70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa nằm ở bệnh viện chờ sinh hai ngày, cuộc sống vô cùng nhạt nhẽo. Tới buổi trưa, lúc cô đang lôi kéo đòi Jungkook chơi bài cùng thì vỡ ối.

Jungkook cứ đòi vào phòng sinh cùng cô, nhưng Lisa sống chết không chịu, cô bắt anh phải đứng bên ngoài chờ, còn rất ấu trĩ khi đe dọa rằng anh mà dám vào em sẽ không thèm sinh nữa.

Vì thế, Jungkook chỉ còn biết lo sốt vó đứng dựa vào tường, chờ ở ngoài phòng sinh.

Đối lập với ông bố trẻ, người lớn hai bên lại vô cùng bình thản ngồi ở băng ghế chờ, cùng nhau bàn luận sôi nổi xong cháu mình sẽ đi nhà trẻ nào.

"Được rồi mà, Jungkook, con cứ bình tĩnh, ngồi xuống đây." Ngài viện trưởng đại nhân, chú Lee không thể nào nhìn thêm được nữa, bá vai Jungkook, kéo anh ngồi xuống ghế.

Jungkook mới ngồi được vài phút lại đứng bật dậy, nhíu mày hỏi: "Chú Lee, sao chú lại ở ngoài này? Sao chú không vào trong kia? Không phải chú là viện trưởng sao? Chú đứng đây làm gì?"

"Thằng nhóc này, ta là viện trưởng chứ có phải bác sĩ sản khoa đâu. Ta vào trong đó làm gì?"

Jungkook lại ngồi xuống, từng tiếng gào thét xé ruột xé gan vang ra từ trong phòng sinh khiến anh chỉ muốn xông vào đưa Lisa đi thôi. Cô nói đúng, anh tuyệt đối không thể vào phòng sinh cùng cô được. Anh không dám đảm bảo vào trong đó rồi mình có vung quyền đánh cả bác sĩ hay không.

Cuối cùng, trước khi Jungkook giẫm vỡ cả nền nhà của bệnh viện, từ trong phòng sinh truyền tới một tràng tiếng khóc trẻ em vang dội: "Oe, oe..."

Jungkook là người đầu tiên xông vào trong, suýt nữa va vào cô y tá đang cười híp mắt bế đứa bé đi ra.

Cô y tá ôm đứa bé có chút ngại ngùng, gượng gạo, ông bố này, tốt xấu gì cũng nên nhìn con mình một chút chứ?

Jungkook gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang lòa xòa trước khuôn mặt tái nhợt của Lisa, "Bà xã, em vẫn ổn chứ?"

Lisa thều thào nói: "Anh cứ thử sinh xem có ổn hay không?"

Jungkook cúi người xuống hôn cô, "Bà xã, anh yêu em."

Lisa mỉm cười, "Ừm, em biết rồi. Em muốn nhìn con."

Jungkook quay đầu nhìn, đứa bé đang được ông bà hai bên chuyền tay nhau bế, vì thế, anh lấy tay che mắt cô lại, nói: "Con thì có gì hay mà xem, da nhăn nheo như con khỉ ấy. Bây giờ em nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."






Hoàn Chính văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro