Chương 16-19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 16: ĐỘNG PHÒNG

Vân Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng cởi hỷ phục rộng thùng thình xuống, lộ ra y phục dạ hành màu đen bên trong, xem ra là hắn sớm có chuẩn bị. Vân Tư Vũ len lén ra khỏi gian phòng một chút do dự muốn đi tìm Hỏa liên.

Kỳ thật hắn rất muốn trực tiếp chạy đi, vì Phong Lăng Hề cho hắn cảm giác quá mức nguy hiểm. demcodon-ddlqd Nàng là người đầu tiên cho hắn loại cảm giác này, trực giác mách bảo nên cách nàng càng xa càng tốt, nhưng là hắn nhất định phải tìm được Hỏa liên, hắn còn thiếu một vị thuốc dẫn này.

Thai độc trên người hắn mặc dù nhìn vào như sẽ không tạo thành cái gì tổn thương hắn nhưng đối với hắn mà nói cũng quá nguy hiểm. Nhất là sau khi bị Phong Lăng Hề đùa giỡn, hắn lại càng không cam lòng, cảm giác không có sức chống trả thật sự là làm cho người ta vô cùng khó chịu.    

Ám vệ sớm đã được dặn dò cho nên Vân Tư Vũ đi dạo một vòng lớn cũng không có xảy ra vấn đề gì. Cuối cùng trời không phụ người có lòng, hắn đã tìm được chỗ khố phòng. Nhìn bốn phía một chút phát hiện không có người, Vân Tư Vũ vội vàng chạy tới, nắm ổ khóa lớn trên cửa nhìn nhìn, trong tay xuất hiện một thanh sắt, tùy ý sờ vài cái “răng rắc” một tiếng, khóa mở ra.

Vân Tư Vũ nhếch miệng cười một tiếng, chui vào khố phòng, không cần tìm kiếm liền nhìn thấy hai đóa Hỏa liên kia, không khỏi nho nhỏ nói thầm: “Cái nữ nhân xấu xa kia sẽ không đem Hỏa liên trở thành trang sức chứ?”

Đóa Hỏa liên kia chỉ có lớn nhỏ trong lòng bàn tay, toàn thân đặc biệt đỏ như lửa, thậm chí trong bóng đêm còn mang theo một điểm dạ quang, vô cùng xinh đẹp. Bất quá cho dù ai cũng không đem vật trân quý như thế lấy ra làm trang sức đi?

Nhưng nhìn xem vị trí để đặt Hỏa liên kia, thấy như thế nào đều giống như nơi đặt bình hoa vậy? Vân Tư Vũ cũng không cần biết nhiều như vậy, trực tiếp tìm một cái hộp cất Hỏa liên vào rồi giả bộ đứng lên xoay người đi ra ngoài. Nhưng là sau một khắc lại đứng nguyên tại chỗ: “Ngươi…”

Vân Tư Vũ nhìn một chút hai tay Phong Lăng Hề đang ôm ngực mỉm cười nhìn hắn, lại nhìn một chút khố phòng sau lưng, không để lại dấu vết cầm cái hộp trong tay giấu sau lưng, cười khan nói: “Ta… ta chỉ là đi ra ngắm trăng…”

“Phải không?” Phong Lăng Hề chẳng cần biết đúng sai nói: “Đi thôi, trở về phòng ăn một chút gì.”

“Ngươi…” Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, không hiểu nỗi nàng đang nghĩ gì, rõ ràng trông thấy hắn trộm đồ mà sao cũng không tức giận?

“Hả?”

Vân Tư Vũ mấp máy môi, cúi đầu nói: “Ta cần Hỏa liên.”

“Ừ.”

“Cứ như vậy?”

“Ngươi thích thì cho ngươi.” Dù sao tạm thời cô cũng không cần nó.

Vân Tư Vũ giương mắt nhìn nàng, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Ngươi có biết Hỏa liên là cái gì hay không?”

“Biết rõ.”

“Biết rõ?” Mặt mũi Vân Tư Vũ tràn đầy hoài nghi.

Phong Lăng Hề lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp đưa tay ôm chầm hắn đi về phía gian phòng. Vốn là cô chỉ muốn xem hắn muốn làm cái gì thôi, nếu cô đã đem người lấy về nhà thì tự nhiên sẽ nuôi nổi, cái gọi là nuôi nổi chính là đem vật hắn muốn đưa đến trước mặt hắn, đối với vật sở hữu của mình cô luôn luôn rất là hào phóng.

Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, trong lòng nhận định nàng căn bản cũng không biết Hỏa liên trân quý như thế nào. Bất quá hắn cũng không có ý định nói cho nàng biết, vạn nhất nàng biết rồi hối hận không cho hắn nữa thì làm sao bây giờ? Mặc dù có chút nhỏ nhỏ cần xin lỗi nhưng là giải độc tương đối quan trọng hơn, cùng lắm thì chờ hắn có tiền, đền tiền cho nàng là được rồi.

“Cái kia… khố phòng còn không có khóa.”

“Cái kia không cần trông nom.”

“A? Ngươi không sợ bảo bối trong khố phòng đều bị trộm sạch sao?” Trong khố phòng kia dường như có không ít bảo bối đấy!

Vân Nhị công tử còn không biết, vì đem hắn nghênh đón vào cửa, Nhàn vương điện hạ đã chuẩn bị không biết bao nhiêu là bảo vật vô giá.

“Có người sẽ nhớ rõ đến khóa nó.” Bảo bối chân chính của cô cũng sẽ không đặt tại khố phòng này, mặc dù khố phòng này muốn mất trộm cũng có chút khó khăn.

Nghe vậy, Vân Tư Vũ quay đầu lại nhìn thì thấy khố phòng kia đã khóa kỹ, không khỏi kinh ngạc mắt trừng lớn. Sau đó sắc mặt thay đổi, cuối cùng rủ cái đầu xuống mệt mỏi hỏi: “Ngươi sớm đã phát hiện ta?”

Hôm nay xem ra trong phủ này căn bản không đơn giản giống như ngoài mặt nhìn qua, đáng tiếc hắn bởi vì thai độc phát tác nên chân tay trở nên vụng về không có phát hiện. Bất quá cũng nói những người này đều là cao thủ, nếu không hắn cũng không hề phát giác được gì như vậy. Trộm liếc nhìn Phong Lăng Hề, thì ra nàng mới là người ẩn nấp sâu nhất.

Phong Lăng Hề đưa tay sờ sờ đầu của hắn, xem như là an ủi tâm tình hắn đang bị thương, cũng không hiếu kỳ Vân Tư Vũ quá nhạy cảm, chỉ bằng lần đầu tiên gặp mặt Vân Tư Vũ công phu dùng độc giết người kia thì cô biết Vân Tư Vũ không phải là người nhìn qua vô hại như vậy.

Thuận lợi chiếm được Hỏa liên, Vân Tư Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, trở lại gian phòng cũng không còn gánh nặng trong lòng. Phong Lăng Hề ngồi ở một bên, nhìn xem hai má hắn nhét phình lên, giống như chuột đồng, không nói ra được đáng yêu như thế nào.

Chờ Vân Tư Vũ ăn xong, vừa lòng thỏa mãn vỗ bụng đang phình, Phong Lăng Hề mới mở miệng nói: “Tư Vũ, chúng ta không phải là nên động phòng chứ?”

Vân Tư Vũ không khỏi sững sờ, tên của hắn bị nàng gọi thật là dễ nghe, nhất là dùng giọng nói dịu dàng như vậy. Chờ một chút, động phòng?

Vân Tư Vũ sợ hãi nắm cổ áo, mặt mũi tràn đầy đề phòng nhìn nàng: “Tại sao phải động phòng?”  

Phong Lăng Hề đứng dậy đến gần hắn nói: “Bởi vì… hôm nay là ngày chúng ta thành thân.”

Vân Tư Vũ thoáng cái nhảy dựng lên, không ngừng lui về phía sau, trong miệng lắp bắp nói: “Bộ… bộ dạng của ta không xinh đẹp…” Ngươi cần phải chướng mắt ta mới đúng nha!

“Không liên quan, bộ dạng của ngươi thật đáng yêu.”

Đáng yêu? Vân Tư Vũ tiếp tục lui về phía sau, vùng vẫy giãy chết nói: “Ta một chút cũng không đáng yêu, ta… ta sẽ đánh người!”

“Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi đến đánh.”

“Ta…” Tầm mắt Vân Tư Vũ không ngừng quét bốn phía, nghĩ tới phương pháp thoát thân, đột nhiên bật thốt lên nói ra: “Ta muốn tắm rửa!”

Trong lòng Phong Lăng Hề đã cười muốn ngất, nhìn hắn đang vân vê cổ áo, tầm mắt lại chuyển sang bộ dáng kinh hoảng của hắn, rốt cuộc phát hiện lương tâm mà thỏa mãn yêu cầu của hắn, gật đầu nói: “Tốt.”

Lúc Vân Tư Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm thìcô lại nói tiếp một câu: “Ta cùng tắm với ngươi.”

“Không cần!” Vân Tư Vũ không chút nghĩ ngợi mà kêu lên một tiếng, nhìn Phong Lăng Hề giương khóe miệng lên không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi, vẫn luôn là hắn khi dễ người khác, vì cái gì hiện tại hắn bị nữ nhân này khi dễ chứ? Chẳng lẽ thật sự có báo ứng?

Nhìn bộ dáng Vân Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi, Phong Lăng Hề rốt cuộc cũng buông tha hắn, đưa tay sờ sờ đầu rồi cười nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thư phòng. Nếu muốn tắm rửa thì cách vách có hồ tắm, còn nếu như cần cái gì cứ trực tiếp gọi người làm là được.” demcodon.diendanlequydon

Vân Tư Vũ gật đầu nhẹ, nhìn nàng rời đi mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, giương mắt quan sát gian phòng trước mắt. Gian phòng rất lớn, bố trí thanh nhã, nhìn không ra không khí xa hoa, nhưng tùy tiện một món đồ vật nào đó đều là hù dọa người chết trong vật phẩm quý giá.

Xem trong chốc lát, Vân Tư Vũ cảm thấy có chút nhàm chán, nhụt chí bước đến ngồi trên giường một chuyến, đột nhiên cảm thấy gian phòng kia quá lớn, trống rỗng, làm cho người ta cảm thấy quá mức vắng lạnh.

Nằm trong chốc lát, lại đột nhiên ngồi dậy, từ trên thân móc ra từng bình từng bình nhỏ. Dù sao hiện tại không muốn ngủ, hay là giải độc trước miễn cho đêm dài lắm mộng.

CHƯƠNG 17: GIẢI ĐỘC

Hôn lễ bên này rất náo nhiệt, bên quý phủ Chiến thiên tướng quân kia cũng náo nhiệt giống như vậy, các vị đại thần đều ghi nhớ dặn dò của Nữ hoàng bệ hạ, tiếng chúc mừng không ngừng, người mời rượu cũng không dứt, cuối cùng Tô Văn trực tiếp bị rót rượu đến ngất đi, đêm động phòng hoa chúc nhất định là không ổn.

* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, cả phủ Nhàn vương đều có nhiều người thì thầm nói nhỏ.

“Ai… Vương quân thật đáng thương…”

“Đúng vậy! Đêm tân hôn đã bị Vương gia lạnh nhạt.”

“Ta còn tưởng rằng Vương gia rốt cuộc nghĩ thông suốt chịu cưới phu, kết quả…ai…” demcodon-diendanlequydon

“Các ngươi rất rãnh rỗi?” Giọng nói lành lạnh truyền đến, ba người vây lại một chỗ trong nháy mắt văng ra, nhìn sắc mặt khó coi của một người phía sau lưng, ngây ngô cười hắc hắc nói: “Vương gia, sao ngài dậy sớm như vậy hả?”

Phong Lăng Hề hừ mỉa một tiếng, cau mày nói: “Có rãnh nói chuyện huyên thuyên, sao không ngẫm lại làm sao cho ta lời thêm một ít tiền đi, nhiệm vụ không thành các ngươi biết sao rồi.”

Nói xong cũng không để ý tới ba người nữa mà bay thẳng đến tân phòng.

Ba người bị lưu lại nhìn chăm chú: “Vương gia giống như tức giận.”

“Không phải là giống như tức giận, mà thật sự là tức giận, xem ra Vương gia vẫn còn để ý Vương quân.” Nếu như là không để ý Vương quân, sao lại tức giận vậy chứ? Vương gia đối các nàng vẫn rất là bao dung, nếu như không tính chuyện thường xuyên sai bảo các nàng.

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao? Nắm chặt thời gian kiếm thêm tiền.” Không cần phải trông cậy vào tâm tình Vương gia lại tốt mà mở lòng từ bi buông tha cho các nàng.

“Vương quân còn chưa có dậy?” Phong Lăng Hề vừa đến cửa phòng thì gặp hai tiểu thị chờ ở nơi đó.

Hai tiểu thị gật đầu nhẹ, Phong Lăng Hề khoát tay để cho bọn họ rời đi, lúc này mới đẩy cửa vào. Trên giường lớn trong phòng căn bản không nhìn thấy người, chỉ thấy một cuộn tròn. Phong Lăng Hề không khỏi nhếch môi một cái, đang muốn tới gần lại phát hiện cuộn tròn kia run run rất nhỏ, không khỏi nhíu mày, sao ngủ lại run thành bộ dạng này chứ?

Lập tức đi đến bên giường, vén một góc chăn lên thì thấy Vân Tư Vũ vẫn mặc bộ y phục dạ hành như cũ cuộn thành một cục, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt không một tia máu, đôi môi đã bị cắn rớm máu, hai mắt nhắm chặt, lông mi không ngừng run rẩy, Thái Dương cũng đầy là mồ hôi lạnh.

Phong Lăng Hề đưa tay đụng mặt hắn một cái: “Tư Vũ…”

Vân Tư Vũ mở mắt ra nhìn về phía nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng là há miệng thì tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn, lời muốn nói cũng đều nuốt trở về.

Phong Lăng Hề thấy hắn đau đớn như vậy, sắc mặt không khỏi trở nên âm trầm: “Duẫn Thiểu Thiên, lăn lại đây cho ta!” Một cuống họng hàm ẩn nội lực làm cho mọi người cả vương phủ đều nghe thấy được.

Ba người tụ lại một chỗ kia đang muốn tự rời đi, suy nghĩ cách kiếm tiền tốt một chút lại bị một cuống họng này làm giật mình. demcodon-lequydon Duẫn Thiểu Thiên bị gọi vào không khỏi run rẩy, sắc mặt xụ xuống, hai người khác vỗ vỗ tay nàng an ủi, cùng tâm tình nói: “Bớt đau buồn đi!”

Mặc dù biết bộ dạng trường gia hình nhưng Duẫn Thiểu Thiên cũng không dám trì hoãn, nhón mũi chân một chút đã nhảy tới chủ viện.

Duẫn Thiểu Thiên thấy bộ dáng Vân Tư Vũ không khỏi ngẩn ra, Vương gia gọi nàng đến là muốn nàng xem bệnh cho Vương quân? Đúng vậy, nàng là người chuyên nghiên cứu y thuật, nhưng là dường như y thuật của Vương gia cũng không kém nàng nhỉ? Nàng cần phải hiểu, cái triệu chứng này chỉ có thể dựa vào ý chí của chính Vương quân mới sống sót thôi, gọi nàng đến cũng vô dụng à!

“Không có biện pháp làm cho hắn sống tốt một chút sao?”

Nghe vậy, Duẫn Thiểu Thiên hồi phục lại tinh thần, trong lòng nghĩ tới: 'Xem ra Vương gia xác thật là xem trọng Vương quân, nhưng vì sao để cho Vương quân ở một mình trong phòng chứ?' Mặc dù đang suy nghĩ lung tung nhưng trong miệng cũng không chậm chạp, lập tức đáp: “Vương gia, ngài nên biết tình huống như thế này, nếu như dùng dược vật giảm đau thật không có lợi.”

Phong Lăng Hề nhíu mày lại, khoát tay để cho nàng ta đi; nhìn ra tâm tình nàng không tốt, Duẫn Thiểu Thiên thức thời không nói thêm gì mà xoay người đi ra.

Vân Tư Vũ đưa tay kéo kéo tay áo Phong Lăng Hề, mở miệng có chút khó khăn nói: “Ta... không sao...” Thân thể của hắn thế nào hắn đều hiểu rõ ràng, gần hai mươi năm trầm tích độc, còn là trong thai mang đến, muốn giải hết tự nhiên là không dễ dàng như vậy, chỉ là hắn cũng không ngờ tới sẽ đau nhức như vậy.

Phong Lăng Hề nhìn hắn một cái, sắc mặt vẫn âm u như cũ, một con mèo hoang vui vẻ đột nhiên trở nên có vẻ bệnh, thật sự làm cho người không quen, còn có chút đau lòng. Người có thể làm cho cô đau lòng cũng không nhiều lắm, Diệp Lê lúc trước tính một người, mà Hoàng Vũ Hiên chỉ làm cô đau đầu, hiện tại con mèo hoang này lại thật sự làm cho cô đau lòng, hơn nữa cùng với đau lòng Diệp Lê là không giống nhau.

Vân Tư Vũ cẩn thận hỏi: “Ngươi… ngươi đang tức giận sao?” Người đau nhức chính là hắn, nàng vì cái gì mà tức giận? Chẳng lẽ nàng thương tiếc Hỏa liên?

Phong Lăng Hề đưa tay ôm hắn vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện.”

“Nha—“ Vân Tư Vũ ngoan ngoãn tựa vào trong ngực nàng không nói, hắn thật cũng không có khí lực nói nữa.

Phong Lăng Hề duỗi tay nắm chặt cổ tay của hắn, nội lực hùng hậu một chút thấm vào bên trong cơ thể hắn, đau đớn cũng theo chậm lại.

Vân Tư Vũ trừng to mắt nhìn nàng, ấp úng nói: “Làm như vậy rất… rất lãng phí nội lực.”

Coi như là làm như vậy cũng chỉ chậm lại thống khổ mà thôi, cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ mọi đau khổ, nhưng là đối với nội lực lại tiêu hao rất lớn. Dù sao cũng sẽ không chết người, ai sẽ vì người nam nhân như vậy làm tiêu hao nội lực của mình chứ? Cho nên Duẫn Thiểu Thiên cũng không có nói ra cái phương pháp này, đương nhiên trong lòng Phong Lăng Hề cũng đã biết.

Trong lòng Vân Tư Vũ cũng là khiếp sợ, bọn họ cũng không phải đặc biệt quen thuộc, tại sao nàng lại vì hắn lãng phí nội lực của mình?

Nhưng là bị đau đớn giằng co một đêm, lúc này hắn đã vô cùng mệt mỏi, đau đớn trên người giảm bớt một chút thì nhịn không được mệt rã rời, cũng không có tâm tư đi nghĩ quá nhiều, tựa vào trong ngực nàng mà ngủ đi.

Phong Lăng Hề cúi đầu nhìn hắn, đưa tay chạm vào gương mặt tái nhợt của hắn một cái thở dài, thật sự là bướng bỉnh mà. Rõ ràng đau nhức như vậy, lại cắn răng không lên tiếng. Gò má cọ sát sợi tóc mềm mại của hắn, Phong Lăng Hề không nhịn được lại thở dài, cô yêu thích con mèo hoang này dường như so với trong suy nghĩ của mình là rất nhiều.

Vân Tư Vũ tỉnh dậy thì phát hiện mình còn tựa vào trên người Phong Lăng Hề, trên người rất là đau nhưng bất quá có thể chịu được.

Lúc hắn mở mắt ra thì Phong Lăng Hề cũng mở mắt nhìn về phía hắn: “Tỉnh? Có muốn ăn chút gì hay không?”

Vân Tư Vũ lắc đầu: “Không có khẩu vị.” Thân thể giật giật, muốn đổi tư thế mới thì phát hiện tư thế bị nàng ôm như cũ, nội lực vững vàng còn đang không ngừng đưa vào trong cơ thể hắn. demcodon.diendanlequydon

Vân Tư Vũ nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ một chút, trong nháy mắt trừng to mắt, ngày cũng đã tối, nàng sẽ không một mực truyền cho hắn nội lực đến giờ chứ? Mặc dù kinh hãi nội lực thâm hậu của Phong Lăng Hề, nhưng là cũng biết nếu tiếp tục như vậy nữa, mặc kệ nội lực dày sâu bao nhiêu đều sẽ chịu không nổi, không khỏi mở miệng nói: “Ta đã không sao, ngươi nghỉ một lát đi!”

Phong Lăng Hề thản nhiên nói: “Độc của ngươi còn chưa có giải.”

“À… đã xong…”

Một lát sau, thấy Phong Lăng Hề lại nhắm mắt lại, hoàn toàn không có ý tứ thu tay lại, Vân Tư Vũ trừng mắt nhìn, buồn buồn hỏi: “Ngươi vì cái gì đối xử tốt với ta như vậy?” Nàng hoàn toàn có thể mặc kệ hắn.

CHƯƠNG 18: HÔN

“Ngươi là Vương quân của ta.”

“Nếu như ta không phải là Vương quân của ngươi, ngươi cũng sẽ không đối xử tốt với ta hả?” Hắn giải độc xong thì muốn chốn chạy nói.

“Ngươi là.”

“Nếu như có một ngày nào đó không phải thì làm sao đây?”

“Không có ngày nào đó.” Đã thuộc về cô, vậy thì vĩnh viễn là của cô.

“Làm sao ngươi biết không có ngày nào đó?”

Phong Lăng Hề mở mắt nhìn về phía hắn, nhếch môi nói: “Bởi vì ngươi chạy không thoát.” demcodon.diendanlequydon

“Làm sao ngươi biết ta nghĩ…” Lời nói nói ra phân nửa vội vươn tay lên che miệng mình, sao gặp được nữ nhân này thì hắn ngốc như vậy, tại sao có thể đem suy nghĩ trong lòng mà nói ra chứ?

Tâm tình Phong Lăng Hề không tệ nói: “Nhìn qua ngươi chính là một bộ dạng muốn chạy.”

Vân Tư Vũ không nói gì, hắn thật sự biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Phong Lăng Hề kéo tay của hắn ra, nhìn đôi môi của hắn rách da khẽ nhíu mày, đưa tay đến bên gối lấy ra một hộp thuốc mỡ, làm cho Vân Tư Vũ hỗ trợ mở nắp ra, lúc này mới đưa ngón tay lấy thuốc mỡ bôi lên môi hắn.

Thuốc mỡ có chút lạnh, Vân Tư Vũ không khỏi co rúm lại một chút, Phong Lăng Hề vội vàng nói: “Đừng động.”

Vân Tư Vũ ngoan ngoãn không hề động, chỉ là ngước mắt nhìn nàng, thuốc mỡ bôi lên trên môi lành lạnh, hóa giải một ít tia đau đớn, lại nhiều hơn một phần cảm giác yếu mềm từ bên tai, nhìn xem cặp mắt câu nhân trong mắt phượng tràn đầy nghiêm túc gần ngay trước mắt, giống như còn mang theo một chút đau lòng cùng không vui. Vân Tư Vũ trừng mắt nhìn, cảm thấy tim đập có chút nhanh, vội vàng dời mắt đi, lại vừa vặn đem tầm mắt rơi vào trên cặp môi đỏ mọng mê người kia, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tim đập càng thêm không bình thường.

Phong Lăng Hề đột nhiên chống lại tầm mắt của hắn, nhíu mày, trong mắt mang theo một tia trêu tức. Vân Tư Vũ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, ho nhẹ một tiếng dời mắt đi, không có chuyện gì đành nói nhảm một câu: “Giường này to ghê gớm thật.”

Phong Lăng Hề nín cười, đem thuốc mỡ cất kỹ rồi gật đầu nói: “Ừ, rất là lớn.”

Vân Tư Vũ không nói gì, lườm nàng một cái, dứt khoát nhắm mắt lại làm ngơ nàng.

Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dạng đà điểu của hắn, mặt tràn đầy vui vẻ. Vân Tư Vũ có cảm giác đột nhiên mở mắt ra, tức giận nói: “Không cho phép!”

Phong Lăng Hề nhích tới gần đối mặt với mặt hắn, khóe môi nhếch lên mập mờ nói nhỏ: “Kỳ thật ngươi muốn hôn ta cũng là có thể.”

Vân Tư Vũ trong nháy mắt xù lông, trừng to mắt tức giận quát: “Ai muốn hôn ngươi?”

Phong Lăng Hề lại để sát vào một phần mặt hắn nói: “Ta nói thật, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.”

Theo hành động kề cận của nàng, hai người đều mặt dán mặt, hơi thở ấm áp phun lên trên mặt. Vân Tư Vũ có chút ngây ngốc nhìn trong chốc lát, đột nhiên di chuyển một chút lên phía trước, đôi môi này dán lên môi đỏ mọng kia.

Phong Lăng Hề cười cười, duỗi cái tay trống không kia chế trụ sau ót của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng từ trên môi hắn liếm qua, nếm đến đều là hương vị thuốc mỡ, trong lòng nghĩ tới thuốc cao này xem như hoa trắng, đầu lưỡi không khách khí chút nào từ ngoài môi hắn chui vào. Vì bận tâm tổn thương trên môi hắn, Phong Lăng Hề hôn rất là dịu dàng, cảm giác yếu mềm từ bên tai kia làm cho đầu Vân Tư Vũ đều trống rỗng.

Cho đến khi Phong Lăng Hề buông hắn ra, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ là mềm nhũn tựa trong ngực nàng mà thở dốc, vốn là mắt to lại ngập nước càng như muốn chảy ra nước, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt cũng nổi lên một tia đỏ ửng.

Một hồi lâu, lúc chờ lý trí trở lại thì Vân Tư Vũ nhịn không được mà rên rỉ một tiếng, mắc cỡ chết người, hắn thế mà bị sắc đẹp dụ dỗ.

Phong Lăng Hề buồn cười nhìn hắn không ngừng biến đổi sắc mặt, tâm tình rất là sung sướng. Cô thật là nhìn con mèo hoang này như thế nào lại thuận mắt, thật sự là cảm giác kỳ quái.

Chờ Phong Lăng Hề lấy thuốc mỡ ra thoa cho hắn một lần nữa, Vân Tư Vũ cũng rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nhìn nàng nói ra: “Là ngươi nói có thể, đừng nghĩ để cho ta chịu trách nhiệm!”

Hài tử đáng thương, chẳng lẽ không biết thua thiệt chính là bản thân hắn sao?

Phong Lăng Hề chỉ nhíu mày, vỗ vỗ đầu hắn, dịu dàng nói: “Lại ngủ một lát đi.”

“Nha—“ Vân Nhị công tử trong nháy mắt đã quên chuyện trước, nhắm mắt lại thở to ngủ.

* * *
Chờ khi Vân Tư Vũ tỉnh lại, trên người đã không còn đau, xem ra độc đã hoàn toàn giải, ngồi dậy tầm mắt đem gian phòng quét một lần, nhưng không có trông thấy Phong Lăng Hề, không khỏi mím môi có chút mất hứng.

Ngoài phòng, tiểu thị hầu hạ nghe được động tĩnh, vội vàng bưng dụng cụ rửa mặt tiến vào: “Vương quân đại nhân…”

Nhìn xem một bộ dạng yếu ớt của Vân Tư Vũ, vài tiểu thị không khỏi cười trộm, Vương gia từ sáng sớm hôm qua vào phòng đến sáng sớm hôm nay mới đi ra, nghĩ đến Vương quân lại bị mệt đến như thế.

Mệt là thật, suy yếu cũng là thật, nhưng là không có như bọn họ nghĩ tà ác như vậy. Vân Tư Vũ một ngày chưa từng ăn cơm, chỉ có Phong Lăng Hề thừa dịp lúc hắn mơ mơ màng màng đút cho hắn chút nước trà, hơn nữa đau đớn hành hạ không tiều tụy mới kỳ quái, không suy yếu mới không bình thường. Đáng tiếc tiểu thị giữ cửa không biết, một lòng cho rằng hai người này ở trong phòng là bổ sung đêm động phòng hoa chúc.

Đang sửa sang lại giường chiếu, tiểu thị nhìn thấy vết máu trên giường càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng, hoàn toàn không biết đó là vì lúc Vân Tư Vũ đau dữ dội, đem môi mình cắn ra máu cọ xát dính vào.

Tiểu thị giữ cửa rất cao hứng, xem ra rất nhanh bọn họ sẽ có tiểu Vương gia để chăm sóc.

Vân Tư Vũ mặc dù chú ý tới bọn họ cười có chút cổ quái nhưng cũng không hiểu, chỉ đành phải tùy ý bọn họ hầu hạ rửa mặt, sau đó lại trông thấy có tiểu thị bưng thức ăn đến. Vân Tư Vũ đang muốn hỏi Phong Lăng Hề đang ở đâu, thì tiểu thị kia đã bắt đầu luyên thuyên nói không ngừng: “Vương quân đại nhân, đây chính là thức ăn sáng Vương gia đặc biệt dặn dò làm, bảo là muốn bồi bổ cho ngài thật tốt đấy. Nô tài cho tới bây giờ còn chưa gặp qua Vương gia quan tâm một người nam tử như vậy.” Lời này càng làm cho một đám tiểu thị nhận định Vân Tư Vũ thật tốt được Vương gia yêu thương, người trong cuộc lại bất đắc dĩ hoàn toàn như lọt vào trong sương mù.

Bên cạnh có người chen miệng nói: “Đó là đương nhiên, trong lòng Vương gia tự nhiên là Vương quân quan trọng nhất, các ngươi xem ngoại trừ Vương quân, còn có người nam tử nào có thể đi vào phủ Nhàn vương ta sao?”

Vân Tư Vũ sửng sốt một chút mới hỏi: “Ngươi nói là, phủ Nhàn vương này chỉ có một mình ta?”

Tiểu thị kia nghe được câu hỏi của hắn thì vội vàng gật đầu, có chút bất bình nói: “Công tử thế gia trong kinh thành này đều chướng mắt Vương gia chúng ta, chính là bọn họ hoàn toàn không có ánh mắt nhìn người, trong kinh thành này còn có ai như Vương gia chúng ta vậy, có quyền thế, có tài có mạo, hơn nữa trong phủ còn ngay cả Thị quân cũng không có?”

Vân Tư Vũ hoài nghi hỏi: “Thật không có? Trắc quân, Thị quân một người cũng không có?” demcodon.diendanlequydon

Vài tiểu thị nhất nhất gật đầu, xem bộ dáng kia nếu là Vân Tư Vũ không tin nữa, bọn họ sẽ phải giơ tay lên trời mà thề.

Vân Tư Vũ sờ sờ mũi, thật sự là kỳ quái, nàng không phải là có nhan sắc à? Vì cái gì trong phủ Nhàn vương này Trắc quân, Thị quân gì một người cũng không có?

Dùng qua thức ăn sáng, Vân Tư Vũ rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Nàng… Vương gia đang ở đâu?”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt vài tiểu thị đều có chút cổ quái, ấp úng nói: “Cái này… nô tài không rõ ràng lắm, bất quá, Vương gia sẽ trở lại thật nhanh.” Nói xong thì như ong vỡ tổ chạy đi.

Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, có vấn đề!

Nhưng là nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra là thế nào, Vân Tư Vũ cũng không muốn rối ren, chuẩn bị đi thăm phủ Nhàn vương một chút.

CHƯƠNG 19: GHEN

Tri Phong lâu, thuốc lá lượn lờ, Phong Lăng Hề lười biếng nằm ở trên giường nệm, nhắm mắt lại giống như đang ngủ thiếp đi, một nam tử yêu mị ngồi bên cạnh thấp giọng đang nói gì đó, thấy có người tiến đến thì dừng tiếng lại, nhíu mày nhìn xem người không nên xuất hiện tại nơi này.

Nam tử tiến vào dịu dàng nói: “Mặc Ngọc ca ca có việc, nên cho nô đem đồ đưa tới.”

Nam tử yêu mị đang muốn mở miệng để cho hắn để đồ xuống đi ra, nhưng là nam tử kia hiển nhiên quá mức tích cực, đồ vừa để xuống thì ân cần lột một viên bồ đào đưa tới miệng Phong Lăng Hề, giọng nói yếu đuối mang theo tận lực hấp dẫn: “Vương gia—“ Thân thể cũng thuận thế muốn dựa vào trong ngực Phong Lăng Hề.

Trong thanh lâu này, bồ đào rất được hoan nghênh, bởi vì nó rất thích hợp tán tỉnh, ngón tay non mềm của nam tử dính vào chất lỏng ngọt ngào, làm cho người rất muốn liếm láp sạch sẽ một chút. demcodon.diendanlequydon

Sắc mặt nam tử yêu mị run lên, không đợi được nam tử mềm yếu kia không có xương mà dựa vào trong ngực Phong Lăng Hề thì một cước đem hắn đạp ngã xuống đất, giọng lạnh lẽo trách mắng: “Không hiểu cái gì quy củ, còn chưa cút đi?” Tự nhiên hắn biết rõ nam tử này có chủ ý gì, không phải là nghĩ muốn leo lên giường Nhàn vương sao? Đây là thanh lâu sở quán, người muốn chen vào phủ Nhàn vương còn nhiều hơn đi, bất quá kia đều là vọng tưởng!

Nam tử mềm yếu kia bị đạp ngã xuống đất có chút không rõ, chờ khi phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy Phong Lăng Hề hoàn toàn không có ý tứ thay hắn nói chuyện, không khỏi oán hận trừng mắt nam tử yêu mị, có chút chật vật đi.

“Vương gia...“

Phong Lăng Hề khoát tay áo, lười biếng mở miệng nói: “Được rồi, ta đi trước.” Tiểu mèo hoàng nhà cô giờ này phải tỉnh rồi.

* * *
“Vương quân đại nhân...“

Vân Tư Vũ đang quan sát phủ Nhàn vương nghe thấy có người gọi mình, không khỏi giương mắt nhìn đi, phát hiện người này hắn biết thì lễ phép gật gật đầu. Bởi vì chỉ gặp qua một lần, hắn cũng không có lời gì có thể nói nên không để ý tới nữa. Nhưng là sau khi đi mấy bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, đi lui trở lại hỏi: “Ngươi có biết Vương gia đi đâu không?” Cảm thấy có vấn đề lại không tìm ra vấn đề, cảm giác thật sự làm cho lòng người nhột, hắn nhất định phải moi ra điều bí mật này.

Duẫn Thiểu Thiên nhíu mày, mắt châu xoay động, trong lòng cười thầm hai tiếng, trên mặt làm ra vẻ kinh ngạc, kinh hô: “Vương quân đại nhân không biết sao?”

Vân Tư Vũ nhìn vẻ mặt vô cùng khoa trương của nàng, nhíu mày nói: “Ta nên biết cái gì?”

Duẫn Thiểu Thiên lắc đầu nói: “Vương gia ban ngày đều ở thanh lâu, buổi tối có lúc sẽ trở lại, nhưng là đa số lúc sẽ không. Ta còn tưởng rằng toàn bộ người trong kinh thành cũng biết thói quen của Vương gia chứ, thì ra là Vương quân đại nhân còn không biết nha!”

Vân Tư Vũ ngơ ngác một chút, đúng rồi, hắn đều đã quên thói quen của nàng là dùng thanh lâu thay nhà, đáy lòng bị xem nhẹ có một tia không thoải mái, gật đầu nhẹ với Duẫn Thiểu Thiên bày tỏ tự mình biết. Sau đó tiếp tục đi thăm phủ Nhàn vương, bất quá lần này hắn nghiêm túc ghi nhớ đường đi trong phủ Nhàn vương, thuận tiện chạy trốn.

Duẫn Thiểu Thiên nhìn bóng lưng Vân Tư Vũ gãi gãi đầu: “Cứ như vậy?” Biểu hiện này có phải quá mức bình thản hay không? Đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng, Duẫn Thiểu Thiên quay đầu lại, cứng ngắc giật giật khóe miệng, cười nói: “Vương gia, tại sao hôm nay ngài trở về sớm như vậy?”

“Duẫn. Thiểu. Thiên!” Mặt mũi Phong Lăng Hề tràn đầy cười lạnh, hù dọa Duẫn Thiểu Thiên xoay người thì chuồn đi.

Phong Lăng Hề cũng không cản nàng, chỉ là bỏ lại một câu: “Tối nay gặp nhau tại võ trường luyện tập.”  

Kết quả hù dọa Duẫn Thiểu Thiên chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã gặm bùn, ô… nàng sai rồi…

Vân Tư Vũ vừa đi thăm phủ Nhàn vương, vừa phá hư hoa hoa cỏ cỏ, tất cả nơi đi qua đều là hoa tàn bại liễu.

Ám vệ cửa cùng lúc lui về phía sau một bước, rời xa hắn một chút, vẻ mặt Vương quân thật là khủng khiếp!

Phong Lăng Hề không tiếng động tiến đến gần, thấp giọng hỏi: “Đang làm cái gì vậy?”

Vân Tư Vũ cắn răng nói: “Đang nhìn xem chạy từ đường nào thích hợp nhất!” Nữ nhân không có một ai tốt, hắn mới sẽ không ngốc giống phụ thân. Vì một nữ nhân buồn bực mà chết, hắn mất hứng tự nhiên là muốn một mình tiêu dao đi.

Nói xong mới phản ứng có gì không đúng, quay người lại thì trông thấy mặt Phong Lăng Hề tràn đầy vui vẻ đứng ở phía sau hắn, sắc mặt không khỏi thúi hơn, cười cái gì mà cười? Cho là mình tài giỏi hơn phải không?

Phong Lăng Hề mặc dù tức giận Doãn Thiếu Dời nói hưu nói vượn, nhưng nhìn bộ dạng ăn dấm chua của Vân Tư Vũ, trong lòng vẫn rất là sung sướng.

Bất quá tiểu mèo hoang nhà cô này ăn dấm chua đến lực phá hoại thật là lớn, vườn hoa cỏ với cây cối xem ra đều phải thay đổi lần nữa.  

“Tư Vũ…“ Phong Lăng Hề đang muốn đưa tay đem hắn ôm vào trong ngực, Vân Tư Vũ lại một bên thân tránh khỏi, đồng thời một chưởng đập về phía sau cô. Tư thế mạnh mẽ đáng sợ tạo ra gió kia làm cho Phong Lăng Hề nhíu mày, con mèo hoang này nội lực ngược lại rất thâm hậu à?

Đồng thời đang cảm thán, dưới chân không chậm một chút, một bước mở ra tránh thoát một chưởng của hắn. Sau đó nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của hắn, đem hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng, một tay cầm hai tay hắn, tay kia ôm bên hông hắn.

Vân Tư Vũ tức giận, vốn bởi vì trong cơ thể có độc, hằng năm hắn sẽ có một tháng mất đi nội lực, cho nên lần trước bị nàng đùa giỡn mới không có một chút nào sức lực phản kháng. Nhưng là hiện tại nội lực của hắn rõ ràng đều trở về, hơn nữa nàng còn hao phí nhiều nội lực như vậy giúp hắn, sao hắn vận không đánh lại nàng? Đây rốt cuộc là ở đâu xuất hiện ta tên biến thái vậy?

Vân Tư Vũ lắc lắc thân thể muốn tránh khỏi sự kiềm chế của nàng, trong miệng quát: “Thả ta ra, nếu không buông ta ra, ta độc chết ngươi.” Đừng tưởng rằng võ công giỏi hơn hắn thì hắn sợ nàng.

Phong Lăng Hề tiến đến bên cổ hắn cọ sát, vừa cười vừa nói: “Vậy ngươi độc đi!”

“Ngươi…” Vân Tư Vũ tức giận tới mức cắn răng, hai mắt tròn linh hoạt trừng càng tròn hơn, một gương mặt trẻ con cũng tức giận. Phong Lăng Hề cảm thấy đáng yêu, há miệng liền cắn nhẹ trên mặt hắn một cái, cười nói: “Có phải không nỡ độc chết ta hay không?”

“A---“ Vân Tư Vũ đột nhiên quát to một tiếng, hù dọa ám vệ chỗ tối cùng lúc nhắm mắt, không dám lại hóng hớt xem kịch vui.

Phong Lăng Hề thấy hắn tức giận không nhẹ, rốt cuộc không trêu chọc thêm, cắn cắn vành tai hắn, thở dài nói: “Ngươi đừng nghe Duẫn Thiểu Thiên nói bậy, ta đi thanh lâu là có chính sự.” Cô không phải là dùng tốc độ nhanh nhất chạy về à?

“Chính sự? Ngươi đi mà lừa gạt quỷ!” Nữ nhân đi thanh lâu có thể có cái chính sự gì chứ? Bất quá lời này vừa nói ra, Vân Tư Vũ lại đột nhiên cúi đầu yên tĩnh trở lại, tại sao hắn lại để ý nàng đến thanh lâu như vậy, hắn tại sao có thể để ý như vậy? Hắn rõ ràng sớm quyết định sẽ không gả cho bất luận kẻ nào, gả cho nàng đều chỉ vì Hỏa liên. demcodon-diendanlequydon Hiện tại độc khó đã giải, hắn nên rời khỏi, nàng như thế nào cũng không liên quan đến hắn, tại sao phải để ý? Vì chuyện như vậy tức giận, sao lại như cảm thấy mình rất ngu nhỉ.

Thấy hắn yên lặng có chút khác thường, Phong Lăng Hề nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua, ám vệ bốn phía tự giác lẩn tránh: “Tư Vũ…”

“Ngươi có chính sự hay không không liên quan đến ta.”

Phong Lăng Hề nhíu mày: “Ta là thê chủ của ngươi.” Hiện tại muốn phân rõ quan hệ với cô có phải quá muộn hay không?

Vân Tư Vũ giương mắt nhìn về phía nàng, mặt mũi tràn đầy ôn thuận, cười đến vô cùng dịu dàng nói ra: “Đúng, ngươi là thê chủ của ta, cho nên ngươi muốn làm chuyện gì, ta đều không có tư cách hỏi đến, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ ngươi tốt là được.” Lúc hắn ở phủ Tướng quân có nghe được Liễu Chính quân dạy bảo Vân Dật thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dung