Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Vành mắt thâm quầng có thể so với gấu trúc, tôi cố gắng đứng lên tham gia chương trình.

Thẩm Hoài An đứng bên cạnh tôi sắc mặt vẫn như thường, giống như tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.

MC đang thông báo nhiệm vụ, lực chú ý của tôi đều ở trên người Thẩm Hoài An, một chữ cũng không có nghe lọt.

Thế cho nên khách mời bên cạnh mới kéo tôi một cái, tôi mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện chúng tôi đã tự động chia làm một đội.

Khách mời mới híp mắt, cười rất ngọt ngào, giống như một cục gạo nếp, làm cho lòng người sinh trìu mến.

Tôi câu được câu không tán gẫu với anh ta.

Ánh mắt thoáng nhìn Thẩm Hoài An đang cùng đồng đội mới của hắn chuyện trò vui vẻ, không biết hắn nói cái gì, người đối diện cười đến tim cũng run lên.

Trái tim như bị một bàn tay bóp tới bóp lui.

Cẩu nam nhân, ngày hôm qua còn nói thích tôi, hôm nay còn không phải cùng người con trai khác cười cười nói nói?

Tôi hừ lạnh một tiếng, túm lấy tay người bên cạnh, cố ý lớn tiếng nói: "Đi, anh dẫn cậu đi giành chiến thắng."

Thẩm Hoài An quả nhiên nghe được lời của tôi, trong đôi mắt kia của hắn không chút gợn sóng, bình tĩnh như là đang nhìn chăm chú một người xa lạ.

Lòng của tôi đột nhiên rất hoảng, ruồi bọ không đầu vòng vo trên sân nửa ngày, sau đó bị người đánh lén loại mất.

Nhìn bộ dáng mê mang của thằng nhóc bên cạnh, tôi có chút ngượng ngùng, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo sữa đưa cho nó.

"Thật xin lỗi, là do anh kém cỏi mới khiến cho cậu liên lụy bị loại."

Cậu ta không thèm để ý khoát tay: "A, có gì đâu, dù sao biểu hiện của em có xuất sắc hơn nữa cũng sẽ bị loại, còn không bằng xuống nghỉ ngơi sớm một chút."

Lâm Kết vừa nói vừa nhét kẹo vào miệng, lầm bầm: "Anh Tưởng, sao anh lại mang theo kẹo bên người, anh không cần quản lý dáng người sao?"

"Mang cho...... một người bạn."

"Vậy kẹo anh cho em rồi, bạn anh tính thế nào đây?"

Tôi chậm nửa nhịp phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm giấy kẹo trong tay, có chút hoảng hốt.

"Không có gì đâu, chắc cậu ta cũng không cần."

Lâm Kết cười khúc khích.

"Vậy anh Tưởng đưa phần còn lại cho em đi, em muốn mang về cho bạn cùng phòng nếm thử."

Tôi gật đầu.

"Chút chuyện nhỏ, lát nữa tôi lấy cho cậu hai túi."

Cùng Lâm Kết trốn trong góc an nhàn nửa ngày, chờ đạo diễn bảo chúng tôi trở về kết thúc ghi hình, tôi mới gặp lại Thẩm Hoài An.

Hắn không nhìn tôi, tôi cũng quay đầu lại.

Như vậy cũng tốt, trái đất cho dù thiếu ai cũng vẫn xoay như thường.

Tôi cũng vậy.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro