Phần I - Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12. Born To Fight 

Sinh ra để chiến đấu.

Hôm qua là một ngày dài đằng đẵng, dài tới nỗi không phân định được là ngày hay đêm. Tôi giật mình tỉnh giấc lúc 3h sáng, mắt mở trừng trừng không nhắm lại được, lý do là đồng hồ sinh học bị đảo lộn.... Ngồi dậy thở hắt ra một cái tôi vươn vai rồi đi một vòng.

Dưới cổng trường mấy tay lính gách vẫn đứng nghiêm mình không nói không rằng dù cách nhau chỉ mấy bước, mắt họ căng ra, tai thì nghe ngóng. Đúng là lính, gặp phải tôi thì chẳng đứng được mươi phút.

Im lặng ngắm họ một hồi lâu, gần 4h mấy người khác ra đổi ca. Một tay lính gác mới nãy thấy tôi ở trên nên sau khi được nghỉ thì chạy lên bắt chuyện.

- Bồ tèo có bật lửa không tớ mượn tý?

Anh ta vừa hỏi vừa móc trong túi áo ra mẩu thuốc là ngắn ngủn cháy xém mà không biết là nhặt được ở đâu đó hay là anh ta để dành lại.

Tôi mồi lửa cho anh ta, rít một hơi sảng khoái rồi phun khói ra phì phì anh ta tiếp chuyện.

- Bồ tèo lính đơn vị nào? Liên lạc hay hậu cần?

- Không, tớ chả đơn vị nào cả....... Tớ dẫn đường thôi...

- Úi giời! Thì là trinh sát!

- Không, tớ không trong quân ngũ, dân ngu cu đen thôi...

- Dân với quân gì, loạn lạc trừ lực lượng đặc biệt còn không cứ thanh niên thì nhập ngũ tất!

Cũng đúng, hồi ở KAT 48 tôi cũng chẳng thấy được mấy tay thanh niên. Vừa rab vừa quân TQ thế này thì phải tổng động viên là phải thôi.

- Cậu vào Đặc Công lâu chưa?

Tôi hỏi.

- Tớ quân chính quy, non 3 năm rồi.

- Ah mà cậu tên gì ấy nhỉ?

- Ngọc, Đào Thế Ngọc! Quê Bắc Ninh, Đoàn 198 Tây Nguyên.

Lính là thế, gặp nhau cứ phải đủ họ tên quê quán, đơn vị.

- Tớ tên Minh.

- Đêm mà nóng nhỉ.

Búng điếu thuốc ra xa xa anh ta lau mồ hôi trên trán.

- Ừ, Sài Gòn mà.... Ah mà cậu đánh đấm nhiều chưa?

- Đánh ai? TQ ấy hở? Ù uôi! Đánh suốt. Từ biên giới thượng Lào tới Hạ Lào. Cách đây hơn tháng vừa ra Bắc tính về quê thì chúng nó rút ai ngờ chọt sang tận đây. Binh nghiệp, tướng chỉ đâu thì đánh đó thôi cậu ạ.

- Thế cũng ngon nhỉ! Mai mốt đánh ở đây thì không sợ rồi.

- Sợ! Trận nào mà chả sợ, bom mìn giã lên đầu có cứng mấy cũng phải núp.

- Trước giờ đánh trong rừng trong rú giờ vào đô thị có làm ăn được gì không?

Tôi cười cười.

- Cây cối nhiều thế thì lo gì, ai chứ bọn tớ có cây có cối là tốt rồi.

Tôi nghe tới đây hơi chừng hững. Lúc sáng trinh sát cả đường đánh ra đánh vào có cây cối gì đâu, hay là khi tôi đi với bên U.N họ đã đổi kế hoạch?

- Không! Sân bay ấy, cỏ cao quá đầu thì tha hồ núp, trừ khi chúng nó đổ napalm (bom cháy) lên đầu còn không thì không dễ gì đánh được bọn tớ.

Sân bay? Không lẽ là Tân Sơn Nhất? Mấy tay Đặc Công này định làm gì thế nhỉ? Trong khi tôi đang còn suy nghĩ thì Ngọc nó ngáp dài ngáp ngắn rồi cáo lui không quên dặn tôi kiếm mảnh giấy ghi tên ghi tuổi lỡ có gì chúng nó còn báo cho gia đình. Nghe mà muốn lạnh xương sống.

Thú thật tôi cũng đang phân vân về việc tham chiến hay không, mấy tay bên quân đội khá cứng không dễ gì cho tôi tham gia nhưng không phải là không được. Phần tôi thì nửa muốn nửa không, sống sót qua bao nhiêu kiếp nạn, đạn bắn rát đít mà vẫn còn sống thì không phải chuyện dễ nhưng đánh trận này lại khác. Địch quân đông gấp sáu, lực lượng đặc biệt còn phải lo ngại thì một thằng tay mơ như tôi đánh đấm được bao nhiêu?

Thật là khó nghĩ, tính tôi quả thật rất tham sống sợ chết, vạn bất đắc dĩ hay vào đường cùng thì mới phải liều mạng nên một phần không muốn tham gia, phần còn lại thì là trọng trách với đất nước. Giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh, không lẽ làm kẻ hèn nhát bỏ chạy thoát thân? Quả thật khó nghĩ.....

Đứng một hồi cũng ngáp dài ngáp ngắn nên tôi trở vào trong đi ngủ, đến tầm sáng anh Nam lại gọi tôi dậy.

- Em! Dậy! Anh hỏi tý!

- Vâng...!

Tôi dụi mắt.

- Anh nghe bảo hồi em về KAT bằng thiết giáp hả?

- Vâng, sao anh?

- Xe gì? Em lấy ở đâu?

- T54 với M113, kho của lữ nào đó em không nhớ nhưng trực thuộc lực lượng bảo vệ bộ Tổng tư lệnh Quân Khu 7, ngay gần sân bay thôi.

- Gần sân bay ah? Thế thì tốt quá? Thế còn nhiều không?

- Cỡ một tiểu đoàn! (15-30 xe)

- Tý em đưa bọn anh qua đó được không?

- Được nhưng mà phải đi vòng.

- Không sao.

Tay Nam vỗ vai tôi rồi bỏ đi không quên dặn mấy chục phút nữa có mặt. Ăn vội cái gì đó lót dạ rồi tắm rửa thay bộ đồ tôi lại lên xe. Để tránh quân địch chúng tôi đi vòng khá xa, phải ra đường Cách Mạng Tháng 8 – Trường Chinh rồi Hoàng Văn Thụ. Khi ra tới kho mọi thứ vẫn còn nguyên, đống đồ nghề-đạn dược bị chúng tôi bới ra bốc mỗi thứ một ít rồi quăng tung tóe dưới sàn kho, ai cũng nhìn cũng ngao ngán còn tôi thì ngó lơ coi như không biết. 

Họ mở hết các cửa kho, nạp bình điện, đề máy rồi thêm đạn dược, đa số các xe còn tốt nên một loáng máy móc đã ngon lành. Khác với tôi nghĩ là họ sẽ đưa xe về lại trung tâm thành phố, mấy tay chỉ huy trải bản đồ ra sân chỉ trỏ một hồi thì lệnh một con cua đồng (T54) bò tới. Chiếc xe rú lên rồi chạy thẳng, quay ngược tháp pháo về sau nó lấy đà nhanh dần rồi nhanh dần mặc kệ phía trước là bức tường rào kiên cố. Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, mấy tay này biết lái không thế??? Ngoác mồm định la lên thì anh Nam can lại.

ÙM một cái chiếc xe húc đổ tường rồi lật đật trèo qua sân bên kia. Mấy chiếc khác cũng lần lượt theo đuôi, đợi xong hết bọn tôi mới đổ sang. Thì ra bên này là sân bay Tân Sơn Nhất cách nhau chỉ có mỗi bức tường.

Trong sân bay la liệt là máy bay của đủ các hãng hàng không từ Việt Nam tới quốc tế nằm bơ vơ thâm mốc. Mấy khối sắt trăm triệu đô này bây giờ chắc khác gì sắt vụn, lớp sơn đã tróc ra gần hết, kính mờ như sương còn lốp liếc thì muốn sụt ra ngoài. Thậm chí phía cuối đường băng còn một chiếc đang chuẩn bị cất cánh nằm chỏng chơ, có lẽ nó đã không kịp bay khi có lệnh khóa không phận.

Mấy người chỉ huy khá bận bịu khi phải liên tục điều xe tới các địa điểm đã định như hangar (nhà sửa máy bay) hay bungke tránh boom được xây từ hồi Việt Nam cộng hòa. Cỏ cây trong sân bay mọc um tùm nên họ giấu xe vào trong đấy, có mấy chiếc cao quá phải cho lui xuống hào nước. Mấy người lính khác cũng bận bịu không kém khi phải đu dây lên nóc nhà ga rồi kéo đạn dược lên trên đó. Trong máy bay và các cửa ra vào cũng được giấu sẵn khá nhiều vũ khí.

Tiếp đến là màng đào hào và ngụy trang. Họ trải nilông ra, xúc nguyên một tảng đất hình vuông đặt lên rồi bắt đầu đào xuống. Lỗ trú ẩn vuông vức một người ngồi, đồng đội đặt tảng đất lên thì không tài nào mà biết được ở đó có người trú, về phần các chiếc xe cũng vậy. Cây cỏ được đặt lên khiến mấy chục tấn sắt ẩn mình rất khó phát hiện.

Họ cứ thế mà làm việc miệt mài, đôi khi tôi cũng giúp chuyển vũ khí hay xông pha đào đất nhưng toàn hư vì sụt. Đến giữa trưa công việc mới xong, trên đường về tôi mới tìm hiểu được ngọn ngành chiến dịch này.

Sau khi tấn công tiểu đoàn quân TQ dù thành hay bại mười mươi chúng cũng sẽ tiếp viện thêm quân bằng đường không từ Pnompenh vì bị đột kích bất ngờ. Nếu bại lực lượng còn lại của chúng tôi sẽ phục kích ở đây và chiến đấu tới người cuối cùng để dụ thêm địch rồi mới cho nổ boom. Còn nếu thành công và tiêu diệt nhiều sinh lực địch nhờ bọn rab thì quân đội sẽ lập cầu hàng không đưa quân tiếp viện tái chiếm Sài Gòn nên Tân Sơn Nhất sẽ là vấn đề sống còn. 

Đoàn xe chạy vòng vèo chui vào hẻm vào hóc rồi cuối cùng dừng ở gần bảo tàng chiến tranh trên đường Võ Văn Tần. Tại đây chúng tôi tập trung làm sở chỉ huy tạm thời, chỉ cách địch quân chỉ vài trăm mét. Anh em được nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi lại bổ nhào ra ngoài đi trinh sát. Một tốp vận chuyển vũ khí vào toà nhà hôm trước, một tốp thì mang dụng cụ, búa, xẻng quân dụng đi vào nhà dân bắt đầu phá khóa đục tường tiếp cận tòa lãnh sự.

Vì ngại mang vác nặng nên tôi đi theo mấy tay đục tường. Để tránh gây tiếng động mạnh chúng tôi dùng mỏ hàn xì (hàn gió đá) để cắt khóa, sau khi vào được nhà thì dùng la bàn định hướng rồi phá từng bức tường một. Mọi công việc được làm chính xác và tỉ mẩn, đầu tiên là chỉ mỏ hàn vào tường cắt sao cho vừa một người đi, tiếp đó chúng tôi tạt nước lạnh vào. Xi măng gặp nhiệt cao rồi thay đổi đột ngột xuống thấp thì nức toác ra rơi xuống từng mảng. Tôi và các anh em cẩn thận bóc dỡ từng viên gạch một ra ngoài.

Cứ qua được một bức tường thì chúng tôi lại đóng hai đinh vít lên tường sát sàn nhà. Một đinh treo lựu đạn, một đinh làm dây bẫy. Địch quân giữa đêm mà bám theo vướng vào dây thì sẽ bị nổ mất xác.

Đã vòng vèo qua năm bảy bức tường mà vẫn chưa tới, trên đường đi phải qua phòng ngủ, toilet rồi phòng khách của nhiều căn nhà khá rối rắm nên phải vẽ lại thật chi tiết, càng đến gần chúng tôi càng phải giữ im lặng, không ai nói gì với nhau một câu. Hứng từng mảng xi măng một, đặt từng viên gạch một xuống sàn như nâng niu em bé. Mãi chúng tôi mới tới sân sau là nơi giặt giũ của một ngôi nhà. Nhìn lên đã thấy bức tường thép cao ba mét thép gai chằng chịt, vì không biết tường dày bao nhiêu nên chúng tôi phải đào xuống dưới để kiểm tra nhưng không may móng bức tường sâu cả mét nên bất khả thi. Anh em tính tới tính lui rồi gắn hẳn vài ký lô C4 nổ lõm lên tường cho chắc sau đó đấu nối đây dẫn.

Ba cái đồ thuốc súng thuốc pháo này táy máy là mất xác nên lúc này tôi lui ra rồi rón rén qua bên kia xem họ chuẩn bị trên tòa nhà cao tầng như thế nào. Việc đưa vũ khí như súng chống tăng RPG-7, đại liên lên trên đó là tất nhiên nhưng đem xăng lên làm gì? Tôi tự hỏi bản thân khi thấy sáu tay lính khệ nệ khiêng phi xăng vất vả lên mấy tầng lầu, mãi mới chiết ra mấy bình nước 20 lít ôm lên cho dễ.

Tò mò tôi bám theo và tất nhiên cũng phải ôm một bình lên sân thượng, lên tới nơi mọi người phải rạp người xuống, vừa bò vừa lăn bình xăng để tránh bị địch quân phát hiện. Ở đó có hai anh chàng đang xúc nước ra khỏi một bể lớn đổ ra ngoài, đợi họ làm xong chúng tôi đổ xăng vào, lại xuống và chuyển xăng lên tới sáu thùng phi với lưng nửa bể nước.

Họ lắp van rồi nén khí trong bể để tạo sức ép, khi nào mở van thì xăng sẽ phun đầy tòa nhà theo hệ thống chữa cháy tự động và đốt trụi khi địch quân đổ vào vây bắt. Ở các tầng dây thừng và dây cáp được cột sẵn vào các cây trụ, kính được cắt sẵn để thoát thân cho nhanh. Tôi rón rén bò ra một điểm phòng ngự được làm sơ sài bằng mấy bộ bàn ghế. Từ đây nhìn xuống công viên và đường Hai Bà Trưng rõ mồn một, quả thật phòng ngự rất tốt.

Đến tối mọi công việc đã xong, họ chỉ cắt cử lại vài người bảo vệ còn lại rút về trường. Bên U.N đã xong nhiệm vụ nên họ có vẻ nhàn nhã hơn trong khi chúng tôi ai nấy đều mệt phờ, tôi nghe đâu phong phanh sáng mai họ sẽ rút đi còn chúng tôi ở lại tới tối để đột kích. Dạo một vòng, mấy tay lính U.N đang dọn dẹp hành trang máy móc chuẩn bị đi, ghé qua chỗ Fisher thì thấy anh ta vẫn miệt mài làm việc với mấy con Rabs.

- How are you doing?

(Anh sao rồi.)

Tôi hỏi.

- Fucking tired dude.

(Mệt muốn chết luôn bạn ơi.)

Fisher uể oải đáp.

- Anything new?

(Có gì mới không?)

- I've been working all day to find out the frequency of the signal but no hope. (Tôi làm việc cả ngày để tìm ra tần số sóng nhưng không có hy vọng nào cả.)

- Why don't you find the way to cure them?

(Sao anh không tìm cách cứu chúng?)

- Their brains are heavily injuries, even we can fix it they still can not recover completely like before, lost memory, stupid and... I don't know.

(Bộ não của chúng bị tổn hại quá nặng nề, dù chúng ta có chữa được cũng không thể hồi phục hoàn toàn, có thể mất trí nhớ, đần độn.... tôi cũng không biết nữa.)

- You only need to make them stop biting people.

(Chỉ cần làm cho chúng đừng cắn ai nữa là được mà.)

Tôi an ủi anh ta. 

- Ah! I want the boom's container back but the moved it , do you know where it is?

(Ah mà tôi cần cái thùng chứa boom mà họ đã chuyển nó đi rồi, cậu biết nó ở đâu không?)

- Yes, far from here, can't take it back. Sorry.

(Biết mà xa lắm, không lấy được đâu.)

Tôi nhăn trán.

- Ok....

Thấy cũng không còn gì để nói nên tôi ra ngoài ngồi một xó rồi ăn tối. Vặn nắp chai nước tự nhiên tôi thấy bàn tay mình đau rát, dưới ánh sáng lờ mờ tôi lật bàn tay lại xem. Cả ngày làm việc quần quật từ đào đất, gỡ gạch, khiên xăng bàn tay tôi đã sưng phồng lên. Có mấy chỗ còn lên mụn nước. Tôi đưa chai nước lên miệng rồi cố gắng mở mà trơn quá nên không được...

- Này....! Cho anh! 

Mary ở đâu đưa chai nước đã mở sẵn cho tôi, có lẽ thấy tôi loay hoay khổ sở quá.

- Anh xin.

Tôi cười.

Tu một hơi tôi mới bắt đầu câu chuyện.

- Mai em đi rồi đúng không?

- Vâng? Anh cũng đi chứ?

- Chắc là không em ạ.....

Tôi đáp chần chừ.

- Anh ở lại thì chết mất, Christ với Mac bảo nhiệm vụ này chẳng khác gì cảm tử cả.

Mary có vẻ lo lắng.

- Anh biết, nhưng... họ đang thiếu người... vả lại đây là vận mệnh đất nước em ạ.

- Anh đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi. James bảo anh đặt boom rồi cơ mà. Anh không cần phải.... anh làm việc cho U.N, anh nhớ chứ?

Mary đang cố thuyết phục tôi, từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa quyết định được vấn đề này. Giờ thì Mary lại càng làm cho tôi thêm lung lay ý chí về việc ở lại chiến đấu.

- Anh biết.... thực ra họ chưa cho anh tham gia, anh cần phải.... hỏi....

- Không hỏi gì cả, nếu anh đi và nhiệm vụ thất bại anh vẫn có thể đánh chúng ở chỗ khác, còn ở đây thì thành bại gì đều chết anh biết không?

- Đánh ở chỗ khác cũng chết thôi mà em, ở đây họ cần anh hơn.

Tôi vẫn cố giữ quan điểm dù rằng lòng luôn mong Mary nài nỉ thêm ít câu nữa để tôi không thể từ chối mà đi cùng cô ta.

- ...............

Mary thở dài rồi dùng dằng đứng dậy đi thẳng.

Tôi gọi với thêm vài câu mà coi bộ cô nàng đã giận rồi, tất nhiên là tôi cũng đã lỡ lời nói sẽ ở lại nên đành tham chiến thôi.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi nhìn đồng hồ. Mới 8h hơn, lại rón rén xuống hầm xe rồi lao ra ngoài có tý việc, khi tôi về thì mọi người đã nghỉ ngơi riêng vẫn còn Christ đang mò mẫm máy móc cân chỉnh gì đó ở phòng chỉ huy.

- Hey! I've been looking for you all night long.

(Ê, tôi tìm cậu cả buổi tối đấy.)

- Oh! What's up?

(Uả, có chuyện gì không?)

- Where the hell did you go?

(Cậu biến đi đâu thế.)

- Went out to get some stuffs.

(Ra ngoài lấy ít đồ ấy mà.)

Tôi đưa balo quần áo đang xách tòn ten lên, chẳng là mấy hôm nay mặc mãi bộ đồ quân phục nên hơi bẩn.

- Whatever, come here I have works for you.

(Gì cũng đc, lại đây, tôi có việc cho cậu.)

- Ok.

- This is helmet cameras, it will record everything on your ways and send images directly to us.

(Đây là bốn cái mũ bảo hiểm có gắn camera, nó sẽ ghi hình toàn bộ những thứ trên đường đi rồi gửi về cho chúng tôi.)

- For evidents, right?

(Để thu thập bằng chứng chứ gì?)

Tôi hỏi.

- Yeah! Yeah! Incase you're guy down, it will deactive in 5 minutes so PLA will not know about our connection.

(Đúng rồi, trong trường hợp các cậu bị hạ nó sẽ tự hủy trong vòng 5 phút để quân TQ không biết được chúng ta liên quan tới nhau.)

- Anythings elses?

(Uh, còn gì nữa không?)

- Yes... Of course. This is headset, you can contact with us during the mission. As I said before, we will deploy UAV to support your team.

(Tất nhiên là còn, đây là tai nghe không dây để liên lạc lúc làm nhiệm vụ, chúng tôi sẽ triển khai máy bay không người lái để giúp đỡ đội của cậu.)

- Thank a lot.

(Cảm ơn anh nhiều lắm.)

Tôi cười.

- Your enemy is our enemy, U.S 7th Fleet leaving Singapore to night to the easten sea but just to protect Singapore. I hope when we got evident they gonna change their mind.

(Kẻ thù của cậu cũng là kẻ thù của chúng tôi. Hạm đội 7 của Mỹ đang rời khỏi Singapore tối nay tới biển đông để làm vành đai bảo vệ, hy vọng khi có được bằng chứng họ sẽ đổi ý.)

- Yeah, I hope so.

(Vâng tôi, cũng hy vọng vậy.)

- Ah... Can you do me a favor Christ.

(Ah mà anh có thể giúp tôi 1 chuyện không Christ?)

- Yes, just tell me.

(Vâng, cậu nói đi.)

- I know a group of people, around 20 civilians living in a camp, if on the way back to the base you can pick them up that would be great.

(Tôi biết một nhóm khoảng hai mươi người dân đang ở một khu trại, nếu trên đường về a có thể đón họ thì tốt quá.)

- Ok, where they are, we have an empty truck.

(Được, họ ở đâu, chúng ta có một xe tải trống.)

Christ mở hình ảnh vệ tinh lên, không khó để tìm ra khu trại vì tôi vẫn nhớ như in đoạn đường tới đó vì nó đã ngốn của tôi hết hai tuần lễ. Christ định vị tính toán một hồi thì cũng đồng ý vì nó cũng gần với tuyến đường đoàn xe phải đi nên chuyển một qua đi đường đó cũng không sao, tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

- I'll do it, good luck to you.

(Tôi sẽ giúp cậu, chúc cậu ở lại may mắn.)

- I really appreciate what U.N did in here, thank you.

(Tôi rất biết ơn những gì các anh đã làm, cảm ơn rất nhiều.)

Tôi bắt tay Christ, anh ta quàng tay qua vai rồi rồi ôm chầm lấy. Có lẽ anh ấy cũng hiểu chúng tôi đang làm một nhiệm vụ tự sát.

Chào Christ tôi ôm đống đồ qua đưa cho anh Nam, anh ta ra dấu khe khẽ để cho mọi người ngủ. Anh vẫn còn thức và nghiên cứu trên địa đồ. Mấy sư đoàn của TQ đang tới gần, nhanh thì chập tối ngày mai sẽ vào thành phố, khi cách điểm hội quân chừng 4km chúng tôi sẽ tổ chức tấn công, thời gian giao động từ 9-10 giờ đêm, phương châm sẽ là đánh nhanh rút nhanh nhưng phải đảm bảo thành công và giảm tối thiểu thiệt hại.

- Mai em đi với mấy người bên U.N chứ?

- Không! Ai bảo anh thế.

- Sao không đi? Nhiệm vụ của em đã xong rồi, tốt nhất em không nên ở lại, em hiểu tình hình mà.

- Em hiểu rõ nên mới phải ở lại, em biết anh không cần em chiến đấu nhưng anh cần người hiểu rõ về lũ bệnh nhân ở đây.

- Không sao đâu, tụi anh tự lo được.

- Anh cũng cần phải liên lạc với bên U.N nữa... Có Mary phiên dịch nhưng em tại trận địa liên lạc sẽ nhanh hơn.

- Ah... cái đó thì.....

- Mấy ngàn năm chúng chưa cho chúng ta yên được một thế kỷ, nếu không hạ chúng ở đây chúng cũng sẽ truy lùng chúng ta ở chỗ khác mà thôi.

-....

Nam thở dài......

- Em đã nói vậy thì em sẽ ở vị trí liên lạc. Thôi! Ngủ đi mai còn ra trận. 

Lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc đã như thế này, tôi duỗi chân duỗi cẳng vươn vai tới mấy bận mà xương cốt vẫn còn kêu rôm rốp. Chắc hôm qua làm việc nặng quá. Xuống tầng thì đã thấy bên U.N đóng gói xong xuôi chuyển đồ lên xe chuẩn bị rời đi.

Xem đồng hồ đã gần 9h. Tôi ăn vội mẩu bánh rồi đi khắp nơi tìm Mary cốt nhờ một việc. Hóa ra mọi người đang trong phòng họp. Vì họ không đánh thức tôi dậy nên tôi nghĩ mình cũng không nên tự tiện ra vào, nhìn qua cửa kính thấy James đang trao cho anh Nam và tay chính trị viên tên Hòa thiết bị gì đó, chắc là để kích nổ quả boom. Mỗi người được nhận một cái, chắc cả hai phải bấm cùng lúc nó mới nổ.

Mary vẫn miệt mài đứng phiên dịch mà không biết tôi đứng ở ngoài nhìn lén, vẻ mặt có vẻ buồn, tôi cũng chẳng biết vì lý do gì.Dù sao đi nữa chắc chắn không phải là do tôi ở lại. Con gái thật khó hiểu.

Hai bên họp xong xô cửa đi ra, tôi đứng khép nép đợi Mary. Như thường lệ cô ta cùng lúc với James.

- Hey! Didn't see you yesterday.

(Chào, tôi không thấy anh cả ngày hôm qua.)

James mở lời khi vừa thấy tôi.

- Yes, went out with the team.

(Vâng, hôm qua tôi ra ngoài với cả đội đặc công.)

- I heard that you not gonna leave..... I don't know what to say but I think you should consider more about that... We'll leave in 30 mins.

(Tôi nghe nói cậu sẽ không đi.... cũng không biết phải nói gì nhưng tôi mong cậu sẽ suy nghĩ kỹ lại... Chúng tôi sẽ đi trong vòng 30 phút nữa.)

- Thank you but I made my decision, again thank you a lot for everything.

(Cảm ơn nhưng tôi đã quyết định rồi, cảm ơn ông thêm một lần nữa về mọi thứ.)

- You're welcome.

(Không có gì.)

James thấy tôi nhìn Mary nên cũng hiểu ý, sau cái bắt tay ông ta rời đi. James là một vị sĩ quan tốt, giá mà ông ta tham gia cùng chúng tôi.

- Anh đã quyết định rồi thì còn gì để nói?

Mary đón đầu tôi ngay lập tức.

- Không! Anh chỉ muốn nhờ em chút việc.

- Em không làm!

- Em làm ơn đi, không ai có thể giúp anh ngoài em đâu.

Tôi nài nỉ.

- Anh nói đi!

- Anh có viết lá thư cho gia đình, gia đình anh đang ở KAT 47. Em chuyển giùm anh, tên tuổi ba mẹ a ghi hết ở trên phong bì.

Tôi ngại ngùng đưa bức thư cho Mary.

- Sao anh không nói sớm. Em nhận lấy rồi kẹp cẩn thận vào trong quyển sổ tay.

"Có cho người ta mở miệng ra đâu...." -Tôi thầm nghĩ.

- Còn gì nữa không?

Em hỏi khi tôi đang lơ ngơ.

- Ah không!

Tôi bần thần.

- Thế thôi á?

- Uh, anh nhờ em thế thôi.

Tôi đáp.

Và thế là cô nàng đổi ngay thái độ, quay đít đi một hơi. Thì nhờ có mỗi thế thôi, còn gì nữa chứ? Khó hiểu thật. Một lúc sau tôi gặp Fisher, anh ta lại kể lể chia tay chia chân ôm hôn tôi một lúc mới chịu rời đi. 

Đoàn xe lăn bánh ra khỏi cổng, tôi đứng trên lầu nhìn theo. Chẳng mấy chốc mà họ đã đi khuất, bỗng dưng thấy hụt hẫng, thiếu thiếu gì đó. Anh em đội đặc công cũng chuẩn bị đồ đạc để ra điểm phục kích, tôi cũng lo phần của mình. Cho thêm đạn vào ổ tiếp, móc thêm mấy quả lựu đạn vào áo, vừa xong cũng vừa có lệnh xuống tần trệt để tập trung.

Phổ biến nhiệm vụ, thời gian và nhiều thứ linh tinh khác, những chuyện tôi đã biết. Tay Hòa chính trị viên lên dây cót tinh thần một hồi lâu, truyền thống lực lượng, vì Đảng vì dân và đất nước và nhiều thứ khác. Tôi nghe không hiểu lắm, tôi ở đây đơn giản vì tôi phải ở đây mà thôi. Nhiều anh em vừa nghe vừa xin giấy viết thư tuyệt mệnh về cho gia đình, có người cầm súng lâu ngày cầm bút không quen phải nhờ đồng đội viết cho dễ đọc, có người lấy ảnh người yêu, gia đình ra ngồi nhìn thẫn thờ dù thật tâm không biết họ còn sống hay không.

Toàn trai tráng tuổi đôi mươi, non nhất tầm 20 tuổi già già thì hăm bốn hăm lăm nhiều người còn chưa có người yêu. Họ biết nhiệm vụ này là quyết tử nhưng không ai hé một lời, nói một câu, ai nấy cũng lặng lẽ làm việc của mình, người thì lắng nghe, người thì suy nghĩ.

Anh Nam xem đồng hồ, vẫn còn thời gian nên đứng ra giữa nói vài lời.

- Anh em! Đưa anh em tới đây mà không chắc đưa anh em về được với người chỉ huy như tôi quả thật cảm thấy rất có lỗi, nhưng vận nước nguy nan, không chúng ta thì ai sẽ ngăn chặn bọn chúng? Chưa trọn được mấy chục năm hòa bình chúng lại hăm he chiếm đảo chiếm biển, chúng tạo ra dịch bệnh rồi đánh chiếm miền bắc, giờ chúng xâm lăng miền Nam. Đất nước đang oằn mình vì bệnh dịch phải chịu thêm sự bành trướng của kẻ thù.

Nếu mất sài gòn chúng sẽ đẩy hàng triệu bệnh nhân ra khỏi thành phố rồi dùng họ để tấn công những người còn sống cốt là để diệt giống nòi người Việt chúng ta. Chúng dùng người Việt để hại người Việt quả thật không có gì tàn bạo hơn.

Nhưng mà chúng ta vẫn còn hy vọng, trận đánh tối nay chúng ta sẽ vạch mặt chúng cho cả thế giới thấy, chúng ta sẽ tìm cho ra chứng cứ khiến chúng phải nhận tội để đồng minh trên thế giới có thể giáng trả vào chúng những đòn mạnh nhất. Bắt chúng phải trả giá, bắt chúng phải lui quân.

Chinh chiến sẽ có người còn người mất, nhưng tôi muốn các đồng chí biết, người Việt Nam chúng ta sinh ra là để chiến đấu, là để sống tự do, là để được độc lập nên chúng ta sẵn sàng hy sinh vì điều đó.

VIỆT NAM MUỐN NĂM !!!

MUÔN NĂM !!!

MUÔN NĂM !!!

Cả thảy anh em từ bao giờ đã đứng dậy nuốt gọn từng lời rưng rưng nước mắt rồi hô vang bốn chữ Việt Nam muôn năm, tôi cũng thấy mắt cay cay từ bao giờ. Anh em đã lấy lại được khí thế, nhanh tay chuẩn bị rồi nhắm hướng địch quân mà tiến.

6 giờ tối.

Chúng tôi đã vào vị trí. Hai tiểu đội (1 tiểu đội 12 người) sẽ tấn công tòa lãnh sự bằng đường bí mậ. Hai tiểu đội đánh chặn địch quân từ tòa nhà và một tiểu đội bọc hậu ở đằng sau. Tôi sau khi bàn giao mũ mão và thiết bị liên lạc thì mở máy lên kiểm tra hình ảnh và sóng. Mọi thứ đều ổn, Christ và bên U.N đã rời khỏi thành phố đến điểm an toàn từ lâu nhưng vẫn liên lạc với chúng tôi.

- This is Christ. Do you copy?

(Christ đây! Nghe rõ không?)

- Lound and Clear Christ.

(To và rõ ràng Christ.)

- Enemy troops incoming, intercept within 2 hours.

(Địch quân đang tới, chúng sẽ gặp nhau trong vòng hai tiếng nữa.)

- Roger that, can you send me images from the drone.

(Rõ rồi, anh có thể gửi cho tôi hình ảnh từ máy bay không người lái không?)

- We haven't deploy it yet, you'll get it when it on the air.

(Chúng tôi chưa phóng nó lên, cậu sẽ có hình ảnh ngay khi chúng tôi thực hiện.)

- Ok.

- Hai tiếng nữa anh Nam ơi.

Tôi liên lạc với đội đột kích từ bên dưới.

- Rõ, tất cả đã vào vị trí và đang chờ. Ngay khi lấy được hình ảnh từ máy bay em phải liên tục báo cho anh. Nếu chúng ập vào quá nhanh thì phải rút lui ngay lập tức.

- Rõ rồi, anh bật camera lên em kiểm tra xem.... Ok tốt...!

Tôi đang ở trên tòa nhà với hai tiểu đội khác, nhiệm vụ của tôi là dùng thiết bị điện tử để thu hình ảnh truyền cho bên U.N, đồng thời thu thập hình ảnh địch quân từ UAV để thông báo cho toàn lực lượng.

Còn hai tiếng nữa mà tình hình đã căng như dây đàn. Từ trên cao thấy rõ bọn chúng bè bè lũ lũ bên dưới mà muốn sôi máu, anh em nghiến răng ken két đưa địch vào tầm ngắm cho hả giận dù chưa được phép mở khóa an toàn.

Đêm nay trời âm u, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh rít qua có vẻ như sắp mưa, không khí cũng bớt nóng bức hơn mọi ngày. 

- Này!

Thằng Ngọc vỗ vai tôi.

- Ơi, gì thế?

- Tí phải ngồi đây ah? Có đánh đấm gì không?

Nó hỏi.

- Oánh chứ! Không oánh ở đây làm gì.

- Bồ tèo biết kế hoạch rồi chứ.

- Ừ, rõ rồi. Có lệnh là ra bám dây đu xuống.

- Thế có đu được không?

- Gớm trước đu mãi...!(Hồi còn ở căn nhà cũ)

- Ừ, tý tớ bắn B41, nếu được thì yểm trợ phát nhé.

- Ừ ừ.

Tôi gật gật.

Lính trận có khác, tỉnh bơ chứ chẳng lo lắng như tôi. Cứ vài phút tôi lại nhìn đồng hồ, những con số cứ lạnh lùng thay đổi, tôi có linh cảm gì đó chẳng lành, sống lưng ớn lạnh.

8h20 phút tối.

- Minh! Do you copy?

(Cậu có đó không?)

- Yes, I copy.

(Có.)

- They're moving in, 8 kilometer be ready to engage.

(Chúng đang tới, còn 8 km, chuẩn bị chiến đấu.)

- Roger.

(Rõ rồi.)

- UAV is now online, open the UAV software. There are 2 modes of vision: Night Vision and Thermal. I control it fly above, you're free to capture the imagies.

(Máy bay không người lái đã được triển khai, cậu mở phần mềm ra. Có hai chế độ nhìn: Ban đêm và nhiệt. Tôi điều khiển máy bay còn cậu có thể tự do quan sát hình ảnh.)

- Thank you.

Tôi hý hoáy thao tác trên máy, mất vài phút để kết nối trong khi địch quân đã tới rất gần làm tôi sốt cả ruột. Hình ảnh từ từ hiện lên, máy bay bay ở độ cao 1.000 mét đủ để quan sát toàn thành phố. Ở độ cao này chế độ ban đêm không hiệu quả lắm nên tôi chuyển qua chế độ nhiệt và rồi hàng ngàn đốm trắng hiện lên trên màn hình định vị. Đó là 2-3 đoàn xe chạy song song dài cả vài cây số đang đổ vào thành phố từ hướng Nam. Không còn nhiều thời gian tôi điều kiển ống kính về phía vị trí của mình, địch quân cũng đã hiện lên trên đây mồn một.

- Anh Nam, nghe rõ trả lời!

- Rõ.

- Quân tiếp viện còn khoản 7.5km nữa là vào thành phố, di chuyển chậm dự đoán khoảng 15-20 phút là tới. Anh có thể triển khai ngay bây giờ.

- Địch từ hướng nào?

- Đúng như tính toán, từ hướng Nam.

- Được rồi.

Tôi nghe tiếng thì thầm chuẩn bị của anh với các đồng đội rồi họ đeo mặt nạ, tiếng tra đạn vào nòng, lên đạn rôm rốp.

- Anh bật camera lên.

- Rồi thấy rồi.

Tôi không trực tiếp tác chiến bên dưới nhưng qua bốn camera hình ảnh trên mũ của các đồng chí ở dưới tôi có thể nắm được tình hình, tất cả bọn họ đã chuẩn bị xong, 24 người xếp thành hai hàng vai kề vai dọc theo con đường bí mật chúng tôi chuẩn bị hôm trước. Hình ảnh cũng bắt đầu được truyền tải trực tiếp về cho bên U.N.

- Đội 1?

- Xong.

- Đội 2?

- Xong. (Là đội của chúng tôi)

- Đội 3?

- Xong.

- 30 giây chuẩn bị tác chiến!

30 giây! 30 giây căng thẳng nhất tôi từng trài qua. Cả thảy hai mấy thằng nhìn nhau không nói gì, mồ hôi rịn ra chảy xuống cằm từng giọt dù bên ngoài gió vẫn rít qua tầng cao. Tôi chép miệng rồi nuốt nước miếng nhưng miệng khô đi không có lấy một giọt nước, mấy tay lính chiến dù dày dạn trận mạc nhưng cũng không phải là không căng thẳng. Một vài người bắt hít sâu để bình tĩnh, một vài người thì thở dốc.

10... 9...

Anh em bắt đầu trườn ra vị trí, mở ống nhắm, tháo khóa an toàn....

8.. 7...

6....

- Khoan! Khoan!

Tôi nói.

- Sao vậy? Có chuyện gì?

Vài giọng nói dồn dập hỏi vọng qua headphone mà tôi không biết ai là ai.

- Có một nhóm tuần tra bảy đứa đang đi vòng ra sau đến gần bộc phá, khoảng 12 giây nữa điểm nổ có thể hạ bọn chúng.

- Được! Cậu ra lệnh điểm nổ.

Trên màn hình vài tên lính đang đi vòng ra sau tòa lãnh sự để kiểm tra. Kiểu gì cũng phải đi ngang qua chỗ chúng tôi gài bộc phá nên tôi muốn đồng thời hạ luôn cả chúng.

8h25 phút tối.

- NỔ!

Ai là người cho nổ tôi không rõ nhưng quả thật anh ta làm việc rất dứt khoát. Tôi vừa dứt câu nói thì tiếng nổ long trời lở đất vang lên rung động cả thành phố. Cửa kính khắp nơi bể toang hoặc nứt rắc rắc rơi xuống đất loảng xoảng. Dù đã chuẩn bị trước và cách vụ nổ vài chục mét mà tôi vẫn giật mình và tai ù đi. Trên màn hình mù mịt khói lửa bốc lên không trung, cố zoom lắm mà tôi cũng không thấy được mấy tên lính đi tuần mới nãy ở đâu. Bọn địch ở công viên Lê Văn Tám nằm rạp xuống đất vì mảnh vỡ bị thổi tung lên trời đang rơi xuống khắp nơi, mấy tên trong lán trại thì đổ ra ngoài chưa định thần được việc gì xảy ra

(Như đã nói ở phần trước, liều nổ là thuốc nổ lõm, định hướng về một phía bức tường nên quân ta ở phía sau vẫn an toàn).

Và rồi chúng tôi nổ súng. Đội 2 được lệnh nổ súng mở màn đánh chặn ngay từ đầu để địch quân tưởng bị tấn công. Thằng nào đó đạp tấm kính bể ra cái rầm rồi thò đại liên RPK ra ngoài kéo một loạt không ngớt phủ đầu, anh em ở các tầng cũng bắt đầu bắn với theo, tiếng súng bên ra nổ lên rầm rộ như rang trong khi bọn địch cuống cuồng tìm chỗ nấp trước khi phản pháo.

Bên dưới đội một xông qua khói bụi tiến vào, vì họ sử dùng nòng giảm thanh nên âm thầm lặng lẽ hơn nhưng không phải là không chết người, vừa lao vào họ xử gọn vài tên bị thương gần khu vực nổ. Bọn sĩ quan trong tòa đại sứ cũng đổ ra ngoài chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Một vài người trong chúng tôi đón lóng từ trước quét đạn từ trên cao xuống sân hạ vài tên làm chúng cuống cuồng chạy vào trong.

Đội 1 lúc này đã tiến vào sau tòa nhà gài mìn đánh xuyên tường rồi đổ vào trong càng quét. Tôi không rời mắt khỏi màn hình nhưng chưa kịp kiểm tra địch quân từ phía công viên thì chúng đã phản đòn. Đạn phía dưới bắn lên rát rạt, găm vào bê tông cốt thép và kính làm tôi cách xa cửa sổ mà cũng phải nằm rạp xuống trong khi anh em nổ súng loạt đầu đang rút xuống thay đạn.

- Chúng phản công, đại liên hướng 10 giờ. 2 giờ.

Tôi thông báo khi nhìn thấy hàng loạt vệt đạn dài không dứt bắn về phía tòa nhà.

Tiếng đạn nổ vang vọng trong đêm không ngớt, đàn rab đói khắp nơi tụ về nhưng ngơ ngác nhìn chứ không làm gì. Mấy tên địch điên tiết quét đạn lên người chúng làm chúng ngã xuống từng đống.

8h 27 phút tối.

Đâu đó không rõ hai tiếng nổ đanh thép vang lên cách nhau vài giây bắt hai khẩu đại liên phải câm họng ngay lập tức, có lẽ là bắn tỉa của quân ta từ nóc tòa nhà. Địch bị kiềm chế. Bên ta lại đổ ra bắn trả quyết liệt. Vì ta phòng thủ ở trên cao bắn xuống, địch quân ở dưới đang bị động, không có nhiều chỗ nấp nên dù đông hơn lại đang ở thế yếu. Sớm hay muộn chúng cũng sẽ huy động thiết giáp cách đó không xa nên chúng tôi câu giờ được càng lâu càng tốt, sau đợt đạn càn quét ban đầu anh em nổ súng thận trọng hơn theo kiểu nhử mồi.

Phía dưới đội 1 đã vào trong. Sau khi tung lựu đạn cay khắp nơi họ tỏa ra lùng sục. Mấy khẩu Micro Uzi nhẹ nhàng hạ gục bọn chúng. Sĩ quan địch biết bị đột kích thì la hét om sòm rồi móc súng ngắn ra thò tay bắn cầm chân nhưng quân ta không có thời gian để đôi co. Lựu choáng được bung vào các phòng, các góc tường không chần chừ rồi họ nhảy vào quét gọn bọn chúng.

Nhưng không may vài anh em đã bị trúng đạn vì thao tác quá nhanh, dù địch có tên đã bị choáng nhưng vẫn ôm súng bắn loạn xạ khiến anh em đổ vào bị dính đạn. Anh Nam quyết định không tải thương mà tiếp tục xốc tới.

Sau khi dọn sạch mấy cái hành lang thì tới chỗ thang máy dẫn xuống hầm ngầm, họ cạy cửa cho lựu đạn vào rồi đi vòng ra thang bộ xuống, phòng khi địch quân phía dưới trồi lên bằng thang máy rồi bọc hậu quân ta nhưng họ bị cầm chân ngay tại cầu thang. Địch ở dưới đã biết bị tấn công nên có phòng bị, liên tục thò đầu ra bắn trả quyết không cho ta qua, lựu đạn được bung xuống nhưng cũng không có hiệu quả là mấy.

Thấy vậy tôi liền quay sang hướng công viên, địch ở đây có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra nên chấn chỉnh lại đội ngũ, phân chia các phân đội chiến đấu rồi tỏa ra vây lấy tòa nhà. Từ xa xa mấy chiếc thiết giáp cũng đã được khởi động phì khói bẻ cua lao tới.

Đã tới lượt tôi cầm súng, tôi trườn ra mép cửa sổ thò súng ra chuẩn bị bắn thì đạn lại lao lên vun vút làm tôi chỉ biết ôm đầu mà chưa thấy mặt mũi địch quân như thế nào. Bên ta vẫn bắn cầm chân. Thỉnh thoảng có vài toán địch cố gắng tiếp cận thì đại liên bên ta lại rộ lên rào rạt đến chặn chúng lại.

- Trên đó sao rồi? 

Anh Nam hỏi.

- Vẫn đang cầm chân địch nhưng chúng đang huy động thiết giáp và hỏa lực lớn, sẽ không cầm cự lâu được nữa đâu. 

Ai đó đáp.

Đội đột kích phía dưới cũng đang gặp khó khăn vì địch co cụm dưới hầm ngầm chưa thể tiến thêm được, nếu tiếp tục dằng co như vậy thì bên trên sẽ không cầm cự được.

Nhưng cái khó ló cái khôn. Dãy hành lang dưới hầm ngầm gần như song song với dãy hành lang phía trên nên bộc phá tiếp tục được mang đến để đánh thủng từ trên xuống, các anh em tiến hành gài và định hướng mìn trong khi một số vẫn chốt chặn ngay cầu thang tiếp tục vây địch.

Và tôi, một thằng cứ nghĩ mình là người từng trải vẫn ôm đầu nằm im mà chưa một lần nhìn lên thấy được địch. Những lần trước toàn bắn lũ rabs tay không tấc sắt, còn bây giờ đối diện với cả tiểu đoàn thiện chiến khiến tôi trở thành vô dụng. Đạn cứ bay vun vút lao qua khung cửa, cắm vào cửa kính rát rạt làm tôi không sao ló ra được. Không như kịch bản phim hay bất kỳ một game nào, khi địch đang bắn thì ta phải trú ẩn rồi lựa thời cơ "ngoi" lên, ngoài ra sau khi bắn phải liên tục đổi vị trí để tránh bị bắn trả vì địch đông hơn ta nhiều lần.

Mấy anh em thấy tôi lỡ nhịp toàn dặn phải nằm im chẳng cần tôi chiến đấu làm gì nhưng càng nghe họ nói thế càng muốn hạ địch cho bằng được. Hít một hơi thật sâu, kê súng vào vai tôi cố nhìn anh em để bắt nhịp. Và rồi thời khắc tôi chờ đợi đã tới, tôi kê súng lên thành, mắt thẳng với đầu ruồi tìm kiếm mục tiêu. Một toán địch đang lúi húi tránh núp bên vệ đường, lê đầu ruồi tới tôi siết cò. Đạn nổ giòn giã, khóa nòng đẩy các tút phun ra ngoài rớt xuống nền leng keng, súng giật, tôi siết súng vào vai nhưng đầu ruồi vẫn nảy liên hồi còn tôi thì say máu. Chưa thỏa cơn mà địch đã đánh trả, pháo 23 ly của thiết giáp ở đâu dội tới cả loạt dài làm chúng tôi bị bật ra khỏi vị trí.

Đạn to, nổ lớn, xuyên tường xuyên thép và cày nát cả tòa nhà. Anh em bị phủ đầu nên chỉ còn vài người cứng cựa thò ra bắn trả.

Thấy thắng thế chúng nó ùa lên, thiết giáp thì cứ bắn cầm chân. Qua màn hình tôi thấy rõ chúng đã lấn được mấy chục mét. Thằng Ngọc ôm RPG ra rồi mà vẫn chưa bắn được, rát quá.

Bỗng nhiên tôi nghe tiếng ai đó đọc tọa độ qua bộ đàm rồi phụt phụt phút mấy tiếng, đạn rít trong không trung rơi xuống nổ ầm ầm rung nhà rung đất. Hóa ra là đội bọc hậu phía sau bắn súng cối tới, lại đọc tọa độ, lại ầm ầm nhưng lần này có cả tiếng sắt thép vỡ tung, lửa đỏ đâu đó bốc lên sáng một vùng trời. Chiếc thiết giáp lội nước đã trúng đạn cối cháy phừng phừng.

Chúng tôi lại lao ra, bắn, càng quét, đẩy lui. Địch loạng choạng, ở giữa thì cối giã phía trước thì chúng tôi bắn vài tên cố núp ở mấy cánh cửa cố gắng bắn trả trong khi những tên khác thì liều mạng chạy về sau. Tôi bắn với theo, hạ được vài tên.

Phía hầm ngầm anh em đã gài mìn xong chuẩn bị cho nổ. Mọi người vào vị trí, tôi nghe ầm một phát rồi khói bụi mù mịt chỉ kịp thấy họ quăng flash xong nhảy xuống. Súng nổ cả tràng dài trong màn khói mờ, họ chạy, bắn rồi camera quay vòng vòng, ngã xuống. Tôi hết hồn, tưởng anh em gục rồi nhưng mà không, họ đánh tay đôi. Mấy tên TQ vừa đánh vừa chửi nhặn xị "tả la- tả la" ăn đấm vào mồm tóe máu mới thôi. Lấy thế thượng phong, không tha ai cả, cắt cổ.

Bên U.N vẫn giữ liên lạc nhưng ác liệt quá nên chúng tôi không trao đổi nhiều được, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc tôi khi địch trào lên dọa đánh bật chúng tôi ra.

8 giờ 33 phút tối.

Trên này chúng tôi cũng không cầm chân địch được bao lâu nữa, xe tăng hạng nặng đổ đến húc tung chiếc xe cháy dở bên đường. Súng cối bên tôi cứ giã còn hai chiếc xe vẫn cứ hung hăng tiến đến.

Cục thép trong đêm đen trùi trũi bật đèn pha quét ngang dọc, vài anh cố bắn cháy nhưng cứ nổ súng được vài phát thì đại liên trên xe liền bắn trả. Tháp pháo quay kêu rè rè, bỏ mẹ, pháo 120 li nó bắn lên đây thì nát như tương. Thằng Ngọc chờ thời đã lâu lựa lỗ đạn thò RPG ra lấy mục tiêu.

Nó siết cò, quả đạn phụt một cái nhẹ bẫng rồi xoắn mình lao đi để lại một vệt khói dài.

Ầm! 

Tiếng đạn xuyên vào vỏ thép đinh tai, khói mù. Không biết là diệt được hay chưa nhưng nó đã nhanh tay lắp quả thứ hai.....

Chiếc xe vẫn không sao.

Bọn bộ binh biết điểm bắn la lớn rồi nhắm chỗ nó nằm mà nã vào. Thằng Ngọc lăn vài vòng kiếm địa điểm thuận lợi rồi lại bắn mà kết quả vẫn như cũ. Chiếc xe không hề hấn gì trong khi sau mỗi phát đạn địch làm bắn rát hơn.

Đến lúc chúng trả đũa. Nòng pháo giương lên nhắm vào chúng tôi. Cả đám hò nhau chạy vào phía trong.

- ẦM!

Quả đạn xuyên từ dưới lên đục thủng cả một tầng rồi mới phát nổ. Tôi bị vụ nổ đẩy văng qua một bên khi chỉ còn một bước nữa là tới chỗ an toàn. Ngã sóng soài trên mặt đất, tai ù đặc, sức ép làm tôi tức thở và choáng váng.

Ai đó xốc vai tôi lôi đi trong khi tôi cố với lấy cái laptop, miệng đang họ sụ sụ không ngớt làm tôi không la lên được. May thay anh ta hiểu ý, đặt tôi dựa vào bức tường rồi chạy đến lấy laptop cho tôi.

- ẦM....

Chúng bắn phát thứ hai. Lần này quả đạn lệch nhiều hơn về hướng Bắc nên không sát thương nhiều vì tầm súng có hạn, anh em đã chạy lên các tầng cao hơn. Địch tràn tới, vượt qua ranh giới vô hình mà chúng tôi cố giữ nãy giờ, tình hình như vậy sẽ không kịp tôi hối bên dưới nhanh hơn nhưng họ vẫn đang kẹt ở hầm ngầm. Cánh cửa thép điện tử của căn phòng bí mật quá dày, là loại chống phá nổ nên chưa vượt qua được.

Địch cách cổng còn hơn 30 mét, pháo 23 ly với đại liên vẫn cày nát tòa nhà. Anh em sốt ruột lo cho đồng đội bên dưới cố lao ra chặn đánh mặc cho địch đang bắn phá. Hy sinh một số.

Chúng tôi lại gọi tọa độ cho khẩu đội súng cối. Gần quá. Nếu không chuẩn chúng tôi cũng sẽ trúng đạn nhưng không còn cách nào khác. Anh em đã quyết tử cho nhiệm vụ, cối dội xuống , vài quả lạc giã lên nóc tòa nhà làm nó nứt toác ra một góc rồi bể ra rớt xuống đường. Địch bị cầm chân còn chúng tôi thì mắc kẹt giữa đống đổ nát mù mịt khói lửa.

8 giờ 36 phút tối.

Chúng điều thêm xe tăng chi viện, từ xa đạn pháo dội tới rung chuyển trời đất. Tòa nhà bị bắn nát nhừ như tương dọa sẽ đổ sập. Anh em thì đã hy sinh quá nửa....

Hai sư đoàn của địch sau khi nghe có động cũng bắt đầu tăng tốc, mấy chiếc xe chở lính rời đoàn lao vun vút về trận địa quyết nhấn chìm chúng tôi trong biển lửa.

Tôi lúc bấy giờ vẫn còn ngồi bần thần chưa biết làm gì ngoài thông báo tình hình, bên ngoài địch đánh rát quá còn bên dưới vẫn chưa đâu vào đâu. Tôi gọi Christ cầu cứu, anh Nam chuyển hình ảnh từ camera lên. Loại mã khóa quân sự nên không giải được chỉ có thể mở từ bên trong, đèn hàn gió đá (exetylen) được mang tới, cố cắt nãy giờ chỉ vừa lọt một ngón tay.

Chúng tôi thất thế, tôi được lệnh rời tòa nhà, nhóm đột kích phía dưới quyết định chia hai. Một số tiếp tục phá cửa, một số quay lên quyết tử bảo vệ tòa lãnh sự.

Chiếc xe tăng mở đường bắn quét, địch một phần lao vào tòa nhà, một phần tấn công tòa lãnh sự. Chúng tôi đu dây ở phía sau xuống nóc nhà rồi phi rào rào ở trên đó cố chạy tới vị trí định sẵn để đánh chặn nhưng không ngờ địch cao tay hơn, chúng đi vòng đánh từ đường Nguyễn Đình Chiểu từ phía Nam bọc lên, chúng tôi bị vây cả hai phía.

- Không kịp rồi anh Nam ơi! Giữ giỏi lắm chỉ 2 phút nữa thôi....

- Không! Phải giữ được, anh thấy máy móc bên trong rồi....

- Anh cho camera vào được không?

- KHÔNG! Camera vẫn to quá....!!!!

Chúng tôi từ các nóc nhà bắn xuống, địch thấy vậy có chần chừ nhưng vẫn cố dùng hỏa lực để tiến lên. Chúng tôi chỉ còn một nước cuối cùng....

Đợi chúng vào bẫy những anh em còn lại trên nóc tòa nhà mở van xả xăng chảy khắp nơi rồi phun xuống lòng đường, lên cả xe tăng rồi châm lửa.

Cả tòa nhà cháy rực sáng cả thành phố, địch bên trong không thoát ra kịp chết cháy la ó lao ra ngoài, chiếc xe tăng đi đầu thì cháy phừng phừng như ngọn đuốc sống. Hướng bắc tạm thời địch bị cầm chân, còn hướng nam chúng tôi vẫn cố giữ.

Hai bên giao tranh dữ dội. Địch sốt ruột nên xốc quân lao tới, chúng tôi đợi thời cơ là nhả đạn. Chẳng ai nhường ai.

- Anh Nam!!!

- Sao?

- Vừa nòng súng chưa?

- Có!

- Anh thò vào bắn đại đi, miễn sau hư cái máy phát là được....!

- Nhưng còn bằng chứng...

- Cầm chân chúng lại được sẽ có thêm thời gian lấy bằng chứng.

Anh làm theo lời tôi... Đưa tiểu liên vào lỗ bắn vào máy móc thiết bị. Tôi không biết có hiệu quả không. Tụi rab vẫn lơ ngơ không thấy tấn công gì cả...

- Bắn thêm đi......! 

Tôi nói.

Một loạt đạn nữa.... Mà tụi rab vẫn dửng dưng như không có gì.

Quân tiếp việc của chúng thì đã tới quận nhất, chỉ còn vài phút nữa sẽ đến đây. Lúc đó chúng tôi sẽ không còn cách nào chống đỡ.

8 giờ 38 phút tối.

Thất vọng tôi không biết phải làm gì thêm, có tiếng ai đó yêu cầu rút nhưng những người dưới hầm vẫn quyết tâm làm cho chúng tôi cũng không thể rời vị trí được.

Lại lấy tọa độ súng cối nhưng tôi chợt nảy ra một ý.

- Khẩu đội cối nghe rõ trả lời...!

- Rõ, yêu cầu tọa độ...

Thằng Ngọc lấy thước ngắm ra lấy tọa độ bọn địch ở phía nam rồi đọc to.

- Có pháo sáng không?

- Có.

- Bắn pháo sáng đi...

- Làm gì??? Sao lại pháo sáng?

- Bắn đi, một phát cũng được. 

Tôi cứng giọng.

Quả pháo rít lên rồi nổ cái đùng, cả vùng sáng chói như ban ngày..... Chiến trường lặng tiếng súng. Bỗng nhiên không ai nổ phát súng nào nữa.... Thời gian như ngừng lại. Tôi không hiểu vì sao....

Quả pháo đung đưa rơi chậm chậm rớt tàn xuống đất từng đám.... Soi rõ đám bụi mờ gì đó đang rơi xuống. Chúng tôi ngước nhìn...

Và rồi mưa lộp độp đổ xuống trên mái nhà... Tiếng súng rộ lên... Tôi nằm rạp xuống tránh đạn nhưng không.... Đạn không hướng về phía chúng tôi....

Trong đêm tối mù mờ địch bắn loạn xạ về từ phía.... đàn rabs đói mồi mấy ngày nay đã trở về bản chất của chúng..... Đàn đàn lũ lũ dưới mưa lao tới cắn xé.

Địch lúc này mới là kẻ bị vây từ phía, chúng hoảng loạn tháo chạy nhưng chạy đâu cho được, có mấy tên cố trèo lên tháp pháo xe tăng nhưng liền bị chúng tôi hạ. Địch bị nhấn chìm giữa lũ rabs, chính sản phẩm của chúng.

Trong cơn bất lực mấy chiếc xe tăng lao về đàn rabs cố ủi nhưng bị bâu kín. Ai đó chớp thời cơ bắn vào xích tải. Chiếc xích bung ra. Chiếc xe tăng bất lực rú ga xoay một vòng như con thú bị trúng đạn.

(Quả pháo sáng như một loại kích động thần kinh lên lũ rabs, Fisher đã từng thí nghiệm cho NVC xem, cơn mưa làm giảm nhiệt độ càng làm cho tụi rab thêm hung tợn.)

- Tiếp tục đi anh... Bọn rabs được thả ra rồi. 

Tôi vui mừng thông báo.

- Rõ rồi! Tốt quá em.

Chúng tôi cố thủ rồi cầm hơi thêm ít lâu, bên dưới họ thắt nút dây thép rồi thò qua lỗ kéo chốt mở cửa. Dưới hầm ngầm là cả một hệ thống máy móc tân tiến nằm im lìm, che dấu bí mật và tội ác của bọn chúng. Nhưng không lâu nữa đây sẽ là bằng chứng bắt chúng phải trả giá.

Anh Nam cố quay từng ngóc ngách máy móc, tháo ổ cứng máy tính rồi rút lên.

- Good job, we got it. 

(Tốt lắm chúng tôi nhận được rồi.) 

Christ thông báo, qua tai nghe tôi nghe tiếng vỗ tay, có lẽ mọi người bên U.N cũng đã dõi theo tôi đến giờ.

- All depend on you now. Come and fight with me. 

(Giờ tất cả phụ thuộc vào anh đó, quay lại đây chiến đấu với tôi nào....)

Tôi nói đầy tự hào.

8 giờ 45 phút tối.

Chúng tôi rút qua con đường mở sẵn. Đơn vị phía sau đợi nãy giờ tay bắt mặt mừng, đàn rab bị thu hút về phía bên kia nên chúng tôi an toàn, tải thương xong chúng tôi rút nhắm hướng sân bay. Chúng tôi hy sinh hơn một tiểu đội, chỉ tiếc mấy anh em cố thủ trong tòa nhà phút cuối không lấy được thi hài.

Địch quân trong thành phố thì bị tụi rabs tấn công dữ dội, cùng có khí tài hạng nặng nhưng vì không phòng bị nên chúng bị đánh thiệt hại nặng nề.

Nhiệm vụ của chúng tôi thành công, dù phải trả bằng máu nhưng tôi tin chắc anh em hy sinh sẽ không ai nuối tiếc điều gì. Dữ liệu được truyền tải về cho U.N, Christ và James thông báo bên U.N sẽ triệu tập cuộc họp khẩn cấp trong thời gian sớm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro