chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Patricia vẫn đang nhìn nó – Martha Frauenfeld, bằng một đôi mắt sáng rực, đầy cương quyết. Xung quanh, bóng tối bắt đầu bủa vây vạn vật, khiến tất cả dường như chìm sâu vào một bức màn đen hư ảo. 

Dì đang muốn nó chạy đi, chạy về phía Đường Mòn. Còn chạy để làm gì, thì nó không hề biết. Ngày thường, dù chỉ là một lời nói, một ánh nhìn, thậm chí là một tiếng ho của dì, Martha đều răm rắp nghe theo. Nhưng hôm nay, nó không thể làm vậy được. Patricia co quắp dưới mặt đất. Máu dì liên tục rỉ ra từ những vết thương hở miệng. 

Patricia không nói gì cả, hoặc là không thể nói. Dì vẫn chỉ nhìn nó, chỉ nhìn thôi. Ánh mắt dì ngày một sáng rõ, mặc cho bóng đêm đang rủ xuống thành những vệt sáng – tối lờ mờ.

Martha ngắm dì lần cuối – ngắm mái tóc lấm tấm những sợi bạc, ngắm đuôi mắt hằn kín những vết chân chim, ngắm cả khuôn mặt thẫm đỏ màu máu. Và nó nhìn về phía cửa.

"Đi... Trước nửa đêm." –Patricia lại mấp máy đôi môi, tiếng nói dì lẫn trong tiếng thở. Rồi dì khóc, nước mắt lại càng khiến cho đôi mắt dì ngày một thêm long lanh; không còn cương quyết hay nghiêm nghị. Mà thuần túy chỉ là một sự van lơn. Dì đang cầu xin nó. 

Tới lúc này, Martha không còn chần chừ được nữa. Nó khẽ nắm lấy đôi bàn tay xương xương của dì, lấy vạt áo khẽ lau nước mắt, rồi tiến thẳng về phía cánh cửa.

***

Martha bắt đầu chạy, chạy như bay về phía trước. Lúc này, trăng đã lên. Ánh trăng khẽ rơi trên những tán lá thẫm màu của đêm, phả bóng xuống mặt đất ẩm ướt và đọng lại bên những vũng nước ven đường. Trăng càng khiến cho đêm tối vốn đã đáng sợ nay lại càng thêm lạnh lẽo.

Được một quãng xa, đôi chân Martha đã bắt đầu rã rời, gan bàn chân nó rách toạc bởi giẫm phải những bụi gai và nhành cây gãy. Cơ thể nó nóng bừng, dẫu những cơn gió vẫn đang rít bên tai cùng cái lạnh đang thấm tận sâu vào xương tủy. Mỗi khi Martha gắng sức để điều tiết nhịp thở, một làn hơi trắng lại phả ra từ khuôn miệng nó, rồi khẽ tan đi trong ánh trăng xanh ảm đạm. 

Cái lạnh, sự mệt mỏi, đau đớn và cả nỗi mất mát đang cùng lúc hành hạ tâm hồn lẫn thể xác Martha, khiến cho nó không thể chạy nổi nữa. Martha cố bước đi một cách khó nhọc. Nó nhích được từng bước, rồi lại ôm chân đau đớn. Đôi lúc, nó chỉ muốn dừng lại, ngả lưng bên những gốc cây và nghỉ ngơi chốc lát, nhưng không thể. Ánh mắt của Patricia vẫn mãi đeo bám nó như một sự ám ảnh – một lời thúc giục khiến nó có động lực để tiếp tục bước đi, tiếp tục cuộc đua với thời gian. 

Khuất sâu sau những khóm cây bụi và lờ mờ dưới ánh trăng đêm, cây cọc gỗ mốc xanh đã hiện ra trước mắt Martha, báo hiệu sắp tới khúc rẽ chuyển từ Lối Cũ sang tới Đường Mòn. Từ trước tới giờ, chưa lúc nào nó dám bén mảng tới đây cả. Patricia có thể chấp nhận mọi yêu cầu của đứa cháu gái nhỏ, nhưng một lần viếng thăm Đường Mòn là điều dì chưa bao giờ cho phép nó. Có gì ở ngoài Đường Mòn nhỉ? Martha vẫn luôn suy nghĩ và háo hức khám phá với một niềm say mê cực độ; nhưng hôm nay, sao niềm mong mỏi ấy lại lụi tàn sớm đến vậy cơ chứ? 

Martha vừa lết đi, vừa ngoái lại đằng sau. Mỗi gốc cây, chiếc lá, mỗi bông hoa hay là từng ngọn gió trong Rừng đều gắn bó với tuổi thơ nó như những người anh em trong gia đình. Nó không muốn rời xa bất cứ thứ gì cả, không hề. Đặc biệt là suối, con suối nhỏ ngày ngày nó vẫn tới chơi, thậm chí còn chưa được nó từ biệt lần cuối. Mắt Martha lại một lần nữa ầng ậng nước. Nó khóc bởi một phần là vì đau, và nhiều hơn nữa là vì nỗi mất mát khôn nguôi. 

Từ phía xa, tiếng cú vọ đột nhiên im bặt, gió ngừng thổi và ánh trăng cũng như tắt đi chốc lát, chỉ còn lại một màn đêm câm lặng và tăm tối. Trong bức màn đen đặc ấy, dường như Martha đã trông thấy thứ gì đó, thứ gì đó giống như hai cặp mắt, sáng quắc và ghê rợn, đang sục sạo kiếm tìm trong những bụi cỏ ven đường, dưới những hốc cây và cả cạnh bên những dòng nước chảy. Chúng khè khè thở ra những làn hơi hôi tới nghẹt thở, có thể ngửi thấy từ hàng dặm xa. Rồi chúng đột ngột chuyển hướng, tiến về phía nó theo một đường thẳng hoàn hảo – từ từ mà chắc chắn. Tiếng cây cối đổ rạp, tiếng kêu rít đầy sợ hãi của bầy côn trùng và đám thú nhỏ, đồng loạt hòa cùng những tiếng gầm rú đầy ghê rợn. Chúng di chuyển ngày một nhanh hơn. Martha sợ hãi đến phát khóc, nhưng nó không thể chạy nổi nữa rồi. Nó chỉ còn nước lết bước trong nỗi kinh hoàng đeo bám. Trong thời khắc mà hàng chục đốm sáng chỉ còn cách nó vài bước chân, thì một tiếng nổ kinh hồn đã vang lên, ánh sáng chói lòa cả một vùng trời. Tất cả nhòe đi trước mắt Martha, choáng váng và sầm tối. Trước khi đổ rập xuống nền đất lạnh, nó đã ngửi thấy – hoặc cảm nhận được, thứ mùi kinh khủng như chuột chết bốc lên từ cái vạc đồng.

***

Thời tiết hôm nay không được dễ chịu cho lắm. Bầu trời nhuốm màu mây đen xám xịt, gió lạnh thổi ù ù trên những mái ngói bạc màu, đập bồm bộp vào những cách cửa gỗ mục nát và tưởng chừng như có thể phá tan cả một căn nhà bất cứ lúc nào. Ancovet đã sớm tỉnh giấc từ lúc bình minh còn chưa tỏ. Chị khoác vội tấm áo rồi lật đật chạy vào bếp, chị phải chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, trước khi chồng chị – anh Franklin và đứa con trai – Wlaket thức dậy, bắt đầu cho một ngày đi săn mới. Mấy ngày nay, thời tiết cứ luôn khó chịu như vậy, quá hiếm những khoảng nắng và mưa thì cứ thế trút xuống như than khóc. Nhưng cũng thật là kì lạ khi suốt cả một ngày dài, không có lấy một đợt mây quang, ấy vậy mà vào đêm, trăng lại lên cho và soi tỏ hơn bao giờ hết. Điều này mới khiến chị bực mình kinh khủng, quần áo chẳng kịp hong khô và đám củ cải sấy nắng cũng đã mốc lên phân nửa.

"Đồ khỉ gió!" Chị vừa lui cui nhóm lửa, vừa rủa thầm trong miệng. 

Sáng nay, như mọi ngày, Ancovet sẽ bắc một nồi nước thật lớn cho cả nhà lau rửa. Kế đó, chị sẽ chuẩn bị một hũ mứt cà rốt và vài ba ổ bánh mì đặt lên bàn gỗ để bắt đầu bữa sáng. Sau khi hai thành viên còn lại của gia đình tỉnh giấc, cả nhà sẽ cùng ăn. Tiếp theo, Franklin cùng Wlaket vẫy tay tạm biệt chị rồi biến tuốt vào rừng. Còn chị, sẽ ở nhà một mình cho tới tận trưa với những công việc nhà nhàm chán.

"Ước gì có ai đó phụ mình một tay nhỉ?" Chị lơ đễnh nhìn nồi nước đang sôi lên ùng ục và thầm ước ao. Rồi chị lại suy nghĩ về cuộc đời của mình, cưới Franklin đã hơn mười hai mươi năm, nay con trai cũng đã mười tám tuổi đầu. Kết hôn được tầm một năm, theo quyết định của Franklin, chị phải theo anh ở tít tận bìa rừng, để tiện cho việc săn bắn của chồng. Chị không còn trẻ và cũng chẳng còn thiết tha chốn đô hội, nhưng ở nơi hoang vu lạnh lẽo này, kể cũng tủi thân, nhất là những khi căn nhà vắng bóng. Cô đơn là một phần, song cái mà chị chán ghét hơn gấp bội, đó chính là những lời đồn quỷ dị của những bà cô lắm điều xung quanh chị khi chị còn sống trong thị trấn.

Nghe bảo, nơi đây là mồ chôn của hơn mười hai phù thủy trong sự kiện hành quyết ba năm về trước. Và cũng từ đó, chị đã được nghe kể không biết bao nhiêu câu chuyện tâm linh kì bí chốn này. Nào là những thân cây chuyển động trong đêm tối, những con quỷ trò chuyện dưới lòng suối hay là cả những cơn mưa máu diễn ra vào những ngày âm u. Những câu chuyện ấy, chị không tin và cũng chưa bao giờ chứng kiến. Nhưng hôm nay, đúng là chị đã bắt đầu e ngại. 

Tối hôm qua, trong lúc đang say ngủ, chị đã nghe thấy nhiều, rất nhiều những âm thanh khó chịu dai dẳng, kế đó là một tiếng nổ lớn như thuốc súng, mùi hôi và rất nhiều cột sáng được phóng lên từ tít sâu trong rừng. Chồng chị nằm ngủ cạnh bên, nhưng chị cũng chẳng muốn gọi tên anh chút nào. Nếu tất cả những điều đó chỉ là mộng mị trong cơn mê, thì quả là xấu hổ. Biết là vậy, nhưng suốt từ đêm qua, chị vẫn không lúc nào ngưng suy nghĩ về chúng – suy nghĩ về cái nơi tẻ nhạt nhưng cũng đầy bí ẩn này. 

Bất chợt, một tiếng "xì" lớn kéo chị trở về với biết bao hoài nghi. Mắt trái Ancovet giật giật liên hồi. Chị mặc kệ nồi nước đang đun đã trở nên cháy sém, rồi hối hả chạy vào phòng. Linh tính chị mách bảo chuyện chẳng lành. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro