25/26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Thú tội như một tên ngốc

Người dịch:

Thông báo: "Liền hôm nay đi!" – Thần Cách rốt cuộc cũng...

^^^000^^^

9 giờ là thời điểm quán ăn của mẹ Mạc Tạp đông khách nhất. Lý Sư Sư vì bị Tiêu Mạn thúc ép nên đã quay về nhà mình, Hác Suất cũng bận rộn chào hỏi khách hàng, chỉ có Mạc Tạp bị Tiêu Mạn dây dưa căn bản không chuyên tâm làm việc được. Mạc Tạp đến chỗ kia, Tiêu Mạn liền đi theo đặt câu hỏi không ngừng, nữ sinh trung học đệ nhị cấp bây giờ quả thật thể lực rất tốt.
Rất lâu không có bị nữ sinh dây dưa không dứt như vậy, Mạc Tạp càng cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù trước đây thỉnh thoảng sẽ mua kẹo để dỗ dành em ấy nín khóc, nhưng khi đó em ấy là đứa bé, bây giờ lớn lên, so với lúc trước còn ồn ào hơn.
Một chiếc xe dừng ở ngoài cửa quán ăn, Thần Cách xuống xe hướng Ngũ Khu Dương phất tay một cái: "Cám ơn, cậu có thể biến mất."
Ngũ Khu Dương phát điên nói: "Giọng điệu này của cậu thật làm cho người ta nổi giận." Nói xong hướng vào trong quán liếc một cái liền đem xe lái đi.
"Này, Mạc Tạp ca, anh học năm thứ ba đại học sao?"
"Ừ!"
"Vậy nhất định đã có một cô bạn gái khả ái rồi?"
"Vẫn chưa có."
"Thật hay giả? Chẳng lẽ không ai để ý tới anh?" Thật đúng là nói ra sự thật tàn khóc a.
"Đúng vậy."
"Những người đó thật không biết nhìn người." Tiêu Mạn nói xong đỏ mặt nhìn chằm chằm xuống đất, nhăn nhó thật lâu mới nói ra một câu nói: "Nếu không, Mạc Tạp ca, hai chúng ta làm người yêu của nhau đi."
"Hả?" Mạc Tạp đầu tiên là khiếp sợ lời nói từ trong miệng Tiêu Mạn nhô ra, sau đó giống như đuổi con ruồi liều mạng khoát tay: "Anh đối với người chưa đủ tuổi thành niên không có hứng thú. Thay vì ở chỗ này nói những lời nhảm nhí này, không bằng trở về đi học còn tốt hơn." Mặc dù Mạc Tạp không giỏi giao tiếp, có lúc cũng rất chậm chạp nhưng đối với chuyện tình cảm lại có lí trí rất rõ ràng, bất kể là Ngũ Khu Dương cũng được, Tiêu Mạn cũng được.
Chính cậu là một người không thích sự cẩu thả, không thích chính là không thích, nếu không thích cũng không cần cho đối phương một chút kỳ vọng. Mặc dù cậu không thích người quá quyết đoán, nhưng đối mặt với người thích mình mà mình không thích, cậu lại mâu thuẫn muốn dứt khoát.
Dĩ nhiên nếu như là lời của Thần Cách, cậu có thể sẽ không như vậy.
"Mạc Tạp ca đừng cự tuyệt nhanh như vậy, đừng xem em là một học sinh đệ nhị cấp, em cũng là một người con gái dịu dàng."
"Phiền em đừng nói những lời buồn cười này."
Tiêu Mạn lại muốn nhào tới trên người của Mạc Tạp. Mạc Tạp lại bị một cái tay kéo mở ra, Mạc Tạp chỉ nghĩ là tay mình đụng phải bức tường ấm áp, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt dễ nhìn kia đủ để làm loạn toàn bộ nhịp tim của cậu. Mạc Tạp hoảng hồn 10 giây, sau đó lại tốn 10 giây hoàn hồn, xoay người hướng về phía Thần Cách một trận giương nanh múa vuốt loạn xạ: "Tại sao là cậu, cậu về khi nào? Cậu không biết xem lịch sao? Đã năm ngày rồi, đồ ngốc."
Nói đến ngay cả Mạc Tạp mình cũng không tin, cậu luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, vừa thấy thấy Thần Cách lỗ mũi liền có chút chua.
Thần Cách mặt vô biểu tình nhìn chòng chọc Mạc Tạp một cái, sau đó nhìn Tiêu Mạn mặt đang bối rối bên cạnh, khóe miệng hắn cong lên mỉm cười một chút. Mạc Tạp luôn cảm thấy cái nụ cười này không lạnh nhưng vẫn làm người khác đóng băng.
"Mạc Tạp ca, người này, vị ca ca này là người nào vậy?" Thật là đẹp trai, Tiêu Mạn ở trong lòng khiếp sợ.
Thần Cách kéo một cái ghế, ngồi xuống, cái gì cũng không nói. Mạc Tạp rời vào tình trạng lộn xộn,ngay cả mình hắn cũng không để ý tới, làm sao có thể quan tâm tới Lý Tiêu Mạn.
Hác Suất nghe được âm thanh đi ra ngoài, đem Lý Tiêu Mạn đang đứng một bên ngẩn người đẩy đi theo hướng quầy thịt heo của dì Lý kế bên. Thần Cách một tay chống càm: "Cậu thật đúng là không tự chủ." Mình mới đi không bao lâu, lại cùng một nữ sinh ở đây ôm ôm ôm một cái, mặc dù cuộc nói chuyện giữ hai người Thần Cách ít nhiều gì cũng nghe được, nhưng mà vẫn là có chút khó chịu.
"Cậu nói lời này có ý gì? Làm gì giống như một đại thiếu gia ngồi ở chỗ đó, rất ảnh hưởng đến chúng tôi làm ăn."
"Muốn tôi đi?"
"Đi là tốt nhất. Dù sao cậu chẳng phải là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?" Tay của Mạc Tạp nhéo khăn lau, cũng nhanh chóng xé nó thành hai miếng.
Hác Suất ở bên cạnh cũng ướt mồ hôi lạnh, Mạc Tạp người này lại ở đại sảnh nhiều người làm ra biểu tình kia, ngay cả dì Quảng Lí ở bên kia cũng hướng bên này nhìn.

Khách hàng trong quán la lên: "Phục vụ đâu? Không ai tiếp khách."
"Tới liền, tới liền." Mạc Tạp vội vả chạy đến chỗ khách, đem thực đơn cùng chén đũa đưa tới. Chờ lúc đi ra đã không thấy bóng dáng của Thần Cách, một cảm giác mất mát đánh tới, hắn tức giận sao? Rõ ràng là rất muốn gặp hắn, thấy hắn rồi lại nói những lời như thế. Mạc Tạp mới vừa còn hưng phấn, con ngươi khuếch trương, bây giờ đơn giản giống như xì hơi.
Hác Suất muốn tiến lên nói chút lời triết lý an ủi cậu, nhưng suy nghĩ nửa ngày không biết nên nói gì đành hết cách vỗ vỗ bả vai của Mạc Tạp.
11 giờ, Mạc tạp xách theo hai túi rác lớn, dùng chân đá văng cửa sau ra, cửa mở ra. Mạc Tạp há hốc miệng, là gặp ma sao, tại sao? Tại sao Thần Cách lại ở bên ngoài, một người đứng trong bóng tối, hai tay đặt trong túi quần. Nghe tiếng động, Thần Cách ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đụng phải nhau: "Cậu, cậu, cậu, tại sao cậu lại ở chỗ này? Không phải đã đi rồi sao?"
"Cậu thật đúng là chậm a." Thần Cách đưa tay xoa cổ.
Mới vừa cho là Thần Cách đã đi, cảm giác mất mác khi nãy lại hóa thành oán khí, Mạc Tạp đem túi rác ném về hướng Thần Cách, Thần Cách mau chóng tránh ra: "Làm gì đều không nói một tiếng, tôi tưởng rằng cậu đi rồi."
"Không phải là cậu kêu tôi đi?"
"Cậu có một chút chủ kiến được hay không? Tôi bảo cậu đi, cậu liền đi. Tôi bảo cậu chết, tại sao cậu không đi chết?" Mạc Tạp thật là ủy khuất, mấy ngày nay quá nhớ hắn, hắn cũng không biết mình chịu đựng không nổi. Lúc thấy Thần Cách tất cả tâm tình liền không kịp chờ đợi hướng trào ra ngoài, thu cũng thu lại không được. Cậu thở phì phò đi lên phía trước đem túi rác nhặt lên xoay người ném vào thùng rác gần đó. Đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh của Thần Cách, dựa vào gần như vậy, bức bách Mạc Tạp không dám xoay người: "Này, Mạc Tạp, cậu xem tôi là gì?"
Tay Mạc Tạp run lên, bị vấn đề đột nhiên xuất hiện làm cho không biết làm sao, chẳng lẽ mình biểu hiện quá rõ ràng nên bị hắn phát hiện? Chẳng lẽ Thần Cách là tới tìm mình than bài, để cho mình không muốn quấn lấy hắn?
Mạc Tạp xoay người đem Thần Cách đẩy cách mình xa chút, nghiêng đầu nhìn nơi khác: "Vấn đề này của cậu thật đúng là kỳ quái, đương nhiên là bạn bè rồi. Chẳng lẽ còn có cái gì, tôi đối với bạn bè đều như vậy. Chẳng lẽ cậu có cái gì hiểu lầm?"
Thật lâu không có nghe thấy hồi âm, Mạc Tạp ngẩng đầu lên, thấy biểu lộ của Thần Cách, là ảo giác của mình sao? Bộ dáng giống như đang rất tức giận.
"Nếu như vậy, tôi có bạn gái cậu cũng không có vấn đề gì sao?" Giọng nói của Thần Cách vô cùng lạnh lùng.
Mạc Tạp muốn trả lời chuyện đương nhiên, nhưng miệng cậu rốt cuộc cũng không nói được. Tim của cậu nhéo thành một đoạn, căn bản là cũng không có khí lực nói ra những suy nghĩ trong lòng, thật khó chịu a. Thấy Mạc Tạp một mực cúi đầu không nói lời nào, Thần Cách xoay người đưa lưng về phía Mạc Tạp: "Tôi hiểu!" Nói xong cũng đi ra ngoài và rời khỏi.
Hắn hiểu? Hắn hiểu cái gì? Mạc Tạp phát hiện mình so với trong tưởng tượng còn tổn thương hơn. Vốn là Mạc Tạp chỉ muốn lấy thân phận bạn bè sống cạnh Thần Cách, bây giờ lòng tham nổi lên, cậu muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nhìn hắn và người phụ nữ khác yêu nhau, giống như đã không cách nào nữa rồi, tê liệt, đau đớn đến không cách nào ngừng lại.
Cậu xông lên phía trước, quyết liệt đuổi theo Thần Cách. Sau đó cậu cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ: "Cậu cứ đi cùng bạn gái đi!!! Đi à, bất kể cậu và Tô Thụy cùng một chỗ, hơn nữa ở cùng nhiều người thích cậu trong trường. Cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm sao? Tôi căn bản là..." Mạc Tạp càng nói càng vô lực. Hồi lâu, cậu đưa tay ra nắm áo của Thần Cách lại, lại gần đi lên, mặt dính vào trên lưng của Thần Cách: "Ngốc nghếch! Thần Cách là một tên đại ngốc nghếch!"
Thấy Thần Cách không nói gì, Mạc Tạp buông Thần Cách ra: "Cậu đã từng nói có mấy lời phải nói ra thì người khác mới có thể hiểu. Cậu cho rằng đạo lý này tôi không hiểu sao?"
Thần Cách nhìn chằm chằm Mạc Tạp, Mạc Tạp tránh thoát tầm mắt của Thần Cách, nói tiếp: "Tôi không cách nào giống như một nữ sinh quang minh chính đại tỏ tình với cậu. Tôi sợ, tôi thật sợ, Thần Cách." Mạc Tạp nâng lên hai tròng mắt trong suốt, bên trong đã sớm nổi lên hơi nước, thật chặc nhìn chăm chú vào Thần Cách: "Bản thân là đàn ông, tôi, thật, có thể yêu cậu sao?"
Lòng của Thần Cách bị thứ gì quyết liệt động tới. Trầm tĩnh quá lâu vẫn bị Mạc Tạp khuấy loạn bảy tám phần. Mặt Mạc Tạp nghiêm túc cùng bi thương tựa hồ như đã sẵn sàng bị cự tuyệt.
"Vốn là tôi nghĩ nếu như nói ra, bị cự tuyệt, đó không phải là thảm hại lắm sao? Tư cách sống bên cạnh cậu cũng không có, nhưng bây giờ cái gì cũng xong rồi, tôi thích cậu, Thần Cách, rất thích cậu nhưng là cậu căn bản cũng không thể thích tôi được." Mạc Tạp bất đắc dĩ cười khổ, nếu nói hết ra, liền nói rõ ràng hơn chút, giống như một đứa ngốc đang thú tội.
"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ thích cậu."
Bây giờ mình đã nói hết, Thần Cách còn có thể như không có chuyện gì xảy ra nói lời như thế, Mạc Tạp siết chặc tay.
"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?" Những lời này Mạc Tạp đều cơ hồ theo quán tính xuất khẩu ra, dù sao cậu cũng không đặt nhiều kì vọng Thần Cách sẽ trả lời.
Hoàn cảnh xung quanh phá hỏng bét. Ở phía sau quán, trong một con hẻm nhỏ, tiếng la hét, tiếng mắng chửi, tiếng nước chảy của nhà vệ sinh, còn có mùi của thùng rác gần đây. Mặc dù như thế, Mạc Tạp vẫn có thể nghe thấy được vị ngọt nhàn nhạt trên người của Thần Cách.
"Liền hôm nay đi." Giọng nói của Thần Cách tựa hồ bao trùm hết thảy tất cả huyên náo, xuyên thấu thân thể của Mạc Tạp.

Chương 26: Thì ra có thể thích cậu

Người biên tập:

Nói nhảm: Từ đây về sau phải gọi Mạc Tạp là "chị dâu" nha hihi ^^~~

^^^000^^^

"Cậu, có phải cậu đã uống quá nhiều rượu rồi hay không?" Trong lòng Mạc Tạp cái gì cũng không có, đầu óc và trước mắt cũng trống rỗng. Cậu không thể hiểu nổi câu nói vừa rồi của Thần Cách. Cậu thậm chí hoài nghi mới vừa rồi là do xung quanh có những người khác đang nói chuyện, cậu hướng bốn phía nhìn một chút, trong cái hẻm đen tối nay một con ma cũng không có.
"Cậu, cậu, cậu trả lời người nào ở đây?" Mạc Tạp thật không dám tin tưởng, không thể tin tưởng.
Thần Cách đưa ngón trỏ thon dài xinh đẹp lướt nhẹ trên lông mày của Mạc Tạp, chẳng qua hắn là dùng lực nhẹ nhàng. Thân thể Mạc Tạp có chút lay động, rõ ràng hắn tựa như đang cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc. Mạc Tạp khốn hoặc nhìn Thần Cách, phảng phất hắn là một ảo giác, buồng tim cậu nhảy tới cục xương ở cổ họng: "Vậy khi tâm tình cậu không tốt liền đem ta đá sang một bên?"
"Như vậy cũng không chừng."
"Cậu cũng đừng trêu chọc tôi. Tôi không hiểu được dạng đùa giỡn này, sẽ cho đó là thật." Mạc Tạp liều mạng khoát tay, Thần Cách đưa tay bắt cái tay kia của Mạc Tạp lại, đem cậu lôi vào trong ngực của mình, dùng hai tay ôm thật chặc. Đầu của Mạc Tạp lọt vào nơi trái tim Thần Cách đang đập, cậu cũng không cách nào thở được nữa.
"Vậy coi như thật đi." Âm thanh của Thần Cách quá mức ôn nhu, chấn động tình cảm của Mạc Tạp.
"Nhưng tôi..."
"Này, tôi muốn cậu, Mạc Tạp." Lời nói nhỏ bên tai, ngọt ngào hơn so với bình thường khiến Mạc Tạp động tâm. Thân thể Mạc Tạp nhanh chóng mềm ra thành một bể nước.
"Gì? Nhưng..."
"Không ai hỏi ý kiến của cậu, đây là mệnh lệnh!"
"Nếu như cậu dám đùa giỡn với tôi, tôi sẽ hận cậu suốt đời." Mạc Tạp cắn áo của Thần Cách.
Cậu cứ như vậy yên lặng nằm trong ngực của Thần Cách, len lén đưa tay nhéo bắp đùi của mình một cái. Thật là đau! Thì ra là, đây không phải là mơ. Nhưng chân chân thật thật ở trong ngực Thần Cách ngay cả nằm mơ cũng mơ không đẹp đến như vậy.
Liền như bây giờ đi, ước gì cái thế giới này ngừng quay tại thời điểm này, cậu không muốn một giây nào trôi qua.
Hắn – Thần Cách, tại sao lại thích mình? Thế giới này quả nhiên rất kỳ diệu a.
Mạc Tạp giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên từ trong ngực Thần Cách tránh ra. Cậu lục lọi điện thoại di động trong túi, sau đó mở lên, dùng ánh sáng màn hình điện thoại rọi vào mặt Thần Cách, Thần Cách mặt nhắm mắt lại: "Cậu làm gì thế?"
"Tôi muốn xác nhận một chút cậu có phải là Thần Cách hay không, quả nhiên là cậu." Mạc Tạp lại đem điện thoại di động rọi vào mặt của mình: "Cậu xem, tôi là Mạc tạp, cậu đừng nhận lầm người."
Thần Cách cầm lấy điện thoại di động hướng trên đầu Mạc Tạp nhẹ nhàng gõ một cái: "Cậu quả nhiên bị chứng đầu to."
"Đây chẳng qua là để xác nhận một cái."
"Muốn xác nhận đúng không?" Thần Cách nâng mặt của Mạc Tạp lên, cúi người hôn. Lần hôn này cũng không ngắn ngủi như hai lần trước, thỉnh thoảng nhẹ nhàng va chạm đầu môi, thỉnh thoảng 2 đầu lưỡi cọ sát mãnh liệt. Cái hôn ấm áp mà lại triền miên này khiến cho máu chảy lên não Mạc Tạp ngày càng nhiều, cậu nắm lấy áo của Thần Cách thật chặt.
Thật lâu, Thần Cách mới buông Mạc Tạp ra: "Xác nhận là có thật."
Tay Mạc Tạp vịn tường mới có thể đứng vững. Mình là đàn ông không có nhiều tiền đồ, lại bị một cái hôn liền cho biến thành như vậy, nói ra đơn giản không mặt mũi nào nhìn hương thân phụ lão. Trong miệng còn giữ hơi thở cùng nhiệt độ của Thần Cách, cậu chật vật nuốt nước miếng một cái.
"Trong quán hình như không còn bận rộn?
"Hình như là vậy."
"Vậy để tôi đưa cậu về nhà, đi thôi!"
"Nhưng nhà tôi ở rất gần đây. Chờ tôi một chút a, không phải cậu nói sẽ đưa tôi về sao, rõ ràng liền một mình tự đi về." Thật kỳ quái, bây giờ mình và Thần Cách chẳng phải coi như là người yêu của nhau rồi sao? Luôn cảm thấy vẫn còn có chút không quá chân thật. Mạc Tạp có thể nghe được tiếng bước chân của mình và Thần Cách. Thần Cách đi ở phía trước, cái bóng vừa lúc bị kéo dài đến dưới chân của cậu.
"Thần Cách."
"Sao?"
"Nếu như tôi không thổ lộ với cậu, cậu thật sẽ đi tìm những người phụ nữ khác sao?"
"Chuyện đó sao? Chỉ là nói để thăm dò cậu thôi."
"Cái gì?! Ý của cậu là, cậu đã sớm biết tôi thích cậu?" Mạc Tạp cảm giác mình bình thường che giấu rất kĩ cơ mà.
"Ai cũng biết, cả ngày lẫn đêm gương mặt đều phát tình."
"Người nào phát tình chứ? Nếu cậu biết tôi thích cậu, hơn nữa nếu như tôi, tôi không có đoán sai thì cậu cũng thích tôi trước đó rồi? Vậy cậu tại sao không trực tiếp thổ lộ với tôi, hại tôi một mình ở đây nói nhiều lời buồn cười như vậy." Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của mình, chỉ còn thiếu cái mình chưa khóc, thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
"Chuyện thổ lộ mất mặt này tôi sẽ không làm." Thần Cách nhàn nhạt một câu nói giống như một tảng đá lớn rơi vào trên đầu của Mạc Tạp, được, được lắm.
"Cậu quả thật là một tên đại biến thái!!!" Mạc Tạp phát điên rống to.
"Khống chế âm lượng lại, khuya rồi."
"Sao cậu nghĩ rằng làm điều đó lại mất mặt?"
Cũng mặc kệ Mạc Tạp mắng Thần Cách thế nào, trong lòng cậu vui sướng vô cùng. Thay đổi theo thời gian, cậu chậm rãi từ mới vừa kinh sợ, sau một chút xíu liền phục hồi tinh thần lại. Mình và Thần Cách là người yêu của nhau, sự thật này bao phủ khắp đêm tối. Thứ được mình một mực kỳ vọng thì ra là chính là loại cảm giác này, ngực muốn nổ tung lên.
"Đến rồi!" Mạc Tạp đứng trước nhà mình, căn bản cũng không muốn tách ra.
Thần Cách đưa tay xoa xoa tóc của Mạc Tạp: "Tóc lại dài nữa rồi."
"Là do tóc mau phát triển."
"Mai vào nhà đi!"
"Vậy còn cậu?"
"Làm gì, muốn tôi hôn?"
Mạc Tạp cảm thấy giờ phút này Thần Cách rất dịu dàng, mặc dù không giống sự dịu dàng mà hắn dành cho người khác nhưng mà hắn bây giờ thật là làm cho người khác động lòng. Thần Cách nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Tạp, khiến cậu đỏ mặt nói: "Ai muốn cậu hôn, tôi vào nhà đây." Nói xong cũng không quay đầu lại liền xông vào nhà.
Sau khi tắm rửa xong, Mạc Tạp lại một lần nữa nằm ở trên giường. Cậu thật không có biện pháp tiến vào trạng thái giấc ngủ bình thường, có lầm hay không, lúc không ở cùng nhau nên khổ sở đến ngủ không được, lúc ở cùng nhau hạnh phúc đến ngủ cũng không được, tại sao mình luôn không ngủ được. Mạc Tạp cung tay lại, hung hăng đánh mấy cái, đều tại cậu, Thần Cách người xấu này.
Kế tiếp, phải làm sao đây?
Sau khi biết Thần Cách, tựa hồ mỗi một ngày đều có một điều mong đợi. Cậu bây giờ đang mong đợi ngày mai, ngày mai của ngày mai, ngày mai của ngày mai của ngày mai nữa, đang mong đợi tất cả những ngày sau này.
Mạc Tạp lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ ra, một dãy số cậu đã thuộc nằm lòng, là số của Thần Cách. Cậu muốn đổi tên của hắn lại, rồi lại không biết đổi thành cái gì. Người yêu? Không được! Mạc Tạp nổi da gà khắp người. Thần Cách? Rất bình thường, một chút đặc biệt cũng không có. Tiểu Cách? Thật không được! Nếu như bị hắn nhìn thấy, còn không phải bị đánh chết ở trên đường sao? Suy nghĩ hồi lâu thật vẫn không nghĩ ra tên thích hợp, Mạc Tạp suy nghĩ một chút đã cảm thấy mệt nhọc, sau khi ánh mắt nhắm lại mấy giây, cậu mơ hồ đem tên "đừng gọi điện thoại cho hắn" đổi thành "cực kỳ thích".
Ngũ Khu Dương oán trách và oán trách: "Hơn nửa đêm lại kêu tớ làm tài xế cho cậu, thật quá đáng, cẩn thận tớ và cậu tuyệt giao." Ngũ Khu Dương đã cùng Thần Cách tuyệt giao vô số lần.
"Hay là đi ăn chút gì đi, tớ trả tiền."
"Coi như cậu còn có chút lương tâm, còn biết mời tớ đi ăn, tớ sẽ tạm thời không tuyệt giao với cậu." Ngũ Khu Dương bên lái xe, bên thỉnh thoảng hướng Thần Cách nhìn: "Hình như hôm nay tâm tình cậu rất tốt?"
Dựa theo bình thường, Ngũ Khu Dương đoán chừng phải nhận được câu trả lời dạng như chuyện của tớ cậu quản nhiều như vậy làm gì.
"Phải không?"
"Tuyệt đối! Có phải là có chuyện gì hay không?"
"Cứ coi là vậy, ở cùng Mạc Tạp." Ngược lại Thần Cách nói lời này một chút tâm tình đều không có mà Ngũ Khu Dương thiếu chút nữa đâm xe vào lề đường. Hắn ở bên trong xe sợ hãi kêu, hoàn toàn mất bình tĩnh: "Cái gì?! Cậu nói hai người ở cùng nhau là có ý gì?"
"Còn có ý gì nữa."
Ngũ Khu Dương sửng sốt thật lâu, cuối cùng một tay cầm tay lái, một tay che bụng, cười nước mắt cũng đi ra: "Có lầm hay không, thật hài, tớ nhớ trước kia cậu thẳng, bây giờ tại sao liền biến thành cong? ha ha ha, xem ra Thần Cách cậu cũng có ngày hôm nay."
Quả đấm của Thần Cách hướng Ngũ Khu Dương bên kia nhanh chóng bay đi. Nếu không phải là Ngũ Khu Dương kịp thời tránh, hắn nhất định sẽ chết: "Có tin tớ phanh thây cậu làm trăm mảnh hay không?"
"Đừng, tớ tin, cậu nói tớ nào dám không tin. Các cậu xảy ra vậy, nói ra cùng chia vui."
"Người bình thường biết quá nhiều cũng không tốt."
"Vậy nói một chút thôi."
"Mắc mớ gì tới cậu?"
"Vậy tớ nên gọi hắn là gì đây?" Ngũ Khu Dương đến bây giờ còn không ngừng được vui vẻ, đùa giỡn.
Thần Cách lạnh lùng nhìn lướt qua Ngũ Khu Dương, khiến Ngũ Khu Dương tóc gáy đứng thẳng. Thần Cách thật lâu mới nói: "Phải gọi là chị dâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro