Chương 8 : "Buổi tối đập phá cúp" (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hơi sờ sợ khi đi xuống hầm. Nghe người ta khóc than rên rỉ không phải là trò giải trí yêu thích của tôi. Nhưng tôi vẫn bước xuống. "Nhi" Tú nói khi cậu ta nghe tiếng bước chân của tôi. "Tài, Nhi của Hội Tương Trợ đang xuống kìa. Nhi, Tú cảnh báo em trước là anh Tài đang trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần đó nha." Tú và  anh Tài đang ngồi ngả lưng trên ghế lười có hình dạng chữ L và chơi game, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình vi tính khổng lồ. , máy bên trái của Tài, và bên phải của Tú. Họ là những chiến binh trong game Liên Minh. Khi bước tới, tôi vẫn chưa thấy có gì bất thường: chỉ là hai "anh chàng" đang ngồi trong quầng sáng chiếu ra từ màn vi tính khổng lồ, đóng vai chiến binh bắn giết kẻ thù. Chỉ đến khi đứng song song với họ, tôi mới nhìn thấy mặt của anh Tài. Nước mắt ràn rụa cứ chảy thành dòng qua hai gò má đỏ ửng của anh, khuôn mặt anh rúm ró đầy đau khổ. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí không buồn liếc nhìn lên tôi, và rống lên, trong khi tay vẫn bấm lia lịa vào bộ keyboard của mình. "Em khỏe không, Nhi?" Tú hỏi. "Tôi khỏe," tôi đáp. "Còn anh, Tài?" Không một câu trả lời. Thậm chí chẳng có dấu hiệu nhỏ nào cho thấy anh biết đến sự hiện diện của tôi. Chỉ có những giọt nước mắt ngắn dài chảy ướt chiếc áo thun đen của anh. Tú thoáng liếc nhìn ra khỏi màn hình. "Hôm nay em xinh thật," Tú khen. Tôi đang mặc cái đầm chỉ-vừa-chấm-gối mà tôi có từ hồi xưa lơ xưa lắc. "Con gái nghĩ rằng họ chỉ được phép diện đầm vào những dịp trang trọng. Nhưng Tú thích tuýp phụ nữ kiểu như, ồ, tôi sắp đi gặp một anh chàng đang suy sụp tinh thần cùng một người chẳng dây mơ rễ má gì và nhìn đây, tôi sẽ mặc đầm đến đó." "Tuy nhiên," tôi nói, "anh Tài chẳng buồn liếc nhìn tôi. Chắc tại quá yêu Minh, tôi đoán vậy," và nhận ngay kết quả là một tiếng nấc tức tưởi. "Chủ đề nhạy cảm đấy!" Tú nhắc. "Tài, tao không biết mày thấy không nhưng tao có linh cảm mơ hồ rằng tụi mình đang bị đánh chọc sườn." Và sau đó quay sang nói với tôi, "Tài và Minh không còn gặp nhau nữa, nhưng anh Tài không muốn nói về cô nàng đó. Anh ấy chỉ muốn khóc và chơi game Liên minh thôi." "Được thôi," tôi đáp. "Tài, tao thấy ngày càng lo về vị trí chiến đấu của tụi mình. Nếu mày đồng ý thì cứ chạy đến bốt , tao sẽ yểm trợ cho." Anh Tài chạy về phía một cái hang không rõ là gì trong khi Tú vừa lia thanh gươm giết hết kẻ thù phía sau yểm trợ anh Tài  vừa chạy theo phía sau. "Dù sao," Tú nói với tôi, "cứ nói chuyện với anh ấy đi, không sao đâu. Nếu bậc cao nhân con gái chính hiệu như em có lời khuyên hay ho nào thì xin chỉ giáo." "Tôi thấy phản ứng đó của ảnh cũng hợp tình hợp lý mà," tôi nói trong tiếng chơi game ồn ào của anh Tài, Tú vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, gật đầu. "Nỗi đau cần được cảm nhận," Tú nói, đó là một câu trong cuốn Nỗi đau tột cùng. "Mày có chắc không còn thằng nào đằng sau tụi mình chứ?" Tú hỏi anh Tài. Một lúc sau, đạn lửa bắt đầu rít lên phía trên đầu họ. "Ôi, chết tiệt, Tài," Tú thốt lên. "Tao không có ý chỉ trích mày trong thời điểm mày yếu đuối nhất. Nhưng mày để tụi mình bị đánh chọc sườn rồi. Bây giờ thì không còn gì chắn giữa lũ quái và chúng ta." Nhân vật trong game của anh Tài chạy ngoắt ngoéo trong một con hẻm hẹp về phía ngọn lửa. "Anh có thể đi qua cầu rồi vòng lại," tôi nhắc, một chiến thuật tôi biết nhờ đọc Cái Giá của Bình Minh. Tú thở dài. "Tiếc là do chiến thuật của vị đồng đội đang tuyệt vọng của Tú có vấn đề mà cây cầu đã bị bọn quái dậy kiểm soát rồi." "Tao á?" anh Tài thì thầm. "Tao hả?! Mày là đứa đề nghị chạy đến núp trong cái bốt chết bầm này mà." Tú quay sang từ màn hình trong tích tắc và nhếch mép cười. "Tao biết mày có thể nói chuyện mà!" Cậu ta nói. "Nào, giờ chúng ta hãy tiến lên cứu giúp mấy em con tin nào." Họ cùng nhau chạy dọc con hẻm, vừa nổ súng vừa tìm chỗ ẩn nấp cho đến khi gặp một ngôi nhà chỉ duy nhất một phòng . Họ thu mình phía sau một bức tường trên đường và bắn từng kẻ thù .Bờ vai Tú che khuất bộ keyboard, tay không ngừng bấm nút, cả cánh tay căng lên lộ rõ gân máu. Anh Tài nghiêng người về phía màn hình, các ngón tay thanh mảnh nhảy múa trên bộ keyboard của anh. "Chết này! Chết này! Chết này!" Tú phấn khích. Làn sóng bọn quái vẫn tiếp tục túa ra, và họ giết sạch bọn chúng. Hai anh ngắm bắn chuẩn xác đến đáng kinh ngạc, lẽ dĩ nhiên phải thế vì cả hai sợ sẽ bắn nhầm vào con tin. Sau đó là một loạt cảnh đánh nhau máu lửa của Tú và anh Tài , thực sự 2 người kết hợp rất ăn ý. Mặc dù tôi từng có định kiến về những kẻ xuốt ngày cắm mặt vào game nhưng khi thấy 2 người họ chơi , có vẻ cũng thú vị đấy . Trận đấu kết thúc khi cơ thể nhân vật của Tú bị nổ tan, các mảnh xác vụn bắn lên tung tóe như một mạch nước phun trào. Rồi cả màn hình chuyển sang màu đỏ. Một giọng nói khàn khàn cất lên, "NHIỆM VỤ THẤT BẠI." Nhưng dường như Tú nghĩ khác, bởi lẽ Tú mỉm cười trước những tàn tích của mình trên màn hình. Tú thò tay vào túi, lấy ra một điếu thuốc, và nhét nó vào giữa hai hàm răng của mình, thong thả nói, "Con tin đã được cứu!" "Tạm thời thôi!" Tôi chỉnh lời cậu. "Mọi sự cứu rỗi đều mang tính tạm thời," Tú đáp lại. "Tú kéo dài được một phút cho bọn họ. Có lẽ đó là phút giúp chúng sống thêm một giờ, và một giờ đó giúp chúng sống thêm một năm. Sẽ không ai kéo dài thời khắc mãi mãi được cho bọn họ. Nhi ạ. Nhưng mạng sống của Tú kéo dài thêm một phút cho chúng. Và điều đó không hẳn là vô nghĩa." "Oaaa, thôi được rồi," tôi nói. "Chúng ta chỉ đang nói về trò chơi điện tử." Tú nhún vai, như thể Tú tin rằng trò chơi có thể biến thành sự thực. Anh Tài lại bắt đầu khóc lóc. Tú hất đầu về phía anh Tài. "Chơi lại nhiệm vụ này không, chiến hữu?" Tài lắc đầu. Anh nhoài người qua Tú, nhìn tôi và trầm giọng bảo, "Rốt cuộc thì chị Minh không muốn tiếp tục nữa." "Chị ấy không muốn chia tay một người bị mù," tôi nói. Anh gục gặc đầu, nước mắt không còn là từng giọt nữa mà giờ rơi như một cái máy gõ nhịp – đều đặn và liên tục không ngừng. "Chị ấy nói là không thể đối mặt," anh rền rĩ. "Anh sắp mất thị lực và chị Minh không đối mặt được với chuyện đó." Tôi suy nghĩ về từ đối mặt, tất cả những điều không thể đối mặt cuối cùng vẫn được giải quyết. "Em rất tiếc," tôi nói. Anh quệt tay áo, lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Phía sau gọng kính, đôi mắt của anh Tài dường như lớn hơn, lấn át hết mọi chi tiết khác trên khuôn mặt. Cặp mắt quái gở ấy lồi ra, nhìn chòng chọc vào tôi – một con mắt thật, một con mắt giả. "Thật không thể chấp nhận được," anh nói với tôi. "Hoàn toàn không chấp nhận được." "Thật ra, công bằng mà nói," tôi giải thích, "có thể chị ấy không thể đối mặt được. Anh cũng vậy, nhưng chị ấy không nhất thiết phải đối mặt với chuyện này. Còn anh thì bắt buộc phải vậy." "Hôm nay anh không ngừng nói 'luôn luôn' với chị ấy, 'luôn luôn luôn luôn luôn luôn', còn chị chỉ lo biện bạch này nọ mà không hề đáp lại mật mã. Cứ như thể anh đã ra đi rồi, em hiểu không? 'Luôn luôn' là một lời hứa! Làm sao chị ấy có thể phá vỡ lời hứa kia chứ?" "Đôi khi người ta không ý thức được những lời họ hứa khi họ đang hứa," tôi nói. Tài bắn một tia nhìn qua tôi, "Phải, cứ cho là vậy đi. Nhưng ta phải giữ lời hứa chứ. Đó mới là tình yêu. Tình yêu là giữ lời hứa dù trong hoàn cảnh nào. Em không tin vào tình yêu đích thực ư?" Tôi không trả lời. Tôi không có câu trả lời. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu tình yêu đích thực có tồn tại thì lời anh Tài là một định nghĩa hay về tình yêu. "Chậc, anh thì tin vào tình yêu đích thực," Anh Tài nói. "Và anh yêu chị. Chị đã hứa. Chị ấy đã hứa sẽ luôn luôn yêu anh." Anh đứng lên đi về phía tôi. Tôi cũng đẩy người đứng dậy, đinh ninh là anh muốn ôm tôi hay gì đó, nhưng anh chỉ đơn giản quay nhìn xung quanh, giống như anh đang cũng không nhớ vì sao lúc đầu mình lại đứng dậy. Và rồi cả Tú và tôi đều thấy cơn thịnh nộ dồn lên mặt anh. "Tài," Tú kêu. "Cái gì?" "Mày trông hơi... Xin lỗi nếu câu này mang hai nghĩa nha mày, nhưng tao thấy ánh mắt mày có vẻ ức chế." Đột nhiên Tài đá chiếc ghế chơi game của mình, khiến nó ngã nhào về phía giường của Tú. "Bộc phát đi mày!" Tú hào hứng. Tài đuổi theo chiếc ghế và đá nó một lần nữa. "Đúng rồi!" Tú khuyến khích. "Hãy đá nó đi, đá bay cái ghế đi!" Anh Tài đá thêm mấy phát, cho đến khi nó lăn trở lại giường của Tú, và sau đó anh nắm lấy một chiếc gối và bắt đầu đập ầm ầm vào khoảng tường trống giữa chiếc giường và kệ trưng cúp phía trên. Tú nhìn qua tôi, điếu thuốc lá vẫn còn trên miệng cậu, và khẽ mỉm cười. "Tú không ngừng nghĩ về cuốn truyện đó." "Tôi biết mà." "Tác giả chưa bao giờ bật mí những gì xảy ra với các nhân vật khác sao?" "Phải," tôi đáp lời cậu. Anh Tài vẫn đang hành hạ các bức tường bằng gối. "Ông đã chuyển đến Amsterdam, khiến tôi nghĩ rằng có thể ông đang viết phần tiếp theo về Chú Tulip Hà Lan. Nhưng ông không công bố thêm gì và cũng chưa bao giờ trả lời phỏng vấn. Ông dường như không lên mạng. Tôi đã viết hàng loạt thư cho ông hỏi về những chuyện xảy ra với tất cả mọi người, nhưng ông không bao giờ trả lời. Cho nên... ừm." Tôi ngừng nói vì dường như Tú không lắng nghe. Thay vào đó, Tú đang liếc mắt nhìn anh Tài. "Chờ Tú chút," Tú thì thầm với tôi. Nói đoạn Tú bước tới chỗ Tài và nắm lấy vai anh ấy. "Thằng quỷ, gối vô hại. Mày thử cái gì có thể bể được coi!"
Anh Tài chộp lấy chiếc cúp bóng rổ từ kệ và giữ nó trên đầu như thể chờ anh cho phép. "Ném đi!" Tú hô. "Ném!" Chiếc cúp đập chát xuống sàn nhà, cánh tay bằng nhựa của chàng cầu thủ bóng rổ long ra nhưng vẫn nắm chặt quả bóng. Tài dẫm lên chiếc cúp. "Ừ!" Tú nói. "Đạp bể đi!"
Rồi quay lại nói với tôi, "Tú đã cố tìm cách nói với ba rằng thật ra Tú ghét chơi bóng rổ. Và Tú nghĩ rằng chúng ta vừa tìm được một cách." Các chiếc cúp lần lượt bị lôi xuống. Anh Tài vừa la hét vừa dẫm đạp lên chúng, trong khi Tú và tôi đứng cách một quãng, chứng kiến sự điên cuồng của tình yêu tan vỡ. Những mảnh vỡ của các cầu thủ bóng rổ đáng thương, sứt sẹo nằm vương vãi khắp nền thảm: đây là một bàn tay bị vỡ đang ôm bóng, kia là đôi chân gãy rụng đang nhảy lên lưng chừng. Anh Tài liên tục tấn công đám cúp, nhảy thình thịch lên chúng bằng cả hai chân, la hét, thở dốc, vã mồ hôi. Cho đến khi anh ngồi sụp trên đống đổ nát của những chiếc cúp gãy vỡ lởm chởm.

Tú bước về phía anh và nhìn xuống hỏi, "Thấy đỡ hơn chưa mày?"

"Chưa," Anh Tài lẩm bẩm, lồng ngực phập phồng.

"Đó chính là nỗi đau," Tú thốt lên, và sau đó quay qua nhìn tôi. "Nỗi đau cần được cảm nhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro