Chap 28: Kết thúc-Quyết chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng có thể nhờ công dụng của thuốc mà sức mạnh của nó tăng lên đáng kể. Nó không còn phải chịu sự dày vò,đau đớn của dòng máu này nữa. Hoặc cũng có thể là do bọn hắn quá chăm chút tới nó. Thay vì lao đầu vào chế tạo thì bây giờ bọn hắn đã chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ sức mạnh nó phát giác. Lúc đó,tất cả mọi người sẽ cùng nhau tấn công Death.

-Di Di,ăn táo.-Việt Tú ở trên sopha phòng khách xa hoa,ngó nghiêng tìm nó. Việt Tú lúc nào cũng bắt nó ăn với ăn. Nếu không tìm ra nó...Tú sẽ...-Gia Phong,vợ mày biếng ăn kìa..
Dù biết cần bồi bổ để dòng máu lưu thông tốt hơn nhưng có cần ăn nhiều như vậy không cơ chứ? Chả hiểu dạ dày Việt Tú làm bằng gì,sao lại chứa được nhiều đồ ăn đến vậy. Haizzz... Sau phi vụ này,nó sẽ trở thành chiếc xe lu mất. Huhu...Hắn chỉ cần nghe đến tên nó,thì dù bận bịu đến đâu cũng sẽ rời bàn làm việc mà đi xuống kiếm nó và tự tay cho nó ăn. Hắn thì cứ càm ràm bên tai nó,rằng là " Em không ăn thì làm sao có sức.Việt Tú muốn tốt cho em thôi" Nếu không thì "Cứ ăn đi. Em có mập mạp một chút cũng chẳng sao,anh vẫn một lòng với em"...vv...Hh...Nó dở khóc dở cười, ừ thì ăn đó nhưng không phải là vì những lời nói tào lao của hắn mà là nó thương hắn,đã bận bịu với đống công việc chồng chất ở công ty lại thêm nó. Hắn bệnh,nó sẽ rất đau lòng ...
Sau khi ăn tối,bọn nó quây quần bên cạnh nhau,cảm giác như một mái ấm nhỏ. Tất cả họ đều là người thân của nhau. Hết sức yêu thương ...
-A..-Hắn đưa miếng táo lên kề miệng nó.
-Anh làm gì vậy?-Nó nheo mày nhưng vẫn cúi xuống,chiếc miệng nhỏ xíu nhanh chóng cắn một miếng nhỏ.Làm như em còn con nít lắm không bằng?
-Cho em ăn.-Hắn đưa nửa miếng còn lại,cho vào miệng. Ung dung đưa tay kéo nó vào lòng mình.
-Chủ tử,người thích bạn gái như thế nào?- Tiểu Hàm rất thích nó,trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định.
-Như Tiểu Thiên Di là được rồi.-Hắn nhăn mặt vì câu hỏi. Tên nhóc này,cậu vẫn chưa từ bỏ ý định tán tỉnh vợ tôi sao? Đáng chết...
-Tại sao vậy? Em cứ nghĩ đàn ông ai cũng thích bạn gái mình ba vòng hoàn hảo chứ?- Nó chu miệng đặt ra câu hỏi.
-Anh yêu em. Anh muốn em thôi.-Hắn cưng chiều dí sát khuôn mặt đẹp trai của mình vào gần mặt nó.
-A..Hán Phong thật nhột... Nếu lỡ em đi lạc đường,anh nhất định phải kiếm ra em cho bằng được,biết chưa?- Nó nhéo nhẹ mũi hắn,nghiêng đầu tránh những chiếc thơm từ hắn.
-Em thấy nhà ai mất đi cục thịt mà không đi kiếm chưa? Haha
-Anh đáng chết. -Nó vùi mặt vào ngực hắn. Tiểu tử thối,anh mới là cục thịt..
Trúc Tình đưa mắt nhìn Trịnh Hoàng rồi lại đưa mắt nhìn nó. Cô nhìn thấy được nỗi buồn của Trịnh Hoàng,trái tim cô thắt lên như lửa đốt. Làm sao cô có thể giúp anh quên đi hình bóng nó đây? Anh đau khổ,chính cô cũng đau khổ...
-Ê nè.. Cho đi lại đi...
Bảo Linh làm nũng với Việt Tú,hai người họ chơi caro,Linh nhất nhất không chịu nhận thua nên cứ xuống nước năn nỉ Tú cho đi lại. Khánh An cùng Minh Quân đấu dota với nhau. Tiểu Hàm lay lay người Trúc Tình khi thấy cô ngây ra nhìn Trịnh Hoàng.
-Thích anh ấy sao?
Trúc Tình giật mình quay sang hướng khác,đôi má đang đỏ bừng lên.
-Chết tiệt. Chuẩn bị đi. Chúng ta có khách...-Nó đứng bên rèm cửa,khẽ chửi rủa một tiếng,ra hiệu cho mọi người. Tất cả ai cũng dừng lại,đi chuẩn bị cho mình. Vậy là cuộc chiến bắt đầu rồi.
Cảm giác thật căng thẳng. Nó lúc này thật khác. Như một người nào đó hoàn toàn xa lạ.
-Có sợ không?Phải chiến đấu rồi.
Nó đang tự nói với bản thân hay đang nói với mọi người. Nó cười nhạt,nó phải bảo vệ mọi người.Hắn đặt tay vào hông nó,nở nụ cười trấn an:
-Chúng ta ra ngoài đón khách thôi em. Lần này coi như đánh nhau với bọn giang hồ,chỉ là chúng mạnh hơn chúng ta một tí.
Bọn nó bước ra ngoài thềm cùng lúc một đội quân áo đen tiến vào. Thật lạ là bọn nó không hề run sợ mà còn ngạc nhiên thích thú nhìn những con người bị nhiễm virut trở thành ác quỷ thế kia. Hai răng nanh thật ghê sợ...
Nó không khỏi kích động khi nhìn thấy Trình Vĩ,kẻ giết Y Tử. Hắn nhận thấy nó đang run lên,bản thân cũng nhận ra điều gì đó,cúi đầu,ghé sát vào tai nó,thì thầm:
-Thả lỏng. Tên kia là Blood,em giữ phong thái của mình đi.
Nó ngước lên nhìn,khẽ cười rồi tiếp tục đối diện với những vị khách lạ.
-Thật may mắn khi được các vị hoan nghênh thế này? Là linh cảm chăng?-Trình Vĩ-Blood đưa mắt nhìn nó,ý vị có phải dòng máu hiếm đã giúp nó cảm nhận được.
-Linh cảm gì đâu. Tôi đường đường cũng có chút uy thế nên đâu đâu cũng có camera,phòng những vị khách không mời mà đến.-Hắn cao cao tại thượng lời nói sắc bén đầy ẩn ý. Một tay cho vào túi quần,tay kia vẫn ôm lấy nó.
-Haha.. Di Di,em thật có mắt nhìn người...-Trình Vĩ đanh mặt,hắn và Vĩ đã thù oán bao nhiêu năm nhưng trước kia lại là một bằng hữu nên cả hai đều không nỡ xuống tay. Nên mỗi người một lãng địa,không ai phạm ai..
-Được rồi.Cậu muốn gì?
-Haha quả nhiên Gia Phong vẫn là Gia Phong,không hề run sợ lại rất hiểu chuyện.Giao bạn gái cậu cho tôi.-Trình Vĩ đưa mắt nhìn nó,tâm bỗng khẽ nhói lên,nó gầy hơn trước rất nhiều.
-Cậu thấy tôi có điên khi giao bạn gái mình cho một kẻ như cậu không?-Hắn nhếch môi cười,là một nụ cười chói mắt.
Trình Vĩ tức giận,giọng điệu kia là sao? Đang nhạo báng cậu sao... Chết tiệt... Nhanh như cắt,Trình Vĩ lao tới đồng thời đội quân bên dưới cũng lao tới về phía tụi nó. Trận chiến bắt đầu rồi. Nó cũng nhanh chóng che chắn cho hắn,ra hiệu cho hắn để nó xử,hãy cùng mọi người tiêu diệt lũ quái vật kia.
-Em làm gì vậy?-Trịnh Vĩ đang lao tới tấn công hắn nhưng thấy nó xuất hiện thì vội vàng dừng tay. Cậu không muốn làm tổn thương người mình yêu.
-Bảo vệ người tôi yêu.Không được sao?- Nó cười,nụ cười tỏa nắng để làm phân tán sự chú ý mà đồng thời tấn công Vĩ.
-Chết tiệt. Tôi không muốn làm tổn thương em.
-Câm miệng lại. Nếu không muốn làm tổn thương tôi,anh đã không giết Y Tử.-Ánh mắt nó mang vẻ thù hằn,đưa những đòn tấn công mạnh bạo về phía Vĩ.
Trình Vĩ không nói gì,không tấn công mà chỉ đỡ đòn. Cậu sợ nó bị thương...
-Á...
Một tiếng hét lên khiến nó chú ý,là Bảo Linh. Tên kia đã giật được súng của cậu ấy.Làm sao đây?Nó không thể đến kịp. Nhưng không...
-Hán Phong..-Nó đau đớn hét lên. Là hắn đã đỡ đòn cho Bảo Linh... Hắn đang khụy xuống.Phong,xin anh đừng làm sao?
Nhưng lúc nó đang chạy tới bên hắn thì xuất hiện một làn khói trắng dày đặc và sau đó, nó không còn thấy ai cả,bọn khốn đó đã mang tất cả người nó yêu thương đi mất... Nó đau đớn, nhìn hắn bị thương,nó hận không thể giết chết tên đó thành vạn mảnh. Một làn gió mạnh thổi tới ,bầu trời nổi giông tố,nó đã phát huy được sức mạnh. Cơ thể nó trở nên xinh đẹp hơn hết. Nó cười lạnh,vậy là phải kết thúc chuyện này trong đêm nay thôi.

Trong màn đêm một bóng hình thật đơn độc và lẻ loi. Mờ mờ ảo ảo tạo nên bức chân dung người con gái đẹp tuyệt trần. Nó lững thững đi lên triền núi,gió hiu hiu gợi sự tang tóc. Nó khụy gối trước ngôi mộ của ba mẹ và Y Tử. Y Tử...

-Ba mẹ gặp em rồi chứ?Y Tử là một đứa trẻ rất ngoan. Hứa với con hãy yêu thương nó nhé....
-Y Tử. Em có nhớ chị không? Có còn yêu chị nữa không? Chăm sóc cho ba mẹ.Nhé?
-Di Di cũng sẽ đoàn tụ sớm thôi. Làm ơn bảo vệ bạn bè của ... Di...
Nó khép mình lại,tay chạm vào những bức hình,khẽ cười rồi thở hắt ra,gượng bước thật mạnh mẽ về tòa nhà cao xa kia-Trụ sở Death.
Là một tòa nhà kín cổng cao thường,xa hoa,2 hình quỷ trước cửa thật kinh sợ. Nó đã bước chân tới đây,quay đầu nhìn lại,đã là một chặng đường dài. Xung quanh tiếng dế kêu,âm u đến rùng mình. Nó lo sợ,liệu một mình bó có thắng nổi không. Địa thế địch hiểu rõ,trong tay lại nắm con tin,lực lượng đông... Chỉ số thắng của nó chỉ bằng số 0. Nhưng đây không phải lúc nó nhu nhược... nó phải mạnh mẽ lên vì Gia Phong,vì bạn bè... Nó nhấn chuông,nó chẳng phải nhảy tường lén lút ,nó phải đường đường chính chính bước vào,đường đường chính chính đánh thắng và... Không có tiếng động trả lời,nó mạnh dạn đẩy cửa. A,cửa đã mở sẵn... Nó he hé cửa,không gian tối om,cánh cửa đột mở rộng,theo quán tính mà người nó đưa theo.
-Hự... Aizaaa..-Nó chống tay đứng dậy. Tay xoa xoa đầu gối,đưa mắt nhìn xung quanh.
-Cái mẹ gì vậy? - Tối mịt hệt như màn đêm đen không có chút ánh sáng,không thấy đâu sự sống.
Đột nhiên,một bóng người lao tới tấn công dữ dội và sau đó là rất nhiều
Không phải lúc hoảng sợ nữa rồi,tập trung lại,mau tập trung lại đi Di Di... Trái tim lẫn trí óc nó đang gào thét...

-Aaaaaaaa....
-Là tiếng của Di Di.-Hắn đang ngồi gục xuống,trí óc mơ màng bỗng nhiên thẳng người. Nó đến rồi.
-Phải,cậu ấy đến cứu...-Trúc Tình khó khăn mở lời.
-Tựa vào đi.-Trịnh Hoàng gượng nhích người,cho Trúc Tình tựa vào vai mình. Dù sao tất cả cũng ê ẩm cả rồi...
- Hahaha Gia Phong,mày thua rồi. Di là của tao. Mày yếu đuối đến đáng thương thế kia. Để xem mày bảo vệ được cô ấy tới đâu.-Trình Vĩ ung dung ngả người vào ghế.
-Phải. Tao yếu đuối. Việc này đành phải nhờ cô ấy bảo vệ tao.-Hắn đưa mắt nhìn.
-Mẹ kiếp. Mày còn chưa nhận thua. -Trình Vĩ tức giận nhìn hắn trong bộ dạng sống dở chết dở mà vẫn tỏ ra cao quý kia nhưng nhanh chóng bình tĩnh,mở lời chế giễu.-Cũng khá khen cho các ngươi chế tạo ra loại súng thần công đó,hại bao nhiêu người anh em của ta chết oan uổng.
-Oan con mẹ gì.-Việt Tú nhếch môi.
-Blood.
-Hửm?-Vĩ đưa mắt nhìn Khánh An.
-Mày nói yêu Di.?-
-Thì sao?-Vĩ đưa ánh mắt khinh khỉnh nhìn.
-Vậy mày để cô ấy một mình chiến đấu với cả một lũ quái vật ngoài kia sao,thằng khốn?-Hắn hét lên. Ánh mắt nảy lửa ngư muốn thiêu đốt tất thảy.
-Lo gì?Di có dòng máu hiếm. Khoảng 5p sẽ vào được trong đây thôi.
- Xin lỗi. Đã 10p rồi đấy tên khốn.-Minh Quân giận dữ nhìn đồng hồ.
-Gì?-Trình Vĩ lo lắng ngước lên.
Rầm
Cùng lúc đó,cánh cửa lớn được mở ra.Một thân hình mảnh mai bước vào trong.
-Là Di sao?-Ngoại trừ hắn,ai cũng phải thốt lên. Nó đã đẹp,phát huy sức mạnh còn đẹp hơn gấp 10.
-Ngốc. Em đi chiến đấu hay đi ngủ mà lại mặc đồ thế kia?-Hắn yếu ớt cười.Cũng rất vui khi nhìn nó mặc đồ mình mua... Tay nó còn ôm một con gấu bông nhỏ lúc đi công viên hắn chơi bắn súng tặng cho nó... Với chiếc đầm panda,tay còn cầm gấu bông,trông nó không khác gì đứa trẻ,làm sao ai lại độc ác xuống tay với nó thế kia.
-Anh còn dám nói? Em đi ngủ lại không thấy anh đâu. Ai ôm em ngủ đây hả?? Vì thế,em nhất định phải lấy anh về.- Nó yêu thương nhìn hắn sau đó hướng ánh nhìn đanh thép về phía Trình Vĩ.

-Chào mừng em đến với anh.-Trình Vĩ nở nụ cười.

-Nhanh đi. Tôi chỉ muốn họ.-Nó không muốn dài dòng,nhìn bọn hắn bị trói,bị hành hạ thế kia,nó thật không can tâm. Bằng chi kết thúc sớm chuyện này.
-Em không có chút tình cảm gì với tôi sao?Em thật mong cứu bọn chúng ra...-Trình Vĩ với ánh nhìn đau thương, tay chỉ về phía hắn.-Có thể,em và bọn chúng sẽ chết chung đó.
-Không sao.
-Thật sự là chán ghét tôi sao? Lấy tôi đi. Tôi sẽ cầu xin cho em,ông sẽ không nỡ xuống tay với con dâu mình đâu.
-Anh im đi.-Nó hét lên.-Anh yêu tôi hay là dòng máu của tôi chứ?
-Không,Di. Anh yêu em.Là em. Phải,lúc trước anh chỉ cần dòng máu của em để phục vụ cho việc tiến hóa nhưng từ khi gặp em,anh đã...- Trình Vĩ hoảng loạn giải thích. Đó,cậu ta đang trở nên nhu nhược trước người mình yêu .
-Im đi. Anh hiểu cái gì?Anh yêu cái kiểu mẹ gì vậy hả?Anh biết yêu là gì không,là muốn cho người đó hạnh phúc. Chỉ đơn giản vậy thôi?Anh làm được không?-Nó tức giận hét lên,mọi sự kìm nén được dịp.nói ra hết.- Anh giết chết Y Tử ,giờ lại hành hạ bạn tôi như vậy. Có biết là tôi đau đớn đến chết đi.
-Di Di...-Trình Vĩ ngạc nhiên,nó đang khóc,và do cậu làm nó khóc. Thật đau đớn. Đó là muốn đưa tay an ủi nhưng lại không có tư cách.
-Di...-Bọn hắn thẫn thờ. Một người hoạt bát như nó. Lại trở thành thế này đi...
Rụp
Bỗng nhiên ánh đèn thắp sàn chưng các tần.
-Ông.
Nó nghe Trình Vĩ gọi,cũng đưa mắt lên nhìn rồi thẫn người,hai mắt lòe đi,hai tai ù ù. Chỉ còn tiếng nói yếu ớt.
-Ông nội...
Quá khứ ùa về
-Ông nội con thích trái trứng hình tim cơ?-Nó nũng nịu.
-Được. Thiên Di của ông thích trứng hình gì. Ông sẽ làm hình đó.-Ông nhấc bổng nó lên,cho nó ngồi lên đùi mình.
-Ông,con thích trứng màu xanh cơ?-Nó chu chu cái miệng.
-Ngốc trứng chỉ có màu vàng. Hay ông đợi Di nhà mình lớn sẽ sáng tạo ra trứng gà màu xanh nhé.-Ông bật cười với suy nghĩ của nó,không nhịn được mà cúi xuống thơm lên má nó.
-Ông,làm ơn đừng làm hại cô ấy.
Giọng của Trình Vĩ làm nó thoát khỏi mộng tưởng. Nó vẫn không thể ngờ rằng người ông yêu thương của nó lại là người muốn giết nó. Thật không tin được....

-Blood,con quá nhu nhược. Vào phòng nghỉ đi.-Giọng nói ồm ồm cất lên trog không gian một luồng khí lạnh đến đáng sợ.

-ÔNG NỘI.-Nó không chịu nổi nữa,trái tim nó đau buốt.Hai mắt nhắm lại,tay nó đang siết chặt đến ứa máu.Nó hét lên,làm sao nó có thể?
Mọi người ngây ra một lúc rồi cũng tự hiểu được câu nói đó,họ cũng không tin được.
-Di Di...-Ông nhếch môi,giọng điệu lạnh lẽo.
-Tại sao ông lại làm vậy?Tại sao ông giết ba mẹ con?Họ là con ruột của ông mà.Huhu..-Nó ngồi thụp xuống,ôm mặt khóc nức nở.
-Thiên Di...-Trình Vĩ cũng đủ thông minh để hiểu ra câu chuyện. Cậu muốn được an ủi nó,một lát thôi... Đôi tay thon dài đặt qua vai nó,khẽ vỗ nhẹ.nhẹ,đều đều.
Hắn muốn điên lên, nhìn nó khóc mà hắn chẳng thể làm gì,thật đúng vô dụng.Đành nhờ...
-Tránh ra.-Nó xô Vĩ ra nơi xa,khuôn mặt uất ức nhìn lên trên.-Ông nói dối.Nói rằng sẽ làm bằng được những gì con muốn,sẽ yêu thương con đến suốt đời.
-Im miệng đi.Nếu không có một lũ ngu như ngươi thì Lam Linh sẽ không chết. Ngươi thì hiểu cái gì.?-Ông tức giận, hai mắt hằn lên những vệt đỏ đáng sợ.
-Ngay từ đầu, ông không nên tạo ra loại thuốc đáng sợ này.Ông trách ba mẹ con sao? Ông cũng làm nghề Y mà.-Nó hét lên,ngay lúc nó phẫn nộ nhất chính là lúc nó can đảm nhất.
-Tất cả đều là do các người. -Ông đưa ánh mắt của sự giận dữ nhìn nó,như muốn thiêu đốt nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen