18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa bắt đầu hiểu được phần nào tính tình của Jungkook.

Anh là tuýp người độc miệng, có thói gắt ngủ nghiêm trọng, ưa sạch sẽ. Anh thích trốn trong phòng đọc sách, một khi đã chuyên tâm thì bất cứ âm thanh nào cũng không thể lọt vào tai anh.

Còn nhớ Nam Joon từng nói, Jungkook là một người sống hòa đồng, nhưng rất khó để có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng anh. Lisa lại không thấy như vậy. Cũng có thể do từng lời anh nói với cô đều rất độc địa, nhưng lại khiến cô cảm thấy anh là một người rất tốt, rất chân thành. Nói vậy nghe như cô thích tự ngược đãi bản thân ấy.

Lisa là một cô gái vô cùng nhạy cảm, không phải kiểu dễ rơi lệ mỗi khi nhìn thấy ánh hoàng hôn, mà là... nói thế nào nhỉ? Người nước ngoài có cách nói "middle child" để chỉ những đứa trẻ không phải con cả, cũng chẳng phải con út trong nhà. Như người xưa hay nói thì đó là những đứa trẻ không được yêu thương, không được chiều chuộng, thường xuyên bị lãng quên. Trên Lisa có anh trai, dưới có em trai, thêm nữa, từ nhỏ cô đã biết nghe lời, không khiến người lớn trong nhà phải lo lắng, nhọc lòng, thế nên Lisa không mấy được chú ý. Những đứa trẻ như vậy thường tự tìm cho mình những nguyên tắc sống. Nguyên tắc sinh tồn của Lisa chính là sự nhạy cảm trời sinh của cô.

Ai đối xử tốt với cô, ai đối xử không tốt với cô, trong một khoảng thời gian rất ngắn cô đều có thể nhận ra. Chỉ cần cô cho rằng người đó đối xử tốt với mình, cô nhất định sẽ sống hết mình với người đó.

Từ Mina, Mingyu hay đám Jihyo và Bae Joo Hyun ở ký túc xá đều như vậy. Tất nhiên, hai người Mingyu và Mina là do sự nhạy cảm của cô chưa được chuẩn xác lắm. Giờ đây, sự nhạy cảm ấy bắt đầu trỗi dậy. Cô thật sự muốn đánh cho nó một trận.

_______________________

Jungkook không thích sống chung với người khác, không thích ồn ào. Thế nên suốt bốn năm đại học, anh phải cố gắng lắm mới có thể sống qua ngày.

Mẹ anh từng nói, sau này ai xui xẻo lắm mới lấy phải anh, tính tình cổ quái, mặt mũi hằm hằm chẳng khác gì bố anh. Anh cũng biết tính cách mình không tốt. Thế nên, anh luôn cố gắng hết sức để giữ khoảng cách xã giao với mọi người. Ngày này qua ngày khác, dần dần khiến người khác có ấn tượng anh là một kẻ lạnh lùng, khó gần. Vì thế, từ trước tới nay, anh không có người bạn thật sự thân thiết nào cả, miễn cưỡng lắm chỉ có thể tạm liệt Mingyu và Nam Joon vào danh sách mà thôi.

Jungkook chưa từng buồn chán vì điều đó, anh đã quen từ lâu rồi. Từ bé tới lớn, anh luôn được bảo mẫu chăm sóc. Hồi bé, bố mẹ đều bận công việc, không có thời gian dành cho anh. Có khi suốt mười ngày, nửa tháng, anh chẳng gặp được họ. Đồ chơi của anh ngày càng nhiều và cao cấp. Người giúp việc trong nhà dần đông lên, chuyên nghiệp hơn. Nhà cũng chuyển liên tục, rộng rãi và sang trọng theo năm tháng. Thế là, tuổi thơ của anh, đồ chơi rất nhiều, nhưng bạn chơi lại chẳng có bao nhiêu.

Khi đó, không biết đầu óc mụ mị thế nào, anh lại đồng ý để Lisa tới ở cùng. Có thêm cô ngôi nhà này dường như không chỉ là công trình kiến trúc để che mưa tránh gió nữa. Đối với anh mà nói, có lẽ Lisa chính là người bù đắp hết những thiếu sót trong cuộc sống của anh. Anh cảm thấy sự tồn tại của cô là một điều gì đó hết sức tự nhiên, như thể từ trước đến nay họ vẫn sống với nhau vậy.

_________________________

Ngày nghỉ thứ hai, Lisa thức dậy từ rất sớm. Đồng hồ sinh học là một thứ vô cùng lợi hại. Cô cố nằm lì trên giường hơn một tiếng đồng hồ tới khi âm thanh trò chuyện huyên náo bên ngoài khiến cô lồm cồm bò dậy thay quần áo. Trước khi ra khỏi phòng, cô còn soi gương trang điểm một chút. Cam thảo đúng là vô cùng hiệu nghiệm, mấy nốt mẩn dị ứng kia bình thường phải hai, ba ngày mới hết, giờ mới một ngày đã lặn rồi.

Nam Joon mặc âu phục thẳng thớm đang khua tay múa chân nói gì đó với Jungkook. Hình ảnh này khiến người ta muốn bật cười, chẳng khác gì Charlie Chaplin phiên bản không râu.

"Hi!" Nam Joon thấy Lisa đi ra bèn chào một tiếng.

Lisa gật đầu, "Anh ăn mặc như thế này làm gì? Kết hôn à?"

Nam Joon hơi mất tự nhiên, chỉnh trang lại quần áo, "Tôi vừa đi phỏng vấn về."

Lisa ngước nhìn đồng hồ treo tường, "Sớm thế?"

"LaLisa." Jungkook đột nhiên lên tiếng, "Đánh răng rửa mặt đi. Lát nữa cùng ăn sáng."

"Ừm, được." Lisa xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Ánh mắt của Nam Joon không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người. Anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Bữa sáng diễn ra không mấy vui vẻ. Chủ yếu là vì Nam Joon đột nhiên nhắc tới Mingyu, khiến Jungkook và Lisa vốn đang giành nhau miếng mandu cuối cùng đột nhiên mất hết ý chí chiến đấu. Bầu không khí trở nên nhạt nhẽo.

Nam Joon nói: "Lili, Mingyu sắp phát điên rồi. Cô không liên lạc gì, cậu ấy cũng không dám liên lạc với cô. Bây giờ cậu ấy còn chẳng thiết tìm việc nữa."

Anh ta nói: "Lili, có chuyện gì cô nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi. Cứ thế này cũng không phải cách. Lili, Mingyu thật sự thích cô. Suốt bốn năm đại học, lúc nào chúng tôi cũng nghe cậu ấy nhắc về cô, cứ như niệm chú ấy, khiến bọn tôi phiền muốn chết luôn. Có phải thế không, Jungkook?"

Lisa nhìn về phía Jungkook. Anh hờ hững gắp nốt miếng mandu cuối cùng, khẽ gật đầu. Lisa không biết phải nói gì, đột nhiên thấy trong lòng có chút ấm ức, tủi thân, giống như chiếc áo lông phơi giữa tiết trời mưa phùn mãi không khô vậy, ẩm ướt, khó chịu.

Ăn xong, trên đường quay về thì điện thoại của Nam Joon đổ chuông. Điện thoại vừa cúp, cậu ta tươi cười nói: "Tối nay tôi mời mọi người đi hát nhé? Công ty tôi phỏng vấn thông báo tôi trúng tuyển, có thể tới thử việc rồi."

"Nhanh thế sao? Vừa phỏng vấn đã có kết quả rồi?" Jungkook hỏi.

"Không phải công ty hôm nay, là công ty hai ngày trước tôi đi phỏng vấn." Nam Joon vừa nói vừa bấm điện thoại, "Để tôi gọi bọn Jin, tối nay cùng đi cho vui."

Lisa và Jungkook đều im lặng.

Cúp điện thoại xong, Nam Joon nói: "Lili, Mingyu cũng tới đấy. Cô có ngại không?"

Không ngại cái đầu anh ấy.

Lisa sầm mặt, "Tối nay tôi bận rồi. Mọi người đi chơi đi."

Không biết Nam Joon ngốc thật hay giả vờ, anh ta nói: "Bận gì? Không phải vì cô không muốn gặp Mingyu đấy chứ?"

Lisa chưa kịp đáp lời đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Là Joo Hyun gọi tới: "Baeby à, có chuyện gì thế?"

"Lili." Đầu bên kia truyền tới tiếng khóc thút thít.

Lisa giật mình sợ hãi, vội vàng an ủi, "Đừng khóc, đừng khóc, nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Yeri... Yeri... cậu ấy... cắt cổ tay... chảy nhiều máu lắm." Bae Joo Hyun vừa khóc vừa nói.

Lisa bủn rủn tay chân, phải túm lấy cánh tay Jungkook mới miễn cưỡng trụ vững, "Đã đưa đi bệnh viện chưa?"

"Đưa rồi."

"Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Seoul."

"Mình sẽ tới ngay." Cúp điện thoại cô liền co chân chạy. Jungkook giữ cô lại, "Bình tĩnh đã. Xảy ra chuyện gì vậy? Cô định đi đâu?"

Lisa ổn định lại tinh thần, "Yeri cắt cổ tay tự sát. Bây giờ đang ở bệnh viện."

"Tôi đi cùng cô." Jungkook nói. Sau đó anh quay đầu lại căn dặn Nam Joon, "Gọi điện thoại cho Mingyu, bảo cậu ta đến ngay bệnh viện Seoul."

Lúc đến nơi, hai người nhìn thấy Jihyo và Joo Hyun ngồi trước cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn, nắm chặt tay nhau, khuôn mặt sợ hãi tột độ.

Lisa bước nhanh về phía trước, hỏi: "Yeri sao thế?"

Joo Hyun nhào tới ôm lấy cô, run rẩy nói, "Lili... Dọa chết mình rồi... Mình đi mua cơm, quay về thấy Yeri đang nằm trên giường. Mình bước tới hỏi cậu ấy có muốn ăn gì không, ai ngờ trên giường toàn là máu..."

Lisa vừa vỗ lưng cô ấy, vừa hỏi Jihyo, "Cậu ấy thế nào rồi?"

Jihyo sợ hãi lắp bắp: "Ch... Chưa biết." Cô nàng ôm chặt hai người bạn, khóc òa lên, "Mình sợ chết đi được... Toàn máu là máu, gầm giường cũng đầy máu..."

Jungkook đứng tựa vào tường, nhìn ba cô gái ôm nhau khóc nức nở. Dường như anh lại quay về kỳ nghỉ sau khi thi tốt nghiệp cấp ba, cũng dãy hành lang dài dằng dặc thế này, cánh cửa phòng phẫu thuật đang khép chặt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí, và còn... những tiếng khóc ai oán. Tất cả những điều ấy cứ luôn thường trực trong giấc mơ của anh.

Anh không thể tha thứ cho những người không biết trân trọng sinh mạng, càng không chịu đựng được những kẻ đem việc tự sát ra làm vũ khí uy hiếp người khác.

Ánh đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Một cô y tá đi ra, Lisa cùng mọi người vội vàng chạy đến hỏi: "Y tá, bạn tôi sao rồi?"

"Tình trạng bệnh nhân trước mắt đã ổn định. Nhưng vì mất máu quá nhiều nên chưa thể tỉnh ngay được." Y tá đã quá quen với tình cảnh này, bình tĩnh nói: "Một lát nứa bác sĩ đi ra. Mọi người chờ để biết rõ hơn nhé!"

Bác sĩ đi đến giải thích với bọn họ: "Đã cầm được máu cho bệnh nhân. Vết thương cũng khâu lại rồi. Cô ấy đang được truyền máu, chắc khoảng hai, ba tiếng nữa sẽ tỉnh. Thông thường những bệnh nhân nhập viện do tự sát sau khi tỉnh lại, tình trạng đều không được ổn định. Vì thế mong mọi người cố gắng đừng khiến cô ấy bị kích động."

Hai cô y tá đẩy giường bệnh của Yeri ra ngoài. Gương mặt cô nàng trắng bệch, đôi môi tím tái, khiến mọi người thấy mà đau lòng.

Jungkook ra ngoài mua đồ uống cho ba người, lúc quay về, anh gặp Mingyu đang vội vàng chạy tới. Mingyu vô cùng sợ hãi, túm lấy anh hỏi Yeri thế nào rồi. Nghe anh nói không còn nguy hiểm nữa, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống băng ghế chờ bên hành lang.

"Jungkook, tôi phải làm thế nào bây giờ?" Mingyu mờ mịt nhìn về phía bạn. Ánh mắt cậu ta nhìn anh đã không còn vẻ hận thù sâu như biển cả trước đó nữa.

Jungkook đưa cho cậu ta một chai nước rồi ngồi lên băng ghế.

Mingyu bóp chặt chai nước trong tay, cứ như thể đang tự nói tự nghe, "Tôi biết mình ham chơi, không chín chắn. Nhưng trước giờ tôi chưa từng muốn làm tổn thương ai đó. Lili hay Yeri đều như vậy. Từ trước tới nay tôi chưa từng muốn làm các cô ấy tổn thương."

Jungkook vỗ vai cậu ta, "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Đi xem cô ấy thế nào đã."

Mingyu dường như không nghe thấy anh nói: "Tôi không biết Yeri lại để tâm như vậy. Lúc trước ở bên nhau, tôi đã nói với cô ấy, tôi không phải người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Cô ấy còn cười bảo tôi rằng, so với tôi, cô ấy càng thích chơi đùa hơn. Sau đó cô ấy chuốc tôi rất nhiều rượu, rồi bắt đầu cởi quần áo..."

"Mingyu." Jungkook cắt ngang lời cậu ta, "Bây giờ nói mấy chuyện này chẳng giải quyết được gì. Cậu đi thăm cô ấy trước đã. Sau đó nghĩ cách giải quyết vấn đề."

Mingyu hít một hơn thật sâu rồi đi về phía phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro