The Gioi Tu Chan 444-446

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Giới Tu Chân

Chương 444: Linh lực của Tạ Sơn

Khuôn mặt Tả Mạc không có vẻ nghiêm trọng, chỉ có bình tĩnh.

Khi Thương Vị Minh với Nhâm Tịnh xung đột, hắn vốn không định nhúng tay. Cho tới khi hành vi của Nhâm Tịnh khiến hắn thực sự không nhìn được mới quyết định xuất thủ. Cho dù ra tay hắn cũng chỉ tính dạy dỗ đối phương đối chút. Tới khi Nhâm gia tam lão xuất hiện, một câu của Nhâm Tịnh với vẻ bao che khuyết điểm bất kể nguyên tắc của ba lão già khiến Tả Mạc lập tức hiểu ra tiếp theo sẽ có chuyện gì.

Cái gì mà dĩ hòa vi quý, giờ cũng chỉ là vô nghĩa.

Vô số huyết chiến đã sớm tôi luyện cho Tả Mạc sư sát phạt quyết đoán, cho nên hắn mới lập tức giết chết Nhâm Tịnh ngay khi hai bên vừa động thủ. Nếu hai bên nhất định sẽ giao đáu, vậy trảm thảo trừ căn, tránh để lại hậu hoạn!

Trong mắt Tả Mạc ngay từ đầu đây vốn không phải tranh đấu tư nhân gì, đây là một trận chiến.

Chiến đấu không phải ngươi chết thì là ta vong!

Cho dù bọn họ không chống lại nổi hắn cũng sẽ hạ lệnh cho Chu Tước doanh và vệ doanh trực tiếp san bằng Nhâm gia! Hắn không muốn để lại bất cứ hậu hoạn gì, bọn họ sẽ phải nán lại đây rất lâu, lưu lại một gia tộc căm thù họ, trước sau luôn nghĩ cách báo thù, trong mắt Tả Mạc, làm vậy với tự tìm chết chẳng có gì khác nhau.

Trong chiến đấu, bất cứ suy nghĩ ngây thơ nào, bất cứ ảo tưởng may mắn gì đều rất có thể đem cái chết tới cho người đó.

Thần sắc Tả Mạc trấn tĩnh thong dong càng khiến cho Từ Chính Uy kinh hãi không yên, có điều sự chú ý của hắn vẫn bị trận chiến sống chết thu hút, tranh đáu giữa tu giả kim đan thường rất khó gặp.

Không thể không nói, tạo nghệ của Nhâm Đại ở pháp quyết hành mộc thật hâm sâu, thêm vào linh lực của hắn vốn hùng hậu hơn so với Vi Thắng, vừa phát lực, Vi Thắng lập tức cảm nhận được áp lực.

Chỉ thấy hư không vô tận như thủy triều rút khỏi, chỉ để lại Vi Thắng và Nhâm Đại tại đó.

Quen với đại ca, Nhâm Nhị và Nhâm Tam đều đồng thời biến sắc1

Đại ca lúc bình thường cực kỳ quý trọng lực lượng hành mộc cực kỳ tinh thuần đó, lúc này lại không hề keo kiệt tuôn ra! Hắn chẳng khác nào một gốc cây lớn đang hừng hực đốt cháy sinh mạng!

Màu xanh lục dọc theo hư vô kiếm ý giữa hai người, nhanh chóng lan về phía Vi Thắng.

Đại ca đang liều mạng! Sau trận chiến này dù thắng hay bị đại ca đều sẽ tổn thương nguyên khí cực lớn!

Trong lòng cả hai đều đau xót khó tả, cùng xuất ra đòn phản kích sắc bén nhất!

Nhâm Tam tính tình vốn nóng nảy, ra tay trước tiên, cười gằn một tiếng, hai tay uốn lượn, hơi khép lại, tạo thành một động tác quái dị!

Hô!

Một con chim lửa lớn cỡ nắm tay bay ra từ trong ngọn lửa! Con chim lửa này có lông màu đỏ tươi, thần sắc linh hoạt, mỗi lần vỗ cánh đều tung ra một loạt đốm lửa sáng rực.

Chim lửa hót lên một tiếng, ngửa đầu như mũi tên phẫn nộ bắn thẳng vào Song Thận kiếm phía trước!

Nó đột nhiên há mỏ, một luồng sáng đỏ chói bắn bẳn thẳng vào Song Thận kiếm của Tạ Sơn!

Song Thận kiếm thế không thể đỡ nổi song bị luồng sáng đỏ này bắn trúng lập tức ngừng lại giữa không trung. Con chim lửa kia rất có linh tính, không ngờ lại bỏ Song Thận kiếm lui lại phía sau.

Khi ánh đỏ bắn trung Song Thận kiếm, Tạ Sơn như bị một khối sắt nung đỏ đụng phải, liên hệ giữa bản thân với Song Thận kiếm cũng yếu đi một phần.

Sắc mặt Tạ sơn có phần khó coi, thanh Song Thận kiếm này là do đại nhân ban tặng, hắn vẫn quý như trân bảo không ngờ lại bị đối phương làm thương tổn, trong lòng vô cùng tức giận!

Tạ Sơn nổi giận, linh lực toàn thân mở ra như nước sôi trào, hắn không kìm được hét dài dài một tiếng, tiếng hét bao hàm linh lực, như sấm động cuồn cuộn trào ra!

Trong nhóm kim đan của Tả mạc, thực lực của Tạ Sơn yếu nhất, cho dù hắn là người đầu tiên đột phá kim đan. Không cần so sánh với Vi Thắng và Tả Mạc, dù là Tông Như hắn cũng chẳng bằng! Tông Như có được nguyện lực mà ai ai cũng sợ như sợ hổ, Đạt Già Kim Thân càng thần diệu vô cùng, còn Tạ Sơn thì sao, hắn tu luyện chỉ là kiếm quyết bình thường, tuy rằng cũng tham khảo Minh Tiêu kiếm quyết nhưng không quá hợp với hắn nên thu được không nhiều.

Song Tạ Sơn có một điểm mà không ai hơn được, đó là linh lực! Khi ở ngưng mạch linh lực của hắn đã đạt tới mức kinh người, một trăm tám mươi tinh! Hắn gần như là cứng rắn dựa vào việc tích lũy linh lực mà đột phá kim đan, song không ai ngờ tới việc tích luy nhìn như ngu dốt này khi hắn đột phá kim đan lại mang tới chỗ tốt cực lớn cho hắn!

Đó chính là linh lực!

Đột phá kim đan là linh lực gần hai trăm tinh, khiến hắn khi đột phá kim đan vô cùng thoải mái, còn linh lực cũng theo cảnh giới đột phá mà tăng trưởng điên cuồng!

Loại tăng trưởng này kéo dài rất lâu, cho tới tận bây giờ, tuy tốc độ đã chậm xuống song nó vẫn tăng lên rất ổn định!

Không ai biết, linh lực trong cơ thể Tạ sơn giờ đã đạt tới mức tám trăm tinh!

So với trước đây là nhiều hơn hơn bốn lần!

Kim đan nhất trọng thiên, linh lực trong cơ thể tích lũy nhiều nhất là một nghìn tinh! Nói cách khác, tu vi Tạ Sơn đã sắp chạm tới đỉnh của kim đan nhất trọng thiên! Vừa đột phá kim đan đã gần đạt tới nhị trọng thiên, cái này nói ra chắc không mấy ai dám tin!

Linh lực đạt tới tám trăm tinh cũng khiến cho hắn thành người duy nhất so đấu tu vi với ba lão già này mà không rơi xuống hạ phong!

Nhâm gia tam lão thành danh đã lâu, đột phá kim đan cũng đã vài chục năm, nhất là Nhâm Đại, tu vi đã lên tới kim đan nhị trọng thiên, linh lực trong cơ thể rất dồi dào, theo lý thuyết vốn không phải đám hậu bối mới đột phá kim đan như họ có khả năng đạt được! Song ai ngờ được, kẻ dùng linh lực hùng hậu để đột phá kim đan như Tạ Sơn lại là một quái thai như vậy!

Song Thận kiếm vốn bị luồng lửa của con chim khóa chặt lại đột nhiên tỏa sáng, khẽ xoay một cái, cứng rắn thoát khỏi sự trói buộc của con chim lửa!

Chim lửa cũng thật cơ trí, vừa thấy Song Thận kiếm thoát khỏi luồng lửa đã lại hót lên một tiếng, hai cánh rung lên, như một ánh lửa dài đánh thẳng về phía Song Thận kiếm!

Lúc này Song Thận kiếm như giao long thoát khốn, ánh sáng trên thân kiếm không ngừng tăng thêm!

Trong chớp mắt, hai thanh phi kiếm đều bao phủ trong luồng sáng gai mắt, chúng như hai quầng sáng quấn lây nhau giữa không trung! Do ánh sáng quá mạnh nên vốn phải sặc sỡ như cầu vồng giờ lại trở nên trắng sáng như mặt trời!

Phi kiếm lại ông lên, linh lực tuôn ra khiến thân thân kiếm rung rung, thân thể Tạ Sơn cũng không tự chủ được khé run, tức giận, phấn khích, đủ loại tâm tình hợp lại khiến khóe miệng Tạ Sơn khẽ nhếch lên!

Nếu những thủ đoạn khác đã không được vậy trực tiếp đấu linh lực thôi!

Khóe miệng khễ nhếch lên cười lạnh, trong mắt Tạ Sơn cũng hiện vẻ điên cuồng cùng ngoan độc!

Trong mắt Nhâm Tam cũng hiện vẻ hung ác, nói: "Đấu linh lực? Tìm chết sao?"

Hắn giang hai tay ra, linh lực toàn thân không hề giữ lại.

Kẻ trước mắt tuổi còn quá trẻ, không ngờ còn định so linh lực với mình? Đúng là chưa thấy ai ngu hơn tên này! Nhâm Tam quyết định trực tiếp dùng chiêu này đốt tên ngu ngốc trước mắt thành tro!

Ngọn lửa toàn thân hắn tăng mạnh, ngay cả khuôn mặt hắn cũng bị ngọn lửa dày đặc che phủ. Một số pháp bảo hơi kém trên người không chống nổi nhiệt độ coa như vậy, bị nung chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đuợc rồi nhanh chóng bị đốt thành tro bụi!

"Hỏa Điểu Triêu Tông!"

Gằn mạnh từng chữ, gần như dùng hết sức lực toàn thân đẩy khỏi kẽ răng!

Phốc!

Một con chim lửa chui ra!

Sau đó lại một con nữa!

Chỉ thấy từng con chim lửa từng con nối tiếp nhau bay khỏi ngọn lửa với tốc độ kinh người! Phảng phất như trong ngọn lửa kia có vô số chim lửa!

Chim lửa vừa bay ra đã vung hai cánh, như một ánh lửa dài đánh thẳng tới Song Thận kiếm đang như mặt trời nhỏ kia!

Trong nháy mắt!

Chim lửa như mưa!

Che phủ bầu trời!

Đốn lửa bắn xuống khắp nơi, không khí cũng bị thiêu đốt, tiếng nổ bôm bốp vang lên không dứt bên tai! Tia lửa rơi xuống kim tinh diệu thạch trên sàn, xuy xuy vài tiếng, một luồng khói xanh bốc lên, trên sàn xuất hiện một lỗ nhỏ.

Lớp diệu thạch nhẵn bóng có thể soi rõ người trong nháy mắt đã trở nên lỗ chỗ gồ ghề, thủng vô số lỗ nhỏ.

Tạ Sơn vẫn bình tĩnh không hề hốt hoảng!

Sống sót ra khỏi chiến trường như địa ngục kia, lòng dạ Tạ Sơn đã sớm cứng rắn như sắt đá, cho dù lưỡi dao chỉ thẳng vài mí mắt , hắn cũng chẳng hề rung động!

Chim lửa che phủ bầu trời chiếu vào mi mắt, linh lực sôi trào khiến tầm mắt hắn hơi vặn vẹo!

Hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào!

Sôi lên nào! Linh lực của ta!

Hắn như nói mê, nhẹ nhàng nỉ non, linh lực một trăm tám mươi tinh trong cơ thể như dung nham sôi trào, cuồn cuộn chảy trong phi kiếm nho nhỏ!

Phi kiếm như cảm ứng được lời nỉ non của hắn, rung lên ong ong, đáp lại hắn.

Tạ Sơn cho tới giờ chưa bao giờ cảm thụ được lực lượng của bản thân mạnh mẽ như vậy, cũng thấy suy yếu trước giờ chưa từng thấy!

Trong cơ thể không còn sót lại chút linh lực nào!

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong hai mặt trời nhỏ chói mắt có pha lẫn một ít ánh sáng khác, ánh kim nhỏ như lông trâu là Kim Hào, luồng khói nhàn nhạt phía sau như mưa cầu vồng là Hồng Vụ!

Song Thận kiếm kích hoạt toàn bộ bốn phù trận kỹ!

Hai mặt tròi nhỏ chói mắt hợp hai thành một, tạo thành một quầng sáng càng lớn, càng chói mắt hơn!

Tạ Sơn nhìn ngọn lửa của Nhâm tam, nhếch miệng cười, thần sắc lạid dột nhiên lăng lệ!

"Phá!"

Tiếng quát không chút linh lực, như không hề mang theo chút uy thế nào!

Song tiếng quát không chút uy thế đó lại khiến mọi người đồng loạt rùng mình.

Một chùm sáng thẳng tắp!

Chùm sáng màu trắng thẳng tắp như thước đo kẻ thành!

Chùm sáng thẳng tắp đâm thủng chim lửa che phủ bầu trời, xuyên thẳng vào ngọn lửa!

Thời gian như ngừng lại ngay thời khắc này, chim lửa khắp trời cũng cứng lại!

Một thông đạo lớn cỡ miệng chén thành hình xung quanh tia sáng màu trắng, thành hình giữa đám chim lửa chi chít, vài chục con chim lửa chỉ còn có nửa người, cúng lại giữa không trung.

Chim lửa hừng hực cháy, vẫn vỗ cánh bôp bốp.

Trên ngọn lửa, là một lỗ thủng lớn cỡ miệng chén, lỗ thủng nhẵn bóng trơn tuột, xuyên qua cái lỗ có thể thấy sàn nhà gồ ghề phía sau.

Ba!

Bỗng nhiên, một con chim lửa chỉ còn nửa thân thể nổ tung thành một khối lửa!

Bốp, một con chim khác cũng theo đó nổ tung!

Vụ nổ của hai con chim này như đốm lửa ném vào thùng thuốc nổ!

Ầm!

Vô số ánh lửa chói mắt đột nhiên bùng lên, tất cả chim lửa ầm ầm bùng nổ, ngọn lửa trong nháy mắt đã nuốt gọn vị trí của hai người!

Ầm!

Trong ngọn lửa lại vang lên một tiếng nổ lớn!

Trong tiếng nổ ầm ầm đó, một bóng người màu vàng kim sậm chui ra, chỉ thấy Tả Mạc mặt đầy bụi khói, thần sắc chật vật, tay kéo theo Tạ Sơn hơi thở đứt quãng!

Tìm được đường sống trongc hỗ chết song Tạ Sơn chẳng hề kinh sợ, chỉ nhẹ giọng nói: "Thật kinh khủng!"

Sau đó lẩm bẩm: "Ngu ngốc, không biết phi kiếm của anh đây là cấp năm sao?"

Nói xong, hắn cảm thấy trước mắt tối đen, lập tức hôn mê. Trong cơn hôn mê Tạ Sơn vẫn nắm chặt hai thanh kiếm nhỏ màu vàng kim.

Thế Giới Tu Chân

Chương 445: Đảo mây họ Nhâm.

Ầm!

Dòng nước trong suốt sát góc tường chuyển động với tốc độ cao đầy quỷ dị rôi lại đột nhiên bùng nổ. Dòng nước lập tức bị nổ thành vô số bọt nước nhỏ, rải rác khắp nơi.

Những vệt nước rải rác tren mặt đất kia bỗng như có sinh mạng chuyển động trên sàn nhà và mặt tường, chúng mau chóng tụ về một phía. Rất nhanh, chúng lại tụ lại thành một một người nước.

Trong lòng Nhâm Nhị hoảng sợ tới cực điểm, thực lực của người trước mặt thâm sâu khôn lường! Đối phương chỉ đám ra một quyền, không có quyền mang, không có tiếng gió rít, bình thường không có điểm nào đặc biệt, song cho dù hắn né tránh thế nào cũng không thoát nổi, ầm một tiếng đánh lên người, thân thể bằng nước lập tức tan nát!

Nhưng nếu như vậy hắn cũng không sợ, nước vốn vô hình vô dạng, nắm tay đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, cho dù đánh thân thể hắn tan thành bọt nước hắn cũng có thể tụ lại, không tổn hao gì. Hắn đã từng dùng cách gần như bất tử này đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ rồi.

Nào ngờ nắm tay đối phương thật kỳ quái, mỗi lần đánh tan thân thể nước của hắn lại có một luồng lực lượng tiến vào trong cơ thể. Luồng lực luơngj này nhỏ như tơ nhện, biến hóa kỳ lạ hiếm thấy, điều này khiến trong lòng hắn có dự cảm không ổn.

Càng không xong là hắn không tiếp cận được đối phương. Quyền của đối phương chuẩn xác tới đáng sợ, không đòn nào thất bại. Nhâm Nhị trong lòng kinh ngạc vô cùng, hắn biết tốc độ mình nhanh thế nào, phi kiếm chỉ hơi chậm một chút không cách gì chạm vào hắn được.

Thiền tu trẻ tuổi trước mắt thật không đơn giản.

Nhâm Nhị nhìn chằm chằm vào đối thủ, sát khì tràn ngập trong mắt, thầm hạ quyết tâm dù có liều mạng thụ thương cũng phải giết chết kẻ trước mắt!

Chưa từng có ai dám dẫm lên người Nhâm gia như vậy! Chưa từng có ai dám động tới một đầu ngón tay của Nhâm gia!

Nghĩ tới cái chết của Nhâm Tịnh, trong lòng lại đau đớn vô cùng! Ba huynh đệ họ chỉ có một đứa cháu như vậy, giờ lại bị người ta giết mất!

Đáng chết!

Những kẻ này, tất cả đều đáng chết!

Thủy ý toàn thân vận chueyern như ý lạ thường, Khúc Hoa Tiêu Quyết luyện tập nhiều năm không ngờ lại có dấu hiệu đột phá. Song Nhâm nhị không hề mừng rỡ, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là giết chết đối phương!

Ngay lúc này bỗng nghe bên Nhâm Tam ầm ầm nổ lớn, ngọn lửa đỏ rực quay cuồng bùng lên thu lại, trước ngực hắn đột nhiên đau nhức!

Lão tam chết rồi!

Khóe mắt Nhâm Nhị như muốn nứt, phát ra tiếng rít gào thê lương như dã thú!

"Đi chết đi!"

Bỗng dưng, thân thể hắn cứng đờ, vẻ mặt cứng lại. Nước bao quanh thân thể hắn cũng ngừng lưu động. Từng sợi dây nhỏ như tơ máy từ từ nổi rõ trên thân thể nước của hắn.

Ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, âm thanh cũng dần xa.

Ý thức mơ hồ!

Những sợi máu như mạng nhện trên người hắn bỗng nhiên hóa sáng lên.

Xoẹt!

Khối nước hóa thành một luồng hơi nưới máu trắng, bốc thẳng lên trên. Khi hơi nước tan đi, chỗ vừa rồi là người nước trống không không còn gì.

Vẻ hờ hững trong mắt Tông Như nhanh chóng rút đi, khẽ thở hổn hển, giữa tràn toát ra vẻ mệt mỏi khó thấy được. Trong lòng hơi cảm thán, mình vẫn quá yếu, chỉ loại Đạt Già Kim Thân sơ đẳng nhất này mà mình đã suýt nữa không chịu nổi rồi. Có điều vừa rồi vẫn là nguyện lực thật hữu dụng, nếu không nhờ nguyện lực sợ là trong thời gian ngắn không thể làm gì được Nhâm Nhị.

Hắn bay tới bên cạnh Tả Mạc, không nói một lời, nhắm mắt điều tức.

oOo

Trong chớp mắt, Nhâm gia tam lão đã bị giết hai, Từ Chính Uy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sợi máu quỷ dị kia là gì?

Trong lòng Từ Chính Uy úa lạnh, may quá, vừa rồi mình không giúp Nhâm gia tam lão. Theo thế cục trước mắt, Nhâm gia sắp xong đời rồi. Tuy rằng Nhâm Đại vẫn còn giằng co với kiếm tu trẻ tuổi kia song vẫn còn một người của đối phương chưa ra tay, ai hơn ai kém vừa nhìn là biết.

Đám người trẻ tuổi này thật quá mức lợi hại, không biết là ở đâu tới, ai nấy thâm sâu khôn lường. Bị kích thích, đầu óc Từ Chính Uy xoay chuyển rất nhanh, Nhâm gia bị hủy, hắn chẳng có chút đồng cảm, Nhâm gia vốn trước giờ ngang ngược, đã đắc tội với không ít người.

Chỉ không biết đám người trẻ tuổi này sẽ ở lại lâu dài hay chỉ đi ngang qua, nếu ở lại lâu, vậy sợ rằng kết cấu bên trong của Hư Linh thành sẽ lại thay đổi rồi!

Sống lâu ở Hư Linh thành, Từ Chính Uy hiểu, chỉ cần đừng náo động quá mức, Hư Linh phái sẽ không quản.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu đối phương ở lại lâu vậy chắc chắn phải giữ quan hệ thật tốt với họ. Về phía Vân Các hắn không lo, với hiểu biết của hắn về ông chủ Vân Các, chắc chắn sẽ không ngu ngốc làm kẻ địch với đám người hung hãn lai lịch bất minh song thực lực cường đại này.

Ngay lúc Từ Chính Uy đang suy nghĩ, tình thế trong trận lại xảy ra biến hóa.

Trong mắt Vi Thắng lộ vẻ thất vọng tràn trề, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đáng tiếc."

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, không một tiếng động, cây cỏ đang điên cuồng sinh trưởng trong Vô Không kiếm ý lập tức biến thành tro bụi, hóa thánh hư vô với tốc độ kinh người.

Khi kiếm ý lặng lẽ hư vô, phá hủy một điểm xanh lục cuối cùng.

Kiếm ý như kịch độc bắt đầu lan tràn dọc theo các sợi đằng cững cỏi, nơi nào nó đi qua, sợi đằng đều hóa thành hư vô. Nhâm Đại không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, hắn như bức tượng đất, bị kiếm ý cắn nuốt hóa thành hư vô ngay trước mắt mọi người.

Leng keng!

Một cái nhẫn rơi xuống mặt đất!

Cho dù đã chuẩn bị sẵn để kết giao, Từ Chính Uy vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Khuôn mặt đám hộ vệ và chưởng quỹ của Vân Các đều không còn chút máu, run như cầy sấy trong góc. Nhất là bọn họ nhìn thấy đám người này không coi ai ra gì quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, môi họ cũng không khỏi run lên.

Thần thái tự nhiên như vậy, không phải hung đồ chui ra từng trong vô số mưa máu gió tanh, vậy tuyệt đối không làm được!

oOo

Khi Thương Vị Minh tỉnh lại bỗng phát hiện trên người mình không chút thương tổn, khuôn mặt dại ra. Còn khi hắn biết được Nhâm gia tam lão bị giết, đầu óc ông lên một tiếng, lập tức trống rỗng.

Tả Mạc không cho hắn thời gian để tiêu hóa, trực tiếp hỏi: "Nhâm gia ở đâu?"

Chiến lợi phẩm chiếm được trên người ba lão ít tới mức đáng thương, ngoài ba tấm ngọc giản ra, những thứ khác Tả Mạc đều nhìn không vừa mắt. Đánh một trận gian khổ như vậy không có thu hoạch sao được?

"Ở đảo mây họ Nhâm." Tâm thần bị chấn động kịch liệt, Thương Vị Minh vô thức đáp lại. Lời vừa ra khỏi miệng hắn bỗng tỉnh táo lại, mặt lập tức biến sắc!

Thật tàn nhẫn!

Từ Chính Uy trong lòng cũng thầm run rẩy, có điều hắn không kinh ngạc như Thương vị Minh. Chiến đấu sống chết như vậy, kết quả cuối cùng đều thường như vậy.

"Đảo mây họ Nhâm?" Hai mắt Tả Mạc sáng bừng, vôi vàng ỏi: "Lớn cỡ nào?"

"Hơn bốn vạn mẫu, gần năm vạn mẫu, đây là đảo cỡ trung đứng đầu ở gần đây!" Thương Vị Minh vội vàng đáp: "Vị trí của đảo mây họ Nhâm rất tốt, tơ tằm lưu vân do đảo này sản xuất khá nổi tiếng ở vùng này!"

Nước bọt Tả Mạc chảy thẳng xuống đất!

Hơn bốn vạn mẫu, vậy cũng là hơn bốn vạn tinh thạch cấp ba đấy!

Tả Mạc vốn cần địa điểm đóng quân, giờ lập tức kích động!

"Đi đi đi! Giờ ra đó xem một chút!

oOo

Đảo mây họ Nhâm cách đảo lớn khoảng hai giờ bay. Tả Mạc dứt khoát mang theo thuyền Hắc Quy, cùng bay về phía đảo mây họ Nhâm.

Khi bay đến đảo mây họ Nhâm mới phát hiện nó khác với những đảo mây khác đôi chút. Trên không trung của nó trôi nổi rất nhiều đám mây, những áng mây này gần như bao phủ toàn bộ đảo mây lại, mọi thứ bên trong đều không thấy được.

Tả Mạc thấy thú vị bèn muốn tới gần xem thử.

Vừa tới gần, những áng mây này như bị kích thích, rung chuyển kịch liệt. Trong chớp mắt, những đám mây vốn trắng như bông giờ lại đột nhiên đen kịt như mực!

Xẹt xẹt xẹt!

Trong đám mây đen kịt, từng luồng điên lượn lờ uốn éo, thi thoảng lại lấp lóe ánh sáng, tiếng sấm nặng nề mơ hồ truyền ra trong mây đen dầy đặc.

Tả Mạc giật nảy mình, Minh Hư Dực vội vàng phát động, thoát khỏi vị trí vừa rồi.

Ầm!

Một đạo sấm sét lớn cỡ miệng chén lướt qua vị trí vừa rồi của hắn, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Tả Mạc.

Nếu bị đạo sấm sét lớn như vậy bắn trúng, vậy cái mạng của mình chắc chắn tiêu tan hơn nửa.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều trở nên căng thẳng, ngay cả sắc mặt Công Tôn Sai cũng có phần khó coi. Tấn công một hòn đảo mây như vậy sẽ phải trả giá cực lớn.

Thương Vị Minh vội vàng nhắc nhở: "Ông chủ, dùng thẻ bài của đảo!" Tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay Nhâm gia, hắn vô cùng cảm kích Tả Mạc. Hắn biết, nếu thực sự rơi vào tay Nhâm Tịnh, vậy chắc chắn sẽ sống không bằng chết. Cũng bởi vì trong lòng cảm kích nên hắn mới tận tâm tận lực giúp đỡ.

"Thẻ bài của đảo?" Tả Mạc sứng sốt, lại chợt nhớ tới trong đống chiến lợi phẩm quả thực có ngọc bài, vội vàng lấy ra.

Trên ngọc bài khắc một áng mây, phía sau là phù văn dày đặc.

Tâm thần Tả Mạc đảo qua thẻ bài, lập tức hiểu rõ. Thẻ bài này chuyên dùng để khống chế phù trận trên đảo mây, chỉ thầy Tả Mạc thầm vận linh lực, miệng hét lớn một tiếng: "Mở!"

Thẻ bài trong tay bỗng bắn ra một luồng sáng, chìm vào tầng mây dày đặc kia.

Tầng mây vừa rồi còn sấm sét cuồn cuộn lập tức yên tĩnh lại, mây đen lại hóa thành trắng, tầng mây dồn sang hai bên, trước mắt mọi người xuất hiện một con đường lớn.

Tả Mạc vô cùng vui sướng, bay xuống trước tiên, những người khác thấy thế cũng vội đuổi theo.

Đám người Tả Mạc tới khiến đảo mây họ Nhâm rối loạn một hồi. Có điều khi Thương Vị Minh lớn tiếng tuyên bố Nhâm gia tam lão đã chết, đảo mây họ Nhâm dổi chút, những người này ngược lại lại bình tĩnh xuống. Đa số họ là công nhân được thuê chứ không phải người hầu trong nhà, chẳng qua chỉ là đổi ông chủ mà thôi, nếu ông chủ này không tốt, cùng lắm thì họ rời đi.

"Đại nhân, từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây à?" Lôi bằng ấp úng hỏi.

"Sao? Không thích à?"

"Thích chứ! Thích quá chứ!" Lôi bằng xoa xoa tay, mặt đầy vẻ hưng phấn: "Ngày nào cũng chết nghẹn trong thuyền, bọn thuộc hạ cũng sắt ngột chết rồi! Ở lại đây càng hay..."

Mọi người đều vô cùng vui vẻ, bọn họ có địa bàn mới rồi!

Đám người hiếu chiến này vô cùng khao khát địa bàn, chẳng khác nào khát vọng của nam nhân với nữ nhân. Tòa thành ở Tiểu Sơn giới lúc trước cũng từng khiến họ vô cùng lưu luyến, sau này phiêu bạt khắp nơi, chém giết không ngừng. Giờ vất vả lắm mới có nơi cư trú, trong lòng bọn kích động ra sao, nghĩ là hiểu!

Không cần Tả Mạc nói gì, đám người này lập tức tung tay tung chân, chạy như điên khắp nơi.

Tả Mạc ngẩng đầu, trời quang mây tạnh, không khỏi lấy làm kỳ. Từ ngoài nhìn vào trong đảo mây, mây trắng cuồn cuộn, không thấy được gì. Song từ trong đảo mây nhìn ra lại không có chút gì che chắn.

Quả nhiên là một chỗ tốt!

Tả Mạc vô cùng đắc ý!

Thế Giới Tu Chân

Chương 446: Số liệu kinh người.

"Từ nay trở đi, hòn đảo mây này sẽ đổi tên thành Quy Đảo!" Tả Mạc vô cùng đắc ý tuyên bố.

Bên dưới lại chẳng ai hưởng ứng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, vẫn là Lôi bằng to gan mở miệng hỏi: "Đại nhân, sao lại gọi là Quy Đảo?"

"Thế nào? Cảm thấy cái tên này không hay?" Tả Mạc nhíu mày, từ từ hỏi.

"Không! Không! Không!" Lôi Bằng cuống quýt xua tay, mặt đỏ bừng bừng, một lúc sau mới yếu ớt nói: "Chỉ có điều... chỉ có điều... cái tên này.... hơi thiếu phong độ!"

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ băn khoăn.

Tả Mạc ha ha cười nhạt vài tiếng, vẻ mặt coi thường nói: "Vương bát ngàn năm rùa vạn năm, nghe câu này chưa?"

"Nghe rồi!" Mọi người liên tiếp gật đầu.

"Sống lâu mới kiếm được nhiều." Tả Mạc ra vẻ tình ý sâu xa nhắc nhở mọi người: "Xem xem, những kẻ huênh hoang phong cách kia, tất cả đều chỉ là quỷ đoản mệnh, vì sao? Vì quá bắt mắt nên dễ gây chú ý! Có câu, cái gì ấy nhỉ..."

Tả Mạc nhất thời không nhớ ra, cau mày vắt óc suy nghĩ.

"Là gì?" Mọi người phía dưới ai nấy vươn cổ, chờ câu tiếp theo.

"A, ta nhớ ra rồi." Tả Mạc phấn chấn tinh thần, giang hai tay ra nhìn bầu trời, kéo dài giọng, dùng ngữ khí thâm tình khiến người ta nổi cả da gà đọc: "Dáng vẻ nổi bật hơn người của hắn trong đám đông thật chói mắt, như ánh mặt trời khiến người khác không cách nào bỏ qua!"

Mọi người đều rùng mình, lông tóc dựng thẳng, thân thể khẽ run.

Chỉ thấy Tả Mạc cúi đầu nhìn lướt qua mọi người đang ngơ ngẩn không hiểu chi, giọng điệu khôi phục lại như bình thường, chỉ vào Lôi bằng nói: "Nếu trong trận doanh của đối phương có người như thế, ngươi sẽ làm gì?"

"Đánh hắn trước tiên!" Lôi bằng hung hăng nói, sát khí đằng đằng.

"Sao lại đánh hắn trước tiên?" Tả Mạc tiếp tục dẫn dắt.

"Người như vậy hoặc là cao thủ hoặc là thủ lĩnh, có... có.... có giá trị chiến lược càng cao!" Lôi Bằng lắp bắp nói, dưới áp bức của mẹ trẻ, học tập chiến đấu là môn bắt buộc đối với mọi thành viên của Chu Tước doanh. Ngay cả kẻ thô kệch như Lôi Bằng cũng có thể thuận miệng nói vài câu.

"Nói không sai!" Tả Mạc biểu dương Lôi bằng một câu rồi tiếp tục nói: "Đánh kẻ dẫn đầu trước tiên, ta nói chính là đạo lý này. Càng ít tiếng càng sống lâu được, sống lâu mới có thể kiếm được càng nhiều. Cái tên Quy Đảo không khiến người ta chú ý mới là thích hợp nhất cho chúng ta. Nguyên tắc của chúng ta trước giờ vẫn là ít tiếng, giả bộ kinh sợ, sau đó, he he, các ngươi biết rồi đấy!"

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cùng gật đầu liên tiếp, mắt sáng rực lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười gian: "He he, chúng ta hiểu rồi!"

Đúng lúc này Thương Vị Minh đi vào, mồ hôi lạnh chảy dài xuống đất.

Hắn rất muốn nói cho đại nhân biết, giết Nhâm gia tam lão sẽ tạo thành động tĩnh lớn tới mức nào đối với Hư Linh thành. Giờ chỉ sợ toàn bộ Hư Linh thành đều đã sôi lên sùng sục, có kín tiếng, có cúi thấp tới đâu chắc cũng chẳng ai dám tín.

Đương nhiên, những lời này chỉ xoay chuyển trong đầu hắn, hắn theo lsy trí ngậm miệng, ông chủ chắc chắn có suy tính của mình, một nhân vật nhỏ như mình chắc chắn không cách nào hiểu được thâm ý của ông chủ.

Hắn đã biết, ông chủ vốn không phải ông chủ gìm đây là một đoàn đội chiến đấu điển hình. Có điều, vậy cũng chẳng liên quan đến hắn, cho dù đối phương để hắn đi làm gì hắn đều sẽ thực hiện không chút do dự, tan xương nát thịt cũng không từ.

Đợi tiếng cười trong phòng ngừng hắn, hắn quay sang báo cáo với Tả mạc mỗi mục sản nghiệp ở Quy Đảo: "Đại nhân, đã kiểm tra xong."

Khi Tả Mạc nhìn thấy kết quả thống kê, con mắt lập tức trợn tròn lên.

Diện tích của Quy đảo là bốn vạn bảy ngàn mẫu, khiến Tả Mạc cảm khái, quả không hổ danh đảo mây cỡ trung đứng đầu. Một loạt số liệu kế tiếp khiến nước bọt Tả Mạc lập tức chảy thẳng xuống.

Linh điền trên đảo có một vạn năm ngàn mẫu, trong đó linh điền cấp ba là một vạn hai ngàn, linh điền cấp bốn là ba ngàn.

Thấy chữ số khổng lồ như vậy, hắn lập tức xuất thần. Năm đó toàn bộ Vô Không kiếm môn cũng chẳng có nhiều linh điền như vậy, càng đừng nói tới linh điền cấp ba! Nhiều linh điền cấp ba như vậy thậm chí có thể chống đỡ cho một môn phái không nhỏ. Đấy là vẫn chưa đề cập tới ba ngàn mẫu linh điền cấp bốn, đây là một khoản tiền lớn, rất lớn!

Kiếm lớn rồi!

Tả Mạc mừng như điên, ánh mắt đảo qua, cả người lại đột nhiên cứng lại!

Một vạn hai ngàn mẫu linh điền cấp ba mà lại chỉ có ba mươi linh thực phu!

Ba mươi linh thực phu!

Ngược lại với con số khổng lồ của linh điền, số lượng linh thực phu kém quá xa! Ba mươi linh thực phu, thậm chí không ai có ngọc bài Hạ Hoa, không ngờ toàn bộ đều là linh thực phu cấp Xuân Nha.

Nói cách khác, có khoảng một vạn mẫu linh điền cấp ba ở tìnht rạng hoang phế! Linh thực phu cấp Xuân Nha mỗi người chỉ trồng được tối đa năm mươi mẫu linh điền cấp ba, tổng cộng mới chỉ một ngàn năm trăm mẫu! Linh điền cấp bốn vào tay họ cũng chỉ là lãng phí, chẳng cách nào phát huy tác dụng chân chính!

Vừa nghĩ tới vài vạn mẫu linh điền lại để hoang, Tả Mạc chỉ thấy lòng đau nhói.

"Linh thực phu khó thuê hay sao?" Tả Mạc hỏi Thương Vị Minh.

Thương Vị Minh lắc đầu: "Không dễ thuê. Tuy rằng gần nhất tán tu tới đây tương đối nhiều song linh thực vu vẫn khan hiếm, rất nhiều nhà đều đang treo biển thuê linh thực phu."

Tả Mạc nghiến răng, vẻ mặt đau lòng, trong lòng cũng thầm nhớ kỹ chuyện này!

Thật quá lãng phí!

Tả Mạc nhanh chóng phát hiện, dùng không hết không chỉ là linh điền.

Trên đảo có ba mươi sáu cái linh tuyền nhưng mới dùng có sáu, lại còn nuôi dưỡng loại bình thường nhất.

Linh hồ trên đảo to to nhỏ nhỏ, có tới ba cái, song chẳng có cái nào được dùng. Thậm chí xung quanh linh hồ cỏ mọc thành bụi. Nghe nói Nhâm gia tam lão chẳng hề hứng thú với linh hồ nên ngay cả cỏ dại cũng chẳng dọn.

Khai phá được nguyên vẹn nhất là một cái động trên đảo, động Tuyết Tằm. Động này vốn cực sâu, lạnh lẽo vô cùng, trong động có một bầy Tuyết Vân Tằm sinh sống, tơ do Tuyết Vân Tằm nhả ra là tài liệu cấp bốn cao cấp, rất được ưa chuộng. Tơ tằm Lưu vân là thu nhập lớn nhất hàng năm trên đảo.

Trên đảo còn rất nhiều động khác, có điều đều không được khai phá sử dụng.

Tả Mạc xem xong, cảm giác đầu tiên trong lòng là Nhâm Gia đúng là phá hỏng đồ tốt!

Cảm giác thứ hai, kiếm lớn rồi!

Song quyết định đầu tiên của Tả Mạc lại là hạ lệnh cho mọi người lục soát toàn bộ Quy đảo một lần. Với tính cách không biết tiến thủ như Nhâm gia tam lão, Tả Mạc cảm thấy khả năng ba lão già này bỏ qua đồ tốt sẽ rất cao.

Một nơi rộng tới bốn vạn bảy ngàn mẫu thì đã không phải là nhỏ nữa rồi, bố trí phòng ngự ra sao cũng là vấn đề, điều này khiến Công Tôn sai đau đầu không thôi.

Còn tâm tư của tả Mạc đều đặt lên chuyện làm sao mới có thể vận dụng tốt tài nguyên ở Quy đảo.

oOo

"Nhâm gia bị diệt rồi?"

"Thật không? Nhâm gia làm sao lại bị diệt được? Ba kim đan cơ mà!"

"Thật đấy! Nghe nói đám người kia cũng chỉ có ba người ra tay, vẫn còn một người đứng ngoài. Nhâm đại tiểu thư cũng đã chết, chính ả ta gây họa!"

"Ha ha, ta đã từng nói rồi mà. Với tính tình của Nhâm đại tiểu thư, Nhâm gia ắt bị diệt!"

"Coi như trời cao có mắt!"

"Có điều sắp tới chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, chỉ tiện tay một cái đã đồ sát cả Nhâm gia, rõ ràng chẳng phải loại mà đám nhân vật nhỏ chúng ta trêu vào được!"

...

Như dự liệu của Thương Vị Minh, tin tức Nhâm gia bị diệt lập tức lan truyền trong Hư Linh thành. Vài đảo mây xung quanh Quy đảo lại càng như gặp phải đại địch, chỉ sợ đám người lai lịch bất minh này nổi lên ý xấu, ra tay với mình.

Điền gia, vài trưởng bối chủ sự tề tụ trong đường, sắc mặt mọi người đều rất nặng nề.

"Không ngờ Nhâm gia đã bị diệt rồi." Điền Vĩnh Thanh tổn thức không thôi: "Nhâm gia tam kim đan thoáng cái đã chẳng còn,

"Đừng nhiều lời vô dụng." Điền Hoành Ba lộ vẻ không cho là đúng: "Đám người lai lịch không rõ đó chiếm mất đảo mây họ Nhâm rồi, đó là địa bàn chúng ta vẫn luôn nghĩ cách thôn tính! Tròn một vạn năm ngàn mẫu linh điền, cấp bốn có hơn ba ngàn mẫu, còn lại đều là cấp ba! Đấy là còn chưa nói tới tơ tằm Lưu Vân. Toàn bộ của cải Nhâm gia đều dựa cả vào nó!"

"Nếu chúng ta có thể thu được đảo mây họ Nhâm, thực lực nhất định sẽ tăng vọt!" Một trưởng lão khác nói: "Không ngờ lại bị một đám người ngoài đoạt trước!"

Mọi người đều im lặng, Điền gia sở trường nhất là linh thực, bọn họ khao khát linh điền hơn xa các gia tộc khác. Họ vốn đã mưu đồ rất lâu, đang chuẩn bị một đòn đoạt luôn đảo mây họ Nhâm, nào ngờ Tả Mạc lại nửa đường chặn giết, chiếm được trước.

"Tạm thời đừng nên vọng động." Điền Vĩnh Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Đám người này lai lịch không rõ, lúc này ra tay hậu quả khó lường. Chúng ta nên phái người thăm dò đôi chút xem họ có bán đảo hay không? Chỉ cần có giá là có thể thương lượng!"

"Chỗ tốt như vậy ai lại ngu đến mức đem bán đi?" Điền Hoành Ba không cho là đúng.

"Chắc gì." Điền Vĩnh Thanh cười lạnh nói: "Linh điền có nhiều nữa mà không có linh thực phu thì cũng chỉ bỏ hoang được thôi! Chỉ có một điểm duy nhất khiến đối phương phân vân là tơ tằm Lưu Vân."

Đám người trong hội truơnrg lão cười thầm, gần bảy phần linh thực phu trên thị trường Hư Linh thành đều là từ Điền gia. Điền gia tam gia tinh thông linh thực, đa số linh thực phu lấy được ngọc bài cấp cao đều hy vọng có thể tiến theo một bước, vậy nên dồn dập gia nhập Điền gia.

Điền gia có được nhiều linh thực phu nhất, cũng vì vậy nên họ khao khát linh điền nhất. Mà xung quanh Hư Linh thành, đảo mây có nhiều linh điền nhất lại không phải của Điền gia mà là đảo mây họ Nhâm.

"Nói vậy nhưng cũng không phải không thể được." Một trưởng lão khác mở miệng nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng Tinh Vân đảo để đổi lại, trên đảo đó có một mỏ quặng Tinh Vân cấp bốn, so sánh với tơ tằm Lưu Vân cũng chẳng kém!"

Xoạt, không ít trưởng lão đồng thời hít một hơi lạnh, mỏ quặng Tinh vân sản xuất ra sắt Tinh Vân cấp bốn, đây là một trong những thu nhập quan trọng nhất của Điền gia.

"Cái giá này cũng thật quá lớn!" Điền Hoành Ba lộ vẻ đau lòng.

Điền Vĩnh Thanh khoát khoát tay: "Đừng nóng, bọn họ chỉ mới dừng chân, nếu không phải Nhâm Tịnh ngu ngốc tới trêu chọc họ, họ sẽ tuyệt đối hung hăng làm càn như vậy! Trước mắt chúng ta cần yên tĩnh một thời gian, từ từ tiếp xúc với họ."

"Nếu bọn họ ra tay thì sao?" Một trưởng lão lo lắng nói.

Điền Vĩnh Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Nếu chúng cho rằng diệt được Nhâm gia là có thể chọc tới Điền gia chúng ta, vậy chính là ngày chết của chúng!"

Nhìn những người bên dưới vẻ mặt nghi hoặc, Điền Vĩnh Thanh lạnh lùng nói: "Đại gia gia qua một hai tháng nữa sẽ xuất quan rồi."

Đám trưởng lão lập tức ngẩn ngơ, rồi sau đó lộ vẻ mừng như điên.

Điền Vĩnh Thanh như ngại một tin tốt không đủ, nói tiếp: "Còn một tin tốt nữa, Điền gia chiến bộ của chúng ta, Điền Dạ sắp trở về!"

Bên dưới bỗng im bặt, rất nhiều trưởng lão lộ vẻ kinh sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro