CHAP 28: QUẢ TIM CỦA DIỄN HỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Quả tim của ta có thể không ở bên ta, nhưng thiếu nó chúng ta vẫn có thể sống tốt"

- Kim thuật! Bát kiếm trận!

Trong khoảnh khắc, tám luồn sáng bạch kim từ người Lạc Yến bay ra, phóng thẳng lên bầu trời. Mỗi luồn sáng bay đến một vị trí khác nhau, tập họp thành hình một ngôi sao bốn cánh.

- Tấn công!

Từ 8 luồn sáng, những thanh kiếm to bản, hình dáng khác nhau bay ra với tốc độ kinh người, đâm thẳng vào lớp kết giới.

- Đầu tiên là hướng Đông, rồi tới Tây Nam.

Hai thanh trường kiếm găm vào lớp kết giới theo hiệu lệnh của chủ nhân.

- Tiếp theo là Bắc và Đông Nam.

- Cô ta đang lảm nhảm gì thế? Thanh Y không nén nổi tò mò quay sang hỏi Tổng tư lệnh.

- Theo như quan sát của tôi, thì đây là một loại kết giới phương vị. Chỉ có tấn công đúng vào những vị trí then chốt thì kết giới này mới phá giải được.

- Ra là thế!

Tổng tư lệnh vừa dứt lời, thì " roảng" một tiếng lớp kết giới rắng chắc vỡ tan thành từng mảnh.

- Chúng ta đi tiếp thôi! Lạc Yến mỉm cười tự mãn.

Trong không gian phong ấn.

Bốn người với bốn luồn sáng linh lực khác nhau, được sự hỗ trợ từ xa của Bạch Hoa và Băng Hồ, đã dần áp sát được con Thánh Thú khổng lồ vô cùng hung tợn.

Đúng như dự đoán, lượng hơi độc ngày càng tăng, tầm nhìn của mọi người đã giảm đi không ít, chỉ có thể nhìn thấy khoảng không trước mặt tầm vài mét, lúc này bế khí là không đủ, vì dù cho không thở, độc cũng sẽ tự xâm nhập vào qua tiếp xúc. Điều đó càng chứng minh sự phán đoán và tính toán của Bạch là vô cùng chuẩn xác, khi đã yêu cầu Tử không tạo một lớp kết giới bao phủ quanh 4 người, đồng thời phủ thêm một lớp Bạch Khí, vốn là chiêu phòng thủ mạnh nhất của Bạch Hoa.

Điều kiện này rất tốt để Bạch tung hết sức mà không ai phát hiện.

- Song hoả thủ! Bạch lao vào với hai ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, từ ngày thu thập được chìa khoá đỏ, những đòn hoả công của cậu đã mạnh lên không ít. Lửa giúp làm tan đi lớp sương độc, và dường như, cậu là người duy nhất có thể tiếp cận được Tam Luân. Vẫn chưa thấy 3 người kia.

Ở khoảng cách này, Bạch có thể nhìn rõ hình dáng thực sự của Tam Luân thánh thú. Cơ thể nó cao như một toà dinh thự, hai mắt to tròn đen dường như chẳng hề dịch chuyển. Cả cơ thể được bao bọc bởi một chiếc mai rùa bằng đá đen, thô sơ lồi lõm. Có lẽ đó là vết tích của cuộc đại chiến giữa nó và Hoàng Kim Phi Mã. Chiếc đuôi dài là đầu của một con mãng xà, lúc nào cũng ngoe nguẩy. Bốn cái chân lớn vững chãi, bước từng bước chậm chạp, di chuyển về hướng của Bạch.

Điều đặc biệt nhất, là chiếc sừng trên đầu Tam Luân, nó có màu trắng, khác biệt hoàn toàn so với màu sắc của cơ thể, và trong những gì Bạch đọc được, cũng không hề đề cập tới chiếc sừng này. Chẳng lẽ trong thời gian bị phong ấn, Tam Luân đã mọc thêm một chiếc sừng.

Bạch lui lại vài bước trấn tĩnh vì tiếng rống kinh hồn của con thánh thú. Nhờ chiếc áo này mà cậu có thể che giấu thân nhiệt, thoắt ẩn thoắt hiện khiến Tam Luân không thể xác định cậu đang ở chính xác là nơi nào. Thêm vào đó, nó còn đang phải đối phó với ba trưởng quân đoàn của binh đoàn Mặt đất và một Linh thú hùng mạnh là Băng Hồ.

- Thổ thuật! Địa chấn!

Tam Luân dùng đôi chân trước dậm mạnh xuống, tạo ra một cơn địa chấn không gian cực mạnh, làm cho những ai đứng dưới mặt đất phải chao đảo. Nhưng không may cho nó, vì Bạch đang mang Băng Phi - đôi giày có cánh giúp cậu bay lượn trên không gian mà không lo sợ dính đòn tấn công đó.

- Song thủ Hoả!

Bạch đấm mạnh vào người con thánh thú. Hoả thuật phát huy, cháy bùng lên lan ra một khoảng. Nhưng có vẻ, nhiêu đó là không đủ để xuyên qua lớp mai rắn chắc của con Thánh thú. Nó quật chiếc đuôi dài, trúng vào người Bạch, khiến cậu văn đi 1 quãng xa.

- Đúng là không dễ dàng mà!

"Tim của ta... tim của ta....."

Cả người Bạch nhói lên một cảm giác kỳ lạ. Hai luồng sáng xuất hiện, và chiếc khiên mai rùa hiện ra mà không cần cậu đọc chú ngữ triệu gọi.

- Chuyện gì thế này!

Greooooooo!

Con Thánh thú khổng lồ rống lên như thách thức, tiếng rống như sấm động, đinh tai nhức óc.

Đáp lại tiếng hú đó, chiếc khiên mai rùa bắt đầu xoay vòng, xoay vòng. Rồi một luồng sáng trắng toả ra mãnh liệt. Một con linh thú uy dũng xuất hiện trước mặt bạch và Tam Luân huyền Vũ.

Bên ngoài lớp độc vụ, Tử Không, Lục Vũ, Lam Thiên dùng hết mọi cách, nhưng không thể nào xuyên qua lớp chắn khí độc kinh khủng đó. Càng tiến vào thì sức phòng thủ càng xuống thấp, họ chẳng thể nào biết được, bên trong một trận chiến đang diễn ra vô cùng hấp dẫn.

Bạch ngỡ ngàng, không biết phải diễn tả thế nào khi biết được rằng, Khiên mai rùa vốn dĩ không phải là khiên. Mà nó là một Linh thú có tên gọi – Vô Sắc Diễn Hồn Quy.

Diễn Hồn vừa xuất hiện thì đón nhận ngay một đòn tấn công bằng gai độc của Tam Luân. Nó co người lại, toàn bộ số gai đâm vào chiếc mai rùa trong suốt, rồi vỡ tan tành, riêng chiếc mai rùa thì không hề bị chút trầy sướt.

- Đừng đứng ngớ người ra đó, giúp tôi lấy lại quả tim! Một giọng nói trầm ồn vang lên trong đầu Bạch.

- Ngươi là?

- Ta là Vô Sắc Diễn Hồn! Mau lên, chiếc sừng ấy chứa trái tim của ta. Giúp ta lấy lại nó.

Diễn Hồn.... Bạch đã đọc qua cái tên này ở đâu đó. Đúng rồi! Diễn Hồn quy là một trong những đối thủ mạnh nhất của Tam Luân. Trong Thánh thú chiến có viết " Diễn Hồn và Tam Luân nhiều lần đánh nhau bất phân thắng bại, cho đến một ngày, Tam Luân liên hợp với Ma Vực, Phong ấn trái tim Diễn hồn và nhốt thể xác của ông ta vào một vùng không gian vô định"

Xem ra, đây là cách để hạ gục Tam Luân. Bạch không chần chừ nữa. Phát động luồng linh lực đỏ.

Hai mảnh mai rùa bay về phía cậu, ráp thành Vô Vi cung.!

- Vô vi Nhất Tiễn – Phá Thiên!

Mũi tên thứ nhất của Vô vi cung có sức công phá vật lý mạnh nhất và tốc độ bay tương đối. Bạch muốn thăm dò sức chống chịu của con Thánh thú này. Uy lực của mũi tên vô mạnh hơn hẳn lần đầu cậu sử dụng. Thế nhưng, nhiêu đó vẫn chưa đủ làm tổn thương Tam Luân. Mũi tên va vào lớp da cứng chắc, một làn sóng chấn động lan ra ép cậu lùi lại vài bước, xong địch thủ vẫn không hề hấn gì.

- Điểm yếu của nó nằm ở phần đầu! Là tiếng của Diễn Hồn.

- Được!

Bạch lùi lại lấy đà, tập trung luồng linh lực đỏ vào mũi tên tiếp theo.

- Vô vi tam tiễn – Hoả hình phá!

Tam luân lùi lại vì thoáng cảm nhận được sự nguy hiểm. Nó phun một luồng độc vụ đặc quánh về phía Bạch.

Bạch đang tập trung linh lực để ra đòn tấn công, trong khoảnh khắc không thể né tránh đòn đánh trực diện đó. Nhưng nếu trúng phải, cơ thể linh hồn của cậu có thể không chịu nổi.

Một ánh sáng trắng xuyên qua không gian, dừng lại trước mặt cậu, rồi tập họp lại với nhau, tạo nên 8 biểu tượng phép thuật trong suốt.

- Vô thuật! Khiên vô địch!

Đó là một trong những phép thuật mạnh nhất của Diễn Hồn, nó triệu hồi những phân mảnh phép thuật cứng chắc nhất của thuỷ tinh, kết tinh lại thành một chiếc khiên lớn vững chãi, có thể che chắn vô số phép thuật. Đòn tấn công độc vụ bị chặn lại hoàn toàn.

- Cơ hội đấy! Tấn công đi! Vô Hồn lên tiếng.

Bạch gật đầu, đã tích tụ đầy đủ lượng linh lực đỏ. Đòn tấn công bay ra khỏi Vô Vi cung, lao nhanh như cắt về phía địch thủ.

Rầm! Một tiếng nổ long trời, đẩy lùi con thánh thú lại vài bước. Một tiếng rống lên đau đớn khiến toàn bộ khoảng không rúng động.

Linh lực đỏ ẩn chứa sức mạnh xuyên qua những phép phòng thủ, càng phòng thủ mạnh thì thiệt hại nó gây ra càng kinh khủng. Cơn đau sẽ kéo dài, và rút đi sức mạnh của kẻ trúng tên.

Luồng độc vụ bao quanh người con thánh thú bắt đầu giảm đi. Đây là cơ hội tốt nhất để hạ gục nó.

- Oh Jihy Alaice swon!

Băng Hồ xuất hiện sau lời triệu gọi của chủ nhân. Nó đưa mắt nhìn về phía Diễn Hồn.

- Tiểu hồ! Cơ hội đến rồi. Giúp tôi phân tán chú ý của Tam Luân.

- Được!

Tiểu Hồ thấy được sự quyết tâm và tự tin trong ánh mắt của chủ nhân, nó mỉm cười, quá giống.......

Chín chiếc đuôi của Băng Hồ nhẹ nhàng xoay chuyển, vận thành 9 quả băng khí cầu.

- Băng thuật! Băng Tinh!

Chính quả cầu bay về phía của con thánh thú, phân tán ra khắp nơi, tấn công đầu mình và tứ chi của nó, làm cho nó phải tập trung chống đỡ. Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó. Hai luồng lửa đỏ rực bay đến.

- Song thủ hoả!

Đòn tấn công mạnh mẽ nhắm ngay giữa trán của con thánh thú mà đánh tới, làm cho nó không kịp trở tay.

Tam Luân vốn đã bị luồng linh lực đỏ làm suy giảm sức phòng thủ, nay lại trúng thêm đòn tấn công mạnh mẽ này, khiến cho nó rơi vào trạng thái choáng váng trong khoảnh khắc. Và nhiêu đó là đủ!

- Vô thuật! Vô ảnh đao!

Diễn Hồn thu người vào mai rùa, xoáy người thật nhanh tạo ra một lưỡi dao vừa mạnh mẽ vừa sắc bén, lao thẳng về phía Tam Luân.

" phặp" Chiếc sừng của Tam Luân bị cắt đứt, rơi xuống đất.

Gréoooooo!!!!!

Con thánh thú hét lên đau đớn. Toàn thân phát ra hắc quang kỳ dị.

- Mọi người cẩn thận! Đấy là đòn tấn công kinh khủng nhất của Tam Luân. Mau vận linh lực hộ thể, chỉ cần chạm phải luồng hắc quan đó, cả người sẽ bị nhiễm độc và tan biến trong phút chốc.

Nghe Diễn Hồn cảnh báo, Bạch ngay lập tức thu hồi Băng Hồ và vận linh lực để che chắn cho cơ thể.

Trong lúc đó, Diễn Hồn ngoạm lấy chiếc sừng và nuốt nó vào bụng. Rồi nhanh chóng thu người vào mai rùa. Sau đó cũng phát vận lực phát ra một luồng sáng nhè nhẹ.

Theo kế hoạch thì lúc này là lúc những người ở binh đoàn mặt đất có thể rút lui. Nhưng Lục Vũ vẫn đang trăn trở không ngừng, mắt vẫn nhìn về phía tiếng động giao tranh vang ra vô cùng căng thẳng.

- Chúng ta rút thôi! Bọn chúng sắp phá hết lớp kết giới rồi! Tử Không thông báo. Quả cầu trên tay cậu nháy lên nhiều lần báo hiệu binh đoàn Địa phủ đã tới lớp kết giới cuối cùng.

- Công việc của chúng ta đã hoàn thành rồi, mau rút thôi! Lam Thiên ra lệnh. Cùng lúc đó đọc chú ngữ thi triển phép thuật mở ra một cánh cổng không gian.

- Vũ trưởng! Mau rời khỏi đây! Còn chần chừ nữa sẽ không kịp

- Nhưng còn tên đó!

- Hắn sẽ ổn thôi! Một linh hồn mạnh mẽ như thế, sẽ không chết dễ dàng đâu!

- Thiên trưởng! Ý tôi là phải giết chết hắn. Nếu không hậu hoạ cho chúng ta là không thể nào lường được.

Câu nói của Lục Vũ làm tất cả những người có mặt giật mình.

- Cậu muốn giết cậu ta? Không phải cậu là người có cảm tình với cậu ta nhất sao?

- Đúng vậy! Nhưng càng vì thế tôi càng không thể để cậu ta sống! Mọi người về trước đi. Tôi sẽ ở lại đây!

- Vũ trưởng! Xin ngài hãy suy nghĩ kỹ, bây giờ mà ở lại đây sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu chúng bắt được ngài thì.............

- Không nhưng nhị.........

Lục Vũ chưa kịp nói hết câu thì đã bị một luồng chưởng lực đánh ngất.

- Lôi cậu ta vào! Lam Thiên ra lệnh.

Ba người lần lượt bước vào xoáy không gian. Người cuối cùng còn lại là Lam Thiên. Cậu nhìn về phía mớ độc vụ đen ngòm, cầu mong cho con người đó có thể chiến thắng.

- Hẹn ngày gặp lại!

Nói xong Lam Thiên bước vào, và cánh cổng không gian đóng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro