Chap 01 : Trở về .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Cái quái gì vậy trời? Sao mà nắng dã man vậy mẹ ơi ! " 

Thiên Di kéo vali ra khỏi sân bay trước nhiều ánh nhìn mê man. 

Cô ở Anh đã lâu nên xu hướng mặc đồ cũng vô cùng bắt mắt và năng động. Hiện tại,cô mặc một cái quần thụng và áo thun rộng thùng. So với thân hình nhỏ bé của cô thì quả thật bộ đồ nay quả rất hết sức bao bọc mà. Và đội cái mũ lộn ngược trông thật ... ngông. Hahaha .

 Ngồi lên chiếc vali đợi 2 cô bạn yêu dấu tới đón ,cô lôi dế yêu của mình ra chơi. 

Ở bên đường,2 người bạn thân thiết của cô đang ngơ ngác tìm kiếm, không biết cô đang đứng ở chỗ nào, cho đến khi Thiên Di kéo vali sang đó mà 2 nhỏ vẫn ngơ ngơ dáo dác kiếm tìm.

-Ê mày,tìm gì đó?-Cô cười cười,tay vỗ vai Trúc Tình,ánh mắt ánh lên sự vui sướng khó kìm nén.

-Con này,mày hỏi ngu. Nhanh kiếm Di Di đi. - Trúc Tình hất tay cô ra vì tưởng đó là Bảo Linh.Lúc này quả thật,cô có đôi chút nhịn không được mà phát ra tiếng cười rồi.

- Mày nói cái gì vậy? - Bảo Linh kịp thời quay lại hỏi thì đơ người....- ÔI TRỜI. DI DI...

- Hả ? Cái gì? - Trúc Tình giật mình quay lại,nhìn Thiên Di một lúc rồi nhào tới ôm chầm Thiên Di- con bé ngốc này rất lâu Trúc Tình mới gặp lại.. Khoảng hai năm.. Nghĩ lại ,lại có chút mất mát. Mà thôi bỏ đi,dù sao Di Di của các cô đã trở về rồi. 

-Hahaha Di Di , nhớ mày chết mất.

Bọn họ- ba người ôm nhau giữa dòng người, cười tíu ta tíu tít. Người qua lại nhìn các cô,người khẽ lắc đầu,người thì cười vui lây sự hạnh phúc của các cô. Cho đến khi...

Bíp bíp

Tiếng xe lôi kéo của những kẻ đang mơ kia trở về thực tại. Trúc Tình buông nó ra, khẽ nhếch cái kính lại đưa mắt nhìn,có chút gì đó ngây dại. Là một người chàng trai "handsome " bước ra từ chiếc xe sang trọng ... nhưng mọi ý nghĩ vụt tắt khi ...

- Mấy người bị điên à ? Có nhìn thấy gì không mà ôm nhau giữa đường như mấy con dở vậy hả ?-Trịnh Hoàng thở hắt ra,bực bội chỉ trỏ. 

Chả qua là cậu ta vừa bị bám đuôi thôi nên cứ nghĩ các cô đây là hợp tác với những người kia mà chặn xe mình.. Aiza ,nếu để các quý cô đây biết được chắc sẽ cười cậu chết mất..

- Hả? - Bảo Linh nâng cằm mình lên,sao người đẹp lại mở miệng ra toàn lời hôi thối thế kia,Bảo Linh không thèm quan tâm nữa,dòng dằng tay trong tay với Thiên Di,nở nụ cười ngây thơ.

- Tao mệt quá,về nhà trước đi. Đi đường mệt quá trời nè. Lên xe lên xe. Tao kể cho mấy vụ hay lắm.

Thiên Di cười cười nói nói ,chả biết là thật hay đùa mà bơ Trịnh Hoàng rõ đẹp. Thật ra ,lúc này cô cũng chỉ muốn được ngủ một giấc sau chuyến bay... 

Trịnh Hoàng ngây người nhìn chiếc xe đó vút đi. Cậu cá chắc mình vừa nhìn một đại hồng nhan. 

Lắc lắc đầu , Trịnh Hoàng kịp thời nhận ra mình vừa bị lơ đẹp bởi cô gái cá tính đó. Hừ. Đợi đi... Không hiểu sao ,Trịnh Hoàng lại mỉm cười,một nụ cười rất thật...

Trở về ngồi biệt thự xưa, Thiên Di khá hài lòng khi 2 cô bạn của mình chăm sóc khu vườn khá tốt. Dường như một thứ đều không thay đổi ngoài việc căn phòng của 2 nàng trở nên loè loẹt hơn.

- Mày lên cất đồ đi. Tao nấu ăn cho.- Trúc Tình đẩy vali cho cô,hất mặt lên tầng.

- À, tao có mua bim bim cho mày rồi đó. Để trong phòng í.- Bảo Linh hớn hở chạy vào,một tay cầm bim bim,tay kia còn đang liếm láp ngón. Ainhaaa. Thật mất hình tượng quá đi...

-Làm như ai cũng ham ăn như mày . -Trúc Tình tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc Bảo Linh,một tay đẩy cô lên tầng rồi nhanh chóng kéo Linh vào bếp.

- Hai con khùng.- Thiên Di lắc đầu ngao ngán,hai cái đứa này lớn rồi mà cứ như con nít,lúc nào cũng trêu chọc nhau ,ầm nhà ầm cửa . Nghĩ cũng vui ,Thiên Di nhìn nhìn vào trong bếp rồi kéo vali lên tầng.

-Tụi tao nghe hết đó nha con kia.

Uiii ai đó hãy nói cho cô biết âm thanh có thể giết người không a? Cái tiếng hét đại bác đó thật khiến côlạnh người,nhưng rồi bật cười ha hả. 

Cảm giác quen thuộc này...Cô đi qua từng nơi,nơi nào cũng vẹn nguyên những kỉ niệm... Cô nhớ 2 nhỏ bạn này chết đi được í và ..căn phòng đầy kỉ niệm của cô và ... người đó.

 Nghĩ tới .. Lồng ngực lại nghẹn nghẹn...Căn phòng quen thuộc của cô xuất hiện trước tầm mắt, tiện nghi với gam màu xanh dương là chủ yếu , cô kéo rèm ra,ánh mặt trời ló rạng chiếu vào phòng,nhìn về phía biển. Đột nhiên ấm lòng,thật ra ... biệt thự này là món quà sinh nhật 5 tuổi mà ba mẹ cô trao tặng. Ở đây có họ. Cô không hề lạnh lẽo. Nói vậy thôi...

-Oa . Thơm quá.-Thiên Di chạy từ trên lầu xuống,lao ầm trên ghế sopha. Trúc Tình lắc đầu cười, Thiên Di vẫn vậy,nơi nào có nành thì nơi đó nhất định ắt sẽ náo nhiệt.

- Vào ăn đi Di Di. Kể cho tao về nơi mày sống.- Trúc Tình ngó người từ trong bếp ra,trên tay vẫn còn cầm đôi đũa hua hua.

- Thế này.. Thế này....- Ngay lập tức,cô hứng thú lao vào ngay ,kể hrét chuyện này tới chuyện kháccho 2 cô bạn của mình những gì mà mình đã trải quá trước những câu cảm thán như "Ôi trời.. Thật vậy sao..." của Trúc Tình và Bảo Linh. Bảo Linh còn nhõng nhẽo nằng nặc đòi cô lần sau có đi cũng phải dẫn nàng đi cùng vì những câu chuyện của cô vô cùng hấp dẫn.

- Thôi ,được rồi. Nâng ly,chúc mừng ngày tao trở về. Nâng ly.- Thiên Di sướng giọng lên.

- Nâng ly.- Những âm thanh chói tai vang lên,vành ly chạm môi, một nụ cười đều hiện lên trên những gương mặt hạnh phúc. Nơi đây, những người bạn luôn bên cô..Chỉ là người đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen