The Name and The Color/ SummerTime Sadness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: The name and the color

Author: Aki (JaeLink)

Length: One shot

Pairing: YunJae

Caregory: super nature, tình cảm…và kết thúc buồn .

Summary:

Trên thế giới này…

Có hàng vạn , hàng trăm nghìn cái tên!

Yunho hay Yunki…suy cho cùng cũng chỉ là một cái tên trong hàng vạn cái tên…

Trên thế gian này…

Có muôn nghìn sắc màu!

Màu trắng ư? Đó chẳng qua cũng chỉ là một sắc màu trong muôn nghìn sắc màu mà thôi…

Thứ tồn tại duy nhất…chỉ có một mà thôi!

Xào xạc!!!

Đây là cơn gió lớn thứ hai của ngày hôm nay, nó khẽ nheo mắt , giơ hai tay lên cao, giữ chặt lấy cái mũ trên đầu.

-Là đây sao?

Nó ngước mắt nhìn hai cánh cổng sắt to lớn và lạnh lẽo trước mặt, chạm đôi bàn tay lên những chấn song đen xì và thô cứng, nó khẽ chớp măt.

-Người nhà họ Jung sao?

Nó giật mình, vội vàng chuyển hướng nhìn tới nơi phát ra giọng nói âm trầm đầy uy nghiêm của ai đó. Đằng sau cánh cửa sắt, một ông già tuổi chừng trên 70 đang yên lặng đứng, ông ta khoác trên mình một bộ vest đuôi tôm cùng nơ bướm màu đen, ông ta không phải ai khác , chính là Quản gia của nhà họ Kim!

-Dạ!

Nó mở to đôi mắt của mình, chậm rãi gật đầu.

-Vào đây đi!

Ông ta vẫy nhẹ bàn tay, hai cánh cổng sắt nặng nề chuyển động . Nó có chút ngập ngừng, chăm chú nhìn ông quản gia rồi cũng vội vàng chạy theo khi ông ta xoay bước rời đi.

…..

-Ngươi là Yunki?

Ông quản gia khẽ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi hơi khoằm của mình, chăm chú quan sát đứa bé trước mặt.

-Dạ…là cháu!

Nó trả lời ngập ngừng, ánh mắt đảo liên hồi, hai bàn tay bất giác nắm lấy quai chiếc túi nhỏ đeo bên hông, mồ hôi đã thấm ướt tay nó.

-Chờ ở đây!

Ông quản gia nhẹ gật đầu rồi xoay bước tiến vào đại sảnh rộng lớn. Nó hơi nhấp nhổm nhìn theo hướng ông quản gia rời đi và rồi nặng nề thở hắt ra khi đã hoàn toàn chắc chắn nơi đây chỉ còn mình nó.

-Thật may quá!

Nó lẩm bẩm trong miệng và đưa mắt nhìn xung quanh, tòa lâu đài này thật rộng lớn, nhẩm tính một chút thì cái nhà của nó chắc chỉ bằng một góc nhỏ thật nhỏ của nơi đây. Không biết nơi này có bao nhiêu người ở nhỉ??

Nó chắp hai tay ra sau lưng, ngơ ngẩn ngắm nhìn những hoa văn họa tiết trang trí cầu kì trên trần nhà và cột chống. Đột nhiên, nó hơi nhếch một bên tai lên, chăm chú lắng nghe…

-Tiếng violin!

Giữa không gian nhuốm màu tịch mịch chợt một giai điệu du dương réo rắt vang lên. Nhưng tiếng nhạc rất nhỏ, lúc ẩn lúc hiện thật mơ hồ, nó chăm chú lắng nghe và tìm nơi phát ra tiếng đàn. Rồi nó trông thấy cánh cửa kính trong suốt dẫn ra hoa viên đang nửa khép nửa đóng, những giai điệu trầm lắng này hình như là từ nơi đó phát ra.

-Chắc ông ý còn lâu nữa mới quay lại!

Dù đã được cha mẹ dặn dò kĩ lưỡng nhưng nó không thể chống lại tính tò mò của mình. Bước từng bước thật chậm tới bên cánh cửa, nó cẩn trọng lách mình qua và bước vào hoa viên.

Xào xạc!!!

-Oa!

Một cơn gió lớn lại đột nhiên lướt qua, lần này nó không phản ứng kịp nên chiếc mũ đỏ trên đầu liền bị thổi bay, nhăn nhó đưa hai tay che mắt, nó mím môi chống đỡ cơn gió dữ dội đang quất vào người.

Cơn gió đi qua, nó hạ tay xuống và chớp chớp đôi mắt, ngắm nhìn không gian xung quanh mình.

-Nơi này…!

Nó nhìn một mảng trắng xóa trước mắt, trong lòng có đôi chút ngỡ ngàng. Tòa lâu đài cổ này thật khác xa so với những gì nó tưởng tượng, không có những vết rêu phong cũ kĩ, không có những dây leo rậm rạp gai góc cũng chẳng có luôn những vườn hoa hồng rực rỡ sắc đỏ. Nơi này cổ kính và tịch mịch, xung quanh đây chỉ trồng độc một loại hoa_Bách hợp trắng!

Màu trắng của bách hợp không sắc nét như tulip hay lily, màu trắng của bách hợp nhợt nhạt vì cánh hoa rất mỏng, một thứ sắc màu mơ hồ kém chân thực. Nhưng màu trắng này không chói mắt, nó dịu nhẹ và thanh khiết, cùng với hương thơm nhàn nhạt dễ ngửi…Đặc trưng của loài hoa tang tóc!

-Cái này của cậu đúng không?

Nó giật mình bừng tình khi đột nhiên sau lưng phát ra tiếng nói, vội vàng quay đầu lại, nó ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Chủ nhân của tiếng nói mềm nhẹ đó là một bé con chừng 4,5 tuổi, bé con có thân hình nhỏ xíu ,từ trên xuống dưới mặc quần áo độc một màu trắng . Nó chăm chú ngắm nhìn bé con đó và nhận ra trên đôi tay nhỏ bé kia là chiếc mũ đỏ của nó, nó vội vàng chạy tới bên cạnh người kia và nhoẻn miệng cười:

-Là của tôi! Cảm ơn!

-Không có gì! Lần sau nhớ giữ kĩ!

Bé con mỉm cười và đưa trả chiếc mũ cho nó. Nó vui vẻ nhận lại chiếc mũ và đội lên đầu, một lần nữa nhìn bé con trước mặt nó cảm thấy hình như bé con này có gì đó lạ lạ…Bé con có gương mặt nhỏ nhắn hài hòa, một chiếc mũi nhỏ xíu thẳng tắp cùng cái miệng bé bé màu đỏ tươi, hai bên má trắng mịn dù làn da của bé con này có chút tái nhợt yếu đuối, chỉ có điều…đôi mắt của bé con…

-Em tên gì?

Nó mỉm cười và hơi cúi xuống, đối diện nhìn bé con xinh đẹp.

-Jae Joong! Kim Jae Joong!

Bé con trả lời ngập ngừng, vẻ ngạc nhiên lướt qua gương mặt nhỏ nhắn nhưng cũng rất nhanh chóng biến mất.

-Tên em thật đẹp!

Lúc này, nó chính xác đã biết đôi mắt của bé con có gì lạ rồi. Bé con có một đôi mắt màu nâu ươn ướt và sáng long lanh, đôi mắt đẹp tựa những ngôi sao sáng mà nó vẫn thường ngắm nhìn trên bầu trời hằng đêm, chỉ có điều nơi đáy mắt kia lại hoàn toàn trống rỗng và vô hồn một cách bất thường.

-Vậy…còn anh?

Jae Joong chớp chớp đôi mắt, mỉm cười hỏi lại.

-Anh tên là…

-YUNKI!!! MAU TỚI ĐÂY!!!

Chưa kịp nói hết câu , tiếng ông quản gia đã vang lên. Nó khẩn trương quay lại và nhìn thấy ông quản gia đã đứng ở khung cửa kính vẫy gọi nó.

-À! Cái này…cho em!_Nó khẩn trương lục lọi cái túi nhỏ bên hông và lấy ra một cái kẹo mút nhỏ màu đỏ, nó nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé con và đặt chiếc kẹo vào.

-Hẹn gặp lại!

Nó luyến tiếc ôm lấy bé con và thơm nhẹ lên gò má mịn màng của người kia. Đây chẳng qua chỉ là một cách chào hỏi mà nó học từ cha mẹ thôi, hi vọng sẽ còn được gặp lại bé con một lần nữa.

-Tạm biệt!

Nó chạy vội trở lại đại sảnh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về sau, lưu luyến nhìn thân hình nhỏ bé kia dần khuất xa.

Còn lại một mình giữa hoa viên , Jae Joong chậm rãi nắm lại bàn tay và ngước ánh mắt trống rỗng lên hướng về phía đại sảnh.

-Yunki!

Ánh mắt xinh đẹp vô hồn khẽ nhíu lại, đôi môi nhỏ bất giác nhếch lên. Lần đầu tiên, nơi đây có một chút ấm áp!

…..

Mười lăm năm sau:

-Yunki!

Trong màn đêm tịch mịch, qua khung cửa sổ , từng dải sáng leo lét của vầng trăng trên cao như những sợi chỉ vắt lên tầm rèm che trắng xóa.Xung quanh căn phòng, hương thơm của hoa bách hợp nhàn nhạt theo gió tiến vào, giữa đêm yên tĩnh ,chỉ một tiếng gọi nho nhỏ cũng đủ làm người ngồi tựa trên ghế thức giấc.

Hắn chậm rãi mở mắt, hướng tới phía giường lớn và từ từ bước tới. Nhẹ nhàng vén những tấm rèm che sang hai bên, hắn cẩn thận ngồi xuống bên mép giường. Sau một hồi thất thần ngắm nhìn người vẫn đang say ngủ, hắn nhẹ mỉm cười, khóe môi mấp máy thật khẽ:

-Tôi sẽ trả lại Yunki cho em!

Cạch!

Cánh cửa gỗ khẽ khép lại, dưới ánh sáng leo lét của vầng trăng, hai hàng mi cong mượt mà khẽ động đậy, đôi mắt nâu xinh đẹp sáng long lanh nhẹ chớp vài cái trống rỗng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.

……

-Cậu chủ! Người có muốn ở cùng Yunki không?

Hắn vừa đẩy xe lăn vừa nhẹ giọng hỏi người phía trước.

-Ta luôn muốn ở cùng Yunki!

Người ngồi trên xe không quay lại , chỉ chậm rãi đáp.

-Vậy hyung ấy sắp trở về rồi!_Hắn mỉm cười, cúi nhìn gương mặt xinh đẹp tuy có phần nhợt nhạt của người kia.

-Ai?

Jae Joong hơi nhấc mắt, liếc nhìn người phía sau.

-Yunki hyung! Hyung ấy sắp trở lại rồi!

Sau câu nói đấy, không gian lại chìm trong tĩnh lặng, Jae Joong trầm mặc một hồi lâu rồi bất chợt cậu giơ tay ý bảo muốn dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cậu rồi cũng thả tay ra khỏi hai tay cầm. Yên lặng một hồi, Jae Joong bất chợt lên tiếng:

-Ta…không cần!

Cạch!Cạch!!!

Hắn có chút giật mình khi Jae Joong đột nhiên tự mình đẩy xe đi, định dợm bước chạy theo nhưng như có một lực cản vô hình, hắn lại yên lặng đứng tại chỗ, ánh mắt chuyển hướng tới vườn hoa bách hợp bên ngoài khung cửa kính trong suốt…

Mùa hoa bách hợp lại tới rồi!

Cái tên…nó vốn chẳng có nghĩa lý gì!

……

-Cậu chủ! Tôi trở về rồi!

Jae Joong từ bên cửa sổ chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt xinh đẹp trống rỗng nhìn về phía trước . Cậu nhẹ mỉm cười, nhấc mắt nhìn người bên cạnh :

-Đây là điều bất ngờ ngươi dành cho ta?

-Đúng là như vậy!_Hắn cũng mỉm cười đáp lại.

-Cậu chủ! Yunho! Có nhớ tôi không??

Yunki vui mừng tiến tới phía trước, ôm chầm lấy cậu em trai yêu quí của mình. Đã năm năm rồi không gặp, thật sự rất nhớ nơi này!

-Hyung! Hãy tiếp tục ở lại đây và chăm sóc cậu chủ!

Hắn nhẹ gỡ vòng tay của Yunki ra , nhẹ giọng căn dặn. Thời gian cũng không còn nhiều, cần phải nhanh lên một chút.

-Được! Nhất định rồi, đây là việc của hyung mà!

Yunki cũng vui vẻ đáp lại hắn, dù sao việc chăm sóc cậu chủ cũng là công việc của anh, dĩ nhiên sẽ làm tốt rồi.

-Ngươi…đi đâu?

Cảm thấy có một lực kéo nhẹ ở góc áo, hắn mỉm cười quay lại, khuỵa một chân xuống, đối mặt với Jae Joong, chậm rãi đáp:

-Ta có một số chuyện cần giải quyết! Người hãy cứ ở nơi này cùng Yunki hyung! Được chứ?

-Ta…nơi này…chỉ có ta và ngươi!

Jae Joong ngơ ngác ngước đôi mắt vô hồn trống rỗng lên, bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt nắm chặt lấy đôi bàn tay ấm áp của hắn.

-Không! Từ giờ sẽ có cả Yunki nữa! Người không phải vẫn luôn chờ đợi Yunki sao?

Vẫn luôn là nụ cười quen thuộc trên môi, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, lưu luyến không muốn buông ra.

Jae Joong trầm mặc cúi đầu , im lặng không nói một lời nào. Hắn siết nhẹ bàn tay lạnh giá kia lần cuối rồi nhẹ nhàng rút tay về , đứng dậy cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.

-Em đi đây! Hãy chăm sóc cậu chủ thật tốt!

Lời là nói với Yunki nhưng ánh mắt của hắn lại vẫn rơi trên thân hình nhỏ bé kia. Yunki vui vẻ vỗ vai hắn, chắc giọng đáp lại:

-Yên tâm! Đi mạnh giỏi nhé!

Hắn cúi đầu chảo từ biệt rồi bước nhanh ra cửa, nhưng khi bước chân hắn chạm tới ngưỡng cửa , chất giọng mềm dịu quen thuộc lại vang lên:

-Ngươi….sẽ trở về chứ?

Bước chân đặt ở ngưỡng cửa không nhúc nhích, hắn im lặng một hồi rồi cũng mở miệng đáp lại:

-Ta…sẽ cố gắng!

Cạch!

Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, che khuất đi đôi mắt xinh đẹp trống rỗng vẫn đăm đăm nhìn theo những bước chân vội vã đang chạy dọc trên hành lang dài hun hút.

……

-Hoa bách hợp có màu gì?

Cầm một cánh hoa trong tay, Jae Joong mỉm cười hỏi người bên cạnh.

-Là màu trắng!

Hắn ôm trong tay một bó hoa lớn, vừa bận rộn cắm hoa vào lọ vừa quay lại chú ý người đang ngồi trên xe lăn.

-Ngươi có thích màu trắng không?

Jae Joong nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trước.

-Rất thích! Màu trắng của bách hợp rất thanh khiết và trong sạch!

Hắn nhẹ giọng đáp lại, tiện tay đưa thêm cho người kia một bông hoa cúc nhỏ.

-Vậy ư?

Jae Joong nghe vậy chỉ mỉm cười, cậu cầm hai bông hoa trong tay, cẩn thận đưa chúng lên mũi ngửi.

-Cậu chủ! Người có mong muốn gì không?

-Mong muốn ư? Ta…ta muốn được nhìn thấy màu trắng của hoa bách hợp!

Jae Joong hơi sững người vì câu hỏi khá đột ngột nhưng rồi cậu cũng cười thật tươi đáp lại.

-Chỉ vậy thôi?

Hắn ngạc ngiên quay lại nhìn người kia, ánh mắt có chút khó hiểu. Mong muốn này …cũng thật đơn giản !

-Ừ! Vậy còn ngươi??

-Tôi ư? Tôi mong muốn có thể bảo vệ mãi mãi màu trắng của hoa bách hợp!

Dưới nắng chiều đỏ rực, hai người ở bên cạnh nhau, một người bận rộn cắm hoa , một người thơ thẩn ngồi trên xe lăn với mấy bông hoa trên tay. Không gian ngập tràn mùi hương hoa nhàn nhạt phảng phất từ các loại hoa hòa quyện lại với nhau, thật tịch mịch và nhẹ nhàng…Một buổi chiều thật đẹp của tòa lâu đài cổ.

Màu sắc cũng chẳng có nghĩa lý gì!

……..

-Cậu chủ! Để tôi đỡ người lên!

Yunki nhanh nhẹn chạy lại bên cạnh Jae Joong khom người muốn đỡ cậu lên giường.

-Không cần!

Nhưng thật kì lạ, Jae Joong lạnh lùng đẩy bàn tay của anh ra khỏi người mình, giận dữ trừng mắt.

-Đi ra đi!

-Nhưng…tôi…!_Anh ngập ngừng , khó hiểu muốn hỏi lại.

-Ngươi…không phải!

Giọng nói của cậu rất nhỏ và nhẹ nhưng cũng đủ để Yunki đứng bên cạnh nghe thấy. Anh hơi nhíu lại chân mày, ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tuy vẫn không an tâm nhưng vì là lệnh của cậu chủ anh cũng không thể làm trái nên cũng chậm rãi bước ra.

Còn lại mình trong phòng, Jae Joong đẩy xe lăn tới gần giường, cậu chống hai tay lên thành xe , chậm rãi nhích từng chút đặt mình nằm trên giường . Tuy chỉ là một việc đơn giản nhưng nó cũng khiến cho cậu mệt mỏi và phải thở dốc không ngừng , Jae Joong khẽ mỉm cười, ánh mắt trống rỗng ngắm nhìn đôi chân yếu ớt vô lực đặt trên giường .

Cẩn thận cho tay vào túi áo và lấy ra một vật, cậu mở lòng bàn tay của mình ra, vật kia chẳng qua chỉ là một chiếc kẹo mút nhỏ mà thôi.

-Không biết…nó có màu gì nhỉ?

Ánh mắt xinh đẹp vô hồn ngắm nhìn chiếc kẹo nhỏ nằm trong lòng bàn tay, lưu giữ thứ này bên người chẳng qua cũng chỉ là một thói quen mà thôi.

Ngay từ lúc sinh ra, bao trùm xung quanh Jae Joong chỉ là một màu đen u ám , bóng tối luôn phủ kín ánh mắt trống rỗng của cậu. Đối với cậu , thế giới này vốn dĩ chỉ tồn tại một sắc màu cũng như một cảm giác lạnh lẽo. Trong tòa lâu đài cổ này mọi sắc màu hay vật dụng trang trí đều là do cha mẹ cậu quyết định, Jae Joong cũng chẳng bận tâm tới những thứ đó . Nhưng rồi tới một ngày kia thì cha mẹ cậu cũng biến mất, họ đã từ bỏ cậu mà rời đi. Chỉ có một người ở lại duy nhất mà thôi!

Điều duy nhất không thể thay thế!

…..

Hai tháng sau:

-CẬU CHỦ!! CẬU CHỦ!!!

Buông cây kéo trong tay xuống, Jae Joong chậm rãi quay đầu lại phía Yunki.

-Có chuyện gì?

-Cậu chủ! Yun…Yunho…chết rồi!

Yunki nói như sắp khóc, gương mặt anh vặn vẹo hết cỡ, đôi mắt hằn đỏ , giọng nói cũng nghẹn lại. Jae Joong nghe vậy cúng không có biểu hiện gì, cậu lại tiếp tục cầm lấy cây kéo và cắm tiếp từng bông hoa vào lọ.

-Vậy thì sao chứ?

-Nhưng…cậu chủ, đó là …Yunho!

Yunki ngỡ ngàng trước sự lạnh nhạt tới vô tình của Jae Joong. Anh biết rằng Vankyl là những con quái vật tàn nhẫn nhất thế gian này nhưng biết đâu cậu chủ không giống như những kẻ đó. Vậy mà hóa ra cũng chỉ đến vậy, khoảng thời gian mười năm ở bên Yunho có lẽ cũng chỉ như cát bụi thoáng qua mà thôi.

-Ta đói rồi! Đi chuẩn bị bữa trưa đi!

Không hề bận tâm tới tâm trạng của Yunki, Jae Joong bình thản ra lệnh. Ngày lại ngày trôi, mọi thứ có vẻ thật sự rất nhàm chán, cuộc sống ở nơi đây vốn dĩ rất tẻ nhạt nhưng dạo gần đây cậu mới lại cảm nhận được điều này. Thật kì lạ nhỉ??

-Cậu chủ!

Yunki bất lực nhìn người trước mặt, anh cúi đầu, buồn bã quay đi. Yunho đã chết nhưng anh cũng không thể rũ bỏ trách nhiệm của một Olindium, vĩnh viễn phải ở bên cạnh chủ nhân tàn nhẫn của mình.

Bóng dàng của Yunki dần khuất sau ngã rẽ, Jae Joong vẫn thơ thẩn cắm hoa và ngâm nga một giai điệu kì lạ nào đó.

Trên thế giới này, chẳng ai có thể thay thế em!

Người tôi yêu ơi!

Em là người duy nhất trong muôn vàn những con người trên thế giới !

Giữa muôn vàn sắc màu xinh đẹp, tôi vẫn chỉ yêu một sắc màu duy nhất!

Giữa hàng nghìn cái tên , tôi vẫn chỉ khắc ghi một cái tên duy nhất!

Bởi đó là những điều thuộc về em!

Người tôi yêu mãi mãi!

-Một điệu nhạc thật ngốc nghếch!

Jae Joong khẽ mỉm cười khi kết thúc câu hát cuối cùng. Cậu không nhớ hết cả bài , chỉ nhớ được một đoạn nhỏ mà kẻ kia hay hát mà thôi. Đây đúng là một giai điệu kì cục!

…..

-Hôm nay nữa là tròn ba tháng!

Jae Joong đẩy xe lăn tới cửa sổ, cậu vén nhẹ tấm rèm che sang một bên. Mùa mưa đang tới , bầu trời u ám và không gian ngập tràn sự ẩm ướt, có lẽ chỉ có đám cỏ dại mọc tươi tốt trong tiết trời này mà thôi.

-Bao giờ…ngươi mới trở về đây??

Khẽ lẩm bẩm trong miệng, cậu hướng ánh mắt trống rỗng của mình về phía cánh cổng sắt nặng nề vẫn luôn đóng im ỉm. Thói quen này mới chỉ có từ hai tháng trở lại đây mà thôi.

…….

Giữa sảnh đường rộng lớn , tiếng violin du dương trầm bổng vang lên. Giai điệu mềm nhẹ thanh thoát như một dòng chảy thanh khiết len lỏi khắp mọi ngóc ngách, gột rửa mọi thứ bằng sự trong sạch và thánh thiện trong từng âm sắc. Nhưng…

Bực!

Tiếng nhạc bị cắt đứt, chỉ để lại một âm thanh trầm đục kì lạ.

Jae Joong nhấc mắt nhìn vào nơi dây đàn bị đứt, cây đàn này có lẽ đã để quá lâu mà không sửa sang lên dây nên mới chỉ đàn được một chút mà đã bị đứt dây. Cậu nhẹ thở hắt ra rồi đặt cây đàn xuống, đẩy xe lăn ra khỏi sảnh đường rộng lớn.

Đẩy xe tới trước hai cánh cửa gỗ lớn dẫn tới không gian bên ngoài, cậu chợt dừng lại, ánh mắt xinh đẹp vô hồn ngước lên, nhìn như xuất thần vào hai cánh cửa vẫn đang đóng im ỉm.

RẦM!!!

Sau một tiếng động lớn, hai cánh cửa gỗ bật tung, Yunki từ bên ngoài bị hất văng vào trong, cơ thể anh bị dội mạnh vào tường, đau đớn không chịu nổi.

-Khụ!! Khụ!!

Yunki nằm rạp trên nền nhà lạnh lẽo, anh đau đớn ôm ngực, ho khan từng tiếng, nơi khóe miệng của anh cũng đã vương đầy máu.

-Đã lâu không gặp, Jae Joong yêu quý của ta!

Sau hàng loạt chấn động, Jae Joong vẫn chỉ trầm lặng ngồi trên xe lăn, không gian u tối được những tia sáng chói lòa bên ngoài đẩy lùi nhưng nơi đáy mắt của cậu vẫn chỉ là một sự trống rỗng quen thuộc.

-Vẫn còn nhớ ông anh họ này chứ? Jae Joong!

Kẻ vừa ngạo nghễ bước vào là Julian , một ông anh họ theo như trong phả hệ. Gã bước vào sảnh đường và theo sao là khoàng 4,5 tên đệ tử, tất cả bọn chúng đều phảng phất mùi màu tươi.

-Không được chạm vào cậu chủ!

Yunki dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng bò dậy , chạy tới chắn trước mặt  Jae Joong.

-Ngươi muốn chết?

Julian nhíu mày và túm lấy cổ của Yunki mà siết chặt. Anh bị hắn nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai chân chới với trong không trung, vô lực giãy giụa.

-Thả ra!

Trầm mặc một hồi cuối cùng cậu cũng mở miệng, dù vậy trên khuôn mặt xinh đẹp cũng không có một chút biểu hiện thay đổi.

-A! Em cuối cùng cũng chịu để ý tới ta, động tới Yunki yêu quý có khác!

Julian phá lên cười rồi buông tay thả Yunki xuống. Anh ngã trên đất ,ho khan ôm lấy cổ, vội vã hít thở không khí.

-Jae Joong! Cuối cùng ta cũng gặp được em!

Julian tiến tới trước mặt cậu, gã chống hai tay lên thành xe, cúi sát mặt với mặt cậu, mùi máu tanh từ miệng hắn phả vào mặt Jae Joong. Cậu khẽ nhíu mày, mùi hương này có gì đó rất quen thuộc.

Ánh mắt đỏ ngầu của gã ngắm nhìn Jae Joong tràn ngập mê luyến cùng khao khát. Từ rất lâu rồi, khi Jae Joong trưởng thành như một con người, vẻ xinh đẹp và sự thanh khiết của cậu khiến cho những tên Vankyl khát máu như gã phải thèm khát. Cùng là Vankyl nhưng hoàn toàn trái ngược với sự ghê tởm của chúng , Jae Joong trong sạch và thánh thiện như một thiên sứ. Cậu khiến những tên đồng loại của mình phải ghen tỵ vì điều đó.

-Dù là một Vankyl khiếm khuyết nhưng với gương mặt này em vẫn mê hoặc được tất cả. Đặc biệt là những tên Olindium yếu ớt này.

Julian chạm vào gò má trắng mịn nhợt nhạt của cậu bằng bàn tay đầy những móng vuốt ghê tởm. Mùi máu phảng phất xung quanh gã tràn sang người Jae Joong, cậu chớp nhẹ đôi mắt trống rỗng, cố gắng nhớ lại hương vị có chút quen thuộc này.

-Em vẫn yêu thích Yunki nhỏ bé của mình như ngày nào nhỉ? Mang tên em trai ngu ngốc của hắn ra thí mạng, em cũng rất tàn nhẫn đấy Jae Joong!

-Ngươi đã giết Yunho??

Yunki gục trên đất trợn trừng mắt ngước nhìn gã,  không tin vào những gì mình vừa nghe.

-Tên ngu ngốc đó nghĩ hắn là ai chứ? Một Olindium dù có mạnh tới đâu thì cũng vẫn chỉ là một con người yếu đuối không hơn không kém. Hắn làm sao có thể thắng nổi một kẻ bất tử như ta!

-Ngươi…ngươi…!_Yunki tức giận phẫn nộ siết chặt tay nhưng giờ đây tới mạng mình còn khó giữ nổi nói gì tới báo thù cho em trai.

-Jae Joong! Em có muốn biết trước khi chết, tên ngốc đó đã nói gì không?_Julian ghé sát vào tai cậu, thầm thì bằng chất giọng trầm đục của mình.

Hai chân mày Jae Joong chợt giãn ra, dường như cậu đã biết hương vị máu tanh từ người Julian vì sao lại quen thuộc tới thế.

-Tên ngốc đó nằm giữa vũng máu, trước khi chết hắn đã mỉm cười và nói rằng “nhất định sẽ bảo vệ được màu trắng thánh thiện của hoa bách hợp”, em nghĩ xem…điều đó có ý nghĩa gì??

PHẬP!!!

Lời vừa dứt, Julian trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu của mình, toàn thân cứng ngắc nhìn người trước mặt. Jae Joong từ từ ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào kẻ trước mặt, đôi mắt nâu xinh đẹp ngày nào giờ đã hoàn toàn nhuốm một màu đỏ rực rỡ. Julian sợ hãi lắp bắp không ngừng:

-Sao…sao có thể?? Em…em không thể sử dụng sức mạnh!

-Trả lại cho ta! Trả hắn lại cho ta!

Jae Joong ngước đôi mắt đỏ ngầu trống rỗng của mình nhìn chằm chằm Julian, khóe miệng nhỏ khẽ rít lên.

Những tên đàn em của  Julian hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chúng chỉ thấy Julian đang run rẩy một cách dữ dội nhưng vì chưa có lệnh nên cũng không dám tiến lên. Cho tới khi…từ trên lưng của Julian, năm móng vuốt sắc nhọn từ từ vươn ra , máu tươi cũng thấm ướt những móng vuốt đó bọn chúng mới hốt hoảng ngây người.

-Ja…Jae Joong!! Bu….buông tay…mau buông!!!

Julian cả người cứng đơ , tứ chi không thể cử động, gã chỉ có thể co giãn gương mặt, lắp bắp run rẩy van xin. Jae Joong giống với gã đều là Vankyl có nguồn gốc từ Blood Hell, nếu như cậu đã lấy lại sức mạnh thì có nghĩa là khả năng tạo ra ngọn lửa trắng bị nguyền rủa cũng rất lớn. Nếu như vậy…

-Ta.muốn.hắn! Ngươi.đã cướp.hắn.rời.khỏi.ta!

Jae Joong liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn Julian, giọng cậu nhẹ nhàng mơ hồ nhưng cực kì lạnh lẽo, nó giống như hơi thở buốt giá từ dưới đáy đia ngục sâu thẳm đang trỗi dậy, cuốn lấy tứ chi và cả trái tim của Julian.

Những tên đàn em của gã sau khi định thần vội vã lao tới nhưng chưa kịp chạm vào Julian ,tất cả bọn chúng đã bị treo ngược lên không trung, lơ lửng giãy giụa như những con cá đang nằm trên thớt. Yunki ngồi dưới đất hoảng loạn nhìn những gì xảy ra trước mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Jae Joong ngước cặp mắt đỏ ngầu của mình nhìn những tên đàn em của Julian, hai tròng mắt của cậu sáng  rực đầy quỷ dị, lập tức những tên đàn em của Julian hét lên một tiếng đau đớn rồi lập tức bùng cháy , vùi thây trong ngọn lửa trắng dữ dội.

Nhìn thấy cảnh đó  Julian lập tức càng rúm người vì sợ hãi , hắn cực lực cầu xin Jae Joong, ánh mắt đỏ ngầu của cậu chậm rãi hạ xuống, quay lại nhìn gã.

-Ta.muốn.hắn!

PHỪNG!!!

-Ư…ư…ư~~~

Julian trợn trừng mắt, ngọn lửa trắng từ lồng ngực đang thiêu đốt trái tim của gã. Julian run run ngã xuống nền đất lạnh giá , cơ thể co quắp , ngọn lửa trắng từ lồng ngực dần dần lan rộng, bao phủ toàn bộ cơ thể gã. Qua màn lửa dữ dội, gã trợn trừng mắt nhìn vảo tử thần trước mặt , hoàn toàn không biết kẻ mà Jae Joong nói tới là ai nhưng trước khi hoàn toàn biến thành tro bụi ,hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy là hai dòng nước mắt mang màu đỏ như máu đang chảy dài trên gò má của kẻ đang bất động ngồi trên xe lăn kia.

……

TUUUUUU!!!!

Hai cột ống phả ra từng cuộn khói lớn, tiếng còi tàu ầm ĩ vang lên, bến cảng tấp nập nhộn nhịp người qua lại, không khí vô cùng khẩn trương khi chỉ vài phút nữa tàu sẽ nhổ neo.

-Cậu chủ! Người nghĩ sau khi tới New York sẽ làm gì?

Yunki sau khi đã ổn định cho ngồi hoàn hảo cho hai người thì chăm chú hướng nhìn người đối diện vẫn đang trầm mặc cúi đầu.

-Ta…sẽ trở thành một nghệ sĩ violin!

Sau một hồi im lặng, Jae Joong cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, hướng ánh mắt nâu xinh đẹp long lanh nhìn về phía xa, nơi có một tòa lâu đài cổ ngập tràn hoa bách hợp trắng đang bốc cháy. Ở nơi đáy mắt cậu giờ đây không còn lại sự trống rỗng nữa mà nó hoàn toàn sống động và tràn đầy sinh khí như những đôi mắt bình thường khác, chỉ có điều ánh mắt lại thật tịch mịch.

-Được! Chúng ta sẽ cùng nhau đi tới bất kì nơi đâu, làm bất kì việc gì cậu muốn!

Yunki mỉm cười nằm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đặt trên đùi của Jae Joong. Nhưng cậu lại nhẹ nhàng rụt tay lại, giấu dưới tấm chăn mỏng đắp ngang đùi của mình. Anh cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục ngắm nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi trên đỉnh đầu.

…….

-Cậu chủ! Người đánh đàn hay như vậy sao không trở thành một nghệ sĩ violin đi?

Hắn đứng ngoài sân, vừa giũ quần áo vừa ngoảnh mặt lại nhìn người đang ngồi dưới bóng râm , lặng lẽ đánh đàn kia.

-Tại sao chứ?

Jae Joong tựa cằm lên cây đàn violin màu trắng của mình, lơ đễnh hỏi lại.

-Vì nếu như thế, tôi sẽ trở thành một thính giả đặc biệt nhất của cậu!

Hắn mỉm cười, ánh nắng chan hòa phủ lên cơ thể , lấp lánh như những sợi chỉ vàng xinh đẹp. Jae Joong dừng đánh đàn, nhấc mắt nhìn về phía hắn, nơi khóe miệng hơi nhếch lên thật hiếm hoi.

-Cậu chủ này!

Kẻ nhiều chuyện kia vẫn cứ tiếp tục phá vỡ sự yên tĩnh.

-Chuyện gì?_Cậu tiếp tục đàn và nhẹ giọng đáp lại.

-Nếu tôi không còn ở bên cạnh cậu nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục đàn chứ?

-Vậy dù không ở đây ,ngươi có còn nghe ta đàn không?

-Dĩ nhiên là có rồi!

-Vậy thì được!

Dưới ánh nắng vàng, một người vừa mỉm cười ngốc nghếch vừa tiếp tục phơi quần áo, còn một người trầm lặng kéo đàn, ánh mắt trống rỗng hướng nhìn vườn hoa bách hợp trắng đang khẽ lay động.

……..

Một năm sau:

Rào!!!Rào!!!

Cả khán phòng như nổ tung bởi từng tràng pháo tay, tất cả mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt  ai nấy cũng đều tràn ngập vẻ thán phục cùng kính nể đối với người ngồi xe lăn ở trên sân khấu. Đây là buổi độc tấu violin tuyệt với nhất từ trước tới nay.

Nghệ sĩ ngồi trên xe lăn từ từ hạ đàn xuống, đặt ngay ngắn trên đùi rồi khẽ mỉm cười, cúi đầu và chậm rãi đẩy xe vào bên trong.

-Cậu chủ! Người vất vả rồi!

Yunki chạy lại đỡ cây đàn trên đùi Jae Joong và giúp cậu trở vào phòng. Anh cẩn thận cầm cây đàn mang đặt vào trong hộp, nâng niu nó như một báu vật.

Jae Joong vẫn như mọi khi không nói lời nào, chỉ tháo bỏ những thứ rườm rà trên người xuống, lặng lẽ không gây ồn ào như ai kia.

-Cậu chủ! Người có nhận ra có rất nhiều thính giả quen thuộc không?? Họ hầu như không bỏ một buổi trình diễn nào của người.

-Vậy sao? Ta chẳng biết ai cả!

Để kẻ kia không trở thành một tên ngốc khi cứ tự lải nhải một mình, cậu chỉ lơ đễnh đáp lại rồi đẩy xe lăn vào phòng riêng.

-Cậu chủ! Ngươi thật vô tâm nha!

Yunki hơi nhíu mày và lắc đầu. Cậu chủ lúc nào cũng luôn thờ ơ như vậy đấy.

-Ta nghĩ…trong mắt Jae Joong chỉ tồn tại một thính giả duy nhất mà thôi!

Giật mình quay lại khi nghe thấy một giọng nói trầm khàn vang bên tai, Yunki lập tức trợn tròn mắt nhìn người vừa mới tới.

-Ngài…ngài Yoochun!

Thật hiếm khi thấy Đức Ngài của Blood Hell lại có thời gian rảnh rỗi mà tới đây như thế này.

Yoochun mỉm cười nhẹ, hướng mắt qua khoảng không chật hẹp của cánh cửa phòng khép hờ , chăm chú nhìn phía sau lưng của người đang ngồi trên xe lăn. Dưới giáng chiều đỏ rực, thân hình nhỏ bé đó trông thật cô quạnh và tịch mịch.

Bên trong phòng, Jae Joong trầm mặc ngắm nhìn cây kẹo mút nhỏ trong lòng bàn tay, khóe môi khẽ mấp máy:

-Màu đỏ ! Màu trắng! Có gì đặc biệt nhỉ?

Nói rồi cậu lại bỏ nó vào túi áo và hướng ánh mắt tới lọ hoa bách hợp trắng trên bàn. Vẻ mặt tuyệt nhiên chẳng có gì thay đổi.

Bên ngoài trời, một cơn gió lớn lại thổi qua, vườn hoa tràn ngập muôn sắc khẽ lay động, trên không trung, một chiếc mũ màu đỏ bị thổi tung lộn vài vòng rồi rơi xuống bãi cỏ xanh mượt mà.

Cái tên sẽ chẳng có nghĩa lý gì!

Sắc màu cũng sẽ chẳng có gì đặc biệt!

Nếu như không có anh bên cạnh….thì thế giới này có là gì em cũng chẳng hề bận tâm!

…….

-Làm sao để Jae Joong có thể nhìn thấy?

-Ngươi…_Yoochun ngồi trên vị trí cao nhất, hướng mắt nhìn xuống con người nhỏ bé bên dưới, nhíu mày suy nghĩ. –Ngươi quan tâm ư?

-Trả lời ta! Làm sao để Jae Joong có thể nhìn được!

Hắn nghiêm túc nhìn Yoochun, không một chút e dè cùng sợ sệt.

-Ta không biết! Từ lúc mới sinh ra, cha mẹ Jae Joong đã phong ấn đôi mắt của nó. Nhiều người không biết, ngoài trái tim thì đôi mắt cũng là thứ vô cùng quan trọng đối với Vankyl, trái tim là cội nguồn sức mạnh còn đôi mắt là thứ chi phối sức mạnh. Jae Joong không thể phát huy sức mạnh bên trong cơ thể vì đôi mắt của nó đã bị đóng lại.

Yoochun chậm rãi giải thích cho kẻ bên dưới.

-Vậy làm sao để giải phong ấn??_Hắn không kiếm chế mà muốn lao tới chỗ  Yoochun ngay lập tức bị hai Tả  Hữu hộ sứ bên cạnh chặn lại.

-Được rồi!_Yoochun khoát tay ra hiệu cho người của mình rồi lại chậm rãi nói tiếp. –Việc này rất khó, phải khiến cho Jae Joong tự mình có khao khát muốn giải phóng sức mạnh ví dụ như một cơn tức giận, sự cuồng nộ, ham muốn phá vỡ bức tường ngăn cản trước mắt. Nhưng việc này đối với Jae Joong rất khó!

Yoochun nhíu mày suy nghĩ rồi lại nhìn tới kẻ bên dưới đang yên lặng trầm mặc, không biết kẻ kia đang suy nghĩ gì mà xuất thần tới vậy?

-Này Yunho! Ngươi đang nghĩ gì thế?

-Ta đang nghĩ…có lẽ mình sẽ đặt cược một lần!

Hắn ngẩng đầu nhìn Yoochun, nụ cười quen thuộc lại nở trên môi.

-Cược cái gì?_Yoochun tò mò hỏi lại.

-Cược xem…”Yunki” trong trái tim cậu chủ …sẽ là ai!

 Và như thế…hắn đã ra đi!

………..

-Ngươi cược thắng rồi!

Yoochun nhếch miệng cười rồi cúi xuống cầm chiếc mũ đỏ trên nền cỏ lên và ngắm nghĩa, bầu trời hôm nay thật trong xanh và cái đám hoa lỗng lẫy này trông thật là hoa mắt quá đi.

Điều gì là duy nhất?

Cái tên hay là sắc màu??

Không! Đó chính là con người!

End

Tittle : Summertime Sadness

Pairing : YunJae

Length: One shot

Category: Tâm lý, tình cảm, Sad.

Ratting : K

Summary:

Mùa hè này…chúng ta sẽ cùng nhau tới White Heaven!

-Yunho?? Đi thôi, chúng ta muộn mất!

Yoochun ngoắc ngoắc tay gọi người phía sau. Từ sáng tới giờ cậu ta cứ thẫn thờ mãi như vậy.

-Biết rồi!

Yunho quay lại và mỉm cười nhẹ, ánh mắt lại một lần nữa hướng tới bức ảnh trong tay, ngắm nhìn lần cuối, anh đút nó vào túi và bước nhanh tới cửa soát vé.

Tạm biệt! Jae Joong à!

……

-Jae Joong! Em ra ngoài mua chút đồ, anh có cần gì không??

Yuki gọi với lại khi cô đã ra khỏi cửa, từ trong nhà, Jae Joong bước ra, mỉm cười đáp lại:

-Mua giúp anh chút sữa nhé! Nhớ mang theo dù cẩn thận sẽ mưa!

Cậu cẩn thận dặn dò, Yuki là chúa hay quên đồ.

-Được rồi, chồng yêu ạ!

Yuki nhón một chân lên và hôn vào má Jae Joong, cậu mỉm cười và tiễn cô đi.

Đã hai tháng rồi, tấm ảnh cưới lộng lẫy treo ở phòng khách vẫn luôn rực rỡ. Cô dâu xinh đẹp nằm trong vòng tay chú rể, mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt sáng long lanh như những vì sao trên bầu trời đêm. Nhưng chú rể….ánh mắt ảm đạm và cái mỉm cười thật nhẹ, gương mặt phủ một vẻ tiếc nuối và man mác buồn. Thật kì lạ, phải không?

Jae Joong bước vào phòng khách , trên tay cầm một cốc nước lạnh, cậu cầm lấy điều khiển và bật tivi, thời sự hôm nay không biết sẽ có gì mới, nghe nói tình hình chiến sự ở Libia đang rất căng thẳng, Hàn Quốc cũng đã cử quân tăng viện cho Mỹ từ hai tháng trước, nhưng tình hình có vẻ vẫn không khả quan lắm.

Tivi bật sáng, trên màn hình, cô phát thanh viên mang một khuôn mặt tâm trạng, giọng nói pha chút ngập ngừng. Bên cạnh là những bức ảnh của những binh lính đã tới Libia vào đợt tuyển mộ vừa rồi. Hình như…có chuyện gì đó…

Jae Joong chăm chú nhìn lên tivi, theo dõi những gì cô phát thanh viên nói, những bức ảnh dần lướt qua. Cho đến khi…

XOẢNG!!!

Cốc nước trên tay cậu rơi xuống sàn đá lạnh lẽo, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, nước tràn ra , lênh láng mọi nơi. Jae Joong như chết lặng đi khi nhìn tấm ảnh cuối cùng đang hiện ra trên màn hình tivi, tiếng cô phát thanh viên cứ ù ù bên tai cậu.

“Jung Yunho!

Sinh năm 1986, trước khi nhập ngũ là một ca sĩ nổi tiếng của ban nhạc lớn nhất Hàn Quốc TVXQ!. Anh đã tình nguyện đi sang Libia sau khi kết thúc khóa huấn luyện ngắn.

Tử trận vì ở trong một trung tâm cứu hộ bị đặt bom. Anh đã dũng cảm ra đi vì Tổ Quốc!”

Tạm biệt! Jae Joong à!

….

-Đây là gì??

Jae Joong cúi nhìn chiếc hộp trong tay rồi lại ngước nhìn người trước mặt.

-Là di vật cuối cùng của Yunho! Em nghĩ hyung ấy muốn mang nó trở về._Yoochun mỉm cười buồn, gương mặt hốc hác cùng những vết thương lớn nhỏ trải dài khiến anh trông chững chạc và già dặn hơn , có điều lại tràn ngập vẻ khắc khổ, thật khác xa so với chàng ca sĩ điển trai đã cướp đi trái tim của hàng nghìn cô gái ngày nào.

Jae Joong im lặng ngắm nhìn chiếc hộp, nó không lớn lắm, chỉ đủ để vài thứ linh tinh. Cậu định mở chiếc chìa khóa ra ….nhưng là khóa mã!

-Yunho nói, mã số là ngày chính thức gì đó của hai người, em cũng không biết!

Yoochun nhún vai, anh nghĩ có lẽ Jae Joong chắc chắn sẽ biết.

“Ngày chính thức ư?”

Jae Joong lẩm nhẩm trong miệng, cánh tay nhẹ nhàng vặn từng ô số.

Cạch!

Chiếc hộp bật mở, Yoochun mở to mắt ngạc nhiên, quả nhiên, thứ này là dành cho Jae Joong.

-Ngày chính thức! Đó…vốn chỉ là một lời nói đùa!

Cậu nhếch miệng cười, ánh mắt ảm đạm nhìn vào những thứ bên trong.

/-Vâng! Hôm nay tôi và Yunho chính thức cưới nhau!!

Cậu mỉm cười thật tươi nói vào chiếc micro, Yunho ở bên cạnh chỉ ngại ngùng quay mặt đi.

Bên dưới sân khấu, fan hâm mộ hò hét dữ dội, từng tiếng vỗ tay rào rào ủng hộ. Nhóc Changmin tinh nghịch phá lên cười, ở bên kia, cặp đôi Yoochun và Junsu cũng lè lưỡi trêu chọc./

-Nhưng Yunho có lẽ không nghĩ như vậy!

Yoochun chậm rãi nâng tách trà đưa lên miệng, anh thật nhớ những năm tháng hạnh phúc đó.

Jae Joong lấy từ trong hộp một quyển nhật ký, nó khá dày, từng trang giấy trắng tinh còn phảng phất mùi khói và đất, những hàng chữ ngay ngắn dần lấp đầy quyển sổ nhỏ.

“ Đây là nhật ký của Yunho, cậu ấy vẫn có cái sở thích này ư?”

-Ngày nào, Yunho hyung cũng viết vào đó. Dù vất vả tới đâu cũng không quên.

Ánh mắt Yoochun hướng nhìn bầu trời trong xanh của Seoul, thật xinh đẹp và trong lành, khác hẳn với bầu trời luôn ngập tràn khói lửa và những tiếng nổ rền vang của Libia. Cho tới giờ, cũng không thể tin anh có thể trở lại nơi đây .

Tít! Tít!!

Đột nhiên điện thoại của Yoochun vang lên, anh mở máy và mỉm cười khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình.

-Là Junsu! Em chưa tới gặp cậu ấy.

-Vậy mau đi đi! Đừng để nó đợi lâu!!

Jae Joong bất giác mỉm cười khi nghĩ tới cái bộ mặt nhăn nhó của Junsu, cậu ta luôn rất thích tức giận với Yoochun.

Yoochun khẽ gật đầu và đứng dậy, trước khi rời đi, anh quay đầu lại, ngập ngừng nói:

-Yunho hyung! Chưa bao giờ ngừng nhớ hyung! Jae Joong à! Đã bao …hyung hối hận??

Thu hồi ánh mắt tràn ngập đau đớn cùng tiếc nuối, Yoochun xoay người, bước đi thật nhanh.

Còn lại một mình, Jae Joong thẫn thờ nhìn bóng dáng của Yoochun mất hút. Bàn tay cậu siết chặt lấy quyển nhật ký….

Tách!

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên cái bìa da đã cũ của quyển nhật ký.

-Hối hận ư?

……….

-Jae Joong! Jae Joong à!

Yuki huơ huơ bàn tay trước mặt cậu. Ánh mắt đờ đẫn của cậu giật lên hồi tỉnh, cốc nước trên tay đã đầy tràn.

-Anh xin lỗi!

XOẢNG!!

Định cúi xuống lau đi chỗ nước mình làm đổ thì cậu lại bất cẩn gạt đổ chiếc bát bên cạnh.

-Jae Joong!!

Yuki bật đứng dậy khi thấy đầu ngón tay cậu bị cứa đứt bởi những mảnh vỡ. Cô vội vã chạy đi lấy hộp cứu thương và nắm lấy bàn tay của cậu.

-Để em xem nào!

Cô cẩn thận thổi nhè nhẹ đầu ngón tay rướm máu của cậu và lau đi những vết máu đang chảy.

-Yah! Đồ ngốc! Cậu lại tự làm mình bị thương!

Yunho nhăn nhó cầm ngón tay của cậu và đưa vào trong miệng mình.

-Tại sao cậu luôn khiến mình lo lắng như vậy hả?? Được rồi, để mình dọn nốt , đi vào đi.

Sau khi băng bó xong, anh mỉm cười và gõ nhẹ lên cái trán thanh tú của người trước mặt.

-Yun!

Jae Joong bất giác đưa tay ra, nắm chặt lấy cánh tay của Yuki. Cô giật mình ngước nhìn, khó hiểu nhìn cậu.

-Anh sao vậy?? Có chỗ nào không khỏe ư??

Yuki lo lắng đưa tay lên trán cậu kiểm tra. Không sốt nhưng sao gương mặt cậu lại mệt mỏi tới vậy??

Chớp mắt, hiện ra trước mặt là gương mặt của Yuki, Jae Joong buông bàn tay đang giữ lấy cô ra. Mệt mỏi đứng dậy!

-Anh hơi mệt!

Cậu bước vào phòng và đóng cửa lại, bỏ lại Yuki với ánh mắt tràn ngập lo lắng và khó hiểu.

……..

Ngày…tháng…năm…

Tớ đã rất nhớ cậu!

Nhớ những lúc được ôm cậu trong vòng tay mình…

-Jae Joong!! Hôm nay chúng ta lại thắng ở Music Bank!

Yunho nhào tới ôm lấy cậu và hét lên sung sướng, hình tượng Leader đĩnh đạc và lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất. Cậu mỉm cười nhẹ ôm lấy anh, giống như mọi lần, dịu dàng yêu thương.

-Hôm nay, chúng ta làm thịt nướng nhé? Cho mấy đứa nhóc bồi dưỡng luôn!_Anh cười tít mắt, mơ màng suy nghĩ.

-Sao?? Vua keo kiệt hôm nay bị trúng tà à??

-Yah! Mình không keo kiệt, là sở thích thôi.

Anh nhăn nhó phản bác lại, cậu lúc nào cũng cằn nhằn về mấy hũ tiền xu anh để ở khắp nơi trong kí túc xá. Nhưng đó chỉ là một sở thích nhỏ thôi mà.

Cộc!! Cộc!!

-Jae Joong! Thực sự ổn chứ??

Yuki gõ nhẹ lên cửa, trên tay cô là một ly sữa nóng, bữa tối cậu chẳng ăn gì nhiều, có lẽ sẽ rất đói bụng.

Trong căn phòng tối mịt mù chỉ có một vài tia sáng từ vầng trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào. Jae Joong ngồi trên giường, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, im lặng không nói gì.

-Jae Joong?? Anh có trong đó chứ??

-Này này, sao lại bỏ ăn?? Mau ăn hết cho mình!

Anh chống tay lên hông,dữ tợn trừng mắt nhìn bát cơm còn hơn nửa trên bàn.

 -Tớ mệt!

-Vậy tớ pha sữa cho cậu nhé!

Anh khẽ thở dài, lật đật chạy đi lấy sữa và nước nóng. Dạo gần đây, cái con người kia rất hay bỏ ăn, nếu bị biếng ăn như mấy cô người mẫu siêu mỏng trên tivi thì rất tệ nha.

-Jae Joong!

Yuki nhẹ nhàng bước vào, đặt ly sữa xuống chiếc bàn bên cạnh, từ từ tới gần cậu.

-Có chuyện gì vậy?? Nói em nghe được không??_Cô khẽ chạm vào cậu, cẩn thận nâng gương mặt của cậu lên.

Thu vào toàn bộ ánh mắt của cô là gương mặt nhợt nhạt và đờ đẫn của cậu. Ánh mắt trống rỗng mất dần tiêu cự, cứ thẫn thờ hướng nhìn một điểm vô định nào đó.

-Ôi! Jae Joong à!

Cô ôm cậu vào trong vòng tay của mình, trái tim đau quặn lên và nước mắt lại lặng lẽ rơi. Một lần nữa, cậu lại giống như đêm hôm đó…

Đêm mưa tầm tã…Jae Joong nói muốn cưới cô!

Ngày…tháng…năm…

Đêm đó, khi cậu rời khỏi tớ, tớ tưởng rằng thế gian này đã sụp đổ.

Lang thang tìm cậu trên những con phố mà chúng ta từng đi qua, những hạt mưa quất vào mặt tớ đau rát.

Tớ không khóc đâu….là mưa….là mưa thôi!

……..

-Anh muốn đi đâu??

Yuki vội vã chạy ra cửa khi cậu khoác áo lên và xỏ giày vào chân. Cô đã xin nghỉ việc ở công ty mấy hôm nay để ở nhà chăm sóc cậu, sau khi gọi điện cho Yoochun , cô cũng đã biết vì sao cậu lại trở nên như vậy.

-Anh muốn đi dạo một chút!

Jae Joong mỉm cười và chuẩn bị bước ra khỏi nhà, gương mặt cậu trở nên hốc hác và mệt mỏi sau mấy đêm mất ngủ.

-Để em đi cùng anh nhé?

Yuki lo lắng nắm lấy tay cậu, với tâm trạng hiện giờ, để cậu một mình, liệu có ổn không??

-Không cần đâu! Em đang mang bầu, đừng đi lại lung tung, anh sẽ về sớm!

Cậu ôm cô vào lòng và hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà. Chậm rãi mở cửa và bước ra ngoài.

Yuki đứng ở cửa, lo lắng nhìn theo chiếc xe BMW đen dần mất hút ở ngã rẽ. Khẽ thở dài, cô đưa tay chạm lên chiếc bụng đang dần to ra của mình.

-Appa con là người rất mạnh mẽ! Sẽ không có chuyện gì đâu.

…….

Ngày…tháng…năm…

Jae Joong à! Cậu có đang nhớ tới mình không?

Tớ ở nơi này thì rất nhớ cậu đấy! Bệnh đau dạ dày của tớ lại tái phát, mấy cô gái người Libia cứ vây quanh tớ hỏi han, cậu sẽ không ghen chứ?? Tớ cũng để ý họ một chút !

Đùa đấy! Đừng có giận, tớ chỉ có mình cậu thôi!

Jung Yunho chỉ có Kim Jae Joong mà thôi!

Mãi mãi…là như vậy!

Jae Joong ngồi trong xe, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước, bất chợt có một con chó chạy qua đường…KÉTTTTTT!!!

-Hộc!! Hộc!!

Ôm lấy vô lăng, Jae Joong thở một cách khó nhọc, xe của cậu chỉ cách cái cột đèn giao thông một khoảng rất nhỏ. Thiếu chút nữa làs ẽ có tai nạn…

-Jae Joong! Khi lái xe phải tập trung chứ??

Cậu nghe thấy tiếng nói đầy lo lắng quen thuộc, từ từ mở mắt, cậu chậm rãi nhìn sang bên cạnh.

-Suýt nữa là tai nạn rồi! Cậu đúng là đồ ngốc, đừng có lặp lại nữa đấy!

-Yunho?? Cậu trở về rồi ư?

Nhìn gương mặt cùng dáng vẻ thân thuộc bên cạnh, Jae Joong mở to mắt , trừng lớn nhìn người bên cạnh. Không phải đã chết rồi sao?? Không phải vẫn sẽ căm ghét cậu sao??

-Nhìn cái gì? Nhìn đường kia kìa!

Anh gõ nhẹ vào trán cậu, nhẹ nhàng mỉm cười, Nụ cười mà đêm nào cậu cũng nhớ tới, ánh mắt mà cậu không thể nào quên, dáng hình cậu đã khắc sâu trong tim không thể xóa bỏ…

Cậu nhớ!

Rất nhớ…luôn luôn nhớ!

-Yunho! Mình…

Cộc!! Cộc!!!

-Cậu gì ơi?? Không sao chứ??

Một anh cảnh sát gần đó chạy lại và đập nhẹ lên kính xe ô tô, cậu đang đỗ xe ở giữa đường quốc lộ, nếu không mau chóng rời đi thì anh ta đành phải ghi vé phạt thôi.

Jae Joong giật mình sửng sốt quay lại, rồi lại nhanh chóng nhìn sang bên cạnh.

Biến mất rồi!

“Là ảo ảnh!

Lại là ảo ảnh! Cậu ấy thực sự đã đi rồi!”

-Xin lỗi!

Cậu hạ kính xe xuống và cúi đầu nhìn anh cảnh sát. Anh ta nói thêm một vài điều gì đó và lùi ra để cậu đi , Jae Joong lúng túng và bối rối khởi động xe, tiếp tục lang thang trên con đường quốc lộ dài.

Một lần nữa liếc nhìn chiếc ghế trông trơn bên cạnh, Jae Joong mỉm cười thật buồn. Hi vọng đã không thể tồn tại được nữa.

“Cậu đã ra đi thật rồi!

Cậu đã rời xa tớ….đã ra đi mãi mãi!”

Chiếc xe BMW cô độc cứ tiếp tục lăn bánh trên con đường quốc lộ hiu quạnh. Chiều tà dần buông, những tia nắng dần lụi tàn, ánh hoàng hôn đỏ rực khiến cho cả một vùng trời ngời sáng. Cậu cứ tiếp tục đi mà không có điểm dừng…vì dù có đi tới nơi đâu, cũng đã chẳng còn có thể nhìn thấy hình bóng đó nữa.

…….

Ngày…tháng…năm…

Jae Joong à!

Thật sự tớ rất muốn vứt bỏ mọi thứ để chạy tới bên cậu. Ngày ngày , tớ lao vào chiến đấu điên cuồng để có thể hi vọng không nhớ tới cậu dù chi trong khoảng khắc. Nhưng… tớ không làm được!

Nhìn nơi đâu cũng thấy nụ cười và hình bóng của cậu. Tớ nhớ cậu như muốn điên lên, Jae Joong à!

Nhưng…tớ đã mất cậu!

Mất cậu …mãi mãi, có phải không?

Từng cơn gió lạnh quất vào gương mặt Jae Joong , làn da cậu càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, tấm áo mỏng khoác ngoài dường như cũng chẳng đủ để sưởi ấm tới tận con tim đang phủ đầy lạnh giá của cậu. Không gian xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào, thỉnhg thoảng có một vài con chim hải âu sà xuống bãi cát lượm lặt những con cá , con cua còn sót lại, Jae Joong ngồi trên một mỏm đá, ánh mắt ảm đạm ngắm nhìn những ánh tà dương cuối cùng đã dần biến mất.

Trong tay cậu, cuốn nhật ký của Yunho đã đọc tới hơn nửa, vốn dĩ, cậu đã nghĩ rằng mình đã lựa chọn đúng đắn. Nhưng…có lẽ …đã sai rồi!

Cậu là lead vocal của TVXQ, nổi bật với dáng vẻ xinh đẹp cùng chất giọng mượt mà. Yunho là thành viên cùng tuổi duy nhất với cậu trong nhóm, hai người cũng vì thế mà trở nên thân thiết hơn.

Yunho là leader, luôn phải chăm lo cho từng thành viên, áp lực luôn luôn rất lớn, cậu ngoài tài năng nấu ăn cũng chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ cho anh mà thôi. Không hiểu từ lúc nào, các fan hâm mộ đã ghép hai người trở thành một couple  thật hoàn hảo. Couple thần thánh _YunJae!

Cậu nhớ…

Hai người đã vui vẻ và hạnh phúc bên nhau tới nhường nào, những nụ cười , những cái ôm , những lời thì thầm, những cái nắm tay…Mọi thứ đều là thật!

Rồi khi anh nói rằng…

“Tớ yêu cậu! Tớ…tớ nói thật đấy! “

Cậu đã ngỡ ngàng và hạnh phúc khi nghe những lời đó, nằm trong vòng tay ấm áp và quen thuộc của anh, cậu vốn dĩ đã nghĩ rằng, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Nhưng trên thế gian này, mọi thứ đâu chỉ đơn giản như thế, không gian này vốn dĩ không chỉ thuộc về hai người họ.

Những ánh nhìn, những lời bán tán của mọi người. Ngày ngày, cậu phải đối mặt với những lời tra vấn cùng nghi hoặc của cha mẹ. Những người bạn cậu quen cũng dần dần trở nên xa lạ. Họ nói tình yêu của anh và cậu là một điều đáng xấu hổ, là một thứ ghê tởm, một thứ tình cảm chỉ có ở những kẻ bệnh hoạn, bất thường.

Cậu có anh….nhưng cậu lại không thể bỏ qua những điều đó!

Cha mẹ nói rằng cậu đang mắc sai lầm, tình yêu đó vốn chỉ giống như phù du, nó mới lạ và tràn đầy kích thích nhưng rồi sẽ mau chóng qua đi, bỏ lại một thực tại không thể chối bỏ. Hãy dừng lại khi còn có thể!

Cậu đã nghĩ…

Nếu đúng như cha mẹ nói, một ngày nào đó, cậu nhận ra tình yêu này là sai lầm thì sao?

Cậu có yêu Yunho không??

Có!

Cậu yêu Yunho! Đó là điều mà cậu hoàn toàn chắc chắn nhưng việc thể hiện tình yêu đó, có lẽ lại là sai lầm chăng??

Giống như cái nghề ca sĩ này, nó không thể tồn tại mãi mãi. Vậy tình yêu của cậu và Yunho liệu có thể là mãi mãi?? Hay cũng sẽ nhanh chóng mà lụi tàn??

Cậu có yêu Yunho nhiều không??

Yunho có yêu cậu nhiều không??

Cậu có thể vì tình yêu đó mà vượt qua mọi thứ không??

Cậu cần phải lựa chọn, cậu cần một quyết định sáng suốt. Dần dần, những nghi vấn và nỗi sợ hãi lớn dần trong cậu, cậu nhìn thấy những ánh mắt kì thị, những lời thì thầm đầy ác ý, những cái chỉ trỏ chán ghét…Cậu sợ, cậu không muốn như thế!

Cha mẹ muốn cậu cưới một người con gái làm vợ, cậu nghĩ, như thế có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Cậu muốn được sống giống như những người bình thường, ngày ngày đi dạo trên phố, tay trong tay với người yêu mà không phải giấu diếm và trốn tránh như những tên tội phạm. Thời gian sẽ làm mọi thứ nhạt nhòa, ai cũng nói như thế.

Và….cậu đã nói lời chia tay!

Đêm đó , trời mưa tầm tã, cậu nhớ mãi gương mặt bàng hoàng và ánh mắt tràn ngập đau đớn của Yunho. Cậu ấy đã hỏi rất nhiều, vì sao lại chia tay?? Lỗi của cậu ấy phải không?? Hàng chục câu xin lỗi, những cái ôm tràn đầy yêu thương. Nhưng cậu đã rũ bỏ mọi thứ, rời khỏi vòng tay Yunho và từ bỏ.

Cậu chỉ muốn là một người bình thường.

Cậu hi vọng tình yêu của mình sẽ được mọi người chúc phúc, cậu sợ nếu như tiếp tục thứ tình cảm đó thì tới một ngày kia cậu sẽ gục ngã và sụp đổ mất.

Sẽ quên thôi! Sẽ mau chóng quên thôi!

Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ!

Đúng vậy không?

-Xin lỗi! Tớ sai rồi!

Jae Joong mỉm cười, ánh mắt thẫn thờ ngắm nhìn những ngọn sóng bạc đầu trắng xóa. Cậu ngu ngơ suy nghĩ, liệu chúng có thể đưa Yunho tới bên cậu một lần nữa không?? Liệu cậu ấy có giống như mọi lần, tới bên cậu mỗi khi cậu gọi tên??

-Yunho! Yunho!

-Chỉ cần cậu gọi tên, tớ sẽ xuất hiện ngay lập tức!

Anh ưỡn ngực tự hào, vỗ vỗ vào khuôn ngực không được vạm vỡ nhưng chắc chắn của mình.

-Nói dối! Cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc?

-Với người khác thì không nhưng với cậu thì tớ sẽ là superman. Tin tớ đi!

Anh nháy máy tinh nghịch và hôn nhẹ lên gò má trắng mịn của cậu. Cái giá cho nụ hôn là một cú đá đau thấu trời nhưng anh vẫn cứ hề hề cười, rất đáng đi.

-Yunho! Yunho!!

Cậu cứ lẩm nhẩm trong miệng tên của anh, ánh mắt đờ đẫn nhìn tới không gian đen đặc trước mặt, hi vọng anh sẽ từ nơi nào đó, bất ngờ xuất hiện. Rồi cậu sẽ lại đá cho anh một cái vì tội dám hù cậu và Yunho sẽ lại làm bộ mặt ngốc nghếch cười lấy lòng cậu mà thôi.

Bộp!

Gió mạnh thổi bay quyển nhật ký rơi xuống đất, Jae Joong giật mình cúi xuống nhặt, từng trang giấy bay rối loạn cho tới khi cậu chạm tới…

Ánh mắt cậu như sáng lên khi nhìn thấy những dòng trên tờ giấy cuối cùng.

“Là nơi đó…tới đó mình sẽ gặp được cậu ấy.

Yunho không phải người nói dối, cậu ấy nhất định sẽ tới đó”

Vội vã cầm quyển nhật ký lên tay, cậu chạy nhanh tới xe và lao vụt đi trong màn đêm.

……

Ngày…tháng…năm…

Hôm cậu cưới, trông cậu rất đẹp!

Bộ vest trắng hợp với cậu đến ngạc nhiên, tớ đã không thể rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, cứ luôn có cảm giác người cùng sóng bước trên tấm thảm đỏ tới trước mặt cha sứ, cùng thề nguyện bên nhau trọn đời với cậu chính là tớ , chứ không phải Yuki.

Lúc đấy, tớ tưởng chừng mình sẽ điên lên và lao tới cướp cậu đi, bỏ mặc tất cả mọi thứ, mặc kệ những chuyện sẽ xảy ra sau đó. Nhưng rồi, khi nhìn thấy gương mặt rạng ngời của cậu, tớ lại siết lấy bàn tay mình tới bật máu, cố gắng kiềm nén tất cả.

Tớ yêu cậu và tớ muốn cậu được hạnh phúc!

Chỉ cần cậu hạnh phúc…thì đối với tớ đó chính là đặc ân lớn nhất!

-Nơi này là White Heaven sao?

Jae Joong ngắm nhìn không gian xung quanh mình, một cánh đồng hoa ly trắng muốt bạt ngàn, dưới ánh sáng của những tia nắng sớm, những nụ hoa e ấp khép hờ, đung đưa uyển chuyển theo cơn gió nhẹ . Trải rộng tới đỉnh núi, từng thảm rừng thông xanh muốt, từng đám rêu và dương xỉ lan đầy trên các mặt đá tạo nên một tấm thảm nhung mềm mại và xinh đẹp.

Nơi này có thứ màu trắng thuần khiết mà cậu yêu thích và cũng có màu xanh tươi mát dịu nhẹ mà anh thích nhất.

Là thiên đường…mà anh muốn dành tặng cho cậu!

White Heaven

Ngày…tháng…năm…

Tớ mới tìm được một chỗ rất hay, định nói cho cậu từ cái đêm bọn mình được giải nhóm nhạc nam suất sắc nhất chấu Á. Nhưng đáng tiếc, đêm đó, cậu lại rời xa tớ khi mà tớ chưa kịp nói.

Tớ đã mua hẳn nơi đó để làm quà tặng cậu , thực ra thì nó là quà cầu hôn của tớ. Mua nhẫn hay mấy thứ đồ trang sức thì thường quá, tớ là Jung Yunho mà, tớ phải khác chứ.

Không phải tớ chơi trội đâu, chỉ là tớ nghĩ cậu nhất định sẽ rất thích. Nơi đó rất đặc biệt, nó có trồng loài hoa mà cậu yêu thích, ở đó thì cậu sẽ được ngắm hoa ly suốt cả năm nhé. Đã bảo với cậu, tớ không keo kiệt, tớ chỉ tiết kiệm tiền để làm những thứ tớ muốn thôi , mà mong muốn của cậu thật trùng hợp đều là mong muốn của tớ.

Jae Joong à!

Mùa hè này, chúng mình tới White Heaven nhé!

-Cậu vẫn luôn như vậy!

Nhìn trang giấy vẽ nguệc ngoạc mấy đường chỉ dẫn, Jae Joong khẽ mỉm cười, Yunho rất cẩn thận, luôn ghi chép lại mọi thứ vì cậu ấy sợ nếu chẳng may mà bị mất trí thì sẽ rất phiền phức. Một ông cụ non cứ luôn lảm nhảm những điều khiến người ta phải kêu lên vì quá nhức đầu. Một kẻ rất phiền phức.

Tách!

Tách!

Mọi người luôn nói rằng lead vocal của TVXQ thật mạnh mẽ, cậu chưa bao giờ rơi nước mắt, dù là niềm vui hay nỗi buồn , tất cả chỉ luôn kết thúc ở một nụ cười.

Cậu đã từng nói là đàn ông chỉ nên khóc ba lần trong cuộc đời, cậu nghĩ đó là điều đúng đắn.

Cậu đã khóc hai lần rồi, chỉ còn một lần duy nhất.

Và …lần cuối cùng, là khi ta mất đi người ta yêu thương nhất!

Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi, không có tiếng khóc, không có tiếng kêu gào đau đớn, đơn giản chỉ là những tiếng tí tách nho nhỏ. Cậu đứng tĩnh lặng trên đỉnh núi, để cho từng giọt nước mắt tuôn dài trên gò má, giờ đây ,cậu đã hiểu, cảm giác khi cả thế giới sụp đổ là như thế nào.

Cảm giác của Yunho trong đêm mưa đó!

Tách!

-Xin lỗi! Xin lỗi!

Hối hận ư? Như vậy có đủ không? Có đủ để diễn tả mọi cảm xúc lúc này của cậu???

-Mình xin lỗi! Xin lỗi!

Cái mà người ta gọi là quá muộn là như thế này ư? Vì sao cho tới bây giờ cậu mới hiểu anh quan trọng với cậu tới dường nào, chỉ khi đã đánh mất rồi người ta mới cảm thấy quý trọng sao??

-Mình đã quá yếu đuối! Mình đã luôn để ý tới ánh mắt và những lời nói của mọi người xung quanh, cho rằng tình cảm của chúng ta là sai lầm , là một điều đáng hổ thẹn.

Tách!

-Tớ đã vứt bỏ mọi thứ, nghĩ rằng thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Nhưng không, tớ đã chẳng thể quên bất cứ điều gì. Tớ vẫn luôn cố gắng phủ nhận rằng tớ nhớ cậu nhiều tới mức nào và yêu cậu …Tớ yêu cậu, yêu cậu hơn bất kì ai trên thế gian này!

Từng giọt nước mắt tuôn trào như thể thả rơi những điều đã chôn vùi quá lâu, những cảm xúc bị kiềm giữ , nén chặt dưới tận đáy tâm hồn. Giờ đây, mọi thứ đều đã được phơi bày.

-Mình đã không hiểu rằng, những lời bàn tán của thế gian vốn sẽ chỉ giống như một cơn gió thoảng qua, còn thứ vĩnh viễn duy nhất lại chính là cậu. Tớ đã sai rồi, sai thật rồi!!

Jae Joong gục xuống thảm rêu xanh mềm mại, đưa tay lên miệng cố gắng để không kêu lên thật lớn, trái tim cậu giờ đây co thắt và đau đớn dữ dội. Cậu đã từ bỏ người cậu yêu thương nhất, đã đánh mất thứ quan trọng nhất trên thế gian, giờ đây, dù có khóc bao nhiêu cũng sẽ chỉ là vô ích.

-Đừng khóc! Mỗi lần cậu khóc, tớ lại rất đau, có biết không??

Jae Joong ngỡ ngàng khi một lần nữa lại nghe thấy giọng nói của Yunho, cậu biết, anh sẽ không bao giờ là người nói dối.

-Yunho! Yunho à!

Anh đứng đó, vẫn trong bộ dạng đẹp trai và lịch lãm, miệng khẽ mỉm cười để lộ hàm răng trắng muốt, mái tóc màu hung cắt tỉa gọn gàng, gương mặt cùng cả thân thể anh như sáng bừng trong những tia sáng rực rỡ và chói lòa. Một lần nữa, anh vẫn sẽ không từ bỏ cậu.

-YUNHO!! ĐỪNG ĐI! ĐỪNG RỜI XA TỚ!! TỚ ĐÃ SAI RỒI! HÃY THA THỨ CHO TỚ!!

Cậu lao tới vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, vùi mặt trong khuôn ngực rộng lớn, cậu dường như cảm thấy cả thế gian đang dần hồi sinh. Yunho sẽ không bỏ rơi cậu, cậu biết chắc là như vậy.

-Tớ không trách cậu, dù cậu có làm gì tớ vẫn sẽ ủng hộ. Chỉ cần …cậu được hạnh phúc!

Yunho ôm Jae Joong trong vòng tay mình, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc mượt mà, dịu dàng siết chặt cánh tay của mình hơn.

-Hạnh phúc ư? Chỉ có thể ở bên cậu, tớ mới có thể có hạnh phúc. Hãy đưa tớ đi cùng, Yunho!

Cậu ngước đôi mắt ngập trong biển lệ lên nhìn anh, cuộc sống thiếu vắng hình bóng Yunho đã khiến cậu quá mệt mỏi, cậu mặc kệ mọi thứ, chỉ cần được ở bên Yunho, cậu sẽ chấp nhận mọi thứ.

-Nhưng…nơi đó…_Anh ngập ngừng, bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng  lau đi những giọt nước mắt rơi trên gò má cậu. Nơi đó…

-Hãy đưa tớ đi! Hãy mãi mãi ở bên tớ!

Cậu ôm chặt lấy anh, Yunho mỉm cười buồn nhìn người trong lòng, ánh mắt xót xa hướng nhìn bầu trời trong xanh trên cao. Một lần thôi…anh muốn ích kỷ chỉ một lần!

-Vậy…chúng ta sẽ cùng đi!

Nắng vàng rực rỡ, cánh đồng hoa ly rì rào theo gió, nụ cười xinh đẹp hạnh phúc của ai kia như bừng sáng khắp thế gian. Chỉ cần có thể ở bên người, thì dù là ở nơi dâu cũng sẽ là hạnh phúc.

Quyển nhật ký rơi trên nền cỏ, từng trang giấy bay náo loạn, rồi dừng ở trang cuối cùng. Là mặt sau của trang cuối…

Tớ yêu cậu!

Vì cậu…tớ sẽ bảo vệ thế gian này!

Trái tim và linh hồn của tớ…hãy mãi mãi mỉm cười nhé!

I think I’ll miss you forever

Em nghĩ em sẽ mãi mãi nhớ anh

Like the stars miss the sun in the morming sky

Như những vì sao nhớ nhung ánh mặt trời trong buổi bình minh

 Later’s better than never

Muộn vẫn còn hơn không

Even if you’re gone I’m gonna drive

Dù anh đã ra đi em cũng vẫn sẽ đuổi theo

Ba năm sau:

-Bé Boo! Đây là appa con, mau chào appa đi!

Yuki chỉ cho cậu con trai mình người trong tấm ảnh, rồi lại kéo nó sang bên cạnh, bắt nó cúi xuống một lần nữa.

-Đây cũng là appa con, Boo của mẹ sướng nhé, con có tới hai appa đấy!

Yuki bế cậu con trai mới chập chững biết đi của mình lên, cậu bé bi bô trong miệng, giơ bàn tay bé xíu chạm lên khuôn mặt trong ảnh, rồi bất giác nhoẻn miệng cười.

-Sao không đợi bọn anh tới rồi hãy đi??

Phía sau cô, ba chàng trai lịch lãm trong những bộ vest đen xuất hiện. Trên tay họ là những bó hoa ly trắng muốt.

-Em muốn cho Boo nói chuyện với hai appa của nó nên lái xe đi trước _Cô ẵm  Boo trên tay và quay lại mỉm cười với ba người bọn họ.

-Được rồi , chúng  ta mau tới viếng họ đi! Để trẻ con ở những nơi này lâu sẽ không tốt.

Junsu cầm trong tay một bó hoa và bước tới trước, bỏ lại đằng sau ánh mắt bất mãn của hai kẻ kia.

-Junsu đúng là Junsu!!

Yoochun nghiêng đầu và kéo Changmin cùng bước tới trước.

Trên hai bia mộ, ánh mắt của hai người trong ảnh cũng như đang sáng lên, nụ cười trên môi họ tràn ngập hạnh phúc và mãn nguyện.

Vì giờ…họ đã ở bên nhau!

…….

-Boo! Nó không phải con của Jae Joong!

Yuki mỉm cười buồn ngắm nhìn cánh đồng hoa ly trước mặt, cậu con trai nhỏ của cô đang leo lên cổ chú Changmin của nó mà đòi chơi cưỡi ngựa, thật tội nghiệp cho Changmin.

-Không phải ư? Em nói thật chứ ??

Junsu sững sờ khi nghe những gì Yuki nói. – Nếu…nếu Boo không phải con trai của Jae hyung, vậy vì sao??

-Appa thật sự của Boo đã qua đời trong một tai nạn, em lúc đó còn quá trẻ , rồi sau đó mới biết mình đã mang thai. Ban đầu, em chỉ kể cho Jae Joong oppa để tìm một nơi an ủi. Nhưng rồi…trong một đêm mưa tầm tã, Jae Joong oppa chạy tới trước cửa nhà em, ướt sũng , oppa ấy cười và nói rằng “hãy cùng kết hôn nhé!”

-Là ngày họ chia tay nhau!

Yoochun nhẹ nhàng nói, dường như đã hiểu ra mọi chuyện, anh khẽ cười thật xót xa.

-Em nhớ mãi, nụ cười khi đó của Jae Joong , nó còn thê lương hơn cả gào khóc nữa. Không giống mọi lời cầu hôn bình thường, hãy lấy anh nhé hay đại loại như vậy mà chỉ đơn giản “hãy cùng kết hôn”.

-Đồ hyung ngốc đó!

Junsu giận dữ đá lên những đám cỏ xanh mơn mởn. Biết rõ là yêu nhiều tới thế vì sao lại vẫn từ bỏ?? Tự chuốc lấy thương tâm, rồi chỉ còn cái kết cục bi thương của ngày hôm nay. Có phải là quá ngu ngốc không??

-Jae Joong oppa rất yêu Yunho oppa, sau tiệc cưới, Jae Joong oppa lúc nào cũng thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng như kẻ mất hồn . Rồi luôn tự nhốt mình trong phòng riêng, cố gắng làm ra vẻ bình thường nhưng lại càng tệ hơn. Ngoài Yunho oppa, Jae Joong oppa không để bất kì ai chạm vào, ngay cả là em.

Yuki nháy mắt tinh nghịch và bước nhanh lại phía hai chú cháu nhà kia. Bỏ lại Junsu và  Yoochun đằng sau, cô nghĩ những điều cần nói cũng đã nói hết rồi.

-Qủa nhiên, là hai kẻ ngốc!

Junsu thở dài, ánh mắt ảm đạm ngước nhìn bầu trời trong xanh. Yoochun ở bên cạnh chỉ khẽ mỉm cười.

-Nhưng họ cũng đã ở bên nhau! Yên tâm đi, chúng ta sẽ không giống như họ.

Anh cúi xuống và đặt lên má cậu một nụ hôn thật nhẹ.

Ở phía xa, bé Boo đang cưỡi lên cổ Changmin đột nhiên hét lớn:

-Chơn…Chơn…bị…bị Su đánh!

Changmin nhìn theo hướng bé con chỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên cùng ánh mắt khinh thường.

-Con chuột ngốc lại đi gợi chửi!

-Chơn…Chơn…!!

Bé Boo nhảy lên từng hồi, chiếc miệng nhỏ cứ oang oang kêu lên.

-Đừng lo, mặc kệ hai tên ý, chú Changmin đưa con đi ăn!

Nói rồi Changmin cõng nhóc con đi vào trong mặc kệ hai kẻ nhí nhố kia .

Summertime Sadness

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro