The Five Ways I Fell In Love With Kim Doyoung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là sách hướng dẫn tự viết bởi Jung Jaehyun. Bạn có thể hỏi chủ đề của sổ tay này là gì? Chà, đó là ‘Hướng dẫn rơi vào tình yêu của Jung Jaehyun’, hay như cách tôi thích gọi, ‘5 cách tôi đã phải lòng với Kim Doyoung’.

Bạn có thể tự hỏi làm thế nào tất cả những điều này bắt đầu. Suy cho cùng, mọi câu chuyện tình yêu đều cần phải bắt đầu từ đâu đó. Nghe thật sáo rỗng, nó bắt đầu vào một ngày nắng chói chang…

Jung Jaehyun năm tuổi ngồi trong trường mẫu giáo của mình, rùng mình vì cái lạnh mà cơn mưa tầm tã từ bên ngoài mang lại. Bố đáng ra đã đến đón cậu bé mười lăm phút trước nhưng vẫn chưa thấy ông đâu cả. Có lẽ chính đứa bé đã khiến ông bận rộn. Xét cho cùng, đó là tất cả những gì mà cha mẹ Jaehyun quan tâm những ngày nay. Anh hàng xóm của nhóc đã nói với nó rằng những đứa trẻ mới sinh sẽ cần rất nhiều thời gian. Đúng vậy, bé Jaehyun sắp có em trai của mình nhưng nhóc không nghĩ rằng sẽ mất nhiều thời gian như vậy. Tại sao em trai mới của nhóc vẫn chưa đến?

Jaehyun nhỏ bĩu môi. Jaehyun bé nhỏ sẽ phải đợi bao lâu nữa?

Vài phút nữa trôi qua và đứa nhỏ Jaehyun nhìn thấy xe của bố mình đang trên đường lái xe vào trường mẫu giáo. Cuối cùng, nhóc sắp được về nhà! Nóng lòng muốn thoát khỏi cơn mưa lạnh giá ướt át, phơi khô ở nhà và ăn bánh quy mẹ làm, và nếu may mắn em bé cũng có thể thưởng thức được một ít sô cô la nóng.

Jaehyun nhìn xe của bố dừng lại và tò mò khi cánh cửa ở hàng ghế sau mở ra, thay vì ghế tài xế mà cậu bé mong đợi. Một chiếc ô màu xanh da trời ló đầu ra, một thân hình nhỏ bé mang đôi ủng đi mưa màu vàng. Jaehyun nhìn đôi ủng đi mưa màu vàng tiến về phía mình, dường như không quan tâm đến vũng nước mưa mà nó đang băng qua.

Chủ nhân của đôi giày đi mưa màu vàng cuối cùng cũng đến được với Jaehyun, và nhóc Jaehyun như bừng sáng khi chiếc ô được nâng lên một chút để lộ ra người hàng xóm Doyoung hyung của mình.

"Hyung!" cậu vui vẻ ríu rít, đôi mắt từ từ chuyển thành mắt cười và cậu bước ra ngoài để gặp hyung của mình. “Anh làm gì ở đây vậy, anh đến đón em à?”

Doyoung nở nụ cười tươi rói với nhóc, tay anh hơi chật vật để nâng chiếc ô lớn màu xanh lên trên đầu Jaehyun. “Anh về nhà sớm từ trường Mẫu giáo, vì vậy bố của em đến và hỏi anh có muốn đến đón em không. Nhanh về thôi, anh nghĩ mẹ em đang làm sô cô la nóng với kẹo dẻo. ”

Jaehyun rạng rỡ khi nghe nhắc đến món sô cô la nóng tự làm của mẹ, và ngay lập tức quay vào nhà trẻ để lấy ba lô. Vài giây sau, cậu bé Jaehyun xuất hiện trở lại, cố gắng lờ đi cái lạnh nhẹ từ cơn mưa.

Ngay khi Doyoung chuẩn bị quay trở lại ô tô với Jaehyun dưới ô, cậu bé đột nhiên hắt hơi một cái. Doyoung ngay lập tức dừng lại để nhìn Jaehyun, một chút lo lắng hiện lên trên khuôn mặt non nớt. Nhận thấy sự rùng mình nhỏ của Jaehyun, anh chuyển động để Jaehyun cầm lấy chiếc ô, đưa tay lên cổ và kéo khăn quàng cổ của mình. Sau đó, anh ấy quàng chiếc khăn quanh cổ Jaehyun và quấn nó vừa khít, đảm bảo rằng Jaehyun vẫn có thể thở qua chiếc khăn.

“Đây,” Doyoung tuyên bố có phần tự hào khi anh đặt chiếc khăn xuống. "Điều đó sẽ giúp em giữ ấm."

Jaehyun nhìn lại Doyoung, má nhóc con nóng lên trước vẻ an tâm trong mắt người ấy. Doyoung thường mang lại cho bé Jaehyun cảm giác an toàn này, như thể nhóc luôn có thể dựa vào Doyoung để bảo vệ mình khỏi bị tổn hại. Nó quyết định rằng mình thích cảm giác đó, rằng bản thân muốn Doyoung giữ mình an toàn mãi mãi.

"Em thích anh Doyoung hyung!" anh ta líu lo. “Em muốn cưới anh khi chúng ta lớn hơn.” Doyoung cười. "Hãy trưởng thành trước rồi chúng ta sẽ nói về nó."

Jaehyun lên xe về nhà, chui vào chiếc khăn quàng cổ của Doyoung, hít hà trong hương thơm của sô cô la nóng và hương thông tươi.

---/---

Jaehyun sáu tuổi chạy vào nhà bên cạnh, tìm kiếm người anh Doyoung của mình. Nhóc vừa ăn sáng xong và háo hức bắt đầu một ngày mới với Doyoung, có lẽ họ sẽ bắt đầu chơi trò cướp biển trước.

Cậu bé chạy nhanh lên các bậc thang để đến phòng của hyung của mình, mong đợi để tìm thấy Doyoung đang vùi mình dưới chăn của anh ấy. Đôi mắt nhìn vào một cánh cửa màu xanh lam và lướt qua nó, bàn tay nhỏ bé của nắm lấy tay nắm cửa và vặn nó. Doyoung không bao giờ là một người của buổi sáng, Jaehyun thường là người chạy đến sau bữa sáng để đánh thức anh ấy. Sau đó, hai đứa sẽ ăn sáng (Jaehyun ăn một phần nhỏ ở nhà và bữa thứ hai tại nhà của Doyoung) và bắt đầu cuộc phiêu lưu trong ngày, kết thúc với Jaehyun trở về nhà ăn tối sau khi mặt trời lặn.

Trước sự ngạc nhiên của mình, Jaehyun mở cửa và nhìn thấy một chiếc giường trống được dọn dẹp gọn gàng. Nó mất cả ba giây để nhận ra rằng Doyoung đã thức dậy trước mình một lần, và người lớn hơn không có trong phòng. Cảm thấy khó hiểu, nó quay trở lại nhà bếp. Ném cái nhìn cuối cùng ra sau vai để kiểm tra xem cửa phòng của anh Doyoung đã đóng lại chưa sau khi rời đi, nhóc con đi xuống cầu thang.

Trong phòng bếp của nhà Kim, Jaehyun thấy mẹ của anh Doyoung đang cắt một số bắp cải. Cậu bé nhìn cô ấy cắt bắp cải thành từng khúc, xúc chúng lên và đổ chúng vào một cái bát trộn. Cô Kim sau đó quay đi khỏi bát trộn lấy một ít muối, chuẩn bị quay lại chế biến kim chi nhưng và nhìn thấy Jaehyun bé nhỏ đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp.

"Jaehyun con yêu, con làm gì ở đây vậy?"

Jaehyun nghiêng đầu sang một bên, sự bối rối tràn ngập trong não. “Con đến để chơi với Doyoung hyung. Cô có nhìn thấy anh ấy ở đâu không ạ? Anh ấy không ngủ trong phòng như thường lệ."

Mẹ Kim hơi nhíu mày, trước khi một ánh nhìn thấu hiểu thoáng qua trên khuôn mặt bà. “Oh Jaehyunnie, Doyoung đã không nói với con sao? Hôm nay là ngày đầu tiên của anh ấy ở trường tiểu học, nó sẽ không về nhà cho đến sau 3 giờ chiều. ”

Nhận thấy vẻ mặt bối rối của Jaehyun bé nhỏ, cô vội vàng giải thích. “Trường tiểu học cũng giống như trường mẫu giáo, nhưng dành cho những trẻ lớn hơn. Doyoung năm nay đã đủ tuổi đi học tiểu học nên sáng nay anh ấy đã đến đó. ”

"Vậy ... Doyoung hyung không ở đây sao ạ?"

“Không, Jaehyunnie.”

Jaehyun nhăn mặt trước sự kiện mới này. Cậu bé sẽ làm gì trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm nay khi anh Doyoung không có ở đây? Cậu bĩu môi, cảm thấy khá chán nản. Anh Doyoung không còn thích em nữa sao? Mình đã làm gì sai khiến anh Doyoung không thích và bỏ rơi mình? Cậu bé trở về phòng của mình, vùi mình vào trong chăn và ôm người bạn yêu thích của anh ấy Mr. Bánh mỳ.

Vài giờ sau, Jaehyun nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra.

“Chào Jaehyunnie, ngày hôm nay của em thế nào?”

Một niềm vui tràn khắp người Jaehyun khi cậu bé nhận ra đó là giọng của anh Doyoung, nhưng nhóc quyết định hờn dỗi và phớt lờ người lớn tuổi hơn vì đã bỏ rơi mình.

"Jaehyunnie?" Doyoung lặp lại lần nữa, rõ ràng là bối rối khi thiếu phản ứng từ Jaehyun bé.

Jaehyun vẫn giữ im lặng, Doyoung bò đến giường của cậu bé và nhảy lên đó, hạ cánh vào Jaehyun và khiến người trẻ tuổi bật ra phản đối.

"Hyung, đau quá!" Jaehyun rên rỉ, mặc dù sự thật thì nó không đau lắm.

“Shush, anh biết là không. Tại sao không trả lời khi anh hỏi ngày hôm nay của em như thế nào?" Doyoung thăm dò.

“”Bởi vì anh đã bỏ rơi em và không nói cho em biết! Tại sao em phải kể cho anh nghe về ngày của em? ” Jaehyun đáp lại.

Một ánh mắt thoáng qua khuôn mặt của Doyoung, và anh ấy vội vàng xin lỗi. “Ồ không Jaehyunnie, anh rất xin lỗi vì đã quên nói với bạn. Anh thực sự rất hào hứng với trường tiểu học và đã chơi với em rất nhiều niềm vui vào ngày hôm qua mà đã quên nói với em.”

Nhìn thấy Jaehyun sắp trào nước mắt, Doyoung vội vàng. “Jaehyunnie đừng khóc, anh thực sự xin lỗi về điều này, anh sẽ cho em một ít kem?”

Jaehyun hơi sụt sịt, cậu ấy đã sáu tuổi và cậu ấy sẽ không khóc đâu. Doyoung hyung không thích khi cậu khóc.

“Được rồi,” Jaehyun xoa tay lên mắt để gạt nước mắt. "Em thích Vani."

"Tất nhiên là món yêu thích của em." Doyoung trấn an, nắm lấy tay cậu bé kéo ra khỏi giường vào bếp.

“Hyung,” Jaehyun hỏi. “Hãy hứa là anh sẽ không quên em chứ?” "Không bao giờ." Doyoung khẳng định.

---/---

"Trời đất, Jae chuyện gì đã xảy ra với đầu gối của em?" Doyoung hét lên khi nhìn thấy đầu gối bị trầy xước của Jaehyun.

Jaehyun cười ngượng ngùng trước phản ứng của Doyoung. "Nó bị đập xuống và cào đầu gối của em trong khi tập luyện bóng rổ."

Doyoung nhìn vào vết trầy một cách thận trọng, như thể hình dung ra hàng triệu con vi khuẩn đang bò trên đó. "Em đã không vệ sinh nó ngay lập tức sau khi té?"

"Lúc đó nó không đau lắm, vì vậy em chỉ đứng dậy và tiếp tục chơi."

Không thể nhìn thấy logic trong lời nói của Jaehyun, Doyoung đảo mắt. “Chúa ơi, Jaehyun, em đã mười lăm tuổi và vẫn ở ngoài này không thể tự chăm sóc bản thân như một người bình thường. Ai sẽ chăm sóc em khi anh đi học đại học hả? "

“Không ai cả, vì em biết anh sẽ vẫn dõi theo em cho dù anh đi đâu.” Jaehyun cười toe toét, khiến Doyoung khẽ rên lên.

"Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi em phải không?" anh ấy lẩm bẩm kéo Jaehyun đến nhà vệ sinh gần nhất trong trường.

“Không có chuyện đó đâu Hyung. Bên nhau cả đời nhớ không? ” Jaehyun nhắc khi họ bước vào phòng tắm, Doyoung ngay lập tức tìm giấy vệ sinh và thấm ướt nó để giúp làm sạch đầu gối của Jaehyun.

“Ừ thì sao cũng được, chỉ là đừng mong anh cứu em khi một ngày đẹp trời nào đó em tự lây nhiễm một căn bệnh nào đó chỉ vì nghĩ rằng không sao cả nếu không rửa sạch vết thương hở.”

Và Jaehyun chỉ mới mười lăm trong khi Doyoung mười sáu tuổi, nhưng Jaehyun thề rằng cậu ấy sẽ yêu cả đời khi anh Doyoung nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào đầu gối của mình để làm sạch bụi bẩn.

"Hyung, tốt hơn hết anh nên cưới em khi chúng ta lớn hơn, vì không có cách nào để em có thể tự mình tồn tại mà không có anh."

"Chúng ta thậm chí còn chưa học đại học, đừng nhìn quá xa về tương lai." Doyoung nói, nhưng Jaehyun đã biết anh ấy đủ lâu để biết rằng lời nói của anh chẳng có gì đáng ghét.

---/---

"Anh không thể tin được Jungwoo!"

Jaehyun nhìn lên từ máy tính xách tay của mình khi nghe thấy giọng nói của Doyoung, ngón tay của cậu ấy dừng gõ giữa bàn phím. Không cần phải nghe nó nói về chuyện gì, Jaehyun cũng có thể đoán được chính xác điều gì đã khiến Doyoung kích động đến vậy với Jungwoo.

Kim Jungwoo là em họ của Doyoung, người mới bắt đầu học đại học năm nay, và Doyoung đối xử với cậu ấy như một đứa em trai mà anh ấy chưa từng có. Anh em họ Kim khá thân thiết mặc dù chưa bao giờ học cùng trường cho đến đại học, cả hai luôn giữ liên lạc trong nhiều năm và chia sẻ những bí mật cá nhân giữa họ.

Mọi chuyện bắt đầu khi Jungwoo thừa nhận với Doyoung về tình cảm của một học sinh trung học từ trường trung học đã phải lòng cậu, và người đàn em nói trên đã tỏ tình với mình như thế nào.

Bây giờ, crush là một chủ đề bình thường được chia sẻ và thảo luận nhiều giữa các thanh thiếu niên. Jaehyun là người có một đứa em trai thực sự, đã có những chia sẻ công bằng về những cuộc nói chuyện với crush cùng người anh em Jaemin (Jaehyun hyung, Jeno đã cười với em trong lớp hôm nay và Injun vẫy tay với em trong bữa trưa!).

Nhưng điều khiến Doyoung hoang mang là việc Jungwoo đã đáp lại tình cảm với cậu học sinh nọ, và thậm chí còn đang cân nhắc bắt đầu mối quan hệ yêu xa cách với anh chàng kia (dù sao thì cậu ấy vẫn đang học năm cuối trung học).

Doyoung đã luôn ủng hộ và tương đối bình tĩnh về tình cảm của Jungwoo trong những năm qua khi họ trưởng thành, nhưng đây là lần đầu tiên một mối quan hệ nghiêm túc được thử bởi những người trẻ tuổi. Và đó là điều Doyoung không thích. Anh không thích cách người yêu của Jungwoo trẻ hơn cậu ấy nhiều và cả hai người họ muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu xa dù không ở bên nhau trong một thời gian dài.

Jaehyun biết Jungwoo có thể tự cứu mình khỏi rất nhiều nỗi đau sắp tới, nhưng cậu quá hiểu vì sao anh Doyoung làm như vậy. Anh Doyoung, trước hết, là bạn thân nhất của Jaehyun. Những người bạn thân nhất là phải lắng nghe nhau và an ủi nhau, còn về tình cảm riêng tư thì Jaehyun phải ở đó vì Doyoung. Thở dài, cậu đẩy mình ra khỏi chiếc ghế sô pha đang làm việc và đi vào bếp để lấy một cái thìa và một hộp kem từ tủ lạnh.

“Này hyung,” Jaehyun nhẹ nhàng chào đẩy nhẹ cửa phòng Doyoung. Vào lễ tốt nghiệp trung học của mình, Doyoung đã có mặt để nhìn Jaehyun bước lên sân khấu và nhận bằng tốt nghiệp của mình. Sau đó, anh phát hiện ra rằng Jaehyun đã được nhận vào cùng trường đại học và đã háo hức đề nghị thuê một căn hộ cùng nhau khi học kỳ bắt đầu, để giúp tiết kiệm chi phí và tránh những người bạn cùng phòng khó xử hoặc tai hại.

(Hyung, còn bạn cùng phòng hiện tại của anh thì sao?

Chúng ta không cần nói về những người bạn cùng phòng khác.)

Và bây giờ họ đã ở đây, sống cuộc sống của hai người giống như những ngày xưa tốt đẹp. Họ đã luôn rất hòa thuận với nhau như những đứa trẻ, thói quen và thói quen cũ chỉ len lỏi trở lại khi họ bắt đầu sống cùng nhau. Jaehyun rất thích có anh Doyoung làm bạn cùng phòng, ngoại trừ những tình huống như thế này.

Ngay bây giờ, Jaehyun được chào đón bằng hình ảnh một căn phòng dường như trống rỗng. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, cậu sẽ bỏ qua khối u nổi bật hình Doyoung bên dưới lớp chăn trên giường. Mỉm cười một chút, Jaehyun bước đến giường và kéo chăn của Doyoung ra, kết quả là một tiếng thét của người lớn hơn.

“Jung Jaehyun, anh là anh của em! Sao em có thể làm vậy với anh! ”

Thấy Doyoung chuẩn bị lên cơn thịnh nộ khác, Jaehyun nhanh chóng ném ngay hộp kem xuống dưới tay Doyoung. "Kem cho anh."

Nhận ra nỗ lực đình chiến, tính khí bị quấy rầy của Doyoung giảm đi một chút. Anh lấy hộp kem và thìa từ Jaehyun và ngay lập tức lao vào đó.

Jaehyun cho Doyoung ăn vài muỗng, và phá vỡ sự im lặng bằng câu hỏi của mình. "Hyung, tại sao anh lại phản đối việc Jungwoo hẹn hò với Lucas?"

Không nản lòng với nửa muỗng kem trong miệng, Doyoung càu nhàu: “Bởi vì bọn họ còn quá trẻ để xem xét một mối quan hệ đường dài nghiêm túc, và liệu Jungwoo có biết rõ về anh chàng này không? Anh chỉ không hiểu tại sao em ấy lại sẵn sàng để bản thân mình trong một điều gì đó có thể trở nên tồi tệ chỉ để tiếp tục một cuộc tình lãng mạn quay cuồng”.

Doyoung có một số luận điểm, Jaehyun nhận ra. Cậu biết rằng Doyoung không hoàn toàn vô lý. Cậu mở miệng đồng ý khi người anh nói tiếp.

“Ngoài ra, Lucas còn trẻ hơn Jungwoo, và những chàng trai trẻ tuổi thì chưa trưởng thành. Cá nhân anh sẽ không hẹn hò với một người như vậy. Tất nhiên, anh đã nói tất cả điều này với Jungwoo và em ấy không đồng ý với anh rồi bọn anh cãi nhau và-"

Nhưng Jaehyun đã phá vỡ mọi thứ sau đó, máu như chảy tuôn trào trong huyết quản khi câu nói “các chàng trai còn trẻ thì chưa trưởng thành, cá nhân anh sẽ không hẹn hò với một người như vậy” cứ lặp đi lặp lại trong não cậu. Jaehyun cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng cậu đang trên bờ vực của sự hoảng sợ và la hét. Không cần phải nắm chặt trái tim mình, Jaehyun biết rằng nó đang hình thành những vết nứt, bắt đầu vỡ ra từng chút một.

Doyoung tạm dừng phần nói của mình giữa chừng, dường như nhận thấy rằng Jaehyun không còn chú ý đến anh nữa. Anh tiến đến chỗ Jaehyun và cố gắng kiểm tra, đặt một tay lên vai Jaehyun một cách thận trọng. "Này Jae-"

Nhưng Jaehyun phủi tay và đứng dậy, tay khẽ run. "Xin lỗi anh, nhưng em phải đi."

"Huh? Này, em sẽ đi đâu? Đã muộn rồi! Jae- ”

Anh cố gắng theo sau, nhưng Jaehyun vụt đi nhanh chóng, và ngay sau đó cánh cửa căn hộ của họ đóng lại với một tiếng vang dội, Doyoung cảm thấy bất ngờ và lạc lõng trước sự việc này.

Jaehyun qua đêm tại ký túc xá của Jungwoo.

Jungwoo sống ở một trong những ký túc xá trong khuôn viên trường với một chàng trai khác tên là Si Cheng. Bất chấp sự khác biệt của họ, cả hai đã thân thiết với nhau một cách kỳ lạ ngay từ đầu.

Si Cheng quan sát cậu khi nhìn thấy bóng dáng đang ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách, nhưng im lặng và đi vào nhà bếp.

Jungwoo thông cảm và hối lỗi về tình huống này, nhận được sự phản đối của Doyoung về mối quan hệ, cũng như tội lỗi về việc gián tiếp gây ra xung đột giữa Jaehyun và Doyoung.

“Không sao đâu Jungwoo, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.” Jaehyun mệt mỏi khẳng định, khi Jungwoo nhìn anh bằng đôi mắt cún con. "Doyoung hyung sẽ từ chối mình theo cách nào đó, mình cũng có thể làm quen với điều đó."

"Anh ấy thực sự không biết rằng cậu đã phải lòng anh ấy suốt những năm qua?" Jungwoo thắc mắc. “Thành thật mà nói, Jungwoo, tại thời điểm này, mình không nghĩ đó chỉ là một tình yêu nữa.”

Si Cheng chọn thời điểm đó để ra khỏi bếp, trên tay là một chiếc cốc. Anh đặt nó trên bàn cà phê trước mặt Jaehyun, lẩm bẩm điều gì đó không thể nhận ra.

“Xin lỗi, cậu có thể nói to hơn được không?”

“Mình đã nói,” Si Cheng cười toe toét. "Sô cô la nóng cho cậu."

Jaehyun chớp mắt. Ồ. Thật bất ngờ. Tuy nhiên, trái tim anh ấm lên một chút trước nghĩa cử nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Si Cheng chưa bao giờ thực sự nói nhiều với cậu.

"Cảm ơn Si Cheng."

Si Cheng càu nhàu đáp lại, rồi quay trở lại phòng của mình. Jaehyun đợi tiếng đóng cửa rồi mới quay lại Jungwoo. "Cậu ấy luôn như vậy sao?"

Jungwoo cười khúc khích. "Không, cậu ấy chỉ thích những vị khách hù dọa."

Jaehyun có rất nhiều câu hỏi, nhưng quyết định để dành chúng cho lần khác. Cậu cảm thấy  mệt và cần nghỉ ngơi, thêm nữa là sớm muộn gì cũng phải sẵn sàng đối mặt với Doyoung. Jaehyun quay sang Jungwoo và yêu cầu lấy một cái chăn, và nhận được một cái trong vài giây sau. Jaehyun quay vào trong bóng đêm, chìm vào giấc ngủ nhanh hơn những gì cậu mong đợi.

Cậu thức dậy vào sáng sớm hôm sau bất chấp cả đêm náo động, và ngay lập tức quyết định quay trở lại căn hộ chung của mình và anh Doyoung để lấy đồ đến trường. Chào Jungwoo và Si Cheng một lời tạm biệt nhỏ, cậu vội vàng rời đi.

Jaehyun đang trên đường trở về căn hộ của mình thì tình cờ gặp Doyoung, người thực sự  trông có vẻ như không ngủ được nhiều. Sau khi cả hai vượt qua cú sốc ban đầu khi nhìn thấy nhau quá nhanh, Doyoung vận dụng phản xạ nhanh của mình, một tay kéo Jaehyun trở lại căn hộ, đẩy cậu lên ghế.

"Em đã đi đâu tối qua? Em không bị thương chỗ nào chứ? An toàn không? Ôi trời ơi, Jaehyun làm ơn đừng bao giờ làm như vậy nữa, em đã làm anh sợ hãi đến mức đêm qua anh không thể nào chợp mắt được và- ”

Và ở đó, Doyoung già cỗi, thể hiện sự quan tâm và chăm sóc của mình bằng những lời cằn nhằn và lải nhải. Đây là một phần của Doyoung mà Jaehyun đều quá quen thuộc. Như mọi khi, Jaehyun kiên nhẫn đợi Doyoung bình tĩnh lại, trấn an rằng mình vẫn ổn và đã ở lại với Jungwoo qua đêm.

Tất nhiên Doyoung có thể bỏ qua nó vào lúc đó, nhưng Doyoung luôn là một đứa trẻ nhạy bén nhất và nhạy bén hơn nếu có thể. Bây giờ, một Doyoung trưởng thành học luật ở trường đại học đã nhận thức được mọi thứ xung quanh mình (có thể ngoại trừ cảm xúc của chính mình), và cuối cùng anh ấy cũng hỏi.

"Tại sao em lại bỏ chạy đêm qua?"

Và chính là nó, câu hỏi triệu đô.

Jaehyun thực lòng cảm thấy như hóa đá, nhưng cậu nhắm mắt để bình tĩnh lại. Jaehyun có thể làm điều này. Cậu biết điều này là không thể tránh khỏi. Cậu đã chuẩn bị cả cuộc đời cho giây phút này. Cuối cùng thì Doyoung – người bạn thân nhất, và Doyoung xứng đáng được biết sự thật.

Và vì vậy Jaehyun sẽ nói.

Cậu kể về lần đầu tiên mình yêu Doyoung vào một ngày mưa, khi cậu lên năm và Doyoung lên sáu. Jaehyun đã nói về việc ngay từ khi mới 6 tuổi, Doyoung đã là một trong những người quan trọng nhất đối với mình. Cậu nói về việc tình cảm của bản thân phát triển hơn như thế nào khi Doyoung chăm sóc và làm sạch đầu gối bị thương của cậu ở trường trung học, và cách Doyoung đã làm tan nát trái tim cậu ở tuổi mười chín khi khẳng định rằng anh sẽ không hẹn hò với các chàng trai nhỏ tuổi hơn.

“Và em biết rằng đó chỉ là sở thích của anh, Hyung và anh có những lý do rất xác đáng, nhưng em vẫn không ngừng hy vọng rằng một ngày nào đó, anh có thể xem em như một điều gì đó hơn thế nữa.”

Jaehyun tạm dừng cuộc độc thoại của mình, dành một chút thời gian để thu thập suy nghĩ của mình.

“Anh không có cảm xúc với em cũng không sao đâu, Hyung, em không mong anh đáp lại chúng. Em chỉ hy vọng rằng điều này không làm hỏng tình bạn của chúng ta và chúng ta có thể bỏ qua điều này. "

“Nhưng nếu anh không muốn thì sao?”

Jaehyun kinh ngạc nhìn lại Doyoung, để tự mình kiểm tra xem những lời đó có thực sự thốt ra từ miệng của người anh lớn tuổi hay không. Và miệng Doyoung bị bịt kín, môi cậu như ngậm chặt theo cách không để lại bất kỳ nghi ngờ nào đối với người đã thốt ra những lời đó.

"Có thật không?"

“Nhìn này,” Doyoung dừng lại để xoa xoa thái dương, cách mà anh luôn làm bất cứ khi nào cơn đau đầu sắp ập đến. Jaehyun mỉm cười trước hành động này, Doyoung đã luôn nói rằng anh thường phải chịu quá nhiều rắc rối. “Anh không nói rằng anh muốn bắt đầu mối quan hệ với em ngay bây giờ, nhưng hãy nói về việc anh đã nói về việc hẹn hò với những chàng trai trẻ hơn. Đó chỉ là giả thuyết thôi, một chàng trai trẻ hơn đến và thay đổi suy nghĩ cũng như quan điểm của anh. Và em ấy đã bổ sung cho một  anh rất tốt. Vậy thì anh là ai để có thể nói không? "

Jaehyun nhìn vào mắt Doyoung, mong đợi được nhìn thấy sự tự tin và nhanh nhẹn luôn hiện hữu ở người lớn tuổi hơn. Nhưng Jaehyun lại thấy một Doyoung đang lo lắng với nỗi sợ hãi của mình. Nỗi sợ hãi về một mối quan hệ không suôn sẻ. Nỗi sợ hãi của một trái tim tan vỡ. Nỗi sợ hãi khi bị bỏ lại một mình.

Sau đó, cậu quyết định rằng Doyoung sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm bất kỳ điều gì trong số đó.

“Chà” Jaehyun bắt đầu, một nụ cười nở trên môi và luồn tay đan vào tay Doyoung. "Em nghĩ là chúng ta sẽ phải tìm hiểu nhau nhiều hơn."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro