Phần I - Chương 3, 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3. Fight

Uống nước xong tôi làm gì tiếp? Đó là câu chuyện tôi không muốn nhắc lại. Tôi cứ ngồi bần thần chưa thể tin rằng hai đứa nó đã chết, đầu óc cứ trống rỗng còn ngoài kia lũ rab cứ xô cửa và gào thét mỗi lúc một hung tợn. Tôi cầm súng bước ra và lên đạn, nhưng không!

Tôi xách can xăng lên lầu hai rót ra xô rồi bắt đầu xối lên đầu chúng nó, lạnh lùng tôi quăng một mồi lửa và nhìn chúng nó khiêu vũ trong đám cháy khét lẹt bởi mùi da thịt lẫn quần áo. Tới bây giờ tôi vẫn không hiểu làm sao mình có thể ra tay một cách tàn nhẫn như vậy. Sáng hôm sau tôi phải mất tới hàng giờ để "dọn dẹp" bằng cách đốt tiếp cho xong. Tối đó tôi cũng không thể nào chợp mắt được dù một giây. Tôi rấm rứt khóc rồi đổ lỗi cho bản thân, đáng lẽ tôi phải cho thằng Trung cây kiếm, đáng lẽ tôi phải đi lên với thằng Hùng và đáng lẽ tôi nên rủ chúng nó về nhà nấu bữa tối thay cho việc đi vào đó.

Tôi cũng không quên quay trở lại căn nhà trên đường số 9. Thằng Trung đã tuột dây bỏ đi từ bao giờ, còn thằng Hùng thì không còn gì cả. Cánh cổng văng ra đè lên chiếc xe khiến nó bẹp dí hết quá nửa. Nhặt hai khẩu súng và mấy băng đạn tôi ngồi xuống salong rồi tự hỏi mình sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào? Cô đơn và tuyệt vọng.

Suốt những ngày tiếp đó tôi đã có lúc kê súng vào đầu, tôi dằn vặt và ân hận hơn bao giờ hết. Còn gia đình thằng Hùng, nếu họ tìm lên được tới đây tôi sẽ phải nói như thế nào? Tôi cứ tự hành hạ bản thân bằng hằng hà xa số những luận điệu của toàn án lương tâm. Và thứ duy nhất có thế biện hộ cho mình đó là ít ra tôi còn sống. Nhưng rồi cái gì cũng phải qua đi, tôi tập sống một mình một cách thực thụ. Tôi đốt thời gian bằng cách tới phòng gym tập cho đến khi tay chân bải hoải, tôi tìm được một chiếc máy phát điện nhỏ nhỏ và xem tất cả những chiếc đĩa tôi lục lọi được ở các xó xỉnh, tôi đọc sách, vẽ tranh, lên các kế hoạch... Thậm chí tôi còn cài bẫy khắp các con đường dẫn về nhà, tôi di chuyển hàng hóa đồ đạc qua một căn nhà thứ hai để làm "Safe House" phòng khi căn này bị chiếm.

Việc tôi phòng xa quả thật không thừa. Vào một buổi sáng tôi đi lấy xăng ở cây xăng cũ thì thấy bốn đường lốp xe in hằn lên đống cát tôi đổ ra đường lần trước. Chắc lại là lũ bên Hoàng Diệu mò qua, tôi lần theo thì thấy chúng nó đục phá tất cả các căn nhà hai bên đường Nguyễn Thị Thập, đồ đạc bị chúng nó xới tung cả lên có vẻ là tìm lương thực. Lúc đó tôi bắt đầu lo lắng thực sự. Tôi giờ cô độc một mình, chúng nó xới tới xới lui khu Quận 7 này thể nào cũng mò tới chỗ của tôi. Những dấu vết bắn phá vô tội vạ trước kia của cả ba thằng không thể nào che dấu được. Hay là chuyển qua chỗ khác? Hay là đàm phán và nhập bọn?

Suy nghĩ khá lâu tôi nhận ra một điều, tôi chẳng biết gì về họ nên chưa thể đối phó được. Thôi thì cứ để từ từ rối tính. Một buổi chiều tôi lái chiếc Lamborghini đi câu cá bên đường Trần Xuân Soạn, nẹt pô suốt cả đoạn đường chán chê tôi kiếm một bóng cây gần cầu Kênh Tẻ rồi ung dung thả câu. Cá rất to, từ cá chép đến rô phi và cả cá lóc, nhưng tôi chỉ thả xuống lại, đơn giản là thây người trôi cả bầy trên mặt sông thế kia thì ăn thế nào được. Có lúc tôi còn quăng câu trúng cả cái xác đành phải cắt dây. Đang rung đùi hóng gió thì bỗng có tiếng la lên:

"THẰNG KIA NGỒI IM!!!"

Tôi giật mình quay sang thì bất thình lình trên cầu hai thằng cầm AK chĩa thẳng vào mặt tôi còn một thằng nữa thì đứng nhìn coi bộ chờ "tuồng hay". Thú thật lúc đó tôi vãi cả linh hồn! Chúng đứng trên thành cầu cách tôi chừng 40m, địa thế tôi thì trống trải chả có gì che chắn ngoài chiếc xe cách đó 2m mà chúng nó trên cao, tôi dưới thấp dù có nấp sau xe kiểu gì cũng ăn đạn. Khẩu AK thì để kế bên bao đồ câu nhưng tôi mà với tới là chúng bắn ngay.

Tôi quay qua méo mặt nhìn chúng nó, một thằng coi bộ cầm đầu lại thét lên:

- ĐM mày! Giơ tay lên mày, ngồi im không tao bắn chết.

- Dạ có gì từ từ nói anh ơi! Tôi nói vọng lên.

- Mày ngồi im. Hai thằng này xuống mà mày chạy tao bắn liền! ĐM mày nói rồi đó đừng có trách.

Nói xong hắn quay qua phẩy phẩy hai thằng đệ tử coi bộ leo lên xe để chạy xuống chỗ tôi. Lúc này nhìn rõ thì hắn là một thằng cha đầu trọc lóc, ngoài 30, mang áo ba lỗ với một hình xăm gì đó chả rõ khá to bên vai, thằng cầm súng bên cạnh thì chắc cũng chỉ tầm tuổi tôi coi bộ ốm đói lắm. Hai thằng nó có độc hai cây súng, không đeo theo gì bên người cả còn thằng kia tôi chưa kịp nhìn. Tôi nghĩ bọn này đã một lần bắn thẳng vào mình không thương tiếc thì để tụi nó bắt được không ăn nhừ đòn thì cũng đi theo thằng Hùng. Hay là liều ăn nhiều vậy.

Vừa thấy bóng hai thằng kia lái xe lao xuống cầu tôi liền hít một hơi rồi liều mạng nhảy xuống sông. Tôi chỉ nghe hắn văng tục một câu rồi kêu tên ai đó. Không nín thở nổi nữa tôi mới ngoi lên bu sát vào bờ kè, nhờ có cái bờ kè mà chúng không thấy được tôi. Ngoi lên he hé nhìn thì cả ba đứa chúng nó đã nhảy lên xe nhắm hướng tôi mà chạy xuống. Tôi trèo lên, lượm khẩu súng rồi vào xe đề ba một hơi chạy thẳng. Chiếc Lambor cứ rú theo nhịn chân ga của tôi lách qua lách lại giữa đám hổ lốn trên đường. Đinh ninh là chúng không thể nào đuổi kịp nên tôi cứ nhắm hướng cầu Nguyễn Văn Cừ mà chạy để dụ chúng chạy xa khỏi khu tôi sống.Ấy vậy mà nhìn qua gương hậu chiếc Lancruiser màu đen được lắp hai miếng thép hình chóp ở baga để húc tung mọi thứ trên đường lù lù hiện ra. Một thằng đeo súng bắt đầu trèo ra ngồi trên thành cửa chuẩn bị bóp cò.

Thú thật là chiếc Lambor dư sức bỏ xa chúng nó chỉ với một nốt nhạc nhưng vô vàn rác rưởi, thây người rồi cả những chiếc xe nằm lăn lóc trên đường làm tôi không thế nào tăng tốc độ được, với lại tôi cũng mới biết lái xe chỉ hơn một tháng. Chiếc xe của bọn chúng đằng sau thì cứ húc tất cả mọi thứ sang hai bên đường rồi ầm ầm lao đến. Thằng cầm súng nổ ba tiếng chỉ thiên thị uy rồi hét gì đó chắc là bảo tôi dừng lại. Mẹ bà, bố đâu có ngu, tôi tiếp tục chạy tới gầm cầu Nguyễn Văn Cừ thì ôm cua một hơi ra đường Trung Sơn, đường này sạch hơn nên tôi bỏ rơi chúng được một đoạn. Kế hoạch của tôi là sẽ chạy ra đại lộ Nguyễn Văn Linh, cắt đuôi chúng ở khu bàn cờ Phú Mỹ Hưng rồi vòng về, ấy vậy mà bọn này cũng không vừa. Tôi bắt đầu nghe tiếng đạn găm choang choát xuống đường và vào xe. Đảo tay lái liên tục để lách đạn, tôi quay ngoắt xe lên đại lộ Nguyễn Văn Linh, chúng nó vần kiên trì bám theo và nhả đạn bất cứ khi nào có thể.

Mồ hôi vã ra như tắm, chiếc xe vẫn gào rú lên. Bỗng toạc một cái! Một viên đạn bay xuyên qua chiếc xe làm vỡ cả kính sau lẫn kính trước.

"ĐM" - Tôi gào lên!

Má, ông đã chạy chúng mày còn đéo cho ông yên. Thò tay móc khẩu K59 tôi bắn cho vỡ kính trước rồi quay ra sau bóp cò liền một băng đạn. Bọn nó bất ngờ bị bắn trả cũng đảo tay lái liên hồi. Quăng khẩu súng xuống sàn xe, tôi thò tay với lấy khẩu AK cưa báng, lên đạn rồi gác lên đùi.

Đạn lại găm chíu chíu xuống lòng đường. Lần này không phải một mà là hai thằng thay nhau bắn. Đã đến nước này thì chúng quyết không cho tôi sống. Nhưng khu Phú Mỹ Hưng đã ở trước mắt, tôi bắt đầu phi vào khu bàn cờ và cắt đuôi chúng nó. Chỉ qua ba khúc cua tôi đã bỏ xa chúng nó một đoạn, tôi lái xe vòng ra sau Cresent Mall rồi tắt máy chờ đợi. Ở đây là khu quy hoạch nhưng chưa xây dựng, sau mấy tháng bỏ hoang cỏ đã cao quá đầu còn chiếc Lambor thì khá thấp nên chúng sẽ không thấy được tôi.

Và số tôi hôm đó quả thật rất đen, chúng lại lù đù xuất hiện trước mặt, tôi giương súng kéo một tràng rồi de lui tìm đường tháo chạy. Cuộc vây ráp diễn ra suốt 10 phút tiếp theo và có đôi lúc tôi tưởng chừng như đã nằm gọn trong tay chúng, đơn giản tôi lái xe chưa cứng còn thằng tài xế bên kia coi bộ rất có nghề.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi phi ra lại đại lộ Nguyễn Văn Linh và bẻ lái ra Nguyễn Thị Thập mà chạy vì trời đã sẩm tối. Suốt cả tuần qua, kể từ khi phát hiện ra dấu vết của chúng nó tôi đã chuẩn bị cho giây phút này. Tôi đã nói giết rab là một chuyện và giết người là một chuyện hoàn toàn khác nhưng chúng không cho tôi một con đường sống. Chúng bắt tôi để làm gì, chúng cần chiếc xe hay hai khẩu súng và mấy băng đạn? Không! Chúng cần nhiều hơn thế nữa. Trên đường chạy về nhà tôi đã suy nghĩ rất lung nhưng tiếng súng vẫn không ngớt phía sau bắt buộc tôi phải làm như vậy.

Tôi cua xe qua đường số 10 rồi mạo hiểm nhả ga cho chúng bắt kịp, còn cách nhau đâu 50 mét thì tôi đè ga hết cỡ, chiếc xe gầm lên phi như điên dại. Chúng nó cũng không vừa, lên ga và muốn bắt kịp cho được. Tôi một tay giữ vô lăng, một tay rút khẩu K59 bắn về sau mất phát để khích tướng. Tốc độ lúc này đã lên trên 140km/h, còn đâu hơn trăm mét, tôi hít một hơi dài rồi nhắm mắt đè hết chân ga cho đến khi nghe một tiếng rít chót tai.

Chiếc Landcruiser cứ hùng hổ lao đến bị ban mất một nửa phần từ nắp capo trở lên rồi đâm sầm vào căn nhà bên đường. Chúng nó cũng chỉ còn phần dưới, ruột và tim gan phèo phổi trào ra ngoài. Qua gương hậu tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống không dám nhìn.

Chẳng là tôi căng một chiếc xích ngang đường qua hai cây trụ điện. Chiếc Lambor thấp hơn nên vượt qua sợi xích không chút sứt mẻ, trong khi chiếc Lancruiser thì cao gấp đôi. Sợi xích giữ lại những phần cao hơn nó.

Trời ạ, tôi vừa giết người!!! Tôi lặng lẽ lái xe chạy thẳng qua căn nhà dự phòng cách đó hơn hai cây số rồi vào nhà khóa cửa lại. Tôi lên giường nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mà chẳng thiết ăn uống, nhưng tôi cho rằng đây là một cách tự vệ chính đáng. Chúng đã muốn giết tôi, tôi đã trốn chạy từ quận 7 qua quận 8 mà chúng vẫn không tha. Và sập bẫy là do chúng nó không thấy đường chứ không phải do tôi.

Tôi ở trong nhà suốt ba ngày liền để coi tình hình cho im ắng, vì tụi nó không về thì chắc chắn nhóm khác sẽ đi tìm. Cái bẫy lồ lộ thế kia nếu tìm được chúng nó sẽ biết có người nhúng tay vào và lùng sục nên tôi đành tạm lánh một thời gian.

Trước khi mọi chuyện xảy ra, ý tôi là trước nữa cơ. Khi mà thế giới này vẫn bình thường ấy. Tôi cũng là một sinh viên như bao người khác, là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học, dù đã miệt mài với mấy cuốn sách thưở Trung học tôi vẫn ko có được một cái ghế trên giảng đường Đại học. Đã có một thời gian tôi sống tủi khổ khi nhìn đám bạn ngày ngày lên xe vào thành phố, nhưng tôi có một gia đình rất tuyệt vời... Ba mẹ đã cho tôi một cơ hội thứ hai. Khi cho tôi vào học ở trường Quốc Tế của nước ngoài, đơn giản họ không yêu cầu phải thi Đại Học. Thế là một thằng nhà quê được học trường của "nhà giàu". Tôi không tính nổi mỗi tiết học thì phải tốn hết bao nhiêu mồ hồi công sức của ba mẹ. Tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi mà học cho nhanh chờ ngày vinh quy bái tổ rồi báo hiếu, ấy vậy mà giờ tới mảnh bằng rách lót đít ngồi cũng không có. Nói vậy thôi chứ giờ thì ra đường không bị ăn đạn với bị con nào nó phập vào người đã là vui rồi. Bằng cấp mà làm gì. Hôm nọ tôi còn thấy ông bộ trưởng gì đó chết cứng ngắc trong chiếc Lexus biển 80B, học cho lắm cũng chết cả thôi.

Bạn gái là điều gì xa vời lắm! Tất nhiên tôi cũng có yêu cô này, cảm tình với cô kia. Nhưng tôi cũng chỉ tỏ tình xong bỏ đó hay để trong bụng thôi. Đơn giản là tôi không có một cơ hội nào hết vì tôi nghe người ta bảo không đẹp trai với nhà giàu thì có người yêu thế nào được. Kiểu như đũa mốc không được chòi mâm son ấy, thời thế giờ khác ngày xưa rồi. Không hiểu ngày xưa các cụ bom đạn, chinh chiến khổ cực thế mà yêu nhau được trong khi mình hòa bình, in tẹt nét về thôn về bản rồi mà cứ chăn đơn gối chiếc đi sớm về khuya một mình hoài nghĩ cũng thật xấu hổ. Nhiều lúc cô đơn một mình như thế này tôi cũng hy vọng tìm thấy một cô nàng nào đó sống sót. Chàng và nàng sẽ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi ấy vậy mà coi bộ vô vọng rồi. Đàn ông còn bỏ mạng huống gì phụ nữ chân yếu tay mềm chứ.

Suốt những ngày ẩn mình tôi cứ suy nghĩ về nhiều chuyện, hết đi ra rồi lại đi vào. Tới ngày thứ ba coi bộ mọi chuyện đã êm tôi mới đi ra ngoài. "Hiện trường vụ án" đã được đám rab dọn sạch sẽ, súng ống cũng bị lấy đi chứng tỏ chúng cũng đã mò tới đây. Tôi lái một mạch về căn nhà chính thì chúng cũng đã vào hốt hết, chẳng còn gì cả, từ súng ống đến lương thực lẫn máy phát. Thậm chí chúng còn đốt hết nhưng may thay căn nhà cũng chỉ cháy một phần ở dưới. Tôi ước tính cũng mất 4- 5 khẩu súng, vài trăm viên đạn cũng số lương thực đủ cho tôi sống trong 2- 3 tháng. Đứng bóp đầu bóp trán văng tục chán chê tôi lái xe về tìm cách phục thù. Tôi không thể một mình một mạng vác xác qua đó mà đòi lại được. Tôi không biết bọn chúng có bao nhiêu tên, là ai và phòng bị và vũ trang như thế nào. Tôi không biết gì sấc ngoài chuyện chúng thấy tôi thì tôi thì sẽ đục cho tôi lủng lỗ chỗ như cái áo rách. Hay là ra hàng, tôi sẽ đem nốt đống đồ còn lại qua xin nhập bọn, tôi sẽ quỳ xuống xin một chút thương sót. Nhưng không đời nào.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nên tôi quyết định đi "Trinh sát".

Kiếm một chiếc xe máy êm êm tôi chạy qua quận 4. Để tránh bị phát hiện tôi chạy vòng ra sau chỗ tôi và hai thằng bị bắn tháng trước. Phía bên này con đường cũng bị bịt kín bởi đống hổ lốn xe cộ, giường chiếu chẳng nhìn được gì cả. Muốn nhìn vào bên trong có gì đành lòng tôi phải leo lên một cái chung cư cách đó ít trăm mét. Khổ một nỗi các chung cư bây giờ đều là một ổ rab khổng lồ, ban ngày chúng trốn vào đây, ban đêm mới mò ra kiếm ăn nên không thể vào được. Chạy tới chạy lui chán chê tôi quyết định trèo lên thang thoát hiểm khẩn cấp ngoài trời, leo được mấy chục tầng chân tay đã muốn rơi rụng. Qua mấy ô cửa thông gió tôi thấy bọn rab đứng ngồi san sát nhau trong đó, chúng quay mặt vào trong và đưa lưng ra ngoài tịnh không một tiếng động như những bầy dơi treo mình ẩn nấp trong hang. Nhiều khi muốn quăng vào quả lựu đạn nhưng nhiệm vụ là trên hết. Mãi tôi mới leo lên được tầng cao nhất, từ đây thì đã thấy được khu căn cứ bên kia, lặn lẽ nấp sau mấy giàn nóng máy lạnh và nằm xuống quan sát. Chúng chặn hai đầu đường và các con hẻm bằng hàng đống vật liệu kéo dài từ ngã tư Hoàng Diệu cho đến hết nhà hàng tiệc cưới Honey Moon. Để xử lý đống công việc khổng lồ này chắc có lẽ bọn chúng không dưới hai mươi tên, không phải đợi lâu. Móc ống nhòm của khẩu MP5 ra nhìn tôi thấy vài đứa bọn chúng đi lại trong lãnh địa, cũng ốm đói và rách rưới như những con rab tôi thường thấy, vấn đề lương thực với 1- 2 mạng như tôi không khó nhưng với cả một nhóm thì là một vấn đề rất lớn. Hai đầu đường thì có hai tên được vũ trang đứng gác, bọn chúng chia nhau ra sống ở những căn nhà hai bên đường như một cộng đồng nhỏ. Tôi bắt đầu lo âu suy nghĩ, biết đâu mình đã giết bố, chồng hay anh em của ai đó.

Nhưng coi bộ giả thuyết đó không hợp lý cho lắm. Tôi thấy một tên lôi hai người phụ nữ ra sân, hắn hét lên rồi tát vào mặt một trong hai người liên hồi. Một người thì cứ ôm lấy người kia có vẻ như là chị em. Những tên khác thì cứ đi tới đi lui chuyện trò như không có việc gì xảy ra. Nằm ở đây tôi có thể dùng khẩu MP5 giảm thanh cắm vào đầu thằng chó kia một viên đạn mà không ai hay biết nhưng tôi vẫn cứ kiên nhẫn đợi chờ. Tôi cần biết chúng nó là ai, có bao nhiều người, hoạt động như thế nào.

Hắn bạo hành cả hai người phụ nữ chán chê rồi đuổi họ vào nhà. Một chiếc xe trong nhà chạy ra, hắn leo lên và cua vào một con hẻm ở phía nam. Hóa ra là vậy, chúng lựa đường nhỏ hơn làm đường ra vào, tiện quản lý và dễ phòng thủ hơn. Chiếc xe sau đó đi đâu tôi chẳng rõ, giữa cái nắng hơn ba chục độ tôi cứ nằm đó kiên trì quan sát. Nãy giờ tôi đếm tổng cộng hơn 11 người kể cả 2 người phụ nữ. Ít nhất 4 tên có vũ trang. Tính luôn cả số lượng súng chúng lấy của tôi thì việc tấn công vào đó là tự sát. Đâu hơn 2 tiếng đồng hồ sau chiếc xe trở về, tôi lặng lẽ rút êm về nhà.

Sống sát nách với bọn này quả thật không được vì tôi đã thấy sự hung bạo của chúng nó với tôi lẫn hai người kia, trốn tránh càng không thể vì tôi cũng cần phải sinh tồn. Ở một thế giới mà số người sống không bằng số ngón tay cộng ngón chân mà còn phải sống chui nhủi quả thật không hay chút nào. Chuyển đi khu khác cũng là một phương án nhưng quả rật rất khó, mật độ dân số ở trong thành phố như Q5- 10- 11 dày hơn Q7 rất nhiều, đồng nghĩa với việc có nhiều rab hơn, còn ra khỏi thành phố thì xa nguồn lương thực và thực sự tôi cũng không biết có gì ngoài đó, thậm chí có thể gặp một nhóm ghê gớm hơn bọn này. Càng tính càng bế tắc, đến hôm sau tôi quyết định đi trinh sát một lần nữa. Tôi cứ âm thầm theo dõi bọn chúng từ ngày này qua ngày khác mà nghiện lúc nào không hay. Một kẻ cô đơn như tôi bỗng nhiên được quan sát một cộng đồng nhỏ sinh tồn thì cảm thấy rất thú vị. Suốt gần một tuần lễ tôi đã nắm được quy luật của bọn chúng, nếu tính không nhầm chúng có 16 người, tất nhiên đã trừ ba thằng tôi "xử" hôm trước. Chúng sinh sống rất có tổ chức, thằng khốn hôm trước là thằng cầm đầu và nhóm chúng có ba người phụ nữ. Ba người họ là phục dịch và công cụ sex của bọn chúng. Lực lượng trực chiến gồm bốn thằng, hai thằng bịt hai đầu đường, một thằng giữ cửa và một thằng luôn đứng trực ở một căn nhà có vẻ là kho lương thực và vũ khí. Chúng thay nhau canh gác và ra ngoài tìm lương thực và nhu yếu phẩm.

Trừ vài tên khỏe mạnh còn lại tất cả có vẻ khá uể oải và mệt mỏi, chúng không bao giờ đứng được quá 5- 10 phút, cứ nằm ngồi la liệt ngoài hiên nhà. Ban đêm chúng cắt cử 2- 3 tên thay nhau gác còn lại rút vào trong. Suốt thời gian đó tôi đã chứng kiến nhiều cảnh chướng tai gai mắt như hãm hiếp, đánh đập... Không chỉ có tên cầm đầu mà cả vài đứa trong bọn chúng, đôi khi chúng cũng cự cãi và gõ bán súng vào đầu nhau côm cốp chứng tỏ chúng cũng chẳng đoàn kết gì cho lắm.

Ba người phụ nữ thì một người có vẻ đã đứng tuổi chuyên lo chuyện cơm nước vì tôi thấy hay ra vào kho lương thực, hai người kia lớn hơn tôi ít tuổi, công việc của họ thì như tôi đã nói ở trên, phục dịch và ăn đòn. Dù đã tường tận nhưng tôi vẫn bế tắc trong công tác chiến lược, nhiều khi thấy những tên khốn nạn nằm trong tầm ngắm tôi chỉ cần mở chốt an toàn rồi kéo cò là chúng nó chỉ có nước "thượng mã phong" nhưng giết người quả thật không dễ như vậy. Phương án ra hàng coi như không được, anh hùng cứu mỹ nhân càng không, tôi đang cân nhắc tới chuyện chuyển đi nơi khác nhưng sự việc tối hôm đó đã làm cho tôi thay đổi quyết định.

Tầm chiều tôi lại lên đài quan sát và lặng lẽ quan sát chúng cho tới tối. Thằng cầm đầu vừa về đã chỉ trỏ chửi bới lung tung coi bộ rất bực bội xong hắn vào kho lôi ra một thùng gì đó rồi lại hò hét cả bọn ra tiếp tục chửi bới. Coi bộ lương thực đã cạn, chúng chỉ còn duy nhất một thùng đồ hộp, cả ngày hôm nay hắn cùng đệ tử đi kiếm đồ ăn mà không có nên quay ra chửi bới. Hắn lại lôi hai chị em nhà kia ra, kê súng vào đầu có lẽ vì họ chỉ là lũ ăn hại, một thằng ra can lại bị hắn vả vào mồm rồi cả nhóm bắt đầu chia ra làm hai phe chửi bới ầm ĩ. Chúng bắt đầu chĩa súng vào nhau hăm he đòi bắn nhưng thằng cầm đầu đã bớt nóng nên nhượng bộ bỏ vào nhà.

Nếu đó là một đống rơm thì tôi chỉ cần một mồi lửa. Tôi sẽ không đột kích vào đó nhưng sẽ thổi tung cái "căn cứ" này lên. Nội bộ thì lục đục, lương thực thì cạn, chỗ ở cũng mất thì chẳng có lý do gì bọn chúng ở đây nữa. Thế là tôi bắt đầu lên kế hoạch, kiểm kê lại hết vũ khí có thể dùng tôi còn hai khẩu AK, hai khẩu MP5 , một khẩu K59, một khẩu shotgun, gần hai chục quả lựu đạn và hai ngàn viên đạn. Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu công việc của một nhà quân sự thứ thiệt. Tôi chế tạo những quả bom xăng kiểu cocktial molotov, chế tạo boom bằng lựu đạn theo kế hoạch. Vấn đề lớn nhất là tôi không có kíp nổ để hẹn giờ, tôi đã thử dùng cách đốt nhang làm dây cháy chậm nhưng không được vì độ sai lệch quá lớn, không thể tạo hiệu ứng đồng loạt. Tôi muốn có hỏa lực thật lớn trong vài phút để áp đảo và làm chúng phải bỏ đi vì hoảng sợ.

Suy nghĩ mãi cũng ra cách, tôi chạy ra khu Phú Mỹ Hưng mò mẫm trong một cửa hàng đồ chơi RC và tha về hàng đống đồ chơi. Servo (môtơ lái điện tử của xe và máy bay đồ chơi để bẻ lái, có lực kéo rất mạnh, từ 9 đến hàng chục kilogram) và dụng cụ điều khiển. Hì hục thêm hai ngày nữa cho xong thì tôi quyết định ra tay.

Lúc đó là hơn 9h tối, trời có trăng khá sáng. Ở ngoài khu căn cứ bọn rab đã đi lại khắp nơi và đợi khi bọn chúng thay gác thì tôi bắt đầu chiến dịch để đảm bảo không có ai bị thương. Tôi lái hai chiếc xe RC loại lớn có kèm xăng và lựu đạn tới bức tường phía đông tức là phía đường Nguyễn Tất Thành, đợi một thằng bỏ gác đi mồi thuốc thì tôi kích cho servo kéo chốt của ba quả lựu đạn. Một tiếng nổ kinh hồn vang lên làm lay động cả thành phố, bức tường phía nam bị thổi tung lên bay tứ tán. Đám lửa từ mấy quả boom xăng cháy dữ dội sáng cả một vùng trời, mấy tên trong nhà nháo nhào chạy ra cầm súng ngó nghiên không hiểu gì cả. Lúc này tôi với lấy hai cái điều khiển và thay nhau bấm. Hai khẩu AK được cố định trên nóc chung cư thay nhau nhả đạn theo nhịp kéo của servo. Để đảm bảo hiệu ứng tôi cũng cầm khẩu MP5 phụ họa thêm mấy băng đạn vào mấy toàn nhà cao tầng làm kính rơi loản xoảng xuống đất. Thấy lửa đầu nòng từ nòng từ chung cư bọn chúng cũng bắn trả dữ dội dù tôi chắc cú bọn chúng chẳng thấy gì. Bọn rab lúc này thì đổ xô tới nơi có đám cháy hàng đàn nhưng chưa vượt qua được vì lửa bắt vào mấy chiếc oto cháy rất to. Tôi lúi húi thay đạn cho hai khẩu AK rồi lái chiếc RC thứ hai lao vào, chiếc này mang hai trái lựu đạn khói và lựu đạn cay. Bọn chúng còn chưa hiểu gì thì tôi kích nổ khiến cho khói bụi mù mịt, bắn nốt mỗi khẩu một băng thì bọn chúng đã phải chui vào nhà cố thủ vì hơi cay không thấy gì được, còn bọn rab thì đã bắt đầu vượt qua được đống lửa đang cháy.

Tới đây coi như chuyện đã xong, tôi tháo súng cũng như đồ nghề rồi rút êm về căn nhà gần đó trú đỡ một đêm. Sáng hôm sau khu căn cứ chỉ còn là một đống hổ lốn cháy nham nhở. Đúng như tôi dự đoán! Bọn họ kéo nhau ra sân tranh cãi suốt cả buổi sáng, họ bắt đầu quăng đồ lên xe trong khi thằng cầm đầu bắn chỉ thiên mấy phát mà chẳng ai nghe. Cái phe chống đối coi bộ thắng thế với hơn mười người kể cả ba người phụ nữ. Họ bắt đầu trèo lên xe dưới sự bất lực của thằng kia, hắn chĩa súng vào nhóm chống đối nhưng một thân một mình hắn đành để cho nhóm kia đi. Thú thật lúc đó tôi đã định cho hắn một viên nhưng may cho hắn là một thằng đệ của hắn đã nhảy ra can vì có tới bốn khẩu súng chĩa vào hắn lúc đó, kể cả tôi.

Coi như xong một nửa. Nhóm kia trên hai chiếc xe bỏ đi vào hướng thành phố, bốn thằng còn lại bơ phờ ngó theo. Chỉ còn chờ bọn này bỏ đi nữa coi như kế hoạch đã thành công mĩ mãn. Thằng cầm đầu tiến lại bức tường đã cháy đen chống nạnh đứng nhìn. Tôi hồi hộp theo dõi hắn, vì đây là phút giây hắn quyết định xem có nên bỏ đi hay không. Hắn đi tới đi lui coi bộ rất cẩn thận rồi quắc hai thằng đệ tử lại chỉ chỏ. "Mẹ!" Công toi! Tôi văng tục một cách đầy tiếc nuối. Thế là hắn quyết định xây dựng lại bức tường và kế hoach của tôi đã thất bại. Hay là bắn chết chúng nó cho xong, còn có mỗi bốn thằng, làm một loạt là xong.

Trong cơn thất vọng tôi nghĩ thế thôi, đành tiếc rẻ chơi nốt hai quả lựu đạn còn lại. Tôi móc cái điều khiển trong balo ra và bấm nút. 2 quả lựu đạn gắn trên chiếc RC ở bức tường phía tây nổ tung. Thổi bay cả bức tường và làm lộn nhào luôn chiếc xe của hắn đậu ở ngay đó.

"Mẹ mày! Này thì xây!".

Cả bọn chúng nó nằm rạp xuống không hiểu chuyện gì xảy ra. Xong chúng mới đứng dậy cầm súng tìm chỗ nấp định bắn trả, nhưng có thấy gì đâu mà bắn. Vụ nổ cuối cùng là tối hậu thư tôi gửi cho chúng nó. Chúng mày cứ ở lại đi rồi bố sẽ tấu hài cho mà xem. Vậy là đến chiều cả bọn đã dọn dẹp xong và bỏ đi, chỉ có điều chúng nó hướng sang chỗ tôi ở.

Thích Nghi - Tiến Hóa - Đào Thải.

Quy luật sinh tồn chỉ đơn giản vậy thôi, ai thích nghi và tiến hóa được thì sống, không thì bị đào thải. Thời này thì chắc chắn là như vậy, nó đúng với cả bọn rab lẫn con người. Bản năng sinh tồn ai cũng có nhưng làm sao sinh tồn được mới là vấn đề. Nhiều người chết bởi những chuyện rất vô lý, bị dẫm chết, bị cắn chết hoặc giành thức ăn với nhau mà chết. Chúng ta cũng sẽ như vậy, khi thế thời loạn lạc chuyện sinh mạng đôi khi không nằm trong bàn tay của mình nữa. Còn về chuyện tiến hóa và đào thải, rõ ràng con người đang bị đào thải và lũ rab đang tiến hóa. Chúng bắt đầu chịu được ánh sáng nhiều hơn, ra đường sớm hơn và rúc về ổ trễ hơn. Những con to khỏe thì sống được còn những con ốm yếu thì chết đi. Tôi bắt đầu lo lắng vì đã thấy chúng nó tổ chức săn bắt theo đàn, chúng nó bắt đầu nghe ngóng và lần tìm dấu vết. Chúng nó khôn hơn chúng ta tưởng, tất cả được sắp đặt theo ý con đầu đàn và con đầu đàn dường như là loại tiến hóa nhất.

Tạm gác mối lo đó qua một bên, tôi còn bốn thằng cô hồn du đãng được vũ trang tận răng đang lùng sục khu tôi ở. Chắc chắn chúng nó sẽ găm vào người tôi tất cả những gì tụi nó có. Sau vụ tấn công vừa rồi, chắc hẳn chúng nghĩ là do một nhóm mạnh hơn chúng nó nhiều lần, có ít nhất bốn tay súng với lựu đạn và thuốc nổ vì nếu không chúng đã tụm lại và đánh trả. Việc tấn công không vì một lý do gì rõ ràng, vậy thì là do lãnh thổ chứ không phải lương thực hay nước uống. Tất cả những quyết định của tụi nó cho thấy chúng nó đang lo sợ và phải bỏ chạy trước khi điều tồi tệ hơn xảy ra, chỉ có điều là bỏ chạy sai chỗ mà thôi.

Bốn thằng nó chạy qua quận 7, tôi đã cố gắn theo dấu vết mấy ngày liền. Chúng tìm thấy một căn biệt thự trong khu Him Lam, hàng rào kiên cố, tầm quan sát rộng cũng như dễ bề tháo lui. Lần này tôi không thể mạo hiểm tấn công vào được. Thứ nhất là không có vị trí thuận lợi để làm điều tương tự, thứ hai là chúng sẽ biết được đối thủ không muốn giết chúng mà muốn đuổi đi. Tôi đã định "mượn dao giết người", gài mìn rồi cho tụi rab vào "dọn" nhưng như thế quả thật rất mất nhân tính. Rõ ràng chúng sẽ giết tôi nhưng chúng chưa làm điều đó đồng nghĩa với việc tôi cũng không làm điều đó được.

Khi mà bạn sống một mình giữa thế giới này, điều làm bạn kinh sợ nhất là những dòng suy nghĩ. Chúng cứ chạy mãi trong đầu bạn không thôi, dù tất cả đã sụp đổ nhưng lương tâm thì vẫn còn. Tôi không muốn hàng đêm phải đau đáu ân hận, ăn năn bởi cái chết của bất kỳ ai. Việc thằng Hùng và Trung với tôi đã quá đủ rồi.

Tôi kiên trì theo dõi bọn chúng hàng ngày. Từ lúc bình minh cho đến khi lũ rab bắt đầu mò ra đường. Tôi đặt chúng dưới sự kiểm soát vô hình của mình, tôi quan sát, chực chờ bọn chúng. Tôi muốn mình là kẻ chủ động và chúng là kẻ bị động. Chúng có bốn thằng cả thảy. Thằng cầm đầu tôi tạm gọi là thằng Đại và ba thằng đệ. Thằng Đại tầm hơn 30 râu ria xồm xoàm, không to con nhưng có sức vóc, giọng hắn ồ ồ nhưng uy lực. Tính tình thì liều mạng và nóng nảy, việc của hắn là chửi và chửi. Thỉnh thoảng hắn còn đánh đập mấy thằng đệ vì những chuyện không đâu như không mở cửa xe cho hắn... Ba thằng đệ thì có thằng mập, thằng to con và thằng ốm, thằng mập mồm mép và lu bu theo thằng Đại suốt ngày, thằng to thì im lặng ít nói nhưng được việc còn thằng ốm thì dặt dẹo nên suốt ngày bị ăn tát.

Ba thằng đó tính khí cũng du đãng như thằng Đại của chúng nó. Mở mồm là văng tục và tay lúc nào cũng lăm lăm súng chực chờ cho ai đó ăn đạn. Tôi cứ bình tĩnh ngồi xem chúng nó làm gì từ khu căn hộ xây dở cách đó không xa, qua lớp lưới che vật liệu xây dựng không cách nào chúng thấy được tôi còn tôi thì nhất cử nhất động đều thấy được chúng nó. Chúng thỉnh thoảng đi thu nhặt đồ ăn, còn không cứ tụm lại đánh bạc bằng cả túi vàng không biết tìm ở đâu ra. Tôi cứ vậy, đeo theo cả balo đồ ăn và ngồi theo dõi bọn chúng như một thú vui duy nhất. Nhiều khi tôi đưa cả bốn thằng vào tâm ngắm và định làm một loạt rồi trở về nhà sống thoải mái như những ngày trước đó, hay việc gài lựu đạn vào xe cũng không quá khó nhưng rõ ràng là không làm được.

Đôi khi lương tâm lại là kẻ thù của kẻ sống sót.

Hôm đó cũng như mọi ngày, vừa chớm bình minh tôi đã nai nịt lên xe ra vị trí. Tôi đang khui hộp pate ra định ăn sáng thì bất ngờ ăn một cú đánh trời giánh vào đầu. Tôi bất tỉnh nhân sự, đầu óc choáng váng tới nỗi dù đã mở mắt ra nhưng cũng không định hình được tất cả những gì diễn ra trước mắt. Bàn tay thô ráp của hắn vỗ bốp bốp vào mặt tôi từng hồi liền tục không thương tiếc. Tôi có thể nếm được vị máu tanh tưởi đầy miệng nhưng đầu óc cứ đơ ra chưa hiểu được chuyện gì diễn ra. Tôi thấy đau sau gáy, tôi thấy cơ quai hàm như muốn rã ra, hai cổ tay bị siết chặt đằng sau làm cánh tay mỏi rã rời và đau rát.

- Mày banh miệng nó ra. Đm banh ra! Thằng Cư đâu? Đái vô cho tao.

- Em không mắc đái đại ca.

- ĐM mày! Tao bảo đái!

Một thằng đạp chiếc ghế tôi đang ngồi bật ngửa ra đằng sau, đầu tôi bị gõ xuống nền cái cốp. Chắc là nhờ cú ngã này mà tôi mới bắt đầu tỉnh ra được. Tôi thấy một bàn tay bắt đầu nắm lấy quai hàm tôi và banh ra, một thằng thì quýnh quáng đang kéo khóa quần. Tôi đảo mắt một hồi. Cả thảy bốn thằng chúng nó đang ở đây, chúng bắt được tôi và đang tra tấn theo cách của chúng nó. Tôi bắt đầu phun những ngụm máu đang trào trong họng ra ngoài rồi ho lấy ho để.

- Nó tỉnh rồi đại ca. - Một thằng nào đó nói.

- Dựng nó lên cho tao!

Chúng dựng tôi lên. Tôi bắt đầu cựa quậy nhưng không được, hai tay của tôi đã bị chúng trói chặt ra sau ghế. Thằng Đại nắm đầu tôi dựng lên và bắt đầu tra hỏi.

- Mày là thằng nào?

- Dạ anh tha cho em.

- ĐM! Tao hỏi mày là thằng nào?

- Dạ em...

Bốp!

- Lẹ! Mày là thằng nào?

- Em ở gần đây...

- Mẹ mày! Bữa mày chơi tụi tao phải hông?

Bốp! Bốp!

- Dạ anh hỏi gì em không biết!

Hắn cứ tra hỏi tôi như thế cả giờ liền. Cứ một câu không đúng ý hắn thì tôi lại ăn đòn. Ba thằng kia tịnh không làm gì trừ việc thỉnh thoảng dựng ghế dậy khi hắn đạp tôi bật ngửa ra sau hay thắt chặt mấy sợi dây. Hắn gán cho tôi cái tội bắn phá chỗ cũ của hắn, hắn tra hỏi về đồng bọn của tôi, hắn hỏi có mấy thằng, có mấy súng và ở đâu. Tôi cứ giả ngu, cứ van xin hắn và tuyệt nhiên trả lời là không biết vì nếu hắn biết tôi là tác giả của mọi chuyện thì hắn bóp nát sọ tôi ngay.

Đánh đấm chán chê chả moi được gì thì hắn đạp cửa ra ngoài. Tôi nát bấy trên ghế. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ được ăn đòn thế này cả, mắt mũi sưng húp cả lên chỉ còn thấy lờ mờ. Răng với môi đã lẫn lộn vào nhau, những phần còn lại cũng ra bã. Miệng thì khát nhưng tôi mở miệng ra xin thì chúng lại dọa đái vào mồm.

Thằng mập nó tên Cư, hai thằng kia một thằng tên Háo và một thằng tên Tùy. Tên gì kệ chúng nó, tôi vẫn cứ gọi chúng nó theo cách của tôi. Thằng mập nó xun xoe, nó nắm đầu tôi mỉa mai:

- Mẹ bà mày, khai đi rồi tao cho uống nước. Đéo mày thì còn ai vào đây nữa! mày tưởng bọn ông ngu ah?

Hắn cứ lải nhải liên hồi, tai tôi thì ăn tát này giờ nên đã điếc đặc rồi. Tôi cứ im lặng không nói. Thằng to và thằng ốm nãy giờ xem phim chán chê cũng lại sờ nắn xem tôi còn sống hay chết. Hai thằng không nói nhưng tôi biết chúng nghĩ gì. Chúng cảm thấy đáng thương cho cái xác của tôi. Thằng ốm lôi đâu ra một chai nước rồi cho tôi uống. Nó trạc tuổi tôi, cổ có xăm hai con bò cạp và chúng gớm tới nỗi tôi nhìn mãi mà chẳng ra, hắn gầy gò và ốm yếu tưởng như gió thổi là bay, giọng hắn lem lẻm nhưng ít ra cũng dễ chịu nhất trong ba thằng.

Tôi bắt đầu tỉnh táo hơn, tôi van xin chúng vài câu nhưng rõ ràng ba thằng này thì làm gì có quyền. Tôi bảo tôi chỉ sống một mình gần đây, tôi không biết gì hết, tôi thấy bọn chúng dữ dằn quá nên mới ở đằng xa nhìn. Tôi cứ lảm nhảm liên hồi như vậy cho đến khi thằng Đại trở vào.

- Nó tỉnh rồi nè đại ca!

- ĐM nó khai chưa?

- Chưa đại ca.

Bốp!

- Em xin anh !

- Mày xin cái gì? Tao có gì để mày xin?

- Có gì từ từ nói anh.

- Bắn phá đã rồi nói hả mày!

Bốp...!

Hắn lại như thế suốt cả mấy chục phút tiếp theo. Tôi cũng chỉ chịu được ít phút rồi ngất đi khi nào không hay.

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối, chúng nhốt tôi trong một căn phòng của căn biệt thự. Đây là căn phòng ngủ có cánh cửa sổ thông với giếng trời, có lẽ là căn phòng ngủ của ai đó. Đói, khát và cả đau đớn. Bỗng nhiên tôi khóc một cách tỉ tê. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi uất hận. Tôi tức hắn. Tôi tức tôi. Đáng lẽ tôi phải bắn hắn chết, đáng lẽ tôi phải cho hắn nổ thành trăm ngàn mảnh rồi đốt ra tro ra than. Tôi cứ khóc như thế không biết bao lâu, nước mắt cứ chảy vào mũi vào miệng, vì khát quá nên tôi nuốt luôn từng giọt.

Thằng ốm canh cửa ở ngoài chắc nghe tôi khóc quá nên đẩy cửa vào. Hắn mớm cho tôi miếng nước.

- Mày đói không?

- Dạ có.

- Ăn được không?

- Được!

Hắn quay ra cửa lấy tô cơm thừa của hắn vào rồi đút cho tôi. Mồm miệng đã bể nát và toàn máu me nhưng tôi vẫn cố nuốt vì quá đói. Vừa đút hắn vừa bảo: "Mày có thì mày nhận, mày chỉ chỗ tụi còn lại rồi tụi nó tha cho".

Tôi lắc đầu ngoầy nguậy ý bảo không biết. Hắn nói giờ tôi không nhận còn ăn đòn nữa và cũng chẳng biết ăn đòn tới bao giờ. Cho tôi thêm miếng nước, hắn cởi trói chân cho tôi làm tôi đỡ mỏi một chút rồi đi ra ngoài.

Từ lúc đó đến sáng hôm sau tôi mới được "yên ổn" một chút, tôi cựa quậy tìm cách thoát ra khỏi hai sợi dây mà không được. Chúng nó cột quá chặt, thêm một phần nữa chân tay tôi đã bải hoải và ê ẩm nên càng cựa nó càng đau. Biết là thoát không được tôi mới chịu ngồi im và suy nghĩ. Ban đầu tôi không hiểu tại sao chúng bắt được tôi nhưng dần dần sự việc cũng đã sáng tỏ. Sáng hôm trước tôi đến sớm hơn mọi ngày, khi mà mặt trời vừa mới mọc. Ánh sáng mặt trời từ đằng đông soi tới khiến tôi hiện rõ trên mấy tấm lưới. Trời ạ, sao tôi có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ! Đúng là người tính không bằng trời tính, mấy tấm lứới đó cũng chỉ có thể che khi bên ngoài sáng hơn thôi còn lúc mặt trời mọc thì phía tôi lại sáng hơn, mà dù sao thì tôi cũng đã bị lâm vào tình thế này. Giờ phải tìm cách thoát ra chứ không sớm thì muộn hắn cũng hiểu ra nông nỗi sự việc là do tôi và chuyện gì đến cũng sẽ phải đến.

Căn phòng ngủ chẳng có gì nhiều để có thể giúp tôi cắt dây hay đại loại là thoát ra ngoài được. Sách vở vẫn còn mở ở trên bàn, giường bị lật qua một bên giành chỗ hắn tha hồ tra tấn tôi. Ngó nghiêng một hồi trong cái ánh sáng tù mù này tôi chẳng thấy một tia hy vọng nào cả. Cũng chẳng có ai để mà đến cứu tôi cả, tôi thở dài ngao ngán. Đời mày thế là xong rồi mày ạ!

Mệt mỏi và đuối sức, tôi thiếp đi khi nào không hay. Sáng ra một thằng mở cánh cửa làm ánh sáng tràn vào phòng khiến tôi chói mắt và tỉnh giấc. Thằng to bước vào, nó ném khẩu MP5 cái kịch xuống đất.

- Mày theo dõi tụi tao 1 bao lâu rồi?

Tôi húng hắng ho rồi đáp:

- Dạ 3 ngày.

- Sao mày không giết tụi tao?

- Em đâu có lý do gì để giết tụi anh, em thấy tụi anh cầm súng nên sợ không dám lại.

Câu chuyện đang dở dang thì thằng Đại lại mò vào cùng hai thằng kia.

"Mày có chắc tụi kia xài AK không?" - Hắn hỏi thằng to.

- Chắc anh! Thằng này nó xài súng gì của Mỹ. Em vừa trèo lên chỗ nó rình, nó không giết mình chứ không thì đã giết rồi.

- Đậu má! Ai mà biết được cái thằng l** này!

Vậy là chúng nó đang nghi ngờ cái giả thuyết ban đầu của tụi nó đó là tôi đã phá hoại căn cứ của chúng. Thứ nhất là tôi đi một mình trong khi hắn bị tấn công bởi một nhóm. Thứ hai là tôi đem theo cây MP5 với ống ngắm và giảm thanh, nếu giết tụi hắn tôi đã giết rồi. Thứ ba là cái đêm hắn bị tấn công thì tiếng súng là của vài khẩu AK. Tôi bắt đầu lóe lên một tia hy vọng, ít ra chúng đã thôi gán cho tôi cái tội tày đình đó, dù đúng thế thật nhưng chưa mừng được bao lâu thì thằng mập lại phá bĩnh.

- Đéo nó thì còn ai vào đây, thằng chó này nó muốn chơi cho anh em mình chết chùm chứ bắn tỉa làm mẹ gì.

- Mày im đi Cư.

Thằng To lên tiếng quát.

Chúng cứ nói qua nói lại một hồi. Thằng to và ốm thì cho rằng tôi vô hại trong khi thằng mập chó chết kia cứ khăng khăng đổ hết cho tô. Hắn cứ theo cái luận điệu không phải tôi thì ai. Thằng Đại lắng nghe một hồi, suy nghĩ một hồi rồi lại nắm đầu tôi hỏi:

- Mày dẫn tụi tao tới chỗ mày ở, nếu mà mày ở một mình thì tao còn coi lại nếu không nó bắn nát sọ mày ra.

- Dạ được anh!

Thế là bốn thằng nó lôi tôi lên chiếc xe Ford Everest rồi nhắm hướng căn nhà cũ theo chỉ dẫn của tôi mà chạy. Gần đến nơi chúng đi chậm lại rồi ngó nghiêng sợ phục kích. Ban đầu tôi đã định chỉ chúng chạy vào đường có gắn bẫy lựu đạn. Hai trái lựu đạn được gắn trong chiếc xe honda trên đường, sợi dây bẫy được cài cách đó hơn 30 mét. Xe cán đứt dây theo vận tốc tầm chừng 40km/h khi chạy qua sẽ bị lựu đạn nổ hất tung lên. Nhưng quả thật quá mạo hiểm cho tính mạng của tôi vì tôi đang bị trói, thêm phần nữa căn nhà cũ cũng chẳng có gì để mà sợ chúng tìm thấy.

- Căn này bữa mình vô tìm thấy súng á đại ca!

Thằng Tùy là thằng nhỏ con lên tiếng. Cả bọn ngó nghiêng một hồi rồi lôi đầu tôi xuống xe giục vào trước. Tôi bình tĩnh dẫn chúng vào, soi mói chán chê hắn mới nói:

- Hóa ra nhà này là của mày! Cũng nhiều đồ phết nhỉ? Còn không thì nôn ra.

- Dạ bữa tụi anh lấy hết rồi còn đâu, em còn đủ sống tới bây giờ.

Bỗng hắn đi ra ngoài suy nghĩ gì đó trong khi cả ba thằng kia đá thúng đụng nia xem còn gì ăn không. Tôi hồi hộp lo sợ, chỗ này khá gần chỗ tôi xơi ba thằng đệ của hắn, hắn mà nhớ ra coi như toi.

- Thằng kia mày ra đây.

Hắn quắc tôi ra ngoài

- Dạ anh.

- Bữa mày có thấy ba thằng nào sang đây không?

- Dạ có thấy chiếc xe màu đen.

- Tụi nó đi đâu?

- Dạ em không biết. Em thấy hai chiếc xe màu đen với màu trắng rượt nhau bắn nhau dữ quá nên em nấp trong nhà không dám ra. Hôm sau em sợ bị văng miểng quá nên mới bỏ nhà đi trốn ít ngày. Lúc về thì tụi anh đã vào lấy hết đồ.

Hắn chả nói gì, gọi cả 3 thằng quay ra rồi lôi tôi về lại căn biệt thự. Tôi không chắc chắn là hắn đang suy nghĩ gì trong đầu, có phải hắn đang nghi ngờ liệu 1 thằng loắt choắt như tôi có thể giết 3 mạng người và quét bay cái ổ của hắn đi hay không.

Thằng Tùy thỉnh thoảng vẫn cho tôi miếng cơm miếng nước, miệng tôi đau không nói gì nhiều được. Nó cũng lặng lẽ đôi khi nói vài câu, đại khái gia đình nó cũng chết cả rồi, ba thằng kia đều là giang hồ quận 4 riêng nó thì là thợ sửa xe. Nó bảo cũng chả biết thằng Đại sẽ làm gì tôi nhưng nó thấy thằng Đại giết nhiều người rồi.

Tôi cũng chỉ ậm ờ cho qua. Bây giờ cùng lắm thằng Đại cũng sẽ cho tôi ăn một viên đạn rồi vứt ra ngoài cho bọn rab là cùng chứ gì. Vì dù tôi không có làm gì hắn đi chăng nữa kẻ tàn bạo như hắn cũng chẳng để tôi đi. Đến chiều tôi đã được cho nằm dưới sàn nhà, cả người đau nhức, nằm xuống mà nghe xương cốt muốn vỡ vụn ra.

- Cởi trói ra!

Giọng hắn vang vang từ ngoài cửa. Thằng Tùy lúi húi làm theo, thằng mập thì cứ hỏi đi hỏi lại can ngăn thằng Đại. Thằng mập ôn vật này nó vẫn muốn cho tôi chết phức cho xong và tôi cũng chẳng biết vì sao.

- Giờ tao cho mày cơ hội cuối. Một là mày chỉ chỗ để lương thực súng ống của mày, tao sẽ cho mày đi. Bằng không tao sẽ tống mày ra ngoài cho bọn chó dại kia ăn thịt.

- Em hết thật rồi anh ơi, anh qua lấy sạch sẽ. Còn bao nhiêu em đem theo người đó thôi.

- Tao nhắc lại lần cuối, mày chỉ hoặc mày chết!

Ở căn nhà dự phòng tôi còn hơn một ngàn rưỡi viên đạn, một đống súng và lựu đạn cũng như hàng tá đồ nghề đã giúp tôi thực hiện vụ đánh úp hôm rồi. Dẫn hắn về không khác gì tự tử nên tôi tuyệt đối không khai. Tôi vẫn lắc đầu tỏ vẻ không biết và mếu máo van xin.

Hắn lên đạn rồi kê khẩu AK lên đầu tôi tỏ ý dọa dẫm. Tôi lúc này đang quỳ dưới đất, tôi toan xô hắn rồi bỏ chạy nhưng thân thể tôi chẳng còn chút sức lực nào, có chạy cũng chẳng được bao xa khi bọn nó có tới bốn thằng khỏe mạnh. Thôi đành để cho số phận quyết định.

Mắt hắn vẫn trừng trừng nhìn tôi theo cái kiểu "tao sẽ bóp cò thật đấy". Quả thật lúc đó tôi cũng hoảng sợ thật sự. Thế là xong! Không phải chết vì dịch hay vì bọn rab mà là vì hắn, vì lương tâm của mình. Tôi nhắm mắt và nhíu mày đợi phát đạn.

Tóch...!

Súng không có đạn.

Hắn cười ha hả vang cả căn phòng, cả thằng mập cũng vậy, duy chỉ có 2 thằng kia là chưa hiểu gì.

Hắn thử tôi.

- Cởi trói!

- Đậu má chú em, cứng vl! Cho nó ăn cái gì đi rồi mai tao tính.

Tôi bị thử nên quê độ cúi mặt lui vào góc phòng ngồi. Bốn thằng nó bỏ ra. Lúc sau có mang cho tôi một tô cơm trắng với ít nước mắm và nước. Tôi ăn ngon lành rồi nằm xuống đất. Vậy là hắn đã bị tôi lừa nhưng hắn sẽ làm gì tiếp theo, cho tôi vào nhóm chắc? Không đời nào, tôi cũng không thể hạ sát chúng được vì thằng Tùy nó là người tốt, thằng to to cũng vậy. Nằm suy nghĩ hồi lâu tôi mới tìm cách trốn thoát. Trời đã bắt đầu tối, nếu tôi bỏ đi bây giờ thì bọn chúng sẽ không dám đuổi vì sợ rab, bằng không thì ngày mai không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Căn phòng này nằm ở lầu a. Cửa bên ngoài đã khóa và thằng Tùy hay ai đó đang gác ở ngoài. Cách duy nhất thoát ra là qua cửa sổ thông với giếng trời. Tôi đứng dậy ngó nghiêng phần tích một hồi nhưng vẫn bó tay vì khổ nỗi cái giếng trời có lưới sắt và tấm panel nhựa ở trên, còn từ cửa sổ xuống trệt cả chục mét không thể đu xuống được. Nhưng tôi bỗng nảy ra một ý, tôi chạy lại cái giường nhẹ nhàng lật nó xuống, tháo tấm ra trải giường rồi xoắn lại thành một sợi dây. Tôi đang líu quíu cột chúng vào cái lưới sắt ở giếng trời thì có tiếng bước chân. Hoảng hồn tôi đóng cửa số lại và leo lên giường nằm.

Là thằng mập.

- Mày lừa được ba thằng kia chứ sao lừa được tao. Đm mai ổng không bắn mày chết tao cũng bắn. Má mày, ba thằng trước kia toàn huynh đệ của tao! Con bé Yến là ghệ của tao! Đm mày chơi tao xong muốn đi là đi hả?

Vừa mắng nhiếc hằn vừa gõ vào đầu tôi cóc cóc, hóa ra là vậy. Do tôi nên con ghệ của hắn mới bỏ đi còn hắn thì không dám bỏ thằng Đại. Tôi nghiến răng chịu đựng từng câu xóc lõ của hắn, từng cú vả bôm bốp của hắn.

Chọc phá chán chê hắn bỏ ra ngoài, tôi thì quay lại công việc. Sau khi cột dây xong tôi lôi cái bàn học trong phòng lại rồi cột nó vào sợi dây tự chế. Khởi động tay chân một hồi tôi bắt đầu hành động. Khệ nệ khiêng cái bàn kê lên thành cửa sổ rồi leo lên đó, tôi liều mạng xô cái bàn xuống dưới. Cái bàn nặng cả năm bảy chục ký rơi thẳng xuống giếng trời và kéo bay luôn phần lưới khiến nó lủng một lỗ vừa người chui. Tôi bắt đầu đu lên mấy mảnh lưới còn sót lại và dùng tay đục miếng nhựa để thoát ra.

Thằng Tùy gác ở ngoài xô cửa xông vào nhưng tôi đã chèn cửa bằng cái giường. Nó bắt đầu la lên kêu mấy thằng kia, tiếng bước chân và văng tục vang lên đầy nhà. Tôi vẫn kiên trì một tay bám vào miếng lưới, hai chân đạp vào tường còn một tay đấm cho lủng miếng nhựa. Tiếng xô cửa càng lúc càng mạnh. Cái giường cũng sẽ chẳng chịu được bao lâu nữa, miếng nhựa đã lủng mà chưa đủ to. Tôi liều mạng thò cả hai tay ra nắm thật chặt rồi đu hẳn lên nó. Nhờ trọng lượng của tôi mà nó đã rách toạc một miếng rất to. Tôi chới với kê lại chân lên cửa sổ và trèo ra ngoài.

Lúc tôi đã ở trên mái nhà thì ba thằng mới xông được vào phòng, nhanh chân tôi khiêng cái cục nóng máy lạnh chèn cửa ra sân thượng rồi mới ngó xung quanh tìm đường xuống. Căn biệt thự này ở riêng lẻ nên không phi từ nhà này sang nhà khác được, duy nhất chỉ có một cách là nhảy xuống mái che cửa sổ rồi đu xuống lan can hai tầng tiếp theo. Trời thì đã tối hẳn, bọn rab đã đi lại khắp nơi, có con thấy tôi và bắt đầu bu lại hàng rào chờ chực. Đang do dự xem có mạo hiểm quá không thì mấy tiếng súng đanh thép nổ lên làm cho ổ khóa cửa tầng thượng bể tung ra. Đã vào thế đường cùng tôi đành liều mạng trèo xuống.

Cứ lần lượt nhảy lên miếng bê tông trên cửa sổ rồi đu xuống lan can. Qua ba lần tôi đã xuống được đất và mau chân trốn vào đám cây trong vườn. Mấy thằng kia thì đã ra ngoài sân thượng và la ó tìm tôi. Biết chắc kiểu gì bọn nó cũng sẽ xuống đất lùng nhưng giờ tôi đang ở thế bí, trong nhà thì tụi nó, bên ngoài thì tụi rab chỉ cách có cái hàng rào. Mấy tiếng súng mới nãy còn khiến chúng bâu lại đông hơn trong khi tôi đã khá mệt và tay không một tấc sắt.

Cũng may trong lúc mò mẫm thì tôi nhặt được một cây xà beng nhỏ loại để cạy bể nước. Lúc này bọn nó cũng đã chạy ra trước sân nên tôi đành liều mình phi qua hàng rào vậy. Chỉ chờ có thế, mấy con rab thấy tôi bắt đầu bâu lại. Tôi cầm xà ben gõ lên đầu 2- 3 con để dọn đường rồi cắm cổ mà chạy trong khi bọn chúng bắt đầu đuổi theo. Chỗ chung cư xây dở tôi còn giấu một khẩu AK bán gấp trong thùng phuy. Định bụng sẽ chạy ra đó lấy rồi tính nhưng chưa kịp cua vào thì ánh sáng từ đèn xe đã pha sau đít in bóng tôi rõ mồn một trên đường.

Rồi xong, bọn nó đã đuổi theo. Tôi liều mạng tiếp tục chạy, cũng may là nhờ ánh sáng đèn xe làm cho lũ rab tản ra khiến tôi dễ thoát hiểm hơn. Bọn hắn bắt đầu chửi, bắt đầu dọa bắn.

Rồi chúng bắn thật. Còn 20 mét nữa là đến chỗ chung cư. Tiếng súng nổ và đạn găm xuống đường làm tôi loạng choạng nhưng cứ ráng. Cuối cùng tôi cũng phi vào được khu chung cư, trên đường bỏ chạy tôi thấy chiếc xe máy của tôi vẫn còn bỏ lại bên ngoài nên định sẽ ra lấy sau. Bọn hắn dừng xe, lăm lăm súng ống nhảy vào chung cư. Bọn rab từng đàn vẫn kéo tới.

Nấp sau một cái máy trộn xi măng tôi nghe rõ thằng mập đang la ó đòi về vì sợ nhưng thằng Đại cứ lăm lăm tiến vào quan sát. Quả thật địa hình quá trống trải, chỉ có vài cái cột và thùng phuy nên tôi trèo luôn vào cái bể trộn xi măng.

Tụi nó tiến vào thêm ít bước nữa, và bắt đầu lên cầu thang. Cũng chỉ chờ có thế tôi lanh lẹ vọt ra ngoài, nhảy lên chiếc xe máy của mình rồi bỏ chạy. Thấy động tụi nó chạy xuống bắn với theo mấy phát. Tiếp đó là hàng loạt đạn dài, chắc là bắn bọn rab. Tôi cắm cổ vít ga nhắm hướng bẫy lựu đạn mà chạy, chưa được bao xa thì bọn đồng hành đã tới. Tôi chạy xe máy nên có chút linh động hơn chúng. Tôi lạng lách qua cả đống rab trên đường rồi cả né đạn trong khi bọn nó vẫn kiên trì bám theo. Cua vào con đường có bẫy tôi nhả ga chậm lại. Khi bắt đầu thấy ánh đèn xe lóe lên sau lưng tôi mới lên ga chạy thằng, có điều tôi phải leo lên lề nếu không tôi sẽ dính bẫy trước. Và vẫn bản cũ soạn lại, chiếc ô tô hùng hổ lao đến chưa được bao xa thì lựu đạn nổ đẩy nó văng sang 1 bên. Phân nửa chiếc xe bị sức ép và mảnh đạn cắm vào móp méo và lủng lỗ chỗ. Tôi dừng lại nhìn vài giây rồi định chạy tiếp nhưng tôi chợt thấy thằng Tùy nó bật cửa xe ngã nhào ra ngoài. Đằng sau thì cả đàn rab đang lao tới.

Cứu hay không cứu nó? Tôi đang do dự thì thấy nó với tay về phía tôi 1 cách van nài, tôi quay xe chạy lại.

Thằng Đại và thằng mập ở phía bên kia xe nên ăn đủ, mảnh cắm chi chít và máu me đầy người, một thằng bất tỉnh nhân sự còn một thằng mở mắt trừng trừng nhìn tôi nhưng không nói được. Tôi thò tay vào lấy khẩu súng bắn về phía lũ rab xong đỡ thằng Tùy dậy. Vừa lúc đó thằng to cũng xô cửa nhảy ra ngoài. Tôi chĩa súng về phía hắn, hắn cũng chỉ nhìn tôi và không nói gì coi như số phận đã định đoạt.

Hoặc là tôi bỏ chạy, hoặc là tôi phải cứu cả hai thằng. Tôi vừa căng đầu suy nghĩ vừa nã đạn về phía lũ rab. Trong phút chốc tôi chợt hành động một cách không suy nghĩ. Tôi quăng súng cho thằng Tùy rồi bảo nó bắn. Phần tôi thì mở cửa xe tìm cái balo của mình. Lúc sáng tôi vẫn thấy chúng nó bỏ balo tôi trong xe và cũng may nó còn đó. Tôi bảo hai thằng kia nhắm mắt lại rồi quăng cả hai quả flash về hai đầu đường. Tiếng nổ đanh thép vang lên. Tụi rab bị choáng và đui mắt bắt đầu đi lại liểng xiểng. Thằng Tùy lúc này đã đứng dậy được, tôi đỡ cái thân xác cả 80 ký lô của thằng to lên rồi dìu nó ra nắp capo xe.

Tôi giật lại khẩu súng rồi không nói không rằng quăng chìa khóa xe cho hai đứa nó. Hai thằng coi bộ đã hiểu ý tôi nên dìu nhau lại chiếc xe máy.

- Tao cảm ơn!

Thằng Tuy nói.

- Hai ông đi đi, càng xa càng tốt.

- Mày chạy kiểu gì?

- Khỏi lo cho tao.

Tôi khoác balo và xách súng lên và bắt đầu bỏ chạy.

Bọn rab mới lúc này cũng đổ xô đến. Hai thằng kia thì đã đề máy xe chạy thẳng. Tôi chạy được chục mét thì nhảy qua cổng của một căn nhà rồi leo lên lan can ngồi im. Bọn rab thì đã bâu lại chiếc xe hơi. Chúng lôi cả thằng Đại và thằng mập ra ăn ngấu nghiến. Thằng mập coi bộ lúc này đã tỉnh nên giãy dụa dữ lắm. Tôi cũng chỉ biết nhìn.

Đục vỡ cửa kính thò tay vào mở khóa tôi chui vào nhà. Ngoài kia tụi rab vẫn cứ xô nhau vào xí phần...

Chương 4. Friends and Foes 

Bạn và thù.

Tối hôm đó, sau khi ngả lưng lên giường tôi ngất đi lúc nào không hay. Những vết thương do bị đánh đập vẫn đau ê ẩm nhiều tuần liền sau đó. Riêng vết thương trong miệng làm cho tôi ăn uống rất khó khăn. Hai thằng đó cũng là những người cuối cùng tôi nhìn thấy cho tới bây giờ. Cũng gần hai tháng nay tôi không còn gặp người nào nữa. Cũng có lần tôi thử chạy lòng vòng quanh thành phố tìm hai đứa nó và nhóm người bỏ đi trước đó nhưng vô vọng.

Tôi chuyển hết đồ đạc về nhà cũ, sửa sang và quét dọn lại nó. Dù sao ở nhà của mình cũng thoải mái hơn và căn nhà này cũng khá chắc chắn, có lối thoát phòng khi bị bon rab vây hãm. Tôi trở lại thời gian sống một mình và cô độc như trước đây. Tôi có nhiều kế hoạch và cả dự định. Nhưng tôi cứ chờ đợi một điều gì đó mơ hồ mà chính mình cũng không hiểu là gì.

Sau trận đòn trước đó tôi siêng năng tập thể lực hơn. Những lúc như thế này sức khỏe là tất cả. Bạn chạy được bao lâu khi đằng sau có cả đàn rab bám theo bạn? Bạn đủ sức đẩy ngã bao nhiêu con để thoát thân? Bạn không có sự lựa chọn nào hết, phải chạy và chiến đầu hoặc bị ăn thịt... Đơn giản thế thôi. Càng sống tôi càng ngộ ra nhiều điều mà không có trường lớp nào dạy được.

Chẳng hạn như bạn có thể nhìn thấy phía trước, bên trái bên phải nhưng không nhìn thấy được phía sau. Mỗi khi di chuyển hay làm gì đều phải chắc chắn sau lưng mình có chỗ dựa hoặc vật chắn để khỏi phải bất ngờ khi có gì đó tấn công. Đây càng không phải là game, bạn không có cơ hội RESPAW (hồi sinh) nào hết, bạn không thể liều mạng như những trò chơi bắn súng bạn bỏ cả ngày vào được. Nhất cử nhất động đều sẽ lấy đi tính mạng nếu chúng ta không cẩn thận. Tất cả mọi thứ đều phải có kế hoạch, cần phải chuẩn bị mọi thứ và đừng để nước tới chân mới nhảy. Đôi khi chúng ta cần suy nghĩ nhiều hơn hành động.

Vậy là đã 6 tháng từ ngày đại dịch xảy ra, dù sống sót được nhưng tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi bắt đầu lo sợ không biết mình phải sổng như thế này bao lâu nữa. Tôi bắt đầu tính đánh liều đi ra ngoài thành phố nhưng sự thận trọng vẫn cứ phải trên hết, vì nếu có người còn sống nhất định họ cũng sẽ phải vào thành phố tìm nhu yếu phẩm nên tôi quyết định ở lại. Một phần nữa là sau khi chạm trán với nhóm kia tôi cảm thấy khá sợ con người. Tôi không biết được hoàn cảnh và đói khát sẽ đẩy con người ta tới mức nào nên tôi không muốn là kẻ bị động ở đâu đó ngoài kia. Đây là khu vực của tôi, là địa bàn của tôi nên tôi tốt nhất là yên tâm chờ đợi.

Đôi khi con người ta cũng bị nhầm lẫn, con người ta cũng bị lừa, bị che mắt và nếu đó là người khác thì có lẽ tất cả đều đã mất mạng.

Cũng như mọi ngày sau khi quần quật trong phòng Gym chán chê tôi lại lái xe đi dạo một vòng. Thường tôi không đi quá bán kính bốn cây số từ nhà vì ở khoảng cách xa hơn tôi không thể chạy bộ về được. Thời buổi này ai mà biết được có gì trên đường chứ. Lần trước tôi với hai thằng kia bị nã cả băng đạn AK vào xe cơ mà, cho nên tốt nhất là đừng có đi xa. Tôi vòng vèo mãi rồi chợt đi ngang qua trường của mình.

Đã 6 tháng, cây cỏ đã mọc um tùm khắp nơi. Ngôi trường trở nên hoang vu một cách đáng thương. Bỗng nhiên tôi nhớ lại những ngày đi học, những bữa ăn trong canteen trường và cả bạn bè. Tôi lái xe vào khuôn viên rồi xách súng đi dạo một vòng. Ở bên ngoài cây cối có rậm rạp một chút vì không ai cắt tỉa, nhưng ở bên trong cũng vẫn còn sạch sẽ, có lẽ vì không có ai đốt phá. Trường học mà, có gì để lấy cơ chứ?

Tôi ngồi lại cái bàn cũ tôi hay ngồi uống coffee. Tôi đi trên dãy hành lang quen thuộc, nhìn vào những lớp học ngày xưa. Tất cả một miền ký ức ùa về nhưng rồi cũng chỉ biết thở dài mà thôi. Đang thả hồn theo mây theo gió thì bỗng nhiên tôi có một cảm giác là lạ. Y như có ai đang theo dõi mình. Tôi cũng không hiểu vì sao nhưng tôi thấy khá bồn chồn. Nhẹ nhàng với lấy khẩu súng để lên đùi và nghe ngóng tôi vẫn thấy cái cảm giác đó. Tôi xô ghế đứng bật dậy rồi quay ngoắt 180 độ ra sau, không có ai....

Thật kỳ lạ, ngó lên góc tường thì thấy cái camera. Chắc là hồi trước ngồi ăn với lũ bạn hút thuốc hay phải né camera nên tôi quen cảm giác cũ thôi mà. Tự nhiên chẳng buồn ngồi đó nữa tôi đứng dậy định đảo quanh một vòng cuối rồi về. Lúc đi qua cửa của building 2 (tòa nhà số 2) để ra chỗ để xe tôi bỗng thấy một luồng gió lạnh thổi qua không hiểu từ đâu.

Quái! Làm gì có chuyện đó! Tôi chạy lại khe cửa đưa tay vào thì đúng là thấy có không khí lạnh từ trong đó phả ra. Tôi lên đạn định bụng bắn vỡ cửa kính nhưng bỗng dưng tôi chững lại, tự nhiên phá cửa của trường mình quả thật là điều không hay. Chưa kể lũ rab ban đêm có thể kéo vào đây làm tổ nữa. Trời nóng thế này thì ở trong mát hơn cũng là chuyện bình thường thôi mà. Dù không phá cửa vào nhưng để cho chắc chắn tôi cũng có đứng lại ngó nghiêng một chút.

Tôi lái xe về nhà, chuẩn bị bữa tối. Trong khi ăn tôi không hiểu tại sao cái cảm giác bị theo dõi lúc chiều cứ làm cho tôi suy nghĩ mãi. Thú thật suốt mấy tháng qua nhìn thấy không biết bao nhiêu là tử thi. Nếu có chuyện ma mãnh thì Sài Gòn quả thật là một cái nghĩa địa khổng lồ. Lúc đầu tôi còn rất sợ nhưng riết hồi thành quen. Tôi đinh ninh không phạm vào họ thì không có lý do gì họ phạm vào tôi nhưng cái cảm giác đó làm tôi khá là e sợ. Nằm trên giường trằn trọc mãi tôi ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi định bụng đi kiếm thêm ít lương thực để đổi món. Tuy đồ ăn còn nhiều nhưng ăn mãi cũng khá là ngán. Tất cả các cửa hàng tạp hóa và siêu thị quanh đây tôi đã dọn gần như sạch sẽ hết rồi. Thực tế ra đa số cũng đã bị cướp phá lúc loạn lạc . May lắm mới vào lục lọi được ít món người ta bỏ sót lại. Theo tôi tính, tôi còn đủ đồ ăn, tệ cũng đủ cho nửa năm nữa nhưng tôi cũng chẳng biết dùng thời gian để làm gì ngoài việc đi lung tung.

Siêu thị Giant ở Cresent Mall Q7 là nơi duy nhất trong bán kính 4km tôi chưa mò tới. Siêu thị này nằm ở tầng B1 tức là 5 mét dưới lòng đất và tất nhiên nó sẽ tối om như mực. Tôi chắc chắn sẽ có đàn rab cả ngàn con ở dưới đó nhưng nếu mà giải quyết được thì chắc nó đủ nuôi sống cả một tiểu đoàn lục quân trong cả tháng. Lái xe tới nơi, tôi dạo một vòng kiểm tra, bắn vỡ các cửa ra và vào để đảm bảo đường lui. Các tầng trên cũng đã bị người ta cướp hết cả rồi, lối xuống siêu thị tối thui không thấy gì ngoài mấy vệt máu rõ mồn một kéo dài xuống đó. Bình thường thì tôi đã quăng vào một quả flash xuống để kiểm tra và lùa tụi rab ra nhưng tôi chẳng còn quả lựu đạn nổ và flash nào cả. Đổ xăng xuống đốt cũng không được, soi đèn rồi mò xuống càng không được. Chỉ còn một cách cuối cùng đó là tìm máy phát điện dự phòng rồi bật lên. Tất cả các trung tâm mua sắm lớn đều có máy phát điện dự phòng để ở đâu đó, thường là chạy bằng dầu Diesel. Không khó lắm để khởi động nhưng vấn đề là nó nằm ở đâu? Mò mẫm một hồi trong phòng quản lý thì mới biết nó nằm ở hầm xe B2 tức là còn sâu hơn cả siêu thị, nhưng mà hầm xe thì tôi có thể lái xuống được.

Quay ra xe tôi bắt đầu lấy mấy miếng thép gia cố đắp lên cửa kính, kiểm tra đèn pha Xenon. Chiếc Triton địa hình này được tôi gia cố lại một tý bằng cách lắp thêm đèn xenon trên nóc xe chĩa về cả bốn hướng để khi về đêm không bị bọn rab bọc lại. Tất cả các cửa kính đã bị tháo ra thay bằng thép 10 li, riêng kính lái thì phải tháo lắp tấm thép vì bình thường lắp chúng lên thì tầm nhìn khá hạn chế. Tấm thép này bọc gần hết cửa kính lại chỉ chừa lại một lỗ vừa bằng cuốn vở để nhìn.

Chuẩn bị xong xuôi tôi bắt đầu chuẩn bị lái xuống hầm xe, rab thì chắc chắn sẽ có nên kế hoạch là nếu ít rab thì cố gắng tìm ra máy phát, dùng đèn xenon đuổi rab rồi nhanh chóng bật máy phát lên. Còn nếu nhiều thì tôi sẽ rút lui và tìm cách khác.

Hít một hơi dài, kiểm tra lại súng đạn tôi bắt đầu lái chậm chậm xuống hầm xe. Quãng đường hầm mấy chục mét cứ dần dần được soi sáng. Tôi cứ từ từ thả chân thắng cho chiếc xe tiến tới từng quãng một. Tôi bắt đầu nghe những tiết thét và hú ghê rợn của những con rab dưới này. Bị ánh sáng rọi tới chúng liền bỏ chạy gây ra những âm thanh náo động và vang vọng khắp nơi. Tôi tự nhủ việc này khá là ngu xuẩn nhưng phải xuống hết hầm mới có chỗ quay đầu xe. Lúc này tôi đã khá là hoảng bởi hàng loạt âm thanh hỗn loạn dưới này nên liền nhả chân thắng cho chiếc xe lao xuống rồi sẽ quay đầu ngay lập tức. Chiếc xe được tháo gông liền lao một mạch xuống hầm. Qua ô cửa nhỏ xíu tôi chỉ kịp thấy hàng ngàn con rab đang hoảng loạn che mắt chạy khắp nơi gào thét một cách kinh rợn. Một vài con bắt đầu nổi điên nhắm mắt lao về phía tôi. Quá kinh hãi trước cảnh tượng đó nên không kịp lái xe làm một vòng quay đầu, tôi sang số lùi rồi nhấn ga để chiếc xe lùi lên ngay lập tức. Chiếc xe giật mạnh về sau làm tôi chúi cắm đầu tới trước. Mấy con rab đã bắt đầu điên loạn và bu lấy chiếc xe của tôi mặc cho ánh đèn đang làm cho chúng mù mắt. 

Tôi đè ga hết sức. Chiếc xe lùi lên dốc nhưng đang chậm dần lại có vẻ như đã mất đà. Ở bên ngoài hàng chục con rab đã bu lấy chiếc xe và đập rầm rầm liên hồi. Tôi vẫn nhấn ga, tiếng lốp xe ma sát với nền xi măng rít lên từng hồi theo nhịp chân ga của tôi. Khói từ lốp xe bốc lên nghe khét lẹt. Mấy con rab này bám lấy xe và níu lại làm cho tôi không lùi lên được dù cách miệng hầm chỉ hơn 20 mét.

Lúc này tôi đã hoảng loạn thực sự. Giờ chỉ có nước mở cửa nhảy ra khỏi xe rồi chạy lên trên nhưng quả thật tôi rất tiếc chiếc xe này. Đằng sau xe còn có cả chiếc ducati monster yêu quý của tôi. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhả ga sang số rồi lên ga lần cuối chiếc xe vẫn khựng lại đốt lốp như không. Bọn rab lúc này càng hung hăng hơn. Tụi nó vẫn đập liên tục vào xe. Nếu tiếp tục như vậy chỉ một phút nữa thì nắp capo sẽ phải bật ra và máy móc sẽ bị hư. Chúng cũng đã vây kín xe nên lúc này càng không thể nhảy ra được. Chỉ còn một nước đó là lao thẳng xuống rồi quay đầu lại. Nghĩ là làm tôi lao thẳng chiếc xe xuống hầm.

Đàn rab còn lại ở dưới bị chói mắt liền bỏ chạy. Một số con ốm yếu hay đang lê lết bị tôi tông không thương tiếc. Đám rab lâu bâu thì bị bỏ tụt lùi về sau. Vừa hết dốc, tôi đảo nhanh tay lái 1 vòng rồi lấy đà phóng lên lại phía trên.

Ra khỏi hầm cũng là lúc hồn vía tôi lên mây, xém chút nữa là bỏ mạng dưới đó vì tội ngu.

Lũ rab tuy rằng sợ ánh sáng nhưng ánh sáng cũng kích thích chúng trở nên điên loạn hơn. Một vài con trong chúng có thể chấp nhận bị mù mắt để tấn công khi bị ánh sáng soi vào. Rõ ràng là vì sự khan hiếm đồ ăn làm cho chúng càng lúc càng hung hãn và điên loạn. Quả thật vừa rồi hành động của tôi cũng cực kỳ ngu ngốc. Suốt một thời gian dài ở thể chủ động và nằm chiếu trên nên tôi cũng khá là chủ quan khinh địch. Gục đầu trên tay lái vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cảm ơn trời là vẫn còn sống.

Lúc này cũng chỉ mới gần trưa. Tôi quyết định vào trong dò xét lại chút nữa. Trong lúc đi tới đi lui tôi chợt thấy cái quảng cáo Handy Camera của Sony trên tường thế là một ý tưởng được nảy ra. Tôi sẽ kiếm một cái máy quay, lắp nó lên một cái xe RC đồ chơi rồi lái xuống hầm siêu thị để kiểm tra.

Nói là làm, chạy vào cửa hàng Sony dù tất cả đã bị cướp đi hết nhưng một số sản phẩm mẫu bị xích tại quầy vẫn còn. Kiếm được mộy cái camera thì lại hết pin nên tôi phải lục tung cả cửa hàng lên kiếm cho nó cái đồ sạc rồi đấu nối với bình acquy của xe. Trong lúc chờ sạc camera thì tôi về nhà lấy mấy chiếc RC còn lại sau vụ tấn công chưa dùng.

Cố định camera và một cái đèn pin led bằng băng dính lên chiếc xe. Kiểm tra xong xuôi tôi lái nó xuống hầm không quên cột theo sợi dây phòng trường hợp không lái về được. Chiếc xe khật khưỡng lao xuống. Tôi cũng chỉ biết lái thông qua tiếng động vì không thể thấy gì ở dưới đó. Tôi cứ đẩy tới đẩy lui, quẹo trái quẹo phải cho tới khi nghe cái cạch là lúc nó va vào đâu đó thì dừng lại. Nghịch đâu chừng 15p đoán là sắp hết pin thì tôi lôi nó lên. Mở camera ra xem thì khá là thất vọng vì dưới đó cũng chẳng còn gì nhiều. Đa số nhu yếu phẩm cũng đã bị lấy đi, họa chăng là còn mấy thứ gia vị linh tinh mà người ta bỏ lại. Nhưng thông qua cái clip này tôi mới thấy rõ môi trường sống của tụi rab. Ở dưới đó chúng có vẻ hiền hòa hơn, chúng đứng hoặc ngồi áp vào nhau cứ như những người bạn hay gia đình nhỏ. Có con còn lim dim ngủ, thật là không hiểu nổi.

Tua tới tua lui đoạn clip tôi chợt thấy một cảnh khiến tôi giật mình xém nữa đánh rơi cả cái camera. Mấy giây đầu khi tôi quay ống kính về phía mình để check camera thì có một bóng người từ ngoài cửa siêu thị đang ngó vào nhìn tôi. Vì bị đối sáng (ánh sáng bên ngoài sáng hơn bên trong) nên tôi chỉ thấy 1 bóng đen nghé đầu vào và có lẽ là một thằng con trai. Túm lấy khẩu súng, chạy vào một góc tôi xem kỹ lại đoạn clip đó. Đúng là một thằng đưa đầu vào theo.

Chân tay rụng rời. Một cơn ớn lạnh chảy dọc sóng lưng làm tôi toát cả mồ hôi lạnh. Cái quái gì thế này! Nó là người hay là rab? Nó đã theo tôi được bao lâu?

Tôi hít sâu vài hơi rồi ngồi xuống trong khi tay vẫn giữ lấy khẩu súng và bắt đầu suy nghĩ. Suốt cả gần 20p tôi hì hục với chiếc xe nếu nó muốn làm gì tôi thì dư sức. Hay là nó muốn làm nhưng thấy tôi có súng nên e ngại? Mà nếu không làm gì tôi thì nó theo dõi làm gì cơ chứ, hay nó là rab?

Quả thực nếu nó là rab thì không sớm cũng muộn tôi sẽ mất mạng. Lũ rab đã tiến hóa hơn trước, một vài con đã có thể chịu được ánh sáng yếu, chúng cũng liều mạng hơn trước. Nếu vậy thì ban ngày tôi sẽ không thể dễ dàng ra đường được nữa.

Suy nghĩ nữa cũng bằng thừa tôi quyết định lao ra ngoài kiểm tra. Tất nhiên là qua đường khác. Rón rén vòng ra bãi xe bằng cửa phía bắc tôi nhìn tới nhìn lui thì không thấy ai cả. Đi một vòng vẫn không thấy ai. Nó trốn đi đâu được?

Tôi trở vào rồi giả bộ đi ra bằng cửa đó một cách bình thường nhưng tất nhiên là với cả hai khẩu súng đã lên đạn. Tôi bước ra ngoài, quăng đống đồ lên xe, gỡ mấy tấm thép rồi đề máy mà mắt không rời gương chiếu hậu. Đánh lái từ từ một vòng chủ yếu để quan sát xung quanh tôi chạy chậm chậm ra cửa bãi xe.

"Chết mẹ mày nha con''.

Tôi đã thấy nó đằng sau, lấp ló ngay chỗ cửa ra vào. Tôi nhấn ga quay đầu xe phóng thẳng vào cửa kính cái rầm làm cho kính vỡ văng lung tung khắp nơi. Bật tất cả đèn xenon làm sáng cả cái Shoping Mall, tôi cầm súng nhảy xuống rồi hét lớn:

- Ai đó! Ra đây đi.

...

Tiếng tôi vang vọng khắp nơi nhưng tất cả chỉ có một sự im lặng bao trùm xung quanh.

- Ai vậy hả, là người thì ra đây đi!

...

Tôi chợt nghĩ, cầm súng chỉa lung tung vậy có ngu mới ra. Tôi giơ khẩu súng lên trời bằng cả 2 tay.

- Ra đi, tui không có làm gì đâu.

...

- Tui có đồ ăn và nước uống đủ để sống, nếu bạn cần thì có thể ra đây.

...

Vẫn im lặng.

Tôi bắt đầu nóng máu vì nãy giờ đang đối thoại một mình như thằng điên mà nó vẫn không nể mặt tôi chút nào.

Tôi bỗng nghe tiếng lạo xạo từ đằng sau bởi tiếng chân dẫm lên kính vỡ. Quay ngoắt 180 độ ra sau tôi thấy nó.

Một thằng đen nhẻm mặc áo sọc đang cầm cái cây chùi nhà giơ lên thủ thế và bước về phía tôi. Bất ngờ bị phát hiện nó cũng hoảng không kém liền quăng "vũ khí" xuống rồi bỏ chạy.

Tôi hét lên:

- Đứng lại!!!

Nó vẫn chạy. Tôi đành bám theo và hét lớn:

- Đứng lại không tao bắn.

Mẹ ơi! Nó cứ chạy một cách điên cuồng. Tôi vẫn kiên trì bám theo, nó làm một vòng quanh bãi xe rồi phi ra đường Nguyễn Văn Linh. Trên người tôi lỉnh kỉnh nào là súng là đạn và cả cây kiếm nên tôi bị tụt về sau cả một đoạn. Nhưng nếu cứ thi nhau chạy bền như thế này thì chấp cả họ nhà nó. Bám theo đâu thêm 100 mét nữa, thằng ôn con vẫn cứ cắm đầu chạy nên tôi liên móc khẩu K59 ra bắn chỉ thiên liền ba phát. Nó cũng chỉ quay lại nhìn được một cái rồi len lỏi vào đám xe bị bỏ lại trên đường.

Vừa chạy tôi vừa chửi cái thứ quái gì đây không biết. Nó chắc chắn là con người nhưng tại sao nó chạy như điên thế kia. Lúc này tôi đã bị bỏ xa, tôi toan vứt lại đống đồ lỉnh kỉnh để bám theo nhưng sợ có thêm thằng nào nó hốt thì chết nên liền leo lên nóc một chiếc xe định bụng bắn thêm vài phát làm cho nó hoảng mà dừng lại.

Trèo lên xong tôi đưa súng lên ngắm thì quả thật cười không nổi mà khóc cũng không xong. Lúc này nó cách tôi đã hơn 100 mét. Có thêm một đứa dáng dấp ôm ốm mà tóc dài có vẻ là con gái đạp chiếc xe đạp cà tàng từ đâu phi ra. Tay còn cầm theo một cây gậy. Thằng kia nhanh chóng nhảy lên xe rồi hai đứa hì hụi đạp về phía cầu Ông Lớn.

"What the fuck is this shit?" (cái éo gì thế này?) - Tôi lầm bầm trong miệng.

Nhìn hai cái bóng kì cà kì cạch đạp xe đạp trên đường quả thật tôi không hiểu nổi bọn chúng đang làm gì nữa. Cái đứa cầm lái quay lại nhìn coi bộ cũng xa rồi thì quăng cái cây xuống đường cái cạch. Không để phí thời gian tôi chạy một mạch lại xe rồi đề máy bám theo. Từ đằng xa tôi vẫn thấy hai đứa nó kiên trì đạp xe một cách đáng thương. Tôi muốn xem thử chúng đi được bao lâu nên cứ lái xe chậm chậm đằng sau. Thằng ngồi sau coi bộ đã biết tôi dí tới nơi nên vỗ vào vai cái con ngồi trước bạch bạch thúc cho nó đạp nhanh lên, tôi không thể nào mà nhịn cười được.

Cho hai đứa nó đạp xe giữa trời nắng chán chê tôi mới đè ga bám sát rồi ép cả hai vào lề. Hai đứa nó với chiếc xe đạp chuếnh choáng rồi ngã vật ra vệ cỏ ven đường thở lấy thở để. Tôi mở cửa xe bước xuống lên đạn cái tóch nghe thật oách rồi chĩa vào hai đứa kia. Tất nhiên là tôi đã lên đạn từ nãy rồi nhưng mấy khi được "thể hiện" như thế này chứ.

Cái con với mái tóc vàng hoe, áo sơ mi trắng màu cháo lòng thì nằm úp mặt xuống với tay cào cỏ như muốn bò đi mà không được, còn thằng thì lồm cồm bò dậy, nhìn hai đứa thương không chịu được, nó vừa thở vừa nói:

- Đừng... Đừng bắn... Anh đừng bắn...!

- Mày tên gì?

- Em tên Vinh.

- Còn bé kia!

- Dạ nó không phải con.

- Em gái tên gì em gái?

Tôi quay qua hỏi con bé.

- Nó tên Hoàng!

- Anh có hỏi mày đâu, cái thằng này!

Vừa nói tôi vừa dí súng vào mặt cái thằng đen đen.

Bố mẹ ơi, cái đứa mà nãy giờ tôi nghĩ là con gái, nó nằm vật ngửa ra mới thấy rõ nó là cái thằng, đội tóc giả nhìn kinh không chịu được.

Không thể nào mà nhịn cười được tôi hạ súng xuống rồi cười hô hố như một thằng điên giữa trưa nắng mặc cho hai đứa kia ngơ ngác nhìn.

Ha! Ha! Ha!

Thằng này mày bị điên hả? Haha.... Rab nó cắn mày quá mày khùng rồi hả?

Ha ha ha!

Thằng Vinh thì ngơ ngác với cái thái độ của tôi còn thằng kia coi bộ bực dọc nắm lấy túm tóc giả vứt cái bẹt xuống đất.

- Đệch m* ông Minh ah?

- Ơ! Thằng Hoàng!

Tôi đứng khựng không cười được nữa, nó bỏ mái tóc giả ra tôi mới nhận ra nó là thằng Hoàng.

- Đệch! Chú còn sống ah?

- Má! Tưởng ai! Đệch mệ ông Minh.

Tôi và nó cứ văng tục linh tinh cả lên rồi tay bắt mặt mừng. Tôi kéo nó dậy, phủi quần cho nó. Thằng đen nhẻm mới nãy tên Vinh vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì suốt từ khi tôi cười.

Thì ra là thằng Hoàng, nó chung trường và học với tôi 1 lớp duy nhất cách đây cả gần hai năm trời. Nó cũng sống ở khu Phú Mỹ Hưng cách trường không xa, chẳng hiểu số phận run rủi thế nào mà gặp nó ngày hôm nay.

Thôi lên xe cái, nắng quá!

Vừa tháo băng đạn nhét vào áo tôi vừa mở cửa sau xe cho hai thằng nó trèo lên. Bật máy lạnh phà phà. Quăng cho mỗi thằng một lon Revive xong tôi mới tiếp câu chuyện.

- Thằng này tên Vinh ah? Hai thằng mày sống ở đâu? Bám theo anh làm chó gì? Định chơi anh ah? Mà làm sao mày sống được? Sao mày đội tóc giả như thằng điên thế hả thằng kia? Nắng quá mày dở hơi rồi ah?

Tôi lâu ngày mới gặp người, vừa cười vừa nói lao thao bất tuyệt chẳng buồn xem hai thằng kia có trả lời không. Chúng nó vẫn còn thở và cầm lon nước tu lấy tu để:

- Hỏi chó gì lắm thế!

Thằng Hoàng nó lên giọng.

- Cái đệch, em với chẳng út! Đm mày có nói không thì cút !

Thằng này gốc Hà Nam gần Hà nội, nghe đâu vào Nam đã lâu mà nói giọng Bắc đặc. Tính khí nó thì tưng tửng chả thể nào mà hiểu được, tóm lại trước đó tôi chơi cũng chẳng thân.

Nó lấy thêm hớp nước nữa mới bắt đầu kể lể:

- Thằng này tên Vinh, bạn em! Vũng Tàu luôn! Ấy ấy! Rẽ vào, rẽ vào!

- Rẽ vào đâu cơ!

- Trường chứ đâu cái ông này!

- Ơ thế chú ở trong trường ah?

- Chứ đíu đâu nữa!

Hóa ra hai thằng này nó ở trong trường. Tôi cua vào đậu xe cái kịch trước cửa tòa nhà B1. Thằng Hoàng leo xuống móc trong túi cái thẻ từ quẹt cái rẹt như thật. Bíp một cái, cánh cửa mở ra.

Tôi mắt tròn mắt dẹt đứng nhìn.

- Vào anh ơi!

Thằng Vinh lên tiếng. 

Thằng Hoàng thì nó thủng thẳng đi vào rồi leo lên lầu hai. Ôm hết đống đồ lỉnh kỉnh theo tôi cũng trèo lên được tới phòng lab (phòng máy tính). Thằng Hoàng ngã vật ra cái giường làm bằng hai cái ghế salong ghép lại, còn thằng Vinh thì thò tay bật điện với máy lạnh rồi mở một lúc sáu cái PC lên. Tôi đưa cái mặt ngáo ngơ ra tập hai. Thế quái nào mà lại có điện? Lại còn cả máy lạnh với thẻ từ.

- Có cả điện cơ ah?

- Ông tưởng đây trên núi chắc?

- Mày chạy bằng máy phát điện ah cu?

- Chứ đéo gì nữa.

Nó văng ra một câu rồi bắt đầu kể lể trong khi thằng Vinh vẫn đang loay hoay với mấy cái PC.

- Trước em ở nhà được hơn hai tuần hết đồ ăn mới ra siêu thị, ở thêm hai tuần nữa thì bọn dở hơi nào nó đến lấy sạch cả đồ ăn. Em đánh liều mò về Vũng Tàu thì gặp thằng này. Gia đình em thì chắc lên tàu ra giàn khoang rồi. Ông bô em thì chỉ có thế thôi. Ổng có để lại thư bảo tìm tàu lái ra mà đào đâu ra tàu, có tàu cũng chả có dầu với đíu biết lái nên em cũng viết cái thư để lại rồi trở lên đây.

Nó cứ nói dông nói dài kể khổ kể nhục đã đời. Tôi cũng chỉ biết ngồi nghe rồi cười ti hí vì quả thật gặp được hai thằng dở hơi tập bơi này thì vui quá thể. Mãi đến đoạn nó bị một nhóm đuối đánh tôi mới chú ý lắng nghe. Nó bảo nó có gặp một bọn có súng hay đi lùng xục trong khu này, nó sợ nên trốn vào trường vì chẳng ai vào trường làm gì.

- Một chiếc Lancruiser màu đen, một chiếc Everest màu bạc?

- Ờ! Đúng rồi, anh cũng biết tụi nó ah?

- Biết chứ!

Tôi giấu bẵng chuyện đột kích doanh trại với "xử" năm thằng trong đám đấy. Chẳng ai muốn đưa bàn tay vấy máu ra bắt tay người khác cả. Dù đó là tự vệ đi chăng nữa cũng rất khó giải thích.

Nó kể tiếp, nào điện thì do máy phát công suất lớn của trường chạy bằng dầu Diesel, trong mấy cănteen của trường cũng còn gạo, đồ ăn thì bên Shop and Go ở ký túc xá. Trường có nhà máy lọc nước ngầm riêng cũng chạy bằng điện nên điện nước cứ gọi là phủ phê.

Đúng là tôi có mắt như mù, bao năm học ở trường mà không thấy được điều đó. Trường tôi 100% vốn đầu tư nước ngoài, tất cả mọi thứ xây dựng đều là hàng tốt nhất và tính bằng chục triệu đô, cơ sở vật chất điện nước đều tự cung tự cấp được phòng khi bị cắt nước cắt điện.

Tôi quay sang thì thằng Vinh nó lôi đâu ra một cái cần rồi xoay linh tinh như lái máy bay. Trên sáu cái màn hình chi chít là những ô nhỏ như camera quan sát. Tôi đứng dậy nhìn thì đúng thế thật. Hàng chục.. Không! Cả trăm cái camera quay khắp nơi ở mọi ngõ ngách trong trường và cả bên ngoài, từ cổng ra vào, cửa cho tới cầu thang thoát hiểm. Chúng nó đã đấu nối đường dây từ phòng bảo vệ lên trên này cho dễ quan sát.

Thằng Hoàng nó vẫy tôi đứng dậy bảo đi một vòng. Tôi tháo cái áo vest đựng đạn ra quăng lên ghế rồi đi theo nó. Nó lại bắt đầu luyên thuyên.

Cửa ra vào chính là cửa tự động hai lớp, kính cường lực mười li, có thẻ từ mới vào được. Trên cửa có sensor cảm biến chuyển động, cái gì lọt vào là báo ngay. Nếu bọn rab chọt lủng được tầng một thì lên tầng hai, cửa nhôm chịu lực một lớp dày 5 cm. Ở mỗi tầng đều có năm cầu thang, hai thang máy, ba thang bộ, một thang bộ trong tòa nhà, hai thang thoát hiểm. Cửa thoát hiểm phía Nam bằng gỗ dày 5 cm, gia cố bằng thép chịu lực, cửa thoát hiểm phía Bắc bằng thép xây dựng dày 10 cm dùng rocket may ra mới đục thủng được.

Tòa nhà này năm tầng. Nếu tụi rab có ùa vào được nó sẽ rút từ từ lên các tầng trên. Tụi rab không thể xuyên thủng được hàng chục lớp cửa chắc chắn thế này. Và thậm chí có xuyên qua được vẫn có năm cửa thoát hiểm xuống đất khác nhau chưa kể cần cẩu và ròng rọc thoát hiểm khi cháy.

Càng nghe nó nói tôi càng thấy mình ngu, ngôi trường này đúng là một pháo đài thực thụ. Thiết kế chắc chắn để không bị đột nhập và thiết kế để thoát hiểm khi có hỏa hoạn làm cho nó quá sức là tuyệt vời để ở trong trường hợp này. Vậy mà trước đến giờ tôi không nghĩ ra. Bọn nó cũng khác tôi chút đỉnh, bọn nó gọi lũ rab là "chó điên".

- Hôm qua thấy ông vào trường, tường thằng nào! Súng ống lỉnh kỉnh nên thằng Vinh mới bảo bám theo chôm một khẩu mà phòng thân. Ai ngờ..!

- Ha ha! Tưởng gì tý anh cho mỗi thằng một khẩu.

Tôi chưa kịp hết câu thì một tiếng súng nổ chát chúa nổi lên đâu phía dưới. Cả tôi và thằng Hoàng bỏ chạy một mạch xuống phòng lap.

Tôi rút con dao nhíp dắt sau lưng ra rồi đạp cửa nhảy vào. Thằng Vinh thì nằm bật ngửa ra ghế, khẩu Ak của tôi thì quăng dưới đất, trên trần lủng một lỗ rõ to.

Thằng Hoàng nó nhảy vào xô tôi ra rồi lao tới chỗ thằng Vinh. Nó nắm đầu thằng Vinh xoay qua xoay lại xem có lủng lỗ nào không rồi vả bôm bốp vào mặt. Thằng Vinh tỉnh dậy, mặt cắt không còn hột máu. Tôi lại lượm khẩu súng lên, vỏ đạn còn nằm dưới đất. Hóa ra cu cậu nghịch súng làm nó nổ cái đoàn lên trần may mà không mất mạng. Lúc tôi bắt gặp hai đứa chúng nó tôi có lên đạn, lúc tháo băng đạn ra lại quên lên đạn lần nữa để văng viên trong ổ khóa nòng ra nên còn một viên trong nòng. Thằng Vinh tăm tia thế nào mà bóp cò, súng nổ cái đùng cu cậu ngất luôn.

Tôi với thằng Hoàng lại được một trận cười nắc nẻ như điên cũng cả 10 phút. Đã gần 3h chiều cảm thấy đói nên cả ba thằng xuống căn teen hì hụi nấu ăn.

Cơm nước xong xuôi tôi không quên hỏi vụ nó đội tóc giả làm bê đê.

- Sao mày đội tóc giả hả thằng điên kia?

Thằng Vinh cười sặc sụa rồi bảo:

- Em không biết nó lục đâu ra rồi đội lên, nó bảo cho đỡ nắng, em cười mãi nó lại bảo anh là trai, thấy gái chắc không bắn.

Bó tay ông cu cậu, mà công nhận cũng thông minh. Tiếp đó tôi kể câu chuyện của tôi, tất nhiên là giấu đi những phần tôi đã không muốn kể từ lúc trước. Hóa ra đống xe đẩy chất trên siêu thị Lotte là của thằng Hoàng, nó sống trong đó ít ngày cho tới khi tôi tới lấy sạch lương thực của nó. Nghe xong nó cũng văng tục linh tinh chán chê chứ làm gì được nhau. Tôi bảo cho mỗi thằng hẳn một khẩu AK hoặc MP5 thì hai thằng mắt sáng như đèn ô tô.

Ăn xong cũng đã 4h chiều. Tôi ra đứng chống nạnh coi mặt trời bao lâu nữa tắt rồi đánh xe về lấy đồ. Thèm hơi người quá nên tối nay tôi sang ngủ với chúng nó đã rồi tính. Tôi đem theo mấy thùng đồ hộp chứ thấy chúng nó lúc trưa pha bột Knor với nước ra làm mắm ăn với một gói khoai tây Ostar và cơm thấy tội quá. Tất nhiên là cả súng với đạn cho hai thằng cu. Sang tới nơi tôi lao luôn vào nhà tắm. Quả thật suốt mấy tháng sống thiếu điện thiếu nước, giờ có cả nước ấm để tắm rồi cả máy lạnh phà phà sướng quá thể. Hai thằng chúng nó cả đêm cứ tí toáy với mấy khẩu súng chả thèm nói chuyện với tôi.

Mấy hôm sau tôi chuyển hẳn sang đây ở. Điện nước không còn là vấn đề nhưng lương thực vẫn còn là vấn đề lớn. Tôi chỉ mang sang phân nửa còn một phần vẫn phải giấu kín để dành cho một chuyến đi dài ngày sắp tới. Như tôi đã nói một người thì có thể đủ cho 6-7 tháng còn ba người thì chỉ đủ cho hai tháng. Tất nhiên tôi và chúng nó phải đi tìm thêm nhưng trước mát tôi cần phải giữ lại một phần cho mình.

Thằng Hoàng tôi đã từng tiếp xúc với nó, tính tình bộc trực trẻ con và lanh chanh. Tôi cũng chẳng biết nó có được việc gì hay không nhưng nhìn cái "cơ ngơi sự nghiệp" này của nó thì tôi cũng tạm yên tâm ít phần. Thằng Vinh tôi chưa tiếp xúc nhiều nhưng coi bộ tính tình cũng dễ chịu, nó ít nói hơn thằng Hoàng nhưng thằng ít nói mới là thằng nguy hiểm. Những thằng ít nói là những thằng suy nghĩ nhiều mà suy nghĩ nhiều thì có trời mới biết được.

Cũng nhờ hai thằng này tôi mới phát hiện ra nhiều điều, những vấn đề to lớn mà trước đây tôi chưa tìm hiểu được. Sau cái hôm gặp mặt tôi cũng đặt vấn đề luôn với tụi nó là cần tụi nó cũng tôi trở về Ban Mê Thuột. Cả hai thằng đều không hứng thú gì mấy nhưng tôi đảm bảo sẽ cho chúng nó bắn phá thỏa thuê và tận hưởng những gì chúng nó chưa từng thấy hai cu cậu coi bộ mới xuôi xuôi. Hai thằng nó cũng đưng ra "công trình" vĩ đại cho tôi xem, cả một đống giấy tờ và tài liệu về Y-Sinh học không biết đào ở đâu ra. Chúng nó còn lập hẳn một phòng Research (nghiên cứu). Tất nhiên là không có dụng cụ y học mà chủ yếu là giấy tờ, hình ảnh về con virus đang hoành hành ngoài kia.

Trường tôi có rất nhiều kho dữ liệu database học thuật dành cho học sinh nghiên cứu, được tổng hợp từ tất cả các nguồn uy tín và liên kết với khá nhiều trường đại học trên thế giới. Sau ngày sự kiện xảy ra, dù internet bị sập nhưng số lượng dữ liệu nằm ở sever trường vẫn đủ cho chúng nó sử dụng. Nó quăng cho tôi một đống tài liệu bảo tôi đọc mà nào có hứng thú gì đâu, tôi bảo nó trình bày vắng tắt thì thằng Hoàng nó bắt đầu mở máy chiếu lên tỉ tê.

Như đã nói, loại virus này là biến thể hay nói cách khác là sự tiến hóa của virus HIV. Virus HIV sống bằng cách xâm nhập vào tế bào bạch cầu của con người rồi sinh sôi nảy nở. Vì vậy nên người ta không thể tiêu diệt tận gốc được chúng, do vậy người ta đã tiến hóa nó lên trở thành một loại virus mạnh hơn nhưng được cho là "vô hại". Theo thằng Hoàng thì tên biến thế này là Vancouver, quê nhà của thằng Giáo sư chết dẫm Johny Cooper. Vancouver sau khi đi vào cơ thể con người thì cũng chọn bạch cầu làm nơi ký sinh nhưng nó mạnh hơn nên tổng hợp được tất cả sinh chất mà nó cần làm cho Virus HIV bị đói ăn và đào thải. Cũng như môi trường thực tế, chỉ có kẻ mạnh hơn mới sống được thì trong môi trường tế bào cũng vậy.

Đúng theo nghiên cứu thì Vancouver là vô hại. Sau khi tổng hợp xong chúng không có cơ chế phân bào tối ưu nên chúng sẽ không sinh sôi mạnh mà chủ yếu chuyển sang tế bào bạch cầu khác để kiếm ăn đồng thời loại thêm virus HIV còn tồn tại trong cơ thể người, vậy là Vancouver chỉ như một kẻ dọn dẹp chuyên nghiệp ở trong cơ thể.

Tới đây tôi đã hiểu quy chế hoạt động của nó. Câu hỏi là tại sao nó lại biến con người thành "chó điên" - "rab"? Thằng Hoàng hắng giọng rồi mới tiếp tục câu chuyện. Internet bị sập ngay lập tức khi cơn dịch bùng phát nên người ta không thể truyền dữ liệu nghiên cứu đi khắp nơi. Nó đã phải lục lọi trong history của các máy tính thầy cô trong trường để đọc các bài báo "mới nhất". Dù không đủ dữ liệu cũng như chuyên ngành để giải thích nhưng nó cho rằng Vancouver sau một thời gian "dọn dẹp" sạch sẽ thì không còn gì để làm. Vì nhu cầu sống còn nó bắt đầu tấn công sang tất cả tế bào khác mà nó gặp trong đó có tế bào não, và khi não người bị tổn thương thì khiến cho người ta trở nên điên loạn.

Tôi gật gù đồng ý với giả thuyết của nó đồng thời cũng hỏi thêm liệu có cách gì đơn giản để chữa trị hoặc là phòng bệnh khi bị cắn. Câu trả lời là chưa có cách gì. Vancouver được tạo ra để sống trong cơ thể người từ lúc tiêm vào cho tới lúc người ta chết đi nên việc tự khỏi là vô vọng, chúng tôi cũng không có cơ sở vật chất hay chuyên ngành để phát triển vacxin loại nó ra khỏi cơ thể nhưng cách chống thì không phải là không.

Lúc này thằng Vinh mới lên tiếng. Đó là khi nào Vancouver nó đói ăn tức là đã hết tế bào bạch cầu khỏe mạnh cho nó trú ngụ nó mới chuyển sang tế bào não nên những người khỏe mạnh thường bị lên cơn sau so với những người ốm yếu hoặc trẻ em.

- Vậy nếu bị cắn chỉ cần tiêm thêm máu vào người là có thể kéo dài thời gian sống cho đến khi lên cơn?

Tôi hỏi.

- Chính xác!

Thằng Vinh đáp gọn.

- Hai chú đã thử chưa mà nói như đinh đóng cột vậy?

- Chưa nhưng chắc chắn 90% là vậy!

Thằng Hoàng khẳng định thêm lần nữa.

Tôi tới đây thì cũng chỉ biết gật gù đồng ý. Vậy ít ra tôi bị cắn thì cũng có thể sống lâu hơn chút ít nếu hai thằng ôn con này tìm được máu.

- Anh máu gì?

- Máu O thì phải.

Vinh nó hỏi rồi lại góc phòng kéo tấm phủ một cái tủ ra ra. Lúc này tôi mới để ý có cả 1 cái tủ cấp đông cỡ lớn trong phòng. Toàn máu là máu. Thêm một lần trố mắt ra nhìn, tôi chạy lại xem cái tủ, có cả hàng trăm bịch máu trong này:

- Chúng mày đào quái đâu ra lắm thế?

- Bệnh viện FV Việt Pháp chứ đâu!

Thằng Vinh đáp.

Ở giữa cái tủ có để một cái hộp nhựa vuông, bên trong có nhiều hộp nhỏ màu trắng ghi tên, ngày tháng năm sinh của hai chúng nó, tôi thấy lạ liền cầm lên xăm soi rồi hỏi:

- Còn cái này là cái gì?

- Tinh trùng chứ gì!

Thằng Hoàng nói rồi giật lấy cái hộp.

Tôi giật mình trố mắt thêm lần nữa nhìn hai chúng nó. Lúc này thằng Vinh mới lẽn bẽn:

- Thằng Hoàng nó là con một, nó sợ nó chết mẹ nó rồi thì tuyệt tự anh ạ, nên nó giữ trong đó phòng khi nó chết ông bô nó vẫn có cháu bồng.

- Bố thằng điên!!!

Tôi lại được thêm một trận cười đau cả bụng. Cười thế thôi chứ tý tôi cũng xin một hộp để cho mẫu vào vì tôi cũng con trai một.

Vấn đề không phải tới đó là hết. Thằng Vinh tiếp tục câu chuyện.

- Em đã đọc hết tất cả email của giáo viên nước ngoài trong trường. Có một điều kỳ lạ đó là tất cả họ đều biết chuyện đại dịch sẽ xảy ra.

- Tại sao???

- Dựa vào email triệu hồi khẩn cấp của đại sứ quán các nước thì họ đã di tản khỏi Việt Nam trước vài ngày.

Thằng Hoàng thêm vào:

- Mỹ trước bảy ngày, Anh bốn ngày, Úc ba ngày, Pháp và các nước khác cũng ba ngày.

- Vậy là có khả năng các nước đó đã khống chế được dịch và chỉ một số nước nghèo như Việt Nam mới bị?

Tôi hỏi.

Chúng nó lắc đầu tỏ vẻ không biết. Quả thực đây là những điều tôi chưa hề biết. Trước giờ lo ăn lo uống còn cái việc quốc gia đại sự này tôi chưa màn tới. Tôi hỏi chúng nó đống email và tài liệu ở máy nào rồi dành thêm ít thời gian nghiên cứu.

Thời gian này rảnh rỗi tôi rủ chúng nó đi tập bắn. Quay lại Bộ Công An chỗ Nguyễn Trãi lấy thêm ít quân nhu như đạn, lựu đạn. Kế hoạch tiếp theo là huấn luyện sơ cho hai chú này đồng thời chuẩn bị thêm để lên đường trong một tuần nữa. Thằng Hoàng thì khá xông xáo riêng thằng Vinh coi bộ không hứng thú lắm. Thỉnh thoảng nó hay bàn lùi những vấn đề như liệu ngoài đó có chỗ trú ẩn? Liệu có bị vây? Đường đi có được hay không? Tóm lại nó bàn lùi khá là nhiều làm tôi đôi lúc cũng bực bội nhưng quả thực chuyến này tôi cần hai chúng nó nên vẫn phải nhịn rồi cố tìm đáp án để trả lời.

Hôm đó sau khi hai thằng tập bắn trên sân bóng sau trường xong tôi mới đặt vấn đề luôn:

- Nhu yếu phẩm, đạn dược anh đã chuẩn bị xong hết. Anh nghĩ là nên xuất phát trong vài ngày nữa.

- ĐM thì đi!

Thằng Hoàng vênh lên.

- Em không chắc nữa, chắc gì gia đình anh còn...

Tôi nghe tới đó đã khá bực nhưng vẫn nín nhịn tranh luận với nó:

- Ở đây mãi cũng không phải là cách, đồ ăn sắp hết rồi, sớm hay muộn cũng phải đi xa hơn kiếm. Biết đâu ở ngoài kia người ta vẫn sống bình thường thì sao?

- Biết đâu? Biết đâu? Thế biết đâu ngoài kia bọn chó điên nó cả đàn, xe hư, đêm hôm ngủ ở đâu, tụi nó vây rồi anh chạy bằng mồm chắc?

- ĐM thế giờ mày có đi không tao còn tính.

Tôi bực hét lên vào mặt nó.

Thằng Hoàng lúc này mới nhảy vào can. Nó xuýt xoa một hồi rồi bảo thằng Vinh không đi thì ở nhà, nó đi với tôi.

- Em thích thì em ở nhà, đừng có bàn lùi nữa. Ok? Nên nhớ ở đây một mình thì cũng chẳng biết đâu mà lần đâu.

Tôi hù dọa nó như thế, nó coi bộ cũng nóng nên vứt khẩu súng xuống sân cái cạch rồi bỏ đi.

Thằng Hoàng dù hứng chí nhưng cũng bảo tôi cân nhắc các vấn đề chứ chiếc Triton kia gặp một đàn rab nó vây cũng chịu chết. Việc này tôi đã thấy hôm dưới hầm xe nên cũng hiểu. Tôi đang tìm cách giải quyết vấn đề này, chỉ cần xong là đi luôn.

Tôi chỉ bảo thằng Hoàng một câu: "Mai dậy sớm đi với anh. Tối mai mà thằng Vinh không đi nó chỉ có nước hối hận cả đời."

Không biết là thằng Hoàng nó có nói với thằng Vinh cái câu tôi văng ra chiều hồm trước hay không? Sáng nay vừa bảnh mắt ra đã thấy hai thằng ngồi hì hụi nhét đạn vào ổ tiếp, đổ nước vào bình, mang giày mang dép coi bộ nghiêm trọng lắm. Tôi thấy thế cũng chẳng nói gì, chuẩn bị đồ đạc rồi xuống dưới đổ thêm xăng vào xe. Ba thằng lên xe, tôi nhắm hướng quận 1 chạy không nói một lời. Sài gòn sớm mai mát rười rượi dù đã hoang tàn và đổ nát cả rồi, cái dáng dấp "thành phố" duy nhất còn lại của nó chỉ là những tòa nhà chọc trời im lìm đã chết. Tôi cứ lái, hai thằng ngồi băng sau cứ nhìn ra cửa sổ chỉ trỏ. Nào là vincom bị đốt phá cháy nham nhở, mấy quán ăn hoa lệ ngày xưa giờ chỉ là những đống hổ lốn không ra hình dạng... Nhà thờ Đức Bà nơi những con chiên kiên nhẫn cầu nguyện vào phút cuối cũng la liệt nào là thây xác, không biết rồi họ có tự hỏi Thiên Chúa ơi người ở đâu?

Tôi dừng xe trên đường Lê Duẩn rồi bảo hai chúng nó xuống xe phụ tôi móc tời cứu hộ vào cửa Lãnh Sự Quán Mỹ, cánh cửa thép khá nặng, chạy đà tới lấy thứ ba tôi mới giật được cánh cổng ra. Tôi dặn thằng Vinh ở ngoài coi xe để tôi và thằng Hoàng vào. Tới phút này chúng nó vẫn chưa rõ tôi làm gì ở đây. Lãnh sự quán được bao bọc bởi những bước tường hai mét cùng hàng rào thép gai, người ta cũng đã di tản đi trước cơn đại dịch ít ngày nên bên trong có rậm rạp một chút nhưng tuyệt đối vẫn còn nguyên vẹn. Dù biết thế nên tôi vẫn cẩn trọng kiểm tra xung quanh và mỗi ngõ ngách trước khi tiến vào. Tòa nhà âm u lạnh lẽo đã hơn nửa năm không có hơi người thật là đáng sợ, cái không khí ẩm mốc u tối khiến cho người ta chùng chân. Thằng Hoàng lúc vào thì hiên ngang và hùng hổ lắm nhưng càng lúc càng thun vòi lại, còn tôi thì cũng khá quen với những việc thế này nên chỉ cần cẩn thận một tý là được. Mãi cũng tìm thấy phòng Consul General (Ngài tổng lãnh sự), cũng chẳng có thời gian nhiều mà phá cửa, tôi làm vài loạt đạn và bản lề rồi xô cửa xông vào, hàng đống tài liệu bị hủy bị cắt nhỏ vương vãi đầy trong phòng. Ngoài mấy cuốn sách của ông ta thì trong phòng chẳng còn gì để gọi là manh mối để điều tra được. Thất vọng tôi bỏ ra ngoài.

Thằng Hoàng lúc này nó mới hiểu tôi định làm gì, tôi muốn tìm thêm thông tin xem liệu có nơi tập trung nào an toàn ngoài kia không vì Sài Gòn đã bị khóa không phận trước đó ít ngày nên không có máy bay lớn cất cánh được. Người ta đã phải di tản bằng trực thăng và trực thăng thì giỏi lắm cũng chỉ được vài trăm cây số, tôi định tìm xem họ đã đi đâu nhưng không được. Hai thằng thất thểu và chán nản bỏ ra ngoài. Thằng Vinh ôm súng ngủ trên xe từ bao giờ.

Cũng chẳng buồn mà gọi nó dậy, tôi lại chạy ra Nam Kỳ Khởi Nghĩa rồi lái về hướng Bắc. Trời lúc này đã sáng hẳn nhưng mặt trời vẫn còn ở đằng đông, in bóng chiếc xe và ba thằng rõ mồn một trên đường. Tôi cũng chẳng để ý gì nhiều ngoài việc làm sao luồn lách cho qua đủ thứ trên đường, rồi bỗng dưng thằng Hoàng hét lớn làm tôi giật bắn cả mình:

- Dừng lại?

- Cái gì?

Tôi thắng cái kít rồi quay lại hỏi nó.

Nó cũng chẳng thèm đáp, cầm súng xô cửa lao xuống rồi chạy thằng vào con hẻm bên đường. Tôi lao theo níu nó lại nhưng không kịp, thằng Vinh vừa tỉnh ngủ cũng chẳng hiểu chuyện gì cũng chỉ biết nhìn. Tôi gào lên:

- Đứng lại!

Nhưng coi bộ không có hiệu quả.

Lúc này thằng Hoàng đã mất hút trong con hẻm tối, đành liều mạng tôi cũng phải chạy vào theo. Lò dò mãi cũng đã thấy nó đứng nấp ở vệ tường nơi khúc cua cuối hẻm, nhẹ nhàng tiến lại gần tôi cú cho nó 1 cái rõ đau làm nó xuýt xoa kèm vài câu chửi tục nhưng nó vẫn giơ tay lên làm dấu im lặng.

Nó bảo trong đó có người còn sống, nó mới thấy chạy vào đây nên bám theo rồi ấn người tôi tới ý bảo vào mà xem. Tôi ngó đầu qua mép cửa thì thấy cuối hẻm là một căn nhà lớn tối um nhưng đang còn mở cửa, trong đó có bóng người đi lại. Tôi chẳng biết bao nhiêu và cũng chẳng nhìn rõ vì quá tối nhưng hình như 3-4 người gì đó.

Tôi nhăn trán quay lại hỏi nó:

- Em có chắc không? Sao em biết?

- Thì có con kia nó đứng đầu hẻm nhìn em rồi bỏ chạy vào đây.

Tôi đang cân nhắc xem vấn đề ở đây là gì, chẳng liên quan gì cả. Nếu là người thật thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chuyến đi sắp tới mà là rab thì chỉ tổ rách việc. Tôi bảo kệ chúng nó rồi quay ra nhưng thằng Hoàng giãy nảy không chịu. Nó muốn vào kiểm tra cho bằng được.

- Bố thằng điên này!

Đôi khi có những vấn đề nó quá rõ ràng không cần phải giải thích hay tranh luận gì cả nhưng người ta cứ chống đối chỉ là vì người ta thích thế. Thằng Hoàng là cái kiểu người như vậy. Nó muốn như thế là phải như thế, bỏ ra tới nửa đường mà nó cũng chẳng thèm quay ra làm tôi phải quay lại. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy.

Tôi lên đạn rồi đi vào, dặn nó cover (nổ súng cho tôi rút phòng khi bị tấn công) rồi móc flash ra chuẩn bị quăng. Chốt đã rút, lựu đạn cầm trên tay nhưng tôi chợt nghĩ lại. Thằng Hoàng nó bắn rất tệ. Có cái thùng rác cách 30 mét còn trật nó mà cover chắc bắn tôi nát như tương mất.

Tôi lại dúi lựu đạn vào tay nó bảo nó đi vào đi. Thằng cu lại giãy nảy không chịu. Nó cũng chẳng chịu hiểu vấn đề là tôi không sợ rab trong đó, tôi sợ nó bắn trúng tôi. Đùn đẩy một hồi nó cứ đứng chê bai tôi nhát chết. Nóng máu tôi nhét lại chốt vào trong quả lựu đạn, tháo súng ra đưa cho nó rồi tay cầm mỗi cây kiếm đi vào. Tôi định bụng múa vài chiêu cho nó xem.


Còn cách cửa nhà ít mét tôi bắt đầu rón rén nấp một bên rồi tiến lại rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt rộng ra. Tiếng cổng rỉ sét lâu ngày rít lên rợn người, đang lom khom chuẩn bị thò đầu lên nhìn cho kỹ thì tiếng ai ở đâu vọng lại:

- Ra đây đê!!!!!

Má cái thằng Vinh nó vào từ bao giờ, bắt loa tay gọi inh ỏi. Tôi chưng hửng chưa kịp phản ứng thì tiếng bước chân trong nhà đã rầm rầm vang lên. 

Má ơi bốn con rab trong nhà ùa ra nhắm hướng tụi nó mà lao tới. Tôi vẫn nấp sau trụ cổng chưa biết phải làm gì trong khi bốn con rab vượt qua tôi lao về phía tụi nó. Hai thằng khốn nạn lúc này mới hí hoáy lên đạn rồi đưa súng lên. Tôi thầm nghĩ cú này là bỏ mạng rồi. Tất nhiên bốn con rab sẽ bị bắn gục nhưng vấn đề là tôi cũng sẽ bị văng miểng đầy người. Lúc này tôi ở giữa hai làn đạn, chạy vào trong thì sợ rab trong đó mà đứng im thì sợ trúng đạn của của hai thằng kia. Chẳng biết làm gì tôi đành nhắm mắt lạy trời vậy.

Ba loạt đạn vang lên ngắn gọn rồi tới mấy tiếng đổ bịch bịch xuống đường. Tôi chưa dám mở mắt ra, toàn bộ hệ thần kinh của tôi đang rà soát xem liệu trên người đã bị lủng lỗ nào hay chưa, tôi nghĩ tới ngực rồi bụng, rồi chân rồi tay. Coi bộ không có gì tôi mới ti hí mở mắt ra thì thấy hai thằng nó đã đi tới.

Vừa quê độ vừa xém chết tôi văng tục mắng chửi inh ỏi mà chúng nó coi bộ không quan tâm cho lắm mà đạp đạp lên mấy con rab để coi chết chưa. Hóa ra là vậy, một con là gái, độc chỉ có áo lót trên người, bảo gì ông cu Hoàng nhìn thấy lại chả bám theo. Tôi bực bội quay ra còn hai thằng nó vẫn đứng lại xem xét coi bộ tiếc rẻ lắm.

Chắc cũng 5p sau chúng nó mới mò ra rồi cười với nhau coi bộ thõa mãn lắm, tôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì mà chạy thẳng.

Cổng bộ tổng tư lệnh quân khu không khóa, tới đây thì chúng nó đã hiểu tôi định làm gì rồi mắt đầu nhao nhao lên:

- Anh kiếm thêm súng ah.

- Anh kiếm xe tăng ah?

- Xe tăng thì làm đeck gì biết lái!

- Không! Tao kiếm máy bay!

Tôi thủng thẳng đáp.

Cái bộ tư lệnh này nó to như một thành phố thu nhỏ, hàng chục khu nhà lớn với đủ thứ ban bệ còn đường xá thì thẳng tít tắp và thiết kế rất quy mô hoành tráng. Thậm chí ở chính giữa còn có một quảng trường lớn để đậu trực thăng, chạy tới chạy lui cả chục phút tôi vẫn chưa thấy khu để xe ở đâu. Hai thằng kia bắt đầu lèm bèm đủ thứ kiểu. Tôi còn bực chuyện mới nãy nên mặt nặng mày nhẹ bảo chia ra tìm cho nó nhanh. Tôi dừng xe, nhảy xuống rồi leo ra thùng sau gỡ mấy sợi dây hãm chiếc Ducatti rồi đề máy lao xuống.

Chúng tôi không chỉ cần thêm một số súng đạn mà cần tìm một chiếc thiết giáp loại tốt, bộ đàm, súng chống tăng có hỏa lực lớn như RPG... Vì thằng Vinh nói đúng. Chúng tôi chẳng biết có gì ngoài kia cả. Hai thằng kia sẽ đi tìm nhà để xe còn tôi xe đi tìm kho quân khí, khi nào tìm thấy thì bắn ba phát làm hiệu. Thường thì ở trong các cơ quan quân sự đều có kho quân khí sẵn sàng cơ động có việc là đem ra dùng luôn hoặc là kho niêm cất, tức là súng đạn quân nhu để chuẩn bị cho chiến đấu, được đem niêm cất và bảo quản cẩn thận, giờ thì loại nào cũng được miễn là tìm thấy.

Tôi rú ga đốt lốp rồi bốc đầu chạy thẳng, đường xá trong này vắng tanh và ngang dọc nên tôi tha hồ mà chạy, qua những nơi tôi nghi ngờ thì dừng lại chậm chậm để nhìn nhưng coi bộ ở đây người ta làm giấy tờ là chủ yếu thì phải. Mãi mới tìm ra ban vệ binh, vệ binh cũng như lực lượng cảnh sát dành riêng cho quân đội, luôn ở chế độ trực chiến nên chắc sẽ có chút hi vọng. Quá quen với việc đục nhà phá cửa nên tầm hai phút tôi đã vào được bên trong mấy căn phòng nhưng thật là kỳ lạ. Tất cả đều được dọn đi sạch sẽ một cách ngăn nắp. Sạch bong, còn lại chỉ là lớp bụi trên giường tủ bàn ghế, tất cả nội vụ, giấy tờ hay vũ khí đều không còn gì cả. Tôi chạy tới chạy lui lục tung cả dãy nhà lên nhưng phòng nào cũng vậy. Không lẽ họ cũng đã di tản chạy trước, không thể tin vào mắt mình, tôi lên xe chạy qua các tòa nhà khác đều như vậy. Hoàn toàn không còn gì cả.

Một nỗi đau tự nhiên nhói lên trong lòng, đau đớn quá, buồn quá. Những người lính mang trọng trách bảo vệ nhân dân lại trốn đi trước hết. Một sự thất vọng tràn trề. Tôi đã thấy con người ta giết nhau, tranh nhau miếng ăn miếng uống, tôi đã thấy nhiều cảnh không cầm lòng được nhưng với tôi điều này quả thật hết sức chịu đựng. Một lực lượng vũ trang anh hùng đã chiến thắng bao nhiêu đế quốc mà lại chạy trước, bỏ lại nhân dân trong cơn cùng cực. Vậy chắc cũng chẳng còn gì mà tìm, tôi lại leo lên xe định bụng đi tìm hai thằng kia thì từ đâu ba phát súng hiệu vang lên đâu từ hướng Sân Bay.

Chạy tới chạy lui tôi vẫn không thấy tụi nó ở đâu cả, dù đã rồ ga nẹt pô tới mấy lần cũng chẳng thấy chúng nó gọi to một tiếng, tức mình tôi cũng lấy súng ra làm một loạt ba phát. Chúng nó cũng bắn ba phát. Tôi lại chạy, được trăm mét chả biết đường đâu lại bắn ba phát, chúng nó lại bắn ba phát. Cứ thế mãi chắc hết cả băng đạn mới tìm được chỗ của tụi nó.

Hai thằng đang đứng trước một hàng dài nhà kho kín cổng cao tường cực kỳ lớn, ở bên còn có cái bảng đó choét "Kho K9 - Lữ Đoàn Tăng Thiết Giáp 27 - Quân Khu 7". Hai thằng đang hí hửng cột tời vào chuẩn bị kéo cửa nhưng với những gì tôi đã thấy ở bên kia thì tôi cũng chẳng buồn đụng tay đụng chân vào nữa. Chắc cũng lại trống không mà thôi. Thằng Hoàng bảo giúp một tay nên dù không muốn tôi cũng leo lên xe để chuẩn bị chạy đà giật cửa. Sau khi hai thằng đã tránh đi một khoảng khá xa tôi đề máy rồi nhấn ga. Cánh cửa bằng tôn rách toạt một đường dài chứ không đổ hẳn xuống. Tôi chưa kịp xuống xe hai đứa chúng nó đã ton ton chạy lại thò đầu vào nhìn. Sao mà lắm chuyện bực mình thế không biết! Tôi chạy lại lôi cả hai ra rồi chửi om sòm. Tôi chẳng biết thế quái nào mà chúng nó sống được tới bây giờ, lỡ có rab trong đó thì chắc chúng nó đã bị lôi vào nhai đầu cả rồi.

Tôi quăng một quả flash vào. Nó đụng cái keng vào cái gì đó rồi mới nổ. Ba thằng bắt đầu nhìn nhau hí hửng, lại cột tời và kéo. Lần này tôi giật luôn bản lề nên cánh cửa lớn chắc cũng 3 mét mới đổ xuống. Chình ình trong kho là chiếc xe tăng T54 xanh lè chói chang dưới ánh nắng trưa. Thằng Vinh nhanh nhảu nhảy lên tìm đường vào, thằng Hoàng thì chạy quanh mấy vòng sờ mó chiếc xe tăng. Mặc kệ hai chúng nó. Tôi quyết kéo sập cho hết cửa nên đi tháo tời móc vào cửa khác. T54 lại T54 và T54. Bực mình tôi chạy đến cuối dãy kho chọn cánh cửa cuối cùng. Và đây mới là thứ tôi cần tìm, chiếc thiết giáp M113 của Mỹ.

Thiết giáp M113 là loại xe thiết giáp chở quân hạn nhẹ thu được sau năm 75 từ chế độ cũ, hỏa lực của nó không mạnh nhưng có sức chứa và chuyên chở. Chiếc Triton quá mỏng manh nên tôi cần chiếc xe này để chứa lương thực, xăng cũng như nước uống. Dù mấy thứ này tuổi đời có khi gấp đôi của tôi nhưng là đồ trực chiến của quân đội nên đều được sơn sửa bóng loáng dầu mỡ, sờ tay lên cục thép lạnh mà tôi vẫn cảm thấy nó như một phần của lịch sử. Một cục thép lạnh đầy dùng mãnh. Trong kho có đầy đủ bình điện, mấy phuy xăng, máy phát truyền tin và bộ đàm, cả mấy thùng đạn 12ly7 cho súng chính và đạn 7.62 cho trung liên. Bên trong xe còn có hai hàng ghế ngồi được tầm tầm người chưa kể lái, một bệ đứng cho xạ thủ bắn súng, hai hàng ghế có thể gấp gọn lại được nên trong khoang khá là rộng rãi.

Tôi chạy về phía nhà kho chỗ hai đứa nó đang quậy phá, không biết ông Vinh kiếm đâu ra một quả đạn xe tăng mà khệ nệ vác lên tuồn vào trong cho ông Hoàng. Tôi hấp tấp chạy tới cản lại thì chả thằng nào nghe. Thằng Hoàng bảo xe đề không nổ, không biết chạy được không nên bỏ đạn vào thử. Tôi đứng trên nóc xe nhìn xuống. Quả đạn nặng chắc cả vài chục ký làm cho thằng Hoàng quýnh quáng rồi ngã ngửa ra đằng sau. Ấy vậy mà cũng ráng nhét vào nòng cho được. Đến lúc này tôi thật sự bó tay với hai thằng quỷ sứ này, vừa nhát chết, vừa ngang bướng lại còn hay nghịch. Tôi lắc đầu ngao ngán không biết là chuyến đi ngày mai liệu có còn sống mà về với ba mẹ.

Thằng Hoàng hì hụi mãi không được đến lượt thằng Vinh. Tôi biết thừa xe tăng không có điện thì không tài nào bắn được nên đi lòng vòng kiểm kê xem có gì dùng được. Nghịch chán chê thằng Hoàng mới bảo:

- Chạy không được mà bắn cũng không được ông Minh ơi! Công toi rồi.

- Hư mẹ nó rồi anh ơi!

Thằng Vinh bồi vào.

Tôi bảo hai đứa nó:

- Giờ anh làm cho nó chạy được hai chú chịu gì anh?

Hai thằng đứng đực mặt ra tỏ vẻ hoài nghi nhưng cũng khá là thách thức. Tôi phì cười rồi quắc chúng nó ra khiên hộ mấy bình điện. Xe tăng muốn chạy thì phải lắp bình điện, mỗi xe sáu bình, mỗi bình nặng tới cả 60 kí lô. Hai thằng vất vả mãi mới lắp rồi đấu nối xong rồi còn phải đổ thêm cả dầu Diesel vào.

Tôi chui vào khoang lái, toàn chữ tiếng Nga nên tôi cũng mù tịt. Có nút nào thì bấm nút ấy đồng thời kéo tay ga. Ấy vậy mà chiếc xe rung lên bần bật rồi nổ máy inh ỏi, khói lẫn mùi dầu bay lên mù mịt. hai thằng kia hí hứng cũng chui vào cười khoái trá, ông cu Hoàng nắm lấy mấy ngắm quay tháp pháo tới lui làm va cả vào tường. Ông Vinh thì giành tay lái đề ga làm cho chiếc xe khật khưỡng tiến ra ngoài. Ở trong khoan lái vừa bí vừa ồn nên tôi chui ra đứng chống nạnh xem chúng nó làm trò. Thằng Hoàng quay tháp pháo đủ 360 độ rồi còn cả ngắm lên ngắm xuống. Tôi đang đứng thì giật cả mình vì nó bắn quả đạn pháo 100 li nổ cái ầm vang cả thành phố, làm cho mấy đàn chim trong rặng cây tua tủa bay lên kêu chí chóe.

Hai thằng nó chui ra, mặt mũi ám khói còn tai thì điếc đặc, tôi bảo:

- Không có lấy T54, xe nặng quá, chạy là sập cầu?

- Cái gì?

Thằng Vinh đớ mặt ra hỏi lại.

Tôi chỉ vào chiếc xe hét to lên lần nữa:

"Không có lấyyy!!!!"

- Cái gì? Ông nói gì không nghe gì hết!

Bà nội chúng nó, ngồi sát bên khấu pháo 100 li mà bắn cái đùng, giờ chắc điếc luôn rồi. Chúng tôi cứ chỉ trỏ la hét tầm 5 phút mới gọi là nói chuyện với nhau được. Chiếc xe này nặng tới 36 tấn, chạy thì chậm lại ồn ào mấy cây cầu chịu không nổi nên tốt nhất là không nên lấy, chỉ cần một chiếc M113 là đủ rồi vì chiếc này nặng chỉ có 12 tấn lại rộng rãi hơn. Ý tôi là như thế nhưng hai thằng con ông trời kiên quyết không chịu, nó đòi phải lái chiếc T54 cho bằng được để tha hồ mà bắn phá. Cũng chẳng cần tôi đồng ý, thằng Vinh đánh xe ngược lại vào kho rồi hai thằng bắt đầu bưng đạn bỏ vào xe.

Thú thật là tới bây giờ tôi khá là mệt với hai đứa chúng nó, tính khí khác thường lại làm việc chẳng theo một nguyên tắc nào cả nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Bảo chúng nó nghỉ tay ăn trưa rồi hãy tiếp tục, đến chiều thì chúng lại quây lấy chiếc xe tăng, nào là bắn thử, thử bộ đàm, thử lái tới lái lui, la hét, cày nát mặt đường cả cái bộ tư lệnh. Tôi thì vẫn hì hụi chuẩn bị bên chiếc M113, nghe tiếng xích nghiến xuống mặt đường muốn bực mình.

Chiếc T54 này nặng 36 tấn, tốc độ tối đa chỉ 60km/h, pháo chính 100 ly, nóc xe có đại liên 12 ly, hai thân xe có hai trung liên 7.62 ly, chạy được tầm 600km. Xe này có thể lội nước được nhưng phải bịt thân và nối ống thở. Trong khi chiếc M113 thì chạy được tới 70km/h, nặng chỉ 12 tấn và sẵn sàng lội nước. Tôi tính ba thằng một chiếc M113 là đủ ấy vậy mà giờ phải chiều ý hai ông cu cậu.
Hơn 4h chiều thì công việc cũng xong xuôi. Hai đứa chúng nó đã nạp đầy đạn và nhiên liệu cho chiếc T54, tôi không quên dặn chúng mang theo đồ nghề lội nước. Chiếc M113 cũng đã xong, chúng tôi kiểm tra thêm bộ đàm liên lạc, bỏ thêm hai phuy xăng vào chiếc M113 rồi lái về trường. Tôi tiếc rẻ chiếc triton và ducatti nên giao mỗi thằng một chiếc xe thiết giáp rồi tôi lái chiếc Triton về.

Hai thằng chúng nó thong dong chạy trước mở đường. Nếu lúc trước phải tránh né vật cản thì bây giờ chúng nó ủi tất, cục sắt 36 tấn nghiến từng bánh răng xuống đường nghe chói tai rồi húc tung bất cứ gì nó gặp. Thằng Hoàng cứ đè chỗ nào có ô tô là đâm đầu vào hoặc lấy đà chạy lên nghiến cho nát mới thôi, lúc nào không có ô tô thì nó húc cả dải phân cách làm chúng đổ hết xuống đường. Có mấy khúc thép bị mắc lại cạ xuống đường tóe lửa. Thằng Vinh cũng chẳng vừa, nó thỉnh thoảng cũng chạy lên trước xí phần, xe nó nhanh hơn nên đôi khi hai thằng chửi nhau inh ỏi vì giành nhau tông một chiếc ô tô xém va cả vào nhau. Tôi một tay giữ lái, một tay bóp trán tỏ vẻ đau buồn lắm.

Lúc chạy lên trên cầu Ông Lãnh tự nhiên cả hai thằng đứng khựng lại, tôi nhấn còi mấy lần vẫn không thấy đáp nên chạy sang xe nó xem. Đang leo lên tháp pháo chiếc T54 thì thằng Hoàng nó quay thẳng tháp pháo về sau làm tôi quýnh quáng muốn ngã. Chưa kịp mở cửa ra hỏi nó thì nó bắn cái đùng thêm cái nữa làm chiếc xe tăng giật cả lên còn tôi thì ngả ngửa ra đằng sau choáng váng. Lồm cồm bò dậy thì đã thấy tòa tháp Bitexco bị lủng một lỗ to cả hai tầng, khói lửa nghi ngút. Hai thằng chúng nó đứng cười hỉ hả định bụng làm thêm phát nữa xem có sập như hồi tòa tháp đôi 11/9 hay không thì tôi trèo lại lên xe lôi đầu thằng Hoàng ra vả cái bốp và mặt:

- ĐM mày điên hả?

- Ơ! Ông làm đ* gì thế?

- Mày bị điên hả, sao mày làm vậy? Mày có biết suy nghĩ không? Lỡ còn người sống trên đó thì sao? Mày tưởng xây nó dễ lắm hả, cả nước Việt Nam có một cái mà mày làm cái gì vậy?

Vừa gào lên tôi vừa xô nó vào chiếc xe làm cho nó yếu thế hẳn đi, thằng Vinh thấy tôi điên lên cũng chỉ biết đứng đực ra nhìn. Tôi bắt nó sang chiếc Triton rồi giành lái chiếc T54 về, quả thật là hết chịu nổi. Càng lúc tôi càng thấy chúng nó bốc đồng quá còn tính tôi thì hoàn toàn ngược lại.

Đến tối có lẽ nó cũng biết sai nên thấy tôi đang dọn đồ bỏ vào xe cũng xuống phụ một tay, tôi tính làm cho xong phải ngồi lại chấn chỉnh tụi nó chứ mai mốt mà vậy thì mất mạng cả lũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro