Chap 08: Em còn yêu em nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đã chuyển đồ về căn biệt thự của mình vì Bảo Linh và Trúc Tình đã trở về,điều này khiến hắn yên tâm hơn phần nào. Nhưng,sáng sớm ,hắn qua nhà chở nó đi học thì Trúc Tình trong tình trạng đầu tóc lù xù xuống mở cửa và nói nó đã đi học từ sớm. Hắn liền vòng xe,ghé qua tiệm cháo dinh dưỡng mua một phần nóng hổi rồi chiếc xe lao nhanh tới trường.

Chả hiểu sao,hôm nay nó lại có hứng thú với việc tới trường sớm. Sớm đến nỗi cổng trường còn chưa mở, nó đành phải leo tường.Chắc vẫn chưa có ai tới..
-Làm gì vậy?
-Á...-Nó hét lên vì giật mình. Cứ tưởng ma cơ...Sao lại có người tới trường sớm như vậy nhỉ.. Hay hôm qua cậu ta ngủ lại trường... Nó nhìn bảng tên của người con trai đứng trước mặt " Hoàng Hà Khánh An " . Cái tên này quen quen...- Không.
An nheo mày, đó là một cô gái lai chăng bởi nó có một đôi mắt màu xanh dương thật mênh mông. Và An mỉm cười,lần đầu tiên có một cô gái làm lơ hắn... Nó vừa đi vừa phán xét.
-Xét cho cùng thì Hán Phong nhà mình vẫn đẹp hơn.-Nghĩ đến Phong,ánh nhìn của nó lại hiện lên những tia nhìn ấm áp.
Khánh An bước lên sân thượng ,đó là lãnh địa của cậu,từ trên đây , cậu có thể quan sát mọi thứ. Và mỗi khi mệt mỏi,cậu lại lên đây để hít thở không khí... Khánh An rất ít khi xuất hiện ở trường vì lịch diễn dày đặc, và hôm nay , cậu cố tình đến sớm để không bị làm phiền bởi các fan cuồng và gặp được nó-một cô gái đặc biệt. Nó đang dưới sân vườn sau của trường,lúc thì chơi nhảy ô,lúc thì tưới hoa ,lúc thì hát ca.. Khánh An không rời mắt,cái dáng người nhỏ nhắn đó... Cậu thừa nhận,nó đã thu hút cậu. Đột nhiên,An giật mình vì biết nó đã nhận ra có người quan sát nó từ nãy giờ. Chao ôi,đanh đá chưa kìa,nó đang nhìn lên đây và khoa chân múa tay như đòi đánh nhau. Thật hùng hổ... Khánh An không khỏi bật cười. Tự dưng tim cậu nhem nhóm 1 niềm vui làm ấm lòng.
-Hù..- Hắn bất ngờ ôm lấy nó từ đằng sau.
Và tất nhiên,Khánh An nhìn thấy,lúc đầu là ngạc nhiên,sau đó là khó chịu mà rời đi.
-Sao không đợi anh hả?-Hắn véo nhẹ vào mũi nó.- Kiếm em mệt chết đi được.
-Thì đừng có kiếm.- Nó bĩu môi.
-Vậy mà cũng nói được.-Hắn làm mặt buồn.-Anh mua cháo cho em nè. Lại đây,ngồi xuống..
Hửm... Nó đưa mắt nhìn,ngồi xuống bên cạnh hắn.
-Cái mặt đó là sao?
-Em phải biết có rất nhiều người muốn được như em,muốn được anh yêu,em thật chả biết trân trọng anh gì cả.
Ai chả biết,hắn hoàn hảo như vậy kia mà. Được hắn yêu thương,có lẽ là phước tam đời nhà nó í chứ. Nhưng nó vẫn ngang bướng cãi lại.
-Thì đi kiếm mấy người đó mà yêu.-Nó nhàn nhã mở nắp hộp lấy cháo ăn.
Hừ...
Đối với một người cao cao tại thượng như hắn,chưa bao giờ phải nhún nhường ai,ai cũng phải cúi đầu kính nể hắn. Nhưng hắn lại phải hạ mình trước nó,hắn không muốn nó và hắn cãi nhau.Nó thì ương bướng vậy đó,nếu hắn không xuống nước trước có lẽ là ngàn lần chia tay. Nhưng hắn ghét lắm,ghét cái thái độ dửng dưng của nó,ghét nó cứ vô tư chơi đùa với Tiểu Hàm...dù biết Hàm là con gái nhưng chỉ cần nghĩ cô ta thích nó là hắn cũng ghét luôn. Hắn sai Tiểu Hàm sang Anh 2 tuần vì đầu tư bên Anh. Nó rất ít khi ngọt ngào với hắn ngoài việc hành hắn và bắt nạt thì lại quá giỏi. Nhưng hắn cứ yêu mới khổ,thậm chí là càng ngày càng sâu đậm,không thể buông được.
Ăn xong,hắn cắm ống hút cho nó uống sữa. Nó được hắn chăm sóc như bà hoàng vậy. Nghĩ đến đây , nó chợt nhớ lại câu nói trước đây của hắn."Anh không phải là hoàng tử nhưng em là công chúa của anh"
Nó ôm lấy cánh tay hắn,đầu dựa hẳn vào vai hắn,nhoẻn miệng cười. Chỉ vậy thôi,dù có hờn giận bao nhiêu,hắn cũng sẵn sàng bỏ qua mà được ở bên nó. hắn thích cứ như thế này mãi...
-Thiên Di,anh yêu em.-Hắn cúi đầu nhìn nó.-Ngàn lần yêu em.
-Em còn yêu em nữa . -Nó tinh ranh trả lời,nhón người thơm nhẹ vào má hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen