Chap 02: Phong Đằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Jisoo, Eunji...- MiYoung vì chuyến bay hôm qua nên có chút mệt mỏi, trở mình thức giấc khi ánh sáng mặt trời chiếu qua vòm cửa, bạn mò mẫn gõ cửa từng phòng một nhưng không thấy ai. Đi đâu hết cả rồi nhỉ ? Miyoung theo nhận thức lúc này có lẽ Jisoo đang làm bữa sáng trong bếp chăng? Nhưng khi xuống bếp thì thấy bàn ăn đã chuẩn bị hết cả , và trên bàn có một mảnh giấy nhỏ, nét chữ nhỏ nhắn của Jisoo hiện ra trước mắt .

" Mày ăn đi rồi đến Phong Đằng nhận lớp học. Nhanh lên nhé.

Jisoo "

Hai con nhỏ này, biết vậy sao không chờ bạn đi với chứ? Nói vậy , Miyoung vẫn ung dung ngồi thưởng thức bữa sáng, 8h mới vào học, bây giờ mới có 6h45 , Jisoo và Eunji chắc lại bị phạt nên đến lớp sớm đây mà. Mà thôi dù sao cũng là trường mới ,ngày đầu tiên tới trường cũng nên đi sớm tham quan một chút.. Nghĩ vậy, bạn liền dọn bàn ăn sau đó đứng lên đi lên lầu chuẩn bị.

Bước chân vào trường Phong Đằng, đó là một ngôi trường nguy nga như Học viện Hoàng gia ở Anh vậy. Cầm bản đồ trên tay , Miyoung nhìn mỏi cả mắt mà chả biết mình nên đi đường nào cả. A... Có người...

-Bạn ơi.- Bạn hét lên như sợ nếu không kịp ,người đó sẽ đi mất vậy, chạy vội tới kéo tay, đó là một người con trai, cao chắc cũng bằng nó, mắt mũi cứ dễ thương y nhưng cứ gượng gạo giống con gái thế nào í. -Cho mình hỏi lớp 11A1 ở đâu vậy? Hì hì ...

- Biến đi.- Người đó không ai khác là Han Suri - dị ứng với con gái lẳng lơ, nói chung kiểu người nàng thích chính là tự nhiên. Suri thậm chí chả liếc mắt một cái tới bạn, chỉ tiếp tục cúi đầu trước một người con trai khác.

Miyoung cũng tò mò nhìn lên, nhăn mặt, miệng lẩm bẩm chửi rủa nhưng nếu không nhờ sự giúp đỡ chắc gì đến sáng mai bạn đã tìm được lớp. Mà kì ha, cũng học sinh với nhau , sao người kia có vẻ phục tùng tên kia quá vậy.

Bộp

-Á...- Miyoung hét lên khi thấy người con trai trước mắt mình bị giáng một đòn đau vào bụng. Noron dũng cảm của bạn đùng đùng bão lũ xuất hiện, Miyoung ngang bướng đứng trước mặt Suri che chắn, nghênh mặt nhìn người kia thậm chí cao hơn bạn hơn một cái đầu.- Đây là trường học không phải là đấu trường.

- Câm miệng.- Suri thở hắt ra, kéo cô nàng mới gặp phiền phức này về đằng sau mình. Một mực cúi đầu nhận lỗi . -Chủ tử, em xin lỗi. Em nhất định sẽ không lặp lại lỗi lầm..

Hừ... Kim Taehyung đưa mắt nhìn cô gái ngông cuồng không biết tốt xấu xen vào chuyện người khác này và Miyoung tất nhiên cũng không ngần ngại mà lườm lại nhưng ... khựng . 1s 2s... Bạn cố gắng kiềm chế để không lộ ra cảm xúc. Người đó...Chính là người đó... Miyoung bỗng nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, trái tim nghẹn lại có chút nhói lòng nhưng không được, bạn nhất định phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Cũng 2 năm rồi, có lẽ người đó không còn nhớ nữa ,lỡ thật không còn nhớ bạn nữa.. Bạn phải làm sao đây?? Không biết, có lẽ không nhớ thì tốt hơn...Miyoung có chút luống cuống, lắp bắp quay mặt về phía Suri :

-Làm ơn chỉ dùm .

- Đi thẳng. Quẹo trái.

- Cảm ơn .- Bạn hơi kiễng chân hôn nhẹ lên má Suri như một lời cảm ơn. Miyoung thường làm như vậy ở Anh. Có lẽ là một thói quen rồi nhanh chóng bỏ đi nhưng bạn không nhúc nhích được , tay bạn đang bị giữ lại.

Han Suri tim đập thình thịch , cúi chào anh rồi kéo bạn bỏ đi.

-Này , đi đâu vậy? Tôi tìm lớp mà. - Miyoung giãy dụa, có chút không vui lòng khi bị người khác kéo đi như vậy.

- Hướng này.- Suri sắc mặt đo đỏ, thậm chí không dám ngước lên đối diện với bạn, lúng túng, quẫn bách.

- Ơ? Không phải kia à.- Miyoung hơi nhíu mày, bước chân có chút chậm lại.

- Đùa thôi.- Suri tuy nói là đùa nhưng chất giọng vẫn lạnh tanh.

Taehyung nhếch môi, nhìn theo hai dáng người nhỏ nhắn phía trước mắt, trong trái tim tưởng như đã ngủ yên lại vươn lên một mầm sống mãnh liệt. " Cố ý không nhận ra anh, em sẽ hối hận." Sau đó, khóe môi lại dãn ra một nụ cười thật tươi.. Sao anh không nhận ra Miyoung của anh chứ? Hai năm trước đầy ắp những kỉ niệm tươi đẹp tại khu biệt thự ven biển rồi đột nhiên .. vì hiểu lầm , anh đã đánh mất bạn .Đó là khoảng thời gian ,anh suy sụp nhất. Bất cần, suốt ngày vùi đầu vào rượu bia, bê thê.. Anh biết, nếu bạn muốn đi, anh sẽ mãi mãi chẳng tìm ra.. Vì vậy, anh cần thế lực mạnh mẽ hơn nữa.. Anh muốn đi tim bạn.. Nhưng bây giờ, Miyoung có phải vì nhớ anh mà chủ động tìm về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bts