế gian này!
Anh mở đầu cho tôi những thành công mà trc giờ tớ chưa từng nghĩ đến, sự nỗ lực của anh khiến tớ như thức tỉnh khỏi cơn mơ rằng mình đã giỏi, sự cố gắng kh ngừng nghỉ ấy cho thấy sự quyết tâm trong anh lớn đến nhường nào! Tớ không dám xin tham gia lại đội vì tớ sợ anh sẽ ghét tớ, tớ kh sợ anh gây khó dễ cho tớ vì dù có thế nào tớ tin chắc rằng anh luôn yêu thương chúng tớ như những đứa em ruột thịt của mình, sự bao dung, rộng lượng của anh đã luôn cho tớ cảm giác yên bình và vui vẻ đến lạ thường, đúng thật anh là 1 ng nghiêm khắc và luôn đặt trách nhiệm lên hàng đầu.
Tớ còn nhớ lắm cái hình ảnh anh bị trấn thương, không nhầm thì do t.a.i n.ạ.n xe gây ra, chân anh tập tễnh nhưng vẫn cố đến dạy chúng tớ. Dù đau nhưng anh vẫn vui vẻ cười đùa với chúng tớ, anh luôn bảo chúng tớ rằng có gì thì chúng ta cùng nhau đi qua, anh hay xưng hô mày-tao lắm nhưng đó chỉ là thi thoảng thôi! Nụ cười của anh với tớ như ngàn vạn tia nắng đẹp trong đời, anh mang đến sự yêu thương thầm lặng, sự nhiệt huyết ẩn sâu trong từng cử chỉ hành động nhỏ của anh.
Những lúc anh thực sự bất lực về chúng tớ anh chỉ nói 1 câu rằng "tự tập đi, anh về đây!" Câu nói ấy dù bth nhưng lại khiến cho các chị trong đội bật khóc, không bt anh đã từng thất vọng về chúng tớ bao nhiêu lần rồi. Anh cũng chỉ nhẹ nhàng như vậy thôi, có lẽ khi mọi ng khóc thì anh cũng khóc! Tớ biết những giọt nước mắt ấy của anh không dễ để chúng tớ thấy, anh bất lực tới mức đôi mắt anh đỏ rực, rưng rưng những giọt nước mắt sắp rơi trên khuôn mặt nhỏ ấy. Anh gào lên chỉ là vì muốn chúng tớ cố gắng hơn, những câu nói nặng nề ấy cũng khiến anh thêm phần mệt mỏi! Sự áp lực đè nặng trên đôi vai nhỏ của anh, chúng tớ khóc thì còn có thể dựa vào anh Thanh nhưng anh ấy khóc thì chỉ có thể tự ôm mặt mà khóc !
Có lẽ với tớ giọng của anh mang 1 chút đanh đá nhưng sao tớ lại yêu cái giọng ấy đến thế, những câu đùa của anh cũng có phần muốn chúng tớ cố gắng hết mình. Có nhiều bạn hỏi tớ sao tớ lại quý anh Thanh và đội aerobic đến vậy? Tớ không bao giờ nói ra lí do của mình mà chỉ nhẹ nhàng cười, vì tớ chỉ muốn nói những điều ấy với những ng tớ quý thôi!! Khi tớ trả lời chỉ đơn giản là nhắc lại những lần khóc của tớ!! Khi tớ áp lực đến bật khóc tớ lại luôn nhớ đến anh Thanh và đội, tớ lẩm bẩm rằng "anh chị ơi!! Em cần anh chị lắm! Anh chị ơi cứu em, anh Thanh ơi cứu em" Chỉ vậy thôi, nhắc đi nhắc lại cả chục lần, nước mắt tớ tự nhiên không rơi nữa. Sự mạnh mẽ hằng ngày lại quay trở về. Anh Thanh là ng tạo cho tớ cảm giác nhẹ nhàng và hạnh phúc, sự dịu dàng của anh chỉ là vài câu nói bình thường. Những ngày bthuong với tớ mà nói chỉ cần ở bên đội và anh nó cũng đã là kỉ niệm quý giá nhất mà cả cuộc đời này tớ không dám quên. Nhớ lắm những ngày gần tới ngày đi thi, khi ấy là những gì vui vẻ nhất với tớ cho đến thời điểm này!
Tớ chỉ mong 1 ngày nào đó tớ có thể quay trở lại đội Aerobic và đc tập luyện với sự hướng dẫn của anh💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro