CHAP 7: TRẬN ĐẤU CÔNG NHẬN TƯ CÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đôi khi chúng ta phải chịu đựng những phần thiệt thòi, bất công, nhưng đừng vì nó mà nản lòng. Tiến lên và chứng minh cho mọi người thấy phần mà chúng ta đáng ra phải được! "

Trời sáng, ánh nắng chan hòa khắp mọi ngõ ngách ở vùng đất bị con người định kiến là tối tăm và u ám này. Địa ngục không có mặt trời hay mặt trăng, nhưng ở nơi này tồn tại một thứ vô cùng tuyệt diệu, đó là phép thuật. Mỗi ngày, những vị quan chuyên trách ngày và đêm đều sử dụng phép thuật của mình để duy trì ánh sáng cho vùng đất này.

Bạch vươn vai thức giấc, điệu nhạc nhẹ nhàng lại vang vang trong không khí. Hôm nay là ngày thứ hai cậu ở vùng đất kỳ lạ này, xem ra mọi thứ không tệ như cậu nghĩ.

- Cậu thức giấc rồi à?

- Dạ, cháu chào chú quản gia, hôm nay chúng ta cũng có việc phải làm ạ?

- Đúng, cậu chủ dặn dò rằng, sau khi cậu thức dậy thì phải nhanh chóng chuẩn bị để đến diện kiến hội đồng chư thần ở địa ngục.

- Việc này thì cháu có nghe rồi. Nhưng chú có thể cho cháu biết thêm một chút thông tin về hội đồng đó được không, cháu hơi lo.

- À, tôi chỉ biết hội đồng chư thần là do liên minh các vị thần có quyền lực và sức mạnh vô cùng lớn ở địa ngục. Họ cai quản mọi thứ ở vùng đất này, kể cả các gia tộc thần.

- Vậy tại sao họ lại triệu kiến cháu nhỉ?

- Cái đó tôi cũng không rõ. Nhanh lên thôi, muộn rồi.

- Dạ!

Hôm nay, Bạch phải đơn thân độc mã xuất hành, không có sự dẫn dắt của Hắc thần, cũng không có những người bạn đồng hành như hôm qua.

Rầm! Khói bụi bay mù mịt! Con đường ngày hôm nay ồn ào hơn hẳn hôm qua.

- Chuyện gì đang xảy ra hả chú!

- Quái thú tấn công đấy mà!

- Vậy chúng ta có cần giúp dân chúng không?

- Cậu cứ yên tâm, đội chiến binh sẽ hạ gục chúng ngay thôi mà!

Người quản gia vừa nói dứt lời trước mặt Bạch đã xuất hiện bốn người mặc quân phục với gia huy tứ đại gia tộc cầm vũ khí hiên ngang nhìn thẳng vào con quái vật to lớn. Khó mà nói con quái vật đó có hình dạng như thế nào vì luôn có một làn sương mỏng bao quanh lấy nó, nhưng có thể chắc chắn một điều, nó rất mạnh và sức tàn phá của nó rất kinh khủng. Chỉ bằng một hơi thở mà nó đã phá tan cả một tòa nhà kiên cố.

Bốn chiến binh tay nắm chặt vũ khí, lao vào con quái vật đang hung hăng vô độ. Những ánh sáng đỏ, vàng, tím, trắng ánh lên và kèm theo đó là tiếng rống kinh hồn của con quái vật. Theo Bạch đoán, đây chắc chắn là loài quái vật cấp thấp, chỉ số thông minh không cao nên mới lãnh đòn dễ dàng như thế này.

Soạt, con quái vật quất chiếc đuôi của nó vào trúng một trong những chiến binh, làm cậu ta té nhào, một luồng phép thuật mạnh mẽ quật vào người chiến binh trẻ tuổi ấy.

Xem ra cậu ta bị thương khá nặng, nếu để lâu, có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng ba người còn lại vẫn không để tâm đến, vẫn toàn tâm toàn ý chiến đấu với con quái vật hung ác.

Bạch nhìn vào người chiến binh bị thương, thực sự muốn lao vào giúp đỡ, nhưng một phần cũng lo sợ

- Cháu có thể giúp anh ấy không?

- Cậu cứ làm những gì mình cho là đúng, ở nơi này không cấm đoán việc giúp đỡ người khác. Nhưng phải nhanh lên, trễ giờ rồi đấy!

Được sự đồng tình của quản gia, Bạch như được tiếp thêm can đảm. Cậu nhìn về phía con quái vật, nó sắp bị hạ rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là cứu người chiến binh này. Thật may, ngày hôm qua Hắc thần đã dạy cho cậu phép thuật chữa thương.

Một luồng sáng hiền hòa bao trùm lấy người chiến sĩ trẻ tuổi, những vết thương dần dần liền lại và sức lực cũng dần dần được phục hồi.

Trái ngược với người được chữa thương, người chữa thương phải tốn rất nhiều sức và linh lực, sắc mặt của Bạch như tái đi. Bây giờ thì cậu mới hiểu tại sao hôm qua Hắc thần lại dặn dò mình như thế.

Chiến binh trẻ tuổi cảm thấy cơ thể mình đã được điều trị rất tốt, nhìn ân nhân vô cùng cảm kích, cậu gỡ chiếc mặt nạ màu đen xuống, để lộ một khuôn mặt nam tính, nước da ngâm ngâm, đôi mắt đen láy hút hồn nổi bậc bên cạnh đôi lông mày dày và rậm.

- Cám ơn ân nhân!

- Không có gì đâu, anh đang làm chuyện tốt, không lẽ tôi không thể giúp được chút gì sao! Bạch cười, nụ cười ngây thơ chân chất làm cho vị chiến binh trẻ tuổi cảm thấy chao đảo, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên

- Sao thế! Có Chuyện gì nữa hay sao mà mặt anh đỏ cả lên vậy?

- Không! Không có gì! Người chiến binh lập tức đứng dậy, quay mặt đi về hướng khác, lòng rối như tơ vò.

Đúng như Bạch dự đoán, con quái vật đã nhanh chóng chịu thua. Ba vị chiến binh trẻ tuổi đáp xuống bên cạnh đồng đội của mình, trao đổi với nhau vài câu gì đó, nghiên mình chào Bạch như một lời cảm ơn. Ngay sau đó họ biến mất.

- Hết chuyện rồi, chúng ta đi thôi!

Bạch ngước mắt nhìn theo bóng của những người đó, tự hỏi thế giới này sao có nhiều chuyện kì dị đến thế này.

- Người đứng dưới đó, mau xưng họ tên. Một trong những thành viên của hội đồng chư thần lên tiếng. Tất cả bọn họ đều đứng uy nghiêm trên những chiếc cột cao trang trí hoa văn kì lạ.

- Tôi tên là Châu Trường Bạch, thành viên mới của tộc Hắc thần. Bạch hướng ánh mắt lên trên và nhanh chóng nhìn thấy những con người uy nghiêm đến mức lạnh lùng.

Hội đồng chư thần bao gồm tám người, là những thành viên tối cao của các gia tộc thần, cũng như những người có quyền lực lớn mạnh nhất ở vùng đất này.

- Lẽ ra, ngươi đã có thể được công nhận là một thành viên của cộng đồng linh hồn, nhưng đã có thành viên của hội đồng không tán thành sự gia nhập của ngươi. Thế nên hôm nay chúng ta triệu tập ngươi đến đây để tái phán xét tư cách của ngươi.

- Tôi đã vượt qua lễ hội trưởng thành, không phải như thế đã đủ tư cách rồi hay sao.

- Ngươi xem đây. Giọng của một cô gái vang lên

Trong khoảnh khắc chiếc gương nằm giữa tám cây cột cao lớn ánh lên sắc bạc và những hình ảnh về cuộc chiến đấu của Bạch với Hỏa miêu hiện lên rõ mồn một.

- Ngươi không hề có chút ý chí chiến đấu, lo sợ, do dự, làm hại người bạn cùng chiến đấu...

- Nhưng cậu ta đã hạ Hỏa miêu và không để người bạn chiến đấu của mình thất vọng đúng không?

Giọng nói này.... Đúng là của Hắc thần. Không ngờ anh ta cũng là một trong những thành viên của hội đồng chư thần. Còn trẻ thế mà đã giỏi như vậy rồi, đúng là không đơn giản. Bạch nghĩ thầm.

- Hai người thôi tranh luận đi. Một giọng nói trầm hơn vang lên, có thể đoán được người này đã hơn trung niên và uy quyền của ông thì cao hơn cả Hắc thần và Vị nữ thần kia.

- Cậu thanh niên này xem ra không phải là người bình thường đâu! Chắc chắn là đã có chuyện gì đó. Hội đồng đồng ý cho cậu tham gia khảo thí một lần nữa. Hy vọng lần này cậu sẽ chiến đấu hết sức mình.

Vị nữ thần mặc quần áo đỏ, nheo đôi lông mày thanh tú. Trưởng lão rất ít khi khen ngợi người khác và con mắt nhìn người của ông cũng không thể xem thường.

- Được, nếu cần phải chiến đấu một lần nữa để lấy lại tư cách làm một thành viên của tộc hắc thần thì tôi đồng ý.

- Được! Chúng ta cũng đồng ý! Vị trưởng lão lên tiếng

- Ở đây có bốn cánh cửa, tượng trưng có bốn thử thách. Dễ, trung bình, khó, và cực khó. Ngươi muốn chọn cánh cửa nào. Vị nữ thần mỉm cười gian trá.

- Tôi chọn cửa khó! Được chứ!

- Được thôi, Bây giờ chúng ta ra đấu trường nào!

Chỉ với một cái búng tay, cả Bạch và tám vị thần đều có mặt ở đấu trường chính của tòa nhà hội đồng. Đấu trường này quy mô không hề kém cạnh so với đấu trường từng tổ chức lễ hội trưởng thành. Xung quanh đấu trường bao bọc bởi một lớp cẩm thạch trắng cứng chắc hơn cả kim cương, bất kỳ đòn tấn công nào cũng bị nó làm giảm bớt 10% tổn hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro