CHAP 26: KẾT GIỚI ĐA TẦNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bức tường phòng thủ nào cũng có nhiều tầng nhiều lớp, muốn xuyên qua nó cần phải kiên nhẫn và có cách riêng"


Ngô Công cùng tứ đại pháp sư đã tới trước thánh địa cấm, nơi phong ấn Huyền Vũ Tam Luân.

- Thưa hiệu trưởng, Truy Tùng đội đã phát hiện ra một số dấu vết chứng tỏ từng có "con người" xuất hiện ở chỗ này, nhưng hiện giờ không thể dò ra được chúng đang ở đâu! Xin đợi lệnh.
- Binh đoàn mặt đất! Bọn chúng có ý đồ gì đây! Một trong tứ đại pháp sư của GOFS lên tiếng, giọng nói khan khan, chứng tỏ người đàn ông này đã đứng tuổi.
- Theo tôi, chúng muốn thu phục Huyền Vũ Tam Luân, hoặc là dùng nó để làm cho Địa Ngục một phen náo loạn.... Nữ pháp sư trẻ tuổi, mái tóc dài mượt mà, đeo một thanh trường kiếm hùng vĩ đưa ra nhận xét.
- Nhưng mục đích là gì? Chẳng lẽ họ biết kế hoạch của chúng ta? Ngô Công thản thốt!
- Đừng có đoán già đoán non nữa, mau chóng phá kết giới vào trong bắt hết bọn chúng, dùng cực hình mà tra cung, thế nào cũng rõ ngọn ngành mà thôi. Hahaha. Nữ pháp sư ẩn mình trong chiếc áo choàng xanh lục cất nụ cười ghê rợn, dư âm của nó làm cho toàn bộ cây cối ở vùng đó rung lắc dữ dội.

- Đội Phong Ấn mau tiến hành tháo gỡ phong ấn này! Ngô Dụng ra lệnh.
Binh đoàn mặt đất đã đặt một lớp phong ấn bên ngoài đề phòng sự phát hiện của GOFS đồng thời cũng để cầm chân họ nếu xảy ra vấn đề, và nó đang phát huy tác dụng.

- Thưa....... Đây là.... Đây là.... Phong ấn hút linh lực của Địa giới, đội phong ấn không thể làm gì được.
- Ăn hại! Để đó cho ta, Nữ pháp sư khoác áo choàng xanh lục lên tiếng.
- Thanh Y, ta thấy tốt nhất nên để cho Tổng Tư Lệnh xử lý đi!
- Ngươi tưởng là ta không làm được sao! Xem đây!
- Ngừng lại đi Thanh Y! Tổng Tư Lệnh, anh xem có thể xử lý cái kết giới này không? Ngô Dụng lên tiếng chủ trì, dù gì đi nữa vai vế của ông trong ngôi trường này cũng là lớn nhất.
- Được!

Tổng Tư Lệnh phất tay một cái, một cơn gió hất tung đám bụi cát dưới đất, trong khoảng khắc đám cát bụi đó bay tới và phủ lên bề mặt của Kết Giới.

- Dùng bụi để ngăn việc bị hút linh lực, thông minh đấy, Lạc Yến – Nữ pháp sư xinh đẹp với thanh kiếm dài đeo trên lưng cất tiếng.

Tổng Tư Lệnh mỉm cười, không trả lời, tiếp tục công việc của mình, ông đặt tay lên lớp kết giới đã phủ bụi, một làn sáng Tím ánh lên.

- Hắn đang làm gì thế? Thanh Y hỏi.
- Thưa Đại pháp sư, sư phụ đang dò tìm điểm yếu của kết giới này ạ! Phục Thánh trả lời. Tuy cậu cũng không ưa Vị nữ pháp sư này lắm nhưng sư phụ đã dạy, không được tùy tiện sinh sự, phải biết nhịn những thứ cần nhịn.
- Tôi nghĩ phải chờ thêm một chút thời gian nữa rồi, chi bằng mọi người hãy thưởng thức một chút âm nhạc giải khuây ! Lục Âm – vị pháp sư trung niên triệu hồi một chiếc lục vĩ huyền cầm, thong thả ngồi xuống và bắt đầu dạo nhạc.

Tiếng nhạc phát ra như âm thanh của cơn gió, như tiếng hát dịu dàng của cơn sóng biển thanh thoát, nhanh chóng lan ra không gian xung quanh.

- Tôi cảm thấy linh lực của mình đang được phục hồi. Một thành viên của đội phong ấn lên tiếng.
- Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, chưa bao giờ có cảm giác thế này! Quả thật xứng danh là một trong tứ đại pháp sư Dịu Âm Tiên Sinh mà!

Tiếng nhạc cũng lan truyền đến không gian của Huyền Vũ Tam Luân.

Bạch đang vô cùng lo lắng vì trong trận đấu lúc nãy và khi triệu hồi Tiểu Hồ, lượng linh lực tồn dư của cậu hiện không nhiều. Thế nhưng từ khi nghe được những âm thanh thần bí đó, toàn bộ cở thể cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái, và một lượng Linh lực đáng kể được hồi phục.

- Đúng là trời giúp mình mà. Bạch mỉm cười. Mọi người chuẩn bị xong hết chưa. Chúng ta cho Huyền Vũ Tam Luân một trận nào.

Nhóm thanh thiếu niên gật đầu mỉm cười, chỉ một chút sơ sót họ có thể bỏ mạng ở nơi này. Nhưng con người đó đã giúp cho họ có một lòng tin cực lớn. Niềm tin có thể đánh bại một trong cửu đại thánh thú.

Tam Luân Huyền Vũ vốn có hình dạng một con rùa khổng lồ, trên đầu nó là một chiếc sừng lớn, cứng chắc vô ngần, toàn bộ cơ thể con thánh thú được bao bọc bởi chiếc mai bằng hắc tinh thạch. Tương truyền Tam Luân được sinh ra ở một đầm lầy nơi mà khí độc quanh năm bao phủ, từ nhỏ được tôi luyện ở nơi độc nhất, nguy hại nhất, thế nên nó chưa từng biết sợ bất cứ thứ gì. Mỗi hơi thở của nó đều chứa đầy độc tố, máu huyết của nó có thể giết chết bất kỳ sinh vật nào.

Và theo như trong quyển "thánh thú chiến thư" kể lại thì sau trận chiến của những thánh thú. Bộ giáp tinh thạch của Huyền Vũ Tam Luân đã bị tổn thương khá nặng. Cho nên mỗi khi xuất hiện nó đều sử dụng một lớp độc vụ dày đặt bao quanh cơ thể. Cho nên, chỉ cần có thể xuyên qua lớp độc vụ đó là có thể công kích được nó hiệu quả hơn.

Trong binh thư có câu " Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng". Nhưng đó chỉ là trong sách vở. Muốn nắm bắt được khả năng của người khác không phải là chuyện dễ, huống hồ là đối với một thánh thú. Ngoài ra, đây là lần đầu tiên Trường Bạch gặp gỡ những người của binh đoàn mặt đất, làm sao cậu có thể biết được khả năng của từng người. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Phải đánh cược một lần, bằng không tất cả sẽ nằm lại tại nơi này.

" Rầm! Rầm"

Tiếng bước chân của con thánh thú khổng lồ ngày càng lớn hơn, đồng thời luồn khí độc xung quanh ngày càng dày đặt. Năm người cũng đã hoàn thành công việc chuẩn bị, " cái bẫy" này nhất định có thể làm Tam Luân khốn đốn.

Diệu Âm Tiên Sinh gảy xong khúc nhạc, cũng là lúc Tổng Tư Lệnh hạ cánh tay xuống. Lẩm bẩm đọc vài chú ngữ gì đó. Sau đó, trên tay ông xuất hiện một dấu ấn pháp thuật màu tím. Ông ấn lòng bàn tay vào lớp kết giới, và trong khoảnh khắc đó, những mảnh phép thuật tạo thành kết giới từ từ vỡ nát ra, rơi vụn xuống như một cơn mưa tinh thể.

- Quả thật là một phép thuật tuyệt đẹp! Lạc Yến có lời khen.

- Phí thời gian! Nếu để ta thì đã xong từ đời nào rồi! Thanh y pháp sư càu nhàu.

Chỉ có Phục Thánh và Ngô Công là không có biểu tình gì. Bởi vì họ đã từng mục kích những phép thuật còn tuyệt vời hơn thế nữa.

- Chúng ta tiến vào thôi! Ngô Công phát hiệu lệnh.

Theo sau ông, tứ đại pháp sư của học viện, cùng với những tinh đồ của họ ngay lập tức nối gót theo. Còn những binh lính khác thì ở ngoài theo phân phối, phòng thủ nếu có gì bất lợi.

Đối với bất kỳ sinh vật nào, thời khắc chào đời cũng là thời khắc đẹp nhất, bởi vì chúng được toàn thể thế giới xung quanh chào đón. Được cha mẹ mong mỏi, được yêu thương bảo bọc. Thế nhưng Tam Luân thì không được như thế. Khi nó mở mắt chào đời thì cảnh đầu tiên đập vào mắt nó là những người anh em của nó đang thi đua cắn xé, giày xéo nhau để sinh tồn. Để rồi sau đó toàn bộ đều gục ngã, chỉ còn lại duy nhất một mình nó. Ngay khoảnh khắc đó, Tam Luân đã hiểu được định luật sinh tồn của thế giới này là phải mạnh. Không ai có thể giúp được bản thân nếu tự mình không đủ mạnh mẽ. Nó đã chiến đấu không biết mệt mỏi và nhận được danh hiệu Thánh thú. Đi tới bất kỳ nơi nào nó cũng được kính trọng và sợ hãi. Nó chưa bao giờ biết lùi bước là gì. Lũ người ngu ngốc dám phong ấn nó. Nó phải trả thù bằng mọi cách.

[Y81w8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro