Chap 18 : Cuộc thám hiểm bất đắc dĩ (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thôn Sương Mù đã có lịch sử hơn 200 năm, địa hình núi cao hiểm trở. Bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, hiếm có ai lui đến đây. Tuy nhiên, người dân nơi đây siêng năng trồng trọt nên lương thực luôn được đảm bảo. Do không tiếp cận được với nền công nghiệp hiện đại, họ vẫn khá lạc hậu.
Nói đến giàu có và quyền lực nhất thôn chính là gia tộc nhà họ Mã. Tổ tiên của họ đã từng làm quan lớn, tuy nhiên do mang tội khi quân nên đã bị tru di tam tộc. Lúc bấy giờ họ Mã vốn không còn một ai, tuy nhiên rất lâu sau đó người ta mới phát hiện có một cô con gái trong nhà còn sống sót.
Cô ta bỏ trốn lên đỉnh núi Tuyết Sơn, trời đã ban cho cô cuộc sống hạnh phúc với một thương buôn giàu có. Ông ta quyết định dùng họ Mã để con cháu về sau biết đến sự may mắn sống sót của tổ tiên mình. Thôn Sương Mù vốn nghèo nàn, nhưng nhờ nhà họ Mã giúp đỡ mà nó trở nên sung túc hơn.
Tuy nhiên, vài chục năm sau đó, người chồng đã phát hiện Mã phu nhân tự tử trong rừng, bằng cách nào đó bà ta đã tự chặt đầu mình. Trong di thư bà để lại đã viết: " Những oan hồn của tổ tiên không cho phép tôi được sống."
Cái chết đó đã trở thành một nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với người dân thôn Sương Mù. Có người kể lại đã nhìn thấy Ma Nữ Không Đầu lảng vảng trong rừng, bà ta còn thường xuyên chặt đầu mấy con thú rồi treo đầu chúng lên cây nữa. Lời nguyền về Ma Nữ Không Đầu dấy lên từ đó...
Mặt trời đã xuống núi, nhường lại vị trí cho buổi chiều tà. Câu chuyện Ma Nữ Không Đầu của anh Aldred đúng là chân thật và sắc nét ghê. Kể tới đâu quang cảnh lại thâm trầm tới đó. Hic...
Tấm biển thôn Sương Mù mờ ảo hiện ra trong làn khói mỏng nơi núi cao. Bốn bề lạnh ngắt, không còn có thể nhìn thấy được gì trong bóng tối, may ra còn có ánh trăng sáng soi đường. Đám nhóc chỉ biết bước đi theo ba cái người dẫn đầu trước mặt thôi. Chúng cứ run lập cập vì câu chuyện của chụy Ma nữ không đầu.
"Phập"
- Hơ...
Tiếng động thứ gì đó vừa đứt lìa khiến cả đám nhóc đưa tay bịt chặt mồm không dám la. Mặt đứa nào đứa nấy cắt không còn giọt máu.
Dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra hình ảnh một người nào đó tay đang cầm cây búa. Lưỡi búa còn vương vãi toàn máu tươi.
- ÁÁÁ.... – tiếng hét đồng thanh của Jasmin, Vân Ly cùng ba đứa nhóc.
Tên lạ mặt hốt hoảng cầm búa bỏ chạy theo hướng con đường nhỏ men vào thôn. Anh Aldred đuổi theo gã ta, nó nhắm thẳng hướng đó với ý định muốn xem hiện trường.
Jasmin níu tay nó:
- Đừng mà! Có máu đó, biết đâu có người chết!
- Vậy thì càng nên xem. – nó đáp gọn rồi bước đi thật nhanh.
Bụi cỏ cách đó chục bước chân, nó và hắn trông khá là bình tĩnh. Tuy nhiên cái đám ngoài sau thì cứ gom lại một cục không dám nhúc nhích.
Nó ngồi xuống xem xét, bị chặt đầu nên máu chảy dữ dội quá ha. Hắn nhìn nạn nhân rồi nhìn nó:
- Xấu số thì biết làm sao...
- Cũng may không phải là mạng người!
Nó đứng dậy tiến về phía lũ nhóc thông báo tin lành. Tuy nhiên bên cạnh xác con mèo bị chặt đầu, hắn lại nhặt được thứ gì đó.
Cẩn thận dùng khăn giấy nhấc thức đó lên, đôi mắt tinh anh cẩn thận quan sát.
- Chuỗi hạt đeo tay? Sao nó lại xuất hiện ở đây?
- Là một người đàn ông trong thôn, anh mất dấu hắn ta rồi!!! – giọng anh Aldred quay trở lại.
- Ta đi tiếp đi! Sắp khuya rồi! – cô nàng Vân Ly nói bằng giọng sợ sệt, đôi tay bám chặt lấy Thiên Hy.
- Đi thôi Tuấn Dương!
Hắn nhanh tay cất chuỗi hạt vào balô, sau đó chạy theo họ.
Phải đi bộ khoảng trăm mét nữa mới có thể thấy được nhà dân. Những ngôi nhà cũ kĩ nằm san sát nhau. Không thể tin được đã thế kỉ 21 rồi mà còn tồn tại một nơi lạc hậu thế này. Nó đi đầu, hiên ngang nhưng đầy cảnh giác. Hắn đi bên cạnh, đôi mắt cẩn thận quan sát trước sau.
Bỗng hàng chục thanh niên mang mặt nạ xuất hiện, tay họ cầm gậy và những thứ đại loại như thế bao vây tụi nó. Trông mấy người này có vẻ hung tợn, nhếch nhác khi vận những bộ quần áo sờn cũ đã lỗi thời cách đây cả trăm năm. Cảnh này y như phim cổ trang khi Đài Loan còn là thuộc địa.
Một bên đẹp trai, đẹp gái, ăn mặc sành điệu, thời trang. Một bên áo quần sờn cũ, mang giày vải rách. Tụi nó y như lạc vào phim trường vậy.
Nó yên lặng quan sát, đôi mắt lãnh khốc toát ra sự cảnh giác cao độ. Một tên phía bên kia quát lên:
- Các người là ai???
- Chúng tôi là khách du lịch, vì lỡ đường nên định vào thôn xin nghỉ qua đêm. – Aldred từ tốn giải thích.
- Câm miệng!!! Các người đặt chân vào thôn trong đúng đêm đuổi tà, đích thị là điềm xấu. Anh em! Chúng là hiện thân của tà ma, MAU ĐUỔI CHÚNG ĐI!!!!
Cả đám người họ xông lên tấn công tụi nó. Hết cách, nó đành ra tay chống trả. Vân Ly kéo Zini lui ra phía sau nhường chỗ cho những người có khả năng xông lên. Hai bên đánh nhau túi bụi, lũ thanh niên nhanh chóng bại trận bởi chúng đang đánh nhau với A Lee và Pi Hunter cơ mà ^^
- A.... ưm....
Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, họ lăn lóc dưới đất đau đớn chỉ ba phút sau đó dù nó và hắn đã rất nương tay rồi. Cổ áo khoát da dựng đứng lên (che được hình xăm), mái tóc đỏ của nó bị gió thổi bay trong không trung tạo nên hình ảnh cực cool (mấy thím ráng tưởng tượng ra nhé!).
- Có chuyện gì vậy?
Một người đàn ông trung niên hối hả bước đến, ông ta lo lắng đỡ những gã đàn ông kia dậy. Sau đó quay sang nhìn đám người lạ mặt:
- Các người là ai? Tại sao lại đả thương họ?
- Cha! Họ là người xấu!!! – một người có thân hình mập mạp cùng gương mặt khờ khạo nắm cánh tay ông lắc lắc. Trông mặt anh ta thì biết ngay là thiễu năng.
"Tên mập đó chính là kẻ đã chặt đầu con mèo ban nãy!" – dòng suy nghĩ len lỏi qua đầu hắn.
Aldred hối hả giải thích:
- Xin lỗi! Chúng tôi là khách du lịch định vào thôn xin nghỉ lại. Tuy nhiên họ bảo chúng tôi là tà ma nên đã xông đến tấn công, vậy nên...đây chỉ là tự vệ!
- À tôi hiểu rồi! Mời các vị theo tôi.
- Cám ơn ông.
.......................................
Họ đặt chân vào một ngôi nhà cổ khá rộng, bàn ghế tuy cũ kĩ nhưng ngăn nắp. Người đàn ông đó có vẻ hiếu khách:
- Mời các vị ngồi!
- Cám ơn. Ông không cần khách sáo vì chúng tôi là kẻ không hề được hoan nghênh mà! – Aldred nhẹ nhàng buông ra câu nói đùa với nụ cười trẻ con.
Nó và mấy đứa kia ngồi xuống chỗ ổn định. Tên mập đó líu ríu bám theo cha anh ta không rời nửa bước, có vẻ sợ người lạ.
- Tôi tên Chu Thông, là Trưởng thôn. Đây là con trai lớn của tôi Chu Hiển, nó đã 30 tuổi rồi nhưng trí lực chỉ cỡ đứa con nít thôi. Mong mọi người thông cảm!
- À không, tụi cháu không nghĩ gì đâu! – hắn xua tay.
- Cho cháu hỏi trong thôn của mình đang có lễ hội gì sao ạ? Vì lúc nãy đám người đó đã mang những chiếc mặt nạ rất kì quặc. – Aldred nói với đôi mắt hiếu kì.
Chu Thông thở dài, ông ta trạc 60 với gương mặt có nhiều nếp nhăn hiền lành và phúc hậu:
- Haizz, đáng lí ra người dân trong thôn rất hiếu khách. Tuy nhiên cách đây vài ngày đã có một người phụ nữ lạ đặt chân đến thôn. Vào tối hôm qua, chúng tôi đã phát hiện một xác phụ nữ không đầu trong rừng, nghi ngờ chính là cô ta. Ai cũng bảo Ma Nữ Không Đầu gây ra chuyện này, mọi người đã cử hành lễ đuổi tà vào tối nay. Tuy nhiên điều cấm kỵ là thôn không được đón tiếp người lạ cho đến khi lễ đuổi tà chấm dứt. Vậy nên họ mới kích động và tấn công các cô cậu như vậy!
- Ma...ma...nữ... không đầu? – hai hàm răng của Zini và Vân Ly cứ đánh lập cập vào nhau.
- Đúng vậy! Thôn Sương Mù chúng tôi nổi tiếng với lời nguyền của Ma Nữ Không Đầu, và giờ đây đã có người chết. – ông nói với gương mặt trầm tư.
Hắn lập tức bật dậy:
- Trên đời này không có ma, đây chắc chắn là.......
- Một vụ án mạng! – nó lập tức đáp lời.
- Cô cậu đừng nên nói bậy, kẻo chuốc họa vào thân. – ông ta tỏ ra lo lắng.
- Tôi sẽ chứng minh Ma Nữ Không Đầu đó chỉ là một sản phẩm tưởng tượng – hắn tuyên bố chắc chắn với nụ cười nhếch môi tự tin quen thuộc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ccv