Phần 1 Từ Thời Độc Thân Cho Tới Lúc Yêu Đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1) Phần đệm:

Lễ Tạ ơn Vào ngày Lễ Tạ ơn năm 2012, Tiễn Phiêu Phiêu trịnh trọng nói với Lý Miêu: “Hôm nay là Lễ Tạ ơn.” Lý Miêu: “Ờ?” Tiễn Phiêu Phiêu: “Bởi vậy anh hãy dùng tấm lòng chân thành để đặc biệt cảm ơn một người, người đã thay đổi cuộc đời anh, thay đổi tương lai anh.” Lý Miêu: “Mẹ anh à?” “Người ấy cứu anh thoát khỏi cảnh cô đơn lẻ bóng, khiến anh cảm nhận hơi ấm của gia đình, không ngại khó khăn cho anh được làm cha, đưa tới hi vọng sống sót cho phần đời còn lại của anh.” Lý Miêu đột nhiên tỉnh ngộ: “ Anh biết rồi, chính là Lý Miêu Miêu.” ( Lý Miêu Miêu là tên con gái tác giả.) Tiễn Phiêu Phiêu oán hận nói: “ Chính là em!” Lý Miêu ung dung đáp: “Nhưng mà, anh cũng đã cứu thoát em từ tập đoàn gái ế, hơn nữa để em được làm mẹ, công lao của anh là lớn nhất. Có điều chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, không cần khách sáo không cần khách sáo, bởi thế em không phải cảm ơn anh đâu.” Tiễn Phiêu Phiêu: “…” Là một cô gái lãng mạn, lại gặp được loại người không thú vị, không phong cách, không dịu dàng, không săn sóc như Lý Miêu, phải làm sao bây giờ? Sau hơn mười năm đấu trí cùng Lý Miêu, Tiễn Phiêu Phiêu xin chia sẻ những điều tâm đắc sau: A) Khi các bạn chưa kết hôn : ­ Trước tiên, cố gắng hòa hợp, không hòa hợp được thì đá anh ta ngay. Hôn nhân rất nguy hiểm, cẩn thận khi bước vào B) Khi các bạn đã kết hôn nhưng chưa có con: ­ Tiếp tục hòa hợp, làm quen với hoàn cảnh, rồi sẽ có lúc tìm được thăng bằng. Hôn nhân mà, không phải gió đông thổi bay gió tây, thì cũng là gió nam đè bẹp gió bắc, không ngừng không nghỉ. Không tới tình huống không thể chịu đựng nổi thì đừng đề nghị ly hôn. C) Đã có con: ­Cãi nhau? Không có thời gian. Ly hôn? Quá tốt cho anh ta. Cứ thẳng thắn lao tới đánh cho anh ta bầm dập, vừa hả giận vừa giãn gân cốt, vẹn cả đôi đường, tại sao không làm? ( Tiếng của Lý Miêu ở bên ngoài: Dịch lên trên một chút, sang trái một chút, không phải chỗ ấy, sang bên trái , sang bên trái, mạnh hơn nữa đi! Ấy, dễ chịu quá…Này, đấm nhẹ thôi, đừng cấu chứ!)

 

Phần 1:

 

Từ thời độc thân cho tới lúc yêu đương.

Mẩu chuyện 1:

Lần đầu gặp mặt Lần đầu gặp mặt của Lý Miêu và Tiễn Phiêu Phiêu, là hai tuần lễ sau khi Tiễn Phiêu Phiêu bắt đầu đi làm. Nơi cô thử việc là công ty mà Lý Miêu đang công tác. Ngày ấy, khi Lý Miêu cầm văn kiện đến văn phòng nơi Tiễn Phiêu Phiêu làm việc để lấy con dấu, thì Tiễn Phiêu Phiêu đang vùi đầu vào máy vi tính, luyện tập cách gõ Ngũ bút theo lệnh sếp... Phòng làm việc có người lạ tới, Tiễn Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn Lý Miêu. Ừ, trông cũng được, khá ưa nhìn, đặc biệt, anh không như mấy kẻ mồm miệng dẻo quẹo khác, mà rất trầm tĩnh. Thế nhưng anh lại chẳng thèm để ý đến Tiến Phiêu Phiêu. Lý Miêu đề nghị chị gái văn thư làm một tờ chứng nhận. Chị gái nói: “Chị đang bận, để em gái Phiêu bên chị giúp nhé.” Lúc này Lý Miêu mới phát hiện ra sự tồn tại của Tiễn Phiêu Phiêu: “ Thế cũng được. Tôi đọc, cô ghi lại.” Lại nói, Tiễn Phiêu Phiêu năm đó tuy không tính là xinh đẹp vô song, nhưng cũng đang tuổi thanh xuân tươi đẹp , đặc biệt trong môi trường làm việc mà tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng này, lại càng nổi bật hơn, được toàn bộ bác trai anh trai em trai hết lòng trân trọng, dẫn đến trong lòng hơi hơi kiêu ngạo hơn bình thường. Thằng nhóc vô lễ này ở đâu chui ra thế? Tiễn Phiêu Phiêu căm giận từ tận đáy lòng… Tiễn Phiêu Phiêu đáng thương khi đó còn chưa luyện thành thạo cách gõ Ngũ bút, phương pháp nhập từng nét quá mới lạ, nhập xong từng chữ vô cùng khó khăn. Càng thêm dầu vào lửa chính là, thường thường vào lúc Tiễn Phiêu Phiêu vất vả mới gõ xong một câu, Lý Miêu sẽ ở cạnh, hời hợt nói: “Ấy, thôi câu này không cần ghi  Cuối cùng anh thẳng thừng nói: “ Xin lỗi, tôi đang vội. Phiền cô nhường chỗ được chứ? Tôi tự ghi.” Khiến Tiễn Phiêu Phiêu tức chết… Từ đó về sau, cho đến tận khi Tiễn Phiêu Phiêu không thử việc ở công ty này nữa, cũng không có bất kỳ hoạt động tiếp xúc nào cùng Lý Miêu. Cô tiếp tục hưởng thụ sự che chở của các bác trai, anh trai, em trai. Các bác các chú chăm sóc chiếu cố lúc đi xã giao, các em trai giúp đỡ trong công việc, còn các anh trai thì nói thẳng: “Em gái, buổi tối em rảnh không? Anh mời em đi ăn cơm nhé.” Sau đó, khi Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu đã kết hôn, hồi tưởng lại chuyện cũ, bóp tay giậm chân oán hận: “Mình làm sao thế không biết, ngày xưa gặp nhiều người đàn ông tốt như vậy, lại nhất định đòi lấy đồ kiêu ngạo này?” Lẽ nào, quy luật tiểu thuyết ngôn tình ứng nghiệm, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu?

Mẩu chuyện 2:

Trước và sau khi xem mắt Lần chính thức xem mắt hẹn hò đầu tiên của Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu, cách lần đầu tiên gặp mặt hơn mười một tháng. Khi đó cô đã kết thúc đợt thử việc, chuyển sang làm chính thức, cũng rời khỏi công ty mà Lý Miêu làm gần nửa năm. Độc giả thắc mắc: Xem mắt cái gì nữa? Hai người không phải đã biết nhau từ trước sao? Trả lời: Tuy hai người từng gặp mặt, nhưng lại không gặp nhau thường xuyên, cũng chẳng có cảm tình gì, nếu như muốn thành đôi, đương nhiên phải thông qua một lần xem mắt chính thức. Cũng thật có duyên, lúc đó Tiễn Phiêu Phiêu đang bị các cô bảy bác tám ồ ạt xếp đối tượng cho đi xem mắt, cực kỳ khổ sở, mà các đồng nghiệp của cô lại càng nhiệt tình đem toàn bộ đàn ông trẻ tuổi độc thân trong Tập đoàn ra chào hàng với cô, trong đó, tên của Lý Miêu được lặp lại nhiều nhất. Tiễn Phiêu Phiêu bị ép buộc đến suy sụp, đem so sánh cân nhắc lợi hại các bên, liền cảm thấy đồng nghiệp đề cử có vẻ đáng tin cậy hơn, đặc biệt là tên Lý Miêu kia, tuy ấn tượng đầu tiên của Tiễn Phiêu Phiêu với anh không ra sao, nhưng trong miệng các đồng nghiệp, anh liền biến thành một người có năng lực, có lễ phép, có tương lai, có nhân duyên. Là một thanh niên tiêu chuẩn bốn “có”. Bởi vậy, cô bất chấp hiềm khích lúc trước, tạm thời gặp qua xem sao, cũng không mất miếng thịt nào trên người… Lần đầu tiên hẹn hò của Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu có thể nói là rất nhàm chán. Hẹn hò kiểu Trung Quốc, giống như là mời khách ăn cơm vậy. Những chi tiết mà Tiễn Phiêu Phiêu có thể nhớ được chính là, Lý Miêu tiên sinh gọi một bàn đầy món ăn, bản thân anh chỉ ăn vài miếng, thời gian còn lại ngồi xem Tiễn Phiêu Phiêu ăn; Lý Miêu tiên sinh tìm vài đề tài nói chuyện, bản thân anh nói khoảng nửa câu, thời gian còn lại ngồi nghe Tiễn Phiêu Phiêu nói. Kết thúc buổi hẹn hò, anh đề nghị tiễn cô về tận nhà, Tiễn Phiêu Phiêu nhanh chóng tính nhẩm một hồi, ngồi xe bus về mất đến hai tiếng đồng hồ, ngồi taxi về lại mất hơn một trăm đồng, cho dù chọn cách nào cũng đều sẽ nợ anh một phần ân tình không nhỏ. Hay là thôi đi, kiên quyết không đồng ý. Sau khi về nhà, Tiễn Phiêu Phiêu nghiêm túc tổng kết lần hẹn hò này. Anh ta cực kỳ đẹp trai? NO! Cực kỳ quyến rũ? NO! Anh ta quá đáng ghét? NO! Có khuyết điểm? NO! Phân tích kiểu này không thể đưa ra kết luận, đổi kiểu phân tích khác thôi, dùng phương pháp phân tích SWOT (1) đi! Strength­ ưu điểm: Người này có lễ độ, có nhân duyên, cũng khá có tương lai, không hề đáng ghét chút nào. Weakness­ khuyết điểm: Rõ ràng theo đuổi người ta nhưng lại quá mức im lặng ít nói, tuy nhiên tính cách này với một người đàn ông cũng không hẳn là xấu. Opportunity­ cơ hội: Tạm thời hẹn hò cùng anh, tai có thể được yên ổn, không phải chịu đựng các cô các bác suốt ngày càm ràm, cũng không phải mệt mỏi nghe đồng nghiệp nhiệt tình giới thiệu. Threat­ thách thức: Mất tự do, nhưng nhìn dáng vẻ ôn hòa của anh, chắc không phải kiểu thích khống chế người khác. Sau phân tích dẫn đến tổng hợp, kết luận là rất lý tưởng. Ôi cái tên họ Lý tên Miêu này có tài cán gì cơ chứ, Tiễn Phiêu Phiêu đến viết luận văn tốt nghiệp còn chưa từng nghiêm túc như vậy.

Mẩu chuyện 3:

Ghi chép chuyển biến Sau lần hẹn hò chính thức đầu tiên, Tiễn Phiêu Phiêu tiếp tục được Lý Miêu mời đi ăn cơm hai lần. Trước mỗi lần đồng ý lời mời, Tiễn Phiêu Phiêu bồn chồn không yên: “Đi? Không đi? Đi? Không đi?” Không đi, mối quan hệ này còn chưa chính thức bắt đầu đã đến hồi kết; Đi, sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất để kết thúc mối quan hệ. Lần hẹn hò này lấy kết hôn làm tiền đề, cho dù thế nào cũng phải thận trọng, thật thận trọng, cực kỳ thận trọng. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định đồng ý lời mời: “Thôi kệ, được tới đâu hay tới đó.” Sau này Lý Miêu nhớ lại: “Lúc đó em kiêu kì quá thể, mỗi lần mời cơm cũng phải hỏi từ ba lần trở lên mới đồng ý.” Ồ? Thật thế à? Hai ngày sau khi kết thúc lần hẹn hò thứ ba, Tiễn Phiêu Phiêu xui xẻo bị xe đẩy nghiến qua chân, xương mu bàn chân bị rạn nhẹ, sau mấy ngày tĩnh dưỡng tại nhà, mới khập khiễng đi làm. Đi đứng bất tiện, tâm trạng buồn bực, cô cực kỳ hợp tình hợp lý từ chối mọi lời mời của Lý Miêu. Đến nhà thăm cô? Không được, có cha mẹ ở nhà, thân phận không rõ ràng, gặp nhau sẽ rất lúng túng; đến công ty đón cô? Không được, cùng làm việc trong một tập đoàn, đâu đâu cũng là người quen, bị bắt gặp sẽ rất lúng túng. Lý Miêu tạm thời bị Tiễn Phiêu Phiêu xếp sang một bên, hàng ngày chỉ có thể gọi điện thoại liên lạc. Sau này Lý Miêu nhớ lại: “Lúc đó em kiêu kì quá thể, mỗi lần anh gọi điện chỉ nói chưa đến nửa phút đã cúp máy.” Ồ? Thật thế à? Tròn hai tuần lễ không gặp mặt nhau, có khi Lý Miêu đi công tác, lúc làm việc quá bận bịu, mãi đến muộn mới có thể gọi điện cho Tiễn Phiêu Phiêu, thì bên kia lại tắt máy. Sau này Lý Miêu nhớ lại: “ Cảm giác như đứng ngoài một cánh cửa lớn đã khóa chặt ấy, rất cô độc.” Ồ? Thật thế à? Hai tuần lễ qua đi, Lý Miêu trở về từ chuyến công tác, đột nhiên đi ngược lại hình tượng nho nhã bình thường, cương quyết yêu cầu Tiễn Phiêu Phiêu đến hẹn vào buổi tối. Tiễn Phiêu Phiêu từ chối: “Không đi, em đau chân.” Lý Miêu: “Em ở nhà cũng vẫn đau thôi.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Không rảnh, buổi tối em phải tăng ca để viết báo cáo.” Lý Miêu: “Chờ em viết xong báo cáo, anh đến công ty đón em.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Em định về nhà viết báo cáo.” Lý Miêu: “Em về nhà cũng phải ăn cơm, đi ăn cơm cùng anh cũng không tốn hơn bao nhiêu thời gian. Ăn cơmxong anh đưa em về nhà ngay.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Không đến là không đến đấy, xem anh làm gì được em.” Lý Miêu: “Vậy anh đến cổng công ty chặn em.” Lúc tan ca ngoài cổng toàn người quen, chẳng phải cho người khác xem trò hay miễn phí sao? Tiễn Phiêu Phiêu đành chịu thua: “Được rồi, sau tan ca tầm mười lăm phút tới đón em.” Vỗn dĩ Tiễn Phiêu Phiêu định mượn lần bị thương này, để kết thúc mối quan hệ không chính thức của cô và Lý Miêu. Dù sao bọn họ cũng xem như đồng nghiệp, nếu nói lời chia tay quá phũ phàng, sau này gặp mặt sẽ rất lúng túng. Thế nhưng Lý Miêu đột nhiên trở nên cương quyết, khiến kế hoạch của cô hoàn toàn hỏng bét. Tất cả trở về vạch xuất phát, ăn cơm, nói chuyện, một mình Tiễn Phiêu Phiêu ăn cơm, một mình Tiễn Phiêu Phiêu nói chuyện, Lý Miêu nhìn cô ăn cơm, Lý Miêu nghe cô nói chuyện. Chia tay…Vẫn không thể nói thành lời. Sau bữa cơm, Lý Miêu đề nghị đưa Tiễn Phiêu Phiêu về nhà. Một kẻ đi đứng khập khiễng như Tiễn Phiêu Phiêu, nếu từ chối ý tốt của anh, cũng thật lập dị quá đi… Sau mười mấy phút, dưới lầu nhà Tiễn Phiêu Phiêu, cô được Lý Miêu dìu ra khỏi xe, còn chưa đứng vững, liền thấy rất nhiều con mắt hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ. Chủ nhân của những con mắt này, bao gồm cha Phiêu mẹ Phiêu, một số bác hàng xóm, cô hàng xóm, ông hàng xóm, bà hàng xóm, cô bác ông bà ở tòa nhà sát vách, còn có hai con chó hàng xóm… Này, rõ ràng tối nay gió lớn như vậy, sao mọi người đều ra ngoài hóng mát thế? Tiễn Phiêu Phiêu khóc không ra nước mắt

Mẩu chuyện 4:

Bảo kê của Lý Miêu Sau lần bị ba mẹ Tiễn Phiêu Phiêu bắt gặp, Lý Miêu thuận lợi lấy được giấy thông hành của mẹ Phiêu, có thể chính thức ra vào nhà của Tiễn Phiêu Phiêu. Cuối tuần, mẹ Phiêu liền sai khiến Tiễn Phiêu Phiêu: “Gọi Tiểu Lý đến nhà ăn cơm.” “Con gái mẹ tuổi trẻ xinh đẹp, không cần phải gấp gáp như thế có được không?” Tiễn Phiêu Phiêu bất bình phản đối. “Cha mẹ cậu ấy đều không ở bên, sống một mình cơm không đủ no áo không đủ ấm. Cho dù là người xa lạ, cũng phải biết đồng cảm, huống chi người ta còn là bạn của mày? Sao một chút lòng thông cảm mà mày cũng không có thế? Còn là con gái mẹ sinh sao?” Mẹ ơi, mẹ chắc chắn người mình đang miêu tả là Lý Miêu mà không phải chú bé bán diêm? TàKhông những ăn bữa trưa mà còn muốn ăn bữa tối, mẹ Phiêu cực kỳ nhiệt tình: “Tiểu Lý, ngày mai vẫn là cuối tuần, không bận gì thì lại tới ăn cơm nhé.” “Thôi ạ, làm phiền cô rồi.” Lý Miêu cũng coi như biết ngại. “Không phiền, nhà lúc nào chẳng phải nấu cơm. Cháu nói thích ăn bánh chẻo đúng không? Ngày mai cô chuẩn bị làm bánh chẻo đây.” “Vậy thì cháu cảm ơn ạ.” Lý Miêu tiếp tục thuận theo. “Rốt cuộc ai mới là người hẹn hò cùng Lý Miêu chứ?” Chờ Lý Miêu đi rồi, Tiễn Phiêu Phiêu tròn mắt lên nhìn mẹ Phiêu. “Làm người không nên ích kỷ như vậy con gái. Để một mình cậu ấy ra ngoài ăn cơm thật là tốn kém. Đến nhà mình ăn cơm, cậu ấy còn có thể tiết kiệm tiền, đúng không?” Tiễn Phiêu Phiêu không nỡ nói cho mẹ Phiêu, tên Lý Miêu kia tuy không có nhiều tiền, nhưng chi tiêu rất xa xỉ, xe bus hơi chật một chút, anh ta liền đi taxi, mà xe bus cuối tuần đều rất đông người. Đi taxi một lần hết tám mươi đồng, mà theo giá tiền thời bấy giờ, một đĩa bánh chẻo chỉ hai mươi đồng mà thôi… Cứ như vậy, nhờ sự nhiệt tình mời gọi của mẹ Phiêu, quan hệ giữa Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu chuyển từ thử hẹn hò sang chính thức hẹn hò. Phải chăng trong lòng mỗi người mẹ, đều xem con gái mình giống như hàng ế lâu ngày, hễ có cơ hội tống khứ đi, liền chỉ hận không thể bán phá giá kèm khuyến mãi mua một tặng sáu?

Mẩu chuyện 5:

Những chuyện nhỏ lúc đang yêu. (1) Cầm tay Lần thứ nhất cầm tay của Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu là như thế này. Khi đó bọn họ đã hẹn hò được hai tháng. Một hôm, Lý Miêu vờ vịt như một thiếu nam thơ ngây, xấu hổ nói với Tiễn Phiêu Phiêu: “Bọn mình thế này mà cũng gọi là yêu à? Đến tay em anh còn chưa được cầm.” Tiễn Phiêu Phiêu bèn đưa tay ra, hào phóng nói: “Đây, cho anh cầm một lúc đấy.” Lý Miêu: “Như đang bố thí ấy, anh không thèm.” Tiễn Phiêu Phiêu cực kỳ chân thành nói: “Cầu xin anh cầm tay em đó.” Thế là bọn họ đã có lần cầm tay đầu tiên. (2) Thổ lộ Vào một ngày nào đó trong khoảng thời gian ba tháng kể từ lúc hẹn hò với Lý Miêu, Tiễn Phiêu Phiêu mặc một bộ váy đỏ bằng vải satanh, bước đi vội vã dưới trời nắng gắt ở nơi làm việc. Theo lời của Lý Miêu, chính lúc Tiễn Phiêu Phiêu bước qua cửa sổ văn phòng của Lý Miêu, thì anh đang vừa uống nước, vừa xem phong cảnh ngoài cửa sổ, rồi nhìn thấy Tiễn Phiêu Phiêu. Buổi tối gọi điện theo thường lệ, Lý Miêu nói: “Ngày em gả cho anh thì nhớ mặc đồ màu đỏ nhé, em mặc đồ màu đỏ rất đẹp.” Tiễn Phiêu Phiêu: “Gì cơ? Ai thèm lấy anh?” Lý Miêu: “Em không lấy anh thì lấy ai nữa?” Đây là lần thổ lộ đầu tiên và duy nhất của Lý Miêu dành cho Tiễn Phiêu Phiêu, trong suốt mười mấy năm hai người ở bên nhau. (3) Du lịch Lần đầu tiên Tiễn Phiêu Phiêu cùng Lý Miêu đi xa là lúc về quê ra mắt bố mẹ anh. Thời đó họ còn chưa có ô tô riêng, bởi vậy đi xe khách đường dài, một đường xóc nảy. Tiễn Phiêu Phiêu tuy không say xe, nhưng vẫn bị lắc lư đến mệt rã rời. Cô liền cuộn áo khoác lại kề vào ghế dựa làm gối. Thứ đó rất đáng ghét, hơi ngủ quên một tí là tuột xuống. Lý Miêu hỏi: “Sao em không dựa vào vai anh?”Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Vai anh cứng lắm.” Lý Miêu: “Em chưa thử làm sao biết được?” Tiễn Phiêu Phiêu nghĩ thầm: Hừ, muốn nhân cơ hội để lợi dụng à, còn lâu nhé! Cho nên cô tiếp tục gối đầu lên chiếc áo khoác của mình. Đang mơ màng ngủ thì Lý Miêu kéo đầu cô dựa lên vai anh. Cảm giác không tồi. Tiễn Phiêu Phiêu lần đầu tiên ý thức được có bạn trai là một việc rất tốt, ít nhất thì lúc đi du lịch có thể dùng làm gối đầu. (4) Xem phim Tiễn Phiêu Phiêu cùng Lý Miêu ngồi xem phim Sư Tử Hà Đông. Sau khi xem xong, Tiễn Phiêu Phiêu nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn học theo lời thoại của nữ chính trong phim, thử tẩy não Lý Miêu: “Bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ được phép đối tốt với một mình em…Chuyện gì đã đồng ý làm cho em thì nhất định phải làm được, từng câu nói với em đều phải thật lòng…Em thấy vui, anh cũng phải vui cùng em, em thấy không vui, anh phải dỗ cho em vui; mãi mãi cảm thấy em xinh đẹp nhất…” Lần đầu tiên, Lý Miêu kinh ngạc há to mồm: “Em bệnh nặng thật rồi.” “Đây là lời thoại trên phim mà!” Tiễn Phiêu Phiêu bị shock “Phim gì mà dở hơi thế?” “Phim bọn mình vừa xem ấy!” “Sao anh không nhớ nhỉ? À đúng rồi, hình như lúc đấy anh ngủ quên.” Tiễn Phiêu Phiêu không còn gì để nói. Lần thứ hai, Tiễn Phiêu Phiêu vừa nói một nửa, Lý Miêu đã học nam chính trong phim, hát bài “Điệu múa Khang khang”: Đến đây, tôi là một con la la la la la….” cắt ngang lời của Tiễn Phiêu Phiêu.Lần thứ ba, Tiễn Phiêu Phiêu mới nói câu đầu tiên, Lý Miêu đã khổ sở bịt tai: “Xin em đừng làm thế nữa mà, mấy câu này nghe như khẩn cô chú ấy (1), nghe là thấy đau đầu.” Thật ra Tiễn Phiêu Phiêu chỉ muốn Lý Miêu sau khi nghe xong mấy câu nói này, có thể chiều lòng cô đáp một lời “Được” mà thôi, nhưng anh lại kiên quyết không để cô được toại nguyện. Cái tên này! (1) Khẩn cô chú: là lời chú mà mỗi lần Đường Tăng đọc lên, Tôn Ngộ Không đều bị vòng kim cô xiết cho đau đầu

Mẩu chuyện 6:

Hồi ức của Lý Miêu Một ngày nọ, Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu cùng nhớ lại ấn tượng về lần đầu tiên gặp nhau. Ấn tượng đầu tiên của Tiễn Phiêu Phiêu về Lý Miêu, đương nhiên là về lần chạm trán vô lễ ngạo mạn của Lý Miêu, nhưng Lý Miêu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện ấy, ấn tượng đầu tiên của Lý Miêu về Tiễn Phiêu Phiêu bắt nguồn từ Giáng Sinh năm đó… Thực ra Tiễn Phiêu Phiêu cũng nhớ được mùa Giáng Sinh năm đó mình vẫn thử việc tại công ty của Lý Miêu. Ngày ấy, công ty mua mười phiếu tham dự tiệc Giáng Sinh từ một khách sạn nổi tiếng, phát cho nhân viên trẻ tuổi độc thân trong công ty. Bữa tiệc vừa có đồ ăn ngon vừa tổ chức trò chơi, Tiễn Phiêu Phiêu say mê phấn khởi tham gia trò chơi, thu về rất nhiều quà tặng, còn phân phát cho mọi người một ít. Lý Miêu nói: “Khi đó anh nghĩ, cô bé này tuy trông không giống người chăm chỉ học hành, mà chỉ thích dạo phố đọc tiểu thuyết ngôn tình, không ngờ cũng khá thông minh, đối xử với mọi người rất thân thiện, đúng là một cô bé tốt.” Tiễn Phiêu Phiêu hoàn toàn không bị lời khen của Lý Miêu cảm động, cô chỉ ngạc nhiên hỏi: “Gì cơ? Lúc đó anh cũng ở đấy à?” Lý Miêu nhất thời cảm thấy tự tôn bị thương tổn: “Sao anh lại không ở đấy chứ!” Tiễn Phiêu vẫn tiếp tục ngạc nhiên: “Em nhớ rõ là không có anh mà!” “Chắc chắn có anh!” Để thể hiện bản thân không hề nói bừa, Tiễn Phiêu Phiêu bắt đầu dùng ngón tay đếm: “Hôm ấy có em này, anh Z, chị Z, anh Q, chị X...” Đếm đi đếm lại chỉ được chín người, nhưng cô biết hôm đó chắc chắn có mười tấm phiếu được phát ra, bởi cô là người đi lĩnh phiếu về. “Lẽ nào…anh chính là người còn lại? Anh cũng quá vô hình rồi!” “Sao em có thể không nhận ra sự tồn tại của anh, em thật quá kém!” Lý Miêu cực kỳ tức giận. Vậy coi như mối thù năm xưa bị anh khinh thường đã được báo rồi, haha….

Mẩu chuyện 7: Từng mảnh ký ức

Nhiều năm sau khi kết hôn, Tiễn Phiêu Phiêu hỏi Lý Miêu: “Thời mà em với anh hẹn hò ấy, anh ấn tượng nhất là chuyện nào?” Lý Miêu hơi trầm tư: “Có một ngày, hai bọn mình đạp xe hóng gió, không cần biết phải đi tới đâu, đạp mệt thì dừng lại, vào siêu thị gần ấy mua một đống đồ ăn, rồi tìm một chỗ dừng chân cùng nhau ăn cơm. Lúc đó thực sự là không có gì vướng bận, cực kỳ thoải mái vui vẻ. Em còn nhớ không?” Tiễn Phiêu Phiêu nói: “Em đương nhiên nhớ rồi. Sau hôm ấy em đau chân suốt một tuần, da đen xì suốt cả mùa hè. Lúc về nhà, anh thì sung sướng tắm xong lăn ra ngủ, em còn phải giặt hai chậu quần áo to đùng, mỏi rã cả tay.” Lý Miêu thở dài: “Chúng ta không có tiếng nói chung!” *** Chuyện khiến mẹ Phiêu ấn tượng sâu sắc lại là một chuyện khác. Mẹ Phiêu nói: “Hồi hai đứa mới quen nhau, vì chân của con chưa khỏi, nên cuối tuần hai đứa đều ở nhà chơi. Con ngồi trên giường, Tiểu Miêu ngồi trên ghế. Con nói chuyện, Tiểu Miêu ngồi nghe. Trung bình con nói mười câu, Tiểu Miêu đáp nửa câu. Mẹ mới bảo với bố con là, đứa nhỏ Lý Miêu này bình tĩnh trầm ổn, khiêm tốn kín đáo, ông nhìn xem, làm sao mà cậu ấy có thể giữ một tư thế ngồi suốt mấy tiếng thế cơ chứ?” Còn với bố Phiêu: “Ấn tượng sâu sắc nhất? Đương nhiên là lúc bố nhìn thấy tên nhóc này, bố kích động đến mức muốn chém nó một cái! Con gái cưng bố trăm cay nghìn đắng dứt ruột dứt gan nuôi lớn hơn hai mươi năm, thế mà chỉ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng có thể dễ dàng cướp con gái bố đi! Ông trời thật không công bằng!”

Mẩu chuyện 8: Sự thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất

Tiễn Phiêu Phiêu và Lý Miêu từ yêu đương đến kết hôn, là bốn năm không ngừng thấu hiểu và dõi theo đối phương. Trong bốn năm ấy, mỗi tối họ gọi điện cho nhau một lần, cuối tuần hẹn hò một buổi, nếu như không có nguyên nhân đặc thù thì quy luật trên chưa bao giờ thay đổi. Năm thứ nhất, thời gian trò chuyện trung bình của hai người họ là một giờ/ngày. Năm thứ hai, thời gian trò chuyện trung bình của hai người họ là nửa giờ/ngày. Năm thứ ba, thời gian trò chuyện trung bình của hai người họ là 10 phút/ngày. Năm thứ tư, thời gian trò chuyện trung bình của hai người họ là 1 phút/ngày. Sau đó, hai người kết hôn, đêm đêm gặp mặt không phải gọi điện thoại. Nếu như tính riêng từng lần đối thoại, thì thời gian trò chuyện có thể dùng giây để đếm… Cuối tuần hai người thường ra ngoài đi chơi, đi dạo trên đường, đi dạo chán chê rồi thì ăn cơm. Năm thứ nhất và năm thứ hai, dường như mỗi hòn đá trên các con phổ ở thành phố nhỏ này đều bị họ dẫm qua, mỗi quán cơm tầm trung bọn họ đều từng ăn. Năm thứ ba, Lý Miêu vừa gợi ý ra ngoài chơi, Tiễn Phiêu Phiêu lập tức chơi xấu: “Chúng mình ở nhà xem phim đi.” Tiễn Phiêu Phiêu gợi ý ra ngoài ăn cơm, Lý Miêu lập tức chơi xấu: “Chúng mình ở nhà tự nấu đồ ăn đi.” Năm thứ tư, khi Lý Miêu hỏi Tiễn Phiêu Phiêu cuối tuần muốn đi đâu chơi, Tiễn Phiêu Phiêu thường trả lời: “Ngại thế, em hẹn đồng nghiệp đi dạo phố rồi.” Tiễn Phiêu Phiêu thấy một nhà hàng mới mở, muốn kéo Lý Miêu tới ăn thử, Lý Miêu thường trả lời: “Không đi.” “Không rảnh.” “Anh với bạn ăn ở đấy rồi, chẳng ngon gì cả.” Sau đó, bọn họ kết hôn… Dưới đây là những điều Tiễn Phiêu Phiêu tổng kết được: Hoá ra phụ nữ và đàn ông sẽ tiến đến hôn nhân, không phải ở thời điểm hai người yêu nhau nồng nàn cháy bỏng, mà vào thời điểm hai người đã bên nhau ngày càng tẻ nhạt đến mức sắp không chịu nổi nữa sao? Độc giả theo dõi phản pháo: Thôi đi, đừng có lấy mớ kinh nghiệm giả tạo kém cỏi ếch ngồi đáy giếng thầy bói xem voi của hai người ra lừa dối quần chúng có được không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro