CHAP 31: CUỘC HẸN VỚI THIÊN DẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sự nôn nóng sẽ bóp chết chiến thắng, sức mạnh không chỉ nằm ở nhanh, mạnh, chuẩn mà còn ở tư duy, phối hợp"


Theo lời triệu tập, Bạch cùng Tường Thạch nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng. Ở nơi đó, cậu thấy đã có ba người đang đứng đấy chờ đợi, cũng không phải ai quá xa lạ. Người đầu tiên là bạn cùng phòng của cậu – Vũ Dũng. Dường như lúc nào cậu ta cũng khoác trên mình những trang phục đen. Cậu đang tựa lưng vào góc phòng, mắt đâm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Người thứ hai là Đỗ Nhu, hôm nay trông cậu ta thật rạng rỡ, vừa thấy Bạch vào đã chạy như bay đến kế bên hỏi han không ngớt.

- Chào mọi người! Tôi là Phục Thánh, đệ tử của đại pháp sư Tổng tư lệnh.

- Tổng Tư Lệnh? Mắt Bạch ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

- Tổng Tư lệnh là một trong tứ đại pháp sư của trường mình, chẳng lẽ cậu chưa biết nữa hả Bạch? Đỗ Nhu lên tiếng giải thích.

- Cậu ta mới tới đây chưa được mấy ngày làm sao mà biết được. Tường Thạch dõng dạc nói.

- Có chuyện gì mà truyệu tập chúng tôi tới đây? Vũ Dũng cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Phục Thánh lâm râm đọc chú ngữ, mở ra một cánh cửa Thứ Không, dẫn cả bọn vào bên trong.

- Chuyện tôi sắp nói đây có thể làm mọi người bất ngờ, nhưng xin mọi người hãy giữ bí mật vì đây là một điều không tốt cho trường học của chúng ta.

Bốn người con trai còn lại gật đầu đồng ý, cùng hướng mắt nhìn về phía Phục Thánh.

- Tuyệt đối không tiết lộ chuyện này! Abasis!

Cả bốn người cùng lúc đưa bàn tay ra phía trước ngực tuyên thệ. Ánh sáng đỏ ánh lên, vừa làm chứng cho sự chân thành vừa sẽ trở thành mối ràng buộc khiến cho họ không thể tiết lộ bí mật này.

- Trường của chúng ta vốn là nơi giam giữ Huyền Vũ Tam Luân – Một trong bát đại yêu thánh thú có sức mạnh vô cùng to lớn. Tuy nhiên, thế lực chống đối Nhân giới đã cho người xuống và phá vỡ phong ấn xiềng xích, làm cho Tam Luân thoát ra và gây hại đến chúng ta. Thầy hiệu trưởng và tứ đại pháp sư đã dùng thân mình để phong ấn nó.

- Dùng thân mình phong ấn? Bạch thốt lên, cậu biết phép thuật đó như thế nào. Người dùng thuật đó sẽ bị biến thành một vật vô tri vô giác.

- Đúng! Thế nên tôi mới triệu tập 4 người tới đây! Chúng ta sẽ cứu được hiệu trưởng và tứ đại pháp sư đồng thời phong ấn mối nguy hại cho Địa ngục nếu tìm được Ngũ Luân Thạch nằm ở Mông Lung địa quốc.

- Mông Lung địa quốc? Làm sao đi được? Bạch không giữ nỗi bình tĩnh.

- Cậu yên tâm! Tôi có cách! Nhưng chúng ta cần thêm 5 người. Mỗi người các bạn hãy quay về suy nghĩ. Nếu muốn đi thì hãy mời thêm một người mà các bạn tin tưởng nhất đi theo. Còn không thì ấn chú ràng buộc sẽ xoá đi đoạn ký ức của các bạn về việc này. Ngày mai chúng ta sẽ tập họp một lần nữa ở đây.

Nói xong, Phục Thánh rời đi, để lại đó bốn linh hồn với bốn cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Tường Thạch ngáp dài

- Ở nhà nghỉ khoẻ! Cậu có đi không Bạch?

- Uh! Mình đang suy nghĩ!

Vũ Dũng mỉm cười nhẹ rồi quay đi tỏ ra không quan tâm, còn Đỗ Nhu thì thần sắc nghiêm trọng ra mặt.

- Phải đi chứ! Chuyện này hệ trọng, là trách nhiệm lớn lao. Bạch, cậu đi với tôi nhé!

- À ờ!

Dù rằng nghe tới Mông Lung địa quốc Bạch vô cùng phấn khởi, nhưng theo như Te nói, phải tập họp đầy đủ những yếu tố cần thiết, nếu không có đi sẽ không có về. Điều đó làm cậu bối rối.

- Đi làm gì? Chúng ta ở lại, mai tôi dắt cậu tới đấu trường, tha hồ mà luyện pháp thuật! Tường Thạch cãi lại lời của Đỗ Nhu.

- Tôi sẽ hỏi ý của Tuyết Nương, giờ về thôi Thạch! Bạch gật đầu chào Nhu rồi ra về.

Bạch thẩn thờ mộtmình, vô tình bước tới chỗ hẹn của cậu và Thiên Dạ – Công viên khunhà lớn. Trời cũng đã sập tối tự lúc nào không biết. Bạch vừa tựalưng xuống chiếc ghế cây thì có một tiếng nói vang lên.

- Cậu trễ hẹn 3 tiếng rồi đó!

- Ai đấy? Bạch giật mình, vì xung quanh chẳng thấy ai.

- Tôi đây! Thiên Dạ!

Bạch bắt đầu trấn tĩnh lại và nhớ ralời hẹn.

- Tôi đâu có hẹn với anh mà anh nói tôitrễ hẹn!
- Cho cậu 3 phút để làm lễ bái sư.

Bạch lâm râm đọc chú ngữ để mở cánh cửathứ không ra.

- Tôi muốn thách đấu lần nữa.

- Vẫn còn chưa biết cách biệt giữa haichúng ta à! Được thôi.

Bạch mỉm cười. Tôi của bây giờ khác tôicủa lúc trước nhiều rồi.

Bạch lùi lại vài bước. Chiêu thức mạnhmẽ nhất của anh ta là Áo choàng bóng đêm, vừa có thể ẩn mình,vừa giúp anh ta có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, tấn công vớibất kỳ đòn thế nào mà kẻ địch không thể nào biết được.

Lần trước đấu với Thiên Dạ, Bạch đã nhờTiểu xà sử dụng Băng Đạo để xác định vị trí của cậu ta. Nhưng nhưthế thì vẫn chưa đủ, với lại một đòn thế mà sử dụng hai lần vớiđối thủ như thế này thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

- Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu nhé!Thiên Dạ cười nhẹ.

- Được! Tiến lên nào Tiểu Hoả! Bạch đọc chú ngữtriệu hồi Hồng Điểm Hoả.

- Là Hoả điểu à? Khá là đẹp đấy, nhưng so vớiBăng Xà lần trước thì còn thua xa về sức mạnh.

Bạch giật mình! Tên này không chỉ sử dụng nhữngphép thuật kỳ dị mà còn có thể đánh giá một Linh thú chỉ với một ánh nhìn.

- Đừng có coi thường. Tiểu Hoả của tôi mạnh lắmđấy! Bạch nheo mắt một cái với Hồng Điểm Hoả để động viên. Về cơ bản Thánh Thúcó nhiều cấp độ. Mạnh mẽ nhất là Yêu thánh thú với sức mạnh kinh hoàng như TamLuân Huyền Vũ, dưới nữa là Thánh thú với trí thông minh sắc sảo và phép thuật mạnhmẽ như Tiểu Hồ; Dưới một bậc nữa là Linh thú trung thành luôn nghe theo lời chủnhân, phát huy thực lực mạnh nhất khi có sự dẫn dắt, cuối cùng là loại linh thúsơ cấp không giỏi phép thuật, không có ngôn ngữ như Hồng Điểm Hoả trước khi đượcKhổ Toả - chìa khoá đỏ tăng thêm sức mạnh.

- Tiểu Hoả thắp sáng không gian nào! Chiếc màohoàng kim trên đầu Hồng Điểm Hoả chớp sáng liên tục, ánh sáng toả ra chói lọi,soi sáng từng góc khuất của không gian.

- Vô ích thôi! Áo choàng bóng đêm không thể bịphá bởi một pháp thuật sơ cấp như vậy đâu. Thiên Dạ cười lớn. Âm thanh phát racùng lúc ở cả bốn phía. Chứng tỏ rằng, anh ta cũng đã có những bước cải tiếnpháp thuật của mình. Tôi nhường cậu 3 chiêu. Lên đi!

- Hoả thuật! Dương hoả cầu!

Chiêu thức thứ hai của Tiểu Hoả là công kích trựctiếp bằng những khối cầu lửa, tuy nhiên mục tiêu thì không có, toàn bộ những khốicầu đó chỉ có thể rơi xuống nền không gian một cách vô ích mà thôi.

- Còn một chiêu nữa!

- Bên trái tấn công. Hoả Phiến! Hồng Điểm Hoảgiang rộng đôi cánh, quạt mạnh một phát, hàng loạt những chiếc lông vũ đỏ rựcbay xuống, cắm xung quanh một khu vực nhỏ.

- Khá lắm! Làm sao cậu biết được tôi đang ở đây?

- Dù cho áo choàng bóng đêm có thể che giấu đượclinh lực của anh. Nhưng về mặt thực tế thì cơ thể của anh vẫn ở không gian này.Với sức nóng và ánh sáng này, cơ thể anh sẽ tự để lộ bản thân anh.

Thì ra những đòn tấn công tưởng chừng vô ích vàkhông chính xác ấy lại là bước chuẩn bị để thực hiện kế hoạch này. Đầu tiên làChiếu sáng để làm giảm sức phòng thủ của áo choàng bóng đêm, cậu ta nắm rõ yếuđiểm của thuộc tính bóng tối, khi mà bị ánh sáng trực tiếp chiếu vào, sức liênkết của các phần tử bóng đêm sẽ bị giảm đi khá đáng kể, từ đó để hở ra những lỗhổng li ti, tuy nhỏ đến mức mắt người không thể nhận ra, nhưng vẫn có những thứcó thể xuyên qua được, chính là nhiệt lượng. Nhiệt từ Dương cầu vừa thiêu đốt mặtđất làm giảm khả năng di chuyển của mình, vừa len lõi vào bên trong Áo choàngbóng đêm, từ đó làm cho mình lộ diện. Khá lắm! Thiên Dạ thầm nghĩ

- Được! Tôi sẽ đấu với cậu mà không dùng Áo choàng bóng đêmnữa.

Bạch mỉm cười, lùi về thế thủ.

Anh ta ở một đẳng cấp khác, nhưng ép anh ta bỏđược chiếc áo phiền phức đó xem ra cũng là một thành công không nhỏ rồi. Có lẽmình không thể thắng, nhưng biết đâu được.....

- Tiểu hoả. Lần này cho anh ta biết uy lực của cậunào . Hoả thuật – Đôi cánh rực cháy.

Toàn thân hoả điểu khẽ rung động, những chiếc lôngvũ đỏ thẩm bắt lửa mạnh mẽ, nó vỗ mạnh đôi cánh, một luồng lửa phóng ra.

- Đẹp đấy! Nhưng không dễ trúng tôi đâu. Thiên Dạlắc người, phóng về phía bên phải né tránh.

Đôi cánh lửa rực cháy đâm sầm xuống đất khoétsâu một lỗ, đồng thời lửa cháy đỏ rực, hơi nóng toả ra thô rát cả da, tuy đãtránh né nhưng Thiên Dạ vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đó.

- Không ngờ một sơ cấp linh thú lại có thể rađòn mạnh mẽ như vậy. Cậu nuôi dưỡng nó tốt lắm đấy.

- Không còn là sơ cấp linh thú nữa rồi! Đúngkhông tiểu hoả. Bạch đưa mắt về phía Tiểu hoả chờ đợi một cái gật đầu tán đồng.

- Rõ ràng là sơ cấp linh thú!

- Tiểu hoả chứng minh cho anh ta thấy đi. HoảDương Cầu.

Liên tục những hòn lửa đỏ bay ra lao thẳng vềphía Thiên Dạ, xong chẳng có đòn nào trúng đích cả. Tốc độ của cậu ta nhanh hơnhẳn tốc độ của những đòn tấn công đó.

- Đánh như thế thì chẳng thể nào chạm vào ngườitôi đâu!
- Thế à! Bạch mỉm cười bí ẩn.

Lợi thế của Triệu hồi sư là có thể vừa triệu hồilinh thú chiến đấu, vừa tham gia chiến đấu tuỳ vào trường hợp. Một số linh thúquá mạnh thì do cần phải tập trung linh lực chi phối và khống chế Luoser có thểsẽ phải đứng yên một chỗ, hoặc phải ẩn thân ở một không gian khác. Tuy nhiên Bạchlà một trường hợp khác.

- Bên trái!

Một cú đấm tung về phía Thiên Dạ làm cậu thoánggiật mình, cậu nhóc này dần dần đã nhìn được chuyển động của mình, cứ cái đànày, sớm muộn cũng sẽ ăn đòn của cậu ta.

- Hei shen zhi jian, dua ming zhi jian, li jizhao hui!

Vừa dứt câu chú ngữ, một tia sét đen ngòm lao xuốngkhông gian, tiếng nổ vang dội kèm theo những tiếng rít rít kỳ lạ. Xuất hiệnngay trước mặt Thiên Dạ là một thanh Hắc kiếm kỳ dị và hiếm thấy.

- Anh dùng kiếm à?

- Đúng! Đây là Hắc Ám Lôi Kiếm. Bạn của tôi!

- Bạn? Kiếm cũng làm bạn được sao!

- Chủ nhân! Cho phép tôi lấy mạng cậu ta chứ! Cậuta đang xúc phạm tôi kìa! Thanh kiếm run run lên phát ra thanh âm như tiếng nóilàm cho Bạch hốt hoảng suýt tí thì té ngã.

- Nó..... nói .... Được!

- Ha ha... có gì đâu mà cậu kinh ngạc! Linh thú cóthể nói, thì tất nhiên Linh kiếm cũng có thể nói.

- À! Ra là vậy!

- Thôi tiếp tục nào. Tiến Lên Hắc Lôi!

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, thanh Hắc kiếmrời mình khỏi biểu tượng phép thuật, lao vun vút về phía Bạch

- Ania fio shice – triệu tập giày có cánh.

Thanh kiếm bay sượt qua, may là Bạch đã nhanhchóng bay lên không gian tránh được một cú chí mạng.

- Để tôi đối phó với thanh kiếm này! Cậu chiến đấuvới hắn đi. Tiểu Hoả lên tiếng. Nó rống lên một hồi dài rồi phun ra vệt lửa vềphía Hắc Kiếm.

- Hai đấu hai, công bằng rồi nhé! Thiên Dạ cười,quay người nhanh chóng né cú đấm của Bạch, rồi phản lại bằng một đòn vào sườnphải của cậu.

Trên không trung, Tiểu Hoả liên tục phóng lửa vềphía Hắc Kiếm, nhưng với tốc độ của nó, lửa ấy không cách nào chạm vào được.Trong một khoảnh khắc không chú ý. Thanh Hắc Kiếm trở mình, tấn công ngược lại,sượt ngang qua cơ thể tiểu Hoả.

- Cái gì! Rõ ràng là không trúng mà! Tiểu Hoảkêu lên trong đau đớn, một vết đứt dài trên cánh làm cho nó chao đảo.

5,@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro