THE DIFFERENT WORLD (MỘT THẾ GIỚI KHÁC)- Freesia Phan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Freesia Phan

đây là phần 2 của tác phẩm "Confession", để hiểu hơn về truyện, bạn có thể xem phần 1 tác giả đã post ngay trước đó.

CHAPTER 1

Âu Dương Hy Viên đứng lặng trước cửa nhà, cô không dám vào, đã mấy năm rồi Hy Viên chưa về nhà, kể từ cái ngày Vỹ Bá bỏ chị Lam Hàn, cô đều ở nhà chị, giờ đây, khi trở lại căn nhà này, Hy Viên thấy nó cứ thật xa xôi và lạ lẫm...

Quay gót, Hy Viên quyết định không vào, cô rảo bước lên xe, lái đi thẳng. Chiếc mui trần màu trắng lướt đi trong làn gió sớm của buổi bình minh.

---------------------------------------

Hy Viên bẻ tay lái vào cổng trường Đại học, xách túi rời khỏi xe rồi vào giảng đường.

- OÀ!!!

Cô giật thột. Đang mải mê suy nghĩ thì bị Ái Diệp doạ.

- Đầu óc treo ngược cành cây rồi hả?- Ái Diệp cười, hỏi Hy Viên. Cô lắc đầu, cũng cười theo bạn rồi cùng vào lớp. Ái Diệp vớ lấy túi xách của Hy Viên, mắt long lanh tròn xoe:

- Đồ Gucci!!! Trời ơi, cậu lại mua túi mới rồi!

- a ha ha- Hy Viên cố đánh trống lảng- bài luận cậu viết đến đâu rồi?

- Mới được một trang!- Ái Diệp phụng phịu, quên bẵng đi vụ cái túi, mặt cô xịu lại theo một điệu rất dễ thương.

- Thôi, để tớ viết cho.

- Eo ui, yêu cậu nhất!- Ái Diệp sung sướng nhảy cẫng lên, thơm chụt vào má Hy Viên rồi nhảy chân sáo vào lớp.

-------------------------------------

Học đại học cần 4 kì học Thể dục. Đối với Hy Viên thì chuyện này chẳng to tát mấy, nhưng mà với các bạn nữ khác thì đúng là thảm hoạ. Thảm hoạ khi đày dưới trời nắng chạy nguyên 1km!!!

Kết quả, Ái Diệp ngất xỉu, lập tức được đưa vào phòng y tế.

Ngồi cạnh giường bệnh, Hy Viên ngáp dài. Chẳng hiểu cô nàng này ngất hay ngủ nữa mà mấy tiếng rồi vẫn chưa chịu tỉnh. Hy Viên nhìn Ái Diệp đang say giấc nồng, dùng tay bẹo má cô cho tỉnh dậy nhưng không ăn thua. Cúi sát xuống mặt Ái Diệp, Hy Viên nhận thấy cô nàng trước mắt mình y hệt một chú thỏ non với nước da trắng hồng, đôi môi đỏ chót, đang chóp chép thèm ngủ như một đứa trẻ khiến Hy Viên phải bật cười. Cô vác dây nịt ra nghịch tóc Ái Diệp, cột thành hàng chục chỏm tóc tí xíu rồi bện lại. Nhìn lại càng dễ thương tệ!

Hy Viên mỉm cười, nhìn Ái Diệp lần nữa và cúi đầu xuống... hôn lên môi Ái Diệp...

Hai mươi phút sau thì Ái Diệp tỉnh dậy, thấy Hy Viên ngủ gục bên giường mình tự khi nào. Cô nhìn đồng hồ, đã khá muộn, cô cười, chắc Hy Viên lại chờ cô về cùng như mọi khi đây mà.

- Hy Viên!- cô gọi nhẹ, Hy Viên liu diu mắt rồi mở hẳn:

- Tỉnh rồi à? Về nhé?

- uh.- Ái Diệp gật đầu, tóc cô khẽ ngoe nguẩy theo gió.

Ngồi trong chiếc mui trần trắng của Hy Viên, Ái Diệp thích thú giang hai tay ra rồi còn bám hẳn vào kính, đứng dậy hò hét trong sự vui sướng. Hy Viên một tay lái xe, chân ga nhấn mạnh, một tay túm váy Ái Diệp, sợ cô ngã. Môi Hy Viên nhoẻn cười...

--------------------------------------

Về đến nhà, Hy Viên thấy Lam Hàn đang đứng nấu ăn trong bếp, mùi thơm toả ra khắp căn nhà.

- Về rồi hả em?- Lam Hàn gọi vọng ra.

- vâng ạ.

Hy Viên ngồi xuống salon, nhặt tờ New York Times trên bàn lên, giở vài trang và đập ngay vào mắt cô là ảnh của Vỹ Bá. Cô bất ngờ, đọc những dòng báo như ngấu nghiến, mắt mở tròn vì sock rồi đặt tờ báo xuống, vào bếp cùng chị nấu nướng.

Đêm hôm ấy, Hy Viên cứ suy nghĩ miên man mãi. Vỹ Bá dính vào scandal thì không phải chuyện lạ, nhưng nếu nói rằng anh ta là "guy" rồi đi tạt axit đánh ghen thì là vô lí! Đã vậy chỉ là một scandal chưa rõ gốc tích như thế mà lại lên hẳn tờ New York Times, lại còn khiến cả Hollywood đào thải anh ta thì thật quá vô lí! Hy Viên chợt nghĩ đến Âu Dương Dân! Anh cả rất có khả năng đã nhúng tay vào chuyện này! Lần trước với Vương Lân cũng đã bán phá giá muốn anh ta phá sản đó thôi!

Nghĩ ngợi nhiều khiến mắt Hy Viên díp cả lại, cô đi vào giấc ngủ tự khi nào...

Trong giấc mơ, cô thấy mình và Ái Diệp làm đám cưới. Mọi người, bố mẹ, anh cả và Lam Hàn đều chúc phúc cho họ. Hai bộ váy cưới trắng xoè rộng, Hy Viên và Ái Diệp cùng nắm tay nhau hẹn thề trọn đời bên nhau trước đức Chúa trời...

- Dậy đi! Sáng rồi!- Lam Hàn giật tung chăn của Hy Viên lên, vỗ vỗ vào chân cô cho tỉnh hẳn. Hy Viên gãi gãi mớ tóc bù xù rồi ngái ngủ đi đánh răng.

Hôm nay là thứ bảy. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, thấy em gái mình vẫn chưa rời khỏi giường, Lam Hàn đành gọi dậy.

- Không có hẹn gì vào ngày nghỉ sao cô nương?- Lam Hàn hỏi, rót sữa vào cốc đưa cho Hy Viên. Cô nhận lấy cốc sữa từ chị mình, uống một hơi cạn sạch:

- có chứ. Chiều nay em và Ái Diệp sẽ đi mua sắm!

- ồ...- Lam Hàn tựa người vào thành bếp, nhâm nhi li nước trái cây của mình, suy nghĩ về cô gái mang tên Ái Diệp đó. Ở cô ta có một điều gì không ổn...- thế có ăn cơm tối không?

Hy Viên lắc đầu:

- Không, em và Ái Diệp sẽ đến nhà hàng Pháp.

- ờ...- Lam Hàn gật đầu hờ hững, cô khoác túi xách rồi rời khỏi nhà- chị đi đây. Hôm nay chị tổ chức cho nhân viên trong trụ sở chính ra đảo chơi. Nghỉ ba ngày ở đó. Em ở nhà tự lo liêu nhé!

- vâng. Chị đừng lo!- Hy Viên cười híp mắt, tay vẫy tạm biệt Lam Hàn.

---------------------------------------

Dạo quanh các quầy hàng hiệu to đến chóng mặt trên Plaza, Ái Diệp thoả thích chọn cho mình đủ bộ đồ và cả giày dép. Hy Viên giúp Ái Diệp mang chúng ra quầy thanh toán.

Sau vài phút, nhân viên mỉm cười với Ái Diệp:

- Dạ, hoá đơn của chị đây.

Ái Diệp nhận lấy hoá đơn, mỉm cười rồi mở túi xách tìm ví. Cô chợt thốt lên:

- Trời ơi, quên ví rồi!

- Hả?- Hy Viên ngạc nhiên, tính Ái Diệp hay quên thật đấy, đã mấy lần cô quên cả tiền mặt lẫn thẻ tín dụng rồi...- để tớ trả cho!- Hy Viên nhanh chóng rút thẻ vàng của mình ra, thẻ sượt qua máy ngọt sớt.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm...- Ái Diệp chắp hai tay tỏ lòng thành- không có cậu chắc tớ được phen bẽ mặt với mấy nhân viên bán hàng, lần sau chẳng dám đến đây mua nữa.

- Không có gì đâu.- Hy Viên cười hiền.

Ái Diệp chợt rảo bước đến phía trước, túm lấy chiếc túi xách trên tay con manơcanh:

- Đẹp quá!- Ái Diệp thốt lên, mắt sáng ngời niềm vui thích, tay cô hấp tấp tìm mác giá. Rồi khuôn mặt cô xịu xuống một vẻ rất đáng thương- Tính bằng USD cơ à... tận 400$ lận...

Hy Viên thấy Ái Diệp buồn thì lòng cũng buồn theo, cô đến bên cạnh Ái Diệp:

- Để tớ mua cho!- cô hào phóng đề nghị.

- Không được!- Ái Diệp kiên quyết lắc đầu- cậu đã trả cho tớ hơn 10 triệu ở kia rồi!

Hy Viên giật lấy cái túi trên tay Ái Diệp, tiến về phía quầy thanh toán:

- Coi như quà sinh nhật sớm của tớ dành cho cậu đi!

Hy Viên cười, nháy mắt an ủi Ái Diệp rồi quay mặt lại phía người thu ngân, đưa thẻ của mình ra.

Đằng sau cô, Ái Diệp bước đi với dáng vẻ kì lạ, không lảnh lót như mọi khi và nhìn về phía Hy Viên với ánh mắt đắc thắng, miệng thì thầm nho nhỏ:

- Lại vào chòng rồi, con ngu!

CHAPTER 2

Mua sắm xong, hai người đến một nhà hàng Pháp dùng bữa. Hai chiếc li sóng sánh chất lỏng màu trắng cụng vào nhau trong sự vui mừng.

- Thức ăn ngon quá!- Ái Diệp suýt xoa.

- Nếu cậu thích, lần sau tụi mình lại đến đây ăn.- Hy Viên cười.

- Thật á?- mắt Ái Diệp mở tròn thích thú, trái tim bé nhỏ của cô như nhảy cẫng lên- eo ui, yêu Hy Viên quá cơ!!!- Ái Diệp rướn người qua mặt bàn, ôm chầm lấy Hy Viên. Mặt Hy Viên đỏ ửng lên trong hạnh phúc.

Dừng xe trước cửa nhà Ái Diệp- một khu chung cư của thường dân lụp xụp, Hy Viên xuống xe mở cửa cho Ái Diệp.

- Hôm nay đi chơi tớ vui lắm!- Ái Diệp cười tít mắt, nắm lấy hai tay Hy Viên đung đưa.- Mai tụi mình đi đâu đó nữa nhé?

Hy Viên gật đầu:

- Cậu muốn đi đâu nào?

- uhm...- Ái Diệp tỏ vẻ nghĩ ngợi, ngón tay chỏ chạm vào má, lộ ra hai má núm đồng tiền.- để tớ nghĩ đã, rùi mai nhắn tin cho cậu sau nha.

- uh.

Về đến nhà, bật tất cả các đèn lên sáng choang, Hy Viên co ro trên chiếc sofa màu kem thân thuộc. Chiếc sofa này, từng một thời Vỹ Bá nằm, anh ngủ ở đây vì hồi đó cãi nhau với Lam Hàn. Ngày đó, hằng đêm, Hy Viên vẫn ra ngồi cạnh sofa, ngắm Vỹ Bá đang say giấc nồng. Cái tình cảm đó mới trong sáng làm sao... Nhưng từ khi Vỹ Bá bỏ chị Lam Hàn không thèm nói trực diện mà chỉ qua một cú điện thoại, lặng lẽ rời khỏi cuộc đời chị ấy, Hy Viên không còn tin vào đàn ông nữa... Ngay thời gian đó, cô gặp Ái Diệp. Ái Diệp nhí nhảnh, dễ thương, và ngây thơ như một cô bé. Ái Diệp hồn nhiên như Hy Viên ngày trước, Ái Diệp làm cô nghĩ đến chính mình của ngày xưa... Hai người trở thành bạn thân, nhà Ái Diệp nghèo nên cô thường dành phần chi trả cho những lần đi chơi. Dần dà, Hy Viên đã... yêu Ái Diệp tự lúc nào. Cô chẳng hiểu sao mình lại có cảm giác đó với Ái Diệp. Cô cũng chẳng thấy đó có gì là bệnh hoạn hay đáng xấu hổ. Yêu là yêu vậy thôi, tất cả tình yêu đều bình đẳng như nhau, chẳng tình yêu nào có quyền phán xét tình yêu nào cả!

----------------------------------------

- Lam Hàn...- Hy Viên rụt rè hỏi-... chị biết chuyện của Vỹ Bá rồi chứ?

Lam Hàn gật đầu.

- Chị có nghĩ... là anh cả làm không?

- Không.- Lam Hàn trả lời dứt khoát đến ngạc nhiên.

- Sao chị biết?

Lam Hàn lặng thinh, uống nốt chỗ cafe còn lại trong tách của mình, dựa người vào lưng ghế, tay lướt dọc chiếc sofa, mỉm một nụ cười lạ lẫm:

- Bởi vì chính chị là người đã làm điều đó.

---------------------------------------

Âu Dương Dân sải những bước rộng trên đại sảnh công ti. Từ ngày Lam Hàn bỏ bệnh viện cho người khác quản lí, trở về làm ở tập đoàn, ai ai cũng bận rộn với các kế hoạch, ý tưởng,... của em gái anh. Nó có tham vọng quá lớn! Liên hệ với đủ các nhãn hàng mới, với đủ các chi nhánh, mở rộng cơ sở chế tạo và buôn bán. Nó thậm chí còn quyết định bán lẻ dưới dạng đại lí. Bây giờ trong công ti đã tràn ngập các dự án của nó, tuy tính khả thi cao, nhưng đúng là khiến các nhân viên đến nghẹt thở!

- Em nên tuyển thêm người.- Âu Dương Dân góp ý, ngồi đối diện Lam Hàn- đối diện với chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị.

- Để sau đi. Cho các nhân viên nếm khổ sở. Ai không chịu được thì đào thải, vậy mới có hàng ngũ nhân viên chất lượng tốt.

- Mục đích khi em giao cho họ hàng tá công việc là vậy sao?

- Chính xác.- Lam Hàn cười, một nụ cười quá lạ lẫm với Âu Dương Dân. Đây là em gái của anh đó sao?

--------------------------------------

Hy Viên đứng sững trước đôi tình nhân đang âu yếm nhau trước mặt mình.

Đó là Ái Diệp! Ái Diệp của cô! Với một người con trai lạ hoắc trong khu phố sầm uất gái đêm đi câu khách này!

Hy Viên bước vội vã, túm lấy tay cô gái, nắm lấy khuôn mặt cô soi tỏ bằng ánh đèn đường vàng vàng:

- Cậu là Ái Diệp đó phải không?

Cô gái đó hất tay Hy Viên ra, đốt một điếu thuốc, nhả khói dày đặc:

- Thì sao?

Hy Viên tưởng như mình vừa rơi xuống đáy vực sâu. Cô nhìn Ái Diệp trân trối.

- Bây giờ thì cô biết rồi đấy!- Ái Diệp tiến lại gần sát mặt Hy Viên- Đừng có nghĩ rằng tôi sẽ trả cô số tiền tôi nợ trong hai năm qua.

Hy Viên ngước mắt nhìn Ái Diệp, dùng ánh mắt nói: "điều tớ bận tâm không phải việc đó..."

Thấy Hy Viên nhìn mình, Ái Diệp cười khẩy:

- Cô mà dám phá đám công việc câu khách của tôi... tôi sẽ nói cho cả thế giới này biết cô là cái thể loại gì...- Ái Diệp liếc xéo Hy Viên, nhận thấy ánh mắt ngỡ ngàng của cô, Ái Diệp tiếp lời - sao? Tưởng tôi không nhận ra à? Đồ ĐỒNG TÍNH BỆNH HOẠN!

BỐP!!!

Một cái tát như trời giáng làm Ái Diệp ngã ra nền đất.

- Mày nghĩ loại gái như mày mở mồm ra nói tao được hả con kia?- Hy Viên hầm hè, ánh mắt long lên sòng sọc. Cô thở dốc vì tức giận.- Một con như mày...- Hy Viên tiến tới, di di gót guốc xuống bàn tay Ái Diệp trên nền đất làm cô ta thét lên vì đau đớn-... xuống cống mà ở thì thích hợp hơn! Một con chỉ biết ăn bám, moi móc tiền của người khác, lợi dụng lòng thương và cả tình yêu! Mày! Một con như mày! Tao khinh hơn cả loại rẻ mạt nhất là cái nghề mà mày đang làm!- cô cúi xuống sát Ái Diệp hơn- Còn chuyện của tao, mày cứ thử mở mồm ra nói với ai xem, chắc mày biết gia đình tao là ai rồi chứ hả? Để xem cả mày lẫn người thân của mày có đứa nào sống sót không! Nghe rõ lời tao chưa con nhơ bẩn kia?!!

Ái Diệp nước mắt chảy ròng, nhoè hết lớp phấn trên mặt, lộ ra một vẻ đáng thương của một chú thỏ non. Hy Viên cười khẩy, hất guốc đá vào bụng cô nàng một cái nữa rồi mới bỏ đi...

CHAPTER 3

- Anh!- Hy Viên hét lên, nhảy cẫng ôm chầm lấy Âu Dương Dân khi bắt gặp anh trai trước cửa nhà mình.- trời ơi hôm nay sao lại rỗi rãi đến thăm em gái thế này? Chị dâu đâu rồi?

- Tôi li dị được mấy tuần rồi nàng ạ!- Âu Dương Dân cười, bước vào nhà.

- Ô hô hô biết ngay mà!- Hy Viên nhanh nhảu pha trà cho anh trai, lon ton bưng ra bàn.- cái tính lăng nhăng của anh thì ai mà chịu nổi!

- Thì tôi cũng có níu giữ đâu. Chị dâu em đòi cưới rồi lại đòi li dị. Tôi chẳng phản đối chuyện nào trong hai chuyện đấy cả.

- Chẹp.- Hy Viên chép miệng.- thôi nào, để em gái giúp anh trai giải khuây nha- dứt lời, Hy Viên tiến tới, bóp vai cho Âu Dương Dân nhịp nhàng- chắc làm việc với chị Lam Hàn cực khổ lắm hả?

- Còn phải hỏi.

- Vậy hôm nay anh em mình đi chơi đi!- Hy Viên đề nghị.

- Đi đâu?

- Ra đảo.

- Cái đảo mẹ mới mua đó á?

- uh.

- ờ... cũng được.

- Đi nào, đi nào- Hy Viên hứng khởi đẩy Âu Dương Dân đứng dậy.- thay đồ đi nữa nhé. Không ai mặc vest đi nghỉ mát đâu.

- Có tôi đấy cô nương ạ.- Âu Dương Dân nói, nhất quyết giữ khư khư lấy trang phục của mình. Hy Viên chịu thua, gọi cho phi cơ riêng và hai người cùng khởi hành.

Ngồi trên máy bay, cơn buồn ngủ đến với Hy Viên nhanh chóng, cô thiếp đi trong vòng tay anh trai. Một vòng tay đầy chở che và bao bọc...

------------------------

Bay ra gần đến đảo, viên phi công thông báo cho hai người, Âu Dương Dân nhìn em gái mình. Con bé đang ngủ nhưng giọt nước mắt trên gò má vẫn chảy hoài không dứt. Nó không nấc lên nhưng nước từ khoé mắt thì cứ lặng thầm lăn. Con bé gặp ác mộng sao?

- Hy Viên. Hy Viên.- Âu Dương Dân lay cô.

Hy Viên mở mắt, mờ mờ ảo ảo thấy hình bóng anh trai trước mặt mình. Cô tỉnh táo hẳn và nở một nụ cười tươi rói.

- Em gặp ác mộng à?- Âu Dương Dân lo lắng hỏi.

- hả?- Hy Viên ngơ ngác, anh ấy nói gì lạ thế?

Thấy phản ứng của Hy Viên, Âu Dương Dân đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt trên má cô. Đến lúc đó, Hy Viên mới giật mình, cô cười trừ:

- Tại vì trong mơ, em thấy hạnh phúc quá nên mới khóc đó mà.- cô lắc lắc đầu cho những giọt nước mắt văng đi.

Âu Dương Dân lặng lẽ gật đầu, anh không bắt cô nói khi cô không muốn...

Ra đến biển. Biển ào ạt sóng vỗ thoai thoải lên những bờ cát. Yên bình và thanh thản. Chẳng hiểu vì ở bên anh trai hay vì đến với biển mà lòng cô lại yên bình đến vậy...

Nhìn bộ vest của Âu Dương Dân thật chẳng hợp với cảnh trí nơi đây, Hy Viên chỉ tay ra phía xa, bất ngờ hỏi:

- Ô, có cái gì kìa?

Âu Dương Dân quay đầu theo phía tay cô chỉ. Đúng lúc đó, Hy Viên đẩy ngã anh xuống làn sóng, bộ vest hàng hiệu ướt như chuột lột.

- Con nhóc này...

Âu Dương Dân chạy đến bế thốc cô lên, ném xuống nước. Hy Viên la lên oai oái, nhưng ngoác miệng cười thành ra uống no nước biển mặn chát. Cô ho dữ dội. Âu Dương Dân vội vã tới xem, vỗ vỗ vào lưng cô, liên tục hỏi:

- Có sao không? Em có sao không Hy Viên? Hy Viên?

Cô cứ mặc kệ cho anh sợ một phen rồi bất ngờ đứng thẳng dậy, tung tăng chạy ra xa, quay đầu lại lè lưỡi trêu anh. Âu Dương Dân thở phào nhẹ nhõm rồi cười tươi, chạy theo cô em gái bé nhỏ...

-------------------------

Ngồi trước đống lửa hong khô bộ vest, Âu Dương Dân cầm xiên mực nướng. Hy Viên nhất quyết không cho anh vào nhà, bắt cả hai phải ăn uống ngoài biển. Có một cô em gái trẻ con thật khó chiều.

Dựa đầu vào vai Âu Dương Dân, Hy Viên lim dim mắt, rồi ngước mắt lên nhìn anh, khẽ gọi:

- Anh à...

Âu Dương Dân cúi xuống nhìn cô. Giây phút khi Hy Viên ngước mắt nhìn anh thế này, trông cô thật dễ thương với hàng mi dày, đôi mắt to tròn,... như một đoá sương đêm tinh khiết.

Âu Dương Dân vội vã quay mặt đi:

- Sao?

- uhm...- đôi mắt Hy Viên mơ màng nhìn ra phía xa- nếu cứ sống vui vẻ như thế này thì tốt nhỉ?

- Em có muốn kể cho anh nghe không?

Âu Dương Hy Viên lắc đầu nhẹ, cô không muốn phá vỡ giây phút bình yên hiếm hoi này.

Thấy xiên mực của mình đã chín nóng giòn, cô ngồi phắt dậy, lấy thêm mấy xiên nữa, cười tươi như hoa:

- Em sẽ chén sạch chỗ này!

- ờ, thế là còn ít đấy! Anh nghi em sẽ chén sạch cả biển này kìa!

Hy Viên cười đến híp mắt lại.

Ngồi dưới ánh lửa bập bùng, cô nhận thấy thấp thoáng một vết sẹo dài chạy từ bả vai Âu Dương Dân xuống dưới lớp áo may ô. Cô tiến lại gần, chạm vào vết sẹo khiến Âu Dương Dân giật mình.

- Suỵt!- cô thì thầm rồi đưa tay vén lớp áo của anh lên xem vết sẹo.

Sẹo rất lớn, dài đến tận giữa lưng.

- Anh bị sao đây?- Hy Viên hỏi, nhíu mày.

- Từ lâu rồi mà...

- Khi nào?

- Từ trước khi em sinh ra kìa.

- Năm anh bao nhiêu tuổi?

- 14.

- Vì sao?

Âu Dương Dân chỉ mỉm cười, không nói, xoa đầu cô:

- Nhóc à, những chuyện từ hồi xửa hồi xưa còn lôi ra làm gì. Nhóc cứ yên tâm đánh chén mực nướng của mình đi là được rồi.

Hy Viên nhìn anh thật lâu. Thấy thái độ của Âu Dương Dân vẫn kiên quyết, cô bỏ cuộc.

- Nếu có chuyện gì cần tâm sự, anh cứ tìm đến em.

- Còn em, nếu có chuyện gì, sẽ tìm đến anh chứ?- Âu Dương Dân hỏi lại.

Hy Viên vòng tay ôm anh, ngả đầu lên vai:

- Tất nhiên rồi.

Âu Dương Dân cười, hôn lên trán em gái, mắt cả hai cùng nhìn về phía đống lửa.

Bập bùng.

Bập bùng.

Lửa... sao dữ dội đến vậy?

Xuống máy bay trở về với cuộc sống nơi thị thành. Âu Dương Dân tiễn em gái ra đến xe. Khi người nhân viên lái chiếc mui trần trắng tới trước mặt, trao trả lại chìa khoá cho Hy Viên, cô gật đầu với anh ta rồi hít thở sâu, cười với Âu Dương Dân:

- Vậy, em về đây! Hôm nay em có tiết học từ sớm.

- uh, em đi học đi.

Hy Viên thở mạnh một cái nữa, vẻ mặt chợt nghiêm túc đến kì lạ, mắt cô ướt nước:

- Anh, em bị ĐỒNG TÍNH!

Dứt lời, cô ngồi vào xe, bẻ tay lái rời đi.

Tai Âu Dương Dân ù ù...

Em gái anh vừa mới nói gì cơ???

CHAPTER 4

Về đến nhà, Hy Viên mở đèn và chỉ thấy những căn phòng trống rỗng, cô chán nản tắt đèn đi, để mặc mình chìm trong bóng tối. Hy Viên mở tivi, chuyển đến kênh CN. Mỗi khi buồn, cô chỉ cần xem hoạt hình là sẽ thấy tâm trạng đỡ hơn.

Màn hình thấp thoáng bóng mèo và chuột vờn nhau. Tiếng sư tử gầm giới thiệu trước mỗi tập "Tom & Jerry" vang lên như thường lệ. Một chú vịt lông vàng ngồi trước một tảng đá và lấy gương soi khuôn mặt mình. Vừa nhìn thấy mình trong gương, chú ta khóc rống lên.

Mắt Hy Viên cũng bắt đầu nhoè nước. Chú vịt vàng thất vọng vì bản thân mình... Giống như Hy Viên vậy... Tại sao cô lại ra nông nỗi này cơ chứ?

Câu trả lời luôn có sẵn trong đầu...

ĐƯỜNG VỸ BÁ!

ĐÀN ÔNG!

-------------------------------------

Âu Dương Lam Hàn, vừa từ công ti trở về, thấy căn nhà của mình vẫn tối om. Lạ quá! Hôm nay Hy Viên không về sao? Cảm thấy trống rỗng, cô quay xe đi. Đêm nay cô sẽ không về nhà. Về làm gì khi căn nhà ấy chẳng có ai ngoài mình?

-------------------------------------

- Anh à- Hy Viên nói vào trong điện thoại, giọng cô cố trấn tĩnh.

- Sao?- Âu Dương Dân dùng vai kề di động vào tai, hai tay đang bận xem những bản thống kê sản phẩm trước mặt. Tâm trí anh bận rộn nghĩ tới những con số.

- Em bị sao vậy hả anh...?- giọng Hy Viên run rẩy.

Âu Dương Dân dừng tay, mắt anh ngừng chuyển động:

- Em đang ở đâu?

- nhà...

- Đợi anh ở đó! Anh đến ngay đây!

Ngắt máy, Hy Viên co mình lại ngồi trên tấm thảm, màn hình tivi vẫn nhá lên những hình ảnh của chú vịt màu vàng. Cô ngồi thu gọn hai chân dâng cao đến tai, hai tay vòng quanh ôm lấy chính mình. Anh ơi, anh ở đâu?

---------------------------------

Vỹ Bá ngồi cạnh một phụ nữ trung niên. Trên người bà ta là hàng hoạt đồ trang sức đá quý kim cương lấp lánh, bộ váy khoét sâu ngực để lộ ra làn da nhăn nheo đầy đồi mồi. Đôi môi bà ta đánh đỏ choét đang tìm đến môi Vỹ Bá. Bàn tay khẳng khiu đầy xương xẩu của bà ta luồn vào mái tóc anh. Vỹ Bá rùng mình cố chịu đựng, đầu hằn lên suy nghĩ như muốn cắn sâu vào từng thớ thịt và mạch máu: "Âu Dương Lam Hàn! Cô sẽ phải trả giá!"

---------------------------------

Cách đó nửa vòng Trái Đất, Ái Diệp say xỉn đi trên khu phố đông, miệng nhếch mép cười quái đản. Giờ phút này đây trong tay cô còn những gì?

Mẹ bị bệnh nên phải bán thân thì làm sao?

Lợi dụng bạn bè lấy tiền và công danh thì làm sao?

Chà đạp lên tình yêu của người khác rồi đe doạ thì làm sao?

..................................

Chẳng ai trên đời này có quyền phán xét cô cả!

Chẳng một ai cả!

A ha ha.

Sau tất cả.

Còn lại những gì???

--------------------------------

- Em thấy đỡ hơn rồi chứ?- Âu Dương Dân hỏi khi những tiếng thổn thức và nấc cụt của Hy Viên đã dừng hẳn.

Cô lặng lẽ gật đầu.

Lặng im một hồi, Hy Viên chợt mở miệng:

- Em là một đứa thất bại trong tình yêu. Đầu tiên là Đường Vỹ Bá! Hắn đẩy cả em và chị Lam Hàn xuống vực sâu tối tăm. Hắn làm em chẳng có thể tin tưởng vào đàn ông. Và sau đó, em gặp Ái Diệp. Em yêu cô ấy!- cô bật cười chua chát- Đúng vậy, em đã yêu cô ấy, như một con điên! Đến chính em còn chẳng hiểu mình là cái thể loại gì!

Những giọt nước mắt cứ lăn hoài không dứt, cảm xúc của cô lại bắt đầu trào lên nghẹn ứ nơi cổ họng. Âu Dương Dân lấy tay lau những giọt nước đang thi nhau rơi thánh thót xuống sàn trên mặt cô. Anh nói chậm rãi:

- Tình yêu chẳng khi nào là tội lỗi cả. Chỉ là con đường tình yêu em chọn chông gai hơn con đường mòn của nhân loại. Chẳng ai có quyền phán xét em cả. Họ đâu có phải chịu những nỗi đau mà em phải chịu? Họ đâu có hiểu gì về những điều em đã trải qua?... Vậy nên, chẳng có lí do gì em quan tâm đến những điều họ nói! Hãy cứ sống đúng với bản thân em mà thôi! Chẳng phải phương Tây câu nói nổi tiếng nhất mãi là "Just be yourself!" đó sao?!

Hy Viên bật cười, uh nhỉ, anh ấy nói đúng! Việc gì ta phải quan tâm đến những điều người khác nói cơ chứ? Ta sống vì ta, có phải vì họ đâu? Lời nói của họ có thể giết ta được hay sao? Lời nói ấy chỉ có thể tổn thương ta khi ta khiến nó như thế! Nếu ta thấy lời nói đó không có trọng lượng gì thì chẳng bao giờ nó có thể làm hại đến cảm xúc của ta!

- Cảm ơn anh...- Hy Viên thì thầm , nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh.

----------------------------------

Lam Hàn thích thú nhìn những người mẫu đang diễu qua diễu lại trên sàn catwalk. Bên cạnh cô, em gái nhỏ mới 20 tuổi đang vỗ tay trong hưng phấn.

- Chị ơi, bộ này đẹp quá!- Hy Viên níu lấy tay Lam Hàn.

- Em thích bộ nào, chị sẽ mua cho tất!- Lam Hàn hào phóng.

- Thật sao?- mắt cô sáng lên rồi lại cụp xuống- mà thôi, em tiêu nhiều tiền tháng này lắm rồi, chị cứ giữ mà mặc.

- Cô ngốc ạ- Lam Hàn gõ nhẹ vào đầu em gái- cô nhìn mấy bộ trang phục căng tràn sức sống này xem có hợp với người 29-30 tuổi như tôi không? Hôm nay tôi dẫn cô đi là để mua đồ cho cô đấy ạ!

- Ha ha.- Hy Viên cười tít mắt- chị gái em thật tuyệt!

----------------------------------

Đứng co ro trước cửa nhà, Hy Viên xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Trời mùa đông sao lạnh thế được nhỉ?

Một chiếc xe đen bóng ấm cúng đỗ xịch ngay trước mặt cô, cửa kính xe kéo xuống:

- Vào đi cô nương! Chết cóng bây giờ!- Âu Dương Dân nói. Hy Viên vui vẻ vào ngay.

Nhìn chiếc váy ngắn mà cô đang mặc, anh chép miệng:

- Không lạnh sao?

- Lạnh chứ!

- Vậy sao lại mặc như vầy?

- Đẹp mà!

- Đi với anh trai chứ có phải đi với người yêu đâu mà phải làm đẹp?- anh ngây thơ hỏi. Chẳng mấy khi Âu Dương Dân hiểu được phụ nữ nghĩ gì trong cái đầu xinh xắn của họ cả.

- Ngốc vừa thôi!- Hy Viên mắng rồi cười- Phụ nữ làm đẹp đâu phải để đàn ông ngắm! Họ làm đẹp để mình thấy vui hơn!

- ồ...

- Riêng cá nhân em thì làm đẹp còn để người khác phải ngước nhìn mình nữa! cảm giác đó là tuyệt vời nhất!

- Nhiều người ghen tị sẽ mang đến phiền phức đấy.- Âu Dương Dân nhắc nhở.

- Anh mới 34 tuổi mà đã như ông già rồi đó nhỉ? Thế nào là tuổi trẻ hiếu thắng không lo nghĩ đến hậu quả chứ hả?

Cô cười, chẳng để tâm đến những lời lảm nhảm giảng đạo lí của "ông già" Âu Dương Dân nữa mà hướng ánh mắt mình tới những toà nhà cao chót vót. Ánh đèn điện sáng ngập khiến cô thấy tâm hồn mình thật tươi mới!

- Đến hàng kem Ý đi anh!- Hy Viên giục.

- Hiện giờ đang là 15 độ C đấy.

- Kệ chứ! Ăn kem trong trời lạnh rất thú vị! Đã thế ngồi ở hàng kem cảm giác lại rất tuyệt nữa chứ! Lái xe nhanh đến đó đi mà...

- Vâng, xin chiều lòng Âu Dương nhị tiểu thư!

Ngồi suýt xoa khen kem ngon và còn vì lạnh buốt đến tận chân răng khiến chúng cứ đập lập cập vào nhau, Hy Viên sung sướng rên hừ hừ vì gió buốt.

Âu Dương Dân cởi chiếc áo vest của mình ra, đắp lên đùi cô dưới gầm bàn.

- Eo, nhìn buồn cười lắm!- Hy Viên nhăn mặt phản đối.

- Ngồi yên, bỏ ra là anh chở em về nhà đó!

Hy Viên bĩu môi nhưng cũng nghe lời. Cô thầm cảm phục Âu Dương Dân vẫn ngồi thẳng lưng trong gió rét thế này với độc một chiếc sơ mi mỏng (cùng cà vạt, tất nhiên!)

------------------------------------

Lam Hàn đứng trước cửa ngôi nhà cũ mình từng sống những tháng ngày hạnh phúc, hít thở sâu và nhấn chuông. Giờ cô đang cô đơn ghê gớm!

Vương Lân vội vã tự thân chạy ra mở cổng, sững sờ trước mắt mình là Lam Hàn!

- Em cần anh!- cô nói nhanh, thở hắt ra những làn khói trắng trong tiết trời giá buốt.

Vương Lân đứng lặng thinh. Lam Hàn đang đứng ngay tại đây và nói rằng cô ấy cần anh!

Lam Hàn đưa tay lên kéo mặt anh sát gần mình, thì thầm lần nữa:

- Em cần anh... cần đến điên lên được!

Anh giờ đã tỉnh táo, bất ngờ bế cô vào nhà. Lam Hàn nép mình vào khuôn ngực rộng, cảm nhận sự yên bình bắt đầu thấm nhuần vào cơ thể mình...

- Hãy yêu em đi...- tiếng cô thật nhỏ, nhưng cũng đủ để lọt vào tai Vương Lân...

CHAPTER 5

- Honey...- người phụ nữ già nói bằng thứ tiếng Anh cực chuẩn - do you love me?

- of course!- Vỹ Bá khẳng định, cười với bà ta bằng nụ cười khiến biết bao phụ nữ đổ gục. Người phụ nữ già hạnh phúc, thẹn thùng đỏ mặt.

- President! (chủ tịch) - viên thư kí chạy vào phòng, đưa cho bà ta một tập hồ sơ dày cộp. Mắt Vỹ Bá sáng lên, đó là hồ sơ của gia đình Âu Dương! Bà ta đã giữ lời hứa!

Mở vài trang lấy lệ, người phụ nữ lướt những ngón tay sơn đỏ lên tình hình kinh doanh và quy mô của tập đoàn Tiêu Dân rồi cười khẩy:

- Is this all? (Chỉ thế này thôi sao?), poor for my baby (tội nghiệp cho cưng của em), I will give them hell! (em sẽ cho chúng xuống địa ngục hết!).

- Thank you, my dear.- Vỹ Bá cố mỉm cười với người đàn bà quyền lực nhưng trông giống như quỷ dữ ấy.

Gập tập hồ sơ lại nhanh chóng, bà ta kéo tay Vỹ Bá:

- Let's go to my room.

- ok, I can't wait. U're so hot.

Bật ra tiếng cười sung sướng, bà ta lôi Vỹ Bá theo sềnh sệch...

------------------------------

Lam Hàn lặng lẽ rời khỏi phòng, mở cổng và lái xe đi.

Trên bàn cô chỉ để lại cho Vương Lân một mẩu giấy nhỏ: "Hãy quên chuyện tối qua đi!"

Gió. Gió thổi mãnh liệt làm nhức buốt trí óc cô...

------------------------------

- Cõng em đi!- Hy Viên nũng nịu.

- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt anh cõng hả?

- Không biết, anh phải cõng em như ngày xưa ấy! Bây giờ anh già rồi cõng không nổi nữa hả?

- Sao cô cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tuổi tác của tôi thế nhỉ?- Âu Dương Dân vờ làu bàu rồi ngồi xuống cho Hy Viên leo lên lưng. Cô thích thú nhảy ngay lên, hai chân huơ huơ trong không khí.

- Ngày trước, mỗi khi được anh cõng thế này, em thích cực đấy!- cô cười, hồi tưởng lại ngày mình còn bé- có anh trai hơn mình tận 14 tuổi cũng hay ghê!

Anh chỉ cười.

- Nhưng từ khi anh lấy vợ, anh chẳng thèm cõng em nữa!- Hy Viên phụng phịu.

- không phải vì anh lấy vợ mà không làm vậy nữa- Âu Dương Dân giải thích- mà vì chúng ta đã trưởng thành cả rồi, và khi lớn lên, người ta có những việc không thể làm như hồi thơ bé nữa...

----------------------------

Hy Viên đã thiếp đi trên đường về nhà, mở cửa ô tô và bế cô ra, Âu Dương Dân khá khó khăn mới mở được cổng nhà. Đặt Hy Viên xuống giường, Âu Dương Dân rời khỏi phòng, tự rót cho mình một li rượu không đá từ tủ rượu đồ sộ đặt cạnh quầy bar. Hết li này đến li khác được nốc cạn, những giọt rượu đốt cháy cổ họng Âu Dương Dân. Khí nóng thi nhau tràn qua phổi bỏng rát. Âu Dương Dân đặt cốc rượu xuống, bước vào phòng Hy Viên đang say ngủ.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn rồi định rời phòng lần hai.

Cánh tay Hy Viên bất ngờ níu anh lại. Cô ngồi dậy, kéo anh ngồi xuống ngang với mình, chạm tay lên khuôn mặt anh:

- Anh yêu em, đúng không?

- uh - Âu Dương Dân gật đầu- chúng ta là anh em, tất nhiên là anh yêu em rồi.

- Anh biết là em không nói về chuyện đó!- Hy Viên gắt, nhìn anh trực diện.

Âu Dương Dân quay mặt đi, lúng túng. Cớ gì một người dày dạn thương trường như anh lại bối rối trước cô bé con này cơ chứ?

Hy Viên nắm lấy đầu anh quay lại đối diện với mình:

- Trả lời em đi chứ!

Âu Dương Dân nhìn cô và bật cười:

- Nếu là thứ tình cảm mà em đang nói thì... KHÔNG.

- Thành thật đi!

- KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG, Hy Viên à.

Hai tay cô buông thõng xuống hai bên. Mắt Hy Viên ướt nước, cô ngước nhìn ánh đèn ngủ heo hắt phả hai bóng người lên tường đen kịt, những vệt dài leo lắt...

- Vậy mà em lại yêu anh đấy...

Hy Viên thẫn thờ nói, ngước mắt nhìn Âu Dương Dân.

Anh giật thột. Anh thấy đôi vai Hy Viên đang rung lên từng chập và nước mắt cứ thi nhau tràn qua môi cô rơi xuống tấm đệm mềm mại. Thánh thót. Thánh thót...

Âu Dương Dân hôn lấy cô, cảm nhận bờ môi ấy trong từng khoảnh khắc...

- Anh cũng yêu em, yêu em hơn cả mạng sống này, Hy Viên à...

Hai cái bóng tạo bởi ánh đèn ngủ tắt phụt. Cả khoảng không tối đen như hũ nút. Nhưng trong khoảng không tăm tối ấy, hai hơi thở lén hoà quyện vào nhau...

CHAPTER 6

- Mẹ ơi...- một cô bé khẽ níu áo mẹ mình.

- Sao vậy con?

- Sao anh cả lại hơn con những 14 tuổi ạ? Mà sao hôm nay anh lại nói với con là ngày giỗ của "mẹ", mẹ đang ở đây chứ đã chết đâu?

- Hy Viên à...- người mẹ trẻ xoa đầu đứa con nhỏ của mình-... là ngày giỗ của mẹ anh ấy chứ không phải mẹ của con đâu.

- Con và anh không cùng mẹ sao?- cô bé nghiêng cái đầu nhỏ xinh, chòm tóc lưa thưa ngơ ngác.

- uh.

--------------------------------

- Bố tôi đã cứu vớt cô mà cô lại lừa dối ông ấy sao?- Lam Hàn khi đó mới 17 tuổi hét vào mặt mẹ của Hy Viên!

- Tôi xin lỗi...

- Cô nghĩ xin lỗi mà được à? Thử nghĩ xem cô đã làm ông ấy tổn thương như thế nào? Ông ấy đã tin tưởng cô! Đã nghĩ rằng Hy Viên là con ông ấy! Vậy mà cô vừa nói gì hả???

- Thôi đừng nói nữa Lam Hàn.- Âu Dương Dân can ngăn em gái.

- Anh mặc kệ em! Cô nghĩ mình kém chồng tận 20 tuổi nên thấy khổ sở sao? Cô thử nghĩ lại xem bố tôi đã mang cô từ đâu về? Cô nghĩ mình thanh cao lắm à?

- Thôi đi Lam Hàn!- Âu Dương Dân quát ầm lên, ánh mắt anh giận dữ nhìn cô, hất đầu ra phía cửa.

Nơi đó, nấp sau cánh cửa gỗ là một cô bé mới lên tám, cô bé không chớp mắt nhưng nước mắt cứ lăn. Lăn. Lăn. Và lăn...

-------------------------------

- Á- Hy Viên của hiện tại khẽ kêu lên khi dao cứa vào tay. Âu Dương Dân đang xào rau vội chạy đến, cầm lấy tay cô, mắng nhẹ:

- Anh đã bảo để anh nấu cơm cho mà em không chịu! Cứ thích vào làm chung để bây giờ "đổ máu" rồi đây này!

Hy Viên cười, giật lấy ngón tay chảy máu cho vào miệng:

- Thế này là hết chảy ngay ấy mà!

Âu Dương Dân kéo ngón tay ấy về phía mình, đưa vào miệng:

- Để anh làm cho! Em ngồi xuống đi!

Mặt cô đỏ lựng lên nhanh chóng nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Âu Dương Dân sát trùng ngón tay cho cô rồi dán băng cá nhân hình kitty lên đó.

- Nhà anh cũng có mấy đồ y tế nhìn dễ thương thế này hả?- Hy Viên hỏi, mắt sáng long lanh thích thú.

- Lam Hàn chuẩn bị cho anh từ hồi mua nhà tới giờ mới có dịp dùng đó.

- Chị ấy thích kitty à?

- Không. Nó thích picachu kìa! Em phải nhìn...

Hy Viên ngắt lời anh:

- Em biết đồ gì của chị ấy hình picachu rồi, anh không cần nói ra đâu.

Cô cười làm anh cũng cười theo...

-------------------------------

Vỹ Bá ngả lưng xuống ghế, ngồi nghỉ ngơi. Cái bà già đó thật phiền phức! lẵng nhẵng và mè nheo mọi nơi mọi lúc. Bà ta nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi kia chứ?? Chiều lòng thật quá với con nít!

Lam Hàn! Cô ta chính ngày hôm nay sẽ phải trả giá!

Và cả tên Âu Dương Dân láo toét đó nữa!!!

------------------------------

BÙNG!!!!!

Một tiếng nổ lớn làm kinh động cả khu rừng bao quanh con đường mòn. Chiếc xe lao thẳng xuống vực sau khi lửa cháy phừng phừng.

Vài tiếng sau, cảnh sát đến.

Sau một cuộc điều tra kĩ càng, người ta biết được rằng chiếc xe vừa đi từ ngôi biệt thự trong núi ra. Đó là ngôi biệt thự của một người họ Vương từng sống với vợ cũ của mình.

Chiếc xe mui trần màu xanh lam cháy rụi queo quắt, phải vất vả lắm mới tìm được răng của người lái xe - thứ duy nhất không bị cháy rụi - để xét nghiệm.

Người chồng họ Vương sau khi nhìn chiếc nhẫn tìm thấy bên thi thể nạn nhân thì khuỵu ngã. Trên ngón tay áp út của anh là một viên kim cương lấp lánh sáng ngời y hệt như thế...

Nhân viên phòng thí nghiệm đưa kết quả cho viên cảnh sát:

- Liên hệ với người nhà nạn nhân đi! Người chết tên là Âu Dương Lam Hàn!!!

------------------------------

Hy Viên vui vẻ ra cổng tiễn Âu Dương Dân đi làm, cô thỏ thẻ vào tai anh:

- Giống như vợ tiễn chồng ấy nhỉ?

- Nếu em thích làm vợ anh đến thế thì được thôi! Anh có mua sẵn nhiều nhẫn cầu hôn cho mấy người tiếp theo sau chị dâu em đấy!

Cô đánh nhẹ vào vai anh vì câu nói đùa, cười híp mắt lại. Âu Dương Dân nắm lấy bàn tay cô:

- Anh đã không thể chung thuỷ với cô ấy, vì anh lúc đó không thể có người mình yêu thực sự...- anh nhìn cô âu yếm, ánh nhìn như rót mật vào tâm trí Hy Viên -... nhưng giờ thì anh đã có em rồi... anh đã có người anh yêu suốt cuộc đời này...

- Vậy là anh sẽ chung thuỷ với chị dâu em vì đã có được người anh yêu rồi phải không? - cô nói đùa, nháy mắt.

- ờ, anh cũng đang tính thế! - Âu Dương Dân hùa theo - mỗi tội lại trót li dị rồi, nên chắc anh phải miễn cưỡng lấy người anh yêu thôi...

Hai nụ cười cùng nở rộng trên môi, họ cùng bật cười thành tiếng, Âu Dương Dân buông tay Hy Viên ra, rảo bước định vào xe.

Một chiếc ô tô lao đến.

Một khẩu súng thò ra khỏi cửa kính xe.

Một phát súng.

BANG!!!

Âu Dương Dân ngã ra nền đất.

Chiếc sơ mi thấm đẫm máu.

Chiếc xe quay đầu tháo chạy.

Tiếng hét.

Tiếng hét kinh hoàng cực độ của một cô gái trẻ.

Cô gái quỳ xuống bên cạnh thi thể ướt máu đỏ.

Cô gái khóc ròng, bàn tay run rẩy nắm lấy tay chàng trai.

Chàng trai cố đưa tay mình quẹt đi những giọt nước đang chảy ra từ mắt cô.

Anh cố nói với cô điều gì đó cuối cùng.

Cô gái cúi xuống anh thật sát để có thể nghe cho rõ...

- Xin em... đừng khóc...

Chàng trai TẮT THỞ...

CHAPTER 7

Một cuộc điện thoại chuông đổ dồn dập trong căn nhà họ Âu Dương. Người giúp việc vội vã nghe máy, mắt bà trợn lên dường như không nén nổi cảm xúc.

- Sao vậy?- Âu Dương Tiêu- cha của Âu Dương Dân và Âu Dương Lam Hàn hỏi bà. Người phụ nữ run run đưa máy cho ông.

Người đàn ông bảy mươi tuổi với mái tóc bạc phơ phúc hậu ấy nhận lấy tai nghe.

Và rồi ông ngã gục.

Họ vừa nói rằng cả hai đứa con của ông đều đã chết!

---------------------------------

Âu Dương Hy Viên - một cô gái chưa hề biết đến đói khổ là gì. Một người từng một thời hết lòng tin vào tình yêu, sẵn sàng cho đi tất cả. Âu Dương Hy Viên chỉ là một cô nhóc còn đang học Đại học, ngày ngày đi mua sắm và tối đến lên bar cùng tụi bạn... Cô có một người mẹ từng ngoại tình và sinh ra mình, từng yêu bạn thân của chị gái không cùng máu mủ, và từng yêu cả người anh trai (chỉ trên giấy tờ),... Tình yêu trong tâm trí cô:

- là người cha không cùng huyết thống đã vĩ đại mang mẹ về từ nơi không lấy làm sạch sẽ- cái nơi mà người con gái cô từng đem lòng yêu đang hành nghề.

- là thứ tình cảm trong sáng thần tượng mà cô dành cho Đường Vỹ Bá- mối tình đầu của cô và cả chị gái.

- là người anh đầy chở che bao bọc mà cô mơ tới hằng đêm nhưng không thể chạm tới.

- là những đêm tiếng khóc thổn thức của chị gái từ phòng bên vọng sang trong gần hai năm trời.

- là sẵn sàng hại người đã bỏ rơi mình đến tiêu tan sự nghiệp.

......

Và gần nhất là những tiếng nổ "BÙNG" của một vụ nổ được sắp đặt sẵn...

Kề sát hơn là một tiếng súng "BANG" ngắn gọn cướp đi sinh mạng của người cô yêu thương...

Âu Dương Hy Viên đã ba lần trao gửi tình yêu...

Lần thứ nhất thì hắn đã nhẫn tâm chà đạp lên cả cô lẫn Lam Hàn...

Lần thứ hai thì là một tình yêu không bao giờ được công nhận, bị lợi dụng bởi một người cùng giới tính...

Và lần thứ ba, khi cô nghĩ rằng mình đã tìm được một tình yêu đích thực... thì cũng là lúc chính mối tình đầu cướp anh ấy của cô đi mãi mãi...

-------------------------------------

- Mẹ, tình hình của bố thế nào rồi?- Hy Viên hỏi, đặt túi cam lên đầu giường bệnh, đưa tay sờ trán người cha già rồi ngồi xuống, lặng ngắm mái tóc bạc phơ của ông.

- Vẫn thế con ạ!- mẹ cô lặng lẽ trả lời, người phụ nữ gần 40 tuổi trông trẻ măng, chỉ như chị gái Hy Viên- công việc gia sư của con thế nào rồi?

- Học sinh của con ngoan lắm!- cô cười trấn an mẹ.- nó rất nghe lời.

- Thế thì tốt.- bà dịu dàng xoa đầu con gái, lấy cam trong túi ra bổ để lên đĩa rồi ngồi vắt cam lấy nước đút cho chồng uống, bà thở dài- ông ấy đã hôn mê được sáu tháng rồi... Thật vất vả cho con quá!

- Có gì đâu mẹ.- cô gượng cười rồi nhìn đồng hồ- đến giờ rồi, con phải đi đây. Mẹ ở lại với bố nhé.

-uh.- tiếng bà nhẹ như gió thoảng.

Phanh kít xe đạp dừng lại trước một nhà hàng, Hy Viên vội vã vào thay đồ và lao vào bếp làm công việc rửa bát như thường lệ của mình.

Gia sư tất nhiên là một công việc tốt! Nhưng cô không có phúc làm công việc ấy! Làm gia sư phải là những người học hành giỏi giang, nhưng từ trước khi gia đình phá sản, Hy Viên đâu có học hành gì, cô chỉ ngày ngày mua sắm, ngày ngày lên sàn mà thôi...

Đó là lí do vì sao cô ở đây! Kiếm tiền nuôi mẹ và đóng tiền viện phí cho bố bằng cách... rửa bát trong một nhà hàng hạng ba.

- Bonjour!- Một anh chàng mắt xanh tóc vàng chào cô. Pete là người Pháp, một sinh viên khoa "văn hóa nhân loại", bỏ học ngang xương, bảo lưu kết quả để đi du lịch khắp nơi. Khi đến Việt Nam thì dừng chân lại gần một năm nay. Tất nhiên không phải vì anh ta mê mẩn văn hoá Việt Nam hay yêu thích gì nơi đây, lí do dễ hiểu là vì đã bị người Việt Nam trộm sạch tiền nên không thể về nước. Kết quả, anh ta nán lại làm phục vụ bàn trong nhà hàng Pháp này để kiếm tiền mua vé máy bay.

- Bonjour- Hy Viên mỉm cười chào lại. Cô thấy lạ là sao lúc nào anh chàng này cũng cười được ngay cả khi hoàn cảnh anh ta bây giờ đang thê thảm đến thế.

Nhanh chân nhanh tay bê món ăn ra cho khách, anh ta lại quay trở về líu lo kể chuyện bên tai Hy Viên. Hầu hết là anh ta nói bằng tiếng Pháp, và tất nhiên là cô chẳng hiểu được câu gì, nhưng có người căng tràn sức sống thế bên cạnh, cô cùng thấy vui lây.

- Có một vị khách thật quá khó tính!- một phục vụ bàn bước vào cằn nhằn- anh ta cứ nhất định phải gặp cho bằng được người đã nêm gia vị cho món này!

Hy Viên giật thột, trời ơi, món ăn đó, cô đã lỡ tay đánh đổ lọ tiêu bắc vào mà không dám nói cho ai biết... làm sao đây?

Pete bất chợt nắm chặt lấy tay cô, nháy mắt rồi lắc đầu ra hiệu bảo: "cứ mặc kệ đi!". Hy Viên hít thở sâu, cố trấn an mình, đứng thẳng lưng rồi bước lên phía trước.

Pete giật mình lo lắng. Cô ấy định thú nhận hay sao?

- Anh ta bảo món ăn làm sao?

- Không chịu nói. Chỉ bảo muốn gặp người nêm gia vị!- người phục vụ ngao ngán nói.

- Để tôi ra xem thử!- Pete bất chợt mở miệng bằng thứ Tiếng Việt bập bõm của mình.

Vớ được người chịu thay, nhân viên phục vụ hồ hởi gật đầu đồng ý và dẫn Pete đến chỗ vị khách đó. Hy Viên đưa tay ra ngăn anh lại nhưng Pete nói: "hãy tin tôi!". Cô chững người lại, lặng im nhường bước cho anh.

Nhón chân nhòm qua tấm kính ra ngoài phòng ăn, Hy Viên thấy thấp thoáng bóng dáng vị khách khó tính đó.

- Pardonnez-moi(thứ lỗi cho tôi), món ăn có gì không ổn sao?- Pete mở lời.

- Không giống món ăn Pháp mấy, các đầu bếp Paris thường nấu món nhạt và ít tiêu bắc hơn thế này.- anh ta nghiêng đĩa đồ ăn phủ dày tiêu bắc cho Pete xem.

Pete nhận lấy và mỉm cười:

- mais, monsieur (nhưng thưa ông). Đây là cách chế biến mới mang đậm dấu ấn của nhà hàng chúng tôi, nếu quý khách muốn theo kiểu cũ, chúng tôi sẽ mang ngay ra một đĩa đồ ăn khác cho ngài.

- Anh là người nêm thêm tiêu bắc cho món ăn?- người thanh niên nghiêng đầu hỏi.

Hy Viên giật mình. Thực khách đó sao lại có thể là...

- Oui (vâng).- Pete khẳng định.

- Không phải là cô gái đang lấp ló sau cửa bếp kia sao?

Thấy ĐƯỜNG VỸ BÁ nhìn về phía mình, Hy Viên vội thụt đầu xuống. Tại sao hắn lại ở đây?

- Non (không). Tất nhiên là thế, monsieur (thưa ông).

- Cô ta có phải bạn gái anh không?

- Việc đó có liên quan đến món ăn không ạ?

- Tôi chỉ tò mò thôi.- Đường Vỹ Bá mỉm cười ngạo nghễ, một nụ cười đáng ghét chất chứa đầy sự khinh bạc- anh nhắn giùm với cô ấy là tôi có lời hỏi thăm đến sức khoẻ của anh trai và chị gái cô ta nhé. Chẳng biết họ dưới suối vàng thế nào rồi...

- S'il vous plaît (rất vui lòng)

Pete gật đầu và lui vào trong. Vốn tiếng Việt của anh không đủ để biết câu cuối thực khách đó nói gì, chỉ loáng thoáng vài từ gì đó, nên khi nhận thấy biểu hiện của Hy Viên, anh khá ngạc nhiên.

- Qúest-ce qui ce passe? (có chuyện gì xảy ra sao?)

Hy Viên gật đầu.

- Hắn là kẻ mà tôi muốn giết nhất trên đời này!

Cô trả lời, mắt vằn lên những sọc đỏ dữ tợn.

CHAPTER 8

Tan giờ làm thì trời đã về đêm, Hy Viên ngồi lặng bên thềm bếp, tay cầm lon bia trầm ngâm.

- Voici (đây!)- Pete ngồi xuống cạnh cô, đưa cho Hy Viên thêm một lon bia khi thấy lon của cô đã cạn.

Hy Viên nhận lấy nói cảm ơn.

Thấy không khí thật ngột ngạt, Pete mở lời trước:

- Cô thích văn học không?

- Cũng... hơi hơi- Hy Viên ngần ngại, nhớ đến những ngày dài chùm chăn đọc manga. Đó có phải là văn học không nhỉ?

- Cô thích thơ Puskin chứ?

- Có, nhưng tôi chỉ biết đúng một bài thơ của ông ấy.

- Я вас любил (tôi yêu em) đúng không?

Hy Viên gật đầu.

- Tôi đọc cho cô nghe một bài khác nhé?

Anh chàng này lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Hy Viên bật cười trước vẻ lúng túng của một chàng trai muốn giúp cô vui lên nhưng không biết làm cách nào, đành chọn cách buồn cười nhất: đọc thơ.

- Anh đọc đi!- Hy Viên khuyến khích.

Pete ra vẻ trịnh trọng, hắng giọng rồi chợt trầm tĩnh:

- Bài"ТЫ И ВЫ" (ngài và anh, cô và em) nhé:

Nàng buột miệng đổi tiếng "ngài" trống rỗng

Thành tiếng "anh" thân thiết đậm đà.

Và gợi lên trong lòng đang say đắm

Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Trước mắt nàng, tôi trầm ngâm đứng lặng.

Không thể nào rời ánh mắt khỏi nàng

Và tôi nói: "thưa cô, cô đẹp lắm"

Mà thâm tâm: "ANH quá đỗi YÊU EM!"

Hy Viên lặng thinh một lúc lâu rồi mới thốt lên:

- Bài thơ hay quá!

Pete cười, dùng ánh mắt chân thành nhất để ngâm bài thơ cho cô nghe. Giọng anh chất chứa điều gì đó thổn thức, rồi đến câu thơ cuối thì vỡ oà bởi cảm xúc...

Hy Viên không ngờ cách an ủi của anh chàng này lại có ích đến thế. Bài thơ đã làm cô vui lên rất nhiều...

------------------------------

Đêm về, mẹ ở bệnh viện trông bố, chỉ còn một mình Hy Viên trong căn hộ bé tí xíu... Và rồi, cô nằm mơ, mơ về những ngày cách đây một năm... Những lúc cô cùng Lam Hàn dạo quanh các phố xá, hưởng thụ thú vui mua sắm của con gái, hai chị em khoác tay nhau mà cười... Cả giây phút Âu Dương Dân cõng cô trên lưng, Hy Viên bịt mắt anh bằng hai bàn tay nhỏ của mình, chỉ dẫn anh đường đi và nói: "Từ giờ, em sẽ là mắt của anh!"...

- ANH, ANH ĐỪNG CHẾT!- giọng Hy Viên thổn thức, tay cô áp chặt ngực trái Âu Dương Dân- nơi mà máu đang tuôn ra xối xả.

Nhưng thân hình trước mắt cô bất động, bất kể cô có nhỏ bao nhiêu nước mắt vào vết thương đó đi chăng nữa thì nó cũng không lành lại. Hy Viên đâu phải loài phượng hoàng lửa trong truyền thuyết...

Bật tỉnh dậy trong hoảng hốt, mồ hôi Hy Viên vã ra trên trán, cô thở dốc, nghe rõ tiếng tim mình giộng trong lồng ngực. Trong màn đêm buốt giá, Hy Viên thở ra hàng dài những hơi khói trắng, cô ngồi co mình lại, bấu móng tay vào chân, nước từ hốc mắt cô rỉ ra:

- Anh ơi..., xin hãy cho em nghe giọng anh lần nữa...

Hy Viên bắt đầu nấc lên từng chập, mũi cô dường như vẫn cảm nhận được mùi hương của Âu Dương Dân phảng phất đâu đó quanh đây. Hy Viên bò trên sàn nhà, với người chộp lấy khung ảnh dựng trên bàn. Nước mắt cô loang loáng nước rơi xuống mặt kính, Hy Viên vội vã quẹt chúng đi nhưng nước vẫn thi nhau nhỏ xuống khuôn mặt đang cười của Âu Dương Dân trong tấm ảnh... Hy Viên ho khan, tiếng thở của cô trở nên khò khè và khó khăn...

- Anh à...- cô vạch ngón tay theo hình dáng Âu Dương Dân bằng nước mắt lên tấm hình-... bao giờ em mới được gặp lại anh?

-----------------------------

- Hy Viên!- Pete nhanh nhảu chạy đến bên cô. Hy Viên cười hiền, ngó xuống chiếc áo phông anh ta đang mặc có in dòng chữ trên ngực trái: "Qúest-ce qúil y a ládeans?" (có cái gì trong này?)

Cô bật cười, hỏi Pete:

- Vậy... có cái gì trong ngực anh?

- ồ...- Pete nháy mắt- un Parisienne (một người Pari).

Hy Viên nghiêng đầu, anh chàng này thú vị đấy chứ!

Chất tẩy rửa có trong nước rửa chén luôn được quảng cáo là "an-toàn-cho-da", Hy Viên thở dài, ngán ngẩm nhìn bàn tay nhăn nheo chai sạn của mình. Làm nghề "rửa bát" này, ai cũng nghĩ sẽ an nhàn, đâu có biết hậu quả hứng xuống hai bàn tay...

- Người đàn ông nào mà muốn nắm đôi tay thế này cơ chứ?- Hy Viên buột miệng hỏi chính mình.

- Trên đời này có nhiều đàn ông lắm!- Pete nói, lại nở một nụ cười làm màu xanh của mắt anh sáng ngời, mái tóc vàng như toả sáng trong nắng.

Hy Viên nghe tim mình đập mạnh. Chuyện gì vậy?

Cảm giác này thật sự lạ lẫm...

- Khó hiểu hả?- Pete bất chợt hỏi làm cô giật mình.

- Gì cơ?

- Cảm xúc cô vừa có đó, lạ lùng lắm phải không?

Hy Viên giật mình, lảng tránh câu hỏi. Anh ta đọc được cảm xúc của mình sao?

Pete huýt sáo nho nhỏ, bê chồng bát đĩa sang vòi bên cạnh, giúp cô rửa.

----------------------------

Rượu. Hy Viên nhận lấy ly vodka từ tay người pha chế trong nhà hàng. Đối với nhân viên, nhà hàng Pháp này luôn có chế độ ưu đãi uống vodka thả ga (căn bản giá không cao lắm). Cô uống một hơi hết sạch và túm lấy cái chai dốc ngược vào hẳn một cái cốc cỡ bự, đưa lên miệng.

Chà, khi say, cô thấy cuộc đời này tươi đẹp hơn nhiều. Khi say, cô thấy vảng vất quanh mình vẫn còn hình bóng của Âu Dương Dân. Khi say, cô cảm tưởng khi về đến nhà vẫn thấy Lam Hàn đang ngồi bên bàn làm việc. Khi say, Hy Viên lắc người theo điệu nhạc như những ngày cô lên sàn nhảy cùng tụi bạn giàu sang...

- Cô cần cai rượu đấy!- Pete cướp lấy cái chai từ tay cô, kiên quyết không trả lại. Hy Viên nản lòng gục người xuống quầy, giọng cô bắt đầu lè nhè khó nghe thấu.

- Pete... tại sao người ta lại nói "đi tìm nửa còn lại của mình", chẳng lẽ con người không phải một bản thể hoàn chỉnh sao?- Hy Viên hỏi, nấc cụt, thở ra mùi rượu nồng nặc.

- khi con người vẫn còn đơn độc, họ chưa thể là "bản thể hoàn chỉnh" như cô nói được.

- Là sao?- cô thắc mắc, lại nấc thêm nhát nữa.

- Trong thần thoại Hy Lạp nói, ngày trước khi Dớt tạo ra con người. Loài người có bốn chân nên đứng rất vững, bốn tay nên rất khoẻ mạnh, hai cái đầu nên rất thông minh, bốn con mắt nên nhìn việc gì cũng thấu đáo,... thậm chí, loài người còn có hai bộ phận sinh dục nên có thể duy trì nòi giống mà không cần đến người thứ hai. Chính vì những lẽ đó, con người trở thành loài vật vô song làm cho Dớt rất đỗi tự hào. Nhưng chính các vị thần, trong đó có cả Dớt, bắt đầu ghen tị vì sự vô song đó của con người. Và Dớt đã tách con người ra làm hai, đặt tại hai phương trái ngựơc nhau... Kể từ đó, con người luôn phải đi tìm nửa còn lại của mình. Có nghĩa là...- Pete giảng giải-... con người không thể minh mẫn, vững chãi, khoẻ mạnh,... khi chưa tìm ra cho mình nửa kia.

Hy Viên lặng thinh suy nghĩ. Cô tư lự nhìn chất lỏng sóng sánh trong chai, cái chai trong suốt bằng thuỷ tinh, khía nhiều cạnh để trang trí và có cái cổ nhỏ...

- Vậy nếu như... chỉ một người ghép đôi nhầm... sẽ tạo ra hiệu ứng domino làm toàn thế gian này không thể lắp vừa khít với mảnh còn lại của mình đúng không?- Hy Viên hỏi.

Pete nhìn cô gái trước mặt mình, cô là người đầu tiên nói câu đó khi anh kể câu chuyện này... bình thường họ sẽ mỉm cười hạnh phúc và thấy vui sống hơn, chứ không hỏi lại anh câu nào cả...

- Anh cũng đâu có câu trả lời...

Hy Viên nói nhỏ dần, mắt cô bắt đầu díp lại, rồi ngủ liền...

CHAPTER 9

- Mẹ, mẹ có hối hận khi sinh ra con không?- cô bé Hy Viên mười tuổi nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, kiên quyết hỏi một điều mà cô thắc mắc. Câu hỏi của cô dường như rất dễ dàng nhưng mẹ cô lại lặng im, chỉ nhìn cô rồi lại cụp mi xuống, tiếp tục nhìn vào đống sổ sách trước mặt.

Tay Hy Viên trượt khỏi áo mẹ, cô rời khỏi phòng và chạy vào vườn, ngồi gục xuống dưới gốc cây nho. Cây tán lá không rộng, nắng cứ thi nhau nhảy nhót lên bờ vai đang run lên của cô bé...

------------------------------------

- Mày cút đi!- Âu Dương phu nhân quẹt bộ đồ uống trà bằng ngọc trên bàn xuống đổ vỡ tan tành, người giúp việc nhìn bà lo sợ, chẳng dám ra dọn dẹp. Âu Dương nhị tiểu thư nhìn mẹ mình với ánh mắt hằn học. Âu Dương Hy Viên quay gót, gõ đế guốc lên sàn nhà bằng đá rồi bất chợt dừng lại, nói một câu:

- Bà hãy nhớ rằng: Tôi chưa bao giờ bảo bà sinh tôi ra cả!

------------------------------------

Hy Viên của hiện tại thì đang mang cơm vào cho mẹ ở bệnh viện ăn. Bà nhận lấy cặp lồng cơm có cá, có thịt, có canh đầy đủ từ tay con gái:

- Lương gia sư cao lắm hả con?

- Sao mẹ lại hỏi thế?- Hy Viên giật mình. Chẳng lẽ mẹ đã phát hiện ra mình nói dối rồi sao?

- Con mua cho mẹ nhiều đồ ăn thế này, tiền chắc nhiều lắm...

- Không đâu mẹ.- Hy Viên lắc đầu, nắm lấy tay bà và mỉm cười- không đắt đỏ gì đâu. Mẹ cứ ăn đi! Con kiếm đủ tiền mà!

Bà an tâm, nhai miếng thịt mà cảm tưởng như đang nhá chính thịt con gái mình để ăn. Nước mắt bà long lanh nhưng không chịu rơi khỏi hốc mắt, cố dồn ép lại không để con phiền lòng. Một đứa con gái mỏng manh như nó, vất vả đến thế, rồi lại gầy rộc đi như thế kia...

-----------------------------------

Ngồi trên sàn nhà, Hy Viên giở gói lạc vừng ra trộn đều vào cơm, xúc ăn ngon lành, cô cười tự an ủi mình:

- Ha ha, ngày nào cũng ăn thế này, rồi dáng sẽ chuẩn như người mẫu!

Ăn xong, cô đếm mấy đồng tiền lẻ còn sót lại trong túi rồi nhẩm tính. Tiền nong thế này chắc ăn lạc rang đến cuối tháng quá... Dạo này Pete còn không cho cô uống rượu, người lúc nào cũng như có kiến cắn, khó chịu không tả! Không rượu, ngày ngày cô phải đối diện với thực tại phũ phàng, thực tại nghèo túng bày ra trước mắt mà không có cách nào giải quýêt!

ĐƯỜNG VỸ BÁ!

Từ ngày chị Lam Hàn và Âu Dương Dân chết, hắn nuốt chửng cả tập đoàn nhà cô! Âu Dương Hy Viên chỉ là một cô gái yếu ớt, đâu có cùng dòng máu mạnh mẽ của họ Âu Dương mà đủ thực lực để tiếp quản một tập loàn lớn đến thế! Vậy là chỉ trong vòng bốn tháng, hắn hất cẳng ba người nhà cô ra khỏi ngôi biệt thự huy hoàng, ra khỏi công ti, ra khỏi cuộc sống thượng lưu xa hoa,... đến với khu phố nghèo, đến với nơi mà người ta vẫn gọi nôm na là ..."xóm bờ sông".

-------------------------------

- Tắm mưa đi!- Pete hào hứng khi lần đầu thấy cơn mưa rào tầm tã của một đất nước vùng nhiệt đới.

- Hả?- Hy Viên tròn mắt, đơ người ra khi anh kéo tay cô ra ngoài trời, hứng lấy những giọt nước xối xả rơi xuống thân mình.

Trong cơn mưa như trút nước, Pete sung sướng hét lên khoái trá vui mừng, còn Hy Viên, chẳng hiểu sao cũng hưởng ứng những tràng cười giòn giã của anh mà bật cười thành tiếng. Nụ cười nở rộng trên môi cô...

Mưa rào miền Bắc nhanh chóng đến rồi đi, tạnh ráo rồi tạnh hẳn.

Hy Viên ngồi trước máy sưởi của nhà hàng, co ro trong đống chăn trong phòng trực nhân viên. một chiếc khăn bông bỗng thả xuống đầu cô. Pete vò tóc cô trong chiếc khăn ấy.

- Phải lau khô đầu, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Hy Viên cười, nhấm nháp li café vừa mua từ quầy tự động bên đường, Pete tước lấy chiếc cốc giấy từ tay cô, thay vào bằng một li capuchino ấm nóng.

- Thời trang, café, món ăn. Em phải hỏi người Pháp.

Hy Viên giật mình, Pete vừa gọi cô là "em" sao?

- Em biết không, anh đã rất lúng túng với cách xưng hô của người Việt Nam. Và đến khi anh đọc bài thơ "ngài và anh, cô và em" thì anh mới thấy nó thật ý nghĩa. Ngôn ngữ Việt rất giàu cảm xúc...

- Vậy... ý anh là?

- ý anh là...- Pete hít một hơi thật sâu- anh định trở về Pari- anh nhìn cô- EM SẼ ĐI CÙNG VỚI ANH CHỨ?

Hy Viên đánh rơi cốc café lênh láng ra sàn.

- Em không hiểu.

- Ý em là thậm chí chúng ta còn chưa hẹn hò? Chưa là gì cả ngoài bạn bè và đồng nghiệp phải không?

Hy Viên gật gật.

- Đâu cần đến những thứ đó đâu Hy Viên. Tình yêu đến khi nó đến, thế thôi.

Thấy vẻ mặt của Hy Viên, Pete nói tiếp:

- Em có thể suy nghĩ mà, anh đâu có ép buộc em. Hy Viên, em học ngành thiết kế thời trang đó thôi, Pari sẽ rất tốt cho sự nghiệp học tập của em. Anh tình nguyện chờ em đến khi em học xong mới nhận câu trả lời.

- Tại sao... anh lại tốt với em thế?

Pete mỉm cười, xoa đầu cô:

- Còn gì khác ngoài câu "anh yêu em" không?

Người Pari đều mãnh liệt trong tình yêu thế này sao?

Chỉ cho và không cần nhận lại bất cứ thứ gì?

Sao lại có thể khó tin đến vậy nhỉ?

Hy Viên sẽ phải quyết định thế nào?

Chữ "tin" có dễ dàng trao đến thế?

Không đi liệu cô sẽ hối hận chứ? Đi thì có hối hận hay không?

Ồ, PHẢI RỒI! ĐI! ĐI THÔI!

THEO ĐUỔI ƯỚC MƠ CỦA MÌNH NÀO!!!

CHAPTER 10

Trời Pari rất ít khi mưa nhưng đã mưa là mưa rất mãnh liệt. Giống như con người nơi đây vậy. Đến Pari rồi Hy Viên mới biết vì sao nó được gọi là "kinh đô của ánh sáng". Pari hoa lệ đẹp hơn trong tranh vẽ gấp nhiều lần. Pete dẫn cô đi xem rất nhiều nơi, nào là bảo tàng Lourve với bức hoạ Mona Lisa nổi tiếng. Lần đầu tiên được nhìn bản thật, Hy Viên mới thấy rõ được rằng nụ cười của người phụ nữ này thật khó hiểu. Và điều buồn cười nhất chính là bà ta không có lông mày! He he. Hy Viên ngước nhìn Porte des Lions (cổng Sư tử) và thấy thật là đẹp. Cô còn dạo bước trên những khu phố có những dãy nhà đều tăm tắp, mang một nét cổ kính đơn sơ nhưng vô cùng lãng mạn, để đến được khu nhà đó, du khách phải leo những bậc thang cao tít tắp. Nhưng chính điều này lại khiến Pari càng thêm độc đáo, mang nét đặc trưng riêng biệt. Đến với Pari là đến với tháp Effel- niềm tự hào của nước Pháp. Tháp cao sừng sững hiên ngang giữa lòng thành phố... Sao Pari lại có thể huy hoàng đến thế?

- Whoa...-Hy Viên thốt lên-... chẳng phải đây là nơi Dan Brown viết Davince Code (Mật mã Davince) đó sao? Đẹp thật đấy!

Pete cười, dẫn Hy Viên lên xe buýt hai tầng:

- Em phải lên đây mới thưởng thức Pari trọn vẹn được!

Trên xe buýt, dòng người phía dưới đi lại êm đềm, không nhộn nhạo chen lấn như đường phố Việt Nam. Con người Pari thảnh thơi bên nghệ thuật, bên thời trang, bên món ăn và bên những li café ấm nóng sau những cửa kính dày, bỏ lại sau lưng mọi ưu lo của cuộc sống vồn vã. Pete lấy điện thoại và cắm tai nghe vào, đưa cho Hy Viên một bên. Cô ngần ngại rồi cũng nhận lấy. Uhm... đó là một bản tình ca, nhẹ nhàng và sâu lắng, rất hợp với cảnh sắc nơi đây. Một bản tình ca được hát bởi một giọng rất quen thuộc, bằng tiếng Pháp, và đến đoạn điệp khúc, Hy Viên giật mình khi tên mình được sướng lên.

Đó là một tình ca do Pete hát và sáng tác! Một khúc nhạc dành tặng cho riêng Hy Viên!!!

Cô quay đầu sang đối diện với khuôn mặt anh kề sát mình. Pete tất nhiên không phải Âu Dương Dân, Pete không phải người cô yêu hơn cả sinh mạng ấy,... nhưng Pete có một nét đẹp không sao cưỡng lại với đôi mắt sâu màu xanh của biển cả dạt dào, với mái tóc vàng sáng khiến anh trông như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, và khi Pete mỉm cười, Hy Viên cảm giác như mình đang thưởng thức rượu Pomerol thượng hạng tại một làng nhỏ gần Bordeaux. Ngọt ngào, đằm thắm và đầy dư vị...

- Mon dieu! (Chúa ơi!)- lần này chính Hy Viên thốt lên bằng tiếng Pháp.

- Qúest-ce qui se passe? (chuyện gì vậy em?)

Hy Viên nhìn Pete lo lắng:

- Em nghĩ... mình yêu anh mất rồi...

---------------------------------------------

5 năm sau...

Hy Viên thích thú cọ mũi vào đứa con nhỏ của mình. Bé mới được hai tuổi nhưng vô cùng đáng yêu.

- Marine à- Pete bế đứa con gái nhỏ của mình- Marine Vacth, sau này con sẽ trở thành một mĩ nhân giống mẹ con chứ?

Marine có mái tóc màu nâu sáng, đôi mắt xanh của bố và bờ môi của mẹ. Cô bé có một sức quyến rũ lạ kì ngay từ khi mới chào đời, bất kì ai gặp cũng muốn ôm cô bé vào lòng và thơm lên gò má hồng hồng đó một cái.

Pete trao Marine lại cho Hy Viên:

- Anh đi làm đây.

- uhm.- Hy Viên gật đầu, mỉm cười khi Pete chào tạm biệt cô bằng một nụ hôn phớt qua môi.

Một cuộc sống thật viên mãn làm sao!

Đến bây giờ, khi đã kết hôn được gần ba năm, Hy Viên vẫn không hiểu sao Pete lại chọn cô làm vợ. Pete có tất cả trong tay. Anh tài giỏi, hiện đang làm việc ở bảo tàng Louvre, lại là người thừa kế của một công ti đa quốc gia. Mẹ anh là một giáo sư sử học nổi tiếng tại Pháp... Vậy thì lí do gì anh chọn một cô gái Đông Nam Á gia đình khánh kiệt như cô làm vợ?

Reng. Reng. Reng. Reng. Reng.

Tiếng chuông điện thoại bàn rung lên liên hồi, Hy Viên đã để chế độ trả lời tự động. Có tiếng thảng thốt của một người phụ nữ trong điện thoại:

- Hy Viên! Tớ- Maria đây! Cậu đến đây ngay đi! Tớ vừa nhìn thấy chồng cậu vào khách sạn kia kìa!

Hy Viên chộp lấy ống nghe ngay tức thì:

- Cậu nhìn rõ rồi chứ?

- Chắc chắn mà!

Cô trao cho người giúp việc trông, khoác áo choàng lên người và rời khỏi nhà.

Trong lòng Hy Viên giờ đây bộn bề suy nghĩ. Anh ấy nói là có cuộc hẹn quan trọng, nhỡ đâu cuộc hẹn đó diễn ra tại nơi tiếp khách của khách sạn thì sao? Mình có hồ đồ quá chăng?...

Maria thấy Hy Viên đã tới thì túm ngay lấy tay cô dẫn vào thang máy.

- cậu tìm được cả phòng anh ấy thuê cơ à?- Hy Viên hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt cô.

- Tớ có đứa bạn làm ở đây!- Maria giải thích ngắn gọn rồi lại kéo Hy Viên ra khỏi thang máy khi nó dừng lại.

Nhìn những số phòng ở mỗi cánh cửa, Maria lướt qua nhanh chóng.

- Từ từ đã nào Maria!- Hy Viên dừng lại, thở dốc.- nhỡ đâu không phải thì sao?

- không phải là thế nào được!- Maria quát- cậu nghĩ tớ bị điên à? Dạo này tớ thấy anh ta đã có những biểu hiện lạ lắm rồi! Tớ làm cùng trong Louvre với anh ta nên biết! Có chuyện gì quan trọng đâu mà anh ta cứ bảo với cậu là bận bịu rồi không ăn cơm nhà hoài như thế! Đấy là lừa dối đấy biết không? Biểu hiện đầu tiên của ngoại tình đấy!

Dứt lời, Maria rút tấm thẻ từ ra quẹt vào khoá cửa, một tiếng "cạch" khẽ khàng vang lên.

- Cậu làm thế này bạn cậu sẽ bị đuổi việc đấy!- Hy Viên thì thầm nho nhỏ, giữ tay Maria lại.

- Không cần lo. Nó cũng chán công việc ở đây lắm rồi!

Thở dài, Hy Viên cũng đành rón rén theo Maria vào phòng.

Thế rồi, cô đứng sững.

Maria cũng trợn mắt không cử động nổi!

Trên GIƯỜNG.

Là Pete!

Và một người đàn ông khác!

Họ đang ÂN ÁI với nhau!

Maria chạy ra khỏi phòng, nôn thốc nôn tháo xuống bệ cửa.

Còn Hy Viên, cô vẫn đứng, nhìn trân trân vào hiện thực phũ phàng trước mắt mình.

Pete là chồng cô.

Họ đã có với nhau bé Marine bé bỏng và đáng yêu.

Họ đã kết hôn được ba năm, quen nhau được sáu năm!

Và giờ phút này đây, cô chứng kiến cảnh CHỒNG mình ĂN NẰM với một người đàn ông!!!!

Hy Viên bật tiếng cười khan, khô khốc:

- Ha ha, đấy gọi là CUỘC ĐỜI đó sao?

The end.

Freesia phan

10 giờ 17 phút

29/4/2010

P/s: Nếu bạn có post truyện sang nơi khác, xin hãy ghi dùm tên tác giả là Freesia Phan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro