Chap 10: Em là của anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc Tình hiểu hết được sự việc,lo lắng nhìn về cửa lớp. Liệu hai người này có vì cái tên ca sĩ mới chuyển tới lớp mà chia tay nhau nữa không?Nếu vậy thì thật ngu xuẩn. Hắn trong lòng bực bội lẫn buồn phiền,đột nhiên không không cãi nhau. Hắn đoán chắc giờ này nó đang ở trong căn teen vì mỗi lúc có gì không vui,nó thường đi ăn cho thoả thích. Mới nghe tiếng chuông hết tiết,hắn vội lao ngay ra ngoài. Bảo Linh thấy Trịnh Hoàng chạy theo nên cũng kéo Trúc Tình theo cùng. Quả nhiên nào có sai,nó đang ung dung ngồi thưởng thức dĩa pizza. Nhẹ nhõm hơn được phần nào,hắn bước tới kéo ghế ngồi,phải làm lành với nó thôi,cứ thế này,một phút trôi qua cũng thật nặng nề. Trịnh Hoàng,Trúc Tình và Bảo Linh ngồi xuống bàn bên cạnh,ai dại gì mà đâm đầu vào ổ kiến lửa chứ.

-Ngồi với nhé.-Khánh An ung dung kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó. Hắn nhăn mày khó chịu,chết tiệt,định khiêu khích hắn sao,còn nó thậm chí còn chả thèm ngẩng mặt lên nhìn.
-Không,ra chỗ khác đi.-Hắn hằn học.
An phớt lờ,cho qua,ngả người vào ghế. Không gian trôi qua im lìm như trải qua hàng nghìn thế kỉ,nặng nề đến khó thở. Nó ăn xong,đưa tay xoa bụng và nhoẻn miệng cười.
-Ơ...-Nó ngây người khi Khánh An rút khăn tay ra lau miệng cho mình.-Cảm ơn.
-Không sao.-Khánh An cười nhẹ.
Vậy là đủ hiểu rồi, ca sĩ tên Hoàng Hà Khánh An và vị đế vương Bạch Hán Gia Phong đang cùng lúc thích một người... Thật ngứa mắt mà..Căn teen ai cũng chăm chú nhìn vào cuộc tình tay ba này mà không dám thở mạnh.. Nó còn thản nhiên uống nước ... Hắn không thể chấp nhận việc một người con trai khác quan tâm tới nó ngoài hắn.Sức chịu đựng có giới hạn,muốn cướp Di Di , bước qua xác hắn trước đi...
-Đứng dậy mau.-Hắn nhìn nó.
-Liên quan đến anh.-Nó thờ ơ.
-Anh nói đứng dậy mau.-Hắn quát lên giận dữ,đá văng chiếc ghế bên cạnh ra xa...
-Tại sao lại lớn tiếng với em chứ?-Ngoài nó ra có lẽ không ai có đủ dũng cảm để lên tiếng lúc bấy giờ. Cả căn teen nín bặt như tờ. Ôi trời,sự xuất hiện của Idol Khánh An đã khiến chuyện tình hoàng tử,công chúa trở nên trục trặc.. Trúc Tình và Trịnh Hoàng là người hiểu chuyện nhất. Qua cách hắn nói và hành động đủ biết hắn tự ti và sợ mất nó đến nhường nào.Mặc dù hắn vô cùng hoàn mĩ. Hắn thật sự giận dữ, nó cứ như thấy này làm sao mà hắn kiềm chế được con mãnh hổ hung tợn trong người hắn chứ,làm sao mà hắn không phát điên lên được chứ... Chết tiệt. Hắn nắm tay nó kéo đi trước ánh nhìn lấm lét của dân chúng. Phải rồi cơn giận dữ của một vị đế chế thật đáng sợ.
Sau vườn trường
-Bỏ em ra.- Nó vùng tay ra khỏi tay hắn,đưa tay xoa xoa chỗ hắn nắm đã đỏ lên.
Hắn im lặng,nhắm mắt để kiềm chế cơn giận dữ.
-Anh xin lỗi.- Hắn nâng bàn tay nó lên,xoa nhẹ.
-Em rốt cuộc đã làm gì chứ? Anh quát mắng em? To tiếng với em? Còn khó chịu với em nữa? Anh có biết là anh rất... ưm..vô lí.-Nó nó hết một tràng,giọng càng ngày càng nhỏ dần và từ " vô lí" của nó dành cho hắn đã bị hắn nuốt mất.Hắn ôm lấy nó,hôn nó,vục đầu vào vai nó. Chất giọng đầy sự yếu lòng.
-Ôm anh.
-Anh sao vậy?-Nó nhỏ giọng,cần thiết thì nó vẫn vô cùng dịu dàng.Tay nó xoa nhẹ sống lưng hắn. Chỉ cần vậy thôi....
-Anh ghen.-Hắn thừa nhận.-Em chỉ thể có một mình anh được không? Anh nguyện theo em suốt đời mà.-Hắn ngước lên nhìn nó.Sao đôi mắt đó lại u buồn thế kia?
-Em làm anh buồn sao?
Gật.
-Làm anh tức giận?
Gật
-Và khó chịu nữa?
Gật
Em xin lỗi.-Nó tựa đầu vào ngực hắn,hai tay ôm lấy hắn.-Anh đừng buồn nữa.
Im lặng
-Vẫn giận em sao?-Nó ngước mắt lên nhìn,ánh mắt mênh mông đến dào dạt.
-Không,anh sợ em chán anh.-Hắn hôn nhẹ lên môi nó.
-Thằng điên này,em là của anh mà.
Đó,có bao giờ ngọt ngào nổi đâu. Chỉ toàn bắt nạt hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen