Chương 2. Động phòng hoa chúc bị đá xuống giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tống Hiểu, sinh nhật vui vẻ!" Trong phòng KTV, thanh âm chúc mừng cùng tiếng hát vang lên.

"Vui vẻ cái gì, tên hỗn đản Lân Dật giám đá tớ. Tớ theo hắn đằng đẵng năm năm, vì hắn học này học kia, hi vọng có thể rút ngắn khoảng cách với hắn, các cậu biết hắn nói gì không? Hắn chính là vì không muốn đi xem mắt, mới giả vờ thân cận tớ. Hắn chưa từng thích tớ, hết thảy đều là diễn trò... Hiện giờ, hắn có người trong lòng..." Tống Hiểu vừa uống rượu vừa ủ rũ nói, trên mặt không có một chút vui sướng: "Hoom nay tớ già thêm một tổi, lại không gả được,hazz.."

Một nữ tử tóc ngắn, say đến gương mặt đỏ bừng nói: "Hiểu Hiều, đừng vì một tên nam nhân như hắn mà ủ rũ. Trên đời đâu thiếu nam nhân chứ. Cậu xem, cậu ít ra còn có người thích, còn tớ, cả ngày bị người ta hoài nghi giới tính. Cậu nói sao tên của tớ lại nam tính như vậy, bộ dáng cũng mạnh mẽ, vì sao lại là nữ. Tớ muốn là đàn ông a!"

"Nam nhân thì có gì tốt?" Một cô gái tóc dài ngồi cạnh chán ghét nói: " Tớ cảm thấy bọn họ thật ghê tởm. Vừa nghĩ đến phải cùng bọn họ đụng chạm, tớ liền toàn thân nổi da gà. Nếu tới gần, tớ liền thấy hô hấp khó khăn. Vì sao thế giới này lại có nam nhân chứ..." Cô sắc mặt tái nhợt, tựa hồ chỉ cần nói đến đàn ông liền cả người không thoải mái.

Trên thế giới có một loại bệnh, chính là chứng sợ đàn ông, mà Thanh Nghiên lạc lại là một trong số đó. Chỉ cần đứng gần thôi cũng bị khẩn trương, ra mồ hôi, hoảng hốt hụt hơi, thậm chí cả người run run. Từ nhỏ đến lớn, cô đều cách ly với đàn ông. Một lần nghiêm trọng nhất, Tống Hiểu đem Lâm Dật cho Thanh Nghiêm Lạc gặp mặt. Lâm Dật thấy Thanh Nghiêm Lạc đi đường lung lay như sắp ngã liền tiến lên đỡ, ai ngờ cô đem hắn quật ngã. Chẳng ai có thể tưởng tượng cô gái ôn nhu thanh lịch như cô lại là cao thủ Taewondo đâu...

"Hiểu Hiểu, một mình cũng rất tốt, sao cứ phải dựa vào nam tử." Thanh Nghiên Lạc ghé sát vào Tống Hiểu cười đến mờ ám: "Về sau có tớ cùng Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu sẽ không tịch mịch."

Mặt Tống Hiểu đầy hắc tuyến, cô gái tóc ngắn lại khoa trương la lên: "Thanh Nghiên Lạc, hay là cậu thích Hiểu Hiểu, chẳng lẽ cậu là..."

Thanh Nghiên Lạc nhíu mày: "Cậu ghen tị sao?"

Tống Hiểu bị hai người này trọc cười, ha ha cưới vỗ vỗ cô gái tóc ngắn, kiên định nói: "Tô Diệp, Các cậu mãi mãi là bằng hữu tốt nhất của tớ. Tốt lắm, các cậu nói xem năm nay nên ước gì đi, tớ muốn thổi nến."

"Tớ muốn xuyên tới nữ nhi quốc!" Tô Diệp vui cười nói: "Nữ nhi quốc tốt nhất."

"Không phải vừa nãy cậu muốn trở thành đàn ông sao, giờ lại muốn xuyên không. Cậu bị tiểu thuyết độc hại rồi. Hơn nữa, nữ tôn quốc toàn một đám đàn ông nhu nhược, thật đáng sợ."

"Có thể lấy chồng, lại vẫn có thể trái ôm phải ấp, có thể hung hăng dẫm nát xú nam nhân dưới chân. Quá tuyệt!" Tô Diệp phản bác.

Tống Hiểu híp mắt cười nói: "Đừng có nằm mộng, trên đời làm sao có chuyện xuyên không chứ."

Thanh Nghiên Lạc đối với Tô Diệp trừng mắt, đối với Tô Diệp thập phần khinh bỉ. Nếu thực sự xuyên đến nữ tôn quốc, cả ngày lẫn đêm ôm ấp một đám nam nhân, đây đúng là ác mộng của cô.

"Ta có một đề nghị." Thanh Nghiên Lạc mỉm cười nói: "Hiểu Hiểu có thể tới công ty của nhà tớ làm, làm ở công ty khác sao có thể thoải mái."

"Còn tớ, còn tớ." Tô Diệp bất mãn nói: "Cậu chỉ cần Hiểu Hiểu a." Nói xong, cô nhướng mày khiêu khích.

"Hiểu Hiều là tài nữ, còn cậu là cái đồ ngốc nghếch." Thanh Nghiên Lạc không chút do dự đả kích nói, nói xong còn làm mặt quỷ.

"Ngươi!" Tô Diệp tức giận xông tới, nhưng cô làm sao là đối thủ của Thanh Nghiên Lạc chứ.

Xem hai người bạn đấu võ mồ, Tống Hiểu cười cười, trong lòng phiền muộn không khỏi nhu hòa lại. Cô nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: "Chúc mọi người sớm tìm được tình yêu, sớm trưởng thành, trọn đời hạnh phúc."

Nhưng khi cô chuẩn bị thổi nến, lại phát hiện hai sáu ngọn nến không biết đã sớm tắt.

Cô cũng không nghĩ nhiều, hạnh phúc vui vẻ cắt bánh. Sau đó ba người lại cùng uống rượu cùng ca hát, giống như muốn đem hết thảy phiền muộn đều quên đi.

Hôm nay là sinh nhật Tống Hiểu nhưng không lâu sau Thanh Nghiên Lạc bị công ty gọi tới, hình như xảy ra chuyện gì đó.

Mà Tô Diệp lại cùng gia đình náo loạn một trận, rồi bỏ nhà đi. Tô Diệp nguyên là thiên kim Tô thị, bộ dạng mi thanh mục tú, lại đi cắt tóc ngắn, làm không ít người nhìn lầm giới tính của mình. Tô Diệp là con một, gia đình hi vọng cô có thể kế thừa sản nghiệp, cô lại ngang bướng, thích làm gì thì làm. Tô Diệp dấu bố mẹ đi tìm việc làm, lại bị họ khắp nơi chèn ép. Ai cũng không nguyện thuê vị đại tiểu thư này. Cô liền tức giận trốn đi, ở nhà Tống Hiểu đến giờ.

"Hiều Hiểu, ngươi say rồi, ta đưa ngươi về nhà." Tống Hiểu cảm giác có người giúp cô đứng lên, cô mơ màng hé mắt, nhìn bóng người mơ hồ, nấc một cái: "Tô Tô."

"Ân" Tô Diệp lời nói mềm nhũn, tựa hồ cũng say.

"Lạc Lạc đâu?"

"Về trước rồi."

Sau đó, Tống Hiểu cái gì cũng không nhớ, chỉ an tâm nhắm mắt, không lâu liền ngủ say.

***

Trong lúc mơ màng, Tống Hiểu cảm thấy cả người một trận đau đớn, nàng đột nhiên bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt: "Tô Tô, Tô Tô?" Lúc này, một trận gió đêm thổi qua, nàng không khỏi rùng mình, run rẩy.

Tống Hiểu nhìn lên giường, trong lòng giận dữ, Tô Tô xấu xa, chính mình ngủ trên giường, lại đem nàng vứt trên mặt đất làm nàng lạnh muốn chết!

Nàng híp đôi mắt mông lung nhìn người nằm trên giường. Xem ra Tô Diệp cũng say, còn nằm ngủ trên giường của nàng. Tuy rằng hai người ở chung một chỗ nhưng là ngủ ở hai phòng khác nhau.

Nàng sờ soạng đến bên giường, trèo lên rồi đoạt chăn của đối phương, đem chính mình quấn chặt chẽ. Cuối cùng vẫn thấy lạnh, nàng vươn tay ôm eo đối phương, dùng đầu cọ cọ: "Tô Tô, ta lạnh, cho ta ôm chút."

Thực thoải mãi, thực ám áp. Nàng không khỏi vui vẻ mà ngủ.

Ai biết đang ngủ thì đối phương tựa hồ không thoải mái trở mình, đem nàng đặt dưới thân. Sợi tóc cuối nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt nàng.

Tô Diệp, ngươi nặng quá, đi giảm béo đi!" Tô Hiểu mơ màng nói thầm một câu.

"Tống Hiểu, ngươi nói cái gì?" Nghe thanh âm gần bên tai, hắn miễn cưỡng mở mắt, thanh âm khàn khàn mang theo vài tia khó chịu. Lúc nhìn thấy người dưới thân, hắn nhất thời cả người cứng ngắc, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt trở nên trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận cùng tuyệt vọng.

"Ta nói ngươi đi xuống, ngươi quá nặng." Tống Hiểu từ từ nhắm mắt, bất mãn thì thầm nói, nhưng lời nói của nàng còn chưa dứt, thân mình đã rớt xuống mặt đất lạnh băng, một tiếng hét phãn nộ vang lên: "Tống Hiểu!!"

Tống Hiểu đầu ông ông, nháy mắt thanh tỉnh. Đây không phải giọng nói của Tô Diệp, là thanh âm của một nam nhân xa lạ. Nàng trợn mắt muốn nhìn xem hắn là ai, nhưng trong phòng tối đen, chỉ dựa vào ánh trăng căn bản không thấy rõ.

Vì sao một nam nhân lại nằm trên giường của nàng. Đợi chút, hắn chính vừa mới kêu tên nàng, chẳng lẽ tên hỗn đản này là Tô Diệp sắp đặt vì mục tiêu kết hôn trước ba mươi tuổi, cho nên tìm một tên nam nhân để bá vương nghạnh thượng cung. Trời ạ, nàng cũng không hứng thú với tình một đêm.

Bây giờ cần nghĩ biện pháp giải thích, hắn tựa hồ tức giận không nhẹ, thanh âm rống giận lạnh lẽo đến tận xương.

Tống Hiểu chịu đau đớn, đứng lên sờ soạng trong phòng một hồi, lại không tìm thấy công tắc mở điện. Phòng này sao vậy, sao không có công tắc đèn. Lúc này, chân nàng đã phải cái gì đó, nàng nhặt toàn bộ lên.

Là ngọn nến, tốt quá! Nàng từ trong lòng sờ soạng, lại không tìm ra bật lửa, bất quá có diêm. Thôi, có đồ dùng là tốt rồi.

Đốt ngọn nến lên, trong phòng sáng hơn chút. Tống Hiểu nhìn người ngồi trên giường, Là một thiếu nên mặc một thân y phục rộng rãi màu đỏ, giống như giá y. Khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, tóc dài xõa xuống che đậy cặp mắt thanh lãnh hàm chứa lửa giận. Đôi môi mỏng, màu sắc nhàn nhạt bị hắn gắt gao cắn chặt.

Rất xinh đẹp, từ nhỏ đến giờ, Tống Hiểu chưa từng gặp qua ai đẹp như vậy. Tống Hiểu giống như bị trúng tà, không tự chủ mà hướng tới hắn.

"Tống Hiểu!" Hắn lại kêu tên nàng, lúc này hắn ngẩng đầu lên, nhìn về hướng TỐng Hiểu, nháy mắt biến sắc, thân mình tức giận đễn run rẩy.

"Tống Hiểu, nữ nhân vô sỉ này, ngươi đã động tay động chân với ta, giờ còn muốn..." Hắn vừa nói vừa đi xuống giường, ánh mắt phẫn nộ nhìn TỐng Hiểu: "Nến cùng roi, không biết thê chủ muốn làm gì?" Hán nhếch khóe miệng, chỉ vào vật trong tay Tống Hiểu.

Roi? Nàng lạnh run, nàng không có hứng thú SM nha. Vừa nghĩ vậy, roi đã bị đoạt qua. Hắn cầm roi cười lạnh, trào phúng nói: "Ta nguyên tưởng rằng Đại tiểu thư có thể hiểu, nhưng ta đánh giá cao bản tính của Đại tiểu thư rồi."

Tống Hiểu không hiểu gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. Một hồi Đại tiểu thư, một hồi thê chủ, người này nói chuyện thật kỳ quái. Chẳng lẽ hắn bị ngốc?

Thẩm Quân Dật cũng không nhìn nữ tử khiến hắn chán ghét, hắn cầm roi hung hăng quất chính mình, khiến da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm. Tống Hiểu không khỏi sợ tới mức bưng kín mắt. Người này bị bệnh thần kinh sao, tự cầm roi quất chính mình.

Thẩm Quân Dật cúi đầu, tay cầ, roi run nhè nhẹ, hơi thở mỏng manh: "Ta đánh bao nhiêu roi Đại tiểu thư mới hết giận, mới nguyện ý buông tha ta. Ta lúc ấy vì tức giận, dùng sức quá mạnh nên làm hại tiểu thư nằm trên giường mấy ngày, tuy rằng Tống phu nhân không có trách phạt nhưng trong lòng ta cũng ngượng. Đại tiểu thư nguyện ý trách phạt ta, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Hắn dừng lại một chút, thanh âm khô khốc: "Nhưng Đại tiểu thư phải nhỡ kỹ, người càng ngày càng xa đọa như cậy, không thấy hổ thẹn với Tống phu nhân sao. Tống phu nhân bắt ép người lấy ta cũng chỉ vì muốn ta chấn hưng Tống gia, chưởng quản Tống gia, ngươi sao lại còn làm như thê..." Hắn cúi đầu, ánh mắt chợt lóe.

"Cưới ngươi? Ta không cần..." Này là sao a.. Tống Hiểu kinh hãi lui về phía sau một bước, theo phản xạ từ chối.

Thẩm Quân Dật cúi đầu cười lạnh, nếu trong tay hắn có kiếm, hắn nhất định đâm nàng một nhát, nhưng hắn biết, hắn không thể thương tổn nàng. Bộ dáng trầm tư của hắn trong mắt Tống Hiểu chính là lời nói của nàng làm cho vị nam tử này thương tâm, sắc mặt tái nhợt, nhất thời nàng không biết phải làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro