chương 1: giải đọ sức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi năm một lần, giải cảnh sát Trung Mỹ đọ sức tự do lại được diễn ra ở cung thể thao Bắc Kinh.

“Hôm qua chúng ta đã tiến hành thi đấu vòng loại, trải qua cuộc đấu quyết liệt, tổng cộng có mười sáu tuyển thủ tiến nhập vào vòng chung kết hôm nay…” Người chủ trì lớn giọng đọc ra tên của họ, “Joey, Chu Hoa Cường, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu, Anderson…”

Mười sáu tuyển thủ cảnh sát mặc chế phục lần lượt bước lên đài biểu diễn, tám Trung tám Mỹ, mặt đối mặt đứng thành hai hàng, hướng về phía đối thủ cúi người một cái thật sâu. Brown đứng ở vị trí thứ ba bên đội Mỹ, cúi người 90 độ, đánh giá Hạ Diệu đứng xéo bên phía đối diện từ đầu cho tới đũng quần, khóe miệng ngầm chứa một tia cười không hiền hậu.

Tiếng súng khai cuộc vang lên, từng cặp thi đấu với nhau, người thắng sẽ tiến vào trận đấu tiếp theo.

Giải đọ sức tự do cảnh sát Trung Mỹ là cuộc đối đầu đầy phấn khích giữa hai trường phái văn hóa, trường phái võ thuật Trung Tây khác biệt. Cảnh sát Trung Quốc thiện về công kích bằng chân, đặc biệt sắc bén. Mỹ quốc lại dùng nắm đấm mạnh làm đòn sát thủ, nhất chiêu chế địch.

Brown chính là tuyển thủ số một của đội Mỹ.

Ván đầu tiên, Brown đấu với Chu Hoa Cường.

Brown vừa lên đã cấp cho Chu Hoa Cường một đòn phủ đầu, một cước hung mãnh đạp Chu Hoa Cường nằm bẹp xuống đất. Trong khoảng thời gian mấy phút sau đó, Brown đem toàn bộ quyền cước đặc sắc của mình phát huy đến nhuần nhuyễn, thỉnh thoảng khán giả lại bạo phát ra một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Không thể nghi ngờ, Brown đã cầm chắc ván đầu tiên.

Sau khi bảy trận khổ chiến còn lại kết thúc, tám gã cảnh sát bị loại thê thảm, trên đài còn năm Trung ba Mỹ, Hạ Diệu là một trong số đó.

Vòng đấu thứ hai bắt đầu.

Lần này, bên Trung phái ra thực lực chiến tướng Trương Văn Long.

Sau tiếng còi vang lên, Trương Văn Long liền dùng một cú chân quật cao đá trúng đầu Brown, chẳng ngờ Brown không buồn phản ứng, lập tức dùng cẳng chân xoay khiến Trương Văn Long ngã nhào xuống đất. Sau một phút đồng hồ hai bên lại đấu tiếp, Trương Văn Long tiếp tục dùng phương pháp chân quật sở trường của mình, mấy lần đánh trúng đầu Brown, Brown đều không chút phản ứng. Thay vào đó Brown lại liên tiếp đá quét đầu gối của Trương Văn Long, khiến Trương Văn Long bị thương buộc phải rời khỏi trận đấu.

Vòng thứ hai cũng đã kết thúc, bốn người bị loại, trên đài còn lại ba Trung một Mỹ, Hạ Diệu là một trong số đó.

Vòng đấu thứ ba bắt đầu.

Rất may mắn, Brown không phân vào cùng một tổ với Hạ Diệu.

Lúc Brown tàn sát trên đài, Hạ Diệu đứng trong cánh gà, nghe hai nhân viên công tác bên cạnh bàn tán.

“Tên người Mỹ này cũng quá là mạnh, cảnh sát bên ta đứng cạnh gã trông cứ như gà con!”

“Mấy chiến tướng của ta đều bị gã xử lý cả rồi, tôi thấy người còn lại ở vòng ba này cũng quá là dữ!”

“Á đù má! Người kia cũng ngã mất rồi!”

“Đứng lên! Đứng lên!… Đệt, không đứng dậy nổi.”

Tiếng còi vang lên, Brown lại thắng.

Vòng đấu thứ ba kết thúc, hai người bị loại, trên đài chỉ còn một Trung một Mỹ, Hạ Diệu là một trong số đó.

Sau trận tranh giải ba, trận đấu tranh giải quán quân bắt đầu.

Tiếng cổ vũ hăng say vang lên không ngớt trong cung thể thao, tiếng hò hét của bên Trung nghiễm nhiên lớn hơn nhiều so với bên Mỹ. Mặc dù đấu trên sân nhà có ưu thế, nhưng không ai dám thở phào nhẹ nhõm, dù sao đối thủ cũng quá mạnh.

Rất mau, hai bên giao chiến đã bước lên đài.

Brown đứng dưới ngọn đèn, trông như một pho tượng sống lóng lánh lắc lư, vạm vỡ cường tráng, khiến người ta nhịn không được mà nhớ tới đoạn miêu tả về Lâm giáo đầu trong 《 Thủy Hử 》, có sức nhổ núi nhấc vạc, có uy giết sư đập hổ, thống lĩnh mười vạn cấm binh, uy phong vô cùng.

Còn Hạ Diệu đứng đối diện gã, dáng người rắn rỏi như cây tùng, mũi cao môi mỏng mắt đẹp anh tuấn. Hoàn toàn không giống như tới để vật lộn, thật giống người mẫu đi sàn catwalk hơn.

Lúc hai người bắt tay, Hạ Diệu đạm nhạt cười, cười đến đặc biệt khiến người ta thoải mái.

Ra vẻ quan sát, chờ đợi, thăm dò, dụ dỗ lỏng lẻo, kỳ thực là đang chuẩn bị một trận kịch chiến long trời lở đất. Loại bình tĩnh này chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn dông bão, nối tiếp chính là một chuỗi tổ hợp quyền kiên quyết hung mãnh bất chợt bùng nổ. Hai bên đối chọi, đánh giáp lá cà, công thủ tiến lùi, nhanh chậm động tĩnh, vừa thực vừa hư, tuần hoàn qua lại.

Cú đá quét của Brown bạo phát cường lực cực mạnh, hung hãn hữu lực, vô cùng chuẩn xác, uy hiếp cực độ.

Hạ Diệu nghiêng người lộn mèo giữa không trung, vừa đáp xuống đất liền vận lực xuất quyền. Sau đó, một tổ hợp quyền lăng không lại nhen lửa cho bầu không khí của sàn đấu, chỉ thấy Hạ Diệu nhảy vọt lên cao như một con báo, song quyền thần tốc mà chuẩn xác đánh lên đầu Brown.

Khán phòng bùng nổ ra tiếng reo hò ủng hộ vang dội như sấm.

Nếu dùng một từ để miêu tả động tác của Hạ Diệu, thì chính là đẹp mắt.

Quyền thẳng, quyền móc, nhảy vọt, thụt lùi… Mỗi chiêu đều biến đổi khôn lường, cực đủ sức mạnh lại đầy tính thưởng thức, khán giả trong khán phòng xem đến đã ghiền, Brown cũng đánh đến như si như say.

Trận đấu tiến vào hồi gay cấn nhất, Hạ Diệu liên tiếp tấn công phần bụng của Brown, sử dụng nắm đấm rắn chắc để tấn công đối thủ. Lại dùng phương pháp quẳng ngã đầy kỹ xảo của mình, quẳng Brown thể trọng 115 kilogam ngã vật xuống đất, nện đến lôi đài cũng phải kêu lên “rầm rầm”.

“Một phút… Hai phút…”

Trọng tài bắt đầu đếm thời gian.

Hạ Diệu dùng khuỷu tay hung hăng ấn giữ trên ngực Brown, mắt thấy ba phút đồng hồ sắp qua đến nơi, bỗng nhiên Brown lại ưỡn ngực một cái, Hạ Diệu đổ người về phía trước, vận sức phòng ngừa không để gã cựa mình vùng lên.

Thế nhưng Brown lại lợi dùng cơ hội này, dùng bàn tay to lớn chế trụ gáy Hạ Diệu.

Sau đó…

Một hơi hôn thẳng lên môi Hạ Diệu.

Khán phòng ồ lên ầm ĩ.

Hạ Diệu như bị sét đánh đến trong cháy ngoài mềm.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, phán Hạ Diệu đã giành chiến thắng.

Khán phòng lập tức bùng nổ tiếng hò reo rung trời chuyển đất.

Hạ Diệu làm như không nghe thấy, nắm đấm hung dữ nện lên mặt Brown như súng liên thanh. Tình thế này so với trận đấu ban nãy còn mạnh mẽ hơn, quả thực là muốn đánh tới chết.

Trọng tài vội vàng chạy lại kéo hai người ra.

“Tôi bảo này chàng trai, trận đấu cũng đã kết thúc rồi, cậu đánh còn chưa đủ hả?”

Lúc này Hạ Diệu mới đứng dậy, rất có phong độ mà kéo Brown mặt mũi bầm dập từ dưới đất lên.

“You’re—very—handsome!” Brown nói.

Hạ Diệu vẫn dùng nụ cười hữu nghị, kèm theo âm giọng chỉ hai người mới nghe thấy được để đáp lại một câu: “I’m—not—gay—and—đờ mờ mờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro