Chương 12: Thượng lộ bình an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Daisy

Cố Ninh tìm một nơi vắng vẻ, xác định không có người mới yên tâm nghĩ về không gian kia.

Cô nhìn vòng tròn âm dương trên cánh cửa, sau đó duỗi tay đẩy kim đồng hồ về phía màu đen.

Nhìn thời gian trên đồng hồ, sáu giờ tối.

Tay cô liền hướng tới cửa, nhẹ nhàng ấn một cái.

Ánh sáng trắng lóe lên.

Cố Ninh ngay lập tức đứng trong phòng ngủ quen thuộc của mình.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

Đồng hồ đang hiển thị là tám giờ sáng.

Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

"Không phải nói muốn ngủ nướng, bảo chúng ta không gọi con dậy sao? Sao lại dậy sớm vậy?" Mẹ Cố đang bê một bát mỳ từ phòng bếp ra liền nhìn thấy Cố Ninh từ phòng đi ra, lại có chút kinh ngạc nhìn bộ đồ thể thao cô đang mặc trên người nói: "Sao tự nhiên con lại lôi bộ đồ cũ này ra mặc vậy?"

"Con thấy mặc như thế này thoải mái hơn." Cố Ninh xong đi thẳng tới nhà vệ sinh.

"Ba đâu rồi mẹ?" Cố Ninh từ nhà vệ sinh ra liền ngồi xuống cái bàn ăn, ăn từng ngụm từng ngụm hướng mỳ trên bàn, không biết vì cái gì, cô có cảm giác mấy ngày hôm này cô luôn có cảm giác lúc nào cũng đói, sức ăn cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều. Lúc nãy, ở thế giới bên kia, cô đã hai cái bánh mỳ, lại uống thêm mấy ngụm nước mới thấy lưng bụng. Bây giờ, cái cô muốn nhất là được ăn thêm thật nhiều thịt nữa thôi.

"Ông ấy nằm trên giường giờ đã dậy đâu, cũng không biết đêm hôm qua bị làm sao. Nửa đêm đang ngủ đột nhiên nói bị đau đầu gối, cả đêm không ngủ được." Mẹ Cố lo lắng nói.

Cố Ninh sắc mặt hơi đổi, sau đó đi đến phòng ngủ của ba mẹ, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Cố Ninh bước nhẹ tới mép giường, nhìn ba Cố đang nằm trên.

Cố Trí Viễn năm nay đã bốn mươi sáu tuổi, ông đang ngủ trên giường, ngực hơi phập phồng, trên đầu cũng đã điểm một vài sợi tóc bạc. Tuy là đang ngủ, nhưng lông mày ông luôn nhíu lại. Ông làm thầy giáo đã hai mươi năm, làm thầy kẻ khác, vẫn luôn là tấm gương mà Cố Ninh noi theo, vào thời điểm cô hoang mang nhất, cũng chính ông là người chỉ dẫn cho cô phương hướng.

Cố Ninh khó có thể tưởng tượng nếu mất ông, cô sẽ đau khổ đến mức nào. Cô thực sự không dám tưởng.

Mẹ Cố nói đêm qua ông bị đau đầu gối, vào thời điểm này ở mạt thế, ông cũng bị thương ở đầu gối. Cố Ninh không thể xác định được hai thế giới này liệu có liên kết gì với nhau hay không, khiến cho tâm tình không khỏi càng thêm trầm xuống.

Cố Ninh ở mép giường ngồi một hồi lâu, ánh mắt cô như mang theo một tia kiên định, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi.

Cùng mẹ Cố nói chuyện một lúc, cô liền bảo với bà muốn ngủ thêm một lúc, khả năng sẽ không ăn cơm trưa. Sau đó cô trở lại phòng ngủ, đem cửa phòng khóa trái, trước khi đi nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, tám giờ rưỡi.

Trở lại không gian, chuyện đầu tiên cô làm chính là đem kim đồng hồ một lần nữa hướng sang bên màu trắng.

Sau đó cô mở cửa, trở về mạt thế.

Hiện tại đã là tháng chín, gió ban đêm mang theo một chút hơi lạnh, Cố Ninh nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua, đồng hồ điện tử hiện lên là sáu giờ mười lăm phút.

Cô thở ra một hơi, khuôn mặt tràn đầy kiên định.

"Cố Ninh, có tin tốt!" Phương pháp từ xa nhìn thấy Cố Ninh liền vẫy tay gọi, vẻ mặt vui vẻ nói: "Tìm được rồi!"

Cố Ninh vừa định hỏi tìm được cái gì, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Ở đâu?!"

Phương Pháp liền chỉ ra phía xa.

Cố Ninh nhìn ra phía đó, quả nhiên thấy được chiếc xe buýt màu vàng quen thuộc.

Cố Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó hướng bên kia chạy tới.

Phương Pháp chạy sát theo, Trang Thần đem cửa xe khóa kỹ, cũng đi theo hai người.

Người trong xe buýt đang lo lắng, một đường đến đây thực sự nguy hiểm, mà đoạn đường kế tiếp chắc chắn sẽ càng khó đi.

"Gia tử, em vừa mới nhìn thấy cảnh sát Phương Pháp đằng kia." Tưởng Du đóng cửa sổ lại, sau đó nói với Lục Gia Tử.

"Ai?" Lục Gia Tử cau mày viết viết vẽ vẽ kế hoạch lộ tuyến sau này, nghe được Tưởng Du nói cũng chỉ là thuận miệng hỏi.

Tưởng Du nói: "Chính là người cảnh sát trước kia Cố Ninh mang về ấy."

Lục Gia Tử nghe được tên Cố Ninh, bút trên tay hơi khựng lại, ngay sau đó liền khôi phục như thường, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Chúng ta có thể tìm anh ta xin một chút đồ ăn." Tưởng Du đè thấp thanh âm nói: "Em thấy anh ta khá tốt, chỉ cần là thứ anh ta có, chúng ta đã xin chắc chắn anh ta sẽ cho..."

Tưởng Du còn chưa nói xong, cửa xe buýt đột nhiên bị đập mạnh.

Đột nhiên có tiếng đập lớn như vậy khiến cho mọi người bên trong nhất thời khiếp sợ, sau đó là vì tiếng mắng chửi vang lên.

Tưởng Du đôi mắt lại sáng ngời: "Có phải là Phương Pháp không?"

Nói xong, trên mặt lập tức liền mang vẻ vui sướng mỉm cười, sau đó đứng dậy mở cửa xe ra.

Cửa xe được mở ra, Tưởng Du trên mặt còn động lại vẻ tươi cười trên mặt, trong nháy mắt liền hiện ra một cảm giác khiếp sợ, khuôn mặt cô ta bày ra đủ loại cảm xúc quái dị.

Lục Gia Tử chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, không dám tin vào mắt mình nhìn người xuất hiện ở cửa: "... Cố Ninh?"

Không chỉ là bởi vì anh ta cho rằng Cố Ninh đã chết, bây giờ lại thấy cô vẫn còn sống sờ sờ đứng đây cảm thấy khiếp sợ, mà còn bởi vì những thay đổi trên người Cố Ninh làm anh ta có chút không dám tin.

Cố Ninh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi lên xe, một tay đẩy Tưởng Du còn sững sờ đứng đó ra, đứng giữa lối đi nhỏ, ánh mắt cô nhanh chóng quét nhanh qua từng người ngồi ở trong xe.

Đến khi những người ngồi trên xe thấy rõ người con gái tóc vàng vừa lên là ai, biểu cảm trên mặt mỗi người đều cực kỳ đặc sắc.

Nhưng Cố Ninh đối biểu cảm của mấy người này không hề có bất kỳ hứng thú nào, ánh mắt cô lạnh lùng lướt qua, lần thứ hai, lần thứ ba...

Không có... Không có... Vẫn là không có!

Cố Ninh cảm giác mạch máu trong người mình đều như đang chảy ngược lên, xông thẳng tới đỉnh đầu, thân thể lại như bị ném tới động băng, khắp người phát lạnh, cô đột nhiên kéo cổ áo Lục Gia Tử, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng chất vấn: "Ba mẹ tôi đâu? Ba mẹ tôi ở đâu?!"

Lục Gia Tử bị Cố Ninh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy có mỗi cỗ hàn ý xông thẳng lên người, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

"Cố Ninh! Cố Ninh, em bình tĩnh một chút." Thấy tình hình không đúng, Phương Pháp vội vàng tiến lên kéo Cố Ninh, đồng thời tay trái chặn trước Lục Gia Tử, sợ anh ta sẽ động thủ với Cố Ninh.

Trang Thần khoanh tay đứng dựa cửa, ánh mắt quét qua những người ở trên xe, đến khi thấy khuôn mặt bọn họ biến hóa từ quái dị đến biểu cảm chột dạ, ít nhiều cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Ninh Ninh... Ba mẹ cháu đi được nửa đường đã xuống xe đi tìm cháu. Ta không ngăn được bọn họ lại, ta thực sự xin lỗi..." Ngồi ở hàng sau cùng, Tưởng Nhạc Châu có chút áy náy nói.

Ngồi ở bên cạnh ông ta là Lâm Mĩ Phượng, bà ta túm tay bất mãn nói: "Sao ông lại phải xin lỗi, đó là do chính bọn họ muốn chết muốn sống đòi đi! Chúng ta cũng đã khuyên ngăn, thế là quá tận tình tận nghĩa rồi!"

"Tận tình tận nghĩa?" Cố Ninh đột nhiên nhìn về phía Lâm Mĩ Phượng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "Thời điểm mạt thế bùng nổ, tôi lái xe đi đem các người một nhà cứu ra, từ trong đàn tang thi lôi bà ra không ít hơn một lần! Lúc đó mấy người có nói với tôi một câu tận tình tận nghĩa?!" Ánh mắt Cố Ninh nhìn những người xung quanh, vô cùng lạnh lẽo nói: "Còn mấy người, lúc trước tôi không nên cứu mấy người." Giọng cô không có một chút tức giận, vô cùng bình tĩnh nói từng từ từng chữ.

Không ai nói được lời nào, tuy rằng bọn họ cảm giác bị nhục nhã, trên mặt như bị Cố Ninh cho một cái tát bỏng rát, nhưng đến một câu phản bác bọn họ cũng không nói được, bởi vì mỗi câu mà Cố Ninh nói, đều là sự thật.

Lâm Mĩ Phượng còn định cãi lại, liền bị Tưởng Nhạc Châu không chịu được nữa hét lên một tiếng: "Bà đủ rồi! Im miệng cho tôi!"

Phương Pháp nhìn những người đó, Cố Ninh trước nay đều không nói với anh bất cứ điều gì, lúc anh hỏi cô cũng chỉ bảo là họ bị lạc nhau. Đến tận lúc này khi anh nhìn biểu cảm của những người đó, nghe những gì trong lời nói của Cố Ninh, anh bỗng nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Anh buông tay đang giữ chặt Cố Ninh, ánh mắt cũng trở nên lạnh hơn.

Một lúc sau, một cô gái trẻ tuổi nhỏ giọng nói. "Cố Ninh, chúng tôi thực sự không phải muốn cố ý bỏ cô lại. Lúc ấy là do Tưởng Du nói cô bị tang thi cắn, cho nên chúng tôi mới..."

Tưởng Du tức khắc luống cuống một chút, sau đó nhìn Cố Ninh ủy khuất nói: "Không phải Cố Ninh, lúc ấy chị nhìn thấy tay em chảy rất nhiều máu, cho nên chị cho rằng... Nhưng chị không có nói muốn bỏ em lại!" Cô ta đột nhiên bắt lấy tay Cố Ninh, ánh mắt đầy quan tâm nhìn cô: "... Nhưng hiện tại mấy chuyện đó đều không còn quan trọng, quan trọng nhất chính là em đã an toàn trở về. Ninh Ninh, em biết không, mấy ngày nay lúc nào chị cũng cảm thấy áy náy, buổi tối cũng vẫn luôn mơ thấy ác mộng, chị cảm thấy chính chị là người đã hại chết em..."

"Chẳng lẽ không phải sao." Cố Ninh hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói.

Tưởng Du mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng nhìn Cố Ninh, hốc mắt nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương mù, nước mắt lập tức chảy xuống xuống: "Cố Ninh..."

"Chậc." Vẫn luôn khoanh tay một bên không nói chuyện, Trang Thần đột ngột tặc lưỡi một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, cô cười như có như không nhìn Tưởng Du nói: "Diễn đến đó là được rồi."

Cô cái gì cũng không nói, vừa nói ra liền nghe được đầy sự trào phúng.

Tưởng Du nước mắt giàn dụa khiến mọi người thương tiếc liền trở thành trò cười trong nháy mắt.

Lúc này, người vẫn luôn không nói gì, Lục Gia Tử, rốt cuộc cũng mở miệng, anh ta hơi nhíu mi lại, nhìn Cố Ninh tựa hồ có chút đang nhìn đứa trẻ không biết điều, lại tựa hồ cảm giác như cô đang cố tình gây sự: "Cố Ninh. Ngay tại tình huống đó, nếu em thật sự đã bị tang thi cắn, cho em lên xe như vậy sẽ gây nguy hiểm cho mọi người..."

Trang Thần lại lần nữa lên tiếng, mang theo sự châm chọc: "Cho nên các người liền bỏ lại cô ấy?"

Lục Gia Tử mày nhăn lại, có chút bất mãn nhìn Trang Thần, sau đó nói tiếp: "Nếu lúc ấy ngoài xe bất luận là ai, tôi cũng đều sẽ quyết định như vậy."

"Nếu lúc ấy tôi lên xe, thật sự bị tang thi cắn đi chăng nữa, thời gian biến đổi thành tang thi cũng đủ cho các người đối phó. Các người thậm chí còn không thèm xác nhận xem tôi có thật sự bị tang thi cắn hay không, chỉ bởi vì các người không muốn mạo hiểm, cho nên mới mặc kệ tôi sống chết..." Cố Ninh nói tới đây, âm thanh hơi trầm, sau đó lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Tôi cũng không phải 'bất luận là ai'*, tôi là Cố Ninh."

*Đoạn này tớ cũng không hiểu lắm, cầu người dịch hộ.

"我也不是任何一个人, 我是顾宁."

Cô nói xong câu đó cũng không để cho Lục Gia Tử cơ hội nói chuyện, nói tiếp: "Các người hẳn là đã quên xe này do ai tìm thấy?"

Lục Gia Tử đột nhiên có chút dự cảm không lành, anh ta còn đang muốn nói, nhưng Cố Ninh lại không cho anh cơ hội, cô dùng đao trong tay đánh vài cái vào tay vịn, sau đó nói với mấy người trong xe: "Ngay bâu giờ, các người đều cút hết xuống cho tôi!" Cô dừng lại một chút, ánh mắt nhìn qua Lục Gia Tử, Tưởng Du, Lâm Mĩ Phượng, ngay cả Tưởng Nhạc Châu, cô cũng không có một tia dư thừa cảm xúc, ánh mắt vô cùng lạnh băng: "Tất cả."

Trong xe tức khắc rối loạn một trận, vẻ mặt chột dạ lập tức biến mất, chỉ còn sự khủng hoảng cùng phẫn nộ...

"Cố Ninh, sao cô có thể nói vậy? Cô dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi xuống xe?" Một cái phụ nữ trung niên kích động mà đứng lên rống: "Xe này không phải của cô!"

Lâm Mĩ Phượng chanh chua trào phúng nói: "Cố Ninh, ba mẹ cô dạy dỗ cô như thế nào mà ngay cả một chút đạo lý cô cũng không có hả?!"

Tất cả mọi người đều ngồi ở vị trí của mình không hề nhúc nhích, thậm chí có người còn nhìn cô ánh mắt khiêu khích, ý tứ là chúng tôi chính là không xuống đấy, cô định làm gì chúng tôi? Có vài người thì không dám nhìn Cố Ninh, chỉ cúi đầu, nhưng cũng không có ý định đứng lên.

Ở đây ai cũng biết, nếu hiện tại bọn họ không còn chiếc xe này, hệ số nguy hiểm sẽ tăng cao, sinh mệnh là trên hết, thể diện cũng đâu còn quan trọng?

Bọn họ đắc ý, cảm thấy Cố Ninh bây giờ không làm gì được bọn họ, thì đột nhiên, một tiếng "bằng" vang lớn! Là tiếng súng!

Bao gồm cả Phương Pháp ở bên trong cũng khiếp sợ.

Trong xe không ít người sợ hãi tới mức kêu lên một tiếng.

Sau đó ánh mắt mọi người đều dừng trên tay Trang Thần, trên tay cô vẫn còn đang cầm một khẩu súng, người vừa mới nổ súng chính là cô.

Phương Pháp theo bản năng sờ bên hông của mình, liền phát hiện nơi đó trống không.

Trang Thần giơ súng, đối với những người trong xe mỉm cười, nụ cười kia thực sự rất mỹ lệ, nhưng trong mắt những người kia lại cảm thấy đáng sợ không nói nên lời, cô mỉm cười nói: "Các ngươi nói thử xem, nếu bây giờ tôi giết người, còn có ai quản không?"

Khóe miệng Phương Pháp giật giật, lại không lên tiếng.

Nụ cười trên mặt Trang Thần vụt tắt, sau đó lạnh giọng nói: "Các người đoán thử xem, tôi có dám giết người không?" Nói xong, cô liền đem họng súng lướt qua tất cả mọi người, từng người bị họng súng chỉ qua mặt mày nhanh chóng biến sắc, tất cả đều im lặng không dám lên tiếng.

Trang Thần khinh miệt nói: "Cố Ninh, cô thấy được không? Có những người, trời sinh chính là là thế, không thể giảng giải đạo lý cho bọn họ được. Bây giờ cô xem, như thế này bọn họ không phải ngoan ngoãn, nghe lời hơn rồi sao."

"Trang Thần, cô đừng dọa bọn họ." Cố Ninh mỉm cười duỗi tay đem cánh tay đang cầm súng của Trang Thần xuống, sau đó nói: "Những người trong xe này đại đa số đều là nhìn tôi lớn lên, là trưởng bối, chúng ta không thể quá tuyệt tình." Cô dừng một chút, nói: "Cũng đừng làm bẩn tay mình."

Trang Thần kinh ngạc nhướn mày.

Coi như mọi người trong xe đều cùng lúc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Lục Gia Tử lại nhìn Cố Ninh đang mỉm cười, trong lòng dâng lên một tia dự cảm không lành.

Ngay sau đó, đao trong tay Cố Ninh trực tiếp đâm vào vị trí cửa sổ xe bên cạnh mình! Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ vụn! Lực đánh của Cố Ninh vô cùng lớn, lập tức liền đem cánh cửa vỡ nát! Vụn kính văng khắp nơi, người ngồi vị trí gần đó bị mảnh kính văng qua, liền sợ tới mức cả người đều mềm nhũn! Nằm im trên ghế ngồi không dám động đậy.

Mà những người khác hoàn toàn bị cách làm của Cố Ninh khiến cho bị chấn động!

Nhưng Cố Ninh cũng không có ý định dừng lại mà đi từng hàng đập vỡ từng cái một!

Đối với hành động đập vỡ cửa kính của Cố Ninh, Lục Gia Tử rốt cuộc cũng phản ứng lại, liền tiến lên ngăn cản, họng súng tối om liền nhắm thẳng vào anh ta. Khuôn mặt Trang Thần vô cùng lạnh lùng, họng súng nháy mắt nhắm ngay đầu anh ta, ngón tay để ở cò súng, luôn sẵn sàng bóp cò.

Lục Gia Tử nhìn ánh mắt đầy sát khí của Trang Thần, một cử động cũng không dám.

Mà những người khác ở trong xe, vốn dĩ chỉ là một đám chỉ biết ngoài miệng mắng người, lúc này không dám ho he gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ninh từng đao một đập hết cửa kính xe.

Ngay cả mặt kính chắn gió Cố Ninh cũng không buông tha.

Bên này động tĩnh lớn như vậy, khiến cho không ít người bên ngoài chú ý, nhìn thấy Cố Ninh đang đập vỡ từng cửa kính xe một liền nghĩ thầm không biết cô gái này cùng với những người trên xe rốt cục có bao nhiêu thù hận.

Một chiếc xe mất đi kính tương đương với việc mất đi lá chắn bảo vệ, đi ở trên đường không có đến nửa điểm an toàn.

Cố Ninh đập xong kính xe, mới cảm thấy có chút sảng khoái, cuối cùng lạnh lùng nhìn Lục Gia Tử cùng Tưởng Du một cái, sau đó từng câu từng chữ nói: "Mấy người tốt nhất từ giờ trở đi cầu nguyện cho ba mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đi. Bằng không lần sau gặp lại, tôi không còn tốt tính như thế này nữa đâu." Nói xong câu đó, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười trào phúng: "Chúc mấy người lên đường, thượng lộ bình an."

Nói xong, sắc mặt lạnh lùng, cô không thèm nhìn những người xung quanh một cái, dẫm lên mặt đất đầy vụn kính đi xuống.

Trang Thần cười như không cười nhìn Lục Gia Tử nói: "Hy vọng ngươi hiện tại không hối hận vì lúc trước đã bỏ lại Cố Ninh." Dứt lời ánh mắt quét qua cửa kính vỡ vụn, vui sướng khi người gặp họa, học Cố Ninh nói: "Thượng lộ bình an."

Dứt lời liền đi xuống xe.

Chỉ có Phương Pháp cái gì cũng chưa nói, chỉ biểu cảm phức tạp nhìn Lục Gia Tử một cái, sau đó cũng đi theo phía sau Trang Thần xuống xe.

(3530)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro