The Confidences

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

au đêm tân hôn là... địa ngục

Sau đêm tân hôn là... địa ngục

Khi yêu nhau, cô ấy nói với tôi rằng: "Chưa hề có một người đàn ông nào động vào người em hết"... (Ảnh minh họa)

Cô ấy đã lấy hết can đảm để thừa nhận với tôi rằng: "Em đã không còn trong trắng trước khi yêu anh"... nhưng đáp lại lời giải thích của cô ấy, tôi chỉ lạnh lùng trả lời: "Bây giờ cô nói thì đã quá muộn rồi".

Sau khi đọc được bài viết "Đàn ông nói gì về trinh tiết phụ nữ?", tôi cũng muốn tâm sự với độc giả của chuyên mục Tâm sự nỗi niềm của tôi, cũng như những gì mà vợ chồng chúng tôi đã trải qua suốt bao năm qua.

Cũng như bao bạn trẻ khi yêu nhau, hai chúng tôi luôn dành cho nhau sự tôn trọng... và trong suốt thời gian yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn cho phép. Hơn nữa, tôi là một người sống rất nguyên tắc nên tôi không thể dễ dãi trong bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện tình yêu. Vì thế, tôi luôn mong chờ đến ngày hai đứa thành chồng thành vợ, được tận hưởng đêm tân hôn ngọt ngào và cùng khám phá niềm hạnh phúc xác thịt với người vợ tôi yêu thương... với tôi, đấy mới là đêm tân hôn ý nghĩa, là sự khởi đầu cho một bước ngoặt mới với hạnh phúc của hai đứa.

Ngày còn yêu nhau, chúng tôi thực sự rất hạnh phúc vì cả hai đều rất hiểu và yêu thương nhau. Cô ấy lại càng trân trọng tình yêu của mình hơn khi biết tôi là một người đàn ông chân thành và luôn tôn trọng, giữ gìn cho cô ấy. Tôi yêu cô ấy, trân trọng sự "thuần khiết", "sáng trong" của người con gái mình yêu thương... và tôi tin cô ấy, tin vào những gì cô ấy đã từng nói, tin rằng: vợ sắp cưới của mình vẫn còn là người con gái đúng mực, đoan chính.

Sau đêm tân hôn là... địa ngục

Trong suốt thời gian yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn cho phép (Ảnh minh họa)

Nhưng sau đêm tân hôn, tôi mới biết cô ấy không còn trong trắng... cái nguyên tắc trong con người tôi bắt đầu nổi lên... Cũng từ sau đêm tân hôn ấy, tôi không còn mặn nồng với cô ấy nữa. Mặc dù mới cưới nhau được hai ngày nhưng tôi không còn cảm giác muốn gần gũi vợ mình nữa... vì lòng tự trọng của người đàn ông, vì cảm giác bị xúc phạm và lừa dối ghê gớm.

Sau 7 tháng hai vợ chồng ngủ quay lưng lại với nhau... tình cảm trong tôi nhạt nhòa, xâm chiếm tâm can tôi là cảm giác ghê tởm, sự giả dối, còn cô ấy thì dường như cảm nhận được những suy nghĩ của tôi, cũng như thấy tội lỗi khi đã lừa gạt tôi trong suốt thời gian qua... và cho đến một hôm, cô ấy đã lấy hết can đảm để thừa nhận với tôi rằng: "Em đã không còn trong trắng trước khi yêu anh"... nhưng đáp lại lời giải thích của cô ấy, tôi chỉ lạnh lùng trả lời: "Bây giờ cô nói thì đã quá muộn rồi".

Tại sao trong khi yêu nhau, cô ấy dám tự tin nói với tôi rằng: "Chưa hề có một người đàn ông nào động vào người em hết"... thế sao bây giờ, khi đã thành chồng, thành vợ thì cô ấy mới dám nói là không còn trong trắng trước khi đến với tôi? Thà rằng, cô ấy cứ thẳng thắn nói từ lúc đầu, nếu còn yêu... tôi sẽ bỏ qua tất cả, còn nếu không thể chấp nhận, tôi sẵn sàng rũ bỏ tình yêu ấy... nhưng tại sao trước đấy cô ấy lại nói dối tôi? Tại sao cô ấy cứ phải nhận mình còn trinh trắng, đoan chính? Tại sao cứ giả vờ ngờ nghệch trước tôi như vậy trong khi cô ấy đã từng quan hệ với người đàn ông khác? Thà tôi buồn, tôi thất vọng vì người yêu mình không còn trong sáng, còn hơn phải sống trong cảm giác bị vợ mình lừa dối trong suốt bao nhiêu năm qua... để rồi khi biết được sự thật, tôi mất hết niềm tin vào tình yêu, vào người phụ nữ tôi đã từng rất trân trọng, rất yêu thương... Có lẽ, không ai có thể hiểu được nỗi thất vọng ê chề và cảm giác bị vợ mình lừa dối đau đớn như nào đâu?

Sau đêm tân hôn là... địa ngục

Tôi vẫn không biết được cuộc sống hiện tại của cô ấy bây giờ như thế nào nữa... (Ảnh minh họa)

Sau đêm hôm ấy, tôi đã đi thuê một phòng trọ và ở riêng với vợ. Sống ở nhà trọ được 5 tháng thì tôi đã tự giải thoát cho bản thân mình bằng cách ra nước ngoài để sinh sống... Và đã bảy năm trôi qua, tôi vẫn một mình sống ở nước ngoài, vẫn không liên lạc cho cô ấy, vẫn không biết được cuộc sống hiện tại của cô ấy bây giờ như thế nào nữa...

Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi quá ích kỉ, bảo thủ và cổ hủ... nhưng sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của tôi như thế nào đâu. Trong đầu tôi lúc nào cũng có cảm giác bị lừa dối và xúc phạm... và không phải ai khác, đấy lại là người tôi đã từng yêu thương nhất, từng mong ước được chung sống với họ dưới một mái ấm gia đình, được sáng sáng, tối tối có nhau, san sẻ cho nhau mọi vui buồn trong cuộc sống...

Vậy mà cuối cùng... người tôi yêu thương nhất đã không trừ bất cứ thủ đoạn để lừa dối tôi. Sự thật muôn đời vẫn là sự thật, "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra"... nhưng sự thật ấy cay đắng quá, đau đớn quá và nó khiến tôi thất vọng quá...

Cũng vì trải qua sự đắng cay trong tình yêu mà tôi nghĩ rằng: người phụ nữ không còn trong trắng thì không đáng tin...

Lam Chiều ghi (Theo 24h)

Một nửa của đời em!

Một nửa của đời em!

Em sẽ cầu nguyện để hạnh phúc đến với anh! (Ảnh minh họa)

Em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được anh - một nửa tâm hồn còn lại của em - người em đã chờ đợi và kiếm tìm! Vậy nên khi em gật đầu đồng ý kết hôn với người đó, trái tim em vẫn hoang mang không hiểu, tình yêu của em nơi đâu!?

Em sống bên họ, hơn một năm trời nhưng vẫn không thể tìm thấy đâu là hạnh phúc của mình, nước mắt rơi thật nhiều để em quên mất rằng mình có nụ cười tươi và đẹp đến thế nào khi gặp anh!

Em chấp nhận kết hôn không có tình yêu trong tim để rồi bây giờ em đau đớn nhận ra mình đã đánh mất điều gì? Nhưng trách ai được bây giờ? Trách em quá vội vàng hay trách số phận để em gặp anh quá muộn, hoặc thà rằng để em đừng bao giờ gặp anh. Bên anh em tìm lại được con người của mình, sống nhiệt huyết và đầy đam mê, khám phá ra thật nhiều điều mới mẻ ở chính bản thân mình đã ngủ quên bấy lâu. Anh làm em vui với những câu chuyện dí dỏm, anh làm em hạnh phúc với những điều bất ngờ thú vị nhỏ bé, anh giúp em tìm thấy mục đích sống của bản thân mình chứ không phải sống vì cha mẹ hay để làm vui lòng ai đó. Hai đứa cũng ngạc nhiên vì sao lại có thể chia sẻ với nhau nhiều thứ đến vậy, giống nhau đến vậy?

Điều làm em hạnh phúc hơn cả đó là cái cách anh để em bước vào cuộc sống của anh, chia sẻ cuộc sống và công việc với anh, hiểu về anh! Em thấy thật hạnh phúc mỗi khi cùng anh gặp ai đó, ánh mắt anh ngời lên nỗi tự hào khi giới thiệu em với tất cả bạn bè, người thân của anh! Chẳng hề có sự ngăn cách nào, cứ như chúng ta đã sống cuộc sống này từ lâu lắm rồi và mọi người thân của anh đón nhận và yêu quý em như đã yêu mến anh!

Một nửa của đời em!

Hãy tha lỗi cho em, tha lỗi cho em anh yêu nhé! (Ảnh minh họa)

Em hiểu những điều anh đang nói, em hiểu những điều anh muốn làm, anh làm em thấy mình thật sự quan trọng đối với anh! Em và anh đã mơ ước về một mái nhà chung, mơ ước về những đứa con xinh đẹp, mơ về những kế hoạch cho tương lai...! Nhưng anh ơi, em không thể trốn chạy sự thực rằng đã quá muộn để em tìm lại hạnh phúc của mình, dù em yêu anh nhiều biết nhường nào! Mỗi lần bên anh em lại day dứt, giằng xé. Em có quyền được ích kỷ thế không nếu em chọn lựa hạnh phúc cho riêng mình nhưng lại làm tổn thương đến quá nhiều người như vậy!?

Trước nhất là chồng em - anh ấy không hề có lỗi, anh ấy là người tốt và anh ấy yêu em vô cùng, cũng nhiều như anh yêu em và em biết chắc điều đó! Em đâu có quyền làm cha mẹ tổn thương khi đứa con gái cha mẹ tin tưởng lại đang tâm rũ bỏ mọi thứ để chạy theo tiếng gọi con tim! Em đâu có quyền ngăn anh có thể có cơ hội tìm thấy hạnh phúc nguyên vẹn và lý tưởng như anh đáng được có! Em đau đớn quá!

Dẫu em biết anh luôn dang rộng cánh tay đón chờ em, anh sẽ bên em vượt qua mọi khó khăn cho dù có giông tố đến thế nào, nhưng em không đủ lòng tin và sự can đảm để đương đầu với tất cả, không đủ mạnh mẽ để gạt bỏ mọi thực tế để chọn đi chung con đường với anh! Em đầu hàng số phận rồi anh! Em phải xa anh thôi dù em biết từ giây phút này con tim em đã thôi còn đập!

Hãy tha lỗi cho em, tha lỗi cho em anh yêu nhé! Mỗi ngày còn hơi thở, em sẽ sống vì những điều tốt đẹp anh đã dành cho em! Mỗi ngày còn sự sống, em sẽ cầu nguyện để hạnh phúc đến với anh! Vĩnh biệt một nửa cuộc đời em!

[email protected] (Theo 24h)

Phụ nữ cần lắm một bờ vai

Phụ nữ cần lắm một bờ vai

Phụ nữ dù mạnh mẽ đến mấy cũng luôn cần có chỗ dựa vững chắc từ phía người chồng... (Ảnh minh họa)

Dường như tạo hóa đã sắp đặt cho người phụ nữ dù thành đạt, dù mạnh mẽ đến mấy cũng luôn cần có chỗ dựa vững chắc từ phía người chồng. Với truyền thống gia đình Việt Nam, điều này càng thể hiện rõ.

Ngày nay, phụ nữ có điều kiện học tập, công tác tốt hơn xưa nên cũng thành đạt hơn xưa, thậm chí thành đạt hơn chồng nhưng không vì thế mà người phụ nữ lại không cần bờ vai của chồng.

Vợ phải bảo vệ chồng

Cách đây ít lâu, Tuyết, cô bạn thân của tôi nói trong nước mắt: "Tụi mình sắp ly dị. Nếu không sống được với nhau thì đành phải chia tay nhưng buồn nhất là ngay trong lúc mình sắp sinh bé thứ hai...".

Hồi Tuyết lấy Thanh, nhiều người lời ra tiếng vào. Thanh - con nhà khá giả, đẹp trai, còn Tuyết là dân tỉnh, gia đình có điều không vui. Khi Tuyết quen với Thanh, bạn bè đã khuyên: Tuyết mà yêu Thanh người ta sẽ nói Tuyết yêu vì cái mã... Bạn bè nói vậy vì không muốn hai người gắn bó với nhau, thực ra vì Thanh trông... yếu đuối quá! Cả nhóm đi chơi chung với nhau, Tuyết thường xuyên phải bảo vệ Thanh trước sự "tấn công" có chủ đích của đám bạn.

Biết bạn bè không thích Thanh nhưng Tuyết nghĩ rằng cuộc sống gia đình sẽ giúp Thanh mạnh mẽ hơn, "đàn ông" hơn. Thậm chí, cô còn tự hào về cái "nam tính" của mình có thể bù trừ cho chồng. Nhưng lấy nhau rồi, cái tính "yếu đuối" của Thanh vẫn vậy. Đến độ, khi gặp bạn bè cũ, Thanh không dám đi cùng vợ vì sợ các bạn chế nhạo, trong khi Tuyết thì ra sức thanh minh cho chồng, nào là "ảnh bận lắm", "ảnh vậy chứ ở nhà thì cưng vợ hết ý"...

So với nhiều bạn, Tuyết có vẻ may mắn: Lấy chồng thành phố, có nhà cao cửa rộng, được gia đình chồng giới thiệu chỗ làm tốt... Mọi người tưởng là Tuyết được sống sung sướng nhưng thực ra cô gần như phải tự nuôi mình. Ngay cả khi đi sinh con, cô nói dối với Thanh là không mang tiền theo, vậy mà Thanh vẫn chờ cho bằng được lúc vợ đóng xong viện phí mới chịu về. Tưởng Thanh "ki bo", hóa ra khi tìm hiểu, Tuyết mới biết Thanh nghe lời của các anh chị, không dám giao tiền cho vợ vì sợ vợ... đem cho gia đình bên mình! Tuyết cay đắng nói: "Thực ra mình làm ra tiền đâu có ít! Thậm chí mình còn có tiền để cho cha mẹ chồng mượn để làm ăn. Nhưng trong con mắt của Thanh, mình như kẻ sống bám!".

Bi kịch ngày càng trầm trọng hơn khi công việc của Tuyết có nhiều sự cố. Thay vì động viên, an ủi vợ, Thanh bỏ mặc, cứ đi sớm về muộn. Đứa con đầu may là con trai nên được ông bà nội cưng chiều hết mực nhưng không vì thế mà gia đình Thanh quý trọng nàng dâu. Tuyết gần như lạc lõng trong gia đình chồng. Nhiều lúc cô chỉ biết ôm con mà khóc.

Khi chồng là con một

Ngày Vân lấy Bằng ai cũng tấm tắc khen. Cả hai đều đã là thạc sĩ, đang làm việc ở những cơ quan nhiều người mơ ước, gia đình hai bên môn đăng hộ đối... Trong 5 năm, hai vợ chồng sinh liền một trai một gái. Thế nhưng bây giờ Vân bảo nhiều lúc không muốn về nhà vì không muốn gặp mẹ chồng và cũng tránh mặt cả chồng.

Phụ nữ cần lắm một bờ vai

Trong quan hệ vợ chồng, mỗi người luôn đóng vai trò một bờ vai cho người kia... (Ảnh minh họa)

Bằng là con một, nên cưới xong, Vân phải về ở bên gia đình chồng. Có sống chung, vợ chồng mới phát sinh nhiều điều khác biệt: Vân là chị cả nên mạnh mẽ, quyết đoán, trái lại Bằng thì ỷ lại và luôn nghe lời mẹ. Ban đầu là những việc vặt vãnh, Vân coi như chưa quen nhưng dần dà, hầu như việc gì cũng thấy mâu thuẫn. Vân than thở: "Ngay cả đến việc dạy con, mình cũng không có quyền. Lúc nó nghịch quá mình lớn tiếng la thì mẹ chồng lại bảo: Không biết cháu tao giống ai mà lì vậy, cha nó hồi nhỏ ngoan lắm mà!".

Mới đây, Vân muốn chuyển chỗ làm nhưng cứ phân vân. Mấy lần định đem chuyện này hỏi chồng thì Bằng gạt đi: "Chuyện đó của em, anh sao tính được. Thấy chán thì em cứ ở nhà giữ con, anh đi làm cũng đủ nuôi cả nhà mà!". Vân nhớ lại lần đầu tiên nghe chồng nói bằng thái độ thờ ơ đó khi cô định tâm sự một vấn đề khó khăn thì cô phải khóc thầm nhiều ngày. Còn bây giờ, Vân bảo: "Riết rồi cũng quen. Ảnh thích nghe lời mẹ hơn là nghe vợ nói, thích xem phim hơn là trò chuyện với vợ, đôi lúc Vân còn nghĩ thà cứ vậy, việc mình mình cứ làm khỏi sinh cãi vã phiền phức. Chỉ có điều lo là các con sẽ có tính ỷ lại, dựa dẫm giống cha nó...".

Cần lắm bờ vai

Người chồng người cha trong nhà là "rường cột", là "nóc"; rường cột mà yếu thì nhà sập, nóc hỏng thì nhà dột. Vì vậy, nhiều phụ nữ sẵn sàng chịu lép vế trước chồng để ở nhà giữ con, làm hậu phương cho chồng phát triển sự nghiệp, xét sâu xa, đó cũng là tâm lý tìm bóng "tùng quân" che chở của người đàn bà.

Bờ vai, không chỉ là sự bảo vệ, che chở, động viên người vợ lúc khó khăn, lúc yếu mềm mà còn thể hiện tình cảm đồng cam cộng khổ sâu sắc.

Trên thực tế, đôi khi người chồng có bờ vai "nhỏ" quá thì không phải lúc nào cũng là bi kịch. Người vợ cần động viên, tạo điều kiện để "phát huy" vai trò của chồng trong gia đình. Xét cho cùng, không ai sinh ra đời để bảo bọc người khác hay chỉ để người khác che chở, mà phải có sự thích ứng.

Ngược lại, cũng có không ít trường hợp bờ vai của chồng hoàn toàn lấn át vai trò, sự độc lập, tự chủ của vợ. Vì vậy, trong quan hệ vợ chồng, mỗi người luôn đóng vai trò một bờ vai cho người kia. Điều quan trọng là phải sử dụng bờ vai đó đúng nơi đúng chỗ trên tinh thần yêu thương, tôn trọng và chia sẻ.

Theo NLĐ

àn ông "đắng" như vị cà phê

Khi chia tay nhau cô càng cảm nhận được vị cafe đắng chát hơn cũng giống như sự bạc bẽo của anh vậy.

Cô có thói quen mua cà phê mỗi sáng, trước khi đi làm, có thể uống hoặc không nhưng cô thích cái cảm giác làm mình tất bật, vội vã và có một chút sành sõi về hương vị của cà phê. Đó như là một thói quen, như những ngày xưa khi cô và anh còn bên nhau. Anh bảo "Không phải ai cũng được uống loại cà phê ngon, cũng biết cách thưởng thức, bất kể sang hèn... như không phải, ai cũng yêu và được yêu bởi em". Vậy mà cô vui, vui và hãnh diện, như người ta thường cảm thấy thú vị hơn khi nói về cách uống một ly cà phê thay vì nếm thử ngay từ đầu, đơn giản, cà phê thật đắng.

Cô bây giờ, đủ hiểu để biết cách pha cho mình một ly cà phê, thêm vị ngọt của đường hay béo của sữa... tuy đơn giản hơn anh, nhưng cô uống cà phê, để hiểu cái mình muốn nghe không phải là câu "anh yêu em" mà là cái cô cần biết là "anh có lấy cô làm vợ". Như anh không cần nhớ về cách pha chế nhưng biết lúc nào cần gọi một ly cà phê đen hay cà phê sữa cho cô...

Đàn ông đắng như vị cà phê

Không phải ai cũng được uống loại cà phê ngon...

Cô là vậy, tinh tế và nhạy cảm. Kể từ khi anh đi, cô sống đơn giản hơn nhưng hưởng thụ và lãng mạn hơn. Cô bắt đầu tìm lại cảm giác cân bằng trong cuộc sống, vui buồn vẫn đan xen mà không quá ồn ào nhưng không còn quá đau và phải khóc. Vì cô bây giờ mới hiểu cà phê không tự ngon, không như món ăn nhìn là thèm ngay, cà phê cần anh, cô người pha, kẻ tận hưởng... cần có người uống và cảm nhận.

"Người ta bảo, yêu nhau 20 năm còn chia tay, làm vợ chồng biết bao nhiêu ngày còn dễ dàng kí vào đơn li dị, có với nhau vài mặt con vẫn đường ai nấy đi. Vậy thì, yêu thương kia nào có nghĩa lý gì?". Như cô, như anh, không còn đối diện để nhìn thẳng vào mắt nhau, để hiểu thêm nỗi đau từ đối phương... như bây giờ, anh không còn nắm tay cô và cô cũng không còn nhớ tới bờ vai anh để tựa mỗi khi mệt mỏi. Như cả hai quên đi cảm giác sau yêu, không là hôn nhân, không là nước mắt, chỉ là thói quen của gã đàn ông ghé uống cà phê bên lề đường mỗi khi rảnh rỗi, của cô gái băn khoăn... rụt rè, không thể...

Đàn ông đắng như vị cà phê

thấy cô, họ sẽ tự khắc mang ra một phin cà phê để cho cô tự pha chế... (Ảnh minh họa)

Chả lẽ cứ phải cà phê một mình? Chả lẽ đợi ai đó lại pha chế cà phê cho mình? cà phê như đàn ông, như cái bản chất thật của nó, còn đàn bà mới chính là hương vị. Khi có đàn bà, đàn ông không thay đổi nhưng ngọt ngào và thú vị hơn... khi có đàn ông, đàn bà vẫn muôn đời là phụ nữ. Như người ta vẫn gọi cà phê sữa... thay vì sữa cà phê? Cô mỉm cười, lúc mông lung... cô vẫn thường nhầm khi gọi một ly "cà phê sữa không đường"! Ngạc nhiên, không ai hiểu nhưng cô hiểu, hiểu và cười ý nhị... sai rồi. Như một thói quen, chủ quán không còn hỏi, thấy cô, họ sẽ tự khắc mang ra một phin cà phê để cho cô tự pha chế... nhưng rồi sẽ có một người khác lại phải làm thay vì cô không bao giờ hiểu khi nào mình cần cà phê, cần đàn ông thực sự và cô cũng không thể biết thế nào là cà phê ngon mà chỉ có thể phân loại được cà phê khi đã nếm.

Wetcat (Theo 24h)

Chia tay... vì em không còn trinh trắng

Chia tay... vì em không còn trinh trắng

Tôi không còn ham muốn khi biết Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái (Ảnh minh họa)

Sau cao trào của cuộc hòa hợp thân xác, tôi nhanh chóng tụt hết hưng phấn khi thấy Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái.

Hai mươi tuổi, tuyết thực sự rất xinh đẹp. Ở con người em toát lên vẻ đẹp mặn mà chín chắn của một người con gái miền Trung, cùng với cái tính lí lắc lúc nào cũng có thể vui cười, nó dễ khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng bị thu hút. Tôi ấn tượng với gương mặt hài hòa với chiếc mũi cao và hàng mi cong của em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rõ ràng quán bar đông đúc hôm ấy toàn những người đẹp, vậy mà mắt tôi cứ dán chặt về phía Tuyết, không muốn nhìn đi chỗ khác.

Sau này có nhiều lần được cùng em đi chơi, tôi mới nhận ra Tuyết còn rất hiểu tâm lý đàn ông. Em có thể nói nhiều câu chuyện, bày nhiều trò vui khiến tôi như bị hút hồn vào đó, quên hết những căng thẳng trong công việc hay bực dọc thường ngày. Chúng tôi thích tụ tập ở những quán bar nhạc nổi ầm ĩ và la cà ở những con đường náo nhiệt của Thành phố. Khi tôi đặt lên môi em nụ hôn đầu tiên và ôm chặt em trong tay, Tuyết mỉm cười đẩy tôi ra xa, giả vờ giận. Tôi lại kéo em vào lòng, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ xinh xắn làm Tuyết bật cười, đôi mắt cong cớn: "Còn lâu em mới lên giường cùng anh...". Tôi thở dài trong lòng, thì ra... Tuyết từng trải và hiểu đời hơn tôi tưởng.

Chia tay... vì em không còn trinh trắng

Tôi thầm hạnh phúc vì đã được em trao cho tất cả (Ảnh minh họa)

Tôi lại cố gắng rút ngắn cái khoảng cách "còn lâu..." của em, như ham muốn của bất kỳ thằng đàn ông nào trước một người phụ nữ đẹp. Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện ấy trong nhà mình. Mê mẩn và gấp gáp, tôi quấn riết lấy làn da mịn màng và vòm ngực của em, muốn nuốt lấy từng hơi thở và nhịp tim vội vã đập trong lồng ngực ấy. Tuyết của tôi thật đẹp... tôi thầm hạnh phúc vì đã được em trao cho tất cả. Thế nhưng sau cao trào của cuộc hòa hợp thân xác, tôi nhanh chóng tụt hết hưng phấn khi thấy Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái. Một nỗi thất vọng lớn lao xâm chiếm hồn tôi, rồi nó nhanh chóng thay thế bằng sự tức giận vô cớ. Tuyết im lặng quay mặt đi, tránh ánh nhìn ngập tràn tia bỏng rát của tôi. Rồi như một thằng quẫn trí, tôi bật dậy vơ quần áo, lao ra khỏi ngôi nhà của chính mình.

Từ hôm ấy tôi cắt đứt mọi liên lạc với Tuyết. Có lần em đến nhà riêng và cơ quan chờ gặp nhưng tôi đều tránh mặt. Sự cố chấp và hận thù mà tôi dành cho em vẫn chưa lúc nào nguôi. Lòng trách em như một người đàn bà phụ bạc gian dối. Phải, tôi hận em chỉ vì tôi đã tin ở em quá nhiều - Tôi đã tin ở một người đẹp từng trải biết hết mọi ngõ ngách chơi bời trong cái thành phố này sao? Tôi đã tin ở một người con gái ít tuổi đời mà hiểu đàn ông hơn chính bản thân họ sao? Tôi đúng là một kẻ ngu ngốc...

Một tháng trời tôi như hóa điên, đi làm về là bia rượu rồi lăn ra ngủ, căng thẳng và bực dọc chất ngất. Mấy thằng bạn thân chọc đùa: "Hiếu công tử sát gái đến thời kỳ... gái sát". Mặc kệ, đàn bà vốn bạc, tôi không cần phải bận tâm nữa.

Chia tay... vì em không còn trinh trắng

Tôi trách em như một người đàn bà phụ bạc gian dối (Ảnh minh họa)

Một hôm, tôi đột ngột nhận được lá thư của Tuyết, một lá thư viết tay chỉ vẻn vẹn mấy dòng: "Anh Hiếu à, hãy tha thứ cho em. Em sẽ đi khỏi nơi này để bắt đầu lại tất cả. Anh hãy quên em đi. Chúc anh bình an!". Tôi nắm chặt bức thư, con tim hối muốn lao ra khỏi lồng ngực. Một lần nữa vì em mà như hóa dại, tôi phóng xe đến nhà trọ của Tuyết, gọi khản cổ để được tin em đã chuyển đi. Số điện thoại không liên lạc được. Thì ra, Tuyết đã bỏ tôi... Giờ phút này mới biết, con tim tôi cần em đến nhường nào. Nước mắt bất lực của một thằng đàn ông không kìm nổi, lời của em quay cuồng trong đầu tôi: "Hãy quên em đi...".

Nhưng biết bao giờ tôi mới quên được em đây?

Hiếu Trang (Theo 24h)

Nỗi lòng yêu chàng đa tình

Nỗi lòng yêu chàng đa tình

Tôi đã đặt niềm tin vào anh quá nhiều... (Ảnh minh họa)

Anh là một người từng trải, trăng hoa, tôi đã gặp rất nhiều lời phản đối khi yêu anh, nhưng tôi đã bất chấp tất cả, để đồng ý tình yêu của anh dựa trên những lời hứa sẽ thay đổi.

Người ta thường hay bảo con gái yêu bằng tai, cái này không thể phủ nhận, chính tôi cũng không phải ngoại lệ khi yêu từ những lời ngon ngọt như thế. Tôi và anh yêu nhau qua điện thoại. Anh tỏ tình, nói lời yêu tôi cũng qua điện thoại. Anh là một người từng trải, trăng hoa, tôi đã gặp rất nhiều lời phản đối khi yêu anh, nhưng tôi đã bất chấp tất cả, để đồng ý tình yêu của anh dựa trên những lời hứa sẽ thay đổi.

Anh là một học viên cảnh sát, một năm chúng tôi chỉ được gặp nhau hai lần. Cách anh tận 2000 cây số nhưng tôi lúc nào cũng cảm nhận được hơi ấm của anh, mong đến ngày để được gặp anh, tôn thờ tình yêu của anh. Tôi luôn hy vọng khoảng cách đó sẽ nhanh được rút ngắn và anh sẽ về bên tôi. Tôi cảm thấy tôi không thể rời bỏ anh được. Một đám cưới đã được sắp đặt rồi...

Nhưng có vẻ anh không thế. Ở quá xa, tôi không biết những gì đang xảy ra với anh. Anh quan hệ với ai, chơi với ai tôi không thể biết. Tôi vẫn luôn tin tưởng anh sẽ không làm gì có lỗi với tôi. Nhưng tôi đã quá ngây thơ, để rồi một ngày tôi đã biết anh có người khác ngoài tôi. Người con gái ấy đã gọi điện và hỏi tôi có quan hệ gì với anh? Thế giới của anh trong tôi sụp đổ. Tôi chỉ biết khóc, khóc đến kiệt sức, anh thì ra sức thanh minh. Anh yêu cô ta chỉ là để trả ơn thôi, rồi xin tôi tha thứ. Nhờ sự tác động của mẹ anh, tôi đã rộng lượng bỏ qua cho anh.

Nỗi lòng yêu chàng đa tình

Tôi vẫn luôn nhớ về anh, yêu anh để tha thứ tất cả... (Ảnh minh họa)

Nhưng dường như mối tình của anh và người con gái đó không chịu ngủ yên, khi chính anh là người cho tôi xem hình ảnh người con gái đó, những gì đã cố chôn vùi bấy lâu, giờ lại được dịp tung ra hành hạ tôi. Thậm tệ hơn, anh hay nói dối tôi để đi gặp gỡ, chơi bời với cô ta. Niềm tin trong tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi vẫn luôn nhớ về anh, yêu anh để tha thứ tất cả, những hiện giờ tôi đã mất hết niềm tin với anh. Tôi luôn nghĩ về anh và người con gái đó, luôn tự đặt câu hỏi anh đang làm gì, anh có nói dối tôi không, anh có đi với cô ta không, những lời ngọt ngào dành cho tôi hằng ngày là thật hay giả dối, chính tôi cũng không biết? Tôi yêu anh, tôi không muốn mất anh, nhưng tôi cũng không muốn tôi phải sống trong dằn vặt. Mỗi khi tôi nói chuyện này với anh, anh hay bảo đó là quá khứ, bây giờ anh không thế nữa, không muốn nhắc lại nữa, anh quan hệ với ai nhưng cũng chỉ yêu mình tôi thôi.

Đúng như người ta vẫn bảo: "Khi yêu ai đừng đặt niềm tin quá nhiều". Tôi đã đặt niềm tin quá nhiều, để giờ đây tôi "đâm lao phải theo lao".

Theo VNN

Giá như bố mẹ tế nhị chuyện phòng the

Nhà chật, lại không có phòng ngủ riêng nên rất nhiều lần chị em tôi phải chứng kiến cảnh sinh hoạt tế nhị của bố mẹ. Những lúc như thế dù cố nằm im vờ như đã ngủ say song âm thanh "nhạy cảm" cứ kích thích, khơi dậy trí tò mò cứ hành hạ chị em tôi.

Dù không nói ra song tôi biết đứa em gái 13 tuổi của mình đã từng có lần ngồi nhổm lén đưa mắt nhìn sang giường bố mẹ với những băn khoăn, thắc mắc chưa có lời giải đáp. Hằng đêm chị em tôi cứ bị tra tấn như vậy.

Giá như bố mẹ tế nhị chuyện phòng the

Một lần hai chị em đang ngồi xem phim thì có cảnh đôi trai gái hôn nhau thắm thiết. Em tôi nhìn chăm chú rồi e thẹn hỏi tôi : "Làm thế chắc thích lắm chị nhỉ? Làm vậy có bị mang thai không chị?".

Tôi chưa kịp giảng giải cho em thì mẹ vừa quẩy gánh lúa về tới sân, đã nghe trọn câu chuyện.

Mẹ nổi giận, tắt ti vi đi, chỉ tay thẳng mặt chị em tôi quát : "Cái hay, cái tốt thì không học, toàn học những điều xấu xa. Ba cái tuổi ranh đã nhí nha nhí nhố...".

Sau lần ấy, chị em tôi sợ hãi, chẳng bao giờ dám gần gũi nhờ mẹ giải đáp về giới tính, về quan hệ với bạn khác giới, tình yêu bởi biết chắc có hỏi cũng chỉ nhận được sự la lối.

Thế nhưng chuyện phòng the của bố mẹ vẫn sỗ sàng diễn ra hằng đêm, tác động không nhỏ tới tâm hồn non nớt của chị em tôi.

Một ngày, bố mẹ tôi về quê dự đám cưới, tôi đi học về tới nhà vô cùng sửng sốt khi thấy em gái tôi đang ngồi trong vòng tay chú hàng xóm có vợ đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan.

Sự xuất hiện của tôi khiến cả hai bối rối, ngượng đỏ mặt. Tôi tự hỏi, nếu tôi không được nghỉ tiết cuối về sớm hơn mọi ngày thì chuyện gì sẽ xảy ra?...

Tối hôm đó, khi vừa nghe tôi kể lại, mẹ đã ba máu sáu cơn lôi em tôi ra đánh và dùng những lời chua ngoa mắng nó. Còn bố tôi thì sang nhà chú hàng xóm làm ầm lên, thậm chí còn dọa đánh.

Từ đó chị em tôi và bố mẹ sống như những ốc đảo cô đơn trong nhà.

Ở độ tuổi 17, tôi hiểu được những sai phạm mà em tôi mắc phải phần lớn là do lỗi của bố mẹ. Họ đã không kín đáo, tế nhị trong chuyện phòng the, lại thiếu hiểu biết, trách nhiệm trong việc giáo dục con cái về vấn đề giới tính. Nếu cứ tiếp tục hành xử như vậy thì hậu quả sẽ khôn lường.

Giá như bố mẹ hiểu được rằng, tôi thèm khát được bộc bạch cùng bố mẹ mọi nỗi niềm trắc ẩn trong lòng, kể cả chuyện yêu thầm thầy giáo trẻ dạy môn thể dục, mà không sợ bị chửi mắng, đánh đập.

Theo xaluan

Nỗi buồn gái bán hoa

Nỗi buồn gái bán hoa

23 tuổi, em đã thấm thía những giọt nước mắt tủi hờn và cả những nỗi ê chề của kiếp gái bán hoa (Ảnh minh họa)

Sau những phút giây đam mê... em lại lặng lẽ cầm những tờ tiền khách hàng chìa ra trước mặt, rồi co mình đếm từng bước chân khách đi thật xa...

Màn đêm buông xuống, em lại một mình lang thang trên phố, đôi mắt mỏi mệt nhìn dòng người và xe cộ hối hả ngược xuôi. Cuộc sống đông đúc quá! Em tự hỏi lòng mình: "Bao nhiêu con người kia, ai là người đang hạnh phúc, ai là kẻ đang khổ đau?". Ngày xưa, mẹ em vẫn thường nói: "Con người muốn sống trên đời đều phải chịu khổ đau, chẳng ai hưởng hạnh phúc được suốt một đời...". Câu nói ấy sao mà đúng với cuộc đời bất hạnh của em đến thế. Hai mươi ba tuổi đời, em đã thấm thía những giọt nước mắt tủi hờn và cả nỗi ê chề cơ cực của cái kiếp người mà xã hội vẫn khinh khi gọi tên: gái bán hoa.

Năm em mười lăm tuổi, người mẹ sinh ra em đã từ giã cõi đời vì căn bệnh ung thư phổi. Ngôi nhà nhỏ giữa vùng quê tĩnh lặng càng trở nên hiu quạnh hơn. Sau đám tang, cha em tiếp tục mải mê với những chuyến làm ăn xa, có khi cả tháng mới ghé qua nhà một hai ngày, rồi vội vã bỏ lại chiếc phong bì trắng cho đứa con gái nhỏ cùng mấy câu dặn dò qua loa.

Em là một con bé ngang bướng và lì lợm. Có lẽ chính vì thế mà trong ngôi nhà vắng bóng cha mẹ, em vẫn tự lo liệu cuộc sống của mình một cách tạm ổn. Tạm ổn, với em lúc ấy là ngày ba bữa cơm lặng lẽ bên chiếc bàn ăn cũ, tới trường vào mỗi sáng và trở về nhà ngủ mỗi đêm. Nhưng cuộc sống tẻ nhạt và cô đơn ấy khiến em không chịu đựng được lâu. Em nhanh chóng bị hút vào những lời mời gọi rủ rê của đám bạn hư. Ban đầu là những ngày dài tụ tập ở quán net chơi game, sau đó là những buổi "cúp tiết" lê la ở quán xá, đường phố, rồi nhà nghỉ... toàn những cuộc vui bạt mạng, gấp gáp, vô lo và vô biên.

Nỗi buồn gái bán hoa

Đàn ông tìm đến em rất nhiều, toàn những người xa lạ và đủ mọi lứa tuổi (Ảnh minh họa)

Ngày cha em lấy vợ mới, em khăn gói trốn lên Thủ đô cùng đám bạn, trong lòng tự nhủ: "Từ nay sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không còn ai thân thích trên đời". Lúc đó, em mười bảy tuổi.

Cuộc sống mới nơi xứ lạ của em bắt đầu bằng những tháng ngày chỉ ăn những món ngon, chơi những chỗ đông vui và mua sắm những bộ cánh đắt tiền. Lúc đầu em ở cùng đám bạn, sau đó mỗi đứa cứ tách dần nhau ra. Em cùng bạn trai thuê một căn phòng tại nhà nghỉ trên đường Hai Bà Trưng, sống với nhau như hai vợ chồng. Anh ta hơn em ba tuổi, có gia đình bố mẹ ly hôn nên phần nào hiểu em và rất yêu em.

Tình yêu đầu tiên của em là cậu lớp trưởng học cùng năm lớp 11. Hồi ấy, tình yêu đối với em đơn giản và dễ dãi như mấy bộ phim tình cảm trình chiếu trên tivi. Em là học sinh cá biệt và hay nghỉ học của lớp, còn cậu ấy là một cán bộ lớp học giỏi, đep trai. Tình yêu thời học trò mơ mộng và ảo tưởng khiến cậu lớp trưởng đặt nhiều hy vọng có thể lôi kéo và khuyên nhủ em quay lại với việc học và trở thành cô bạn đáng yêu trong mắt bạn bè. Tiếc rằng, sự ấu trĩ và bồng bột dễ dàng dụ dỗ em hơn. Hết năm lớp 11, em bỏ học. Vậy là chấm dứt mối tình đầu mà sau này đã có lúc khiến em nuối tiếc và xót xa về người con trai đầu tiên đến với em bằng tình cảm chân thành...

Nỗi buồn gái bán hoa

Giữa chốn đông vui tấp nập này em lại đi tìm một người đàn ông xa lạ... (Ảnh minh họa)

Có lẽ em có duyên nên từ ngày ra đời đến giờ em chưa bao giờ phải đói khát hay thiếu đồ đẹp ăn diện. Đàn ông tìm đến em rất nhiều, toàn những người xa lạ và đủ mọi lứa tuổi. Họ cần em trong những cuộc vui xác thịt và em bằng lòng hiến thân cho những ham muốn nhục dục của những gã đàn ông ấy. Sau những phút giây mê mỏi, em lặng lẽ cầm những tờ tiền khách hàng chìa ra trước mặt, rồi co mình đếm từng bước chân khách đi thật xa...

Đã có lần, một người đàn ông đáng tuổi bố em ngã giá sau một đêm được em phục vụ tận tình: "Cưng cho anh xin số. Làm bồ nhí anh nhé, anh sẽ nuôi cưng...". Em mỉm cười ứa nước mắt. Con người em xem ra cũng hạnh phúc vì được đàn ông quan tâm rất nhiều?!

Đêm Thủ đô vẫn náo nhiệt, lung linh. Giữa chốn đông vui tấp nập này em lại đi tìm một người đàn ông xa lạ. Và đêm nay, cũng như bao đêm đã qua của em, là một đêm sâu thẳm...

Hiếu Trang (Theo 24h)

22 tuổi, tôi có quyền sống cho bản thân mình

22 tuổi, tôi có quyền sống cho bản thân mình

Tôi đã 22 tuổi và có quyền được sống với chính cuộc sống do mình lựa chọn! (Ảnh minh họa)

Tôi năm nay 22 tuổi, du học ở Mỹ được 3 năm. Ai cũng nghĩ đi du học là thoát khỏi "lồng kiếng" của ba mẹ để sống tự lập ở môi trường mới, đất nước mới. Nhưng điều đó không đúng với tôi.

Ba mẹ tôi khá nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, quản thúc cả các mối quan hệ bạn bè ngoài xã hội của tôi. Ngày còn học cấp III, đi học ở trường hay đi học thêm tôi đều được đưa đón, kiểm tra giờ giấc gắt gao. Suốt khoảng thời gian học trò ấy, tôi không hề hẹn hò, yêu đương.

Khi sang Mỹ du học, dù bận rộn với việc học hành đến mấy, mỗi tối tôi đều phải online Yahoo! để chat voice với ba hoặc mẹ. Thông thường tôi phải báo cáo việc học hành ở trường, việc ăn uống... Rồi mẹ tôi lại dặn dò bao nhiêu chuyện linh tinh: không được đi chơi với bạn bè mới quen ở đây vì chẳng biết ai tốt ai xấu mà tiếp xúc, không được đua đòi theo phong cách của những đứa nước ngoài mà nhuộm tóc màu mè, ăn mặc hở hang, trang điểm quá cầu kỳ...

Nhưng ba mẹ không hề biết rằng những cuộc chat quá lâu ấy làm mất thời gian của tôi, làm tôi thêm mệt mỏi sau một ngày dài vùi đầu trong sách vở. Đêm nào tôi không lên mạng báo cáo tình hình ăn uống, học tập thì ba mẹ sẽ gấp rút gọi điện sang với giọng lo lắng, nghi ngờ.

Dù biết ba mẹ thương, lo lắng cho mình nhưng đôi lúc tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, mệt mỏi với việc mỗi đêm phải online và chat voice báo cáo những chuyện quá đỗi bình thường ở đây. Nhưng vì không muốn làm ba mẹ buồn lo nên tôi đành chịu vậy. Ba năm du học ở Mỹ, chẳng ngày nào tôi không làm việc đó.

Năm thứ 2 du học ở Mỹ, tôi quen và yêu anh. Tôi định khi thấy đủ tự tin, chín chắn với chuyện tình cảm của mình, tôi sẽ kể cho ba mẹ nghe về anh.

Nhưng mọi chuyện vỡ lở khi ba mẹ vào Facebook của tôi và biết tôi và anh yêu nhau. Từ đó, tôi cũng biết ngay cả Facebook - thế giới riêng trên mạng của tôi - cũng bị ba mẹ "lồng kiếng" từ bên kia Trái đất.

22 tuổi, tôi có quyền sống cho bản thân mình

Dù đã thoát khỏi vòng tay của bố mẹ nhưng dường như mọi hoạt động của tôi ở đất nước xa xôi ấy vẫn bị bố mẹ kiểm soát. (Ảnh minh họa)

Tôi nhận không biết bao nhiêu lời khuyên răn, trách giận của ba mẹ: nào là thằng đó lớn lên ở Mỹ nên lối sống đã bị Mỹ hóa, sẽ không hợp với gia đình mình, nào là một mình con nơi đất khách quê người, đôi khi không thể làm chủ được bản thân mình và sa lầy vào chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng học hành, sang Mỹ để học, chứ không phải để yêu...

Mẹ còn nói nếu như tôi tiếp tục hẹn hò với anh, mẹ sẽ cắt trợ cấp cho tôi, điều đó có nghĩa tôi sẽ chỉ có tiền đóng học phí, tiền ăn ở hằng tháng mà không có tiền đi xe buýt, mua sắm, uống nước cùng bạn bè... Nhắc đến đây tôi mới nhớ tôi không đi làm thêm chỉ vì ba mẹ không muốn tôi lăn lộn kiếm tiền khi còn chưa cầm tấm bằng đại học ở Mỹ. Ba mẹ tôi muốn cuộc sống của tôi nơi đây chỉ là hằng ngày lên trường học, tối về ký túc xá!

Tôi mệt mỏi, thất vọng, buồn bã khi cuộc sống của mình bị ba mẹ quản thúc. Không lâu sau đó, người yêu của tôi biết chuyện ba mẹ tôi ngăn cấm không cho tôi quen anh dù ba mẹ tôi chưa gặp mặt anh lần nào. Anh buồn vì tôi không thể vượt qua rào cản gia đình để đến với anh. Tôi không trách anh mà chỉ trách mình quá nhu nhược, mềm yếu. Mà không đúng, phải nói là tôi đã bị ba mẹ kềm cặp quá đáng đến mức mất tự do!

Tôi biết khi tôi viết những dòng này, không ít người đồng cảm với tôi, cũng không ít người muốn tôi "bùng" lên để được sống như mình muốn. Nhưng tôi không bao giờ muốn làm ba mẹ buồn phiền.

Đôi lúc tôi chỉ xin ba mẹ một lần hiểu rằng tôi đã 22 tuổi và có quyền được sống với chính cuộc sống do mình lựa chọn!

Theo Tuổi trẻ

Ám ảnh dùng clip sex tống tình

Ám ảnh dùng clip sex tống tình

Tình yêu không thể đến từ những cưỡng ép... (Ảnh minh họa)

Khi tôi viết ra điều này, có nghĩa là tôi cảm thấy rất xấu hổ với lương tâm, có nghĩa là tôi đã muốn xin lỗi người phụ nữ ấy, ngàn lần xin lỗi em.

Khi tôi biết yêu em thật lòng thì cũng là lúc tôi phải tìm cách xa em để em sống bình yên và hạnh phúc. Tình yêu, tôi biết, không thể đến từ những cưỡng ép...

Nói đúng ra thì tôi không hề yêu Nga, tôi xin gọi tên người phụ nữ mà cách đây 1 tháng vẫn được gọi là người phụ nữ của tôi, như thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người con gái có cái vẻ lầm lì, trầm tĩnh như Nga. Tôi là người thích hoạt bát, thích sôi nổi và thích cái vẻ lẳng lặng của phụ nữ. Với tôi, phụ nữ như thế mới là hấp dẫn, là gợi cảm và đáng yêu. Kiểu người như Nga tôi không thèm để ý.

Nga sống cùng khu phố với tôi. Gọi là khu phố nhưng thực ra cũng rộng lắm, từ nhà tôi đến nhà thứ 10 là ở cùng nhau mấy năm trời mà không biết tên nhau, huống chi Nga ở nhà thứ 15. Nhưng, tôi lại biết Nga bởi thi thoảng chúng tôi hay đưa con đi học chung trường và mãi rồi thì cũng quen nhau. Nga có thể gọi là một phụ nữ hiền, đúng hơn là hơi ù lì.

Nhưng, cũng vì Nga như vậy nên tôi quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi choáng váng không dám tin vào mắt mình khi thấy Nga trong vòng tay vững chãi của một người đàn ông bước vào nhà nghỉ. Chẳng hiểu tôi với Nga có duyên đến độ nào mà tôi lại gặp Nga vào cái cảnh trái ngang đến thế. Tôi làm nghề xây dựng, nói chính xác ra là làm thợ chuyên sửa chữa nhà cửa, tạp nham đủ thứ từ thợ xây đến thợ điện.

Hôm ấy, một ngày nóng nực giữa mùa hè, tôi được một nhà nghỉ gọi đến sửa điều hòa bị rỉ nước. Tôi vã mồ hôi như tắm để sửa cái điều hòa, khi tôi cảm thấy không chịu được sự ngột ngạt của ngày nắng nóng thì bước ra ngoài để hít thở cái không khí trong lành hơn chút xíu thì nhìn thấy một dáng người quen quen. Quen mà lại không quen vì người này mặc váy, có chút son phấn trông khá hấp dẫn.

Người phụ nữ quen quen đó bước về phía tôi, bước đi uyển chuyển trong cánh tay khoác vai của người đàn ông kia. Người đàn ông thì rất lạ, tôi không quen. Vì thấy người phụ nữ quen quen nên tôi vội quay mặt đi để tránh sự bắt gặp. Khi tôi len lén nhìn lại, tôi nhìn thấy gương mặt người phụ nữ kia trước khi bước vào phòng, rõ là Nga, không thể sai được.

Nhưng, Nga lần này trông chẳng giống với Nga mọi hôm tôi nhìn thấy bao giờ, Nga hôm nay đúng là mẫu phụ nữ khá hấp dẫn, một chút son phấn làm cô xinh và trẻ hơn, đôi mắt lấp lánh hơn, cô mặc váy nên nhìn thấy rõ dáng đi uyển chuyển và vòng 3 rất hấp dẫn. Những điều đó tôi thường không nhìn thấy ở Nga hàng ngày.

Ám ảnh dùng clip sex tống tình

Tôi bất ngờ khi thấy Nga trong vòng tay vững chãi của một người đàn ông bước vào nhà nghỉ... (Ảnh minh họa)

Để chắc chắn cho suy nghĩ của mình, tôi xuống lễ tân buôn chuyện vớ vẩn và hỏi dò về cặp tình nhân. Đám lễ tân cũng vui tính, họ kể vanh vách lịch trình của "đôi" đó, họ rất hay đến nhà nghỉ vài tiếng rồi lại đi. Người phụ nữ đó đúng là Nga. Tôi bất chợt nghĩ gì đó trong lúc đó, một ý nghĩ xẹt qua đầu rất nhanh, vớ vẩn và đen tối.

Tôi lên phòng sửa điều hòa giả vờ sửa chữa một lúc và tìm cách để dòm sang phòng của Nga và tình nhân. Vì trớ trêu thay, phòng Nga và tình nhân ở lại sát cạnh phòng tôi sửa điều hòa. Tôi kiên trì ngồi đợi đến khi Nga và tình nhân "xong việc" mở cửa bước ra trong gương mặt đầy hạnh phúc, tôi đã lấy điện thoại di động ghi lại hình ảnh của họ khi bước ra khỏi phòng.

Ngay sau đó, tôi tập hợp bạn bia nhậu và thắc mắc tại sao phụ nữ lại rất khác biệt khi họ đi ngoại tình?! Các bạn tôi đều nói, bởi đó là khi họ được yêu nên cầu kỳ trong làm đẹp và làm duyên để người yêu hài lòng. Tôi nghĩ cũng đúng. Khi về, tôi mở lại điện thoại xem nhiều lần đoạn quay Nga đi với bạn trai từ phòng bước ra, trông Nga thật khác lạ. Sự khác lạ ấy làm tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh của Nga, nó cứ luẩn quẩn trong đầu.

Hôm sau tôi lại gặp Nga ở trường con tôi, tôi lén nhìn Nga, tôi không thể nghĩ người phụ nữ bình dị kia lại có thể đi "ăn nem" ở bên ngoài như thế. Tôi quan sát kỹ hơn thì bỗng nhận ra Nga khá duyên đấy chứ, dáng dấp cô không được hoàn hảo nhưng săn chắc và hấp dẫn. Tự dưng, tôi bị hút vào Nga lúc nào không hay, trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh Nga lúc bước ra từ nhà nghỉ.

Sự ám ảnh đó kéo dài trong đầu tôi, đến mức tôi ngồi chầu chực trước cửa nhà nghỉ đó hàng tuần để mong nhìn lại cái hình ảnh hôm đó của Nga. Và rồi tôi cũng thấy rõ ràng hơn Nga lại vào nơi đó với người đàn ông đó. Xem ra, họ khá tình cảm với nhau. Tôi lại lén quay lại những hình ảnh đó.

Rồi, sự ám ảnh hình ảnh của Nga đã lên đến tột đỉnh, tôi cảm thấy không ngày nào tôi không nghĩ đến người phụ nữ đó. Bỗng dưng một ngày như quỷ thần xui khiến, tôi tiến đến trước mặt Nga và nói rằng, tôi có một thứ rất hay cho Nga xem. Tôi bật clip quay Nga và tình nhân, chỉ một chút thôi, cho Nga xem giữa sân trường của con tôi và con Nga. Mặt Nga tái dại đi, sa sầm, Nga cứ nhìn tôi không nói được lời nào, còn tôi thì nhanh chóng tắt máy và đi thẳng. Rồi đúng như suy nghĩ của tôi, Nga lẽo đẽo theo tôi để xin bỏ cái clip đi.

Nga nói với tôi rằng vì vợ chồng cô sống không hạnh phúc nên cô cần chỗ dựa ở nơi người đàn ông kia, rằng chồng cô luôn áp đặt mọi điều với Nga và không thương, không nâng niu người phụ nữ như Nga nên cô cũng chán... Tóm lại, Nga chỉ xin tôi xóa băng vì cô không muốn gia đình tan vỡ, 2 đứa con cô không cha sẽ khổ cực. Cô cũng bỗng hứa với tôi là không đi lại với người tình kia nữa.

Quỷ thần bắt tôi đi, tôi đã xin Nga cho tôi được khoác vai Nga vào nhà nghỉ, được ở bên cạnh Nga một lần thôi thì tôi sẽ xóa hết những gì đã ghi lại, còn nếu Nga không đồng ý, tôi sẽ chuyển clip cho chồng Nga xem. Nga khóc, Nga âu sầu và cuối cùng Nga đồng ý. Chúng tôi đã chọn một nhà nghỉ và tôi đã ở vị trí người đàn ông khoác vai Nga bước vào nhà nghỉ.

Ban đầu tôi đã nghĩ là cũng chỉ một lần thôi là hết những khát khao của tôi, tôi sẽ trả Nga cái clip và trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng, không hiểu sao, tôi lại bị Nga hấp dẫn và làm cái trò đớn hèn, khốn nạn là yêu cầu Nga cho gặp lần thứ 2 rồi lần thứ 3... Lần nào Nga cũng khóc, cũng van nài tôi xóa bỏ clip cho Nga, lần nào tôi cũng hứa và rồi lại thất hứa.

Tôi biết Nga không yêu tôi, nhưng vì tôi mê Nga quá nên đành sử dụng cái trò hèn mạt ấy. Tôi từng xóa một clip đi, Nga tưởng là đã xong, liền trốn biệt tôi, tôi lại lôi cái clip khác ra, vậy là Nga đành chịu thua. Tôi đã có những tháng ngày sống với đầy đủ đam mê và cả nước mắt của Nga.

Tôi đã có vợ, có con, tất nhiên, tôi chẳng bao giờ có ý nghĩ sẽ xa rời nơi gọi là "tổ ấm" của mình. Nhưng, cũng từ ngày tôi bị Nga mê hoặc, tôi bỗng thờ ơ với tổ ấm và thấy chán nản vợ mình. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến Nga, Nga giống như một con suối mát lành bỗng dưng chảy vào cuộc đời tôi đến là kì diệu. Nhưng tôi cũng bị ám ảnh bởi nước mắt và sự run rẩy của Nga mỗi khi đến gặp tôi.

Tôi không nhìn thấy ở Nga ánh mắt lấp lánh và nụ cười hạnh phúc như đi với người đàn ông kia. Đôi khi tôi bỗng thấy ghen tức, tôi bắt Nga cười, tôi bắt ánh mắt Nga phải lấp lánh. Thế nhưng, lúc nào trong mắt Nga cũng thấy có gì đó sợ hãi, đau khổ. Khi đưa con đi học, Nga luôn tránh tôi, không nhìn tôi lấy nửa con mắt, thậm chí tôi còn phát hiện, Nga còn đưa con đi học sớm hơn để tránh mặt tôi. Còn tôi, từ ngày đó, không nhìn thấy Nga một ngày là tôi muốn phát bệnh...

Rồi một thời gian không thấy Nga đâu, gọi Nga tắt máy, tôi nhắn tin dọa dẫm, nếu không gặp tôi thì tôi sẽ mang vũ khí là video clip ra, Nga nhắn lại một tin thật buồn: Anh tha cho em, con em đang đi viện, em không thể đi đâu được. Tôi chấp nhận điều đó nhưng bỗng dưng thấy trong lòng thế nào đó. Một cảm giác bỗng dưng hối hận.

Tôi thấy mình thật tồi tệ khi chen ngang vào đời sống một người phụ nữ đang có cả ngàn vạn việc để lo lắng. Tôi nhớ cách đây ít hôm, con trai tôi ốm, vợ tôi cũng thành kẻ dật dờ vì thức đêm trông nom con quá sức. Nhớ lúc đó tôi lại nhớ lúc vợ chồng tôi hân hoan chào đón con trai tôi ra đời, tôi nhớ những lúc tôi hạnh phúc khi được đi chơi, được hôn hít cậu con trai bé nhỏ... Tôi không bao giờ có thể xa rời được mái ấm của mình, tôi nghĩ thế.

Ám ảnh dùng clip sex tống tình

Tôi đã có những tháng ngày sống với đầy đủ đam mê và cả nước mắt của Nga... (Ảnh minh họa)

Đến khi tôi gặp được Nga, tôi thấy em gầy đi nhiều, gương mặt tiều tụy. Con em phải cấp cứu vì viêm phổi. Em ngồi nhìn tôi không nói năng, ánh mắt có phần biểu hiện khinh ghét kẻ bỉ ổi là tôi. Tôi rùng mình trước ánh mắt ấy và lần đầu tiên bỗng cảm thấy sợ nếu chạm vào em. Tôi thấy thương Nga vô cùng, thấy lòng mình nhói đau khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của em. Hình như tôi đã yêu Nga cả ở thể xác và tinh thần.

Nga bỗng nói một câu giọng rất nhỏ và run: "Xin anh tha cho em, em không thể tiếp tục thế này". Tôi mạnh dạn kéo Nga vào lòng ôm thật chặt, một cái ôm chia tay. Tôi hiểu rằng, cần phải buông tha em thật sự, em cần có được cuộc sống bình yên hơn là phải gắng gượng sống với kẻ tồi tệ cưỡng ép tình yêu là tôi.

Tôi tháo sim, lấy sim điện thoại ra và đưa cho em cái máy mà tôi đã quay trộm Nga. Tôi bảo, tất cả ở trong đó, em có thể hủy cái điện thoại. Nga giật lấy cái điện thoại và ném thẳng vào toilet, Nga khóc rung bần bật đôi vai và nức nở nói: "Tôi là người đàn bà khốn nạn...". Tôi hiểu cảm giác của Nga, cái cảm giác ân hận đau đớn, chắc chắn ân hận đau đớn hơn tôi rất nhiều. Tôi bước ra khỏi phòng của nhà nghỉ và thầm cầu cho Nga thoát khỏi những lưới tình khốn nạn kiểu như tôi.

Tôi sai, Nga cũng sai, cũng bởi vậy mà khi biết yêu Nga thì là khi tôi biết mình sai. Tôi mong muốn cả tôi và Nga đều quay về. Có nhiều khi tôi bỗng sợ nếu có ai đó biết sự "ăn chả" của tôi, họ quay clip lại và cho vợ tôi xem chẳng hạn, tôi sẽ mất cái gia đình mà tôi đang có, sẽ mất cái giây phút con trai tôi bảo: "Bố thơm mẹ 1 cái cho con xem nào!"... Chính tôi còn sợ tan vỡ gia đình như thế huống chi Nga!?

Tôi viết những dòng này là đã thực tâm thấy ân hận vì việc làm của mình, tôi cầu mong Nga hạnh phúc vui vẻ và xóa được hình ảnh xấu của tôi trong đời. Tôi cũng đã quyết định chuyển trường cho con trai tôi để Nga được đưa con đi học bình yên hơn...

Theo Đời Sống Gia Đình

Bi kịch tuổi 15

Bi kịch tuổi 15

Thủy như bị si mê lôi cuốn đi qua từng nụ hôn... (Ảnh minh họa)

Thủy bỗng chốc trở nên con người khác hẳn, cuồng nhiệt và nóng bỏng cởi phăng hết áo quần mặc cho bàn tay điêu luyện của người đàn ông lạ mặt khơi gợi ham muốn dục vọng và những cảm xúc lạ lẫm lần đầu...

Thủy mân mê chiếc vòng vàng Tây trong tay. Nó cũng mơ ước có được chiếc vòng như vậy. Cái Thuận bạn nó mới vừa được sở hữu cái vòng chưa lâu đã đi loan báo hết cho lũ con gái choai choai về chuyện có một người đàn ông hào hoa ga lăng đã chẳng tiếc tiền tặng ngay nó một chiếc vòng vàng Tây rất đẹp.

Cả đám con gái đang tuổi ăn tuổi lớn vây quanh Thuận như người ta vây quanh một nhân vật quan trọng để hỏi chuyện về cái vòng. Hỏi kỹ lưỡng. Hỏi sát sao. Đứa lấy ngón tay mân mê cái vòng. Đứa truyền tay nhau chiếc vòng đeo cổ như truyền một báu vật.

Ở cái tuổi mười lăm mới lớn của chúng lấy đâu ra tiền mua được một chiếc vòng đẹp đến thế. Bố mẹ chúng cũng còn mải làm ăn kiếm sống lấy đâu ra tiền mua cho con được chiếc vòng đắt giá như vậy. Giả dụ bố mẹ chúng có dư dả chút ít cũng còn phải dành dụm, ai hơi đâu sắm cho con gái mới lớn đồ trang sức đắt tiền.

Vì thế, câu chuyện về cái vòng dễ đến 5 cây nằm trên cổ cái Thuận là một bí mật khiến cả đám con gái phải tò mò. Chúng cử cái Thủy là bạn thân nhất cái Thuận "điều tra" cho bằng được căn nguyên vì sao cái Thuận lại được tặng một món quà đắt giá đến thế. Thủy hỏi, Thuận ngập ngừng mãi rồi cũng nói ra cái điều bí mật mà nó tự thề sẽ giữ mãi trong lòng cho riêng mình.

Hôm ấy, Thuận đang trên đường đi học thì có một chú cưỡi xe máy bóng lộn không biết từ đâu tới cứ lẽo đẽo theo nó và bảo: "Em lên đây anh chở đi cho đỡ khổ". Thuận sợ rúm người nhưng không dám đáp lời người đàn ông đó. Đến một góc khuất, chú ấy lại nhắc lại lời đề nghị, lại còn ép xe vào sát người Thuận làm nó buộc phải lên tiếng: "Cháu đi bộ được mà. Chú khỏi phải lo". Lập tức người đàn ông nài nỉ Thuận lên xe và còn dọa nếu Thuận không lên xe để chú chở đi thì chú sẽ theo Thuận vào tận lớp học và nói với các bạn Thuận rằng chú ấy là "người yêu" của Thuận.

Hoảng quá, Thuận bèn đánh liều ngồi lên sau xe của người đàn ông lạ. Lập tức chú ấy bảo Thuận ngồi cho chắc, hai tay ôm thật chặt eo chú ấy để chú ấy tăng tốc độ. Thuận không biết làm sao đành phải nghe lời. Chiếc xe phóng đi như tên bay và vượt qua khỏi trường Thuận học.

Mặc cho Thuận ra sức hò hét cho xe dừng lại, người đàn ông vẫn phóng như bay chở thẳng Thuận vào một nhà nghỉ ở cách trường Thuận học khá xa. Tới đây, người đàn ông thuê một phòng riêng cho hai chú cháu ngồi "tâm sự, nói chuyện". Thuận chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông đã đẩy Thuận vào căn phòng khép kín và đóng chặt cửa lại.

Tiếp đến, người đàn ông bật giàn karaoke và ép Thuận ngồi xuống bên cạnh để "chú cháu mình cùng hát". Thuận run bắn người nên không thể cất lời, còn người đàn ông thì tự nhiên ngồi rên rỉ hát hết bài này đến bài khác. Vừa hát người đàn ông lạ mặt vừa gọi bia rượu và đồ nhắm lên tận phòng cho hai chú cháu thưởng thức.

Men rượu say làm người đàn ông nghiêng ngả vào lòng Thuận. Thuận sợ quá nhưng không dám kêu, thế là người đàn ông vừa hát vừa ôm eo Thuận, lại bảo Thuận cứ ngồi sát vào đây cho chú gối đầu. Thuận phải răm rắp nghe lời. Tới khi hết 5 chai bia và 2 chai rượu mạnh thì người đàn ông đòi nằm đè lên người Thuận ở trên ghế đi-văng. Thuận quá hoảng hốt nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Khi đã nằm sấp lên người Thuận và vùi đầu vào môi Thuận hôn một cái rõ dài và rõ sâu, người đàn ông bật cười khoái trá và ghé vào tai Thuận thì thầm: "Cháu đừng sợ. Chú không làm cháu có thai đâu". Rồi người đàn ông ưỡn ẹo thân mình theo một điệu nhạc làm toàn thân Thuận bỗng rạo rực và nóng bỏng lên như có một luồng điện chạy qua. Người đàn ông hớp một ngụm rượu lớn rồi "hôn" vào tận sâu trong cuống họng Thuận. Toàn thân Thuận bừng bừng lên như có lửa đốt...

Không biết Thuận đã "uống" bao nhiêu nụ hôn của người đàn ông. Chỉ biết là khi cô tỉnh ra thì người đàn ông lạ đã không còn ở đó nữa. Mùi thuốc lá pha trộn lẫn mùi bia rượu vẫn còn nồng nặc đâu đây. Trên chiếc bàn kê giữa phòng nghỉ là một xấp tiền đè lên một sợi dây chuyền bằng vàng Tây sáng lấp lánh.

Một mảnh giấy nhỏ được đính kèm khéo léo: "Gửi cháu không quen biết. Khi chú đi thì cháu còn chưa tỉnh. Chú có một chút quà mọn gọi là làm quen. Lần sau nếu muốn gặp chú nữa thì cứ lần theo địa chỉ nhà nghỉ này. Không cần nói tên chỉ cần tả hình dáng người là những người trong nhà nghỉ sẽ biết. Thương mến. Chào cháu".

Bi kịch tuổi 15

Hai cơ thể không một mảnh vải che thân vấn vít, quấn quít vào nhau, hăng say cuồng nhiệt... (Ảnh minh họa)

Hai tay cái Thuận ôm gọn chiếc dây chuyền vào trong lòng một cách trìu mến, đôi mắt nó chớp chớp như vừa trải qua một cơn mê. Nó nói nhỏ với cái Thủy: "Đúng như lời chú ấy nói. Tớ chẳng có thai như trên sách báo vẫn thường hay nói. Lúc tỉnh dậy quần áo người tớ vẫn nguyên si vẹn. Chú ấy không hề động tới người tớ."

Cái Thủy tay mân mê chiếc dây chuyền vàng dường như còn thắc mắc hỏi lại: "Có thật thế không? Chú ấy chỉ đòi ngồi ôm eo ấy và nằm đè lên người ấy mà cho ấy cả một đống tiền?" Thuận nghiêm túc nhắc lại: "Chính xác là như vậy. Người tớ không bị hao tổn một ly một lai nào".

Thủy nhìn ngắm Thuận một hồi lâu rồi hỏi địa chỉ nhà nghỉ nơi Thuận đã cùng "chung vui" giây lát với người đàn ông lạ mặt: "Thôi được. Hôm nào tớ sẽ thử xem sao". Thủy nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng nó thầm ước dễ dàng có được một chiếc dây chuyền đắt tiền như của Thuận.

Thế rồi một hôm Thủy cũng lặp lại kịch bản có sẵn từ cô bạn thân. Lần này Thủy cũng "may mắn" gặp được người đàn ông lạ mặt và được ông ta đưa đến đúng địa chỉ nhà nghỉ mà Thuận đã từng chung vui trong giây lát. Người đàn ông đó cũng mời Thủy hát karaoke và cho cô uống rượu theo cách ăn chơi lạ đời rất riêng của ông ta. Thủy thấy thích thích sau mỗi một nụ hôn thật sâu và thật dài là một dòng rượu ấm nóng nhẹ nhàng len lỏi chảy vào thân thể qua đường cuống họng.

Thủy như bị si mê lôi cuốn đi qua từng nụ hôn. Cô "uống" lấy uống để những nụ hôn liên tiếp dường như không ngưng nghỉ của người đàn ông lạ mặt. Cô nuốt rượu ừng ực cho tới lúc thân thể bừng cháy lên như một ngọn đuốc.

Bản năng thức dậy trong cô khiến Thủy bỗng dưng từ chỗ bị gượng ép đến chỗ tự nguyện đáp lại từng nụ hôn ngọt ngào, sành điệu của người đàn ông lạ mặt. Thân thể cô bỗng nóng bừng, máu chảy rần rật như có luồng điện chạy trong từng đường gân thớ thịt. Thủy bỗng chốc trở nên con người khác hẳn, cuồng nhiệt và nóng bỏng cởi phăng hết áo quần mặc cho bàn tay điêu luyện của người đàn ông lạ mặt khơi gợi ham muốn dục vọng và những cảm xúc lạ lẫm lần đầu. Hai cơ thể không một mảnh vải che thân vấn vít, quấn quít vào nhau, hăng say cuồng nhiệt như hai võ sĩ trên sới vật cho đến lúc Thủy mệt quá lịm đi không còn biết gì nữa...

Khi tỉnh dậy, Thủy vô cùng hoảng hốt bởi thấy mình không có một mảnh vải che thân. Người đàn ông lạ mặt đã bỏ đi từ lâu. Không còn mùi thuốc lá và rượu bia. Thủy vớ vội mớ quần áo vứt vội dưới sàn nhà và nằm co ro mông lung nhớ lại... Một vệt máu nho nhỏ hồng hồng đọng lại trên chiếc ga trải giường trắng nhàu nhĩ. Cô mới mười lăm.

Thủy mở tung cánh cửa nhà nghỉ chạy về trong nỗi sợ nơm nớp. Ngộ nhỡ... điều đó xảy ra. Hai tháng sau Thủy mới chắc điều mà cô không mong đợi đã đến. Thủy lén bố mẹ đi "giải quyết" hậu quả mà gã đàn ông lạ mặt để lại cho cô.

Vì quá đau đớn và uất ức nên Thủy đã đến đồn Công an báo cáo lại toàn bộ sự việc. Tới nơi cô mới té ngửa khi thấy hàng chục các cô gái trạc tuổi như cô ở khắp các tỉnh xa gần đều bị gã đàn ông lạ mặt đó lợi dụng bằng chiêu bài giống như cô đã từng bị lừa. Cho tới lúc đó Thủy mới đau xót nhận ra một điều: Chẳng có một xấp tiền hay chiếc dây chuyền vàng nào dành cho cô. Chỉ có nỗi đau tinh thần và thể xác sẽ đeo đẳng mãi theo cô trên chặng đường đời phía trước.

Theo HPGĐ

Hạnh phúc nhé anh!

Hạnh phúc nhé anh!

Tạm biệt anh, người con trai đã tặng em bài hát "Vì đó là em"... (Ảnh minh họa)

Cũng vào tháng này của một năm trước, em và anh quen nhau. Em quen anh qua sự giới thiệu của em trai anh vì em và em trai anh cùng học chung một khóa tiếng Nhật. Anh đã gọi điện thoại cho em và từ ngày đó, mình nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Mỗi ngày, sáng thì mình thường điện thoại, nhắn tin với nhau. Tối, khi em đi học về thì mình chat với nhau đến một giờ, hai giờ sáng. Thời gian với hai đứa mình lúc đó hình như không bao giờ đủ, phải không anh? Hai đứa mình nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Chuyện công việc rồi ước mơ về tương lai, về những dự định anh muốn thực hiện khi bước vào tuổi 30. Anh nói "anh muốn nắm tay em đi hết quãng đường còn lại, liệu em có cùng anh vượt qua quãng đường đầy khó khăn trước mắt?". Em nói "em sẽ làm được nếu bên cạnh luôn có anh và người nắm tay em là anh, còn nếu anh muốn buông tay thì em không còn cách nào để giữ lại được. Em sợ đến ngày đó. Nhưng nếu muốn buông thì hãy buông nhẹ nhàng nha anh". Anh chỉ cười, bảo em "ngốc". Và rồi em cũng đã quyết định đi gặp anh sau bao nhiêu ngày mình nói chuyện với nhau mà chưa hề gặp mặt.

Trước đây, em cũng đã biết một ít về anh (qua hình ảnh và lời kể của em trai anh), về gia đình anh và cũng đã gặp mặt ba mẹ anh nhưng chưa gặp mặt anh vì lúc đó anh không có mặt ở nhà. Mình ở cách xa nhau gần 100km nhưng mình cũng đã gặp nhau. Lúc đó, khoảng cách về địa lí bao nhiêu đó thì đâu đủ để ngăn hai trái tim yêu gặp nhau, phải không anh? Ngày đầu gặp nhau ấy, cũng là một ngày mưa đầu mùa như hôm nay, anh đã dẫn em đi gặp bạn bè anh và cũng đã dẫn về nhà anh để giới thiệu với ba mẹ anh, mặc dù trước đó, hai bác đã biết về em. Để khẳng định rằng, từ đây mình được quen nhau và có lẽ cũng để em yên tâm. Vì trước khi gặp nhau, em đã nói với anh rằng, em từng trải qua một mối tình tan vỡ nên em sợ vết thương kia sẽ một lần nữa bị tổn thương thì sẽ không biết khi nào lành lại, mặc dù vết thương ấy em cố gắng chôn vùi đã nhiều năm.

Anh đã làm cho em tin, tin rất nhiều vào tình cảm mà anh bảo là sẽ bù đắp cho em, sẽ không làm em đau nữa và sẽ là người mà em có thể gởi trọn con tim yêu. Hơn thế nữa, gia đình anh là một gia đình gương mẫu, ba anh làm trong một cơ quan nhà nước, mẹ anh là người mẹ tốt, anh là người bước ra từ cổng trường đại học, các em của anh được học hành đến nơi đến chốn. Em đã tin, đã yêu vào những gì em thấy và em cũng đã yêu anh bằng tất cả tình yêu mà mình có. Nhưng những gì em nhận được là gì?

Em đã đọc được ở đâu đó rằng "những cặp tình nhân yêu nhau mà đi dưới mưa thường không có kết thúc đẹp". Và bây giờ, em đã nhận ra rằng điều đó đúng với mình thật. Những cơn mưa đầu mùa thường chợt đến, chợt đi khiến người đi đường không kịp nhận ra khi nào nó đến, khi nào nó đi. Em cũng vậy, em đang đi trên con đường tình yêu của mình, anh như cơn mưa ấy. Anh đến mang cho em cảm giác mát mẻ dễ chịu, những giọt nước tình yêu của anh đã làm sống lại cái cây tình yêu trong em, làm xoa dịu cái đơn độc, lẻ loi giữa bộn bề cuộc sống, giữa những giờ căng thẳng sau những ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng khi cơn mưa qua rồi, nó để lại trong lòng người đi đường một cảm giác khó chịu và có chút gì nuối tiếc vì nó đi qua nhanh, nhanh đến không ngờ.

Hạnh phúc nhé anh!

Mong anh sẽ đạt được những ước mơ, hoài bão mà anh đã nói với em... (Ảnh minh họa)

Mình chia tay sau gần một năm yêu nhau. Có lẽ cũng nhanh như một cơn mưa đầu mùa vậy phải không anh? Chia tay em mà anh không tìm được một lí do để nói lời chia tay. Có lẽ, do em ở xa anh quá như lời anh nói khi em bắt gặp tin nhắn của người ấy nhắn cho anh. Em lại tin lời anh khi anh nói đó chỉ như là người bên đường, anh còn không biết tên. Mà cũng đúng thật. Trong máy anh chỉ có số điện thoại. Nhưng em không ngờ chỉ hai tuần sau đó thì mọi chuyện đã khác. Người thay thế em lại là người mà mới đó anh nói là người bên đường. Hơn thế nữa, anh để người ta dùng những lời lẽ khó nghe nhất nói với em. Sao anh lại có thể như vậy được chứ?

Anh luôn trách em rằng em luôn tạo áp lực cho anh nhưng có bao giờ anh hiểu cho em? Em không cao thượng và cũng không hoàn hảo nhưng em đến với anh bằng tất cả tình yêu chân thật. Vì em không hoàn hảo nên không tránh khỏi một chút sai lầm nhưng có lẽ tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn nên anh đã không thể cùng em vượt qua được những trở ngại tưởng chừng như đơn giản đó. Nhưng chính những trở ngại nhỏ nhoi đó đã giết chết tình yêu của hai đứa. Đã hơn một lần em nói với anh rằng "nếu không còn yêu thì mình nên nói thẳng với nhau, thà như vậy còn hơn". Nhưng...

Em không cao thượng nên em không thể nói chúc anh hạnh phúc nhưng nếu người đến sau hơn em về mọi thứ, em cũng sẵn sàng nói câu "chúc anh hạnh phúc". Còn nếu người ấy khi nói chuyện với em luôn dùng những lời lẽ khó nghe nhất và dùng những từ ngữ mà một người con gái có học sẽ không ai dùng như vậy khi nói chuyện. Cho dù người ấy có bực tức hay ghen tuông với em thì cũng nên giữ thể diện cho anh, mặc dù bây giờ em và anh đã không còn là gì của nhau nữa hay đơn giản chỉ là bạn sau khi chia tay. Anh không thể nói với người ta dùng lời lẽ tế nhị hơn khi nói chuyện với người khác sao anh? Em thật buồn cho anh và thật thất vọng về anh ngàn lần. Sao không buông tay nhẹ nhàng để sau này trên đường đời dù mình có còn gặp nhau thì em còn chút tôn trọng anh, chào hỏi anh?

Em không khóc khi chia tay anh, cảm giác đau buồn cũng không nhiều. Có giận, có ghét anh thì cũng không thay đổi được anh. Chỉ mong anh suy nghĩ những gì mình đã làm để không phụ lòng những người từng yêu mến và sẽ yêu mến anh. Mong anh sẽ đạt được những ước mơ, hoài bão mà anh đã nói với em. Tạm biệt anh, người con trai đã tặng em bài hát "Vì đó là em".

DungCan141086

[email protected] (Theo 24h)

Đối mặt với cảnh ân ái của chồng và em gái

Đối mặt với cảnh ân ái của chồng và em gái

Tôi đã bắt gặp chồng và em gái quan hệ với nhau ngay trong căn nhà mà tôi đã vất vả vun đắp... (Ảnh minh họa)

Khi nhìn thấy cảnh chồng và em gái quan hệ với nhau ngay chính tại ngôi nhà của mình, không hiểu sao tôi lại hết sức bĩnh tĩnh nói rằng: "Đứng dậy và mặc quần áo vào".

Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại thản nhiên được đến như vậy để đến lúc viết những dòng tâm sự này nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi đã bắt gặp chồng và em gái quan hệ với nhau ngay trong căn nhà mà tôi đã vất vả vun đắp... Vậy mà tôi vẫn đủ bình tĩnh để bảo họ đứng dậy và mặc quần áo vào rồi lặng lẽ đi xuống phòng các con.

Tôi biết chồng mình có thói trăng hoa. Khi mới lấy nhau được 2 năm anh ấy đã ngoại tình. Lúc ấy anh ta bao một cô sinh viên ngoại tỉnh tiền ăn học, thi thoảng đến phòng trọ sinh sống như vợ chồng. Tôi đã nói chuyện với cả hai người một cách thẳng thắn, tôi còn bảo nếu tiếp tục tôi sẽ đến báo với nhà trường... Chạm đến nỗi sợ hãi của cô sinh viên kia nên lúc đó cả hai người mới chấm dứt không liên lạc.

Sau này, tôi biết chồng cũng có những phút ngoài vợ nhưng tôi đã cho qua. Tôi nghĩ rằng, anh ấy cần một người đàn bà ngoài vợ nhưng nếu vẫn sống biết đều với vợ và yêu thương con thì tôi có thể chấp nhận. Không ngờ lần này anh ta cố tình kéo cả em gái tôi vào những trò bỉ ổi của mình.

Đối mặt với cảnh ân ái của chồng và em gái

Khi mới lấy nhau được 2 năm anh ấy đã ngoại tình (Ảnh minh họa)

Th. là em gái tôi, em lên Hà Nội học được 4 năm, tôi hay phải đi công tác nên nhờ em đến nhà trông cháu. Hôm đó tôi đi Thái Nguyên để báo cáo về nghiên cứu khoa học tôi tham gia, vì có quá nhiều ý kiến trái chiều nên tôi không phải trình bày nữa và về nhà sớm hơn dự tính. Tôi để xe máy lên bậc thềm nhà, leo lên phòng mình và tôi phát hiện người em tôi thương nhất quan hệ với chồng mình... điều đó thật là tệ.

Từ hôm đó tôi và chồng đã không nói với nhau chuyện gì. Tôi lẳng lặng làm việc, đưa con đi học, nấu ăn và cố sống một cuộc sống bình thường. Th. đã tắt máy điện thoại và bỏ đi. Sống gần em chẳng được bao lâu vì tuổi thơ và thời niên thiếu của tôi đều đi học xa nhà. Tôi thương em thật bởi em đã có một tuổi thơ vất vả thiếu thốn vì chị quá ham mê học hành. Nhưng tôi vẫn muốn để em chịu những dằn vặt do sự thiếu bản lĩnh và kiềm chế của nó gây ra nên cũng không nói nhiều...

Lần đầu tiên tôi cảm thấy sự thẳng thắn không còn ý nghĩa. Tôi đã im lặng. Tôi không biết liệu có cách hành xử nào tốt hơn khi biết chồng quan hệ với em gái?

Đối mặt với cảnh ân ái của chồng và em gái

Tôi hiểu chồng mình hơn ai hết nên lại càng thương em hơn! (Ảnh minh họa)

Từ ngày đó tôi tự đi tìm niềm vui trong cuộc sống. Tôi đã tìm được trong thành công công việc, trong những hạnh phúc do tự mình nhen nhóm chứ không phải từ một người nào khác.

Chuyện trong gia đình đã lắng lại, hai vợ chồng tôi sống ly thân. Nhưng hiện nay tôi lại day dứt nhất về đứa em gái "hư". Tôi hiểu chồng mình hơn ai hết nên lại càng thương em. Tôi không biết phải nói gì với em bởi tôi biết em ân hận nhiều. Vết thương ấy cho một người trẻ dại như Th. bao giờ mới lắng lại? Còn tôi, tôi cảm thấy mình ngày càng trở nên lãnh cảm. Cuộc sống chẳng còn gì để mà tin nữa...

Theo VNN

Gửi gió cho mây ngàn bay...

Gửi gió cho mây ngàn bay...

Từ nỗi đau trong quá khứ đến những rắc rối hiện tại... tất cả dường như nhấn chìm tôi từ đó (Ảnh minh họa)

Không biết tôi nên gọi anh là tình yêu của mình hay là những giọt nước mắt đắng chát của mình nữa?

"Gửi gió cho mây ngàn bay"... Tôi mới chỉ nghe cái tên ấy thôi, chưa hề biết nội dung của nó ra sao nhưng trong lòng trào dâng một cảm giác rất buồn! Có lẽ vì tôi đã chịu đựng quá nhiều nỗi buồn? Tôi chỉ ước sao mình có thể gửi những chuyện buồn đó để gió cuốn đi... Gió hãy cuốn đi hết tất cả u sầu để tôi hát vang lên rằng "Buồn ơi, chào mi".

Gia đình tôi đáng lẽ ra phải rất hạnh phúc. Vậy mà chỉ vì những bàn tay xấu xa đã khiến không khí gia đình trở nên chăng thẳng hơn bao giờ hết và tôi đã phải đối mặt với biết bao hệ lụy từ chuyện đó. Từ nỗi đau trong quá khứ đến những rắc rối hiện tại... tất cả dường như nhấn chìm tôi từ đó.

Tôi đã bị ám ảnh rất nhiều, đã bị tổn thương ghê gớm... và có ai biết rằng, tôi đã phải chịu đựng những gì? Tôi buồn và căm giận khi họ coi đó là những chuyện tầm phào, thậm chí có cả những cái cười nhạt dành cho nỗi đau của mình. Chua chát thay! Vậy mà tôi vẫn như đang đau đớn một điều gì ghê gớm lắm! "Ta vẫn sống tốt mà" - đấy chỉ là tự mình an ủi tinh thần mình thôi! Nhưng thực sự, tôi thấy mình đã thấy bại... Tôi không có gì cả, không có gì hết. Gia đình rạn nứt và đang trên bờ vực của sự đổ vỡ, còn những người bạn tôi tưởng chừng như thân thiết lắm lại đang cố tình lợi dụng lòng tin và vật chất nơi tôi... dù hơi buồn một chút thôi nhưng nó cũng khiến tôi mất lòng tin vào con người, vào cuộc sống.

Gửi gió cho mây ngàn bay...

Gửi những nỗi buồn cho mây ngàn bay...

Tôi không thể phủ nhận vẫn có những người thực sự rất tốt với mình. Vậy mà tôi không có lòng tin vào họ, hay nói chính xác hơn là tôi không còn lòng tin vào bất cứ ai nữa. Ngay cả tình yêu của tôi, người tôi yêu thương nhất cũng đang dần dần đánh mất niềm tin nơi tôi! Tôi cảm thấy anh ấy đang dần hủy hoại những cảm xúc của mình... nhưng anh đâu biết được chính sự vô tâm của anh từng ngày đã dằn vặt em, khiến em chênh vênh trong những suy nghĩ và nỗi nhớ anh thật nhiều...

Và có lẽ cũng vì sự vô tâm của anh khiến tôi phải rời xa anh... Hi vọng thời gian sẽ làm vơi bớt tình cảm tôi dành cho anh, hoặc tốt nhất là để tôi yêu một người khác và quên đi mối tình mà tôi đã từng có với anh. Không biết tôi nên gọi anh là tình yêu của mình hay là những giọt nước mắt đắng chát của mình nữa? Tôi không muốn tiếp tục những ngày buồn đau... vì cuộc sống của tôi phải thay đổi!

Tôi muốn có một cuộc sống nhẹ nhàng... và gửi những nỗi buồn cho mây ngàn bay...

ĐG (Theo 24h)

Tôi yêu anh

Tôi yêu anh

Tình yêu của tôi và anh bắt đầu thật lạ... (Ảnh minh họa)

Tôi đã yêu anh nhiều như thế, nhiều hơn những gì tôi nghĩ mình sẽ dành cho một người con trai, yêu bằng tất cả những gì mình có, thể xác và cả linh hồn...

Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc vì đã cho anh nhiều như vậy, dù sau này anh có bỏ rơi tôi vì một người con gái khác, tôi cũng không hối tiếc và tôi nghĩ nếu điều đó xảy ra tôi cũng không hề trách anh và vẫn sẽ còn yêu anh như vậy. Vì tôi nghĩ một điều đơn giản anh chẳng thể chịu đựng được hơn thế nữa, ngay cả bản thân tôi cũng không chịu đựng nổi chứ nói gì anh, lúc đó tôi cũng sẽ cầu nguyện anh sẽ hạnh phúc, vì tôi yêu anh nhiều lắm.

Tình yêu của tôi và anh bắt đầu thật lạ. Ban đầu chỉ là cảm xúc nhớ thương và chờ đợi muốn nhắn tin với anh vì nhắn tin với anh cho tôi một cảm giác vui thật lạ, và tôi mong chờ điều đó, dĩ nhiên tôi không là người chủ động nhắn tin cho anh nên nó càng làm tôi thấy nhung nhớ anh và cảm giác chờ đợi nhớ mong càng nhiều hơn. Anh học chung lớp với tôi, cả năm nhất tôi đã không nói chuyện với anh, qua năm hai anh lấy số điện thoại của tôi và chúng tôi nhắn tin với nhau, nó làm tôi thấy vui và hạnh phúc, hơn những gì người yêu cũ dành cho tôi, anh làm tôi quên đi người đó dù vẫn còn quen nhau.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến anh dù chúng tôi chưa nói chuyện riêng với nhau, chỉ nhắn tin đùa vui nhau. Và thực sự lúc đó tôi còn mặc cảm với mình lắm, bởi vì tôi không còn trong trắng, tôi đã bị người yêu cũ cướp mất điều đó, tôi sợ anh biết và sẽ không chấp nhận nên đan xen với niềm vui là nỗi lo, tôi sẽ làm gì nếu anh biết điều đó? Tôi không biết mình có nên nói cho anh biết không, và sẽ nói như thế nào, tôi đã nghĩ đến điều gì đó để nói với anh đó chỉ là một tai nạn nhưng làm sao tôi nói dối được, nó cắn rứt lương tâm tôi.

Trước đây tôi nghĩ mình sẽ nói nếu như có ai đó ngỏ lời với tôi và người ta không chấp nhận thì thôi, nhưng với anh tôi cảm thấy mình bất lực tôi không biết mình phải làm như thế nào. Nhiều khi định nhắn tin nói với anh tất cả để anh suy nghĩ trước khi đến với tôi nhưng tôi lại sợ anh sẽ không thông cảm mà rời xa tôi thì tôi sẽ buồn lắm. Tôi đã quen cảm giác được nhắn tin trò chuyện với anh và mong đợi được gặp anh.

Tôi gặp anh vào một ngày đầu tháng 11, anh đã thật sự tạo được ấn tượng trong tôi, và tôi đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên đó. Tôi đã nhớ anh suốt đêm hôm đó, và tôi mong chờ được gặp anh lần tiếp theo, nhưng rồi tôi cũng nghĩ mình sẽ nói với anh về chuyện đó như thế nào. Tôi đã soạn tin nhắn cho anh tối hôm đó nhưng rồi không dám gởi, bởi tôi biết mình cần có anh. Suốt những ngày sau đó người yêu tôi vẫn đến với tôi nhưng tôi biết mình đã không còn thuộc về người đó nữa. Quen anh tôi mới nhận ra rõ ràng hơn mình quen người đó chỉ là thương hại.

Tôi yêu anh

Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc vì đã cho anh nhiều như vậy... (Ảnh minh họa)

Ngày đó N đã theo đuổi tôi rất nhiều và sau 2 năm tôi đã nhận lời quen N khi trong lòng tôi còn nghĩ đến người con trai khác, tôi biết mình không có tình cảm với N nhưng tôi nghĩ quen N sẽ giúp tôi quên người đó, nhưng tôi đã nhầm. N và tôi là những người hoàn toàn khác nhau cả suy nghĩ và cách sống, tôi sống nội tâm và thiên về cảm xúc còn N thì dường như còn quá trẻ con và cách sống quá hời hợt. Nó làm tôi thất vọng vô cùng và càng làm tôi nghĩ về người đó hơn.

Tôi đã chia tay N vài lần nhưng không được, N khẩn khoản năn nỉ tôi quay lại vì N cần tôi, và tôi nghĩ quen để giúp N cố gắng học đến khi thi đại học xong tôi sẽ chia tay N và tôi đã cố gắng sống với tình yêu đó suốt một thời gian dài mà trong lòng nghĩ đến một người khác. Tôi đã cố gắng khuyên bảo N học tập như mục đích tôi quen N và tôi đã làm được. Tôi cũng đã thử mở rộng lòng mình với N vì N yêu thương và quan tâm tôi nhiều lắm nhưng tôi không làm được, cứ mỗi lần như vậy tôi lại nghĩ đến người đó. Rồi thì năm 12 cũng kết thúc tôi đã bên N được hơn 1 năm để giúp N học tập và hoàn thành ước mơ đại học của mình, nhưng rồi tôi cũng không thể yêu được N mà còn hận và căm ghét N nhiều hơn, hối hận vì đã bên N một thời gian dài như thế, bởi vì N đã lấy mất sự trong trắng của tôi.

Đó là ngày họp lớp cuối năm tổ chức tại nhà N và khi mọi người về hết thì N nói tôi ở lại xíu N đưa tôi về. Tôi tin N nhưng N đã làm điều đó trong sự đau khổ và tủi nhục cùng cực của tôi, tôi đã không thể chống đối chỉ thương cho thân mình và nghĩ đến người tôi yêu sau này và tôi nghĩ đến người đó, tôi khóc cho những tủi hờn và đớn đau cho số phận của tôi. Tôi nghĩ đến những ngáy tháng bên người đó, được tôn trọng chứ không như vậy. Tôi hận N. Suốt một thời gian sau tôi đã không thể bình thường với N, N xin lỗi nhưng tôi chẳng thể tha thứ, tôi khóc mỗi đêm và những lúc 1 mình. Tôi nhớ H, tôi đã tìm gặp H dù chỉ là thấy H đi ngang qua tôi nhưng làm tôi nguôi ngoai được cõi lòng dù càng cảm thấy đau đớn hơn. Tôi không tâm sự với ai ngoài nhỏ bạn thân để thấy lòng mình thanh thản hơn.

Suốt một thời gian dài tôi gặp ác mộng, tôi khóc mỗi đêm, rồi tôi bị chứng không ngủ được đến nỗi phải dùng thuốc ngủ, tôi già hẳn đi nhưng không ai biết chỉ nghĩ tôi lo ôn thi mà như vậy. Lúc đó tôi lên thành phố ôn thi dù biết ôn ở nhà tốt hơn nhưng tôi muốn trách mặt N. Tôi nghĩ thi đại học xong tôi sẽ chia tay N, nhưng rồi tôi cũng không thể chia tay được, nhìn N buồn và năn nỉ không có tôi N không học được và N cũng tỏ ra hối hận nên tôi đã bỏ qua chuyện đó, một phần cũng vì tôi đã quá mệt mỏi giờ đành buông xuôi theo số phận.

Tôi yêu anh

Tôi sợ mất anh nhưng tôi không thể giữ anh cho mình... (Ảnh minh họa)

Tôi học cao đẳng nhưng tôi đã không hòa nhập được với môi trường ở đây. Tôi mặc cảm nhiều vì vậy tôi không tiếp xúc với ai vì nghĩ ai cũng trong trắng chứ không như mình. Tôi tránh tiếp xúc với mọi người, nhất là con trai vì vậy mọi người nghĩ tôi kiêu nhưng có ai biết trong tôi bị tổn thương như thế nào. Nhìn mọi người vui đùa tôi cũng muốn hòa nhập vào nhưng tôi không làm được, mặc cảm trong tôi quá lớn. Nhiều khi đang học tôi bỏ về vì tôi cảm thấy cô đơn và buồn cho mình quá. Tôi ôn thi lại vì tôi không muốn học ở đây, ước mơ của tôi là ở đại học quốc gia, nhiều khi tôi bỏ xuống đó đi lang thang một mình dù N học ở đó nhưng tôi không muốn gặp N, nỗi đau N gây ra cho tôi quá lớn để tôi có thể tha thứ và mở rộng lòng mình với N. Tôi vẫn gặp N mỗi tuần nhưng tình cảm tôi chẳng thể dành thêm cho N được nữa. Nhưng tôi không chia tay N, chỉ muốn giúp N học hết 4 năm đại học sau đó tôi sẽ chia tay, đó là nhưng gì tôi nghĩ mình sẽ làm trả lại tình cảm N dành cho tôi thời gian qua.

Đến hôm nay tôi gặp anh, anh đã làm thay đổi con người tôi, thay đổi những suy nghĩ của tôi bên N và tôi dứt khoát chia tay N dù không biết bên anh tôi có hạnh phúc không và anh có tha thứ và chấp nhận tôi như thế hay không nhưng tôi biết mình đã yêu anh và cần anh. Những ngày tháng sau không có anh cũng được, tôi sẽ sống một mình để nuôi giữ tình cảm tôi dành cho anh. Anh làm tôi thôi nghĩ về N, tôi mơ mộng nhiều hơn dù không chắc chắn một điều gì.

Lần đầu tiên gặp anh cảm xúc anh dành cho tôi khác hoàn toàn so với những người khác. Anh đưa tôi đến một quán nước rất đẹp bên bờ sông, nó không sang trọng như những quán cafe người khác mời tôi đi nhưng nó làm tôi cảm thấy thanh bình và cảm thấy cái gì đó chân thành ở anh chứ không như những người khác. Cùng với cảm xúc về một nơi tuyệt vời đó tôi đã yêu anh. Nhiều ngày sau đó tôi vẫn muốn cùng anh đến đó, bởi ở nơi đó tôi biết trái tim mình đã thuộc về một người... nhưng tình cảm dành cho anh càng nhiều tôi càng nghĩ về việc đó, tôi sẽ nói với anh như thế nào?

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng muốn dối gian anh nhưng lại chẳng dám nói với anh điều đó, tôi chờ đợi một ngày mình có đủ can đảm để nói với anh. Tôi đã nói dối anh tôi chưa quen ai hết và anh là người đầu tiên vì bên anh tôi thấy bình yên lắm, cảm giác được yêu thương và che chở khiến tôi nói dối anh như thế và thật sự tôi cảm thấy hối hận thời gian qua tôi ước gì mình thật sự chưa quen ai và anh là người đầu tiên nên tôi cố tạo cho mình cảm giác như thế. Tôi càng cảm thấy đau khổ hơn khi nghĩ về N và những gì N gây ra cho tôi, tôi yêu anh và thương anh nhiều. Tôi biết tôi nói dối sẽ có một ngày anh biết và còn trách tôi nhiều hơn nhưng tôi đã không ngăn cản được mình làm như vậy. Rồi một ngày tôi và anh đi biển, dù không muốn nhưng tôi cũng nghĩ tôi và anh sẽ có chuyện đó. Tôi muốn cho anh những gì còn lại của mình dù chỉ một lần thôi cũng được nhưng tôi không biết phải nói sao với anh về việc đó, tôi muốn nói với anh về tất cả trước khi mọi việc xảy ra nhưng tôi đã không nói được. Tối hôm đó anh có đòi hỏi nhưng tôi đã giữ được, vì tôi chưa nghĩ ra cách nào nói để anh hiểu, tôi hơi hoảng hốt dù đã chuẩn bị tinh thần, tới ngày hôm sau tôi đã để anh làm chuyện đó dù tôi chưa nói với anh và tôi sợ anh biết được điều đó sẽ trách tôi. Tôi đã nghĩ đó là lần cuối cùng tôi đi với anh, tôi nghĩ anh sẽ bỏ rơi tôi vì điều đó. Tôi sợ mặc dù tôi không hối tiêc bởi vì tôi muốn được là của anh 1 lần thôi cũng được, một lần để rồi tôi thuộc về anh vĩnh viễn và để tôi giữ anh mãi trong tim.

Tôi yêu anh

Tôi muốn nói thật với anh và xin lỗi anh nhưng tôi đã không làm được... (Ảnh minh họa)

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai nhiều như thế. Tôi chờ đợi để nghe những lời trách móc của anh để thấy nhẹ lòng hơn nhưng anh không phản ứng càng làm tôi khó xử hơn. Tôi đã khóc vì mặc cảm cho mình, vì đã không để dành được cho anh điều thiêng liêng đó, tôi khóc cho số phận đớn đau của mình, và tôi yêu anh nhiều lắm. Tôi muốn nói thật với anh và xin lỗi anh nhưng tôi đã không làm được. Tôi không biết mình phải làm sao nữa, tôi yêu anh, tôi sợ mất anh nhưng tôi không thể giữ anh cho mình. Suốt một thời gian sau đó tôi đã nói dối anh nhiều, tôi không muốn như vậy nhưng tôi chẳng thể làm gì khác tôi muốn nói thật với anh tất cả nhưng sao tôi không đủ can đảm, và rồi tôi cứ thế dối gian anh dù tôi chẳng hề muốn. Tôi chờ đến một ngày tôi sẽ có đủ can đảm để nói với anh tất cả vì mỗi lần nói dối anh như vậy tôi thấy lương tâm mình cắn rứt ghê gớm. Tôi yêu anh, tôi muốn anh tin vào tình yêu đó nhưng tôi lại chẳng thể làm cho anh tin, tôi buồn lắm, anh chẳng thể hiểu cho những gì tôi đang nghĩ, tôi thương anh nhiều, tình cảm tôi dành cho anh nhiều hơn mỗi khi tôi phải nói dối anh. Anh không thể biết rằng tôi yêu anh nhiều biết chừng nào, tôi muốn anh tha thứ cho tôi và hiểu cho tôi nhưng tôi chẳng thể, tôi cũng không hiểu tại sao lại nói dối anh để cả 2 phải đau khổ, để anh không tin tôi. Tôi không dám đối diện với sự thật, tôi muốn xóa bỏ quá khứ của tôi bên N, không biết anh có hiểu rằng tôi yêu anh nhiều lắm và tôi không hề muốn dối anh điều gì. Tôi muốn anh hiểu rằng tôi đã toàn tâm toàn ý yêu anh, tôi đã dành cho anh tất cả, cả thể xác và linh hồn. Tôi biết giờ không thể làm gì để anh tin tôi hoàn toàn nữa, nhưng tôi mong rằng một ngày anh sẽ hiểu. Tôi hối hận vì đã lừa dối anh thời gian qua, giờ tôi muốn thời gian quay lại vô cùng để làm lại tất cả, tôi sẽ không lừa dối anh một điều gì nữa dù là nhỏ nhất. Giờ tôi cảm thấy bất lực vô cùng mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tôi luôn có suy nghĩ sẽ kết thúc cuộc đời mình để có cơ hội làm lại tất cả một lần nữa.

Tôi thấy cuộc đời mình không may mắn, rất bất hạnh, anh đã mang đến cho tôi một niềm vui và ánh sáng mới cho cuộc đời mình nhưng tôi lại lừa dối anh nhiều quá, tôi có lỗi với anh nhiều quá. Giờ tôi chỉ muốn bỏ đi thật xa để quên đi cuộc đời cũ của mình, để giữ mãi anh trong tim và để anh quên đi tôi cùng những gì tôi đã gây ra cho anh. Nếu có can đảm tôi sẽ đi. Tôi yêu anh nhiều lắm, xin lỗi anh vì những gì đã gây ra cho anh, tôi chẳng thể làm gì nữa để chuộc lại lỗi lầm của mình, chỉ mong anh sẽ không vì tôi mà đau buồn nữa, mong anh sẽ hạnh phúc bên một người tốt với anh hơn tôi. Tôi sẽ đi. Tôi yêu anh, tình yêu của tôi...

Tôi ghen với quá khứ của anh, nhưng tôi làm sao có đủ tư cách, anh có một tình yêu thật đẹp và trong sáng còn với tôi, tình yêu chỉ là một lỗi lầm, là niềm đau. Có lẽ anh là hạnh phúc trọn vẹn duy nhất của tôi, là điều đầu tiên làm cho tôi thấy mình may mắn được sống và được yêu thương, tôi sẽ giữ mãi tình yêu đó.

[email protected] (Theo 24h)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro