Chương 15: Thích không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa bắt đầu hôn nàng từ tai lan dần xuống dưới, cẩn thận gặm cắn, không bỏ sót một tấc da thịt, đặc biệt là hai điểm đỏ bừng trước ngực nàng, bị cô gặm sưng cứng, cô mới thoả mãn dời xuống dưới.

Chaeyoung ngửa đầu nghiêng sang bên, theo động tác của cô không ngừng run rẩy, rên rỉ.

Cô đi thẳng xuống hoa huyệt cô khao khát, kéo hai chân nàng ra, cúi xuống da thịt mềm non cạnh tiểu huyệt cắn nhẹ, nhấm nháp.

“Ố?” cô dường như phát hiện ra đồ chơi mới, đưa tay cào cào cục thịt nhỏ núp trong khe hẹp.

“Á aa...”

Cô càng thêm đắc ý cúi xuống hôn, mút cục thịt nhỏ vào miệng gặm cắn.

“A... Không được...”

Mới vừa né đã bị cô kéo trở lại. Xoay người lại, ép cả người nàng xuống dưới thân mình.

“Đỡ nó, há miệng ngậm vào đi.”

“Ư...” nàng nhìn vật trong tay, kí ức không tốt tối hôm qua lại hiện lên. Do dự không chịu làm.

“Nhanh lên.”

“U...” Cảm giác mịn ấm làm cô rên rỉ. Biết nàng không thể nào nuốt hết nên không ép buộc, để cho nàng cọ xát ở đó.

Nhưng động tác mút lại nhanh hơn, một tay lặng lẽ di chuyển đến cúc huyệt, một tay vuốt ve hoa huyệt của nàng rồi đẩy vào.

Ngón tay cô cùng lúc đâm vào cúc huyệt và hoa huyệt, Chaeyoung ưỡn lưng muốn tránh, tiện thể nhả gậy thịt ra.

“Nếu miệng phía trên không muốn ngậm, thì thay chỗ vậy.”

Cong eo, gậy thịt từ chỗ ngón tay căng ra, chậm rãi đẩy quy đầu vào hoa huyệt, dừng một chút, rồi đâm vào cực nhanh, hung hăng đụng vào nơi nhạy cảm ngón tay cô vừa đùa giỡn, lực vào hung mãnh khiến quy đầu lập tức đụng tới chỗ sâu nhất, lại dùng sức, quy đầu xuyên vào cửa tử cung.

“Aaaa...”

Gậy thịt không ngừng đâm vào kéo ra, bụng nàng co bóp mấp máy vài cái, run rẩy vô lực nằm duỗi thẳng trên giường, để mặc cô nhiều lần ra vào.

“Bảo bối, em chặt quá, ép tôi thật sướng, tôi làm em có sướng không, hử?”

“Suo... Sướng... Ưm... Nhẹ thôi... Sâu quá...”

“Có thích tôi làm em không, nói mau, nói tôi sẽ làm nhẹ.” cô rất thích thấy nàng thẹn thùng rồi không thể nói được, lòng tham không đáy hỏi.

“Thích, thích, a... Xin chị... Nhẹ thôi.” Giờ phút này Chaeyoung đã mơ màng, không bận tâm đến xấu hổ, chỉ cần cô nhẹ một chút, muốn nàng nói gì nàng sẽ nói đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro