Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 13

Vào buổi tối cuối cùng ở JoenJu, gia đình đến dự buổi khiêu vũ riêng tư tại nhà gia đình Sim. Sim Nam chủ gia đình là người thuộc một tầng lớp mới đang phát triển gồm các nhà đầu tư, doanh nhân, và những nhà quản lý, những người đang làm đảo lộn các giá trị truyền thống lâu đời và quyền thế của chính tầng lớp quý tộc.

Một tập hợp hấp dẫn gồm đủ loại khách khứa đến tham dự buổi khiêu vũa mùa xuân thường niên tại nhà Sim... những nhà chính trị, người ngoại quốc, nhà quý tộc, và thương nhân. Nghe nói những lời mời được săn đuổi rất gắt gao, bởi vì ngay cả những nhà quý tộc tỏ vẻ coi khinh việc làm giàu cũng thiết tha có được mối liên hệ nào đó với ông Sim, người có sức mạnh phi thường.

Hẳn có thể miêu tả biệt thự Sim như một biểu tượng cho sự thành công của việc kinh doanh tư nhân.

To lớn, xa hoa, và có công nghệ tiên tiến, ngôi nhà được chiếu sáng bằng khí đốt trong mỗi căn phòng và đầy những chi tiết trang trí bằng thạch cao làm từ các khuôn đúc linh hoạt hiện đang được trưng bày tại Cung điện Pha lê. Những chiếc cửa sổ chạy xuống sàn tạo góc nhìn ra những lối đi bộ và các khoảng vườn rộng rãi bên ngoài, chưa kể đến ngôi nhà bằng kính ấn tượng được sưởi ấm bằng hệ thống đường ống phức tạp bên dưới sàn nhà.

Ngay trước khi nhà họ Jung đến biệt thự Sim, Eun Hye thì thầm những lời cuối cùng với những cô học trò của mình, nhắc hai cô gái không được ghi đầy thẻ khiêu vũ của mình quá nhanh phòng trường hợp một quý ông lôi cuốn có thể đến ngay sau đó trong buổi khiêu vũ, và không bao giở để bị nhìn thấy không mang găng tay, và không bao giờ từ chối một quý ông ngỏ lời mời khiêu vũ nếu chúng chưa hứa sẽ khiêu vũ với một người khác. Nhưng tất nhiên, chúng không bao giờ được cho phép một quý ông nhảy với mình quá ba lần – sự thân mật quá mức như vậy sẽ gây bàn tán. Jessica rất xúc động bởi cách Eun Hye nhắc lại những lời hướng dẫn đầy quan tâm, và sự chú ý vô cùng nghiêm chỉnh của Krystal và Hana dành cho cô. Rõ ràng cả ba người họ đã vô cùng cố gắng trong mê cung rối rắm của những nghi thức xã giao. Sica bị đặt vào thế bất lợi khi so sánh với hai cô em gái của mình. Vì đã rời xa JoenJu quá lâu, kiến thức của cô về những lề thói của giới thượng lưu rất ít ỏi.

- Em hy vọng em sẽ không làm ai phải xấu hổ – nàng nói nhỏ nhẹ - Mặc dù em nên cảnh báo với mọi người rằng rủi ro mắc phải sai lầm về nghi thức xã hội của em khá cao. Em hy vọng chị cũng sẽ đồng ý dạy cho em, cô Eun Hye à.

Người nữ gia sư khẽ cười, thậm chí để lộ hàm răng trắng và đôi môi mềm mại. Sica không thể không nghĩ rằng nếu Eun Hye đầy đặn hơn một chút, cô sẽ hoàn toàn xinh đẹp.

- Em có khả năng cư xử đúng mực thật tự nhiên – cô nói với Sica - Chị không thể hình dung được em có gì đó thua kém một quý cô hoàn hảo.

- Ồ, Sica không bao giờ làm gì sai cả – Hana nói với Eun Hye.

- Sica là một vị thánh – Krystal đồng ý - Rất phiền phức. Nhưng chúng em đang cố gắng hết sức để chịu đựng chị ấy.

- Vì thông tin của em – nàng nói với chúng nhẹ nhàng – Chị dự định sẽ phá vỡ ít nhất là ba phép xã giao trước khi buổi khiêu vũ kết thúc.

- Ba luật nào vậy? – Krystal và Hana đồng thanh hỏi.

Eun Hye chỉ có vẻ bối rối, như thể cô đang cố gắng để hiểu tại sao ai đó có thể chủ tâm làm một chuyện như thế.

- Chị vẫn chưa quyết định – Sica gập đôi tay mang găng lại trong vạt áo – Chị sẽ phải chờ cơ hội để thể hiện chúng ra.

Khi các vị khách bước vào ngôi biệt thự, những người hầu đến để cầm áo và khăn choàng, cùng với mũ và áo khoác. Nhìn Tae Woo và Kwon đứng gần nhau, nhún vai cởi áo khoác với những cử chỉ khéo léo y chang nhau, Sica cảm thấy một nụ cười kỳ dị nở trên môi mình. Nàng thắc mắc như thế nào mọi người lại có thể không thấy được họ là anh em. Mối quan hệ của họ quá rõ ràng với nàng, ngay cả khi họ không giống nhau. Sự khác nhau lớn nhất lại không phải về những đặc điểm bên ngoài, mà là cách mỗi người tiếp cận với thế giới. Tae Woo với lòng khoan dung vui vẻ cùng với sự hấp dẫn và tự tin sắc bén. Còn Kwon với nhân cách méo mó và sức mạnh âm ỉ cháy, và trên hết thảy, là cảm xúc mạnh mẽ mà cậu đang liều mình che đậy. Ôi, nàng muốn cậu biết bao nhiêu. Nhưng cậu sẽ không dễ dàng bị đánh bại, nếu có thể như thế. Sica nghĩ việc đó khá giống như cố gắng dụ dỗ một con vật hoang dã đến với mình: những bước tiến tới và rút lui liên tục, ham muốn và nhu cầu kết giao đấu tranh với sự sợ hãi.

Nàng thậm chí còn muốn cậu nhiều hơn khi nàng nhìn thấy cậu ở đây ngay giữa đám đông chói lọi này, hình dáng tách biệt và menly của cậu trong bộ trang phục buổi tối giản dị phối hợp giữa trắng và đen. Kwon không cho rằng mình thấp kém hơn những người xung quanh, nhưng cậu nhận thức rõ rằng mình không phải là một người trong số họ. Cậu hiểu những giá trị của họ, mặc dù cậu không phải luôn luôn đồng ý với chúng. Xét cho cùng, Sica nghĩ với sự thích thú thầm lặng, không phải người nào cũng có thể huấn luyện một con ngựa, đọc thuộc lòng bản chữ cái Hy Lạp, và thảo luận về những bản chất mang tính triết học liên quan đến nhau của chủ nghĩa kinh nghiệm và chủ nghĩa duy lý. Đó là chưa kể đến việc xây dựng lại điền trang và điều hành nó cứ như Yul thành thạo việc đó lắm vậy.

Có một cảm giác bí ẩn bất khả xâm phạm về Kwon Yul. Nàng bị ám ánh với ý nghĩ giày vò rằng sẽ như thế nào khi lẩn qua tất cả những bí mật của cậu, để chạm tới trái tim phi thường mà cậu đang canh giữ quá chặt chẽ. Nỗi phiền muộn quét qua nàng khi nàng nhìn vào bên trong xinh đẹp của ngôi biệt thự, khách khứa cười đùa và tán gẫu trong khi âm nhạc trôi nhẹ nhàng qua khung cảnh. Quá nhiều thứ để thích thú và thưởng thức, nhưng tất cả những gì Sica muốn là được ở một mình với người không sẵn sàng nhất kia trong căn phòng này. Tuy nhiên, nàng không định sắm vai một đóa hoa bên lề. Nàng sẽ nhảy múa và cười đùa và làm mọi thứ mà nàng đã tưởng tưởng ra trong nhiều năm khi nằm trên giường bệnh. Và nếu như điều đó khiến Kwon phật lòng hay làm cậu ghen tị thì càng tốt hơn.

Cởi bỏ áo choàng, Sica đi đến các chị em của mình. Họ đều mặc những chiếc váy bằng satin nhạt màu, Krystal màu hồng, Hana màu xanh dương, Anna màu hoa oải hương, và nàng màu trắng. Váy của nàng không thoải mái, Krystal đã tươi cười nói rằng điều đó rất tốt, vì những chiếc váy thoải mái hầu như chắc chắc là không hợp thời trang. Có cảm giác phần trên quá nhẹ, vạt áo thấp và vuông, tay áo ngắn và chật khít. Và có cảm giác quá nặng từ phần eo trở xuống, với ba lớp váy rộng tạo thành những đường viền ren. Nhưng phần chủ yếu gây khó chịu là áo nịt ngực của nàng, nàng đã không mặc nó quá lâu đến nỗi cảm thấy bực bội ngay cả khi thắt nút lỏng nhất. Mặc dù chỉ buộc dây nhẹ nhàng, chiếc áo nịt ngực đã làm thân trên của nàng cứng lại và đẩy ngực nàng lên cao một cách không tự nhiên. Nó khó mà có vẻ đứng đắn. Nhưng lại không đứng đắn khi đi mà không mặc nó. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ cẩn thận, có vẻ như sự bực bội đó rất đáng giá khi nàng nhìn thấy phản ứng của Kwon. Mặt cậu trống rỗng khi nhìn thấy nàng trong bộ váy dạ hội trễ cổ, ánh mắt cậu chu du từ mũi chiếc giày satin lấp ló bên dưới vạt váy lên đến mặt nàng. Cậu nhìn chằm chằm thêm một vài phút vào ngực nàng, chúng nâng lên như thể được tay cậu ôm lấy. Khi mắt cậu cuối cùng cùng nhìn vào mắt nàng, chúng lung linh huyền ảo. Một cơn rùng mình đáp ứng chạy qua bên dưới khung áo nịt ngực của nàng. Với sự khó khăn, nàng rời mắt khỏi cậu.

- Thật là một tạo vật thật phi thường- Sica nghe bác sĩ Oh lầm bầm bên cạnh.

Nàng nhìn theo ánh mắt anh đến bà chủ của căn nhà, phu nhân Belle Sim, người đang chào đón các vị khách. Mặc dù Sica chưa bao giờ gặp phu nhân Sim, nàng nhận ra cô ấy từ những lời miêu tả mà nàng nghe được. Người ta nói phu nhân Sim là một trong những người đẹp nhất nước, với dáng vẻ được mài giũa xinh đẹp và đôi mắt nâu có hàng mi dài, cùng với mái tóc tỏa sáng màu vàng và mật ong lộng lẫy. Nhưng chính sự biểu cảm rõ ràng và sống động đã tạo ra sức hấp dẫn thực sự của cô ấy.

- Kia là chồng cô ấy, đứng ngay bên cạnh – Krystal thì thầm – Ông ấy có vẻ đáng sợ, nhưng rất tử tế.

- Anh xin phép có ý kiến khác – JungHo nói.

- Anh không nghĩ ông ấy đáng sợ ư? – Sica hỏi.

- Anh không nghĩ anh ta tử tế. Bất cứ khi nào anh ở chung một phòng với vợ anh ta, anh ta nhìn anh như thể muốn chặt anh thành từng khúc.

- Ồ – Krystal nói chán ngắt – không ai có thể chê trách cách ứng xử của ông ấy được.

Cô ngả về phía Sica và nói: – Sim mụ mẫm vì vợ mình. Cuộc hôn nhân của họ là sự kết hợp vì tình yêu, chị thấy đó.

- Thật là không hợp thời – bác sĩ Oh bình luận với nụ cười toe toét.

- Ông ấy từng nhảy với cô ấy – Hana nói với Sica - việc mà những cặp vợ chồng không bao giờ được làm. Nhưng xét tới sự giàu có của ông Sim, mọi người tìm thấy lý do để bỏ qua cho ông ấy vì hành vi như thế.

- Nhìn vòng eo của cô ấy nhỏ như thế nào kìa – Krystal lẩm bẩm vơi Sica – Và đó là sau khi có ba đứa con – hai trong số chúng là những cậu bé rất bự con.

- Anh sẽ phải giảng giải với phu nhân Sim về những thảm họa của việc buộc eo quá chặt – bác sĩ Oh thì thầm, và Sica cười to.

- Em e là sự lựa chọn giữa sức khỏe và thời trang không hề dễ dàng với phụ nữ đâu – nàng nói với anh – Em vẫn còn ngạc nhiên vì anh cho phép em mặc áo nịt ngực tối nay đấy.

- Em hầu như không cần nó – anh nói, đôi mắt xám lấp lánh - Vòng eo tự nhiên của em không hề lớn hơn vòng eo do áo nịt ngực của phu nhân Sim tí nào.

Sica cười với khuôn mặt bảnh trai của Dennis, nghĩ rằng mọi lúc có sự hiện diện của anh, nàng đều cảm thấy an toàn và được bảo vệ. Cũng đã như thế khi nàng lần đầu gặp anh. Anh là một nhân vật thần thánh với nàng, và với mọi người trong phòng khám. Nhưng nàng vẫn không hề thật sự cảm thấy anh là một người đàn ông bằng xương bằng thịt. Không biết có khả năng nào cho họ tiến đến với nhau thay vì chia rẽ không.

- Cô em gái mất tích bí ẩn nhà họ Jung! – phu nhân Sim la lên, và cầm cả hai tay Sica trong đôi tay mang găng của mình.

- Không bí ẩn lắm đâu ạ – Sica nói, mỉm cười.

- Tiểu thư Jung, thật vui khi cuối cùng cũng gặp được em, và còn vui hơn nữa khi thấy em khỏe mạnh.

- Phu nhân Sim luôn luôn hỏi về chị – Krystal nói với Sica – nên chúng em đã nói cho cô ấy biết về sự tiến triển của chị.

- Cám ơn chị, phu nhân Sim – Sica nói e thẹn – Hiện giờ em khá khỏe mạnh, và rất vinh dự khi được làm khách tại ngôi nhà đáng yêu của phu nhân.

Phu nhân Sim rạng rỡ cười với Sica, giữ tay nàng khi cô nói chuyện với Tae Woo – Thật là cách cư xử đáng yêu. Tôi nghĩ, anh Tae Woo à, tiểu thư Jung sẽ dễ dàng được mọi người yêu mến như các chị em của mình.

- Năm tới, tôi e là vậy – Tae Woo nói rõ ràng – Buổi khiêu vũ hôm nay đánh dấu kết thúc mùa lễ hội này với chúng tôi. Chúng tôi sắp chuyển về Handong trong tuần này.

Phu nhân Sim hơi nhăn mặt – Sao sớm vậy? Nhưng tôi cho rằng đó cũng là điều bình thường. Jungho sẽ muốn nhìn thấy điền trang của mình.

- Đúng vậy, phu nhân Sim – JungHo nói – Tôi yêu thích khung cảnh đồng quê. Ai đó có thể không bao giờ thấy được quá nhiều con cừu.

Khi nghe thấy tiếng cười của phu nhân Sim, chồng nàng tham gia và cuộc nói chuyện.

- Rất hoan nghênh, thưa ngài – Sim Nam nói với JungHo – Tin báo sự trở về của ngài đã được ăn mừng khắp JoenJu. Rõ ràng là những tổ chức cờ bạc và rượu chè đã rất khó khăn khi vắng mặt ngài.

- Vậy tôi sẽ làm hết sức mình để phục hồi nền kinh tế – JungHo nói.

Kwon, như mọi khi, đang đứng kín đáo bên cạnh nhóm người kia.

- Kwon đã giúp điền trang Ramsay thành công mạnh mẽ chỉ trong một thời gian rất ngắn.

- Bởi vì cái tên "Ramsay" rất hiếm khi được đi đôi với từ "thành công" – JungHo trả lời – Những thành quả của Kwon càng ấn tượng hơn nữa.

Đôi mắt đen của Sim lóe lên tia thích thú - Tôi rất muốn biết thêm.

Thích thú, JungHo nói để lấp liếm khoảnh khắc đó – Anh Sim, tôi muốn giới thiệu bác sĩ Dennis, bác sĩ điều trị đã giúp đỡ em gái tôi phục hồi sức khỏe.

- Thật vinh hạnh, thưa ông – bác sĩ Oh nói, và bắt tay Sim.

- Tôi cũng vậy – Sim trả lời thân ái, đáp trả lại cái bắt tay. Nhưng anh nhìn vị bác sĩ với ánh mắt kì quặc và suy đoán.

- Anh có phải là Dennis điều hành một phòng khám bên New York không?

- Đúng vậy.

- Và anh vẫn sống ở đó chứ?

- Vâng, mặc dù tôi cố gắng thăm hỏi bạn bè và họ hàng ở Joenju thường xuyên khi lịch làm việc của tôi cho phép.

- Tôi tin là tôi quen biết với gia đình vợ trước của anh – Sim lầm bầm, nhìn anh *** gắt.

Sau hai cái chớp mắt nhanh chóng, Dennis đáp lại với nụ cười hối tiếc – Gia đình họ Choi . Những người đáng quý. Tôi đã không gặp họ nhiều năm. Những kỷ niệm, anh hiểu mà.

- Tôi hiểu – Sim nói nhẹ nhàng.

Sica bối rối bởi khoảng lặng dài, lúng túng ngay sau đó, và cảm giác thù địch tỏa ra từ hai người đàn ông. Nàng nhìn gia đình mình, và phu nhân Sim, họ rõ ràng cũng không hiểu gì.

- Ồ, anh Sim à – phu nhân Sim nói tươi tỉnh – chúng ta có định khiêu vũ với nhau để gây sốc cho mọi người không? Họ sẽ chơi điệu waltz khá sớm – và anh biết anh là bạn nhảy yêu thích nhất của em mà.

Sự chú ý của Sim ngay lập tức bị xao lãng bởi dấu hiệu tán tỉnh trong giọng nói của vợ mình.

Anh cười toe toét với nàng - Tùy ý em, tình yêu à.

Dennis nhìn vào mắt Sica - Đã lâu rồi anh chưa nhảy điệu waltz – anh ta nói - Em có thể giữ một chỗ trong thẻ khiêu vũ của em cho anh không?

- Tên của anh đã có đây rồi – nàng trả lời, và đặt bàn tay thanh thoát lên cánh tay đưa ra của anh ta. Họ theo sau ông bà Sim và phòng giải trí.

Những người bạn nhảy tương lai cũng đang tiến về phía Krystal và Hana, trong khi Tae Woo nắm lấy tay Anna bằng những ngón tay mang găng của mình - Anh sẽ bị đày xuống địa ngục nếu như Sim là người duy nhất được phép gây sốc. Nhảy với anh nào.

- Em sợ là chúng ta sẽ không hề gây sốc cho ai đâu – nàng nói, đến với anh không hề do dự - Mọi người đã thừa nhận là chúng ta không biết thứ gì khá hơn.

JungHo nheo mắt quan sát đoàn người lần lượt kéo vào phòng giải trí - Tôi tự hỏi – anh nói với Kwon - Sim biết gì về Dennis? Cô có đủ thân thiết với anh ta để hỏi chuyện đó không?

- Có – Kwon nói - Nhưng ngay cả khi tôi không như vậy, tôi sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi tôi khiến cho anh ta nói với tôi.

Câu nói làm JungHo cười thầm - Cô có lẽ là người duy nhất trong toàn bộ dinh thự này dám cố gắng "khiến cho" Sim Nam làm điều gì đó. Anh ta hok đơn giản như cô nghĩ đâu Kwon.

***

Đó là một buổi khiêu vũ dễ thương, hay sẽ là như vậy, nếu như Kwon cư xử như một người biết điều. Cậu liên tục quan sát Sica, không hề quan tâm giữ kín đạo việc đó. Khi nàng đứng trong một nhóm người và rồi một nhóm khác còn Yul thì nói chuyện với một nhóm người có cả ông Sim, ánh mắt cậu không hề đi lạc khỏi nàng. Ít nhất ba lần Sica được tiếp cận bởi những người đàn ông khác nhau mà nàng đã hứa sẽ nhảy cùng, và mỗi lần Kwon lại xuất hiện bên cạnh nàng và trừng mắt nhìn người bạn nhảy sắp tới của nàng cho đến khi anh ta lẩn đi. Kwon gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những người theo đuổi từ mọi phía. Ngay cả Eun Hye cũng không thể ngăn cản cậu. Cô gia sư đã nói với Kwon rất kiên quyết là sự kèm cặp của cậu không hề cần thiết, khi nàng có điều kiện tốt trong tay. Nhưng cậu trả lời bướng bỉnh rằng nếu cô có vai trò là một người đi kèm, cô nên làm khá hơn trong việc giữ những tên có thể gây phiền phức tránh xa khỏi người đồng hành của cô.

- Yul nghĩ là mình đang làm gì vậy? – Sica thì thầm giận dữ với Kwon, khi cậu đuổi thêm một quý ông bối rối khác - Em muốn nhảy với anh ta! Em đã hứa với anh ta là em sẽ nhảy!

- Em sẽ không nhảy với một kẻ cặn bã như hắn ta – Kwon làu bàu.

Sica lắc đầu hoang mang – Yul có thể không thích cái gì chứ?

- Hắn ta là một người bạn của JungHo. Lý do đó là đủ rồi.

Sica nhìn lên Kwon. Nàng đấu tranh để ngăn lại một tiếng thở gấp trong bình tĩnh. Nàng đã luôn luôn dễ dàng che giấu sự xúc động của mình bên dươi vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng gần đây nàng cảm thấy càng lúc càng khó hơn. Tất cả những cảm xúc của nàng đang gần lộ ra ngoài.

- Nếu Yul đang cố gắng làm hỏng buổi tối của em - nàng nói với cậu - thì Yul đang làm rất tốt đó. Em muốn khiêu vũ, và Yul đang đe dọa những người muốn đến với em. Để em một mình đi.

Nàng quay lưng lại với cậu, và thở dài nhẹ nhõm khi Dennis Oh đi về phía họ.

- Tiểu thư Jung – anh ta nói – Em sẽ cho tôi vinh dự được...

- Vâng – nàng nói trước cả khi anh ta hoàn thành lời đề nghị. Nắm lấy tay anh ta, nàng để anh ta dẫn mình hòa vào những cặp đôi đang xoay tròn và nhảy điệu waltz.

Liếc qua vai mình, nàng thấy Kwon đang nhìn theo sau nàng, và nàng gởi đến cậu một cái nhìn hăm dọa. Yul quắc mắt đáp trả. Khi Sica rời khỏi, nàng cảm thấy áp lực của một nụ cười thất vọng dâng trên trong cổ mình. Nàng nuốt nó xuống lại, nghĩ rằng Kwon Yul là người điên tiết nhất còn sống. Yul từ chối có quan hệ với nàng nhưng cũng không cho phép nàng có quan hệ với bất cứ ai khác. Và với khả năng chịu đựng của cậu, chuyện này chắc sẽ tiếp tục trong nhiều năm. Nàng không thể sống như thế được.

- Jessica – Dennis Oh nói, đôi mắt xám lộ vẻ quan tâm - Đây là một buổi tối quá dễ thương để em có thể cảm thấy buồn phiền. Hai người đang cãi nhau về chuyện gì vậy?

- Không có gì quan trọng cả – nàng nói, cố gắng nói nhẹ nhàng nhưng chỉ thành công tạo ra âm thanh cứng nhắc – Chỉ là chuyện vặt trong gia đình thôi.

Nàng nhún gối và Dennis cúi đầu chào, rồi anh ôm lấy nàng trong vòng tay mình. Bàn tay anh vữa chắc trên lưng nàng, dẫn dắt nàng dễ dàng khi họ nhảy. Sự động chạm của Dennis đánh thức lại những kỉ niệm ở phòng khám, cách anh khuyến khích và giúp đỡ nàng, những lần anh trở nên cứng rắn khi nàng cần điều đó, và những lần họ ăn mừng khi nàng đạt một mốc khác trong sự tiến bộ của mình. Anh là một người đàn ông tốt bụng, ân cần, trí thức. Một người đẹp trai. Sica không thể không nhớ đến những ánh mắt nữ tính đầy ngưỡng mộ mà anh thu hút. Hầu hết những cô gái chưa chồng trong căn phòng này hẳn sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để có được một người theo đuổi tuyệt vời như thế này.

Mình có thể kết hôn với anh ấy, nàng nghĩ. Anh đã làm rõ rằng việc đó chỉ cần một chút khích lệ từ phía nàng. Nàng có thể trở thành vợ của một bác sĩ và sống ở miền Nam nước mĩ, và có lẽ giúp gì đó cho công việc của anh ở phòng khám. Giúp đỡ những người khác đang chịu đựng tình trạng như nàng từng chịu... làm gi đó tích cực và đáng giá trong cuộc đời mình... không phải như thế sẽ tốt hơn thế này sao? Mọi thứ đều thể hiện cho nỗi đau khi yêu một người nàng không thể nào có được. Và, Chúa giúp nàng, sống trong sự gần gũi mật thiết. Nàng sẽ trở nên đau đớn và thất vọng hơn. Nàng có thể còn tới mức ghét Kwon.

Nàng cảm thấy thư giãn trong vòng tay Dennis. Cảm giác lạnh lẽo và giận dữ phai dần, dịu đi bởi âm nhạc và điệu Waltz. Dennis đưa nàng lướt quanh phòng giải trí, dẫn dắt nàng cẩn thận giữa những cặp đôi đang nhảy múa.

- Đây là điều em đã từng mơ – Sica nói với anh – Có thể làm việc này... đúng như bao người khác.

Tay anh siết chặt trên eo nàng – Và em đã như vậy rồi. Nhưng em không giống như những người khác. Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.

- Không – nàng nói, mỉm cười.

- Có. Như một thiên thần trong tác phẩm Old Masters. Hay có lẽ là bức Sleeping Venus. Em có biết bức họa đó không?

- Em e là không.

- Anh sẽ dẫn em đi xem một ngày nào đó. Mặc dù em sẽ thấy hơi sốc một chút.

- Em đoán là Venus không mặc quần áo trong tác phẩm đó phải không? – Sica cố gắng nghe có vẻ từng trải, nhưng nàng thấy mình đỏ lên – Em không bao giờ hiểu tại sao những bức vẽ phái đẹp như thế luôn luôn trong tình trạng khỏa thân, khi mà một chút quần áo xử lý khéo léo sẽ tạo ra hiệu quả tương tự.

- Bởi vì không có gì đẹp hơn thân hình phụ nữ không che đậy – Dennis cười khẽ khi anh nhìn thấy nàng đỏ hơn - Anh đã làm em xấu hổ vì sự thẳng thẳng của mình phải không? Anh xin lỗi.

- Em không nghĩ là anh muốn xin lỗi. Em nghĩ anh có ý làm em bối rối.

Đó là một cảm giác mới, có vẻ tán tỉnh với Dennis - Em nói đúng. Anh muốn làm em mất thăng bằng một chút.

- Tại sao?

- Bởi vì anh muốn em nhìn anh khác với bác sĩ Oh già nua dễ đoán và buồn tẻ.

- Anh không hề như thế – nàng nói, cười to.

- Tốt – anh thì thầm, mỉm cười với nàng.

- Trong đây nóng và đông đúc quá – Dennis nói – Em có thích vô phép và trốn khỏi đây với anh một lúc không?

- Em rất thích.

Anh đưa nàng đến một góc được che chắn phần nào bởi những cây to trồng trong chậu. Vào thời điểm thích hợp, anh đã dẫn nàng ra khỏi phòng giải trí và bước vào ngôi nhà kính to lớn. Không gian tràn ngập những lối đi cùng với cây và hoa trong nhà, và những chiếc ghế nhỏ nhắn mờ khuất. Bên ngoài nhà kính, một sân hiên rộng nhìn ra những khoảng vườn bao quanh và các khu nhà khác của Mayfair. Thành phố hiện rõ ở phía xa, tua tủa những ống khói phủ mờ bầu trời đêm với những cuộn khói.

Họ ngồi trên một chiếc ghế dài, vạt váy của Sica cuộn lên xung quanh họ. Dennis quay sang để đối mặt với nàng. Màn ánh sáng trăng làm cho làn da bóng láng màu ngà của anh phát sáng nhẹ nhàng.

- Jessica – anh thì thầm, và âm sắc trong giọng nói của anh trầm và thân mật.

Nhìn vào đôi mắt nâu của anh, Sica nhận ra rằng anh sắp sửa hôn nàng. Nhưng anh làm nàng ngạc nhiên khi gỡ một chiếc găng tay của nàng ra với sự quan tâm tinh tế, ánh trăng tỏa sáng lung linh trên mái tóc đen của anh. Nâng bàn tay thon dài của nàng lên môi, anh hôn lên mặt trên những ngón tay nàng, và rồi mặt trong yếu ớt của cổ tay nàng. Anh giữ tay nàng như một bông hoa khép hờ trên mặt anh. Sự dịu dàng của anh tước hết khả năng tự vệ của nàng.

- Em biết tại sao anh lại trở về– anh nói nhẹ nhàng – Anh muốn hiểu thêm về em, em thân yêu, theo cách không thể nào làm được ở phòng khám. Anh muốn...

Nhưng một âm thanh phát ra gần đó làm Dennis sững lại, anh ngẩng đầu lên. Cùng nhau, anh và Sica nhìn chằm chằm vào vị khách không mời. Đó là Kwon, tất nhiên rồi, đen tối và hung hăng khi cậu sải bước về phía họ. Quai hàm Sica rớt xuống trong sự hoài nghi. Yul đã theo nàng ra ngoài này sao? Nàng thấy mình như một con thú bị săn đuổi. Vì Chúa, không có nơi nào nàng có thể tránh khỏi sự lùng bắt thái quá của cậu sao?

- Đi... đi – nàng nói, phát âm rõ ràng mỗi từ đầy khinh miệt - Yul không phải là người đi kèm của em.

- Em nên ở với người đi kèm của em – Kwon cáu kỉnh nói – chứ không phải ở đây với anh ta.

Sica chưa bao giờ cảm thấy quá khó khăn để kiểm soát sự xúc động của mình. Nàng ép chúng xuống, khép chặt chúng lại bên dưới khuôn mặt vô cảm. Nhưng nàng có thể thấy tâm trạng của mình sôi sùng sục thiếu kiên nhẫn bên trong nàng.

Giọng nàng chỉ run run một chút khi nàng quay sang Dennis. - Anh có thể vui lòng để chúng em một mình được không, bác sĩ Dennis? Có vài chuyện em phải giải quyết với Kwon.

Dennis nhìn từ khuôn mặt bất động của Kwon sang mặt nàng.

- Anh không chắc là anh nên đi – anh ta nói chập chạp.

- Cậu ấy đã quấy rầy em cả buổi tối rồi – Sica nói - Em là người duy nhất có thể dừng chuyện này lại. Làm ơn cho phép em có một vài phút với cậu ấy.

- Tốt thôi – Dennis đứng dậy từ chiếc ghế – Anh sẽ chờ em ở đâu?

- Hãy quay lại phòng giải trí – Sica trả lời, biết ơn vì không có tranh cãi gì từ phía Dennis. Rõ ràng là anh tôn trọng nàng, và khả năng của nàng, đủ để cho phép nàng giải quyết tình thế này.

– Cám ơn anh, bác sĩ Dennis.

Nàng chỉ lờ mờ nhận thấy Dennis rời đi, nàng quá tập trung vào Kwon. Nàng đứng dậy và đi về phía cậu với vẻ mặt giận dữ.

- Yul đang làm em phát điên – nàng la lên – Em muốn Yul dừng chuyện này lại, Yul à! Yul có biết là Yul đang tỏ ra ngớ ngẩn như thế nào không? Yul đã cư xử tồi tệ như thế nào tối nay không?

- Yul cư xử tồi tệ à? – Cậu nạt lại – Em gần như để bản thân mình bị tổn hại.

- Có lẽ em muốn bị tổn hại.

- Điều đó thật tệ – cậu nói, vươn tay ra nắm lấy bắp tay nàng, chuẩn bị kéo nàng vào nhà kính – bởi vì Yul sẽ đảm bảo cho em được an toàn.

- Đừng động vào em! – Sica giật mạnh ra khỏi cậu, nổi giận - Em đã an toàn trong nhiều năm. Chui rúc an toàn ở trên giường, quan sát mọi người xung quanh em hưởng thụ cuộc sống. Em đã có đủ sự an toàn để trải qua cả cuộc đời, Yul à. Và nếu đó là những gì Yul muốn, để em tiếp tục một mình và không được yêu thương, thì quỷ tha ma bắt Yul đi.

- Em không bao giờ một mình – cậu nói khắc nghiệt – Em không bao giờ không được yêu thương.

- Em muốn được yêu như một người phụ nữ. Không phải như một đứa trẻ, hay một người em gái, hay một người bệnh tật...

- Đó không phải là cách Yul...

- Có lẽ Yul thậm chí còn không có khả năng để yêu như thế – Trong sự thất vọng thiêu đốt, Sica trải nghiệm thứ gì đó mà nàng chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Khao khát muốn làm tổn thương ai đó – Yul không có tình yêu.

Kwon băng qua ánh trăng chiếu rọi qua lớp thủy tinh của ngôi nhà kính, và Sica hơi hoảng sợ khi nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí của cậu. Chỉ với một vài từ nàng đã làm Yul tổn thương sâu sắc, đủ để khơi dậy nguồn cảm xúc đen tối và giận dữ. Nàng ngã ra sau một bước, hoảng sợ khi cậu túm lấy nàng dữ tợn. Yul giật mạnh nàng.

- Tất cả những ngọn lửa của địa ngục có thể cháy sáng cả ngàn năm và nó không thể sánh với những gì Yul cảm thấy với em trong một phút của ngày hôm nay. Yul yêu em quá nhiều và không có gì thú vị với điều đó cả. Không có gì ngoài sự dày vò. Bởi vì nếu Yul có thể giảm những cảm xúc của mình dành cho em xuống một triệu lần, nó vẫn sẽ đủ để giết chết em. Và ngay cả khi nó làm Yul phát điên, Yul cũng sẽ thích nhìn em sống trong vòng tay của gã con hoang lạnh lùng, vô cảm đó hơn là chết trong tay Yul.

Trước khi nàng có thể hiểu được những gì Yul nói, và tất cả những hàm ý trong chúng, cậu chiếm lấy miệng nàng với sự khao khát hoang dã. Trong cả một phút, có thể là hai, nàng thậm chí không thể cử động, chỉ có thể đứng đó vô dụng, sụp đổ, mọi suy nghĩ có lý trí tan ra. Nàng cảm thấy choáng váng, nhưng không phải do bị bệnh. Tay nàng run rẩy đưa lên phía sau cổ cậu, những cơ bắp cứng rắn phía trên viền cổ áo, những lọn tóc Yul như tơ sống. Những ngón tay nàng vô thức vuốt ve gáy cậu, cố gắng xoa dịu sự nhiệt tình gấp gáp của cậu.

Miệng Yul nghiêng sâu hơn bên trên miệng nàng, mút và trêu chọc, mùi vị của cậu đê mê và ngọt ngào. Và rồi thứ gì đó làm dịu sự điên cuồng của Yul, và Yul trở nên dịu dàng. Tay cậu run lên khi Yul chạm vào mặt nàng, những ngon tay Yul ve vuốt má nàng, lòng bàn tay Yul nâng niu quai hàm nàng. Áp lực khao khát từ miệng Yul nâng khỏi miệng nàng, và cậu hôn lên mi mắt và mũi và trán của nàng.

Trong nỗ lực để ép nàng gần hơn, Yul đã thúc lưng nàng và bước tường nhà kính. Nàng thở dốc khi bờ vai trên trần trụi của mình ép vào tấm kính, làm tóc gáy nàng dựng lên. Mặt kính lạnh lẽo... nhưng cơ thể cậu rất ấp áp, khuôn miệng cực kỳ mềm mại của Yul di chuyển xuống cổ, ngực, dấu vết đường xẻ của nàng. Kwon trượt hai ngón tay vào vạt trên của áo nàng, vuốt ve bờ ngực mát lạnh. Không đủ. Yul giật mạnh thiếu kiên nhẫn ở mép áo ngoài và bầu áo nịt ngực nông ra bên dưới. Sica nhắm mắt lại, phát ra thứ gì đó như một từ phản đối, bất động ngoại trừ sự phập phồng của hơi thở nàng.

Kwon lẩm bẩm một âm thanh nhẹ nhàng thỏa mãn khi bầu ngực nàng thình lình bật ra. Yul nâng nàng lên cao hơn trên mặt kính, gần như nâng nàng lên khỏi chân mình, và cậu khép miệng cậu lên trên đỉnh ngực nàng. Sica cắn môi để ngăn mình hét lên. Mỗi cú liếm xoắn xuýt của lưỡi cậu làm luồng hơi nóng phóng xuống tận những ngón chân nàng. Nàng trượt tay mình vào tóc Yul, một tay mang găng, một tay để trần, cơ thể nàng cong lên chống lại sự kích thích dịu dàng của miệng cậu. Khi đầu nhũ nàng căng cứng và đau nhói, cậu di chuyển lên lại cổ nàng, kéo miệng cậu dọc theo làn da nhạy cảm.

- Sica - giọng cậu rời rạc – Yul muốn...

Nhưng cậu ngăn lại lời nói và hôn nàng lần nữa, sâu và háo hức, trong khi cậu nắm lấy đầu ngực săn cứng của nàng trong những ngón tay. Yul ấn và xoay nó nhẹ nhàng, cho đến khi sự quấy rối dịu dàng xấu xa làm nàng quằn quại và nức nở trong khoái lạc.

Rồi mọi thứ đột ngột kết thúc một cách tàn nhẫn. Yul bỗng nhiên đông cứng và kéo nàng khỏi cửa sổ, kéo phía trước cơ thể nàng vào cậu. Như thể cậu đang cố gắng che giấu nàng khỏi thứ gì đó. Một lời lầm bầm nguyền rủa thoát khỏi cậu.

- Chuyện gì... – Sica thấy thật khó khăn để nói. Nàng đang mê mẩn như thể vừa bừng tỉnh từ một giấc ngủ sâu, những suy nghĩ của nàng đảo lộn - Chuyện gì thế?

- Yul thấy có sự chuyển động trên sân hiên. Ai đó có thể đã nhìn thấy chúng ta.

Điều đó làm Sica giật mình trở lại dáng vẻ bình thường. Nàng quay khỏi cậu, vụng vể kéo vạt áo nàng vào đúng vị trí.

- Găng tay của em – nàng thì thầm, nhìn thấy nó rơi bên cạnh chiếc ghế dài như lá cờ nhỏ bé bị bỏ rơi của thỏa thuận ngừng bắn. Kwon đi đến lấy lại nó cho nàng.

- Em... em sẽ đi đến phòng trang điểm – nàng run run nói – Em sẽ chỉnh trang lại quần áo, và quay về phòng giải trí sớm nhất có thể.

Nàng hoàn toàn không chắc chuyện gì vừa mới xảy ra, và ý nghĩa của nó. Kwon đã thừa nhận là cậu yêu nàng. Cậu cuối cùng cũng nói ra điều đó. Nhưng nàng đã luôn luôn tưởng tượng điều đó là một sự thú nhận đầy vui sướng, không phải là giận dữ và đau đớn. Nàng cần một nơi tách biệt để suy nghĩ. Cậu đã nói gì nhỉ?... Cậu sẽ thích nhìn thấy nàng sống trong vòng tay của tên con hoang lạnh lùng, vô cảm đó hơn là chết trong tay cậu. Nhưng nó không có nghĩa gì cả. Tại sao cậu lại nói như thế? Nàng muốn đối chất với cậu, nhưng giờ không phải là thời gian hay địa điểm. Đây là một vấn đề phải được nghiên cứu kĩ càng. Kwon phức tạp hơn hầu hết mọi người nhận ra. Mặc dù cậu tạo ấn tượng là mình ít nhạy cảm hơn hầu hết mọi người, sự thật là, cậu che giấu những cảm xúc mạnh mẽ đến nỗi ngay cả chính cậu cũng không thể kiểm soát tốt được chúng.

- Chúng ta phải nói chuyện sau, Yul – nàng nói.

Cậu gật đầu ngắn gọn, đôi vai và cổ cậu chùng xuống như thể Yul đang mang một gánh nặng không thể chịu đựng nổi.

Sica đi thận trọng hết sức có thể đến phòng trang điểm cho các quý cô trên tầng trên, nơi những cô hầu gái đang bận rộn chỉnh sửa những đường viền ren bị rách, giúp đỡ thấm khô những khuôn mặt ướt mồ hôi, và cố định lại các kiểu tóc bằng những chiếc kẹp thêm vào. Những người phụ nữ tụ tập thành một nhóm nhỏ, cười khúc khích và bàn tán về những thứ họ đã nhìn thấy hay nghe được. Sica ngồi trước một tấm gương và kiểm tra lại hình ảnh của mình. Má nàng ửng đỏ, tương phản rõ rệt với sự nhợt nhạt điềm tĩnh thường ngày của nàng, và môi nàng đỏ và sưng phồng. Nàng càng đỏ hơn khi tự hỏi có ai có thể thấy được những việc nàng đã làm không.

Nàng hít vài hơi thở trấn tĩnh – hít sâu đến mức chiếc áo nịt ngực chết tiệt của nàng cho phép – và cố gắng kín đáo bảo đảm vạt áo đã hoàn toàn bao phủ ngực nàng. Vào lúc Sica cảm thấy sẵn sàng để xuống lầu một lần nữa, khoảng ba mươi phút đã trôi qua. Nàng mỉm cười khi Krystal bước vào phòng trang điểm và đi đến nàng.

- Chào em thân yêu – Sica nói, đứng lêm khỏi ghế.

- Đây, ngồi ghế của chị. Em có cần những cái kẹp tóc không? Phấn không?

- Không, cám ơn chị.

Krystal mang vẻ mặt căng thẳng và lo âu, nhìn đỏ ửng gần giống Sica lúc trước.

- Em có vui không? – Sica quan tâm hỏi.

- Không hẳn – Krystal nói, kéo nàng vào trong góc để không bị ai nghe thấy - Em đang trông đợi gặp được ai đó khác đám người già nua tẻ nhạt mọi khi, hay tệ hơn nữa, những người trẻ tuổi tẻ nhạt. Nhưng những người đàn ông mới lạ duy nhất em gặp là những kẻ cơ hội và thương nhân. Tất cả bọn họ đều muốn nói về tiền – việc thật thô tục và em không biết gì về nó cả – hoặc là họ có công việc mà họ tuyên bố là không thể thảo luận về nó, điều này có nghĩa là họ chắc chắn dính dáng đến việc gì đó bất hợp phap.

- Còn Hana? Tình hình con bé thế nào rồi?

- Con bé khá được yêu thích, thật sự vậy. Con bé đi vòng quanh và nói những thứ kỳ quặc, rồi mọi người cười và nghĩ rằng con bé đang tỏ vẻ dí dỏm mà không nhận ra là con bé hoàn toàn nghiêm túc.

Sica cười - Chúng ta sẽ đi xuống dưới và tìm con bé nhé?

- Chưa đâu – Krystal với ra giữ lấy tay nàng, và siết chặt – Sica, chị thân yêu... Em đến tìm chị bởi vì... có một chút biến động đang diễn ra bên dưới. Và... nó liên quan đến chị.

- Biến động à? – Sica lắc đầu, cảm thấy lạnh đến tận xương tủy. Bao tử của nàng nhộn nhạo cảm giác buồn nôn – Chị không hiểu.

- Một lời đồn nhanh chóng lan ra là chị đã bị bắt gặp trong một tình cảnh tế nhị ở nhà kính. Một tình cảnh thật sự tế nhị.

Sica thấy mặt mình trắng bệch - Chỉ mới có mấy phút thôi mà – nàng thì thầm.

- Đây là JoenJu – Krystal nói dứt khoát – Chuyện ngồi lê đôi mách (gossip) lan truyền hết tốc lực.

Một cặp phụ nữ trẻ bước vào phòng trang điểm, nhìn thấy Sica, và ngay lập thức thì thầm với nhau. Ánh mắt xúc động của Sica gặp ánh mắt của Krystal.

- Ở đây sẽ có một vụ tai tiếng, có phải không? – nàng hỏi yếu ớt.

- Sẽ không nếu nó được kiểm soát một cách đúng đắn và nhanh chóng – Krystal siết chặt tay nàng - Em sẽ đưa chị đến thư viện, chị yêu quý. Chị Anna và anh Tae Woo đang ở đó – chúng ta sẽ gặp họ, cùng nhau bàn bạc, và quyết định hướng giải quyết.

Sica gần như ước rằng nàng có thể trở về làm một người bệnh tật bị ngất thường xuyên. Bởi vì lúc này, một cơn ngất dài nghe có vẻ khá hấp dẫn.

- Ôi, chị đã làm gì chứ? – nàng thì thầm.

Câu nói làm Krystal mỉm cười - Hình như đó chính là câu hỏi trong đầu của mọi người.

mar0u0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro