°

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

the benefits of heartbreak

đèn giao thông vẫn nhấp nháy ánh đỏ vàng. những đám lá thu rụng dưới mặt đường lăn tròn trên mặt đất. những nốt nhạc vẫn vang đều đều từ chiếc loa. chúng vẫn chỉ đang làm công việc của mình thôi, nhỉ
cớ sao cứ mông lung hững hờ thế này. dù chả có em nhưng màn đêm vẫn bừng sàn rực rỡ ánh đèn, đám mây mùa thu rồi cũng sẽ trở mình sang xuân thôi. cớ sao lại thế, nhỉ

và đây hôm nay tôi lại có chút việc để làm, rửa bát, dọn dẹp lại studio này rồi sắp xếp lại nhà cửa. thật nhẹ lòng khi những món đồ bé nhỏ lại quay về vị trí cũ mà chẳng chút lưỡng lự nào. những điều nhỏ nhặt ấy giờ đây lại đang kéo vực dậy con người đang tan vỡ là tôi đây. khoảnh khắc em buông tay như kí ức tham thương bị vứt bỏ, thời gian vội nắm lấy bàn tay chơi vơi ấy. và giờ đây tôi thấy mình đang lướt đến trang cuối của những cuốn sách đáng ra tôi sẽ chả bao giờ đọc, viết nốt những bản nhạc vốn đã cạn kiệt giai điệu nằm trơ trọi giữa đống hỗn độn. có lẽ, đây là lợi ích duy nhất của việc khổ đau, mất mát. em xin đừng lo, em thấy đấy tôi vẫn đang sống trong những tháng ngày bận rộn, lịch trình chật kín mỗi ngày, thế nên em cứ lo cho mình đi, cảm ơn những điều nhỏ nhặt em đã để lại cho tôi

đám lá thu rơi xuống mặt hồ rộng lớn, những hạt mưa trút xuống nặng trĩu, bông hoa trong khu vườn vẫn đang trổ hoa lộng lẫy. chúng vẫn chỉ là làm việc của mình, nhỉ
và giờ em không còn ở đây, bầu trời vẫn hửng nắng ấm và rồi mùa hạ cũng sẽ vắt mình sang đông thôi. cớ sao tôi lại thế này.

nằm trườn trên sofa, bật tv, chuyển từ kênh này sang kênh khác suốt nửa tiếng đồng hồ rồi. chuông điện thoại bị tôi bỏ rơi giữa căn phòng lặng im, chả buồn hay ai đang gọi đến nữa. 11h30 lẽ ra tôi đã ngủ nhưng tôi có kế hoạch và lại chuẩn bị ra ngoài. gần đây nhàn rỗi tôi được mời đi chỗ này rồi chỗ nọ, chả có buồn phiền gì tôi vui vẻ đón nhận thôi. tôi luôn cố gắng lấp đầy thời gian mình nhưng đâu đấy vẫn có điều gì đó bỏ ngỏ. liệu là thời gian hay chính tôi đây?
và ngày mai, mọi thứ vẫn sẽ thế, cũng sẽ như một thước phim được tua lại. đúng thế tôi sợ dù mình có cố lấp đầy thế nào đi nữa, trái tim này vẫn sẽ trống rỗng mà thôi

bản nhạc dang dở vang lên giai điệu của nó ở góc phòng, đèn giao thông vẫn nhấp nháy ánh đèn lập lòe dưới mưa, lá thu vẫn rơi xuống khắp ngõ đường. phải chăng chúng chỉ đang làm việc của mình
và em đã không còn ở đây nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro