Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, bà Deborah bế Sienna ra ngoài, giả vờ như mình đã tìm thấy cô.

"Làm sao..."

"Cô bé đã ở trong tủ quần áo."

Đại công tước nhíu mày.

"Con bé trốn ngay đó mà ta không biết à?"

"Tôi nghĩ cô bé bị thương và cần được điều trị ạ."

À, ừ ưu tiên hàng đầu là xử lý vết thương. Ông nhanh chóng quên đi những nghi ngờ của mình sau đó.

"Đưa con bé cho ta."

Đại công tước dang tay đón lấy Sienna. Nhưng ngay lúc đó, Sienna rùng mình và nắm lấy tay áo của bà Deborah.

Nhìn như thế nào đi chăng nữa thì rõ ràng là Sienna sợ Đại công tước.

Trước khi bầu không khí trở nên căng thẳng, bà Deborah đã nhanh chóng xin phép.

"Ngài đừng lo lắng, thưa Điện hạ. Tôi sẽ ôm cô ấy cẩn thận."

"...Cứ làm vậy đi."

Họ đi đến phòng khách gần nhất. Một chiếc ghế bành được đặt gần ngọn lửa và mọi người quấn chăn cho Sienna.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ đã đến theo lệnh của Đại công tước. Một bác sĩ đối xử với Sienna cẩn thận như lông hồng.

'Ừm...'

Tôi cứ nghĩ thật khó chịu khi mình sống trong dinh thự này như một vị khách không mời, nhưng tôi nhận ra rằng sẽ thật khó chịu hơn khi được đối xử tận tình chu đáo trong khi tôi chưa từng được đón nhận như thế trước đây bao giờ.

"Ôi trời, cô bé ngã nặng quá."

Vết thương trở nên nghiêm trọng hơn dự kiến ​​do bỏ mặc nó trong một đêm. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể tập trung vào cơn đau khi thuốc khử trùng được bôi lên.

"Tiểu thư đã kiên nhẫn rồi. Con có muốn một viên kẹo không?"

Băng bó xong, bác sĩ còn cho kẹo nữa. Sienna, người không mong đợi sự tử tế này, hơi ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào viên kẹo.

"KHÔNG ạ..."

Tôi bất giác mỉm cười lắc đầu.

'Tôi không còn là trẻ con nữa ...'

Ngoài ra, thật không hay chút nào khi bới móc lại những ký ức trong quá khứ mà tôi đã cố gắng chôn vùi theo cách này.

Trước đây, ngay cả khi Sienna bị thương cũng không có ai gọi bác sĩ.

Đến mức những người giúp hầu phải miễn cưỡng cho cô uống thuốc.

Vậy mà giờ đây tôi được bác sĩ chữa trị tận tình và thậm chí còn cho tôi kẹo.

'Chẳng lẽ tôi không phải quay ngược thời gian mà đã đến một thế giới khác rồi ư?'

Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được điều vô nghĩa này.

Thật bất ngờ, vị bác sĩ cho kẹo sau khi thấy đứa trẻ chịu đau mà không quấy khóc đã ngượng ngùng rút tay và bỏ đi.

Đại công tước, người đã quan sát toàn bộ một cách cẩn thận, hỏi.

"...tại sao con lại ngủ trong một căn phòng nhỏ như vậy?"

Sienna đã thành thật trả lời.

"Khi tôi tỉnh dậy, thật khó tin rằng một căn phòng đẹp như vậy lại có thể là của mình."

"...."

Những từ đơn giản nhường chỗ cho trí tưởng tượng. Đại công tước và những người khác nghe được rằng đứa trẻ bị thương khi lang thang quanh lâu đài vào lúc nửa đêm tìm một căn phòng tồi tàn để tránh bị mắng mỏ.

"Ôi trời..."

"Ôi chúa ơi, đứa nhỏ."

Sienna nghĩ trong khi nhìn vào khuôn mặt của Đại công tước đang nhìn mình mà thở dài.

'Lại một lần nữa. Đó là biểu cảm mà ông ấy đã làm ở trại trẻ mồ côi ngày hôm qua.'

Một biểu hiện của sự kiên nhẫn với một chút khó chịu.

Có vẻ như Đại công tước có một lý do đằng sau việc ban cho tôi một căn phòng đẹp như vậy.

'Chà, tôi không muốn hỏi Đại công tước về điều đó....'

Bây giờ, Sienna không muốn dính líu chút xíu tình cảm nào với những con người trong dinh thự này nữa. Tôi lặng lẽ gác lại những câu hỏi mà tôi đã nghe sang một bên.

'Cho dù tôi là một đứa trẻ mồ côi hay hư hỏng ...'

Mình đang làm gì vậy, biết lý do của việc đối xử khác với trước đây đâu còn ý nghĩa nữa?

Nó chỉ là một ảo mộng và rồi biến mất như làn sương mù khi Loreina đến.

Sienna biết. Giữa cô và Loreina có một hố sâu ngăn cách mà tài năng không tài nào lấp đầy được.

Vì vậy, cô chỉ muốn sống lặng lẽ cho đến khi cô 15 tuổi và đủ điều kiện để vào học viện.

Tốt nhất là đừng đặt ra những câu hỏi vô ích và tệ hơn là đừng có những hy vọng vô ích.

'Tôi ghét điều đó.'

Vào lúc ấy, Sienna quyết định chấm dứt tình hình này một cách gọn gàng.

"Con xin lỗi ạ. Con sẽ không làm ầm ĩ lên như thế này nữa."

"Tại sao con...."

Không, không phải vậy. Đại công tước lắc đầu thở dài.

Đó là lỗi của người hầu vì đã không chọn ra một bảo mẫu ở bên giường. Lỗi của những người hầu cũng là lỗi của ông.

Sienna không cần phải bị chất vấn, cũng không cần một lời xin lỗi từ Sienna.

"Con không làm gì sai cả nên không cần phải xin lỗi."

"....."

"Từ giờ trở đi, đây sẽ là phòng của con, vì vậy hãy bắt đầu làm quen với nó."

Thay vì trả lời, Sienna chỉ ngước nhìn Công tước.

"...Con có điều gì muốn nói?"

Sienna do dự một lúc.

'Tôi có nên nói căn phòng này quá tốt đối với tôi hay không?'

Chiếc Nôi Mặt Trăng dành cho Loreina, không phải cho Sienna.

'Nếu tôi chiếm nó, sẽ rất rắc rối khi tôi phải trả lại cho chị gái mình sau này.'

Tôi có nên nói với Ngài hay không?

Nghĩ đến đó cũng đủ khiến lòng tôi khó chịu. Sienna thầm lắc đầu trong im lặng.

Dù sao đi chăng nữa, nếu Loreina đến và yêu cầu căn phòng, đương nhiên Sienna sẽ có thể chuyển sang phòng khác.

'Tôi sẽ không là người bị làm phiền trong quá trình này.'

Nếu tôi lặng lẽ rời khỏi phòng thì ngay cả Loreina ít nhất cũng sẽ biết Sienna không có ý định đối đầu.

'Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu.'

Nghĩ lại thì, có ít nhất một không gian trong phòng mà Sienna quen thuộc. Cô chỉ có thể im lặng ở đó. Sau khi xem xét tình hình xong, Sienna lặng lẽ lắc đầu.

Đại công tước nhìn đứa trẻ đang lặng lẽ lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu.

Khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Sienna ở cô nhi viện, cô vẫn giống như một đứa trẻ đáng thương nhưng khi nói chuyện lại giống một đứa trẻ trưởng thành.

'Sẽ mất thêm một chút thời gian để thích nghi.'

Tuy không rõ ràng nhưng ông nghĩ bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài nghĩ như vậy.

* * *

Bà Deborah đưa Sienna trở lại Cái nôi của Mặt trăng.

Căn phòng được trang trí bằng màu xanh da trời tươi mát và màu trắng, đẹp nhất là khi ánh nắng tràn qua những ô cửa sổ trên tầng cao.

Một đứa trẻ thức dậy vào một đêm tối và ngạc nhiên trước một căn phòng đẹp. Bây giờ cô bé sẽ không ngạc nhiên hơn nữa sao?

Tò mò, bà Deborah liếc nhìn Siena. Nhưng Sienna...

"...ha."

Cô chỉ biết thở dài như nhìn vào một căn phòng bừa bộn.

Như thể sử dụng căn phòng này sẽ rất đau đầu.

'Thật là một đứa trẻ kỳ quặc.'

Bà Deborah nghĩ thầm. Vì bà không có ý định hạ thấp một đứa trẻ dường như được yêu mến bởi Đại công tước - người đàn ông quyền lực nhất trong gia đình, bà nói chuyện với Sienna rất lịch sự.

"Vậy thì, thưa tiểu thư, tôi sẽ mang bữa ăn cho cô trong khi cô nghỉ ngơi."

Cô bé có thể sẽ ngạc nhiên bất kể mình được tặng gì. Cô bé ấy sẽ phát triển nhanh chóng nếu được chiều chuộng hư hỏng và rồi sẽ sớm quên đi quá khứ của mình và tận hưởng việc trở thành một đứa con của Nacht.

Bà Deborah tin như vậy.

Chỉ mất chưa đầy mười phút để chứng minh rằng phán đoán đó là vội vàng.

"...cô?"

Bà Deborah chỉ mất khoảng mười phút để trở lại cùng với một người hầu đẩy xe chở đồ ăn sáng.

Nhưng trong lúc đó, Sienna lại biến mất không dấu vết.

'Lẽ nào lại là căn phòng ở tầng ba đó...?'

Ngay khi người hầu gái bắt đầu cau mày, một cánh cửa nhỏ bên trong phòng ngủ mở ra.

"Bà đã về rồi à?"

"Vâng."

"Đó là phòng dành cho người hầu, nhưng..."

"Thế ạ?"

Sienna chớp mắt một cách tự nhiên.

"Tôi không biết. Tôi cảm thấy tốt hơn khi ở trong đó."

"Đó không phải là nơi để cô ở. Hãy ra đây và tôi sẽ chăm sóc cho cô.

Thay vì cứ khăng khăng ăn trong căn phòng đó, Sienna đã làm theo và ra ngoài.

'Không cần phải bướng bỉnh như vậy.'

Sienna quyết định ở lại đó càng lâu càng tốt. Mỗi khi bà Deborah hoặc Đại công tước hỏi, cô có thể đáp lại rằng, "Tôi cảm thấy thoải mái khi ở đó."

Tôi sẽ không rời khỏi căn phòng đó bởi vì tôi là một đứa trẻ mồ côi biết vị trí của mình.

'Nếu tôi cứ khăng khăng đòi, họ có thể ngăn tôi sống ở đó.'

Sienna quyết định nhượng bộ một chút để tránh xảy ra một sự kiện lộn xộn.

"Thật thoải mái khi không cố gắng.'

Đó là một nhận thức mới sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc sống trong tương lai của tôi.

"Mời ngồi ở đây."

Đó là một chế độ ăn kiêng được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, có lẽ để xoa dịu một đứa trẻ đang lo lắng. Trứng tráng mềm là món ăn dành cho trẻ nhỏ.

Nó ấm và ngon miệng, nhưng tôi không có cảm giác thèm ăn.

"......haaaam."

Tôi đã buồn ngủ đến mức có thể ngáp.

"Tiểu thư buồn ngủ vì đã mất ngủ."

Bà Deborah xoa dịu Sienna và giục cô cầm bộ đồ ăn.

"Chỉ cần ăn một chút thôi. Khi ăn xong, tôi sẽ đưa cô đi ngủ.

"Vâng..."

Với cơ thể của một đứa trẻ, chống lại người lớn là vô ích.

Siena cầu nguyện trước bữa ăn xong và cắt món trứng tráng thành những miếng nhỏ rồi đưa lên miệng.

Mắt bà Deborah sáng lấp lánh.

'Đối với một đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy phép xã giao, động tác của cô bé rất gọn gàng.'

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Trans: Sue ✿

Bạn gì ơi ~ Thấy cái nút sao nho nhỏ ở góc dưới này không ~ Nhấn vào nó nhé mình zui lắm :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro