Chap 42:Cầu hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Hán Phong à..-Lạ thật mới sáng sớm mà hắn đã đi đâu rồi. Chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ nhắc nó ăn sáng.

-Chị Di,anh Phong ra ngoài có việc, tối mới về. Chị mau ngồi ăn sáng.-Ánh Hồng tươi cười nhìn nó,từ đêm hôm qua, cô đã xem nó như một người chị gái.
-Đi đâu mà chả thấy nói tiếng nào?-Nó lê dép đi về phía phòng ăn. Khuôn mặt nhăn nhó như khó chịu thì lập tức tiếng chuông điện thoại vang lên,khuôn mặt nó lại trở nên rạng rỡ.-Alo,Hán Phong . Anh đi đâu vậy?Con và em rất nhớ anh.
Gì chứ?Thật là... đáng yêu mà. Hắn bật cười:
-Bảo bối,em phải ăn thật nhiều nha. Hôm nay, anh có một việc rất quan trọng. Em cho anh một chút niềm hy vọng xem nào.
-Chồng ơi. Cố lên. Còn không lên.nổi thì xuống.
Lý Ánh Hồng suýt sặc nước canh,méo mặt nhìn nó. Có ai tiếp thêm nghị lực cho chồng như vậy không hả trời?
-Em thiệt là... Bảo bối,em nhớ thận trọng.-Hắn nhắc nhở nó.
-Biết rồi. -Nó chả để hắn nói gì nữa mà cúp máy luôn.
-Chị không tò mò ảnh làm gì sao?-Ánh Hồng nhìn nó.-Ảnh hào hoa như vậy, chị nghĩ xem bên ngoài bao nhiêu cáo già...
-Thôi em ơi,chị năn nỉ ảnh đi ngoại tình còn.không được-Nó.nhoẻn miệng cười.
-Lỡ anh ấy chỉ..
-Khi em yêu một ai,điều quan trọng nhất chính là sự tin tưởng. -Nó ngước lên nhìn Ánh Hồng rồi bắt đầu lại than vãn .-Mà sao em không chịu ra ngoài kết bạn. Cứ ru rú ở nhà có ngày ế chồng nha nhóc..
- Aaaaaa.. Không nghe.-Ánh Hồng bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy. Cứ mỗi lần nhắc chuyện yêu đương, hẹn hò là bắt đầu con bé lại.như vậy.
Nó phì cười, bọn La Tiểu Hàm ngày nào cũng tới chơi với nó cho khuây khỏa.
-Khi nào tiểu bảo bối sinh ra,anh.nhất định làm ba nuôi của nó.-Việt Tú chưa nói dứt câu đã bị mấy cái gối ném vào người.
-Nằm mơ đi..
-Tôi mới là ba nuôi của đứa trẻ...
-Cậu ảo tưởng thật đấy..
...
Bọn họ cứ cãi nhau ầm ĩ về chuyện cha nuôi với cả ba.nuôi.Nó cười không ra nước mắt nổi,hai tay xua xua nhìn bọn họ đánh nhau như con nít vậy.
-Thôi được rồi.Mấy người đều là cha nuôi của con em là được chớ gì.
-Hahaha Tiểu bảo bối chưa sinh ra mà đã có thật nhiều cha rồi.-Tiểu Hàm bật cười.

Trời về chiều có vẻ dịu mát hơn,nó vui vẻ đi dạo cùng Lý Ánh Hồng. Mọi chuyện dường như không còn gì khó khăn. Nó chỉ cần dưỡng thể để đợi kết tinh của nó và hắn chào đời. Nghĩ đến, nó lại mỉm cười hạnh phúc.

-Phu nhân,chủ tử nói sẽ về đón phu nhân tới một nơi.-Một tiểu hầu chạy tới thông báo.
-Một nơi sao?-Nó nhíu mày nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thanh tao.-Mau mau về nhà.
Hắn vừa về đến nhà cũng là lúclplp0 nó cùng Lý Ánh Hồng từ vườn hoa trở vào. Tâm tình nhìn thấy bảo bối vui vẻ,khuôn mặt hắn giãn ra vài phần,liền vội tới đỡ nó.
-Bảo bối,có mệt không?
-Rất vui.Haha-Nó đưa tay ôm qua cổ hắn,ánh nhìn hạnh phúc.-Tiên sinh có thể đỡ tôi lên phòng thay đồ chứ?
-Thật vinh hạnh cho anh quá.-Hắn bật cười, chỉ cần lời nó nói làm sao hắn nỡ chối từ.
Nó ngồi trong xe của hắn, thật sự không biết hắn chở mình đi đâu.
-Chúng ta đang đi đâu vậy?
Hắn không trả lời, chỉ mỉm cười yêu thương nhìn nó,đan tay hắn vào đôi bàn tay bé nhỏ của nó. Thật kì lạ,hắn đâu phải người thích khoa trương vậy mà giờ nằng nặc đòi nó nhắm chặt mắt cho đến khi hắn cho phép mới được mở ra.
-Này,anh cứ bắt em nhắm mắt như vậy.Lỡ em đi đá trúng cái gì thì sao?
-Ai nha,chồng em bên cạnh thì em còn lo gì.-Hắn cười ra tiếng,tay dắt tay nó đi.
Đến một chỗ nào đó thì dừng lại. Nó vô thức nở nụ cười,mùi hương này chính xác là mùi hoa oải hương rồi. Tay hắn buông nó ra,bật cười nhìn nó chu môi tỏ vẻ mất mát.
-Được rồi. Em mở mắt ra đi.
Nghe theo hắn,nó từ từ mở nhẹ mắt,ánh nhìn thể hiện sự xúc động tột cùng. Nó là đang bơi lội giữa một rừng hoa oải hương đó sao . Đẹp quá. Không chỉ vậy,nơi đây còn quá là lãng mạn. Nó ngước lên bầu trời kia,thật quá đẹp mà. Những quả bóng bay đang bay theo một chiều gió.Chỗ kia còn chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn,có cả loại rượu vang mà nó thích nhất.Có gì đó là lạ,nó cúi xuống nhìn dưới chân mình.Mẹ ơi,là một hình trái tim lớn được xếp bởi những cánh hồng nhung đỏ.
-Hán Phong là anh làm sao?-Nó xúc động nhìn hắn,là cả ngày nay hắn bận bịu để làm những chi tiết này sao.Mọi thứ thật quá hoàn hảo.
-Bảo bối.
Lời nói quá sức dịu dàng còn hành động quỳ gối trước nó khiến nó ngạc nhiên rồi chuyển sang lúng túng.
-Em không có gì cho anh đâu.
Chả hiểu cái đầu óc bé tẹo của nó đang.nghĩ cái gì,xem film nhiều thế mà không biết đây là loạiy hoàn cảnh gì sao?Hắn mỉm cười, tay tặng cho nó một bó hoa oải hương,anh mắt yêu chiều nhìn nó. Quả thật là rất say đắm.
-Bảo bối,anh thật sự đã bị em dụ dỗ đến say mê rồi. Anh lúc nào cũng lo sợ rằng em có ngủ ngon không?Em đã ăn chưa?Liệu có ai dám khi dễ em không? Anh không dám tưởng tượng một ngày nào đó không có em,liệu anh có sống nổi không.Vì bây giờ, em là cả sinh mạng của anh.
Nó nhìn ánh mắt chân thành đó,tim nó có dòng nước ấm chảy qua. Xúc động. Là xúc động thật.mà..Thậm chí nó không biết nên nói gì lúc này nữa,trái tim.nó.nghẹn ngào.
-Bảo bối,anh đời đời kiếp kiếp nguyện theo em,nguyện cho em bắt nạt. -Hắn mỉm cười nhìn bảo bối đã ứa lệ vì xúc động.-Đồng ý lấy anh nhé.
-Đồ ngốc.-Nó vỡ òa trong hạnh phúc, tay chìa ra trước mặt hắn.-Là em nghĩ anh quỳ nãy giờ chắc đã mỏi chân nên mới nhận lời để anh đứng lên thôi.
-Haha. Được,em thật có lòng thương người mà..-Hắn cười lớn,dù trước đã biết câu trả lời của.nó nhưng vẫn rất hạnh phúc khi nghe chính cái miệng nhỏ xinh đẹp đó.nói ra.
Hắn đeo nhẫn cho nó,nó mỉm cười, thật sự độc quyền rồi . Hahaha
-Anh nói xem kim cương này,bán ra chắc sẽ có rất nhiều tiền. -Nó mân mê chiếc nhẫn.
-Không cho phép em có suy nghĩ đó.Anh đã rất cất công làm đó.-Hắn thần sắc tối đen khi nghe nó nói.Con nhỏ này không chọc anh tức là không chịu được mà..Hắn kéo nó vào lòng,hình ảnh nó rơi vào tầm mắt hắn,nó mỉm cười ngọt ngào e lệ,hắn hận bản thân không thể cho nó vào bụng mình ngay lập tức nên.chỉ biết cúi xuống tận hưởng sự ngọt ngào của cánh hồng quyến rũ đó.-Di Di,anh nghiện em rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2015#teen