21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa được công ty cho đi đào tạo nghiệp vụ ở tỉnh khác hơn một tuần lễ. Trong thời gian đó, ngoại trừ một cuộc điện thoại duy nhất hỏi thăm cô đã đến nơi an toàn hay chưa, Jungkook không hề liên lạc gì với cô. Ngược lại, tin nhắn của Mingyu cứ gửi tới liên tục, mỗi lần nhận được cô đều thẳng tay xóa luôn.

Lisa cảm thấy vô cùng mất mát, thất vọng. Ít nhiều cô cũng cảm nhận được Jungkook có ý với mình, vì thế, thuận theo tự nhiên, cô dần dần chú ý đến anh. Nếu không, tay của cô chẳng lẽ ai thích nắm là nắm được sao? Nếu không, vì sao cô có thể dứt khoát với Mingyu như thế?

Cách nhanh nhất để quên một người chính là nhung nhớ một người khác. Thế nên, Lisa vô cùng buồn phiền. Chẳng lẽ anh chàng Jungkook kia định chơi trò "theo tình tình phớt, phớt tình tình theo" với cô sao? Có điều cô cũng không biết chắc được, dù sao anh và Mingyu cũng là bạn bè thân thiết. Anh em và mỹ nhân, tay chân và quần áo, mặc dù cô rất khinh thường cách ví von ấy, nhưng suy cho cùng vẫn không biết được Jungkook sẽ chọn chặt đứt tay chân hay vứt bỏ quần áo nữa.

Những thứ học được trong suốt một tuần này khiến Lisa sắp phát điên rồi. Trái ngành trái nghề đúng là khó như lên trời, dù sao Marketing cũng không phải chuyên ngành của cô. Lisa học hành vất vả, đầu óc quay cuồng, vậy mà còn phải lưu tâm chuyện Jungkook không thèm gọi điện cho mình. Thế nên cô càng nghĩ càng thấy giận anh.

Trong một tuần này, cô được công ty thu xếp cho một căn phòng trong ký túc xá dành cho nhân viên của tổng công ty, điều kiện vô cùng tốt. Nghe nói, công ty con mà cô đang làm việc hiện nay cũng có ký túc xá cho nhân viên, điều kiện không tệ. Cô còn nghe nói, nếu được vào làm chính thức có thể chọn ở ký túc xá dành cho nhân viên hoặc thuê căn hộ được hỗ trợ giá của công ty nữa. Khi biết được tin này, phản ứng đầu tiên của Lisa là số tiền thuê nhà công ty sẽ hỗ trợ là bao nhiêu. Đúng là không có tiền đồ.

Cô nghĩ, ngày mai cô quay về rồi, cầm điện thoại định gọi cho Jungkook mấy lần lại thôi. Cô cắn răng tắt điện thoại, đi thu dọn hành lý.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm cô đã lên máy bay, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất hai tiếng, sau đó ngồi một tiếng trên xe ô tô mới về được tới nhà. Mở cửa ra, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh trống trải, Lisa gọi mấy tiếng mà không có ai đáp lời. Trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, cô kéo hành lý về phòng mình, đạp mạnh cửa rồi leo lên giường ngủ.

Khi Jungkook lê tấm thân mệt mỏi rã rời về tới nhà, đập vào mắt anh chính là đôi giày để trên giá của Lisa. Khóe miệng anh khẽ cong. Cô về rồi sao? Anh nhanh chóng thay giày, xông vào gõ cửa phòng cô, "LaLisa, LaLisa."

"Cái gì?" Giọng cô nghe vô cùng uể oải.

"Cô ngủ à?"

"Ờ."

"Ra đây đi."

"Không, tôi buồn ngủ lắm."

Jungkook càng gõ cửa mạnh hơn, "Ngủ gì mà ngủ, ra đây."

Lisa tức giận, tốc chăn nhảy xuống giường, giật mạnh cửa ra, "Anh lắm chuyện thế! Đã bảo tôi buồn ngủ mà."

Jungkook bị mái tóc bù xù của cô chọc cười. Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhưng càng vuốt càng rối hơn, "Cô ăn phải thuốc nổ đấy à?"

Lisa rất khó chịu với thái độ của anh, tức muốn nổ đầu, "Rốt cuộc anh gọi tôi dậy làm gì?"

Anh vẫn cười, "Sao thế? Ai chọc cô tức giận đến nông nỗi này thế?"

Lisa bị anh hỏi một câu như thế, ngược lại không biết trút giận vào đâu, lắp bắp nói: "Làm gì có ai, tại tôi buồn ngủ."

Anh cũng không hỏi gì nữa, "Thay quần áo đi, tôi đưa cô đi ăn cái gì đó thật ngon."

Lisa trợn mắt, "Tôi không đói. Đi ngủ tiếp đây."

"Này." Jungkook giữ cô lại, "Đừng có không nể mặt thế chứ. Tôi có một tin vui muốn nói với cô."

Lisa vốn định nói rằng tin vui của anh thì liên quan gì tới tôi, nhưng lời không thốt ra được, đành quay về phòng thay quần áo.

Jungkook đưa cô tới một nhà hàng Tây. Bầu không khí tương đối lãng mạn, khiến trái tim Lisa đập nhanh hơn. Đặc biệt là khi cô gọi món đắt nhất trong thực đơn, Jungkook vẫn nở nụ cười, vui lòng đáp ứng tất cả, điều này càng khiến cô tưởng rằng anh chuẩn bị thổ lộ với mình, nên trái tim cứ như đánh trống liên hồi.

Nào ngờ, anh Jeon nhà người ta lúc này bắt đầu kể cho cô nghe một tuần vừa qua, anh và giáo sư của mình đã "bế quan" trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, chiến tích anh hùng cái thế. Mặc dù chủ đề nhạt nhẽo vô vị tới nỗi khóe miệng cô không buồn nhếch lên, nhưng cô vẫn lờ mờ đoán được anh đang giải thích nguyên nhân vì sao không gọi điện cho cô. Có điều, cách giải thích này chẳng đáng yêu chút nào.

Cách giải thích có phần ngốc nghếch này của Jungkook khiến tâm trạng Lisa khá lên đôi chút. Nhưng, rốt cuộc thì bao giờ anh mới nói vào chủ đề chính? Cô phải ngồi nghe về Electron, Ion, quang năng, điện năng gì đó suốt nửa tiếng đồng hồ rồi.

"Jeon Jungkook." Lisa huơ huơ chiếc nĩa trong tay, "Không phải anh nói là có tin vui gì sao?"

Jungkook làm như sực nhớ, "Giáo sư hướng dẫn đã mang luận văn tốt nghiệp của tôi gửi đến cuộc thi luận văn tốt nghiệp sinh viên khối Vật lý học toàn thành phố và được giải nhất đấy."

Lisa không hiểu rõ lắm ý nghĩa của giải thưởng này, chỉ biết nói: "Nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ."

Jungkook nhún vai, "Tôi được lên thẳng cao học ở trường. Hơn nữa tôi còn nhận được thư mời của Viện Khoa học thành phố. Còn nữa, hồ sơ đăng ký học ở MIT tôi nộp học kỳ trước cũng nhận được thông báo trúng tuyển rồi."

Bây giờ có lẽ Lisa hiểu ra rồi. Viện Khoa học! Viện Công nghệ Massachusetts! Không phải anh rất lợi hại, mà anh là siêu cấp vô địch! Không ngờ tên tiểu từ ngày nào cũng nằm ườn trên sofa đọc tạp chí chính là nhà khoa học trong truyền thuyết... Sau khi cô tận mắt nhìn thấy một ngôi sao nổi tiếng bằng xương bằng thịt thì lại bước lên một đỉnh cao mới của cuộc đời, quen biết một nhà khoa học đang sống sờ sờ. Hơn nữa, cô còn sống chung một nhà với nhà khoa học ấy.

Viện Công nghệ Massachusetts? Ngôi trường này trong mắt lũ học sinh bình thường như cô có khác gì thần thánh đâu. Rốt cuộc anh là loại người gì mà có thể nhận được thông báo trúng tuyển của nơi ấy? Đột nhiên, Lisa cảm thấy trên đầu anh có một vầng hào quang tỏa sáng, khiến cô sùng bái vô cùng.

Lisa sực nhớ Viện Công nghệ Massachusetts ở Mỹ. Như vậy nghĩa là... anh sắp ra nước ngoài rồi? Tâm trạng vui vẻ của Lisa bỗng trở nên trống rỗng, lạc lõng đến cùng cực. Cô đành cố gượng cười, hỏi anh: "Đúng là lợi hại thật đấy. Chúc mừng anh nhé! Thế... anh định chọn học tiếp ở đâu?"

Jungkook lắc đầu, "Tôi vẫn chưa nghĩ ra."

"Ừm." Lisa cúi đầu cắt bít tết.

Jungkook nhìn cô, thử hỏi thăm dò, "Cô nghĩ thế nào?"

Đôi tay cầm dao nĩa của Lisa hơi khựng lại. Cô ngẩng đầu cười nói: "Làm ơn đi, Viện Công nghệ Massachusetts đấy. Nếu nơi ấy chịu thu nạp tôi, dù có chết tôi cũng phải bay ngay tới đó."

Jungkook gật đầu. Đôi mắt anh thoáng qua tia thất vọng.

Hai người đã kết thúc bữa ăn như thế nào, Lisa không nhớ nổi nữa. Đại khái chỉ có nhai và nuốt mà thôi. Tiếc thay cho miếng bít tết đắt đỏ kia.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm trời đã mưa ào ào. Tiếng mưa rơi tí tách trên tấm kính khiến Lisa cảm thấy bồn chồn bất an ngay cả trong mơ, cuối cùng vẫn phải thức giấc.

Cô tựa vào gối, cố gắng nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ hoang mang vội vã ấy. Dường như trong đó có Jungkook, còn có cả Nữ thần Tự do hòa lẫn với nhau. Cô vỗ mạnh đầu mình, mau chóng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc bước ra khỏi phòng, cô trông thấy Jungkook quay lưng lại với mình, đứng bên khung cửa sổ ngoài phòng khách. Có lẽ anh đang ngắm mưa rơi, vô cùng lãng mạn... Lisa do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đứng yên.

Jungkook mất ngủ cả đêm, mặc dù trong lòng anh ít nhiều đã có sự lựa chọn, nhưng vẫn không tránh khỏi do sự, băn khoăn. Chuyện tương lai ai mà nói trước được? Nên đi hay nên ở? Liệu sau này mình có hối hận không? Tất cả mọi khả năng có thể xảy ra anh đều đã nghĩ tới.

Rạng sáng nay, trời bắt đầu đổ mưa, anh liền thức dậy, pha trà rồi đứng ngắm mưa. Đúng là hiếm khi được lãng mạn thế này. Anh xoay tròn chiếc cốc trong tay, ngẩng đầu nhìn qua tấm kính trong suốt. Cô định đứng đằng sau ngắm anh đến bao giờ?

Lisa chớp chớp mắt, trong lòng thầm thở dài. Ngoài trời mưa xối xả, anh định quay lại thời niên thiếu sao? Khẽ hắng giọng, cô xoay người rời đi.

Jungkook uống một ngụm trà, đã nguội mất rồi. Đuôi mắt anh liếc qua hình bóng cô, mở miệng gọi: "LaLisa."

Lisa vừa nhấc chân định bước đi, chợt dừng lại, hỏi: "Sao?"

Anh quay người lại, cười nói: "Qua đây."

Lisa chậm rãi bước tới gần Jungkook. Anh đưa cốc trà cho cô. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, "Làm gì thế?"

Jungkook chỉ mỉm cười, đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng, "Như thế này thì tay anh mới rảnh rỗi để ôm em."

Lisa tựa đầu vào lồng ngực anh, đầu óc trở nên trống rỗng. Mãi cô mới thốt được một câu: "Anh thế này là... là có ý gì?"

Jungkook nới lỏng vòng tay, lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn vào mắt cô, "Em vẫn muốn giả ngốc à?"

Lisa quay đầu tránh ánh mắt anh, "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Jungkook xoay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh yêu em, muốn ở bên em. Bây giờ em hiểu anh đang nói gì chưa?"

Đôi mắt Lisa dường như lóe sáng trong phút chốc, nhưng cô vẫn không chịu nhìn thẳng vào mắt anh, "Ừm."

Ừm? Đây là câu trả lời kiểu gì thế? Jungkook ngây ra một lúc. Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ tình cảm với một người con gái, thật sự không có chút kinh nghiệm nào. Nhất thời anh không biết ứng phó với tình huống này ra sao, gặng hỏi: "Ý em thế nào?"

Lisa cúi đầu, lắp bắp: "Em không biết nữa."

Jungkook đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, "Thế nào là em không biết? Em mà không biết thì ai biết?"

Cô bị anh truy hỏi đến mức luống cuống tay chân. Sẵn tiện trong tay có cốc trà, cô liền đưa lên miệng uống, nhưng vì uống vội quá nên bị sặc, ho liên hồi.

Jungkook vỗ lưng cho cô dễ chịu hơn, đột nhiên nhướn mày cười, "Không phải em xấu hổ đấy chứ?"

Lisa ưỡn thẳng lưng, gạt tay anh ra, bất mãn nói: "Ai thèm xấu hổi chứ! Anh là người thổ lộ, anh không xấu hổ thì thôi, việc gì em phải xấu hổ."

Anh vừa cười vừa vuốt tóc cô, "Được rồi, không xấu hổ thì cho anh câu trả lời đi."

Lisa trốn tránh, vẫn cố cứng miệng: "Không thèm."

Jungkook bỗng căng thẳng, "Em nói là không thèm ở bên anh, hay là không thèm trả lời anh?"

"Hả?" Lisa chớp mắt không kịp phản ứng, "Anh cho em chút thời gian suy nghĩ nhé?"

"Bao lâu?"

"Cái gì bao lâu?"

"Suy nghĩ bao lâu?"

Lisa nghĩ một lát, giơ hai ngón tay lên, "Hai tuần nhé?"

Jungkook vỗ vào tay cô, "Hai tuần? Sao em không nói hai năm luôn đi? Không được, nhiều nhất là hai ngày."

"Hai ngày ít quá." Lisa kéo áo anh, kỳ kèo, "Một tuần đi mà."

"Không được. Hai ngày hoặc hai tiếng, tùy em chọn." Jungkook cụp mắt nhìn ngón tay cô đang túm chặt áo anh.

Lisa trừng mắt nhìn anh, "Thế thì bây giờ em trả lời anh luôn cũng được. Em không thèm ở bên anh."

Jungkook cũng trừng mắt. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, như thể một cảnh trong truyện tranh vậy.

Cuối cùng, hai người đều mỏi mắt không chịu nổi nữa. Jungkook nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tuần thì một tuần."

Lisa cười vô cùng đắc ý. Cô đặt cốc trà vào tay anh, "Anh cứ từ từ ngắm mưa, em đi đánh răng rửa mặt."

Sau khi cô vào nhà vệ sinh, Jungkook mới đặt mạnh cốc trà lên bệ cửa sổ, vô cùng chán nản bởi hành động bồng bột vừa rồi của mình. Sao anh không chọn một thời cơ nào đó với bầu không khí lãng mạn hơn? Nếu không ít ra cũng phải đợi nữ chính đánh răng rửa mặt đàng hoàng đã chứ.

Trong phòng vệ sinh, Lisa tựa vào cửa để bình ổn nhịp tim mình. Ôi mẹ ơi, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô muốn cắt lưỡi tự tử luôn cho xong. Cô tự thấy phục chính mình. Vừa nãy thái độ vừa đấm vừa xoa, ít nhất vẫn duy trì được chút nhõng nhẽo mà thiếu nữ nên có, lại không thiếu vẻ kiên cường của một người phụ nữ hiện đại, chuẩn hình tượng một bông hoa hồng xinh đẹp nhưng có gai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro