Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em định dọn đi đâu? Mà cản trở việc gì?"

"Dọn đâu chẳng được, dù sao chỉ cần không ngăn cản việc tốt của chị với Philo là được."

"Tốt nhất em nói rõ cho chị, rốt cuộc là có chuyện gì."

Chaeyoung thấy cô đã sai còn dữ tợn với nàng, trong lòng càng tủi thân, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Lắp bắp nói: "Chị không cần làm dữ với em, nếu chị muốn lấy Philo em sẽ không mặt dày bám chị đâu, chị nói một tiếng em lập tức đi ngay."

"Chị nói muốn lấy Philo lúc nào? Em nghe ai nói?"

"Còn đợi nói nữa sao? Tối qua chị làm gì, tự chị rõ."

"Tối qua chị làm gì hả? Chị tuần tra quanh thôn. Chuyện này liên quan gì với Philo?"

"Ớ... tối qua chị đi tuần hả?" nàng nghe vậy há hốc miệng, sao không giống điều nàng nghĩ gì hết vậy, nhưng cô về sao không chịu ôm nàng. Nàng nghĩ thế liền nói tuột ra.

"Em giận là vì vậy đó hả? Chị ở ngoài cả đêm, người lạnh lắm, muốn ấm người tí mới ôm em, sao vậy, bé con, muốn chị ôm thế sao, không đợi nổi à, đói khát vậy hả? Để chị xem em ướt chưa."

"Đừng, đừng quậy." nàng xấu hổ không thôi, không ngờ mình lại hiểu lầm, còn phản ứng quá đáng đến thế, nhưng sở dĩ nàng phản ứng vậy là vì nàng không tin bản thân, dù sao ở đây nàng không cùng tộc, tất cả ưu điểm của phụ nữ đều biến thành khuyết điểm.

Đến cả ưu điểm có khả năng sinh sản mạnh theo lời trưởng lão cũng không thể hiện được, nàng đến đây gần một năm, Ivey đã mang bầu, còn nàng thì không, nàng bắt đầu nghi ngờ có phải mình vô sinh không, nàng với Lisa phải nói là miệt mài hàng đêm, còn không sử dụng biện pháp tránh thai nào, lâu vậy chưa mang thai đúng là không bình thường chút nào.

Cảm giác không tự tin này cộng thêm cô và Philo qua lại thân mật, làm nàng gió thổi cỏ lay, trông gà hoá cuốc.

Tay cô chèn vào giữa hai chân nàng, nàng khép chặt chân lại, kéo tay cô ra: "Chị mệt cả đêm rồi, mau ngủ đi."

"Đừng lo, có mệt nữa cũng phải cho em no bụng để khỏi bỏ nhà đi đã, chị sẽ bắn đầy trong đây, bảo đảm em sẽ hài lòng."

"Chồng em sai rồi, chị tha cho em đi."

"Em sai rồi, em sai chỗ nào, nói chị nghe coi?" Ngón tay cô khẽ chọc vào hoa huyệt, uy hiếp nàng, nếu khiến cô không vừa lòng thì sẽ lập tức hành động, trừng phạt liền.

"Em...em...không nên hiểu lầm chị...em..." khô nóng cả người, hoa huyệt lại ướt át, nàng thẹn thùng ẹo người tránh né, nhưng bị cô giam trong ngực không thể nhúc nhích.

"Hiểu lầm chị cái gì? Hửm?"

"Ưm... thì là hiểu lầm..." nàng không thể nói thẳng nàng hiểu lầm cô và Philo tình cũ không rủ cũng tới, còn lên giường với nhau. Nàng suy nghĩ thật nhanh cuối cùng phát hiện ra lỗi của cô, lớn tiếng chất vấn: "Tối qua chị ở ngoài tuần tra cả đêm, sao không về nói em biết, hại em lo lắng."

"Em có lo sao? Chị nhìn không ra đó. Hôm qua về thôn là bị các trưởng lão gọi đi thương lượng đối sách, đến khi tối mịt mới xong, định về nói em biết nhưng có người vô lương tâm đã leo lên giường ngủ mất, không đi tìm chị, cả chờ cũng không chờ, em nói là lỗi của ai? Hử?"

Nàng nghẹn họng, hôm qua hình như nàng giận nên tắt đèn ngủ sớm. Chẳng lẽ do nàng nghĩ quá nhiều, vậy nàng sai rồi.

"Vậy chị có thể..."

Nàng chưa nói xong đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang: "Lisa chị mau đi một chút. Philo tỉnh lại là run đến giờ không chịu ăn uống, ai khuyên cũng không được."

"Được, tôi biết rồi, cậu về trước đi, tôi đến ngay."

Nàng nghe cô nói muốn đi thăm Philo thì nghiêng đầu cắn lên mũi cô.

Cô đau đến xuýt xoa, nhưng sợ làm nàng bị thương nên không dám vùng ra, chịu đau cho nàng cắn.

"Chị đi đi."

"Vợ à, em đúng là bạo lực, bị em cắn nát rồi."

"Đáng đời."

"Chị sang xem y thế nào, sẽ về nhanh thôi, vợ ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, mấy ngày nay quanh thôn không an toàn lắm."

"Chị đi thì đi nhanh lên, sao nói dai vậy."

"Vật nhỏ, em đúng là thích giận mà, khi về xem chị trị em thế nào."

Chaeyoung nằm trên giường nhìn bóng lưng cô đi khỏi, tay vuốt ve tấm da thú bên cạnh đang lạnh dần, lòng thấy bất an, không phải nàng không tin cô mà là nàng sợ, sợ cô cũng giống bạn trai cũ của nàng, không chống cự nổi sức hấp dẫn mà làm ra chuyện có lỗi với nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro