Quá Khứ & Hiện Tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seton cảm thấy như có một mũi dao đâm vào trái tim mình. Hình ảnh của Elliot ùa về, cậu ấy với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt trong trẻo. "Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cậu ấy lần nữa."

"Và ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ngăn cản ta?" Azrael nói, giọng điệu vừa trêu chọc vừa thách thức.

"Ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để bảo vệ cậu ấy," Seton nói, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt hắn. Hắn cảm thấy như một ngọn lửa đang cháy trong lòng, cháy rực rỡ và không thể tắt.

"Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn làm như vậy, hãy đến tìm ta khi cậu ấy trở lại," Azrael nói, cuối cùng cũng thu lại vẻ kiêu ngạo.

Seton rời khỏi quán rượu, lòng nặng trĩu. Hắn đã đối đầu với Azrael, nhưng không cảm thấy như mình đã đạt được bất kỳ điều gì. Cảm giác bất an vẫn tiếp tục vây quanh hắn.

Trở về phòng, Seton lặng lẽ ngồi xuống bàn. Hắn mở một cuốn sách cũ, nhưng không thể tập trung. Hình ảnh của Elliot, nụ cười của cậu ấy, nỗi đau khi phải xa cậu ấy — tất cả đều quay cuồng trong tâm trí hắn.

"Elliot," hắn thì thầm, như thể cậu ấy vẫn đang ở bên hắn. "Tôi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy như mình đang mất kiểm soát."

Hắn chìm đắm trong suy tư, và những ký ức về Elliot lại ùa về. Những khoảnh khắc họ cùng nhau cười đùa, những cuộc trò chuyện ban đêm, tất cả đều hiện hữu như một cơn gió thoảng.

Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa. Là Noah, với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Cậu có ổn không?" Noah hỏi, bước vào khi thấy Seton đang lặng im. "Tôi lo lắng cho cậu."

"Cảm ơn, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo," Seton thở dài.

"Seton, cậu không thể để mình bị cuốn vào những lo lắng này. Cậu là thần, và có thể có những người khác phụ thuộc vào cậu," Noah nói, giọng hắn đầy sự khuyến khích.

"Nhưng nếu mọi thứ đi sai, tôi không thể chấp nhận được điều đó," Seton đáp, ánh mắt chán nản.

"Cậu cần phải tin tưởng vào bản thân mình. Những điều tồi tệ có thể xảy ra, nhưng cậu vẫn còn bạn bè bên cạnh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn," Noah nói, đặt tay lên vai hắn.

Seton cảm thấy một chút ấm áp từ những lời nói của Noah. Hắn biết mình không đơn độc, nhưng nỗi sợ hãi vẫn hiện hữu trong lòng.
Ngày qua ngày, Seton tìm kiếm thông tin về vị thần hồi sinh. Hắn đã gặp gỡ Aretha nhiều lần, nhưng cô ấy vẫn giữ kín những bí mật của mình. Mỗi lần trở về, hắn lại cảm thấy như mình đang dấn thân vào một bóng tối sâu thẳm, không biết điều gì đang chờ đợi mình.
Ánh sáng ấm áp của buổi sáng xuyên qua những tấm rèm, lấp lánh trên gương mặt của Elliot, người đang nằm trên giường, trải qua những ngày hồi phục chậm chạp. Aretha ngồi bên cạnh, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cậu, nỗi lo âu hiện rõ trong ánh mắt. Cô là người bạn tri kỷ, luôn ở bên để chăm sóc và động viên cậu.

"Cậu sẽ sớm khỏe lại thôi," Aretha thì thầm, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không bị run rẩy. Cô biết rằng Elliot đã trải qua quá nhiều đau đớn, và sự hồi phục này là một cuộc chiến không hề dễ dàng.

Azrael đứng bên cửa, ánh mắt hắn đầy quyết tâm. Hắn đã vạch ra kế hoạch cho một buổi lễ trọng đại sắp tới—lễ cưới của mình với Elliot. Hắn không chỉ muốn xây dựng một cuộc sống mới mà còn mong muốn một tình yêu vĩnh cửu, không bị che khuất bởi quá khứ. "Aretha, chúng ta cần phải bàn bạc về lễ cưới. Càng sớm càng tốt," Azrael lên tiếng, thể hiện rõ sự khẩn trương.

"Em biết," Aretha gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. "Elliot vừa trải qua quá nhiều, và... hôn lễ có thể mang lại hạnh phúc, nhưng cũng có thể khơi dậy những ký ức đau thương."

Trong khi đó, Seton đang ngồi trong văn phòng của mình, lún sâu vào những suy nghĩ nặng nề. Hắn đã mất ăn mất ngủ trong suốt những ngày qua, nỗi lo âu đè nén lên trái tim hắn như một tảng đá lớn. Mối quan hệ với Nisi đang dần rạn nứt, như thể cả hai đang đi trên hai con đường khác nhau. Mỗi lần nhìn thấy Nisi, hắn lại cảm nhận được sự lạnh lẽo giữa họ, và những cuộc cãi vã trở nên thường xuyên hơn.

"Anh không thể cứ mãi sống trong quá khứ!" Nisi đã từng nói, sự châm biếm trong giọng nói của cô khiến hắn đau lòng. "Elliot đã ra đi, và anh cần phải tiến về phía trước."

Seton cảm thấy như bị xé toạc giữa hai thế giới. Hắn không muốn quên đi Elliot, nhưng cũng không thể tiếp tục làm tổn thương Nisi, người mà hắn yêu thương. Hắn tự hỏi liệu có phải hắn đang giam cầm cả ba người trong những kỷ niệm đau thương này không.

Khi Noah xuất hiện, Seton đang chìm trong những suy nghĩ đen tối. "Seton, tôi có tin quan trọng," Noah thông báo, giọng nói của cậu mang theo vẻ nghiêm trọng.

"Gì vậy?" Seton hỏi, nhìn lên với ánh mắt đầy lo âu.
"Hôn lễ của Azrael và người thần bí sẽ diễn ra trong vài tháng tới," Noah thông báo, sự căng thẳng trong giọng nói của cậu khiến Seton cảm thấy như có một cú sốc mạnh.

"Cái gì?" Seton lặp lại, cảm giác như mình đang bị vỡ vụn. Hắn biết Azrael đang tiến về phía trước, trong khi hắn vẫn đứng yên, đối mặt với những vết thương cũ. Hắn cảm thấy nỗi lo âu trong lòng mình dâng trào.

"Mọi thứ sẽ thay đổi," Noah tiếp tục, "Nếu anh không hành động sớm, anh có thể sẽ mất cả Nisi và cơ hội để chấp nhận quá khứ."

Seton nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời đang le lói, nhưng bên trong hắn lại cảm thấy lạnh lẽo. Hắn phải đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng mình và quyết định không để mình bị động thêm nữa. "Tôi sẽ không để mất tất cả," hắn thầm nghĩ, lòng tràn đầy quyết tâm.

Với sự căng thẳng ngày càng tăng, Seton biết rằng hắn cần phải giải quyết những vấn đề giữa mình và Nisi. Hắn không thể cứ mãi lặp lại những sai lầm trong quá khứ. Hắn cần phải tìm cách để vượt qua những nỗi đau, để cả ba người—hắn, Nisi và Elliot—có thể tìm được con đường riêng của mình.

Seton thở sâu, quyết định rằng mình sẽ không chỉ ngồi chờ điều gì đó xảy ra. Hắn sẽ chiến đấu cho tình yêu, cho mối quan hệ của mình, và cho cả những kỷ niệm mà hắn không bao giờ muốn quên.
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro